Gả cho lão công nhà giàu – Chương 1-4

    3150

    Thuộc truyện: Gả cho lão công nhà giàu

    Chương 1

    Dưới ánh sáng xanh lục sặc sỡ của đèn nê ông, chiếu rọi một gương mặt trẻ tuổi non nớt; bọn họ ở chỗ này cuồng nhiệt ca múa, phát tiết áp lực kỳ thi đại học mang đến, cùng việc sắp phải đến lúc xa nhau.

    An Vô Dạng nhảy ra một thân mồ hôi, cảm thấy quá khát nước, cậu đi trở về bên cạnh bàn uống một ngụm rượu Cocktail của mình trước đó còn dư lại, sau đó đối với tiểu béo bên người đang cua gái nói: “Người anh em, tớ đi toilet, lúc các cậu phải đi về đừng quên chờ tớ.”

    Tiểu béo vội vàng ghẹo gái, có lệ mà vẫy vẫy tay: “Đi thôi đi thôi.”

    An Vô Dạng bĩu môi, nói thầm một tiếng nhàm chán, sau đó xoay người đi.

    Cua gái đối với cậu mà nói quá là nhàm chán, còn không thú vị bằng ca hát với khiêu vũ.

    Ở gần đó một gã đàn ông nhìn chằm chằm An Vô Dạng đã lâu, khi thấy thiếu niên đi vào phương hướng toilet, lập tức theo đuôi đi vào.

    Một giờ trước đó, một đám cậu học sinh tươi xanh mơn mởn thanh xuân dào dạt đi vào quán bar, gã đàn ông liền chú ý trong đó có một cực phẩm.

    Thân thể thoạt nhìn mảnh khảnh mềm dẻo, ngũ quan khuôn mặt tuấn tú xuất trần, quả thực là dụ người phạm tội.

    “……” Đặc biệt là đến lúc sau đó, gã đàn ông lòng tràn đầy kích động mà nhìn chằm chằm mông An Vô Dạng, theo bản năng mà nuốt nuốt nước miếng, trong lòng nghĩ, đợi một chút nhất định phải chơi nhiều thêm mấy lần mới buông tha cái đồ tiểu lẳng lơ này.

    Đi thẳng hướng toilet, An Vô Dạng căn bản không biết phía sau lưng có con sói đói đang nhìn chằm chằm mình.

    Cậu cảm thấy cả người đều nóng không chịu nổi, nhiệt độ càng không có giảm xuống.

    “Ngô……” An Vô Dạng đi vào căn phòng sau khi dùng nước rửa mặt, vẫn cảm thấy mồ hôi đầm đìa.

    Vì thế lại đi đến bồn rửa tay trước mặt, sảng khoái mà mở ra vòi nước, đưa mặt vào rửa.

    Cái động tác đáng yêu này, cũng làm người nhìn chằm chằm cậu nhiệt huyết sôi trào.

    Chính là bồn rửa tay kế bên tạm thời còn có người khác, con sói háo sắc kia đành phải canh giữ ở bên cạnh yên tĩnh xem tình hình.

    Gã trong lòng tính toán, chờ thiếu niên phía trước dược hiệu phát tác, khi ngay cả đứng dậy cũng không nổi, mình sẽ đi qua nhặt xác.

    “……” An Vô Dạng nâng mặt lên tới, ánh mắt mê ly mà nhìn chính mình trong gương, nhìn được, mặt mày đỏ hồng, biểu tình xấu xa không biết xấu hổ, người này thật là bản thân mình sao?

    Quá nóng.

    Cậu kéo kéo cái áo thun ôm ướt sũng của chính mình, trong lòng nhận mệnh xác nhận một việc, chính là, chính mình có thể đã uống vào thứ gì có trong rượu rồi……

    Đầu óc không rõ ràng, lập tức không dấu vết mà quan sát người ở gần đó.

    Một thân ảnh lén lút, đang ở bên trong cánh cửa thứ nhất cách mình, cọ tới cọ lui mà không rời đi cũng không đóng cửa.

    An Vô Dạng lập tức đã có thể xác định, người kia chính là người có ý định ra tay với mình.

    Cậu cắn răng mắng một tiếng bẩn thỉu, sau đó xoay người nhìn bên cạnh mình, có một người đàn ông đang chống ở bồn rửa tay.

    Đối phương cho người ta ấn tượng một thân hình cao lớn, ăn mặc bảnh bao, vừa thấy đã biết là một người thành công có địa vị xã hội.

    An Vô Dạng không xác định chính mình có thể đi ra cái toilet này hay không, biện pháp tin cậy cậu có thể nghĩ đến nhất chính là tìm người khác giúp đỡ.

    Tay chân bắt đầu bủn rủn, tắt đi vòi nước, đi qua bên cạnh: “Ca ca, giúp một chút với?”

    Hoắc Vân Xuyên nghe được một giọng nói ngọt ngào gọi ” ca ca ” cho rằng mình đang ảo giác, khi quay đầu vừa thấy, xác thật nhìn được gương mặt cũng giống như thanh âm ngọt như mật kia, hắn hạ giọng hỏi: “Chuyện gì?”

    Đối phương không có say, vậy thật sự là quá tốt.

    An Vô Dạng ánh mắt mông lung mà nâng tay lên, nắm lấy áo sơmi đối phương: “Em bị người theo dõi, mang em đi ra ngoài.”

    Hoắc Vân Xuyên nghe vậy, ánh mắt sắc bén lập tức nhìn chung quanh một vòng toilet, sau khi thấy được một gã đàn ông ở phòng thứ nhất, hắn khinh thường mà thu hồi ánh mắt: “Tôi đã biết.”

    An Vô Dạng muốn nói thêm gì đó, nhưng cả người khó chịu, một lời ra khỏi miệng liền biến thành tiếng rầm rì làm người cảm thấy thẹn: “……” Càng cảm thấy ngại ngùng chính là, cậu khống chế không được thân thể của mình, ngã vào đối phương.

    Trong miệng hàm hồ muốn biểu đạt rõ ràng, bạn học của mình còn ở bên ngoài, chính là vào lỗ tai Hoắc Vân Xuyên, An Vô Dạng rầm rì một chữ nhỏ hắn cũng nghe không hiểu, tất cả đều là lời nói mê hoặc của người say khiến lỗ tai cũng tê dại.

    Hoắc Vân Xuyên thân cao gần một mét chín, nhẹ nhàng ôm dáng người mảnh khảnh, thân cao còn chưa đến 1 mét 8 của An Vô Dạng chặn ngang bế lên.

    Gã đàn ông cách gian thấy thế nóng nảy, gã cực khổ nhìn chằm chằm miếng thịt non kia cả đêm, làm sao có thể dễ dàng để người phỏng tay trên.

    Gã đi qua: “Tiên sinh, cậu ấy là bạn học của tôi, anh giao cậu ấy cho tôi là được.”

    Hoắc Vân Xuyên mắt cũng không liếc đối phương một cái, trực tiếp từ trước mặt người ta đi qua.

    “Tiên sinh……” gã đàn ông nhất thời tình thế cấp bách, đưa tay ngăn hắn lại.

    Hoắc Vân Xuyên rốt cuộc không kiên nhẫn mà liếc mắt nhìn gã: “Cút.”

    Ánh mắt đáng sợ đến làm người không rét mà run, thành công chấn nhiếp được lòng tham nảy lên của gã đàn ông, làm đối phương không dám đuổi theo.

    “Ngô……” An Vô Dạng ôm lấy Hoắc Vân Xuyên, bởi vì cả người cảm thấy rất không thoải mái, chỉ có thể cọ tới cọ lui muốn giảm bớt nôn nóng bất an của mình: “Khó chịu……”

    Trong miệng cậu phun ra mùi rượu thoang thoảng, mang theo hương vị trong trẻo.

    Tại quán bar ngư long hỗn tạp, Hoắc Vân Xuyên vẫn nghe thấy được.

    Không phải mùi nước hoa rẻ tiền, cũng không phải mùi thuốc lá làm cho người chán ghét, mà là đến từ hơi thở đặc biệt của thiếu niên trên người, không thể hiểu được làm khứu giác nhanh nhạy của Hoắc Vân Xuyên nghĩ tới hương vị thanh xuân cùng ánh mặt trời.

    Này rất khó hiểu, thế nhưng không có làm hắn chán ghét.

    Hoắc Vân Xuyên năm nay ba mươi, bởi vì nguyên nhân quá kén chọn, vẫn không tìm được đối tượng thích hợp kết thúc.

    Nhóm bạn bè tốt cùng hắn lớn lên mỗi ngày cười nhạo hắn, đời này có lẽ chỉ có thể làm một lão xử nam độc thân.

    May mà Hoắc Vân Xuyên không phải chòm sao sư tử, nếu không hắn nhất định sẽ cho thêm một vết đen đậm rực rỡ với bọn họ……

    Vì xác định cơ thể An Vô Dạng thật sự không làm mình chán ghét, Hoắc Vân Xuyên ôm cậu, trực tiếp đến khách sạn gần đó, dù sao hắn uống rượu xong không thể lái xe, thiếu niên trong lòng ngực mình cũng yêu cầu hoàn cảnh an tĩnh để nghỉ ngơi.

    Dọc theo đường đi, Hoắc Vân Xuyên cảm giác người trong lòng ngực chính mình tựa như một con mèo hoang không ngoan, ở trong lòng ngực mình cào tới cào lui, trải ủi phải cọ, muốn dùng hết mọi biện pháp khiến cho mình được chú ý.

    Mà hắn trước sau đều mặt vô biểu tình, thong dong nện bước.

    Cho dù là đối mặt với nghi ngờ của tiểu thư ngồi bàn tiếp tân khách sạn, cũng không chớp mắt một chút.

    Vào phòng khách sạn, Hoắc Vân Xuyên trực tiếp ôm An Vô Dạng vào toilet: “……” Sau khi tính toán một chút, thả người trong bồn tắm trước, cởi ra quần áo, dùng vòi hoa sen giúp cậu tắm rửa.

    Thiếu niên phát tác dược hiệu, cuộn tròn ở bên trong bồn tắm giống như một con cá sắp chết, khi thì an tĩnh khi thì làm ầm ĩ.

    Hoắc Vân Xuyên dùng tay cố định lại cánh tay An Vô Dạng, tránh cho lúc cậu lộn xộn đụng đau.

    Khi mùi thuốc lá và rượu ở quán bar theo dòng nước bị rửa trôi đi một chút, hương vị cơ thể trên người thiếu niên càng thêm rõ ràng, lượn lờ ở trong mũi Hoắc Vân Xuyên, khiến cho ánh mắt hắn tối tăm.

    “……”

    An Vô Dạng không biết mình đang gặp phải chuyện gì, cậu chỉ là đi theo khát vọng từ chỗ sâu trong nội tâm, hành động làm sao có thể để chính mình dễ chịu một chút.

    Loại mời gọi như có như không này, đối với bất kỳ một người đàn ông tinh lực dồi dào nào mà nói đều là thử thách khó khăn.

    “Yên tĩnh một chút.” Thanh âm Hoắc Vân Xuyên hỗn loạn khó có thể nhận ra nguy hiểm.

    Mà lúc này An Vô Dạng tựa như đã mất đi lý trí, cậu lần đầu biết được hiệu lực của thuốc lại khó chịu như vậy, cậu quả thực muốn chết, muốn đâm vào tường.

    Nhưng cậu là một người sợ đau, trên người đụng một chút đã bị bầm tím rồi, An Vô Dạng không có khả năng đi đâm tường, cậu chỉ biết nắm chặt người đàn ông trước mặt mình, muốn phát tiết sức lực ở trên người đối phương.

    Chẳng qua một chút sức nhỏ xíu như vậy, đối với Hoắc Vân Xuyên mà nói, không hề đau đớn gì cả, bầu không khí còn tràn ngập làm cho người hiểu sai ý.

    Hắn mặt không phản ứng mà buông vòi hoa sen, giơ tay ra tới, bàn tay dày rộng cầm lấy bàn tay nhỏ hơn chỉ so bằng một cái nắm tay của mình: “Đủ rồi.”

    Hắn thật sự không định đối với thiếu niên thoạt nhìn miệng còn hôi sữa này xuống tay, chỉ là bởi vì mùi vị trên người đối phương không làm người chán ghét, cho nên ôn nhu một chút mà thôi.

    Sau khi ngăn lại hành động giống như con mèo hoang của An Vô Dạng, Hoắc Vân Xuyên từ bên cạnh rút một cái khăn tắm, động tác rất sạch sẽ nhanh nhẹn mà bế lên thiếu niên mảnh khảnh ra ngoài.

    Thiếu niên vừa rồi còn rất ngoan, sau khi tới gần đột nhiên há mồm tóm được hắn cắn một ngụm: “……” Vẫn luôn dùng sức không buông miệng.

    Hoắc Vân Xuyên mày nhíu chặt một chút: “……” Quay đầu nhìn cái đầu tròn ẩm ướt trên vai mình, nhưng hắn không nói gì thêm.

    Cho đến mép giường, mới dùng tay nhéo gương mặt An Vô Dạng, giải cứu miếng thịt trên cổ bản thân ra.

    An Vô Dạng nức nở một chút, bàn tay to trên khuôn mặt ngũ quan vặn vẹo, đôi mắt nhắm chặt, vô luận thấy thế nào đều là biểu tình thống khổ.

    Giả sử như cậu gặp được một đối tượng có tự chủ kém, nói không chừng vừa rồi ở phòng tắm đã bị ăn sạch sẽ.

    Đáng tiếc cậu gặp được chính là Hoắc Vân Xuyên, một người hàng năm thanh tâm quả dục, đối với nhân loại không có ảo tưởng một lão xử nam lớn tuổi.

    Đối mặt với sự xinh đẹp* tuấn tú của thiếu niên, người này hô hấp cũng chưa thay đổi một chút, trực tiếp tìm ra máy sấy, nghiêm trang mà sấy tóc cho đối phương.

    *Tú sắc khả xan (sắc đẹp làm người nhìn không phân biệt được no đói)

    Gió nóng ấm áp thổi tới trên đầu, An Vô Dạng cảm thấy chính mình càng khó chịu, cậu ba chân bốn cẳng mà dọc theo cánh tay người đàn ông, cọ sát trên người người nọ.

    Hoắc Vân Xuyên cảm thấy như vậy cũng tốt, thuận tay cố định thiếu niên ở trong lòng ngực chính mình, tiếp tục sấy tóc.

    Khi một mảnh ướt dầm dề ấm áp cọ trên mặt mình, hắn rốt cuộc ý thức được, muốn giải quyết vấn đề không phải đơn giản tắm rửa một lần là xong.

    “Cậu tuổi còn nhỏ, nhịn một chút.” Trải qua suy xét ngắn ngủi, Hoắc Vân Xuyên không chút do dự đẩy An Vô Dạng ra, thuận tiện kéo chăn, che lại đối phương.

    Thực nhanh một cánh tay tinh tế từ trong chăn vươn ra, không thuận theo không buông tha mà bắt lấy tay áo hắn: “Xin anh……” Trong lúc thanh tỉnh ngắn ngủi An Vô Dạng mở to đôi mắt một chút, bên trong đều là nước mắt.

    Hoắc Vân Xuyên thấy một màn này, trên mặt lạnh lùng hơi sửng sốt.

    Sau đó hơi hé môi mỏng, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt: “Tôi không phải người tùy tiện.”

    An Vô Dạng trực tiếp khóc ra nước mắt, ông trời ơi hãy nói đi, chính mình vận khí làm sao mà xui xẻo như vậy, tìm ra một người đàn ông như vậy, lúc này kêu đối phương giúp mình tìm người khác còn kịp không?

    “Vậy…… vậy, giúp tôi tìm một người……”

    Thanh âm thiếu niên mơ hồ không rõ, Hoắc Vân Xuyên tiến đến bên miệng đối phương nghe xong hai lần mới nghe rõ.

    “……” Nói thật hắn thật thất vọng với đứa trẻ này, hoàn toàn không có hảo cảm.

    Chương 2

    Đứng ở lập trường của An Vô Dạng, một khắc từ lúc cậu biết chính mình uống vào ly rượu có chứa chất khích thích kia, bản thân đã làm tốt chuẩn bị, nghiêm túc mà nói cậu quả thật không có quan niệm quá khắt khe về trinh tiết, nhưng cũng không có nghĩa cậu là một người tùy tiện.

    Giả như không có bị người âm thầm hãm hại, loại chuyện đại loại như lăn giường với người khác sẽ không bao giờ phát sinh.

    Không có được đáp lại của Hoắc Vân Xuyên, An Vô Dạng nhận mệnh mà bò dậy, tìm kiếm di động của mình……

    “Cậu đang làm gì?” Hoắc Vân Xuyên thật sự hiểu lầm hành động của An Vô Dạng, hắn cho rằng cậu muốn đi ra ngoài tìm người, mày nhăn chặt sắp kẹp chết một con ruồi, chẳng lẽ cứ thật sự nhẫn nại như vậy không được sao?

    Hay là nói, thiếu niên thoạt nhìn tuổi không lớn lắm này, đã là một tay chơi già đời thân kinh bách chiến?

    Không thể hiểu được lý do, Hoắc Vân Xuyên cảm thấy tức giận một trận.

    Hắn chán ghét người không biết kiềm chế sinh hoạt cá nhân của mình, cùng với tuổi còn trẻ đã “chơi” vô số người.

    An Vô Dạng không biết người đàn ông bên người mình đây đang suy nghĩ cái gì, cậu tay chân vô lực mà té ngã trở lại, nhỏ giọng cầu xin: “Giúp em gọi một cuộc điện thoại…… Gọi cho tiểu béo bạn học của em……”

    Còn tốt, ê ê a a An Vô Dạng vẫn biểu đạt hoàn chỉnh rõ ràng ý của câu nói: “Nói bọn họ…… Không cần chờ em……”

    Sắc mặt Hoắc Vân Xuyên khó khăn lắm mới tốt hơn một chút, cầm lấy di động của thiếu niên lúc chuẩn bị gọi, đối phương lại nói: “Thuận tiện…… Giúp em tìm một tên đàn ông sạch sẽ, em sắp chết rồi……”

    “……” Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông đen hơn một chút, đứng lên đi qua bên cạnh gọi điện thoại.

    Sau khi kết nối được, đơn giản nói rõ ràng tình huống, sau đó tắt máy.

    Còn cái yêu cầu thứ hai của thiếu niên, Hoắc Vân Xuyên thực xin lỗi, hắn sẽ không tìm đàn ông, không có tâm trạng cũng không có cách.

    Nhưng nếu như thật sự nhẫn nại không được…… Hắn kéo ra cà vạt của mình, một bên lạnh mặt, một bên xoay người, đi trở về bên người thiếu niên.

    Khi thân hình cao lớn rơi xuống trước mắt mình, An Vô Dạng thở dài một hơi nhẹ nhõm, rốt cuộc có thể giải thoát rồi.

    “……” Nhưng là thực mau cậu phát hiện, đây là ảo giác!!

    Có đàn ông so với không có đàn ông càng thống khổ, càng muốn chết hơn!

    Không, trực tiếp chết rồi, còn không ngừng đau khổ một hồi rồi mới chết!

    Cầm thú…… Gia súc…… Khốn nạn…… An Vô Dạng hai mắt vô thần mà lên án, trên người tiếp tục xóc nảy, trải nghiệm tư vị thống khổ chết đi rồi sống lại.

    Hoắc Vân Xuyên ngay từ đầu chỉ là đánh cuộc một hơi, cũng không có nghĩ tới sẽ làm đến cuối cùng.

    Chỉ là sau đó lại phát sinh sự tình, mất khống chế.

    Liên tục vài lần mặc kệ chính mình, làm ra chuyện vi phạm nguyên tắc trước nay của bản thân.

    Sau khi kết thúc, An Vô Dạng không còn hơi sức mà ngủ, tay chân cũng không động một chút, vẫn là giữ nguyên tư thế như lúc đầu.

    Hoắc Vân Xuyên nhìn thấy những dấu vết ghê người dưới ánh đèn, trong nháy mắt mở to hai mắt, nghi ngờ nhân sinh: “……” Hắn không cho rằng mình vừa rồi có bao nhiêu thô lỗ, rốt cuộc tức giận rồi tức giận, lần đầu tiên thực hành loại chuyện này, trong lòng nghĩ cần ôn nhu cẩn thận, hắn cũng không tán thành thái độ khác.

    Nhưng khi sự thật bày ở trước mắt, hắn, làm đối phương bị thương.

    “……” Hoắc Vân Xuyên đôi môi gắt gao mím chặt, nâng tay nhìn đồng hồ một chút, phát hiện mới rạng sáng, hắn lập tức xuống giường, mặc thêm quần áo rồi ra cửa.

    Ở trên phố một đoạn thời gian, hắn tìm được cửa hàng thuốc mở cửa suốt 24 giờ.

    Hắn đi vào tiệm thuốc tỏ vẻ chính mình muốn mua thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau.

    Thuận tiện cũng hỏi rõ ràng: “Miệng vết thương trầy da có thể dùng sao?”

    Hắn không xác định chỗ chịu tra tấn kia của đối phương có miệng vết thương hay không, nên cần phải cẩn thận hỏi rõ ràng.

    “Có thể.” Nhân viên cửa hàng không cẩn thận nhìn thấy dấu cắn trên cần cổ của Hoắc Vân Xuyên, cơ hồ có thể xác định mục đích mua thuốc cao của vị khách hàng này, cô chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, thuận tiện đẩy mạnh tiêu thụ áo mưa trong tiệm của mình một chút: “Tiên sinh có cần áo mưa cùng KY không?”

    Hoắc Vân Xuyên sắc mặt tức khắc một trận xanh một trận trắng, bởi vì hắn đã quên sử dụng áo mưa, càng không có sử dụng KY: “Không cần.” Hắn ngữ khí cứng rắn thanh toán tiền, cầm theo thuốc mỡ vội vàng ra cửa.

    Trở lại khách sạn, đã rạng sáng hơn hai giờ.

    Vắt khăn lông nóng giúp đối phương lau chùi xong thân thể, bôi xong thuốc mỡ, đã rạng sáng ba giờ.

    Hoắc Vân Xuyên nằm ở bên người thiếu niên đang hô hô ngủ, lại không hề buồn ngủ, rốt cuộc hắn đã chịu tra tấn, cũng không so với nam hài bên cạnh, thậm chí còn ngáy lớn nữa……

    Phải biết rằng trước hôm nay, vì xuất thân gia đình hậu đãi hắn là đại thiếu gia nhà giàu, căn bản không hề nghĩ tới khả năng chính mình là GAY.

    Sự thật chứng minh, hắn không chút nào chán ghét thân thể nam tính.

    Thậm chí bây giờ sau khi nhắm mắt lại, vẫn còn có thể cảm nhận được dư vị đó. Thời gian chiến đấu dài cùng cảm giác sung sướng, cùng với…… biểu hiện của đối phương.

    “……” Nghĩ đến đây, Hoắc Vân Xuyên chịu không nổi mà kéo ra khoảng cách với thiếu niên, bảo đảm chính mình sẽ không giống như trước, không báo trước mà làm cho đối phương thê thảm đến không nỡ nhìn thẳng.

    Vừa rồi lúc bôi thuốc mỡ cho đối phương, hắn thấy được vết nứt càng nghiêm trọng kia, trong một khắc trực tiếp nghi ngờ mình có phải biến thái hay không……

    Có cái ý tưởng phức tạp này, sắc mặt Hoắc Vân Xuyên lúc xanh lúc đỏ, ở trên giường trằn trọc thật lâu mới đi vào giấc ngủ.

    Hắn làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, rất ít vượt qua rạng sáng mới ngủ.

    Nếu không sẽ quấy rầy đồng hồ sinh học, làm cho ngày hôm sau buổi sáng dậy không nổi.

    Vừa mới kết thúc kỳ thi đại học chất lượng giấc ngủ của An Vô Dạng phi thường tốt, mặc kệ là buổi tối ngày hôm trước mấy giờ đi ngủ, dù sao ngày hôm sau buổi sáng 7 giờ cũng sẽ tỉnh lại.

    Sau đó nên đi học thì đi học, nếu cuối tuần thì ngủ nướng để lấy lại sức.

    Buổi sáng hôm nay, An Vô Dạng cùng giống như trước nay ở trên giường tỉnh lại: “Ây da……” Cậu phát hiện toàn thân mình đau nhức tựa như bị xe cán qua, tay tay chân chân, không có một cái nào là có sức lực.

    Thậm chí cả “miệng” cũng đau……

    An Vô Dạng thất thần mười mấy giây, ngơ ngác mà nhớ tới cuộc tao ngộ tối hôm qua, tức khắc nâng lên bàn tay che hai mắt chua xót một chút.

    “A……” Muốn chết!

    Lúc trúng thuốc cũng không cảm thấy cùng người khác lăn giường có cái gì không tốt, lúc giải quyết xong nhu cầu sinh lý, đã bắt đầu ghét bỏ!

    Đây hẳn là bệnh chung của đàn ông.

    An Vô Dạng mới mười tám tuổi, nhưng cậu là một nam nhân hàng thật giá thật.

    Sau khi dùng tất cả sức lực ngồi dậy, cậu quay đầu mắt nhìn tên đàn ông bên người, gương mặt đang ngủ say kia, ngũ quan tuấn mỹ, sóng mũi cao thẳng, rất đẹp trai.

    Nhưng không cản trở An Vô Dạng trợn trắng mắt với hắn, bởi vì dù soái cũng không che dấu được bản chất cầm thú của hắn, nhìn làn da trên người của mình, cơ hồ đã thành vỉ pha màu.

    “Súc sinh……” An Vô Dạng xuống giường vì cơ bắp quá đau nhức, không chịu nổi lại mắng một câu.

    Thuận tiện khắp nơi tìm kiếm quần áo của mình, cuối cùng ở toilet tìm được nguyên cả bộ.

    Sau khi cậu mặc vào, giống như trốn ôn dịch mà chạy khỏi khách sạn.

    Mới 7 giờ, bên ngoài người không nhiều lắm.

    Sáng sớm không khí tươi mát thổi tới, làm An Vô Dạng hít sâu một hơi, sau đó quấn chặt áo thun trên người chính mình, sờ sờ túi tiền.

    Tiền trong bóp không có bao nhiêu, chỉ có hai trăm tệ.

    Đó là An Vô Dạng chuẩn bị tối hôm qua cùng với mọi người gánh vác chi phí, sau khi cậu nhớ tới chuyện này, ở lối đi bộ vừa đi, vừa gửi tin nhắn cho tiểu béo: “Người anh em, tối hôm qua chia ra một người bao nhiêu, tớ đưa qua cho cậu.”

    Cậu cho rằng tiểu béo lúc này chắc chắn không tỉnh, nên cất di động vào.

    Leng keng một tiếng, làm An Vô Dạng trong lòng căng thẳng, như chim nhỏ sợ cành cong.

    “Súc sinh……” Cậu an ủi thần kinh cùng trái tim nhỏ đáng thương của mình, thầm mắng tên đàn ông làm chính mình thần hồn nát thần tính kia.

    – Anh em, không cần tiền, có một kẻ nhà giàu thanh toán.

    – Tốt vậy sao, ai a?

    – Tiểu tử Tạ Vanh kia, nhà cậu ta rất có tiền.

    – Cậu tối hôm qua với bạn gái kia thế nào?

    -……

    Thấy tiểu béo trả lời đã biết không thể nào, An Vô Dạng không phải loại người thích cào lên vết sẹo của người khác, cậu cười cười cất di động, sau đó ở ven đường ăn bữa sáng, lấy ra hai trăm trong bóp mình.

    “Cảm ơn.” An Vô Dạng tiếp nhận một đống tiền lẻ ông chủ đưa, cẩn thận mà bỏ túi, sau đó lấy ra hai đồng tiền, đến trạm xe buýt gần nhất, ngồi xe buýt vượt qua gần nửa cái thành phố, trở lại nhà của mình ở thành nam.

    Cậu từ nhỏ lớn lên ở một ngõ nhỏ trong nội thành, trong nhà không nghèo cũng không giàu, chính là một gia đình khá giả bình thường.

    Phía trên có chị gái tài giỏi xinh đẹp, đang học đại học ở một trường có tiếng, phía dưới có một em trai thông minh lanh lợi, năm nay vừa lên cấp hai đang đi học ở trường trung học trọng điểm gần đây.

    Người ta nói đứa thứ hai là tồn tại dư thừa, quả thật rất đúng.

    Cha mẹ An Vô Dạng cũng thực buồn bực, tại sao con cả cùng con út một đứa so với một đứa càng thông minh hơn, là đứa vừa thấy đã biết tương lai sẽ là tinh anh của xã hội, đến phiên con thứ lại không được.

    Muốn chỉ số thông minh không chỉ số thông minh, muốn sử xử với người khác cũng không biết cách, toàn thân dư lại chỉ có gương mặt kia lớn lên còn được.

    Tính cách không thể nói đáng ghét, nhưng cũng tuyệt đối không làm cho người thích.

    Dù sao chính là quá bình thường, không ưu điểm, cũng tìm không ra khuyết điểm nào quá lớn.

    Hy vọng của hai vợ chồng An gia ký thác ở trên người con cả cùng con út, ngày thường hai đôi mắt cẩn thận nhìn chằm chằm, một bên đi làm kiếm tiền một bên nuôi con, sợ hai đứa con có tiềm lực nhất sẽ bước sai đường.

    Nhưng thật ra đối với An Vô Dạng không sao quản thúc được, thích học bài thì học bài một lát, thích đi ra ngoài chơi thì đi ra ngoài chơi, chỉ cần đúng giờ về nhà là được.

    Buổi tối không trở về nhà, An Vô Dạng vẫn là lần đầu tiên trải qua, lúc vào cửa cậu có hơi sợ hãi.

    Nhưng là cậu đã suy nghĩ nhiều, bây giờ khoảng 8 giờ, cha mẹ 9 giờ rưỡi mới đi làm, bây giờ căn bản chưa có dậy.

    “Anh.” Con út An Vô Phỉ ở phòng khách làm bài tập, ngẩng đầu nhìn thấy An Vô Dạng, nhàn nhạt kêu một tiếng.

    “Ừm, học bài sớm vậy?” Bởi vì chỉ có em trai, An Vô Dạng liền thả lỏng bước chân, đứng ở huyền quan đổi giày.

    “Sắp cuối kỳ.” An Vô Phỉ nói.

    “Nga.” Cũng đúng, nghĩ đến nhiệt tình vượt trội của em trai, An Vô Dạng một tên dốt lười ngượng ngùng mở miệng tiếp: “Anh đây về phòng ngủ, không quấy rầy em.”

    “Ừm.” An Vô Phỉ gật đầu, một dáng vẻ lòng chỉ có học tập.

    Bởi vì trong nhà phòng hữu hạn, hai anh em bọn họ ở cùng một căn phòng.

    Anh thì giường trên, em thì giường dưới.

    Chính là hôm nay, An Vô Dạng thật sự bò không nổi lên giường ngủ của mình, cậu ở trên giường của em trai say giấc.

    Nửa giờ sau, An Vô Phỉ đi vào lấy đồ, thấy An Vô Dạng cuộn người ở trên giường mình ngủ rồi, giống như một con tôm luột.

    Vị thiên tài mười một tuổi đã lên sơ nhị này, có khuôn mặt nhỏ vừa khốc lại soái, đi qua kéo chăn, đắp lên cho tên anh trai lười nhác cả sinh hoạt cá nhân cũng không thể tự gánh vác của mình.

    Chương 3

    Khoảng 8 giờ rưỡi, An Vô Phỉ từ trong phòng ra ngoài, đụng phải ba mẹ rời giường đi làm, ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Ba, mẹ.”

    “Sớm, anh con còn chưa có rời giường?” Đinh Vi hai mắt nhìn cửa phòng con trai, cơ hồ dùng câu khẳng định.

    “Dạ.” An Vô Phỉ gật gật đầu, không nói gì thêm.

    Lão ba An Thành ở một bên liền cười: “Cái thằng Vô Dạng kia tới nghỉ hè chính là như vậy, cả ngày ngủ không chịu tỉnh.” Bọn họ đều đã quen.

    “Chờ anh con dậy, nấu cho nó chút đồ ăn, miễn cho nó đói chết.” Đinh Vi nói, sau đó hai vợ chồng thu xếp thỏa đáng cho mình. Đi làm đầy tớ của nhân dân.

    ***

    “……” Hoắc Vân Xuyên ở khách sạn tỉnh lại, thói quen mà lấy ra di động nhìn thời gian một chút. Đã 10 giờ sáng, so với ngày thường ngủ nhiều hơn ba giờ.

    Nghĩ đến nguyên nhân mình làm việc và nghỉ ngơi hỗn loạn, hắn lập tức quay đầu xem xét bên người mình…… Trống trơn hà.

    Xốc lên chăn tìm kiếm, một cái giường lớn hoàn chỉnh chỉ có chính mình một người.

    Hoắc Vân Xuyên rời giường, đi đến phòng tắm xem xét, không ai.

    Hắn hơi chau mày, rửa mặt xong cũng rời khỏi khách sạn.

    Tối hôm qua vị thiếu niên không biết tên kia, không có tên, không có cách liên hệ, cũng không có địa chỉ, thực hiển nhiên chỉ là một hồi nhân duyên tựa mây khói.

    Hoắc Vân Xuyên ở phụ cận bãi đỗ xe tìm được xe của mình.

    Điện thoại ở ngay lúc này vang lên, người đàn ông đang trong xe, lái xe ra khỏi bãi đỗ, lại nhận được điện thoại.

    “Uy?”

    “Ngày hôm qua thực sự xin lỗi.” Gọi điện thoại cho hắn chính là mẹ hắn Chương Nhược Kỳ: “Mẹ không nên ở dưới tình huống con không hiểu rõ, tụ tập nhiều người như vậy đến bàn bạc chuyện của con, đó là không tôn trọng con.”

    “Đúng vậy.” Hoắc Vân Xuyên lạnh giọng nói: “Con đầu tiên là bản thân, sau đó mới là con trai của ngài.”

    “Ai…… Cho nên hoàn toàn không cho ý kiến của chúng ta có đường sống?” Chương Nhược Kỳ nói.

    “Có.” Hoắc Vân Xuyên nói: “Nhưng là có nghe hay không thì ở chỗ con, mà không phải ngài, cũng không phải cô hoặc là dì nào.”

    Sau đó im lặng một hồi lâu.

    Khi sắp kết thúc cuộc gọi Hoắc Vân Xuyên nói: “Qua một đoạn thời gian lại cùng con thảo luận chuyện này đi, bây giờ không thích hợp.”

    Treo điện thoại, hắn lái xe trở về chung cư của mình.

    Thứ hai đến thứ sáu hắn ở nơi này, vì cách công ty tương đối gần, thuận tiện đi làm hơn.

    Đối diện phòng ở Hoắc Vân Xuyên cũng giống như mình ra vào một mình là Quý Minh Giác, hai người từ khi học cao trung đã là bạn bè, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

    Hoắc Vân Xuyên về nhà nhìn thấy một tên đàn ông nằm chình ình ở trên sô pha của mình, còn tưởng rằng mình vào nhầm cửa.

    “Không cần nhìn, đây là nhà cậu.” Quý Minh Giác ngồi dậy nói: “Mẹ cậu nói cậu đêm qua cáu kỉnh, kêu tôi lại đây nhìn cậu.”

    Hoắc Vân Xuyên ném xuống tất cả đồ vật trên người mình, đối với gã làm như không thấy mà đi vào phòng ngủ.

    “Uy……” Quý Minh Giác theo sau, ngửi được một cổ mùi rượu: “Cậu thật sự đi uống rượu? Ha ha, tức giận đến như vậy sao?” Gã dán ở trên ván cửa nói: “Còn không phải chỉ bị thúc giục kết hôn, ai không trải qua chứ, bọn họ thích nói thì mặc cho bọn họ nói đi, cậu cũng sẽ không mất miếng thịt nào.”

    Điểm này gã cảm thấy Hoắc Vân Xuyên quá tích cực nhỉ.

    “Tốt, buổi tối tôi kêu thêm mấy người bạn ra cùng cậu uống rượu, được không?” Dù sao một đám người bọn họ, coi như cũng đã có mấy ngày không gặp qua.

    Không hề giống như trước đây, thỉnh thoảng là ra ngoài tụ hội.

    Rốt cuộc đều là người ba mươi tuổi, bận sự nghiệp rồi sự nghiệp, bận gia đình rồi gia đình, quả thật……

    Áp lực tỉ lệ thuận với số tuổi mà.

    **

    Lại nói An Vô Dạng ngủ một giấc là ngủ đến giữa trưa, vẫn là do em trai đánh thức.

    An Vô Phỉ đứng ở mép giường, mắt chứa lo lắng mà nhìn cậu: “Anh có phải thân thể không thoải mái hay không?”

    Loại chuyện này sao có thể nói ra dọa hư em trai chứ, An Vô Dạng xua tay nói: “Không sao, anh một lát liền dậy, em nấu cơm sao?”

    Ngày thường cậu cũng làm, chỉ là hôm nay chỉ sợ không có khả năng.

    “Ừm, anh mau dậy ăn.”

    Nhìn An Vô Dạng bò dậy, An Vô Phỉ mới xoay người đi ra ngoài chờ.

    Ngủ một buổi sáng, An Vô Dạng cảm giác đã khá hơn nhiều, trừ bỏ chỗ nào đấy vẫn không thể tránh khỏi nhức mỏi, trạng thái tinh thần cũng không tồi.

    Ăn uống cũng tốt, cậu ngồi với em trai môi hồng răng trắng, ăn ước chừng hai chén cơm lớn.

    Sau khi ăn uống no đủ, gác xuống chén đũa hỏi: “Chị khi nào nghỉ, biết không?”

    Đối phương cùng em út cho đến bây giờ tương đối thân thiết, muốn biết tin tức chị ấy hỏi em trai là được rồi.

    Cũng không phải An Vô Ngu không thích em trai thứ hai, chỉ là…… Không có tiếng nói chung thôi.

    An Vô Phỉ nói: “Nghỉ hè chị ấy không trở về nhà, muốn đến nước Mỹ du lịch.”

    Nói xong An Vô Dạng ngơ ngác, bởi vì đi nước Mỹ phải tốn không ít tiền, đối với cha mẹ mà nói lại là một phí tổn không nhỏ.

    “Khụ, trường học đưa đi sao?” Như vậy có thể tốn ít một chút.

    An Vô Phỉ lắc đầu: “Không phải, chị ấy và bạn học cùng đi.”

    An Vô Dạng cũng không nói cái gì, chủ động thu dọn chén đũa, mang đến phòng bếp rửa sạch.

    “Anh buổi chiều còn ngủ sao?” Bên ngoài truyền đến thanh âm của em trai.

    Cậu lau khô tay, đi qua bên người em trai đi ra ngoài nói: “Anh buổi chiều đi ra ngoài tìm việc làm thêm, làm thuê.”

    Trước kia cậu cũng làm như thế này, kiếm tiền rồi chia cho em trai một chút, cho đối phương mua đồ dùng học tập.

    An Vô Phỉ gật gật đầu, trên tay đã cầm lấy sách vở.

    An Vô Dạng đi vào phòng, nâng lên cánh tay ngửi ngửi quần áo trên người của mình, một hỗn hợp mùi khói mùi rượu, vì thế phải thay ra, giặt sạch quần áo mới ra ngoài.

    Việc làm thêm gì đó, phát tờ rơi, phục vụ sinh..v..v… cậu cơ hồ đều rõ như lòng bàn tay.

    Loại công việc này thực dễ dàng tìm, nhưng mà kiếm không được bao nhiêu tiền cả.

    Có thể kiếm được tiền nhất, chỉ có làm tiêu thụ.

    An Vô Dạng trải qua một đêm ở quán bar bị người ám toán, đối với phục vụ. Trong lòng còn rất sợ hãi.

    Cậu không dám tùy tiện tìm một chỗ xin việc, muốn tìm thì phải tìm câu lạc bộ cao cấp một chút.

    Nhưng là loại địa phương này yêu cầu rất cao, quản lý không nhất định sẽ tiếp thu học sinh làm thêm.

    Câu lạc bộ K có một nam quản lý người khác kêu là Tuyền ca, phụ trách dẫn dắt nhân viên tiêu thụ nam, doanh số mỗi tháng đều cạnh tranh quyết liệt cùng nhân viên tiêu thụ nữ bên kia.

    Gần đây thuộc hạ đầu bảng của hắn đã đi rồi, hắn bên này như trứng chọi đá, làm hắn sứt đầu mẻ trán.

    Cách một đoạn thời gian liền hỏi bộ phận nhân sự một chút, có nhân viên tiêu thụ nào xuất sắc tới ứng tuyển hay không.

    Nhân sự trả lời có, nhưng mà không xuất sắc.

    Muốn cùng thuộc hạ đầu bảng kia của Tuyền ca so sánh hóa ra là không có khả năng.

    An Vô Dạng nhìn thấy thông báo tuyển dụng ở trên mạng thấy câu lạc bộ này danh tiếng không tệ đang tuyển dụng tiêu thụ, trực tiếp liền tới đây hỏi: “Chào chị, xin hỏi còn nhận người sao?”

    Người trước bàn vừa thấy cậu, dáng vẻ lớn lên như vậy, cả người còn mang hương vị học sinh, nghiêm trọng nghi ngờ có phải vị thành niên hay không……

    Chị gái: “Chúng ta nơi này không tuyển vị thành niên.”

    An Vô Dạng cạn lời, từ trong ví rút ra giấy chứng nhận: “Em rất giống vị thành niên sao?” Rõ ràng thân cao cũng gần 1 mét 80 mà.

    “Ồ……” chị gái nói: “Ứng tuyển vào chức vị nào?”

    Chỉ cần tròn mười tám tuổi là được, bọn họ bên này đồng ý.

    “Nhân viên tiêu thụ.” An Vô Dạng nói.

    “Vậy được.” Người trước bàn đánh giá cậu một chút, kỳ thật trừ khuôn mặt ngây ngô, dáng người khí chất các phương diện khác đều không tồi: “Đi theo chị.” Người nọ dẫn An Vô Dạng đi gặp bộ phận nhân sự, còn làm kinh động đến Tuyền ca, lại đây nhìn hai lần.

    Nghe nói là một học sinh làm thêm, mặt Tuyền ca lộ vẻ đáng tiếc: “Chúng ta hình như không nhận bán thời gian, dễ xảy ra phiền phức.”

    Khách hàng bên này, tố chất đại đa số không có trở ngại, chính là ai có thể bảo đảm không có người xấu cá biệt chứ.

    Vạn nhất học sinh làm thêm ở chỗ này gặp cái gì ủy khuất, nháo chuyện ra bên ngoài, sẽ rất khó coi.

    “Tôi thực cần công việc này.” An Vô Dạng năn nỉ nói: “Cho tôi thử làm một chút được không, nếu không đạt được yêu cầu của anh, anh có thể không cần.”

    Tuyền ca tâm tình phức tạp, nếu là học sinh khác tới xin việc, hắn không nói hai lời sẽ cự tuyệt, chính là vị trước mắt này…… Điều kiện thập phần xuất sắc.

    Thấy ánh mắt bướng bỉnh của cậu, chắc chắn cũng không phải cái loại người trẻ tuổi đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày.

    Tuyền ca nói: “Chúng ta bên này cậu cũng biết, có những khách nhân uống nhiều, sẽ không đối xử hòa nhã như vậy, chúng ta chỉ có thể tận lực tránh cho chuyện đó xảy ra, nhưng không có khả năng hoàn toàn ngăn chặn, cậu phải chuẩn bị tốt tâm lý mình sẽ bị chiếm tiện nghi.”

    An Vô Dạng cau mày, nhỏ giọng nói: “Chỉ là sờ sờ eo sờ sờ tay, tôi có thể tiếp thu, mông thì không thể được.”

    Đàn ông bị sờ sờ eo sờ sờ tay không quan trọng, chỉ là mông thì không được, đó thật sự là không tôn trọng.

    Tuyền ca cùng người trước bàn kia đều sửng sốt: “……” Chắc hẳn là chưa thấy qua người nào quang minh chính đại nói tới chuyện này như vậy, bất ngờ cảm thấy có chút buồn cười.

    “Cái loại khách hàng đó vẫn là tương đối ít, nhưng là tôi nói, không có khả năng hoàn toàn ngăn chặn.” Tuyền ca nói: “Có thể bị chiếm tiện nghi hay không, phải xem chính cậu làm sao nắm chắc.” Hơn nữa: “Phải đi ra ngoài mới bán được, nếu như cậu không bưng, coi như công việc này cậu cũng kiếm không được tiền.”

    An Vô Dạng gật gật đầu: “Cho nên xin cho tôi một cơ hội để tôi thử xem, nếu thật sự không được, tôi sẽ tự biết khó mà lui.”

    Vừa nghe đã biết là ngây thơ không tiếp xúc qua xã hội, Tuyền ca ở trong xã hội sờ bò lăn lộn mấy năm nay, phiền nhất đó là loại ngựa non háu đá này.

    Vì thế tức giận mắng thầm một câu: “Cậu cho chỗ của tôi là chợ bán thức ăn?”

    An Vô Dạng cũng nói thầm: “Thử việc đối với các người cũng không có tổn thất.”

    Tuyền ca khụ khụ hai tiếng, nếu không phải thấy thằng nhóc này lớn lên ngoan ngoãn, hắn cũng không kiên nhẫn cảnh cáo nhiều như vậy: “Được, cậu thật sự được, thì buổi tối 8 giờ tới đi làm.”

    “Được, cảm ơn anh.” An Vô Dạng nói, hướng về phía Tuyền ca nhe răng cười.

    Nhìn khuôn mặt này, Tuyền ca liền cảm thấy không mệt nữa, vạn nhất thằng nhóc này thật sự được thì sao.

    Bây giờ mới bốn giờ rưỡi, thời gian còn sớm, sau khi cùng câu lạc bộ bên này xác định, An Vô Dạng ngồi xe buýt trở về nhà.

    Buổi tối cùng cha mẹ ăn cơm xong, liền nói chính mình tìm việc làm thêm vào buổi tối, một lát sẽ ra cửa.

    Đinh Vi cảm thấy sửng sốt: “Nhanh như vậy đã tìm được việc?”

    An Thành gật đầu: “Thành tích còn chưa có sao?”

    An Vô Dạng nói: “Dù sao điểm cũng không khác lắm.” Không tốt cũng không xấu, không có gì để chờ mong: “Có thể đến khuya mới trở về.”

    “Công việc gì mà về trễ như vậy?” Đinh Vi nhíu mày nhìn cậu.

    An Vô Dạng nói: “Câu lạc bộ”

    An Thành nghe xong cũng nhíu mày một trận: “Người trẻ tuổi đến nhiều nơi rất loạn, con nếu không đổi chỗ khác đi?” Hắn đề nghị nói: “Phát tờ rơi hoặc làm phục vụ sinh cũng không tồi.”

    “Những việc đó con làm rồi.” An Vô Dạng nói.

    Hai vợ chồng An gia mặt tức khắc lộ vẻ phức tạp, cũng không hề nói cái gì nữa.

    Con thứ đi ra ngoài tìm việc, gần đây có thể rèn luyện năng lực xã giao, mở rộng kiến thức, thứ hai có thể giải quyết vấn đề tiền tiêu vặt của cậu.

    Nói thật, gia đình bình thường phải gánh phí dụng của ba đứa con, bọn họ áp lực không nhỏ.

    Con cả cố gắng học tập không có thời gian đi làm, chi phí bên kia là một vấn đề lớn.

    Trong nhà đem toàn bộ tiền qua cho con cả, con thứ muốn tiêu tiền chỉ có thể tự mình nghĩ cách thôi.

    Chương 4

    Bởi vì buổi chiều vừa mới tới, người tiếp tân còn nhớ rõ khuôn mặt lớn lên thực trẻ con của cậu học sinh làm thêm kia.

    “Tới rồi, chị mang em vào thôi, phải thay quần áo mới có thể đi làm.” Cô nói xong, để cho An Vô Dạng đi theo mình: “Một lát thay quần áo xong, sẽ có người dạy em quy củ.”

    An Vô Dạng gật gật đầu: “Dạ, cảm ơn.”

    Chị gái ngồi trước lại hỏi: “Em cao bao nhiêu?”

    An Vô Dạng nói: “Một mét bảy tám.”

    Chị gái quay đầu lại nhìn cậu một cái, cảnh đẹp ý vui eo thon cùng chân dài, rồi suy nghĩ nói: “Em gầy như vậy, cho em mặc kích cỡ mét bảy mươi lăm chắc là vừa rồi.”

    Tới văn phòng rồi, sau khi giành trước một bộ quần áo. Kích cỡ một mét bảy mươi lăm quả nhiên thích hợp với An Vô Dạng, phác hoạ ra hình dáng eo cùng chân của cậu.

    Sau đó Tuyền ca cử một người lại đây dẫn cậu đi học quy tắc, làm sao tiếp đón khách hàng, làm sao đẩy mạnh tiêu thụ rượu linh tinh, không chỉ có một mình cậu là người mới, mà còn có hai người khác nữa.

    Xem ra mùa hè là thời gian cao điểm tìm công việc a.

    “Mấy đứa biết được bao nhiêu chủng loại rượu?” Dẫn dắt bọn họ là một tay già đời gọi là Huy ca, phó quản lý bên tiêu thụ nam.

    Hai người mới còn lại đều nhận ra được đa số rượu trên mặt bàn.

    “Đây là rượu Chivas, đây là Dark Rum, đây là…… Remy Martin Louis XIII……” Người mới dừng một chút: “Rượu này rất mắc.”

    Huy ca toét miệng cười: “Có thể bán ra Louis XIII, cậu có biết trích hoa hồng bao nhiêu không?”

    Mấy người mới đều lắc đầu, vểnh tai nghe, bao gồm cả vô cùng muốn kiếm tiền An Vô Dạng.

    “Bán một chai Louis XIII trích hoa hồng là 600 tệ.” Huy ca nói: “Câu lạc bộ của chúng ta không thiếu khách hàng có tiền, có thể bán đi hay không là dựa vào mồm mép của các cậu, biết không?”

    Một chai rượu trích hoa hồng sáu trăm?

    An Vô Dạng líu lưỡi, vậy chai rượu này bao nhiêu tiền hả?

    (Là 58tr vnd)

    Sau đó Huy ca nói cái gì cậu cũng không cẩn thận nghe nữa, mà chỉ nhớ thương về Louis XIII.

    Một chai 600, một đêm bán một chai, một tháng sẽ có hai vạn……

    Còn là học sinh trước nay chưa từng thấy qua nhiều tiền đến như vậy, trái tim nhỏ bắt đầu bang bang nhảy nhót.

    Trong chốc lát Huy ca bắt đầu nói những việc cần chú ý: “Các cậu đều là nam, so với bên nữ tiêu thụ kia tình huống khá hơn nhiều, nhưng mà các cậu phải biết rằng, một số nam tiêu thụ đi vào bồi rượu, cũng là gay, bị chiếm chút tiện nghi là không thể tránh được, nếu như không chuẩn bị tâm lý tốt thì nhân lúc còn sớm mà cút đi, phần tiền lương này các cậu lấy không nổi đâu.”

    Nói trắng ra, tiêu thụ chính là bồi rượu, bồi cười, không phải cái nghề nghiệp vẻ vang gì cả.

    Rất nhiều người lựa chọn đồng ý, nếu không phải là không hiểu rõ tình huống, tùy tiện gia nhập, nếu không chính là cần dùng tiền gấp.

    Dĩ nhiên, cũng có trong lòng nghĩ thoáng, có người bản thân rất hưởng thụ loại công việc này.

    Hai người kia cùng An Vô Dạng đều có nghĩ qua, cậu nghĩ cùng lắm thì không làm nữa, coi tình huống rồi xác định sau.

    Lại qua nửa giờ nữa, đến 9 giờ, đã có khách lục tục tới câu lạc bộ.

    Khách quen thích những tiêu thụ quen biết qua bồi rượu hơn, trừ phi muốn tìm cảm giác mới mẻ, mới hỏi một câu có người mới tới hay không.

    Tuyền ca đối với An Vô Dạng tốt tính, một ít khách khó chơi, hắn không có kêu A Huy sắp xếp An Vô Dạng đến bồi rượu.

    Nhóm học sinh đặc biệt phiền chính là điểm này, còn phải cẩn thận chiếu cố, khiến cho hắn một cái thằng đàn ông cường tráng lại giống như một bà mẹ già.

    Qua 9 giờ, đại bộ phận nam tiêu thụ đều vào ghế lô, dư lại hoặc là dưa vẹo táo nứt, hoặc là loại như An Vô Dạng này địa phương nào cũng không dám thả ra.

    “……” Này thứ thích mượn rượu làm càn không thích hợp, kia thứ thích trêu đùa tiêu thụ viên cũng không thích hợp, Tuyền ca vô cùng hối hận khi tuyển em trai nhỏ này vào đây.

    Tuyền ca liếc mắt xem thường, An Vô Dạng vô tội mà cười đáp trả.

    Lúc này, người tiếp khách dẫn một nhóm khách trẻ tuổi tiến vào, rõ ràng là mấy thiếu gia nhà giàu đã lâu không có tới kia, Tuyền ca nhớ rõ năm ngoái hay là năm trước nữa gì đó, bọn họ là khách quen nơi này.

    “Quản lý Tuyền.” Quý Minh Giác lên tiếng tiếp đón hắn.

    Tuyền ca đầy mặt tươi cười: “Nha, Quý đại thiếu, Trần thiếu, còn có Tưởng thiếu, mấy vị khách quý các cậu đã lâu không có tới nha?” Nói xong mắt nhìn thấy, phía sau còn có một vị, hắn tức khắc thu hồi cợt nhả, khom người kêu lên: “Hoắc tiên sinh.”

    Quý Minh Giác than thở một tiếng: “Đãi ngộ khác biệt a, quản lý Tuyền, sao mấy người chúng tôi đều là thiếu, cậu ta thì là Hoắc tiên sinh chứ?”

    Trần Sơ nói: “Biết rõ còn cố hỏi, tự nhiên là bởi vì chúng ta là mấy khách hàng, Vân Xuyên là cổ đông ở đây.”

    Tưởng Thiếu Phi rất phiền bọn họ đấu võ mồm, nói thẳng: “Tìm một ghế lô an tĩnh, kêu mấy cô gái nữa lại đây.”

    Tuyền ca gật đầu: “Tốt, tôi mang vài người đi lên trước.”

    Bởi vì Hoắc Vân Xuyên đưa lưng về phía An Vô Dạng, đồng thời lại không nói gì, cho lên cũng chưa nhìn thấy lẫn nhau.

    Tuyền ca sau khi dàn xếp xong người, lại xuống ngoắc ngoắc ngón tay với An Vô Dạng: “Nhóc, hiện tại có một ghế lô toàn khách quý tiện nghi cho cậu, cậu phải cố gắng biểu hiện.”

    “Nga, Tuyền ca.” An Vô Dạng tràn đầy thấp thỏm mà theo sau, còn rất khẩn trương.

    Tuyền ca dẫn cậu đi qua bên nhân viên nữ, chọn mấy cô gái xinh đẹp.

    “Ai nha? Phô trương lớn như vậy.” Mấy cô gái kia chính là đầu bảng, không nói rõ ràng nữ quản lý cũng không thả người.

    Tuyền ca nói: “Hoắc tiên sinh cùng bạn của hắn.”

    Bên kia ngẩn người, nhanh chóng dặn dò mấy cô gái: “Cố gắng phục vụ, đừng chỉ lo tiêu thụ, phục vụ tốt là được rồi.”

    An Vô Dạng ở bên cạnh nghe, trái tim nhỏ vừa kéo xuống, đã bắt đầu run lên.

    Vì thế mấy chị gái kẹp theo bên trong một người, bị Tuyền ca đưa tới ghế lô số 309.

    “Em trai, học chút đi.” Các cô gái vào phòng, từng người đều đến bên người khách nhân ngồi xuống, người khui rượu thì khui rượu, người nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm.

    Trong đó có một cô gái điều kiện tốt nhất, đi đến bên người Hoắc Vân Xuyên, còn chưa kịp ngồi xuống, người nọ đã giơ tay lên cự tuyệt: “Không cần, cô tự tìm một chỗ ngồi đi.”

    Cô gái mặt lộ vẻ mất mát, đến cách đó không xa ngồi xuống.

    Quý Minh Giác thấy thế cười ha ha: “Vân Xuyên lâu lắm không có tới, mấy cô bé nơi này cũng không biết quy tắc của cậu.” Sau đó ánh mắt chợt lóe, thấy cạnh cửa còn đứng một người ngốc ngốc…… Phục vụ sinh?

    “Di?” Trần Sơ bên người còn không có cô gái nào, ngẩng đầu vừa thấy cạnh cửa còn có một người, gã liền nói quản lý Tuyền không có khả năng chỉ tìm ba cô gái tiến vào.

    Còn An Vô Dạng sắc mặt đã sớm thay đổi, cậu nhìn thấy Hoắc Vân Xuyên, trong lòng chửi một tiếng móa nó, đây là duyên phận gì hả?

    “Đó là ai, lại đây a.” Trần Sơ thấy người ta lớn lên trắng nõn sạch sẽ, tâm sinh hảo cảm, ngoắc tay kêu lại.

    Hoắc Vân Xuyên nhìn theo tay bạn tốt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn hướng cửa, bởi vì tâm tình không tốt mà hai tròng mắt cả ngày u ám, đột nhiên thay đổi hình dạng, bắt đầu hoảng hốt.

    Sau khi cùng cái tên súc sinh kia đối diện tầm mắt, khuôn mặt An Vô Dạng tách một phát hồng thấu, ngón tay nắm lấy mép quần bên chân, chân tay luống cuống.

    “……” Thật sự là hắn. Quá xấu hổ.

    “Lại đây.” Hoắc Vân Xuyên mở miệng nói.

    Ba vị bạn tốt của hắn dời đi tầm mắt quắc mắt nhìn, động tác nhất trí đến không thể tưởng mà nhìn hắn: “Vân Xuyên?” Tên này không bị bệnh chứ? Chẳng lẽ là bị ép kết hôn đến choáng váng……

    Hay là bọn họ nghe lầm.

    Dù sao Hoắc Vân Xuyên không có khả năng để cho người khác bồi rượu.

    An Vô Dạng muốn xoay người bỏ chạy, chính là ánh mắt ghét bỏ kia của Tuyền ca còn rõ ràng trước mắt, nếu thật sự xoay người đi ra ngoài, đắc tội với khách nhân trong phòng này không nói, còn vứt bỏ cả công việc này.

    Luôn mãi cân nhắc một lát, cậu mới đi qua chỗ Hoắc Vân Xuyên, căng da đầu ở bên người nam nhân ngồi xuống.

    Trên người mặc tây trang vừa người, bởi vì động tác ngồi xuống của An Vô Dạng, càng thêm hiện ra dáng người quyến rũ của cậu.

    Hoắc Vân Xuyên cầm lòng không đậu mà đưa tay ôm lấy eo cậu.

    “……” Ba tên bạn tốt của hắn đều là một bộ biểu tình muốn chửi thề.

    Thật sự, hình ảnh trước mắt thật sự quá đả kích người khác mà.

    Tưởng Thiếu Phi lười nhác nói: “Thì ra là thế.”

    “Cái gì thì ra là thế?” Quý Minh Giác còn thất thần, ngây ngốc nhìn bạn tốt, tên kia đang bưng rượu, lười biếng mà hưởng thụ.

    Nhấp một ngụm rượu, rồi nói: “Vân Xuyên thích nam.”

    “Phụt……” Trần Sơ nói: “Các cậu tưởng tượng quá trớn rồi, Vân Xuyên chỉ là ôm người bồi rượu thôi, đúng không Vân Xuyên?”

    Bọn họ cũng biết Hoắc Vân Xuyên tâm trạng không tốt, muốn thả lỏng một chút cũng là bình thường.

    “Đều câm miệng đi.” Hoắc Vân Xuyên dường như không có việc gì mà nói, tay như cũ gác ở bên hông thiếu niên người đã cùng mình một đêm tình ái, cảnh cáo bạn xong liền nhìn sườn mặt đối phương, hỏi: “Đi làm ở chỗ này đã bao lâu?”

    An Vô Dạng cảm thấy biểu tình hiện tại của chính mình chắc chắn rất khó xem, nhưng cậu vẫn còn khống chế được: “Buổi tối mới đến.”

    Hoắc Vân Xuyên gật đầu: “Tên gọi là gì?”

    An Vô Dạng nhìn thẳng ánh mắt táo bạo kia, lại vội dời đi nói: “Tên An Vô Dạng……”

    “Nha.” Quý Minh Giác phát biểu ý kiến: “Tên thật là dễ nghe.” Gã vui vẻ mà nâng ly uống một ngụm, cũng giống như mấy người còn lại, háo hức mà nhìn Hoắc Vân Xuyên tán tỉnh.

    Nói như thế nào nhỉ, bọn họ cảm thấy so với mình tán gái càng thú vị hơn.

    Hoắc Vân Xuyên lại hỏi: “Mấy tuổi?”

    Thuận tiện cau mày, nghĩ đến trước đó chính mình không hỏi rõ ràng đã ngủ với nhau, vạn nhất là là vị thành niên thì……

    “Mười tám.” An Vô Dạng thanh âm nhỏ xíu mà trả lời, rũ mắt tránh né toàn bộ tầm mắt trong ghế lô, cậu không thích cảm giác trở thành tiêu điểm của người khác.

    “Nghiệp chướng mà, mới mười tám tuổi.” Trần Sơ nhìn Hoắc Vân Xuyên nói: “Con người ta mới mười tám tuổi, cậu hãy buông tha cho người ta đi, cậu đều có thể làm ba ba người ta rồi.”

    Quý Minh Giác cùng Tưởng Thiếu Phi cười một trận, than thở mà nói: “Trời ơi, hóa ra chúng ta đều đã là mấy ông già rồi sao?” Đều có thể làm chú của thiếu niên mười tám tuổi rồi.

    Mười tám tuổi, rất tốt, thái dương Hoắc Vân Xuyên giật giật, hơi kéo ra cà vạt tiếp tục đặt ra câu hỏi: “Không đi học sao?”

    Tuổi còn trẻ đã trà trộn trong quán bar cùng câu lạc bộ, thật là được.

    “Còn đi.” An Vô Dạng nói, cậu quá khẩn trương đôi tay gác ở trên đầu gối của mình: “ Tôi nghĩ hè nên đi làm công, tháng chín sẽ học đại học năm nhất.”

    Mấy người chú ngồi ở ghế lô lại được một trận cười: “Tới câu bộ làm thời vụ, má ơi ha, ha ha ha ha……” Lại nhìn mặt An Vô Dạng, đang rất nghiêm túc, giống như thật sự không biết bọn họ đang cười cái gì.

    “Cần tiền sao?” Hoắc Vân Xuyên đi thẳng vào vấn đề hỏi.

    “Cần.” An Vô Dạng gật gật đầu, không đợi Hoắc Vân Xuyên mở miệng liền nói: “Các người muốn uống rượu gì?”

    Mấy người trong phòng đều há hốc mồm, bắt đầu làm ăn rồi, ha ha ha ha.

    Hoắc Vân Xuyên không chịu ảnh hưởng của tiếng cười ở khắp nơi, hỏi: “Cậu hy vọng tôi uống rượu gì?”

    Mấy tên loại rượu đảo quanh ở trong miệng An Vô Dạng, nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Chính anh làm chủ, tôi không biết anh thích uống cái gì.”

    Trong mắt Hoắc Vân Xuyên hiện lên ý cười, ngón tay ở trên eo thiếu niên xoa nắn: “Cho tôi số điện thoại liên lạc, tôi sẽ khui cho cậu hai chai Louis XIII.”

    Mấy người bạn của hắn sợ tới mức không nhẹ, người thì phun rượu, người thì dựng ngón cái: “Đỉnh……” Về sau không bao giờ nói Hoắc Vân Xuyên không biết tán gái nữa, rõ ràng hắn tán rất giỏi mà.

    Thuộc truyện: Gả cho lão công nhà giàu