Gả cho lão công nhà giàu – Chương 117-120

    1164

    Thuộc truyện: Gả cho lão công nhà giàu

    Chương 117

    Thật vất vả nghe xong tiết học buổi sáng, tiếng chuông tan học vừa vang lên, An Vô Dạng đã túm lấy ba lô, vội vã chạy về hướng nhà mình.

    Hắn về rồi sao?

    Bây giờ trở về mở cửa là có thể gặp sao?

    Nghĩ trong đầu, chỉ có những thứ đó.

    Cùng với, trong chốc lát thấy mặt phải xông lên ôm một cái, hay là nhào lên hôn một cái đây?

    Sau đó suy nghĩ kỹ lại, hai việc đó không có khác nhau chút nào, dù sao cũng là ôm ấp hôn hít.

    “Dì Trương, Vân Xuyên đã trở về sao?” Thanh niên thở hồng hộc mở cửa ra, đôi mắt tuần tra ở trong phòng, nhưng chỉ nhìn thấy dì Trương đang quét dọn vệ sinh ở phòng khách.

    Người ta kinh ngạc nói: “Không nha, cậu ấy hôm nay trở về sao?” Hiển nhiên không biết.

    An Vô Dạng gục đầu, thập phần ảo não: “Xem trí nhớ của con này!” Buổi sáng nghe điện thoại, rồi đi học, nên đã quên nói chuyện này với dì Trương: “Giữa trưa hôm nay hắn sẽ trở về ăn cơm.”

    “……” Dì Trương nghĩ nghĩ, an ủi nói: “Không cần nóng nảy, nấu cơm trưa nhiều lắm, không thiếu một chén cơm cho cậu ấy.”

    Hơn nữa giờ này còn chưa có trở về, không phải bà nói, máy bay thường xuyên hạ cánh, cũng không có đúng giờ.

    Nói cũng phải.

    An Vô Dạng bình tĩnh trở lại, buông đồ trên người, đổi giày cởi quần áo.

    Dì Lâm trong phòng nghe thấy được động tĩnh cậu trở về, nói với Đôn Đôn: “Ba ba đã trở về.”

    Đôn Đôn tiểu ma vương thích chơi với ba ba, người lớn nói bé nghe cũng hiểu, nghe vậy cục cưng nhỏ như lên dây cót, ríu rít mà chạy ra. Edit: HuynhJJ

    “A a a nha nha……”

    An Vô Dạng: “……”

    Có ông giời con này lăn lộn, căn bản không có tinh lực quá nhiều để suy nghĩ về những thứ khác: “Ăn cơm thôi, nhóc con hoá ra đang đói bụng.” Cậu ôm Đôn Đôn nói.

    “Cháo lươn của thằng bé còn đang ninh trên bếp.” Dì Trương buông việc trong tay, lấy cho Đôn Đôn ăn.

    Nghe thấy là cháo lươn, An Vô Dạng nhe răng, làm ra biểu tình vặn vẹo.

    Bởi vì cậu không ăn lươn, cảm thấy con vật đó thật đáng sợ.

    Chính là người ta nói trẻ con ăn cháo lươn rất bổ dưỡng, bản thân Đôn Đôn cũng thích ăn, cậu cũng không có biện pháp.

    Buổi cơm trưa ba người ăn xương sườn hầm và cá hấp.

    Ở chỗ này muốn nói một sự kiện đau lòng, chính là An Vô Dạng thích ăn tôm, để cho Hoắc Vân Xuyên thường xuyên vơ vét các loại tôm ngon cho cậu ăn, bây giờ cậu đã ăn các loại tôm, ăn đến chán ngán.

    Đã tới nông nỗi nhắc tới tôm là sợ hãi.

    Nga, cậu còn thích ăn cherry, Hoắc tổng có rảnh mỗi ngày tay không đút cậu ăn, trước mắt cũng ăn đến ngán rồi.

    “Chuyến bay của Hoắc tiên sinh hẳn tối nay tới phải không?” Ăn một hồi, dì Lâm thình lình nói ra một câu.

    An Vô Dạng vốn dĩ đang ăn ngon lành, nghe được tên đối phương trái tim lại truyền đến một cảm giác tê nhói rõ ràng, không biết phải diễn tả nó như thế nào, chỉ biết là loại cảm giác này thật sự khó chịu.

    Lúc không xa rời nhau thì không biết, trong giây lát phải tách ra mấy ngày, phát hiện tư vị nhớ nhung thật không dễ chịu.

    Nếu có thể, sau này mỗi ngày đều dính với nhau thì tốt quá.

    Một nguyện vọng nhỏ không có khả năng thực hiện, bị An Vô Dạng giấu ở trong tim, quả tim lớn tới mười tám tuổi cũng không có lớn thêm chút nào nữa.

    Sau khi ăn tết, bởi vì xảy ra sự kiện thiên sứ làm mất chìa khóa, Hoắc Vân Xuyên đơn giản đổi khoá cửa trong nhà thành khóa vân tay.

    Gần đây mở khóa rất thuận tiện, thứ hai còn đề phòng trộm cướp.

    Hắn mở cửa đi vào, thong thả ung dung buông đồ vật trong tay, áo khoác, mũ, đồng hồ cùng giày da.

    “Dạng Dạng, tôi đã trở về.” Nam nhân một thân thoải mái đi vào trong, thấy một bàn người đang ăn cơm, nhàn nhạt nói: “Ăn xong?”

    “……” An Vô Dạng ngẩng đầu thấy hắn, suýt nữa bị nghẹn xương sườn trong miệng: “Vân…… Vân…… Khụ khụ.” Vội vàng nhổ xương trong miệng ra.

    “Hoắc tiên sinh đã trở về?”

    Dì Trương cao hứng nói: “Mau đi rửa tay rồi ăn cơm.”

    Bà muốn đứng lên, bị Hoắc Vân Xuyên giơ tay cản lại, tỏ vẻ chính mình có thể tự làm: “Ngài ăn, tôi tự mình lấy.”

    Sau đó cũng không có nói cái gì với An Vô Dạng, trực tiếp xoay người vào phòng bếp.

    Bóng dáng cao lớn đẹp trai chiếm đầy suy nghĩ của cậu suốt một tuần qua, lập tức buông đôi đũa tung ta tung tăng mà theo sau: “Con đi xem hắn……”

    Dì Trương cùng dì Lâm cười cười, hiểu rõ cảm tình của người trẻ tuổi. Edit: HuynhJJ

    “Vân Xuyên?” An Vô Dạng dán trên khung cửa, mắt trông mong, một bộ muốn tiến vào lại có chút ngượng ngùng, Hoắc Vân Xuyên đi lâu mới về, về tới rồi cậu lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.

    “Hửm?” Hoắc Vân Xuyên hừ nhẹ, chuyên chú cầm chén sứ trắng trong tay….. Chỉ có dư quang khóe mắt, tham lam nhìn trộm cạnh cửa, gương mặt đơn thuần tinh thần phấn chấn: “Dạng Dạng.” Hắn kêu.

    An Vô Dạng tim muốn nhảy dựng, nghe giống như triệu hoán, nghênh đón Tiểu Yến Tử trở về nhà.

    Lúc cậu treo ở trên người đối phương, trong lòng vô cùng vô cùng an tâm, cũng vô cùng vô cùng vui vẻ, loại vui vẻ cảm động đến muốn khóc.

    Hoắc Vân Xuyên tùy ý cậu bám ở trên người mình, không bị ảnh hưởng chút nào mà mở nắp nồi cơm, xới cơm, lấy đũa.

    Sau đó Hoắc Vân Xuyên một bàn tay bưng chén, một bàn tay đỡ mông thiếu niên đang làm nũng, ôm đến vị trí phía trước: “Như vậy đi ra ngoài sẽ mắc cỡ sao?”

    Chắc chắn rồi a…… An Vô Dạng chôn mặt ở trên vai hắn lắc đầu.

    “Tôi đi đi ra ngoài đây.” Hoắc tổng nói.

    Vừa mới đi tới cửa, An Vô Dạng đã vươn tay níu lấy khung cửa, sau đó gương mặt nóng rát mà từ trên người người ta xuống dưới, bởi vì cậu sợ mất mặt.

    “…… Anh đi trước đi.”

    Tầm mắt Hoắc Vân Xuyên, dạo qua một vòng ở trên cơ thể mảnh khảnh của thiên sứ, lôi kéo cổ tay của cậu đi ra ngoài.

    Không đơn thuần chỉ là cầm lấy, động tác nhỏ dùng ngón cái vuốt ve, làm thiếu niên da mặt mỏng hô hấp không thông thuận, chỉ cảm thấy cho dù là hành động bình thường thế này, lại có cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đối phương kéo lên giường……

    Trở lại bàn ăn, cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.

    “Hoắc tiên sinh,” Dì Trương đau lòng nói: “Mới vừa xuống máy bay chắc là rất mệt mỏi? Trong chốc lát ăn cơm no, tranh thủ tắm rửa rồi ngủ một giấc.” Lại nói: “Dạng Dạng buổi chiều còn đi học sao? Nếu không ngày mai hãy đi?”

    Buổi chiều nha, hãy ở nhà với Hoắc tiên sinh, Hoắc tiên sinh sẽ rất cao hứng.

    “Nga……” Tiết thì có, nhưng là ánh mắt thiếu niên lấp lóe, trong lòng nhộn nhạo không yên một hồi lâu: “Ừm, hình như cũng không phải môn quan trọng lắm.”

    “Vậy không cần đi.” Hoắc Vân Xuyên lên tiếng nói.

    Một bàn tay không cầm đũa của cả hai người, đều gác ở phía dưới cái bàn, lén lút nắm chặt với nhau.

    So với ân ái ngày thường hơi khác nhau, hôm nay đặc biệt nhiều thêm một phần dứt khoát như đang bắt giữ con mồi.

    Chỉ cần một động tác, An Vô Dạng đã có cảm giác sợ hãi đến chân run rẩy……

    Đồng thời cậu ngượng ngùng mà thừa nhận, ở sâu trong nội tâm điên cuồng, cũng muốn thân cận Hoắc Vân Xuyên.

    Sau khi cơm nước xong, dựa theo thói quen của Hoắc Vân Xuyên, hắn ở phòng khách pha một ấm trà.

    Lúc này An Vô Dạng cũng sẽ cùng uống với hắn, hợp với tư thế uống hai ly, không khỏi có loại nghi ngờ như trâu nhai mẫu đơn*: “A, lần trước anh nói, loại trà này có đặc điểm gì?”

    (*) Con trâu ăn đóa hoa mẫu đơn, có nghĩa là con trâu không biết thưởng thức vẻ đẹp của hoa mẫu đơn, đối với nó mẫu đơn quý giá cũng chỉ đơn thuần là một loại cỏ dại, ăn vào cho no bụng là được rồi

    Trước kia cậu không thích uống trà, bây giờ ở cùng Hoắc Vân Xuyên lâu rồi, phát hiện, mùa xuân thời tiết se lạnh, uống một ấm trà xanh nóng, cảm giác cực kỳ ngon.

    Nam nhân ngồi ở đối diện cậu, trả lời từng chữ rõ ràng: “Tinh tế, vừa vặn, chặt chẽ, thẳng thắng, màu sắc vừa lòng người, thơm nồng……”

    “……” Thiên sứ ôm cái ly, tuy biết đối phương đang nói về trà, nhưng không tự chủ được mà cúi đầu, chỉ có thể thấy cái cằm gầy.

    Cậu đang thẹn thùng.

    “Tôi đi tắm rửa một chút, em về phòng chờ tôi.” Nam nhân một giây trước còn nghiêm túc, một giây tiếp theo đã phân phó trắng trợn lộ liễu, hiển nhiên là trong quá trình đùa giỡn người khác, cũng tra tấn bản thân mình không nhẹ.

    “Ừm,” An Vô Dạng nói: “Đừng quên đi nhìn Đôn Đôn một lát.”

    Vật nhỏ kia ăn no đã ngủ rồi, không thể chờ đến khi Hoắc Vân Xuyên trở về.

    Cũng không biết đối phương có nghe thấy hay không, An Vô Dạng ngồi trong chốc lát, cũng vào phòng ngủ, vào phòng tắm trong phòng ngủ rửa mặt, cũng có mục đích tắm rửa sạch sẽ.

    Quả nhiên tiểu biệt thắng tân hôn, cậu nghĩ thầm.

    Hoắc Vân Xuyên thật ra nghe thấy An Vô Dạng phân phó, sau khi tắm rửa xong thuận đường đi xem con trai: “……” Tư thế ngủ ngã chỏng vó của đối phương làm hắn nhíu mày.

    Ba ba vài ngày không thấy bảo bối nhỏ, thật cẩn thận sửa tay chân con trai lại cho đàng hoàng.

    “Ngô……” Đôn Đôn ở trên giường nhỏ nhúc nhích một chút, lại an tĩnh mà ngáy khò khè.

    …… Xem ra nhóc con này thích ngủ với tư thế vặn vẹo.

    Hoắc Vân Xuyên lắc lắc đầu, mặc kệ.

    Trở lại phòng ngủ, An Vô Dạng còn đang tắm rửa, hắn ngồi ở trên giường im lặng không lên tiếng mà chờ — thuận tiện lấy vài cái áo mưa dự trữ trong ngăn kéo.

    Quá thời hạn là không có khả năng rồi, hắn không phải loại người lãng phí tài nguyên.

    Năm sáu cái này, hôm nay dùng không xong, ngày mai cũng dùng cho hết.

    An Vô Dạng sau khi ra tới, liếc mắt một cái đã thấy thứ Hoắc Vân Xuyên đang cầm trên tay, không biết vì cái gì, rõ ràng cũng không xa lạ, da mặt vẫn cứ nóng bỏng, chỉ cảm thấy so với trực tiếp thưởng thức mình, còn làm người mặt đỏ tim đập hơn.

    “Ra rồi?” Hoắc Vân Xuyên hỏi, đồng thời toẹt một tiếng, ra tay xé rách thứ trên tay.

    “……” An Vô Dạng há há miệng, trong lòng hiểu rõ, vừa thấy đã biết mông mình không xong, đối phương quá sốt ruột rồi.

    Hoắc Vân Xuyên sao có thể không nóng nảy, hắn ở nước ngoài đợi mấy ngày nay, nghĩ tới khắp nơi trên người đều đau: “Lại đây.” Hắn giơ tay ngoắc An Vô Dạng, chờ đối phương đi đến phạm vi cách mình một cánh tay, lập tức kéo vào trong lòng ngực, ôm chặt chẽ, tiết lộ sự nhớ nhung của hắn.

    Làm sao có thể không nhớ chứ, người này từ lúc mười tám tuổi đã theo hắn, sau đó một ngày cũng chưa từng rời khỏi bảo bối.

    “Sau này sẽ không rời khỏi em nữa.” Nam nhân thành thục ổn trọng ôm cậu lên trên đùi, hôn lên gương mặt nóng bỏng của cậu.

    Câu dỗ người bằng lời ngon tiếng ngọt, đúng là suy nghĩ trong lòng thiếu niên dính người, nhưng khi thật sự nghe thấy cậu ngược lại không quá nguyện ý tin tưởng: “Có thể sao? Một ngày cũng không rời đi?”

    Lấy góc độ nhìn thấy của lão nam nhân, bảo bối nhỏ chớp a chớp lông mi, đôi mắt nghi hoặc chỉ chứa đựng một người, đó chính là hắn.

    Nhìn thấy trên người lại bắt đầu đau: “Ừm, đúng.” Hoắc Vân Xuyên nói, sau đó buông An Vô Dạng xuống giường, mặt đối mặt với đối phương làm công tác chuẩn bị, đây là hình thức ở chung một đoạn thời gian sau kết hôn mới có.

    Ít một phần cố kỵ cùng câu nệ giữa người yêu, nhiều thêm chín phần thẳng thắn thành khẩn không cần che lấp.

    Nếu hỏi Hoắc Vân Xuyên có thể ở trước mặt ai đầu óc không còn tự hỏi, chỉ làm mọi chuyện theo bản năng, người này chỉ có thể là An Vô Dạng.

    Đối phương cũng thế.

    Cho nên Hoắc Vân Xuyên tin An Vô Dạng không phải ngốc, chỉ là bởi vì quá thích mình thôi.

    Sự thật này chính là nguyên nhân mỗi lần nhớ tới đều làm hắn đau, chỉ có dùng hết Durex trong ngăn kéo mới có thể khỏe lên.

    Chương 118

    Giữa không khí yên ắng xấu hổ thiếu niên cố tìm chủ đề nói chuyện, ôm gối đầu ngồi dậy hỏi: “Nhìn Đôn Đôn rồi sao?”

    Nam nhân cúi đầu đang đùa nghịch thứ gì đó, trả lời xúc tích ngắn gọn: “Nhìn rồi.” Lần này làm chậm chút, cảm thấy có hơi lâu.

    “Nga, vậy……” Lời còn chưa nói xong, thân ảnh cường tráng cao lớn đã bao phủ lên, làm cậu quên mất lời chính mình muốn nói.

    Duy nhất có thể khẳng định chính là, câu nói kia nhất định là rất rất vô nghĩa……

    “Dạng Dạng.” Hoắc Vân Xuyên kêu.

    Không khí kiều diễm lan tràn ở trong phòng, đối phương vững vàng không cho phép bất kỳ động tác cự tuyệt nào, vui sướng ăn mòn ý thức của thiếu niên.

    Đôi mắt của cậu dễ dàng bị thương, dùng ngón tay dụi vài lần, đã nổi lên màu hồng hồng.

    Cả bản thân An Vô Dạng cũng không xác định rõ ràng, giọt nước ướt át nơi mí mắt, là mồ hôi nhỏ giọt từ trán, hay là nước mắt sinh lý thấm ra từ trong mắt.

    Cậu không muốn thừa nhận, khi mình khóc lên rất giống một đứa ngốc.

    “……”

    “Dạng Dạng?” Hoắc Vân Xuyên vươn tay, nâng lên nửa bên mặt đang vùi ở trên gối đầu, đột nhiên tay sờ được một mảnh ướt át

    Nam nhân vừa giật mình vừa đau lòng, trong ngắn ngủi do dự chưa từng có.

    “Không sao……” Lúc này An Vô Dạng mở miệng, lại phát hiện giọng mình khàn khàn đến kỳ cục: “Khụ khụ.”

    Hơn nửa tiếng đồng hồ qua đi, bức màn làm trong phòng tối tăm bỗng sáng lên bằng một ngọn đèn bàn.

    Thiếu niên cảm thấy chính mình cuối cùng cũng sống lại, ra sức cầm lấy một cái gối đầu, dựng đứng ở giữa hai người, bảo trì khoảng cách nhất định: “Anh là cầm thú, em muốn nghỉ một lát……”

    Cậu lớn tiếng mắng.

    Hoắc Vân Xuyên mặt vô biểu tình: “……”

    Nhìn thân hình mảnh mai yếu ớt của vợ yêu, trừ nuông chiều đối phương, hắn nghĩ không ra biện pháp thứ hai.

    Lại một lát sau.

    Lúc thiếu niên nghỉ ngơi, trong lúc vô ý quay đầu nhìn thoáng qua, lại phát hiện người yêu phát rồ, ở kế bên bắt đầu hít đất.

    Quả thực là tên đàn ông đi ngược lại nhân loại đi ngược với xã hội?

    Biểu hiện dũng mãnh của Hoắc Vân Xuyên, làm An Vô Dạng quả thực sợ hãi sức chiến đấu của hắn.

    Vì thế An Vô Dạng luống cuống tay chân bò dậy, phủ thêm một cái áo ngủ bị xé đến rách te tua, vội vàng lăn xuống giường.

    “Đi đâu?” Hoắc Vân Xuyên dừng động tác hít đất, hỏi cậu.

    “Em cảm thấy em sắp sinh rồi, em đi sinh con trước cái đã.” An Vô Dạng so với đối phương càng phát rồ hơn bắt đầu nói hươu nói vượn.

    Lý do sơ hở chồng chất như thế, Hoắc Vân Xuyên không có khả năng tin tưởng, vì thế nhanh tay lẹ mắt túm đối phương trở về, dùng không đến một giây đồng hồ.

    “Vân Xuyên……” An Vô Dạng hoảng hốt kêu to.

    “Xem ra em nghỉ ngơi đủ rồi?” Hoắc đại tổng tài kiềm chặt cậu, trêu ghẹo mỉm cười nói: “Chúng ta chơi trò cảnh sát và tội phạm, được không?”

    Buổi chiều hôm nay, An Vô Dạng trải qua quá sức thê thảm.

    Nhưng nói tóm lại, cũng xem như mong người được người, cầu 【 được 】 ước 【 thấy 】.

    Suy cho cùng có tiết không đi học, một hai phải ở nhà đợi người chính là cậu, chứ không phải ai khác. Edit: HuynhJJ

    Chạng vạng, Hoắc Vân Xuyên thể lực quá dư thừa tỉnh lại trước, hắn xoay cổ nhìn người bên cạnh, phát hiện phần cổ trắng nõn của thiếu niên bị mình tàn phá như quỷ vẽ bùa, nhưng hắn một chút cảm xúc tự trách đều không có, ngược lại cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

    “Không có tế bào vận động.” Hắn nói thầm, sau đó rời giường tắm rửa tập thể hình.

    Nhưng kỳ thật cũng không có thuận lợi tiến hành, mà bị tiểu ma vương Đôn Đôn phá vỡ tiến độ.

    “A a a a nha nha……” Đôn Đôn sử dụng tiếng gọi liên tiếp để biểu đạt kích động khi gặp ba lớn, đồng thời dùng sức mà đá chân, muốn từ trong lòng ngực dì Trương đi xuống.

    “Để nó lại đây đi.” Hoắc Vân Xuyên nói, buông dụng cụ tập luyện xuống, sau đó vỗ vỗ tay với bảo bối nhỏ.

    Dì Trương thả Đôn Đôn xuống.

    Đôn Đôn bảo bối được tự do hoạt động, giống một quả tên lửa nhỏ bay vào trong lòng ngực ba ba: “Đát đát ~~”

    Nghe một chút thanh âm dính người.

    Nhưng mà ba lớn, trước tiên mở miệng con trai ra quan sát bên trong, xem bây giờ có mấy cái răng nhỏ?

    Có sáu cây răng nhỏ rồi.

    “Ba ba.” Hoắc tổng cảm thấy Đôn Đôn đang kêu ba ba, chỉ là phát âm không chuẩn xác, hắn muốn dạy cho con trai, đây mới là tiếng chính xác.

    “……” Đôn Đôn nhìn nhìn hắn, cười tủm tỉm mà ôm khuôn mặt tuấn tú của ba ba hôn một cái.

    “Ba — ba.” Hoắc Vân Xuyên kiên nhẫn dạy bảo.

    Đôn Đôn: “Moazz!” Bé con vui vẻ, lại lần nữa hôn ba ba một ngụm.

    Có lẽ trong mắt bé, đây là một loại tương tác cùng đáp lại.

    Nhưng là ở trong mắt Hoắc Vân Xuyên thì, cũng may, chỉ số thông minh của Đôn Đôn di truyền từ ba nhỏ bé, muốn ngốc có ngốc, muốn manh có manh, có thể nói là cực kỳ tốt.

    “Lại qua hai tháng nữa còn chưa họ kêu ba ba được, sẽ đưa con về nhà ông nội.” Ôm con trai ngây thơ vô tội, Hoắc tổng nhàn nhạt đe dọa.

    “A……” Đôn Đôn đang mút ngón tay, leo lên trên đầu gối ba ba.

    Hoắc tổng mặt ngoài nghiêm túc trong lòng có trăm ngàn suy nghĩ, một bên ghét bỏ con trai ngốc manh, một bên thật cẩn thận cùng đối phương chơi đùa.

    Xét thấy gần đây răng Đôn Đôn dài ra, cho nên thông thường sẽ làm ra những hành động tương đối điên cuồng.

    Hoắc Vân Xuyên cảnh cáo nói: “Không được, đây là ngón tay của ba, con không thể cắn……”

    Tiểu thiếu gia Hoắc gia mọc răng, bập bẹ bé rất là ngứa.

    Khống chế không được bản thân, nắm một ngón tay không thuộc về mình, nhìn nhìn ba ba, lại nhìn nhìn ngón tay, sau đó không bị uy hiếp chút nào mà ngậm vào trong miệng……

    An Vô Dạng vừa mới đi vào cửa, con sâu ngủ trong nháy mắt bị hành động mất vệ sinh của hai cha con bọn họ doạ tỉnh: “Hoắc Vân Xuyên, biết dơ không a!”

    Nghĩ thầm, có người giữ con như hắn vậy sao?

    Thật là.

    Sau đó thấy, đối phương vội vã giật lại ngón tay từ trong tay con trai, nghiêm trang xấu xa không biết xấu hổ nói: “Không thể trách tôi, là Đôn Đôn ra tay trước.”

    “…… Em không thèm nghe anh nói bậy.” An Vô Dạng không biết phải nói gì. Edit: HuynhJJ

    Sau đó lại đây bế con trai đi, trong lòng nghĩ, sức lực của anh là level max, sức lực của Đôn Đôn là level min đó!?

    Hoắc tổng bị vợ mắng một trận, không cãi lại chỉ quan tâm nói: “Còn mệt sao?”

    An Vô Dạng một bộ không muốn nói chuyện chỉ lắc đầu, tiếp theo nói: “Muốn ăn cơm, mau đi tắm rửa.”

    Hoắc tổng bị vắng vẻ ở một bên, nhìn một góc 45° lên vách tường màu trắng, nghĩ thầm, là tôi trở về quá sớm, hay là Durex dùng quá ít?

    Cuối cùng phát hiện cũng không phải, là hắn sủng An Vô Dạng đến vô pháp vô thiên.

    Sau hôm tiểu biệt thắng tân hôn, cuộc sống của một nhà ba người bọn họ, trở lại như lúc trước.

    Hoắc Vân Xuyên nên ra ngoài bận rộn thì ra ngoài bận rộn, An Vô Dạng nên ra ngoài đi học thì ra ngoài đi học, hơn nữa đã khôi phục lệ thường mỗi cuối tuần trở về nhà thăm ba mẹ cùng ông nội.

    Chỉ chớp mắt mùa xuân đã sắp trôi đi, ở thành phố này bốn mùa không tính đặc biệt rõ ràng, mọi người vẫn mặc quần áo kín mít như cũ, chờ đợi đến mùa hè nhiệt độ không khí càng cao hơn.

    Bất quá đối với nhóm người nào vô cùng ham thích ra bên ngoài hoạt động, mùa này, là mùa rất thích hợp đạp thanh*.

    (*) Dẫm lên cỏ xanh, chỉ việc trai gái đi chơi xuân, dẫm lên cỏ xanh ngoài đồng, do đó gọi là hội Thanh Minh là hội Đạp Thanh.

    Hoắc Vân Xuyên cảm thấy, thời tiết vừa không quá lạnh, cũng không quá nóng.

    Rất thích hợp dẫn con trai cùng thiên sứ ra ngoài đi bộ.

    “Cái gì? Nó dẫn Đôn Đôn đi leo núi?!” Sau khi Hoắc phu nhân nghe được nguyên nhân một nhà ba người Hoắc Vân Xuyên cuối tuần này không trở về nhà, có một loại xúc động tức đến muốn hộc máu: “Khốn nạn!”

    Mang đứa lớn đi còn chưa tính, nhìn kỹ chút cũng không sao, chính là Đôn Đôn mới có mười một tháng, còn chưa tròn một tuổi!

    Mới bao lớn sao có thể leo núi chứ! Bà nghĩ thầm.

    XX khu, thuộc về thành phố, chỗ thích hợp đạp thanh xác thật cũng có mấy nơi.

    Nhưng mà ở phương bắc, cho dù đang là mùa xuân, cũng nhìn không thấy màu xanh ngắt um tùm tươi tốt như ở phía nam.

    Chỉ có một ít nhân công gieo trồng cây xanh, nên mới có được vài phần sắc màu của mùa xuân.

    Nếu như Hoắc Vân Xuyên một mình đi hoạt động, hắn vô luận như thế nào cũng sẽ không lựa chọn đường núi bằng phẳng.

    Nhưng là nghĩ đến sức chiến đấu của thiên sứ —— chỉ thích hợp với những con đường lớn rộng mở phủ kín phiến đá xanh.

    Mấy năm nay thiếu niên được nuôi đến tay chân không cần dính nước, mang vào giày và đồ thể thao, cùng hắn ra ngoài dạo một vòng đã rất có tinh thần rồi.

    “Nha nha……” Soái ca nhỏ Đôn Đôn được ba ba treo ở trước ngực, trên đường đi còn giơ bình sữa của bé triển lãm với các chị gái xinh đẹp.

    Mãi đến khi nhóm chị gái chạy bộ cười cười đi xa, bé mới đem núm vú cao su nhét trở lại trong miệng, tiếp tục híp mắt hưởng thụ bình sữa thơm ngon……

    Hai ba ba mang kính râm, tay nắm tay nhau, khi thì thân mật mà nói nhỏ, khi thì yên tĩnh mà hưởng thụ phong cảnh chung quanh.

    Không nghĩ rằng trong cảm nhận của du khách, hình ảnh giữa ba cha con bọn họ tựa cảnh đẹp ý vui.

    “Oa, nhìn hai ông bố bỉm sữa kìa……”

    “Cục cưng nhỏ cũng rất soái a, vừa thành thục vừa ổn trọng……”

    Những lời ca ngợi đó lọt vào lỗ tai thiếu niên, hiển nhiên làm người rất vui vẻ.

    Cậu vờ lạnh lùng quay đầu, tặng cho mấy chị gái đang thảo luận một nụ cười.

    “……”

    “Oa, nhóc lùn kia cũng rất ưa nhìn a!”

    An Vô Dạng: “……” Nụ cười tươi cương cứng ở trên mặt, biến thành biểu cảm ngượng ngùng.

    Cậu có chút bực mình, giơ lên nắm tay đấm một cái lên cánh tay cứng rắn như thiết bên cạnh: “Đều tại anh.”

    Hoắc đại thiếu vẻ mặt ngốc bức nghĩ thầm, trách tôi cái gì? Không nên đề nghị ra ngoài đạp thanh sao?

    Nam nhân đối mặt với thiên sứ luôn không thích động não, thể xác và tinh thần đều thả lỏng hỏi: “Trách tôi chuyện gì?”

    Thiên sứ nói: “Trách anh lớn lên quá cao quá soái nha, em đứng ở bên cạnh anh một chút lực hấp dẫn cũng không có.”

    Hoắc tổng: “???”

    Hoắc tổng nghĩ thầm, em đã hấp dẫn người vừa cao lại soái ở đây, em còn muốn thế nào?

    Thời gian một ngày, dạo xong một ngọn núi không cao.

    Trên đường trở về, An Vô Dạng phụ trách biên tập ảnh tự chụp hôm nay.

    Thuận tiện đăng lên Weibo, từ sau khi đi học đã một đoạn thời gian không có viết gì, nhìn xem trạng thái của mọi người gần đây thế nào.

    Bài tập thật là khó 2000V: [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ] Tháng tư là cung Aries, một nhà ba người chúng tôi đi leo núi, mọi người có thích leo núi không ~~

    Đôn Đôn sinh ngày mười lăm tháng tư, cho nên An Vô Dạng nhớ kỹ chòm sao này.

    Fans để lại bình luận: Ảnh chụp thật sự thời thượng soái khí, khí sắc cũng rất xuất sắc. Chính là Tiểu Điềm Điềm, miệng lưỡi cậu trong nhóm người già và trung niên sao lại ngọt thế lày??!

    Loại hình fans này rõ ràng là mẹ ruột, trong mắt chỉ có một mình Tiểu Điềm Điềm.

    Fans 2: Oa, bảo bối nhỏ rất đáng yêu nha.

    Loại này là fan Đôn Đôn.

    Fans 3: A a a a ông xã Hoắc rất đẹp trai a.

    Là fan của đại móng heo.

    Tiểu Điềm Điềm mắt cũng không chớp đầu ngón tay chuyển động, đem những bình luận tương tự trong địa bàn của mình xóa trống trơn.

    Thực mau đã có netizen đưa ra nghi vấn, vì sao thổ lộ với Hoắc Vân Xuyên đều bị nuốt hết?

    Là bị chủ blog xóa sao?

    Nhưng mà chủ blog vì cái gì phải xóa đi bình luận của người khác chứ?

    Người chấp nhất vấn đề rõ ràng có thái độ oán giận.

    Đối với điều này, An Vô Dạng một lần nữa soạn thảo một dòng Weibo, chọn lựa một tấm ảnh đặc tả mình và Hoắc Vân Xuyên hôn môi lúc kết hôn.

    Đủ rõ ràng đủ chấn động.

    Bài tập thật là khó 2000V: [ hình ảnh ] những bình luận thổ lộ với @ Hoắc Vân Xuyên trên weibo của tôi, tôi sẽ xóa hết, về nguyên nhân còn cần phải hỏi sao?? Tôi ghen đó nha.

    Chương 119

    Phải biết rằng, chạy đến Weibo An Vô Dạng hóng tin tức, không chỉ có riêng fan của một mình cậu, cũng có fans của Hoắc Vân Xuyên, gần như chỉ thích một mình Hoắc Vân Xuyên.

    Nói cách khác, loại fans này không có cảm giác gì đối với An Vô Dạng, cũng hoàn toàn không có cảm giác gì với con ruột của Hoắc Vân Xuyên.

    Phàm là nhân vật của công chúng có người yêu, đều có kỹ xảo cân bằng giữa người yêu và fans của mình.

    Cho dù không cao hứng fans ở dưới mí mắt mình YY người yêu của mình, vì hình tượng, vậy cũng chỉ có thể căng da đầu mỉm cười.

    Nhưng mà An Vô Dạng không phải nghệ sĩ, không phải minh tinh, cậu chỉ là một sinh viên trong nhà có quặng mỏ, cũng không cần dựa vào lượng tương tác với fans ăn cơm, hiển nhiên với những câu nói kia, nếu khó chịu thì trực tiếp biểu đạt.

    Fans: Ha ha ha ha ha, dỗi rất hay! Đã sớm không thích nhìn những người XX đó, ở trên Weibo cậu còn KY như vậy, đúng là không có mắt nhìn.

    Fans: Tiểu Điềm Điềm ăn dấm, tôi có dự cảm lão Hoắc sẽ vui vẻ muốn chết.

    Những người để lại bình luận thế này nhiều không kể xiết.

    Rất nhiều fan An Vô Dạng ủng hộ hành động của cậu, thuận tiện hâm mộ ghen tị một chút, bọn họ coi Tiểu Điềm Điềm và lão Hoắc mới là chân ái nha, ăn vại dấm nhỏ đáng yêu muốn chết.

    Fans Hoắc đại móng heo: Có phải quá tích cực rồi hay không? Như vậy đã chịu không nổi, vậy đăng lên Weibo làm gì nha?

    Không tới lượt An Vô Dạng tự mình trả lời, đã có một đội fan An ngọt ngào rep thay: Không phải cô cũng quá nghiêm túc? Dạng Dạng của chúng tôi vẫn còn là một đứa nhỏ, vì chồng ăn chút dấm thì có làm sao? Không phải rất đáng yêu sao?

    Fans Hoắc Vân Xuyên bị dạy bảo cảm thấy nghi ngờ về cuộc đời.

    Suy cho cùng con gái nào cũng thích đàn ông mị lực chính chắn, căn bản là không hiểu tư duy của nhóm hũ nữ, hào môn cao phú soái các cô làm sao không thích? Cố tình thích một chó con lông còn chưa đủ dài!

    Căn bản là không khoa học.

    Qua mấy giờ sau, Hoắc Vân Xuyên cuối cùng cũng thấy An Vô Dạng tag mình trên Weibo.

    “……” Thiên sứ lại bắt đầu rót mật vào tai của mình.

    Sau khi Hoắc tổng nhìn kỹ hai tin mới cập nhật vài lượt, biểu tình nghiêm túc lòng suy nghĩ.

    Sau đó động động ngón tay, trong lòng sung sướng share hai dòng lên Weibo, cho dù cái gì cũng không nói, nhưng cách thể hiện tình yêu của cán bộ kỳ cựu không cần nói cũng biết.

    Các fan thấy Hoắc đại BOSS chia sẻ Weibo, thế nhưng cảm thấy rất ngọt rất ngọt không thể chịu nỗi.

    Từ khi công khai tình yêu đến bây giờ, một đường đi với nhau, mấy cặp đôi người nổi tiếng phân phân hợp hợp, chỉ có hai người này, một đôi nam nam kém nhau hơn mười tuổi, ngay từ đầu cũng không dám tin, bọn họ có thể ổn định vững chắc mà đi đến hôm nay.

    Fans đi theo bọn họ, cảm thấy chính mình cực kỳ hạnh phúc.

    Tuy rằng, mặc kệ là Tiểu Điềm Điềm hay là Hoắc đại BOSS, ngày thường đều không thích đăng Weibo. Edit: HuynhJJ

    Suy cho cùng một người bận việc học, nghe nói bài tập nhiều đến nỗi làm không xong, cũng đau lòng; một người bận làm việc, quản lý toàn bộ Hoắc thị còn phải phụ trách chăm con, thời gian đều bị chiếm cứ, dĩ nhiên không thể chơi Weibo thường xuyên.

    Tiểu Điềm Điềm thỉnh thoảng post lên, mỗi lần đều có thể nhìn ra cuộc sống của cậu và người yêu ngọt ngào như đường mật, tốt vô cùng.

    Cứ như vậy, mọi người cũng an tâm rồi.

    Đối với những lời nói bịa đặt sớm hay muộn cũng chia tay, vừa mới bắt đầu sẽ làm người giận dỗi muốn bốc hỏa

    Còn bây giờ, đã lười phản ứng rồi.

    Hai người người ta có được không, trên Weibo đã biểu đạt rõ ràng, có mấy người cứng rắn tiên đoán sẽ chia tay, fans cũng không có biện pháp, chỉ có thể âm thầm hy vọng Tiểu Điềm Điềm siêng năng lên Weibo một chút.

    Còn Hoắc đại BOSS, một tên đàn ông vạn năm không nói gì, không có ai sẽ hy vọng xa vời hắn đột nhiên biến thành người cuồng selfie.

    Chỉ hy vọng hắn luôn trước sau như một, ở trong sinh hoạt chăm sóc thật tốt cho vợ, luôn luôn và mãi mãi, làm cho bọn họ nhìn thấy ánh mặt trời vui sướng Tiểu Điềm Điềm, như vậy là đủ rồi.

    Ngày tháng cứ như vậy, tựa hồ xuôi gió xuôi nước đi tiếp mà thôi.

    Trong đầu An Vô Dạng không có quá nhiều ý tưởng phức tạp, chỉ là hy vọng những người mình quan tâm đều bình an vui vẻ, sau đó khả năng học tập của mình cũng tăng lên, dựa theo kế hoạch kiên định phát triển.

    Cậu nghĩ như vậy, chợt phát hiện người chung quanh vẫn luôn cố gắng nỗ lực, cuộc sống sẽ trôi qua càng ngày càng tốt.

    Năm nay thời tiết tốt lành một ngày đẹp trời nào đó trong tháng sáu, luật sư Trần hẹn hò yêu đương, sau cử hành hôn lễ với bạn gái luật sư có cảm tìnhm rất tốt.

    Sau đó không lâu lại truyền đến tin tức tốt đã có mang cục cưng nhỏ, làm nhóm bạn bè bọn họ rất là chấn động.

    Khi đó Tưởng Thiếu Phi cùng Quý Minh Giác, mạnh miệng rất nhiều, hẳn là cũng tràn ngập khát khao với hạnh phúc của gia đình nhỏ.

    Em út An gia thi chuyển cấp cũng đáng để nói, cuối cùng đậu vào một trường có tiếng với thành tích khá cao, làm anh trai như An Vô Dạng, đời này cũng khó có thể với tới.

    Nói chung, thiếu niên học tra đối mặt với thành tích nổi trội của em trai, cũng không có bất cứ áp lực gì, tự đáy lòng cậu cảm thấy vui vẻ vì em trai, cảm thấy rất vinh dự.

    Bởi vì An Vô Dạng mấy ngày nay luôn ở bên người nhắc tới, Hoắc Vân Xuyên nghe được cậu em vợ lấy thành tích đứng đầu đậu vào trường cao trung X, cũng chú ý một chút, tự mình gọi điện thoại nói vài câu cổ vũ.

    An Vô Phỉ mấy năm nay nẩy nở rất nhiều, không chỉ cao lên cùng khuôn mặt ngây ngô, còn có phương diện về tư tưởng.

    Người yêu tổng tài của anh trai gọi điện thoại cho nó, nó rất bình tĩnh, sau khi nghe xong lời dạy bảo không khác gì của giáo viên chủ nhiệm từ đối phương, còn quay lại dặn dò một câu: “Hãy chăm sóc tốt cho anh trai và cháu trai của em.”

    Hoắc Vân Xuyên nghĩ thầm, cậu em vợ rất hiểu chuyện.

    Sau đó nghe nói chị An Vô Ngu thuận lợi tốt nghiệp, quyết định ở lại Mỹ đi làm, An Vô Dạng cũng vui vẻ thay vì cô thực hiện được lý tưởng của chính mình.

    Chỉ là tình cờ suy nghĩ lại, ba mẹ dùng hơn nửa đời tâm huyết trên người chị, cuối cùng vẫn phải chấp nhận chuyện cách chị thật xa xôi.

    Tư tưởng An Vô Dạng kỳ thật hơi có chút truyền thống, trong nội tâm luôn nhắm tới cuộc sống gia đình ấm áp hòa thuận, trước sau cảm thấy người một nhà ở bên nhau mới là cuộc sống vui sướng nhất.

    Có thể đây sự khác nhau giữa cậu và chị gái.

    Không thể phân biệt ai đúng ai sai, chỉ là lý lẽ của mỗi người.

    Đôn Đôn mười ba tháng, đã biết học kêu ba ba. Trước đó, Hoắc tổng đối với chỉ số thông minh của con trai lo lắng không thôi, âm thầm không biết đã gọi bé kêu bao nhiêu câu ba ba.

    Một người ba ba khác của Đôn Đôn không biết chân tướng, cao hứng vô cùng, cảm thấy con trai của mình thật thông minh. Sau khi lớn lên nhất định sẽ giống như ba lớn và cậu út bé, là một học bá lợi hại.

    Dĩ nhiên, đó chỉ là một loại khát khao.

    Cho dù tương lai Đôn Đôn là một học tra trứng vịt, An Vô Dạng cũng sẽ yêu bé vô điều kiện.

    Cuộc sống ấm áp hòa thuận năm này sang năm nọ, lại là một năm đầu hạ, mặt trời chói chang.

    Bỏ đi quần áo cồng kềnh, sau khi mặc vào quần áo mùa hè thân hình tiểu thiếu gia Hoắc gia cũng không thế thon thả được, miệng mồm lanh lợi, biểu tình giống như đúc học tiếng vịt kêu: “Vịt chính là như vậy nha, oa oa oa.”

    Ba nhỏ bé ngồi ở một bên cắn hạt dưa, biểu tình khinh thường mà chỉ ra chỗ sai nói: “Đây là vịt của con sao? Rõ ràng là ếch xanh đó?”

    Năm nay bốn tuổi, Hoắc An lớn lên rất giống Hoắc Vân Xuyên, năm trước sau khi đi nhà trẻ, tiếp xúc với những bạn nhỏ khác, bé phát hiện các bạn nhỏ khác không chỉ ấu trĩ lại thích khóc, còn rất ngốc.

    Từ đó đã biết mình là một bạn nhỏ thành thục, không giống như người khác.

    “Vậy ba nói vịt là thế nào?” Hoắc An hỏi, khuôn mặt nhỏ đẹp trai nghiêm túc hỏi ba nhỏ.

    Thiếu niên sắp tốt nghiệp đại học, ném vỏ hạt dưa trong tay, đứng lên ở trước mặt ông nội và nhóc con: “Nhìn cho kỹ, đây là vịt đi đường, chân hai hàng.” Còn có: “Vịt không phải kêu oa oa, là cạc cạc cạc.”

    Hoắc An gật gật đầu, trong mắt đều là động tác học vịt của ba nhỏ, bé cảm thấy ba nhỏ thật đáng yêu.

    Đáng yêu gấp một trăm lần ba lớn nghiêm khắc, nhưng là, hai ba ba bé đều yêu, chỉ là càng thích dính với ba nhỏ hơn.

    “Con biết rồi.” Ngày mai lúc nộp bài tập, có thể nói với thầy, mình có nghiêm túc quan sát vịt.

    Thiếu niên dạy nhóc con về vịt, chính là An Vô Dạng, năm nay đã hai mươi ba tuổi, bề ngoài thoạt nhìn không khác mấy với ba năm trước đây, chỉ là khí chất thành thục hơn vài phần.

    “Ha ha ha.” Ông cụ Hoắc cười đến không khép miệng được, giọng điệu trung khí mười phần, có thể thấy được qua ba năm thân thể của ông vẫn rất mạnh khỏe.

    Có thể thấy Đôn Đôn đi nhà trẻ, ông thực vui vẻ.

    Nếu có thể đủ tiếp tục nhìn Đôn Đôn trưởng thành, vậy càng tốt.

    Bây giờ là buổi chiều chủ nhật, dựa theo thói quen trước nay, bọn họ lập tức phải rời khỏi Hoắc trạch, trở lại chung cư ở trung tâm thành phố. Edit: HuynhJJ

    Trên hành lang dài yên tĩnh, một đôi giày da màu đen, dẫm lên mặt thảm, từ từ đi đến phòng trà của ông nội, mở ra cửa khép hờ.

    An Vô Dạng nghe tiếng nhìn lại, thấy khuôn mặt lạnh lùng đứng ở cửa của người kia, nam nhân thân hình cao lớn.

    Tầm mắt hai người ở trong khỏang không giao nhau một lát, sau đó tiếp tục nên làm gì thì làm đó.

    “Ông nội.” Người đến là Hoắc Vân Xuyên, nói: “Chúng con phải chuẩn bị về.”

    “Nhanh như vậy?” Ông cụ Hoắc không tha mà nhìn tằng tôn, còn có An Vô Dạng: “Dạng Dạng ăn no sao?”

    Tới phòng trà của ông nội, thiếu niên vẫn luôn dùng trà cùng đồ ăn vặt, cảm thấy hết sức ngượng ngùng lau lau miệng: “Dạ, ăn no.” Sau đó lại uống một ngụm trà.

    “Dùng cái này.” Ông cụ non Hoắc An, đưa một tờ khăn ướt cho ba nhỏ.

    Thiếu niên đã quen con trai nhà mình rất có thân sĩ phong độ, nhận khăn ướt, có vẻ hết sức tự nhiên: “Cảm ơn.” Lau miệng xong, sau đó nghe thấy con trai nói tạm biệt với ông cố, cậu cũng quay đầu lại: “Ông nội, chúng con đi trước đây, cuối tuần lại trở về thăm ngài.”

    Ông cụ Hoắc: “Đi thôi đi thôi, a, Đôn Đôn,” ông nói: “Cùng ba con chăm sóc tốt cho ba nhỏ, biết không?”

    Trong lòng ông cụ, suy nghĩ rất nhiều.

    “Được.” Hoắc An vẻ mặt nghiêm túc mà trả lời, sau khi thấy An Vô Dạng đứng lên sửa sang quần áo xong, mới bước lên nắm tay, cùng nhau rời khỏi nhà ông cố.

    Không sai, ở trong lòng bạn nhỏ Hoắc An, đây là nhà của ông cố.

    Còn nhà bé, là căn phòng ‘ nhỏ ’ ở bên cạnh trường đại học, trong căn nhà của bé, có ba lớn ba nhỏ, còn có hai người dì.

    “Còn chưa nói tạm biệt ông nội bà nội.” Bạn nhỏ Hoắc An nói.

    “Chúng ta bây giờ không phải đi tìm bọn họ sao?” An Vô Dạng nói.

    “Vậy ba ôm con đi có được không?” Đôn Đôn mập mạp làm nũng với ba nhỏ, ngửa đầu nghiêm trang hỏi.

    “…… Ba ba cũng muốn ôm con nha,” Thiếu niên nói: “Nhưng ba ôm không nổi.”

    Hoắc An có phần mất mát, từ sau khi mình ba tuổi, ba nhỏ đã ôm không nổi mình, bé nghĩ thầm, vậy chờ sau này vậy, ba lớn nói con trai trưởng thành sẽ trở nên gầy.

    Bé trai không được ba nhỏ che chở, bước tiếp theo xoay người làm nũng với Hoắc Vân Xuyên: “Ba ba.”

    Nam nhân đi theo sau hai thiên thần nhỏ, im lặng không lên tiếng bế con trai lên, ôm trọng lượng bốn mươi cân cứ như đồ chơi.

    Hoắc An ngồi ở trong lòng ngực Hoắc Vân Xuyên, trong chốc lát thấy ông nội bà nội, Hoắc Vân Xuyên buông bé xuống, để bé đi qua từ biệt.

    Hai ông bà đối với đứa cháu nội Đôn Đôn yêu thương có thừa, mỗi lần Đôn Đôn phải đi, nhất định phải ôm vào trong ngực hôn hít, đủ nghiện mới buông ra.

    “Thôi, cùng hai ba ba về nhà đi, cuối tuần về đây sớm một chút, ông nội và bà nội sẽ nhớ con.” Ông nội bà nội luyến tiếc để cháu nội đi, hôn một cái ở trên trán Đôn Đôn, cười nói.

    Mấy năm nay Hoắc Kiêu cùng Hoắc phu nhân cơ hồ không có thay đổi gì, vẫn như cũ thích cuộc sống an tĩnh, thỉnh thoảng ra ngoài du lịch, vẫn luôn làm công tác xã hội.

    Có thể là do có Đôn Đôn, so với trước kia hai người càng thêm quan tâm đến sinh hoạt của trẻ em.

    Sáng sớm thứ hai Hoắc Vân Xuyên và An Vô Dạng dậy sớm, hai người cùng nhau đưa Đôn Đôn đi học.

    Tất cả mọi người đều biết, học sinh nhà trẻ thức dậy còn sớm hơn người lớn.

    An Vô Dạng kéo lên tinh thần sau khi đưa con trai xong thì trở lại trên xe, một dáng vẻ mệt thành chó con, trong miệng nói thầm: “Em còn tưởng rằng ba năm cao trung là thời gian đáng sợ nhất, không nghĩ tới đi nhà trẻ mới đáng sợ nhất……”

    Chỉ là khi còn nhỏ trí nhớ kém, căn bản là không nhớ rõ trong khoảng thời gian này mình thức dậy còn sớm hơn gà.

    Nam nhân nghe cậu nói vậy, một tay duỗi qua sờ sờ cậu, nói: “Về nhà ngủ, hay là đi công ty ngủ?”

    Bây giờ An Vô Dạng bắt đầu viết luận văn tốt nghiệp, cơ hồ không thường đến trường học nữa.

    Thiếu niên mặt mày chây lười, ngẩng đầu lên trên cái tay kia, hôn hôn ngón tay đối phương nói: “Đi công ty anh, ngủ với anh.”

    Hoắc Vân Xuyên cười, nam nhân hơn ba mươi giống như thiếu niên trong tình yêu cuồng nhiệt, trong mắt vẫn có hào quang.

    Chương 120

    Làm một cậu sinh viên không cần vì kế sinh nhai làm lụng vất vả, số lần An Vô Dạng đến công ty Hoắc thị, một bàn tay cũng đếm không hết.

    Làm cho nhóm nhân viên Hoắc thị, đối với ông chủ thứ hai trong truyền thuyết này, chỉ nghe kỳ danh, chứ không thấy người.

    Thư ký Trần vẫn luôn đi theo bên người Hoắc Vân Xuyên, thật ra đã gặp qua vị Tiểu An tiên sinh này rất nhiều lần, mỗi lần gặp mặt ấn tượng đều vô cùng tốt đẹp.

    Mà một lần gặp mặt gần đây, là hơn nửa năm trước trong một buổi tiệc trong giới thương nghiệp, BOSS dẫn Tiểu An tiên sinh đến.

    Lúc ấy là mùa đông, Tiểu An tiên sinh không có dự định tham dự trường hợp chính thức, mặc một thân trang phục mùa đông hưu nhàn thời thượng, có vẻ trẻ tuổi tinh thần phấn chấn.

    Cậu mỉm cười đứng ở bên người BOSS, trên ý nghĩa nào đó cảm giác có chút không hợp nhau, nhưng hai người nắm tay nhau lại cực kỳ xứng đôi, phảng phất cứ như là trời sinh một cặp.

    Bây giờ khi cách hơn nửa năm, thư ký Trần lại gặp được thanh niên và BOSS nói nói cười cười cùng nhau đi tới, y rất là kinh ngạc, sau đó vội vàng chào hỏi: “BOSS, Tiểu An tiên sinh, sớm.”

    Thanh niên tươi cười sáng lạn vẫy vẫy tay với y: “Hi, thư ký Trần sớm.” Còn trêu ghẹo nói: “Đã lâu không gặp, sao anh vẫn cứ mặc bộ quần áo này nha?”

    “Nga……” Thư ký Trần có thể nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tiểu An tiên sinh trong ấn tượng hướng nội an tĩnh sẽ nói giỡn với mình.

    “Nghịch ngợm, tây trang không phải đều là như vậy sao?” Hoắc Vân Xuyên nói, ngoài miệng dạy dỗ nhưng kỳ thật cưng chiều không chịu nổi, nắm tay thiên sứ dắt về văn phòng.

    “Ha ha……” Sau khi thư ký Trần phản ứng lại kịp, hài lòng mà theo sau: “Tiểu An tiên sinh, hôm nay sao lại có rảnh tới đây chơi?”

    “Bởi vì tôi sắp tốt nghiệp nha, có khả năng sẽ lập tức tiến vào chiếm giữ công ty các anh nha.” miệng An Vô Dạng toàn lời nói phét. Edit: HuynhJJ

    “Ai? Thật vậy chăng?” Vậy hoá ra cũng tốt, thư ký Trần cầu còn không được: “Ngài thật sự muốn tới?”

    Nói như vậy, không khí trong công ty sẽ tốt lên rất nhiều, lúc BOSS nổi bão, cũng không cần lo lắng hắn hủy đi công ty.

    “Tôi nói giỡn.” An Vô Dạng thấy thư ký Trần tưởng thật, vội vàng cười nói: “Nhà của chúng tôi có một người làm việc thì tốt rồi, suy cho cùng cũng đã có đứa nhỏ, ông chủ các anh làm chủ bên ngoài tôi làm chủ trong nhà như vậy mới hài hòa.”

    Thư ký Trần liên thanh phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy.”

    Hoắc Vân Xuyên trong lòng nói thầm, nói cứ như thật vậy, trên thực tế tan tầm về nhà còn không phải hắn làm việc, nói chung, nam nhân thông minh tuyệt đối sẽ không ở bên ngoài hủy đi mặt mũi người yêu.

    Bọn họ dọc theo đường đi nói nói cười cười, làm nhân viên chung quanh, thế nhưng có chút hâm mộ.

    Vị Tiểu An tiên sinh kia, thư ký Trần và cậu có vẻ rất quen thuộc.

    Chỉ chốc lát sau, người nào có cơ hội tiến vào văn phòng tổng tài, mượn cơ hội này lén lút quan sát vị Tiểu An tiên sinh trong truyền thuyết kia một lần.

    Khác với vừa rồi lúc nhìn thấy ở trên hành lang sáng lạn hoạt bát, thanh niên đang ngồi ở trên sô pha an tĩnh bưng cái ly uống nước.

    Tuổi tác thoạt nhìn xác thật còn rất trẻ, có lẽ là khí chất xen kẽ giữa thiếu niên cùng thanh niên, thật là theo chân ông chủ bọn họ rõ ràng có chênh lệch tuổi tác khá lớn.

    Ngũ quan Tiểu An tiên sinh lớn lên cũng thật sự đẹp giống y như trên ảnh chụp, làn da trắng nõn, bóng loáng căng mọng, không khó để nhìn ra ngày thường được chăm sóc thật sự cẩn thận.

    Có thể là người đối diện tương đối mẫn cảm, thanh niên bị nhìn lén ngẩng đầu nhìn lại chị gái vừa tiến vào báo cáo công việc, sau đó không hề tâm cơ mà cười.

    Đôi mắt trong sáng thấy đáy, tràn ngập thiện ý, lập tức khiến cho chị gái đã lăn lộn nhiều năm trong công việc tâm sinh cảm khái, chỉ có người được cẩn thận yêu thương, trong độ tuổi này mới còn có thể giữ lại ánh mắt như vậy.

    Nếu không có người yêu thương che chở, xây dựng một hoàn cảnh thoải mái, trong ánh mắt nhiều ít sẽ toát ra sự nghi ngờ đối với người ngoài.

    “Sớm biết rằng thế này em sẽ không tới, như vậy sẽ quấy rầy anh làm việc……”

    Lúc chị gái rời khỏi văn phòng tổng tài, bên tai còn nghe được lời Tiểu An tiên sinh nói với BOSS…… Đó gọi là làm nũng đúng không.

    Có thể tưởng tượng đến hình ảnh tổng tài bọn họ hôn Tiểu An tiên sinh đến mặt đỏ thở hổn hển, sau đó ngoan ngoãn nghe lời……

    Nhưng trên thực tế Hoắc Vân Xuyên không có làm như vậy, hắn chỉ là đưa laptop cho thiên sứ lên mạng chơi game, còn mình dùng máy tính để bàn, một bên làm việc một bên chỉ dẫn thiên sứ ăn gà.

    Xét thấy thao tác của An Vô Dạng trình độ tệ đến cực kỳ bi thảm.

    Hoắc tổng vội xong công việc trong tay, dùng máy tính để bàn dẫn cậu trang bức dẫn cậu bắn.

    Thư ký Trần nghe trong văn phòng tràn ngập thanh âm trò chơi, tâm tình cứ như vậy mà phức tạp: “……” Cuối cùng trước lúc mở họp hai phút, BOSS mới cảnh cáo sự tình nhân viên trong thời gian đi làm không được chơi trò chơi.

    Nói chung là BOSS cùng Tiểu An tiên sinh chơi vui vẻ như vậy thật là làm người cũng vui vẻ theo, thư ký Trần nghĩ thầm.

    Sau đó chịu thương chịu khó tiếp tục sửa sang lại công việc trong khả năng cho phép của mình, tranh thủ trước lúc tan tầm sẽ hoàn thành, như vậy có thể gọi điện thoại về nhà nói hai câu lời ngon tiếng ngọt với vợ.

    Nói như vậy, Hoắc An buổi sáng tới nhà trẻ rồi, phải đợi đến buổi chiều bốn giờ rưỡi mới có thể về nhà.

    Mỗi ngày ba lớn tự mình phụ trách đón đưa bé, sẽ không đúng bốn giờ rưỡi đến cửa nhà trẻ, mà là bốn giờ rưỡi mới bắt đầu xuất phát từ công ty hoặc trong nhà, sau đó khoảng 5 giờ sẽ tới nhà trẻ.

    Trong lúc bạn nhỏ khác sốt ruột chờ đợi người lớn tới đón, Hoắc An biểu hiện khác hoàn toàn với những bạn nhỏ khác.

    Ngay cả cô giáo cũng đã biết rất sớm, Hoắc An không phải là một đứa bé làm bộ là có thể dỗ dành, bé rất có chủ kiến.

    Nói chung hôm nay tâm tình bạn nhỏ Hoắc An giống như rất tốt, cả ngày đều mang theo nụ cười mỉm.

    Cô giáo ngày thường chăm sóc bé không khỏi tò mò: “Bạn An An, có chuyện gì vui vẻ có thể chia sẻ với cô một chút sao?”

    Hoắc An rất vô ngữ với loại nick name lập lại hai chữ ” An An ” không hề mới lạ này, nhưng là giáo viên nhà trẻ đều là giọng điệu như vậy, cho dù vô ngữ cũng không thể đưa ra ý kiến phản đối, suy cho cùng bé chỉ là một bạn nhỏ học lớp chồi ở nhà trẻ.

    “Ừm, hôm nay ba nhỏ con sẽ tới đón con tan học.”

    An Vô Dạng buổi sáng nói với bé, về sau hôm nào không đi học sẽ cùng Hoắc Vân Xuyên đón đưa con trai bảo bối. Edit: HuynhJJ

    Cô giáo dĩ nhiên rất rõ ràng với kết cấu gia đình bạn nhỏ Hoắc An, tóm lại ba nhỏ trong miệng bạn nhỏ Hoắc An, là bạn đời đồng tính của Hoắc tiên sinh, từ mối quan hệ huyết thống mà nói, hẳn là không có ruột thịt với bạn nhỏ Hoắc An……Vậy quan hệ sẽ tốt sao?

    Giáo viên trong trường được hiệu trưởng dặn dò qua vô số lần, nhịn không được sinh ra hứng thú với gút mắt bên trong hào môn, nhất thời xúc động mà dò hỏi: “Vậy xem ra quan hệ của mọi người rất tốt phải không?”

    Bạn nhỏ Hoắc An vô cùng vô cùng thông minh, chắc nịch mà gật đầu nói: “Dĩ nhiên rất tốt rồi.” Trong lòng sớm đã mạnh mẽ trợn trắng mắt, nghĩ thầm, ba nhỏ là ba ruột của con, ba ruột hiểu không?

    Nhưng mà người bên ngoài không biết, ba lớn đã nói, đây là bí mật trong nhà, không cần nói với bọn họ.

    Cô giáo thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra không khí gia đình bạn nhỏ Hoắc An vô cùng hài hòa, vậy cô cũng an tâm rồi: “Hoắc tiên sinh không đến nhanh như vậy đâu, con có muốn đi vào trong sân chơi trò chơi với các bạn nhỏ hay không?”

    Hoắc An: “Không cần.”

    Mấy trò chơi giống như thiểu năng trí tuệ có gì vui mà chơi, hơn nữa con nít quá ầm ĩ.

    Nhưng là, vì không muốn làm khó cô giáo, bé nhìn nhìn đu dây không có người chơi, nói: “Con đi chơi xích đu.”

    Cô giáo lại thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Được được, cô giúp con đẩy.”

    Hoắc An thở dài, rối rắm giữa cự tuyệt ý tốt và miễn cưỡng tiếp thu……

    Thật vất vả cuối cùng cũng chờ tới 5 giờ, ba lớn lái xe đến cửa nhà trẻ.

    Hoắc An mắt sắc, thong thả ung dung cõng cặp sách nhỏ, nói với cô giáo: “Cô ơi, các ba ba con tới, tạm biệt.”

    Cô giáo kinh ngạc, vội vàng theo sau đưa bé.

    Thuận tiện nhìn một chút vị ba nhỏ của bạn nhỏ Hoắc An rất ít xuất hiện ở nhà trẻ.

    Cũng đúng vậy, An Vô Dạng không có thi bằng lái xe, ngày thường thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng không quá giống con trai, hai cha con chỉ có kỳ nghỉ là giống nhau, cho nên không có thời gian cùng Hoắc Vân Xuyên đón đưa con trai.

    Đối với chuyện này bản thân cậu cũng rất tiếc nuối, cho nên trong khoảng thời gian này vội làm luận văn xong, trong lòng nghĩ phải đi học bằng lái, về sau có thể đón đưa Đôn Đôn.

    …… Chính là cửa ải của Hoắc Vân Xuyên hẳn là không qua được đâu.

    Hai ba ba đều xuống xe đi vào, một người tuấn lãng một người thanh tú.

    Hoắc An vui vẻ tới cực điểm, nhưng vẻ mặt vẫn không lộ ra: “Cô, các ba ba con kìa, tạm biệt.”

    Cô giáo: “Được, ngày mai gặp nga.”

    Hai người ba ba cùng gật đầu chào hỏi cô giáo con trai, sau đó từ trong tay đối phương đón con trai bảo bối.

    “Về nhà thôi.” An Vô Dạng xung phong nhận việc cõng Hoắc An – hòn núi nhỏ nhà bọn họ.

    “Cẩn thận một chút.” Hoắc Vân Xuyên ở bên cạnh dùng cánh tay che chở, một cái tay rãnh khác cầm ba lô nhỏ của con trai.

    Một nhà ba người đi đến chiếc SUV màu đen trước mặt, An Vô Dạng thả Hoắc An xuống.

    Hoắc Vân Xuyên phụ trách mở cửa xe, để cho hai cha con bọn họ đi lên trước, sau khi an trí xong, mới đóng cửa lại.

    An Vô Dạng ngồi ở ghế sau, nắm tay nhỏ con trai nói: “Đôn Đôn bảo bối hôm nay đi học vui vẻ không? Có gì muốn chia sẻ cùng ba ba nào?”

    Trước khi Hoắc An mở miệng nói chuyện, còn thở dài một hơi, đôi mắt nhìn cửa nhà trẻ ngày mai còn phải tới học tiếp: “Học sinh đi nhà trẻ quá thống khổ.” Hoàn toàn xem nhẹ xưng hô của ba nhỏ so với giáo viên mầm non còn muốn buồn nôn hơn, có thể bé cảm thấy không xấu.

    Hoắc Vân Xuyên & An Vô Dạng: “……”

    Đôn Đôn bảo bối dựa vào trên ghế dựa thoải mái, miệng nhỏ lúc đóng lúc mở mà than thở: “Bọn họ vừa ồn vừa ấu trĩ.” Cùng với: “Các cô đều nhỏ giọng nói chuyện, muốn xem con như đứa ngốc mà dỗ dành, bị con cự tuyệt còn đau lòng.”

    Đây là thế nào? Một bạn nhỏ mới học nhà trẻ trưởng thành sớm sao?!

    An Vô Dạng rơi vào tình trạng khá lo lắng, lời nói thấm thía mà nói: “Đôn Đôn, các cô không phải cố ý, chỉ là đa số bạn nhỏ đều cần phải dỗ dành.” Cùng với: “Nếu như con không thích bạn cùng lớp, có thể chơi với những bạn nhỏ lớp lá nha?”

    Hoắc An liếc mắt nhìn cậu: “Ba cho rằng lớp chồi cùng lớp lá có gì khác nhau sao?”

    An Vô Dạng bại lui: “……”

    Hoắc ba ba ở phía trước lái xe, khóe miệng cong thành một độ cung khoe khoang, trong lòng suy nghĩ, cho dù bị gen thiên sứ kéo thấp xuống một nửa tiêu chuẩn, đứa trẻ Hoắc gia bọn họ, vẫn thông minh đến mức làm người giật mình như cũ.

    “Con nói đúng.” Lớp chồi và lớp lá xác thật không có gì khác nhau.

    An Vô Dạng có hơi hơi sợ mà nghĩ, con trai thông minh như vậy làm sao bây giờ, một ngày nào đó sẽ khinh bỉ chỉ số thông minh của ba bé sao.

    Bảo bối nhỏ Đôn Đôn hết sức mẫn cảm với cảm xúc của An Vô Dạng, nắm tay ba nhỏ đặt ở trên má cọ cọ: “Ba ba, con muốn ăn bánh kem ba làm.”

    Ba nhỏ nhà cậu làm bánh kem ăn rất ngon.

    Vừa béo vừa mềm, ngọt mà không ngán.

    Nhắc tới thứ sở trường của mình, trạng thái tinh thần của An Vô Dạng lập tức trở nên không như trước, cả người cậu như lấp lánh sáng lên cười nói: “Được! Ba ba trở về sẽ làm bánh kem cho con ăn.”

    Hoắc ba ba: “……” Con trai thích ăn ngọt như vậy, không sai!

    Nhưng là thiên sứ làm điểm tâm xác thật là ăn càng ngày càng ngon, hắn rất nể tình tán thành nói: “Tôi cũng muốn một phần.”

    Sau khi xuống xe, Hoắc An và Hoắc Vân Xuyên lơ đãng mà liếc nhau, giữa hai cha con không hẹn mà cùng ý tưởng.

    Đó chính là —

    “Được, ba sẽ đi lên làm bánh kem cho hai đồ tham ăn các người.” An Vô Dạng nói như vậy, trên mặt mang theo tươi cười khoe khoang vì người nhà phục vụ mà cảm thấy kiêu ngạo.

    Tuy rằng, cậu không thể thực hiện mộng tưởng khi mình mười tám tuổi, trở thành một ông chủ nhỏ mở tiệm bánh ngọt gây dựng sự nghiệp, nhưng trời xui đất khiến, trở thành một người có tay nghề thực tốt, đứng sau lưng hào môn BOSS nam nhân.

    Cũng rất vui vẻ.

    Chính Văn Hoàn

    Thuộc truyện: Gả cho lão công nhà giàu