Gả cho lão công nhà giàu – Chương 13-16

    2330

    Thuộc truyện: Gả cho lão công nhà giàu

    Chương 13

    Đồ ăn ngon có thể làm lòng người thả lỏng, đặc biệt là trải qua phản ứng tra tấn khi có thai, cậu có thể ăn được đồ ăn và món canh mình không phản cảm, cơ hồ làm An Vô Dạng buông xuống đề phòng, lòng biết ơn mà ăn uống ngon lành.

    Một lát sau mới rốt cuộc nhìn tới, người đàn ông ngồi ở đối diện vẫn đang nhìn mình ăn.

    Trên bàn có nhiều đồ ăn như vậy, một người căn bản ăn không hết.

    An Vô Dạng buột miệng thốt ra câu hỏi: “Hoắc tiên sinh, anh không đói bụng sao?”

    Nghênh đón ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên, Hoắc Vân Xuyên dường như không có việc gì mà dời đi đôi mắt, đôi tay ở trên mặt bàn tìm được đôi đũa, vô cùng có hiệu suất nhưng không kém phần tao nhã mà ăn vào.

    An Vô Dạng thấy thế, ngậm lại miệng. Cúi đầu yên lặng mà ăn.

    Không biết lúc nào liền đem một chén cơm cùng nửa chén canh trước mặt mình giải quyết sạch sẽ.

    “Hoắc tiên sinh, tôi ăn xong, anh từ từ ăn.” Cậu buông đũa xuống.

    Hoắc Vân Xuyên nhìn cậu một chút, chưa nói cái gì, chỉ là động tác ăn cơm hơi nhanh hơn, sau đó cũng buông đôi đũa, dùng khăn ướt át lau miệng, lau tay.

    “Có phải thật sự no rồi hay không?” Nhìn kỹ thiếu niên một lát, hắn mở miệng hỏi.

    An Vô Dạng vội vã gật đầu không ngừng: “Thật sự no rồi.” Tuy rằng cơm mới ăn một chén, nhưng là hôm nay ăn rất nhiều đồ ăn.

    “Có thể ăn chút hoa quả.” Hoắc Vân Xuyên ánh mắt nhìn lướt qua mâm đựng trái cây.

    Ở bên tay phải An Vô Dạng.

    Trên dĩa có anh đào tươi ngon mọng nước, còn có măng cụt, việt quất.

    An Vô Dạng cầm hai quả anh đào, hai quả việt quất, cũng không dám ăn nhiều.

    Hoa quả trong khách sạn toàn là hàng nhập khẩu, cùng với trên thị trường giá cả không giống nhau, mùi thơm cùng vị đều thập phần tươi ngon.

    An Vô Dạng ăn thật sự thỏa mãn, lại có hơi ngượng ngùng.

    Khi cậu phát hiện tầm mắt đối phương luôn luôn cố ý vô tình ở trên người mình rà soát, có chút không được tự nhiên mà rũ mắt xuống, nhét vào trong miệng một quả cherry cuối cùng.

    Thanh âm Hoắc Vân Xuyên không có phập phồng mà nói: “Có chỗ nào không thoải mái hay không?”

    An Vô Dạng lắc đầu: “Không có.” Chỉ là ăn no nên hơi mệt rã rời, ngồi ở ghế trên đặc biệt thoải mái không muốn nhúc nhích.

    Hoắc Vân Xuyên dừng một chút, gọi người tiến vào tính tiền.

    Sau đó uống vào một ngụm nước, rồi đứng lên nói: “Đi bệnh viện.”

    Đôi mắt nheo lại thấy An Vô Dạng mở choàng mắt, gật gật đầu đứng lên, ở bên cạnh ghế dựa lặng lẽ hoạt động tay chân một chút.

    Cậu muốn chờ Hoắc Vân Xuyên đi ra cửa chính mình lại đuổi theo, kết quả đối phương đứng ở tại chỗ chờ, một dáng vẻ muốn để cho cậu đi trước.

    An Vô Dạng ngẩn người, đành phải đi ở phía trước.

    Cho dù nhìn không thấy hình ảnh ở phía sau, cậu cũng có thể cảm nhận được một đạo ánh mắt gắt gao cẩn thận cố định trên người mình.

    Cho người ta cảm thấy chính là…… Sợ mình không thể tự đi đường hay sao?

    An Vô Dạng mặt nóng bừng mà đi vào thang máy, cảm giác Hoắc Vân Xuyên như vậy giống như hơi quá đáng, tuy rằng mình mang thai, nhưng là cũng không đến mức đi cũng không xong chứ.

    Trong thang máy lúc này, người không ít.

    Hoắc Vân Xuyên đi vào tới, cố ý vô tình mà đem người chung quanh ngăn cách ra, để cho An Vô Dạng đứng ở trước mặt mình.

    Hiện tại là khoảng 11 giờ bốn mươi, bên ngoài ánh mặt trời chiếu gọi khắp nơi, nhiệt độ rất cao.

    “Đứng ở chỗ này chờ tôi.” An Vô Dạng nghe thấy người đàn ông bên cạnh nói, sau đó trơ mắt nhìn đối phương đi vào ánh mặt trời.

    Cậu không rõ Hoắc Vân Xuyên dặn dò như vậy có nghĩa là sao, khi thấy đối phương lái xe chạy đến phía trước: “……” Vô cùng vô cùng, không thích ứng mà rõ ràng.

    Hoắc Vân Xuyên xuống xe mở ra cửa xe ở ghế sau, để cho An Vô Dạng ngồi ở đây.

    Người có giao thiệp trong xã hội đều biết, lúc trên xe chỉ có hai người, xếp người đi nhờ ngồi ở ghế sau là đối với người ta không tôn trọng.

    Nhưng mà ghế sau sẽ an toàn.

    Hoắc Vân Xuyên an trí xong cho An Vô Dạng, trở lại ghế điều khiển, mang lên tai nghe Bluetooth, kéo đến số điện thoại của Tưởng Thiếu Phi, lái xe lên đường.

    “Uy, Vân Xuyên?” Lúc này nhận được điện thoại của Hoắc Vân Xuyên, Tưởng Thiếu Phi cũng rất bất ngờ.

    Mấy người bọn họ ngày thường liên lạc coi như cũng không thường xuyên, chỉ là tình cờ tụ hợp lại một chút.

    Hoắc Vân Xuyên nói: “Thiếu Phi, cậu ở bệnh viện sao?” Trong lúc hắn đang cùng bạn trò chuyện, đôi mắt từ kính chiếu hậu âm thầm nhìn trộm đến ghế sau.

    Phát hiện không có khác thường mới yên tâm mà dời đi, thuận tiện đem tốc độ xe giữ nguyên ở mức khoảng 40 km/h.

    “Ở đây, làm sao vậy?” Tưởng Thiếu Phi hiện tại đang ở bệnh viện, trên người mặc áo blouse trắng, trên mặt đeo một cái kính gọng vàng, cùng với lần đầu tiên An Vô Dạng thấy hắn khác nhau như trời với đất.

    Đây mới là tư thái bình thường của Tưởng Thiếu Phi, thân là người thừa kế nắm giữ số tài sản lên đến hàng chục tỷ, nghề nghiệp của hắn là bác sĩ.

    Hoắc Vân Xuyên trong lúc hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa nói ra: “Tôi hiện tại mang người đến đó khám thai, cậu giúp đỡ sắp xếp một chút.”

    “Phụt……” Đang lúc uống nước Tưởng Thiếu Phi phun ra nước trà trong miệng, huỷ hoại tài liệu trên bàn làm việc của mình: “Đờ mờ……” Hắn lau miệng tức giận mà mắng: “Cậu mẹ nó có thể để cho tôi chuẩn bị tâm lý một chút hay không!”

    Một trong bốn người đàn ông độc thân kim cương bọn họ, đột nhiên phải làm ba ba, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút xem có mưa to hay không.

    “Ít nói nhảm, nhanh chóng sắp xếp.” Hoắc Vân Xuyên trầm giọng nói: “Tốt nhất là do tự cậu làm, tôi không tin được người khác.”

    Tưởng Thiếu Phi sửng sốt, hiểu lầm nói: “Còn không phải là kiểm tra mang thai thôi sao, chuyện có bao lớn chứ.” Trong bệnh viện tùy tiện là ai cũng kiểm tra ra, bác sĩ chỉ xem kết quả là được.

    “Cứ như vậy, đợi lát nữa gặp.” Hoắc Vân Xuyên cúp điện thoại.

    Lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, hắn phát hiện thiếu niên ngồi ở ghế sau hai mắt nhắm nghiền, mơ mơ màng màng mà ngủ.

    Hoắc Vân Xuyên cắn chặt răng, cố gắng giảm tốc độ xe đến 30 km/h.

    Đây có lẽ đã là tốc độ lái xe chậm nhất trong mười năm gần đây của hắn, không gì sánh nổi.

    Ăn no buồn ngủ là chuyện thường tình trong thiên hạ, huống chi hiện tại tình huống không giống trước, An Vô Dạng ngồi trên xe có thể nói là một giây đã ngủ.

    Sau khi lái xe đến địa điểm, người đàn ông lái xe quay đầu lại nhìn người ở ghế sau đang ngủ say sưa, bó tay không biện pháp xuất hiện trong ngắn ngủi.

    Cuối cùng nghĩ một chút, Hoắc Vân Xuyên vẫn là mở cửa xe, bày ra một cái dáng vẻ ‘ tôi vô cùng hung ác ’, lạnh lùng vô tình mà đánh thức đối phương.

    “Dậy, tới rồi.”

    Âm lượng thế này, lạnh lùng vô tình? Nghiêm túc chứ?

    Sau khi lặp lại đến lần thứ N, đối phương mới tỉnh dậy.

    “Nếu cậu thật sự buồn ngủ như vậy, sau khi kiểm tra xong rồi ngủ tiếp.” Hoắc Vân Xuyên đứng ở bên cạnh, có lý lẽ mà nói như thế.

    “Xin lỗi, tôi ngủ quên.” An Vô Dạng dụi dụi mắt, từ trên xe đi xuống dưới.

    Sau khi được đỡ xuống, cậu thực bất ngờ nói: “Cảm ơn.” Phát hiện cửa xe cũng là đối phương đóng lại, chăm sóc như thế làm cậu chân tay luống cuống, bởi vì chưa từng có hưởng thụ qua sự chăm sóc tỉ mĩ như vậy bao giờ.

    Nơi này chính là bệnh viện.

    Cũng là một bệnh viện rất nổi tiếng.

    An Vô Dạng có hơi mơ màng màng, được Hoắc Vân Xuyên dìu tay, mang vào bên trong bệnh viện.

    Không có trải qua quá trình đăng ký giao tiền, cậu trực tiếp được đưa tới văn phòng của Tưởng Thiếu Phi.

    “Đứng dậy.” Hoắc Vân Xuyên đi đến bên người, đá một chân vào ghế dựa của hắn nói, bởi vì chung quanh không có ghế trống có thể cho An Vô Dạng ngồi.

    Tưởng Thiếu Phi ngẩng đầu, lúc thấy An Vô Dạng thì sửng sốt, đây không phải em trai nhỏ Hoắc Vân Xuyên buổi tối ngày đó liều mạng ve vãn sao?

    Sau đó cũng không có nghe nói đến, không nghĩ tới hôm nay lại lần nữa chạm mặt.

    “Như thế nào, các người còn liên hệ sao?” Hắn đầy mặt trêu chọc hỏi Hoắc Vân Xuyên.

    “Đứng lên rồi nói được không?” Hoắc Vân Xuyên vẻ mặt không kiên nhẫn, muốn lôi Tưởng Thiếu Phi ra, kéo qua ghế dựa cho người bên người mình ngồi xuống.

    Thao tác này làm An Vô Dạng xấu hổ muốn chết, đồng thời cũng thực kinh ngạc mà đánh giá Tưởng Thiếu Phi, người này tựa hồ so với trong ấn tượng của mình không giống nhau, thì ra lại là một bác sĩ.

    “Chuyện gì xảy ra?” Tưởng Thiếu Phi không hiểu ra sao mà đứng ở bên cạnh, sờ không ra nguyên do: “Cậu không phải nói mang người đến đây khám thai sao?”

    Mang em trai này lại đây làm gì?

    Hoắc Vân Xuyên đối mặt với nghi hoặc của anh em, cũng bất đắc dĩ mà im lặng một chút, hắn biết chuyện này thực vớ vẩn, lại vẫn phải lấy ra tờ báo cáo xét nghiệm máu kia, mở ra đưa cho Tưởng Thiếu Phi: “Cậu nhìn xem, thứ này là thật giả.”

    Tưởng Thiếu Phi là bác sĩ, đối với báo cáo kiểm tra so với ai khác đều mẫn cảm hơn, vẻ mặt hắn từ nghi hoặc xem đến da đầu tê dại, trợn mắt há hốc mồm, cho đến không thể tin tưởng nỗi: “……”

    “Thế nào?” Hoắc Vân Xuyên cầm đi tờ giấy kia, sốt ruột hỏi hắn.

    “Tôi không tin.” Tưởng Thiếu Phi đẩy đẩy mắt kính, không tin là thật nói: “Trừ khi tôi tự mình kiểm tra xét nghiệm lại một lần.” Nếu không hắn sao có thể tin tưởng một chàng trai lại có thể mang thai.

    Trừ khi giới tính của An Vô Dạng không phải nam, cậu là con gái.

    Rốt cuộc người biết chỉ có Hoắc Vân Xuyên, loại chuyện này phải hỏi hắn.

    “Vân Xuyên,” Tưởng Thiếu Phi hơi lui qua bên cạnh một chút, trực tiếp hỏi: “Phía dưới cậu ấy có bộ phận của con gái?”

    Hoắc Vân Xuyên nhìn hắn, lắc đầu: “Không có.” Điểm này hắn rành nhất, sẽ không nhìn lầm.

    Ngược lại cũng đúng, Tưởng Thiếu Phi nghĩ thầm, Hoắc Vân Xuyên cũng sẽ không thể chính mình tiến vào cái động nào cũng quên mất.

    Vậy quá hão huyền.

    “Vầy đi, trực tiếp thử máu, mười phút ra kết quả.” Tưởng Thiếu Phi nói, sau đó nhập vai vào bác sĩ đứng đắn tươi cười, chuyển qua tiếp đón An Vô Dạng.

    Hoắc Vân Xuyên cũng theo sát lại đây, lại bị Tưởng Thiếu Phi tống cổ đi ra ngoài đăng ký: “Mau đi đi, nếu như là thật sự, các người về sau còn phải luôn lại đây khám thai, cũng không thể vẫn luôn để cho tôi mở cửa sau.”

    Dù sao hiện tại lại không vội.

    Phát hiện Hoắc Vân Xuyên do dự, Tưởng Thiếu Phi hài hước nói: “Cậu lo lắng cái trứng, tôi còn có thể ăn cậu ấy sao?”

    Đã nói đến như thế, Hoắc Vân Xuyên đành phải gật đầu.

    “Đưa giấy chứng nhận thân phận của cậu cho tôi.” Hắn nói với An Vô Dạng.

    Ngồi ở bên này, mơ hồ nghe bọn họ hai người khe khẽ nói nhỏ, An Vô Dạng rất buồn bực, nhưng là vì bảo bảo trong bụng, cũng chỉ có thể dùng tâm trạng bình thường đối đãi.

    Nhiều nhất chỉ nhịn một năm mà thôi, cậu nghĩ thầm.

    Móc ra chứng nhận thân phận của mình, không tiếng động giao cho Hoắc Vân Xuyên.

    Đối phương nhận lấy, cầm ở trong tay, lại nhìn Tưởng Thiếu Phi liếc mắt một cái, dặn dò: “Có chuyện gì chờ tôi trở lại rồi nói.”

    Tưởng Thiếu Phi tức giận mà nói: “Cậu mẹ nó thật phiền.” Nhưng mà đối diện với đôi mắt nghiêm túc của Hoắc Vân Xuyên, hắn vẫn gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình có chừng mực.

    Hoắc Vân Xuyên lúc này mới quay đầu nhìn An Vô Dạng, nói: “Tôi đi ra ngoài giúp cậu đăng ký, sẽ lập tức quay lại.”

    An Vô Dạng đáp lại: “Vâng.”

    Tưởng Thiếu Phi ôm cánh tay, nhìn theo Hoắc Vân Xuyên đi ra ngoài, khẽ thở dài, dùng ánh mắt phức tạp nhìn An Vô Dạng.

    Hắn trong lòng nghĩ chính là, nếu em trai nhỏ này thật sự có con của Hoắc Vân Xuyên, vậy có thể nói là một bước lên trời.

    Coi như cuối cùng vào không được cửa Hoắc gia, cũng không thay đổi được sự thật đối phương vì Hoắc gia sinh một đứa cháu bảo bối.

    Chương 14

    Dư lại bản thân một mình đối mặt với Tưởng Thiếu Phi không tính hoàn toàn xa lạ, cũng không phải thập phần quen thuộc, làm An Vô Dạng có hơi câu nệ, cậu lựa chọn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cứ như vậy vẫn luôn chờ đợi Hoắc Vân Xuyên trở về.

    “Ngày thường thân thể thế nào? Dễ dàng sinh bệnh không?” Tưởng Thiếu Phi dựa vào trên bàn làm việc của mình, nhìn cậu.

    “Còn tốt.” An Vô Dạng nỗ lực thả lỏng chính mình, trả lời: “Thỉnh thoảng sẽ cảm mạo phát sốt, một năm khoảng hai lần.”

    “Thành tích học tập thế nào?” Tưởng Thiếu Phi lại hỏi.

    Đây là vấn đề làm An Vô Dạng đau lòng nhất, cậu không quá tình nguyện mà trả lời: “Bình thường.”

    “Phụt,” Tưởng Thiếu Phi lập tức nói: “Vân Xuyên là học bá, hy vọng bảo bảo của các người cũng là một học bá.”

    “……” Quả nhiên toàn thế giới đều đối với người học dốt có ý kiến.

    Nhưng là nói thực ra, nếu như có thể, An Vô Dạng cũng hy vọng bảo bảo là học bá.

    Tưởng Thiếu Phi nói: “Ba mẹ biết không?”

    Chuyện này không tốt lắm, hắn nghĩ thầm.

    Thấy thiếu niên lắc đầu, dáng vẻ cảm xúc đang suy sụp, hắn nhún nhún vai không có hỏi lại.

    Hoắc Vân Xuyên trở về, cầm trong tay sổ khám bệnh màu trắng, hắn trước tiên xem xét trạng thái của An Vô Dạng, xác định không có khác thường, mới nói với Tưởng Thiếu Phi: “Sắp xếp lấy máu đi, không cần rút quá nhiều, đủ kiểm tra là được.”

    Tưởng Thiếu Phi làm cái thủ thế OK, lười mở miệng nói chuyện.

    Bệnh viện lấy máu người bệnh kiểm tra không phải ít, có mấy cô gái thân thể không tốt, trực tiếp bị lấy một ít làm kiểm tra máu đến ngất xỉu, thật là chịu tội.

    An Vô Dạng hôm qua mới lấy xong, hôm nay thấy ống tiêm cũng có chút sợ.

    Hoắc Vân Xuyên đứng ở bên cạnh nhìn, ngón tay hơi nắm chặt.

    Thấy bông gòn tẩm cồn i-ốt lau trên cánh tay mảnh khảnh, mạch máu có thể nhìn thấy đến rõ ràng, đối lập một cách bén nhọn……

    “……” Trong nháy mắt làn da bị đâm thủng, An Vô Dạng xoay đầu qua một bên, ở góc chết tầm mắt nhíu mày mím chặt môi.

    “Xong rồi.” Tưởng Thiếu Phi buông kim tiêm ra, cho cậu một miếng bông gòn để chính cậu ấn giữ: “Trong một lát không chảy máu là có thể buông ra.”

    Còn hắn, tay trái cầm ống nghiệm chứa máu, tay phải vỗ vỗ bả vai Hoắc Vân Xuyên: “Ở chỗ này chờ, mười phút sau tôi trở về.” Thuận tiện chỉ bình nước uống một chút: “Tốt nhất rót cho cậu ấy ly nước ấm.”

    Hoắc Vân Xuyên nghe vậy, buông sổ khám bệnh, không coi như luống cuống tay chân mà tìm ra ly giấy đựng nước dùng một lần: “……”

    “Cảm ơn.” An Vô Dạng nói, cậu rất khát bưng cái ly uống một hơi hết nửa ly.

    Hoắc Vân Xuyên nhìn chằm chằm bông gòn trên cánh tay cậu, cuối cùng vẫn chưa nói cái gì.

    Đối với cái này An Vô Dạng rất có kinh nghiệm sau khi ấn trong chốc lát, thì đem bông gòn vứt bỏ.

    Mười phút nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, chỉ là trong lúc im lặng cảm thấy đặc biệt dài lâu.

    An Vô Dạng nhìn chằm chằm ly nước trong tay, nhỏ giọng dò hỏi: “Anh thật sự muốn đứa nhỏ này sao? Sẽ đối xử tốt với nó sao?” Kỳ thật cậu đang sợ hãi, về sau Hoắc Vân Xuyên cưới vợ, có thể ghét bỏ bảo bảo do mình sinh hay không.

    “Cậu lo lắng là dư thừa, không có ai sẽ không tốt đối với nó.” Hoắc Vân Xuyên trả lời vấn đề của thiếu niên, trong lòng nghĩ đến những người thân của mình, nếu biết có bảo bảo bọn họ hẳn là sẽ điên mất.

    Nhưng là cũng có thể lý giải, An Vô Dạng đối gia đình mình không chút nào hiểu biết.

    “Vậy nếu về sau anh có đứa con thứ hai……” An Vô Dạng lo lắng nói.

    “Cái gì đứa con thứ hai?” Hoắc Vân Xuyên tự giễu mà cười cười: “Cậu suy nghĩ nhiều.” Hắn đời này hẳn là sẽ không có đứa con thứ hai.

    “Chẳng lẽ anh là gay sao?” An Vô Dạng nhỏ giọng hỏi.

    Hoắc Vân Xuyên muốn đáp lời nhưng lại không nói, đôi mắt liếc bụng cậu nói: “Lạnh hay không?”

    An Vô Dạng cầm ly nước dần dần nguội lạnh, gật gật đầu: “Có một chút.”

    Giọng nói cậu hơi run, liền nhìn đến người đàn ông kia tìm điều khiển điều hòa, đem độ ấm chỉnh đến ba mươi độ.

    Thông thường mà nói nhiệt độ cơ thể của thai phụ sẽ tăng cao, không sợ lạnh như vậy.

    An Vô Dạng tình huống đặc thù, cậu cảm giác sau khi mình mang thai trở nên tương đối sợ lạnh, hơn nữa đối âm thanh thực nhạy cảm, đột nhiên có tiếng động mạnh sẽ làm trái tim cậu run rẩy, đập rất mạnh.

    Những thay đổi đó mắt thường đều có thể thấy được, cho nên cậu tin tưởng bác sĩ không có khám sai.

    “Vân Xuyên!” Tưởng Thiếu Phi người chưa tới giọng nói đã tới trước.

    Nghe thấy thanh âm cao vút như thế, Hoắc Vân Xuyên trong lòng chấn động, đã có vài phần đoán được kết quả.

    Sau khi đầy mặt tươi cười mà tiến vào, một phen nắm chặt tay hắn liên thanh chúc mừng: “Chúc mừng cậu, sắp được làm ba ba.”

    Sau đó buông ra tên đàn ông ngu xuẩn này, quay đầu nói với An Vô Dạng: “Cũng chúc mừng cậu, trong bụng cậu chính là cháu đích tôn đó, hiện tại khoảng năm tuần, phôi thai còn rất nhỏ, kiểm tra khác không cần vội vã, chờ cậu thích ứng vài ngày rồi nói, hiện tại quan trọng nhất là duy trì tâm trạng thoải mái, ăn ngon ngủ ngon, những chuyện khác không cần nghĩ tới.”

    An Vô Dạng lẳng lặng mà nghe dặn dò, đúng lúc gật gật đầu, cuối cùng nói câu: “Cảm ơn bác sĩ Tưởng.”

    “Không cần khách sáo.” Tưởng Thiếu Phi nói: “Cậu nhưng còn nhớ rõ tôi họ Tưởng, trí nhớ khá tốt đấy mà, vậy tại sao thành tích học tập không thể tiến bộ?”

    “……” An Vô Dạng đặc biệt không còn gì để nói mà quay đầu qua một bên, thừa nhận không nổi ác ý này.

    Hoắc Vân Xuyên nghe vậy nhìn bọn họ, không rõ lắm, chính mình rời đi trong nháy mắt, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

    Rốt cuộc An Vô Dạng thoạt nhìn không phải người nói nhiều, dáng vẻ cùng Tưởng Thiếu Phi tán gẫu đến khá tốt.

    “Thiếu Phi, có bảo bảo phải chú ý cái gì?” Hoắc Vân Xuyên bình phục lại tâm tình một chút, tạm thời đem những việc vặt đó đè ép ở trong lòng.

    “Thai phụ những việc cần chú ý rất nhiều, ngoài miệng nói một chốc lát cũng không hết.” Tưởng Thiếu Phi nói: “Tôi nhanh chóng soạn một phần tài liệu đưa cho cậu” dừng một chút, hắn châm chước câu từ, uyển chuyển biểu đạt: “Dù sao cũng là thân thể đàn ông mang thai, rất nhiều tư liệu tôi cần phải đi tra cứu thêm, trước đó thì phải cẩn thận bảo trọng thân thể, tốt nhất nên có người phụ trách chăm lo ăn uống cùng cuộc sống hàng ngày của cậu ấy.”

    Hoắc Vân Xuyên lập tức nói: “Tôi sẽ sắp xếp.”

    An Vô Dạng minh bạch ý của bọn họ, chính mình khẳng định không thể tiếp tục cùng người trong nhà ở với nhau, chuyển nhà cùng tạm nghỉ học những việc này đè nén nặng trĩu ở trong lòng cậu.

    Không thể có biện pháp nào có thể hoàn toàn dấu diếm khi ở cùng ba mẹ.

    Tưởng Thiếu Phi thấy An Vô Dạng nhíu mày, nhắc nhở nói: “Uy, mới nói cậu nên duy trì tâm trạng thả lỏng, làm sao liền nhíu mày?” Sau đó chỉ chỉ Hoắc Vân Xuyên: “Có chuyện gì trực tiếp nói với hắn, trừ sao trên bầu trời không hái xuống được, còn lại hết thảy đều có thể thỏa mãn cậu.”

    Thiếu niên theo tầm mắt nhìn nhìn một lát, làm Hoắc Vân Xuyên lăng lăng mà nhìn lại, hỏi: “Chuyện gì, cậu nói đi.” Muốn hái sao hắn cũng không có biện pháp, trừ nghĩ cách hái xuống còn có thể thế nào?

    An Vô Dạng nói: “Tôi không muốn để cha mẹ biết chuyện này, muốn âm thầm sinh bảo bảo, nhưng là không biết làm sao dấu diếm.”

    Cả một năm không gặp ba mẹ, đối phương khẳng định sẽ hoài nghi.

    “Vậy còn không quá đơn giản.” Tưởng Thiếu Phi nói: “Không phải cậu tháng chín sẽ khai giảng sao? Ở nhà chịu đựng mấy ngày nay, làm bộ đi học, hiện giờ trước có thể về nhà ăn cơm, sau khi mùa đông đến, quần áo bọc kín, cẩn thận chút cũng không sao.”

    Hoắc Vân Xuyên càng nghe càng nghĩ không phải ý kiến hay: “Mang thai nên ít đi ra cửa, muốn gặp mặt có thể gọi video nói chuyện phiếm.” Cùng với: “Trong hôm nay tôi sẽ để cho người thu dọn tốt phòng ở, cậu tìm một cái cớ nói thay đổi việc làm thêm, nói không gần nhà, liền có thể dọn ra ngoài.”

    An Vô Dạng trầm mặc, lắc đầu: “Thời gian nghỉ hè không còn nhiều lắm, ba mẹ tôi sẽ nghi ngờ, ý tôi là, trước khai giảng mấy ngày tôi lại dọn đi.”

    “Tôi không đồng ý.” Hoắc Vân Xuyên nói: “Cậu thai ngén sẽ bị phát hiện, hơn nữa không ai chăm sóc cậu.”

    “Tôi có thể đi sớm về trễ, tiếp tục giấu giếm việc nghĩ làm thêm.” Như vậy sẽ không lưu lại ấn tượng không đáng tin cậy cho ba mẹ, An Vô Dạng thực để ý điểm này.

    “Cũng là một biện pháp a.” Tưởng Thiếu Phi kiến nghị nói: “Buổi sáng Vân Xuyên cho tài xế qua đón cậu, buổi tối lại đưa trở về, như vậy liền không có gì thay đổi*.”

    (*) 天衣無縫 Thiên Y Vô Phùng

    Nghĩa đen là áo tiên không một đường may.

    Nghĩa bóng là những gì tự nhiên chưa có tác động của con người đều hoàn hảo và hoà hợp với tổng thể.

    An Vô Dạng gật gật đầu: “Đúng.”

    “Nhưng là các người phải biết rằng, mỗi ngày hai lượt chạy qua chạy lại ở trên đường có bao nhiêu nguy hiểm?” Hoắc Vân Xuyên cố gắng nhẫn nhịn tính tình, nếu như ở công ty có người đưa ra phương án giải quyết ngu ngốc như vậy, hắn sẽ lập tức động thủ đánh người.

    Tưởng Thiếu Phi có thể lý giải sự khẩn trương của Hoắc Vân Xuyên, hắn khuyên nhủ: “Cậu lập tức yêu cầu người ta dọn qua ở với cậu, cũng không phải là chuyện tốt, cho cậu ấy chút thời gian thích ứng đi.” Còn bổ sung: “Tâm trạng của người mang thai rất quan trọng, nghiêm trọng cũng có thể ảnh hưởng đến sự khỏe mạnh của thai nhi.”

    Hoắc Vân Xuyên ở tại chỗ dạo bước, tưởng tượng một chút hiện tại đưa An Vô Dạng về nhà, chính mình có thể yên tâm làm việc hay không?

    “Còn có hai mươi mấy ngày mà thôi, tôi có thể nói với ba mẹ muốn đi trường học trước.” An Vô Dạng nhỏ giọng nói ra, cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi ba mẹ, muốn bước ra bước đầu tiên vẫn cần có thời gian.

    Tưởng Thiếu Phi giúp khuyên nhủ: “Từ từ đến đi, Vân Xuyên, tạo thành áp lực sẽ hoàn toàn ngược lại……” Quan trọng nhất chính là người ta mới mười tám tuổi, nghiêm khắc mà nói vẫn là một đứa trẻ.

    Gặp được loại sự tình này không chừng trong lòng hoảng loạn biết bao nhiêu, để người trong nhà chuẩn bị tâm lý thật tốt cũng nên.

    “Có thể.” Hoắc Vân Xuyên mở miệng: “Tôi tự mình đi đón cậu, sáng 7 giờ chiều 6 giờ.”

    An Vô Dạng gật gật đầu, lộ ra một chút nhẹ nhàng.

    Hiện tại mới hơn hai giờ còn chưa đến ba giờ, Hoắc Vân Xuyên cùng Tưởng Thiếu Phi nói mấy câu: “Hôm nay cảm ơn cậu, tôi dẫn cậu ấy đi về trước đây.”

    “Được rồi, nói chuyện đó làm gì.” Tưởng Thiếu Phi vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Đi thôi, cẩn thận chút, đến lúc đó tôi báo cho hai người đến đây khám thai.”

    “Được.” Hoắc Vân Xuyên đáp tiếng, nắm tay định dìu An Vô Dạng.

    An Vô Dạng nói thầm: “Tôi không cần.” Sau đó tự mình đứng lên, cùng Tưởng Thiếu Phi từ biệt: “Hẹn gặp lại bác sĩ Tưởng.”

    “Hẹn gặp lại.” Tưởng Thiếu Phi nói.

    Thiếu niên ra vẻ tự nhiên mà đi ở phía trước, làm bộ như mình và người bình thường không khác gì nhau.

    Hoắc Vân Xuyên đi ở phía sau gắt gao theo sát cậu, không quấy rầy cũng không can thiệp, đây là kết quả vừa rồi Tưởng Thiếu Phi cố tình dặn dò, nói là không thể nắm quá chặt.

    Chương 15

    Đối phương tuổi quá nhỏ, rất nhiều thường thức cơ bản đều không biết chuẩn bị, đây là chỗ bất đắc dĩ nhất; nếu không Hoắc Vân Xuyên hoàn toàn có thể dựa theo thói quen của mình đi an bài mọi chuyện.

    Nhưng khi đối mặt với An Vô Dạng, thiếu niên này thoạt nhìn một chút đều không thành thục, cơ bản chỉ có thể dụ dỗ.

    Đừng nói nghiêm túc mà nói chuyện với đối phương, chỉ sợ đối phương căn bản còn không biết sinh đứa trẻ có ý nghĩa là gì nữa, sau khi mang thai chỉ lo dấu giếm cha mẹ, một chút đều không quan tâm đến thân thể của mình cùng đứa trẻ.

    Hoắc Vân Xuyên thật sự vô lực muốn chửi thề, nhưng là trừ tiếp thu, hắn còn có thể thế nào.

    “Lên xe.” Hoắc tổng tài mở ra cửa xe sau, đón tiếp đối phương đi lên: “Cẩn thận một chút.” Hắn nhíu mày nói, đi trên đường cũng không biết có ngã xuống đất không, hoàn toàn làm người không thể yên tâm.

    Vừa rồi ở bên trong nên lấp kín miệng của Tưởng Thiếu Phi, Hoắc Vân Xuyên nghĩ thầm.

    “Nhà tôi ở tại nội thành đối diện với viện kiểm sát cũ.” An Vô Dạng nói, nhưng là nghĩ một chút, lại thay đổi chủ ý một chút: “Nếu không anh đưa tôi đi trước đến cửa hàng bánh mì trên đường Dương Xuân trước, tôi tiện đường đi xin nghĩ việc.”

    Hoắc Vân Xuyên đeo lên đai an toàn, nghe vậy nói: “Trời nóng như vậy sao phải lăn lộn bên ngoài, gọi cuộc điện thoại là được.”

    An Vô Dạng lắc đầu: “Như vậy đối với cửa hàng trưởng không tôn trọng, anh ấy đối với tôi thực tốt, tôi muốn tự mình đi.”

    Hoắc Vân Xuyên không nói nên lời, lúc lái xe lên đường thuận miệng hỏi một câu: “Tốt bao nhiêu?” Bởi vì hắn thật sự tò mò.

    Tốt thế nào, mới có thể làm An Vô Dạng nói ra đánh giá là tốt với.

    “Cho chúng tôi ăn điểm tâm miễn phí trong tiệm, ngày thường đến trễ cũng không mắng chửi, còn thực dễ xin nghỉ.” An Vô Dạng nhớ kỹ nói: “Ngày đó tôi bị choáng đầu còn giúp tôi gọi xe, để cho tôi nghỉ ngơi tốt rồi mới đi làm.”

    Hoắc Vân Xuyên giật giật khóe miệng, thiếu chút nữa không khống chế tốt tay lái: “Cái cậu gọi là thực tốt, chỉ như vậy?”

    “Ừm.” An Vô Dạng thốt lên thanh âm, tỉ mỉ kỹ càng mà giải thích: “Tôi muốn nói chính là, cửa hàng trưởng làm người nhiệt tình, là người hiền lành, rất quan tâm người bên cạnh.”

    Không biết người đàn ông lái xe có hiểu ý hay không, cậu điều chỉnh dáng ngồi một chút, làm mình ngồi được thoải mái hơn: “Ví dụ mà nói, một phú ông tài sản trăm vạn tâm tình tốt cho tôi một trăm tệ, tôi sẽ rất cảm ơn, bởi vì ông ấy rất hào phóng; chính là một người lại rất nghèo lúc tôi cần chỉ cho tôi mười đồng tiền, tôi cũng sẽ nhớ kỹ ơn ông ấy, kính nể ông ấy.”

    “……” Hoắc Vân Xuyên cảm giác chỉ số thông minh của mình đã chịu vũ nhục, hắn căn bản không cần nêu ra ví dụ này nọ như thế.

    Tuy rằng hắn không phủ nhận vị cửa hàng trưởng kia hiền lành, nhưng là khoảng cách từ hiền lành cho đến rất tốt còn cách nhau một đoạn, cũng chỉ có tuổi tác như An Vô Dạng không tiếp xúc qua xã hội mới có thể coi nhỏ thành to mà phóng đại thiện ý của người khác đối với cậu.

    Tóm lại, không thể nào giống nhau.

    “Anh hiểu rõ ý của tôi không?” An Vô Dạng hỏi.

    Hoắc Vân Xuyên nói: “Cách 6 giờ còn một đoạn thời gian, tôi phải về công ty một chuyến, 5 giờ mang cậu đi ra ngoài ăn cơm.”

    An Vô Dạng thô sơ giản lược tính toán, cảm thấy không đúng: “Đúng 5 giờ ăn cơm, làm sao phải ăn đến sáu giờ, thời gian không đủ.” Như vậy sáu giờ sẽ không tới nhà kịp.

    Hoắc Vân Xuyên chỉnh xong điều hòa, mình thì tình nguyện cởi bỏ cổ áo, cũng không muốn nhiệt độ trong xe quá lạnh: “Tôi nói sáu giờ đưa cậu về nhà, nhưng chưa nói để cho cậu đúng sáu giờ về đến nhà.”

    “……” Thiếu niên há miệng rồi khép lại, dù sao nhà bọn họ 7 giờ ăn cơm tối, đến lúc đó lại cùng ba mẹ em trai ăn một chút.

    Từ bệnh viện đến công ty mất nửa giờ.

    Lắc lư một hồi, An Vô Dạng thiếu chút nữa lại ngủ.

    Đối phương mở cửa xe, mặt nghiêm túc tiến vào nhìn cậu: “Có chỗ nào không thoải mái hay không?”

    An Vô Dạng dụi mắt, lộ ra một khuôn mặt khó chịu: “Cả người đều không thoải mái.” Cậu rất rất không cao hứng mà nói: “Anh nói kiểm tra xong là có thể ngủ, tôi hiện tại đặc biệt đặc biệt muốn ngủ.” Ngủ đến một nửa lại không thể tiếp tục ngủ, cái loại tư vị này tất cả mọi người đều hiểu mà.

    “Hô……” Hoắc tổng tài chống cửa xe, thở hắt ra.

    Tưởng Thiếu Phi cũng không có nói cho hắn khi người mang thai cáu kỉnh nên làm cái gì bây giờ.

    Hắn trầm giọng nói: “Cậu ra ngoài trước.”

    An Vô Dạng từ trong xe bò ra, trên mặt vừa rồi xoa quá mạnh, đôi mắt đã hồng hồng.

    Hoắc Vân Xuyên đỡ lấy cậu, một cái tay khác đóng cửa xe, sau đó đôi tay hạ xuống, chặn ngang đem đối phương bế lên: “Ngủ đi.”

    An Vô Dạng kinh hoảng một chút, gương mặt dán trên khuôn ngực ấm áp dày rộng của đối phương, dựa đến rất vững vàn, thậm chí so với ngủ ở trên xe càng thoải mái hơn.

    Đôi mắt cậu mệt rã rời chịu đựng không nổi, cũng lười nhúc nhích, cuộn tròn cứ như đà điểu vậy.

    Ngay cả mặt mũi gì đó, cũng không để bụng.

    An Vô Dạng cảm thấy chính mình từ nhỏ đến lớn am hiểu nhất chính là mất mặt, loại chuyện này cậu ngựa quen đường cũ mất rồi.

    Một đường từ bãi đỗ xe đến thang máy lên tầng không có người, sau khi đi lên mới lục tục có người tiến vào.

    Hoắc Vân Xuyên mắt nhìn thẳng, chỉ nhìn chằm chằm chung quanh không cho người nào tới gần mình, một khi vừa lại gần liền nhắc nhở: “Thỉnh không cần dán đến gần như vậy, cảm ơn.”

    Người chung quanh vẻ mặt tuy không hiểu hắn đang nói cái gì*, rõ ràng còn một khoảng cách không nhỏ, căn bản không có dễ dàng đụng tới như vậy.

    (*) Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP.

    Rốt cuộc tới tầng cao của công ty, Hoắc Vân Xuyên lại một lần nữa nhắc nhở mọi người tránh ra.

    Cả một tầng hoàn toàn đều là không gian của Hoắc thị, đại sảnh đặc biệt rộng rãi sáng ngời, nhóm chị gái đón khách cũng mỹ mạo động lòng người.

    Nhưng là các cô tươi cười sáng lạn, Hoắc Vân Xuyên một lần cũng không có nhìn đến.

    Nhóm chị gái trước bàn tiếp khách đều đứng lên đồng thời cúi chào trước, Hoắc Vân Xuyên liếc mắt nhìn các cô một lần: “Im miệng.”

    “……” Mấy chị gái trên mặt tươi cười xinh đẹp bỗng chốc hóa đá.

    Tổng tài anh tuấn tiêu sái đẹp trai cường tráng đang ôm một người vội vàng đi ngang qua, trên đường gặp được người tất cả đều bị hắn dùng ánh mắt cản lại, không dám tới gần.

    Thư ký Trần Phóng thức thời, vội vàng lại đây giúp đỡ mở ra cửa văn phòng, lúc đi qua đối phương nhỏ giọng hỏi: “Hoắc tổng, muốn giúp đỡ hay không?”

    Thấy đối phương lắc đầu, liền nhanh chóng đóng cửa lại, nên làm gì thì làm đi.

    “Tình huống như thế nào?” Người bên ngoài hỏi.

    “Không biết.” Trần Phóng trợn trắng mắt với bọn họ: “Chuyện của Lão tổng, các người tìm tòi nghiên cứu nhiều như vậy làm gì? Nhiều chuyện.”

    Tuy rằng chính y cũng rất hiếu kì, dựa theo liếc mắt một cái là thấy vừa rồi, lão tổng ôm người kia 90% là nam.

    Bởi vì thân hình thon dài, nữ nhân giống như không có cao như vậy.

    “……” Nói cách khác, lão tổng của bọn họ có thể nhẹ nhàng bế lên một người đàn ông, mà còn có thể bước đi như bay.

    Nghiêm túc mà nói tiếp, đây là lần thứ hai Hoắc Vân Xuyên ôm An Vô Dạng, lần đầu tiên hắn ôm cũng không có cảm thấy An Vô Dạng gầy có gì không tốt, rốt cuộc thân hình thon dài mềm dẻo càng làm người vui vẻ hơn.

    Chính là lần thứ hai này, hắn lại cau mày: Ăn cơm ra sao vậy?

    Thể trọng lại nhẹ như vậy, vừa thấy đã khiến cho người không yên tâm.

    Hoắc Vân Xuyên ôm thiếu niên, đi vào căn phòng mình thường xuyên nghỉ ngơi, nhưng là dừng một chút, không có đem người buông xuống.

    “……” Bên ngoài có một sô pha không gian cũng đủ rộng, hắn do dự một lát, lựa chọn để cho An Vô Dạng ngủ trên sô pha.

    Sau đó lấy thảm lấy ra ngoài, đắp lên cho đối phương.

    Làm xong này nọ, Hoắc Vân Xuyên đứng ở bên cạnh chăm chú nhìn một lát, sau khi xác nhận hết thảy không có vấn đề, mới trở lại trước bàn làm việc, tăng tốc độ xử lý công việc hôm nay bởi vì có hẹn mà chậm trễ.

    “Hoắc tổng.” Thư ký Trần cầm văn kiện trong tay, ở bên ngoài gõ cửa.

    “Tiến vào.” Hoắc Vân Xuyên lên tiếng.

    Sau khi thư ký Trần mở cửa đi vào, mắt nhìn thẳng, trực tiếp đi đến trước bàn làm việc của tổng tài, đem văn kiện trình lên: “Xin ngài ký một chút.”

    Hoắc Vân Xuyên đôi mắt hơi liếc, nhìn lướt qua nội dung, là một phần văn kiện thường quy, hắn nhắc bút lên xoát xoát ký xuống ba chữ ‘ Hoắc Vân Xuyên ’, rồng bay phượng múa, cứng cáp có lực.

    “Ngày mai giám đốc mới của Hoa Thụy đến?” Hắn hỏi.

    Hoa Thụy chính là công ty gần đây hắn mới thu mua.

    Trần Phóng nói: “Đúng vậy, Cao tiên sinh ngày mai buổi sáng tới bên này trước, cậu ấy muốn gặp ngài một lần.” Còn có chính là, y có chút cẩn thận mà thuật lại: “Tiểu thư Lam Vi Vi hẹn ngài dùng bữa tối, cô ấy nói ngài vẫn luôn tắt máy, liên hệ không thông, để tôi thấy ngài lại đây, thì nói với ngài một tiếng.”

    Lam Vi Vi, một vị thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối với Hoắc Vân Xuyên.

    Gần đây Hoắc gia thực xem trọng cô ta, cố ý tác hợp việc hôn nhân này.

    “Anh nói hôm nay tôi không tới.” Hoắc Vân Xuyên nói, nói xong về sau biểu tình hơi dừng lại, giơ tay ngăn Trần Phóng: “Vẫn là tôi tự mình nói đi, anh có thể đi ra ngoài.”

    Trần Phóng thu hồi văn kiện, gật gật đầu: “Vâng.” Xoay người rời đi là lúc tầm mắt cả gan lệch khỏi quỹ đạo một chút, khẽ liếc. Liếc nhìn gương mặt của người ngủ trên sô pha một cái.

    Nhưng là như cũ vẫn nhìn không thấy mặt, y tiếc nuối mà mở cửa đi ra ngoài.

    Hoắc Vân Xuyên cầm lấy một chiếc điện thoại khác, khởi động máy, gọi vào số di động Lam Vi Vi.

    Đôi mắt hắn thì vẫn luôn nhìn An Vô Dạng ngủ trưa ở sô pha, nhìn nhìn hơi xuất thần, chờ điện thoại bên kia gọi vài tiếng mới tỉnh lại.

    “Hoắc tiên sinh? Hoắc tiên sinh?”

    Lam Vi Vi nghe thấy một tiếng trầm thấp: “Xin chào.” Tiến vào lỗ tai của mình, tức thì thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Anh rốt cuộc cũng khởi động máy, Hoắc tổng tài.”

    Lời trong lời ngoài oán trách không cần nói cũng biết.

    “Xin lỗi.” Hoắc Vân Xuyên chuyển tới bên kia, hạ giọng nói: “Lam Vi Vi tiểu thư, tôi đã tìm được người mình ái mộ, chúc cô sớm ngày tìm được ý trung nhân của mình.”

    “……” Lam Vi Vi chuẩn bị cố gắng thảo phạt, nhưng chưa gì đã bị lời chúc phúc của người đàn ông này trực tiếp phá nát.

    Móng tay tinh mỹ trên bàn tay gắt gao cầm chặt di động, chất vấn: “Ai?”

    Những tiểu thư danh môn ở thành phố này, cô đều biết rõ.

    Hoắc Vân Xuyên nói: “Chuyện này thứ tôi không thể phụng cáo.”

    “Tôi có điểm nào không bằng cô ấy?” Lam Vi Vi không cam lòng hỏi, vừa bắt đầu cô đã coi trọng con trai độc nhất của Hoắc gia, thật vất vả mới tìm được cơ hội gần gũi với đối phương.

    Vào cuối tuần gặp mặt một lần, cô cảm giác thực thích hợp, đối phương hoàn toàn giống với trong tưởng tượng của mình, thậm chí so với trong lý tưởng càng ưu tú hơn.

    “Người ấy đã có con của tôi.” Hoắc Vân Xuyên nói.

    “……” Lam Vi Vi trong nháy mắt cảm nhận được cái gì gọi là lạnh lẽo, nếu như đua gia thế đua sắc đẹp, cô sẽ đua đến cùng, chính là đua bụng, được rồi, cô không thể nề hà mà thừa nhận mình đã thua rồi.

    Kết thúc cuộc trò chuyện cùng Lam Vi Vi, Hoắc Vân Xuyên quay lại, ánh mắt lẳng lặng nhìn sô pha.

    Hắn biết hôm nay công việc là không có khả năng hoàn thành, cố đuổi nhanh ra sao cũng không xong kịp.

    Làm đến bốn giờ rưỡi, đem vài việc gấp gáp làm xong trước, dư lại việc vặt thì để sau, trước tiên phải tan việc.

    “Uy……” Hoắc Vân Xuyên đứng ở cạnh sô pha, trên cao nhìn xuống, đôi mắt liếc khuôn mặt của người ngủ đến đỏ bừng, nhẹ gọi vài tiếng nhưng không để ý đến hắn.

    “An Vô Dạng.” Ba chữ này, từ đôi môi hơi mỏng của Hoắc tổng tràn ra ngoài, hết sức có làn điệu.

    Chương 16

    Từ ba giờ ngủ đến hơn bốn giờ, thời gian một giờ, tuy rằng vẫn là thực ngắn, nhưng ít nhất sẽ không lại làm đôi mắt cậu cảm thấy nóng rát nữa.

    Sau khi An Vô Dạng dậy, ở trên sô pha an tĩnh ngồi vài phút, tinh thần mới tỉnh táo lại.

    “……” Văn phòng này đối với cậu thực xa lạ, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.

    Hoắc Vân Xuyên đứng ở bên cạnh chờ, không thúc giục cũng không nói lời nào, cách một khoảng không xa cũng không gần.

    Bất quá một khắc An Vô Dạng đứng lên kia, hắn theo bản năng mà tới gần một chút, bảo trì một cánh tay, mặc kệ phát sinh chuyện gì đều có thể đúng lúc cứu kịp.

    “Chúng ta đi đâu?” An Vô Dạng đi ra lối đi nhỏ, thoáng quay đầu lại nhìn Hoắc Vân Xuyên.

    Bởi vì phía trước rất nhiều người, cậu không muốn cúi đầu, cũng không muốn đối diện với tầm mắt người khác chạm vào mình.

    “Đi ăn cơm.” Hoắc Vân Xuyên nhìn kỹ cậu, tiến lên đây ôm bờ vai của cậu, tựa hồ nhìn ra cậu không được tự nhiên.

    Mấy nhân viên tò mò thấy được ánh mắt cảnh cáo của lão tổng, sôi nổi tìm chỗ trốn đi.

    Thời gian này thang máy xuống lầu, so lúc trước rộng rãi không ít, An Vô Dạng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

    Cậu mới vừa tỉnh ngủ vẫn còn hơi mơ màng, ở thang máy ngáp một cái, khóe mắt phiếm hồng nhỏ ra một chút nước mắt sinh lý.

    Mùa hè ngủ điều hòa chính là thoải mái, ở nhà vì muốn tiết kiệm điện, không phải lúc đặc biệt đặc biệt nóng, hai anh em bọn họ sẽ lựa chọn bật quạt.

    Hoắc Vân Xuyên đứng ở phía sau cậu, vừa gọi điện thoại đặt cơm, vừa trộm nhìn chằm chằm cậu.

    Một tháng trước, tình cảnh bị cự tuyệt ở câu lạc bộ còn rõ ràng trước mắt.

    Kiêu ngạo như Hoắc Vân Xuyên, bên trong từ điển của hắn không hề có từ lì lợm la liếm, cho nên hắn hiện tại chỉ là chăm sóc An Vô Dạng một cách trong sáng, trừ lần đó ra không có ý nghĩ không an phận nào.

    Trừ khi đối phương chủ động thì tốt, bất quá đó là không có khả năng.

    Thiếu niên chưa đủ lông đủ cánh, tư tưởng ấu trĩ làm người giận sôi máu, căn bản cái gì cũng đều không hiểu.

    Hoắc Vân Xuyên lại không phải điên, coi như là thật điên rồi, cũng sẽ không chờ mong cùng một người nhỏ hơn mình một thiếu niên chỉ mới mười tám tuổi nói chuyện tình cảm.

    “Minh Giác.” Gọi xong điện thoại đặt cơm, Hoắc Vân Xuyên lại gọi điện cho Quý Minh Giác: “Tôi muốn hỏi cậu một chuyện, lần trước quản gia của nhà chị cậu, có cách nào liên hệ không?”

    Quý Minh Giác kinh ngạc, nói: “Trên tay tôi không có, bất quá có thể hỏi chị của tôi một chút, làm sao vậy?”

    “Vậy cậu hỏi giúp tôi.” Hoắc Vân Xuyên nói, hiện tại đang đi ở trên đường, hắn vươn tay cánh tay đỡ thiếu niên đi đường cho nhanh hơn, dùng ánh mắt cảnh cáo đối phương một chút, tiếp tục cùng Quý Minh Giác trò chuyện: “Tôi cần một người nấu cơm, thương lượng càng nhanh càng tốt.”

    Quý Minh Giác nói: “Được, tôi hiện tại liền giúp cậu hỏi đây.”

    Chị gã là một người chu đáo, lúc trước ở Nhật Bản du học, tính cách có phần theo chủ nghĩa hoàn mỹ.

    Người quản gia có thể làm chị Quý Minh Giác khen không dứt miệng, năng lực nhất định là trên cả tiêu chuẩn.

    Nếu không phải cả nhà chị Quý Minh Giác ra nước ngoài định cư, quản gia không muốn theo ra nước ngoài, chỉ sợ không tới lượt Hoắc Vân Xuyên đào về.

    “Sao đột nhiên lại tìm quản gia?” Trong chốc lát sau, Quý Minh Giác gọi điện trả lời hắn, thuận tiện hỏi thăm.

    Trong ghế lô tinh xảo thoải mái, An Vô Dạng đang uống một ly nước ấm áp, lỗ tai nghe đối phương cùng bạn trò chuyện.

    “Có chuyện đột xuất, về sau lại giải thích với cậu.” Người đàn ông kia thanh âm nồng hậu trầm thấp, cùng bạn nói chuyện sẽ nhu hòa hơn, mỗi lần cùng mình nói chuyện lại có vẻ hơi lạnh nhạt.

    An Vô Dạng cũng không thèm để ý, cậu cùng vị tiên sinh này vốn dĩ chỉ là người xa lạ.

    Lần này đồ ăn cũng thực ngon miệng, người phục vụ sau khi bê đồ ăn lên, bụng thiếu niên đã bắt đầu bồn chồn, mắt trông mong nhìn bàn ăn.

    “Ăn đi.” Hoắc Vân Xuyên nhìn mặt cậu, cầm lấy đôi đũa.

    An Vô Dạng nói một tiếng cảm ơn, ngồi ở chỗ cách đối phương không xa không gần tự mình ăn, trong lòng nghĩ, mình không cần quá áp lực, chờ bảo bảo sinh mình trở về cuộc sống bình thường thì tốt rồi.

    Tự cổ vũ chính mình, nếp gấp trong ánh mắt thiếu niên buông ra, toàn tâm toàn ý đút no chính mình.

    Cơm viên trong suốt vừa thơm vừa mềm, ăn vào trong miệng vô cùng ngon, lấy phúc khí của bảo bảo, An Vô Dạng trải qua sinh hoạt của kẻ có tiền đến nghiện rồi.

    Cậu cho rằng sau khi cơm nước xong sẽ trực tiếp về nhà, kết quả vị Hoắc tiên sinh kia không rên một tiếng mà đưa cậu tới cửa hàng cậu chưa từng đi qua, mua một đống đồ ăn.

    Tốn không ít tiền, An Vô Dạng muốn nói không cần đâu, nhưng là suy nghĩ lại, Hoắc Vân Xuyên làm như vậy chỉ là vì bảo bảo trong bụng của mình.

    “……” Cậu liền ngậm miệng lại, không vô vị mà làm ra vẻ.

    Tới cửa tiểu khu rồi, Hoắc Vân Xuyên đem xe dừng lại, ở trên chỗ ngồi hỏi: “Nhà cậu hiện tại có người hay không?”

    An Vô Dạng lấy ra di động vừa thấy thời gian, gật gật đầu: “Có, ba mẹ tôi đang ở nhà.”

    Hoắc Vân Xuyên nhíu nhíu mày: “Ở lầu mấy?”

    An Vô Dạng nói: “T2,2203.”

    Hoắc Vân Xuyên cởi bỏ đai an toàn xuống xe, mở ra cóp xe đem ra mấy thùng đồ vật, phát hiện thiếu niên đã đứng ở bên người, vươn tay về phía mình.

    Biểu tình của hắn dừng một chút, miệng lưỡi nhàn nhạt nói: “ Tôi đưa cậu đến lầu 22.”

    An Vô Dạng mặt lộ vẻ do dự, quay đầu nhìn phòng bảo vệ ở cửa tiểu khu một chút, không quá nguyện ý bị người nhìn thấy mình cùng Hoắc Vân Xuyên cùng ra cùng vào.

    Lỡ như bị cha mẹ biết, chắc chắn sẽ bị hỏi.

    Cậu liền nói: “Đồ cũng không nhiều lắm, tôi tự mình mang được.”

    Lại lần nữa vươn tay ra, tức khắc bị Hoắc Vân Xuyên tránh đi, đối phương xoát một phát hiện ra gương mặt dọa người, trầm giọng nói: “Dẫn đường.”

    Làm một thiếu niên chỉ biết xã giao đơn giản bình thường, An Vô Dạng lần đầu tiên tiếp xúc với loại người bản thân mang lực uy hiếp giống như Hoắc Vân Xuyên, bị đối phương hung ác mà nhìn một chút, trái tim của cậu liền hoảng hốt.

    Vì thế ngậm lại miệng, xoay người dẫn đường cho đối phương.

    Hoắc Vân Xuyên theo sau, thấy người phía trước vội vội vàng vàng, hắn trong lòng lộp bộp một chút, tức khắc nhắm mắt lại thở dài, rất là ảo não rất là không biết nói gì.

    Theo vào thang máy, hắn thấp giọng nói một câu: “Tôi chỉ là không yên tâm.”

    “Không có gì.” An Vô Dạng ôm lấy cánh tay mình, đôi mắt nhìn số báo tầng đang thay đổi, trong lòng chỉ có một ý tưởng đơn giản, nhanh lên về nhà thôi.

    Hoắc Vân Xuyên miệng lưỡi đông cứng mà nói: “Tôi không có ác ý đối với cậu.”

    Lần này An Vô Dạng cũng không muốn trả lời, khi vừa đến số tầng của mình, liền nhìn chằm chằm cửa thang máy.

    Hoắc Vân Xuyên không có biện pháp, đem đồ trong tay giao cho cậu: “Trở về thôi, chính mình cẩn thận một chút, chú ý thân thể, không được để cảm lạnh, có việc bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi.”

    “Cảm ơn.” An Vô Dạng nóng lòng về nhà, đôi mắt vẫn luôn không nhìn hắn.

    Hoắc Vân Xuyên nhìn cửa thang máy khép lại, sau khi im lặng trong chốc lát, xoay người đá một chân vào tường thang máy vô tội, lòng thấy không yên.

    An Vô Dạng móc ra chìa khóa chuẩn bị mở cửa, trong lòng cũng không bình tĩnh.

    Cậu nhìn đồ vật bên chân, bao bì được đóng gói tinh xảo xa hoa, vạn nhất cha mẹ hỏi đây là từ chỗ nào tới, mình làm sao trả lời?

    Đầu gác ở trên ván cửa suy nghĩ trong chốc lát, An Vô Dạng nghĩ đến một biện pháp, cứ nói là rút thăm trúng thưởng được tặng đi.

    Sau khi vào cửa cậu phát hiện, phòng khách TV đang bật, nhưng một người đều không có.

    Mẹ mơ hồ đang ở phòng bếp nấu cơm, ba ba thì có vẻ ở toilet.

    An Vô Dạng lặng lẽ trở về phòng, đem đồ vật giấu vào trong ngăn tủ.

    Chỉ chốc lát sau, An Vô Phỉ đã trở về, đi vào phòng cất cặp sách, phát hiện anh cũng ở phòng, nó nói: “Anh hôm nay đi đâu? Không thoải mái còn chạy khắp nơi?”

    Lớp học bổ túc của bọn nó buổi chiều mới đi học, giữa trưa ở nhà làm cơm xong, anh lại không trở về.

    “Không làm gì, anh chỉ là đi ra ngoài dạo thôi.” An Vô Dạng nói, đôi mắt nhìn ngăn tủ, dán lại gần: “Chốc lát anh lấy đồ ăn ngon cho em ăn.”

    An Vô Phỉ nhìn cậu, trên mặt rất nghiêm túc nói: “Cũng chia cho ba mẹ một phần thôi, chúng ta ăn mảnh không tốt đâu.”

    “……” An Vô Dạng há miệng, không nói chuyện.

    Hoắc Vân Xuyên mua đồ, đưa cho em trai ăn không có gì, nhưng là đưa cho ba mẹ ăn cậu sẽ không được tự nhiên.

    “Anh có phải giận ba mẹ hay không?” An Vô Phỉ ngồi ở trên bàn sách, mặt cứng ngắc: “Chị đi nước Mỹ chơi, nghỉ hè trải qua đặc biệt hạnh phúc.”

    Cha mẹ dư tiền đều cho chị, anh không có tiền xài, chỉ có thể tự mình làm công kiếm tiền, ba mẹ rất ít khi cho anh trai tiền tiêu vặt.

    “Không có chuyện đó.” An Vô Dạng nói, nhảy xuống ghế nhỏ đi ra ngoài ăn cơm.

    “Ăn cơm thôi!” Ba ở phòng khách thét to, kêu cả nhà ra ăn cơm.

    An Vô Dạng sau khi ra ngoài phát hiện, mẹ đang trò chuyện video với chị gái, cậu tò mò liếc mắt nhìn một cái, gương mặt xinh đẹp của chị đã chiếm toàn bộ màn hình, còn có giọng nói sang sảng.

    “Mẹ! Chỗ này là Los Angeles, cái nôi của ngôi sao thế giới!” An Vô Ngu nói, giơ lên di động để cho mẹ nhìn thấy thành phố con đường ở Los Angeles.

    Đinh Vi nói: “Đường phố này, còn không đẹp bằng Bắc Kinh của chúng ta.”

    Bất quá nước ngoài chính là nước ngoài, nhìn thứ mới mẻ, hai vợ chồng xem đến vui vẻ.

    Kế tiếp chị còn dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với người nước ngoài ở đó, An Vô Dạng là một đứa học dốt không thể nói xen vào, cậu từ tâm khảm rất bội phục chị, với ai cũng có thể hoà mình, làm cho người ta thích như vậy.

    Lão ba An Thành tình cờ phát hiện con thứ ăn không ngon, bắt đầu ăn cơm chỉ ăn một ngụm, liền ở phía dưới cái bàn dùng chân đá đá Đinh Vi: “Nhanh đừng nói nữa, đồ ăn nguội rồi. Muốn tán gẫu hai mẹ con các người buổi tối lại nói.”

    Đinh Vi cúp điện thoại, cười tủm tỉm mà níu lấy con út hỏi: “Có muốn giống như chị con, ra nước ngoài du lịch?”

    An Vô Phỉ cắn chiếc đũa nói: “Nếu con có thể thi đậu vào trường tốt hơn cả Thanh Hoa, con sẽ đi.”

    Ba mẹ cười thành một đoàn, nói đứa nhỏ này dã tâm thật lớn.

    “Vô Dạng hôm nay không có việc gì chứ?” Sau khi cười xong, hai vợ chồng An gia nhìn con thứ miếng có miếng không ăn cơm, đứa nhỏ này không thích nói chuyện, cũng không biết cậu trong lòng nghĩ cái gì, làm người rất buồn bực.

    An Vô Dạng lắc đầu nói: “Không sao, chính là trước khi trở về có ăn mấy thứ, có hơi no.”

    An Thành nói: “Vậy không ăn, chờ con buổi tối đói bụng lại ăn.”

    An Vô Phỉ nói: “Anh mua đồ ăn vặt giấu ở trong phòng.”

    An Vô Dạng tức giận mà trừng nó một cái, sau đó quả nhiên nghe được mẹ bắt đầu bạy bảo người: “Người bao lớn rồi, còn cả ngày ăn đồ ăn vặt? Mẹ không phải đã nói với con bên ngoài bán đồ vặt không vệ sinh sao? Ăn không có dinh dưỡng, còn lãng phí tiền. Con có tiền dư, nên cầm đi làm chút chuyện có ý nghĩa, học mấy thứ, đối với con chỉ có chỗ tốt không có xấu.”

    Thuộc truyện: Gả cho lão công nhà giàu