Gả cho lão công nhà giàu – Chương 49-52

    1912

    Thuộc truyện: Gả cho lão công nhà giàu

    Chương 49

    Hoắc Kiêu đối mặt với câu nói tự tin thình lình thốt ra của con trai cứng đờ người nghẹn họng hai giây, nhưng là, nếu tới rồi, không có khả năng rút lui một cách trật tự.

    “Mặc kệ nói làm sao đi nữa, chúng ta hiện tại lập tức sẽ đến.” Hoắc Kiêu nói: “Con bây giờ có thể nói với cậu ấy, con tùy tiện bịa ra thân phận gì cũng được, tóm lại người chúng ta nhất định phải thấy.”

    “Sau khi mang thai em ấy đặc biệt thích ngủ, hiện tại còn chưa tỉnh dậy.” Hoắc Vân Xuyên hỏi: “Chẳng lẽ ba kêu con hiện tại đánh thức em ấy, chỉ muốn nói với em ấy, lập tức sẽ có rất nhiều người tới nhìn em ấy?”

    Hoắc Kiêu nghẹn lại một chút, suy nghĩ đến mang thai vất vả: “Như vậy……” Ông liền thở dài một hơi: “Con để cậu ấy tiếp tục ngủ đi, hết thảy đến lúc đó lại nói.”

    Hoắc Vân Xuyên nhíu mày: “……”

    Tóm lại bất kể nói như thế nào, ba mẹ nhất định phải tới.

    Hắn miễn cưỡng tiếp nhận sự thật này.

    “Con đã biết.”

    Bên trong phòng ngủ, An Vô Dạng tránh thoát một kiếp bị đánh thức, còn đang ngủ đến trời đất u ám.

    Chờ sau khi tỉnh lại, bên ngoài sắc trời đã có chút biến thành màu đen.

    Hình như trước khi ngủ uống quá nhiều nước, sau khi tỉnh lại đặc biệt mắc tiểu.

    An Vô Dạng trước lúc ngủ uống một ly sữa bò to, hiện tại bụng nhỏ thật sự trướng trướng.

    Cậu xuống giường mang vào dép lê, vẻ mặt còn buồn ngủ cùng một đầu tóc lộn xộn, bước nhanh đi đến trước cửa phòng ngủ vặn cửa ra.

    Động tĩnh này khiến cho mấy vị đang nói chuyện trong phòng khách nháy mắt an tĩnh lại, mọi người quay đầu nhìn hướng tiếng động truyền đến.

    Hơn nữa tính cả bản thân Hoắc Vân Xuyên, tổng cộng có bảy đôi mắt.

    “……” An Vô Dạng ngây ngốc mà đứng ở đó, nhất thời không phản ứng lại kịp, làm sao trong nhà đột nhiên nhiều ra một phòng người, hơn nữa tất cả đều nhìn mình.

    Cậu da mặt mỏng như vậy, dĩ nhiên là trốn trở về đem cửa đóng lại.

    “Ai……” Ba cha con Hoắc gia, thần sắc khác nhau, trong đầu nhớ lại hình bóng thiếu niên vừa rồi như phù dung sớm nở tối tàn, ánh mắt liếc nhìn Hoắc Vân Xuyên: “Con đi xem.”

    Hoắc Vân Xuyên cảm thấy An Vô Dạng là bị dọa rồi, lông mày nhíu sít sao: “Ừm.”

    Sau khi hắn đứng dậy rời khỏi, bên này im ắng, không ai nói nữa.

    An Vô Dạng trốn ở trong phòng tâm tình rối rắm.

    Bởi vì cậu mắc tiểu, cái loại hấp tấp này, cứ không ra có thể sẽ tiểu trong quần mất.

    Khi Hoắc Vân Xuyên nhẹ nhàng vặn ra cửa phòng, nhìn thấy hình ảnh làm hắn cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng yêu……

    Bé thiên sứ mới vừa tỉnh ngủ, một tay đỡ cửa, một tay che lại bé ngoan còn kẹp chân, trên mặt biểu tình rất xuất sắc.

    “Khụ……” Hoắc ba ba nghiêm túc hỏi: “Đụng đau?” Còn đi vào khom người giúp cậu xem: “Tôi nhìn xem.”

    “Không phải như vậy.” An Vô Dạng nhanh chóng nhảy về sau, khuôn mặt nhăn thành bánh bao nói: “Tôi mắc tiểu……”

    Hoắc Vân Xuyên nhíu mày: “Vậy nhanh đi toilet.”

    Sau đó phát hiện không đúng, hắn nhìn theo ánh mắt tội nghiệp của thiếu niên, liếc hướng cửa, tức khắc hiểu rõ: “Không cần phải sợ đâu, tôi mang em đi.”

    “Ừm, thật sự không phải sợ……” An Vô Dạng lúng túng nói, chỉ là dáng vẻ bây giờ của mình thế này, dĩ nhiên không tốt.

    Mặt không rửa, tóc chưa chải, không hề có hình tượng gì hết.

    Cậu cảm giác chính mình vô cùng mất mặt, có thể là cứ như vậy đi ra ngoài sẽ bị cười chết.

    Đều do giữa trưa Hoắc tiên sinh đột nhiên nói muốn cân mình, chính mình mới uống nhiều sữa bò như vậy.

    Hoắc Vân Xuyên mắt mang ý cười, đưa tay dắt cậu: “Đi thôi.”

    An Vô Dạng nghĩ một chút, cảm thấy được Hoắc tiên sinh hộ tống là biện pháp tốt nhất, thực nhanh liền gật gật đầu: “Tôi đi toilet trước, sau đó lại chào hỏi mọi người, như vậy không thành vấn đề chứ?”

    Cậu chỉ là lo lắng sẽ bị cho là không lễ phép.

    “Ừm, em suy nghĩ nhiều quá.” Hoắc tổng nói.

    Hắn lớn lên cao to cường tráng, không cần tốn nhiều sức, cũng có thể che chắn An Vô Dạng đến kín mít.

    Mọi người trong phòng khách chỉ có thể lực bất tòng tâm, nhìn thấy một chút màu của quần áo, cùng với một đôi dép lê trắng trắng rộng rộng trong nhà.

    Ông cụ Hoắc lẩm bẩm nói thầm câu: “Thoạt nhìn thật ra chỉ cao đến bả vai Vân Xuyên thôi.” Thực sự mà nói, với chiều cao như này xem như lùn rồi.

    Chương Nhược Kỳ cười cười: “Màu tóc đen nhánh sáng bóng, thân thể hẳn là không tồi.”

    Còn Hoắc Kiêu cái gì cũng chưa nhìn kỹ, có chút miễn cưỡng nói: “Dép lê không tồi, ở trong nhà nên mang loại này……”

    Ba vị quý công tử: “Phốc……” Tập thể cười ra tiếng, vỗ đùi cảm thán, ba mẹ cùng ông nội Vân Xuyên, thật đúng là ba kẻ dở hơi.

    Chắc là số tuổi lớn, một lòng ngóng trông Hoắc Vân Xuyên cưới vợ sinh con đây mà.

    Hiện tại thật vất vả thực hiện được, nóng lòng chút cũng bình thường.

    “Ông Hoắc,” Tưởng Thiếu Phi mở miệng: “Thân thể Vô Dạng xác thật khá tốt.” Có Hoắc Vân Xuyên ở bên người dốc lòng điều dưỡng, tình huống An Vô Dạng trước kia dinh dưỡng theo không kịp hiện tại hẳn là đã chuyển biến tốt hơn, hắn cảm thấy không nói ra tương đối tốt.

    “Đúng vậy, mỗi ngày bị Vân Xuyên nuôi giống như heo, không tốt cũng phải tốt.” Quý Minh Giác cười nói, mặc dù đang ở trước mặt trưởng bối, gã cũng là loại bộ dáng cà lơ phất phơ như vậy.

    Trần Sơ đẩy đẩy mắt kính, cũng cười nói: “Trong chốc lát mọi người sẽ biết, Vân Xuyên đối với Vô Dạng vô cùng chu đáo.”

    Quả thực là nuôi giống như nuôi con.

    Ba cha con Hoắc gia: “Ừm, vậy là tốt rồi.”

    Đôi mắt bọn họ nhìn chằm chằm hướng toilet, có vẻ phá lệ nhón chân mong chờ.

    Trong chốc lát, bên kia mơ hồ truyền đến tiếng bước chân của hai người.

    Ra tới đầu tiên chính là thân ảnh cao lớn của Hoắc Vân Xuyên, khí thế bức người, cao ráo soái khí, nhưng không có gì đẹp cả, bọn họ đã sớm nhìn chán.

    Chân chính làm người cảm thấy hứng thú, là thiếu niên đứng ở phía sau Hoắc Vân Xuyên kìa.

    Cậu lộ ra một nửa thân mình, có thể nhìn thấy thân hình thon dài cân đối, làn da cánh tay trắng nõn, một đường đi lên trên chính là khuôn mặt.

    Ba cha con Hoắc gia, không phòng ngừa đột nhiên đối diện với một đôi mắt đen nhánh, lập tức tức sửng sốt.

    An Vô Dạng cũng sửng sốt một chút, trong phòng người nhiều như vậy, không giống như đã nói lúc trước đó.

    “Hai người bên trái là ba mẹ tôi, bọn họ vừa mới quyết định lại đây.” Phảng phất nhìn ra An Vô Dạng đang thắc mắc cái gì, Hoắc Vân Xuyên giải thích, sau đó mang đối phương qua: “Đây là ông nội.”

    Người đầu tiên hắn giới thiệu cho mình là ông nội.

    An Vô Dạng hơi ngại ngùng một chút, da mặt nóng lên, có vẻ hơi khẩn trương.

    Cậu ở dưới sự thúc giục của Hoắc Vân Xuyên, đi ra phía trước, hơi hơi cúi người một cái: “Con chào ông nội, con tên Vô Dạng.”

    Ông cụ Hoắc gật đầu mỉm cười: “Chào con.” Ông vừa muốn đưa tay đi đỡ bả vai An Vô Dạng.

    Đáng tiếc chưa đụng tới, đứa nhỏ kia dường như rất sợ hãi, thực nhanh lại về tới bên người cháu nội ông.

    Hoắc Vân Xuyên thuận thế nắm cánh tay An Vô Dạng, đưa đối phương tới bên cạnh ba mẹ: “Đây là ba, đây là mẹ.” Dừng một chút, lại nói: “Ba, mẹ, đây là Vô Dạng.”

    An Vô Dạng nhìn họ, khí chất ba mẹ Hoắc tiên sinh đều hơn người, nhìn cũng còn rất trẻ tuổi, chính là cũng giống như Hoắc tiên sinh, trên người có một khí thế không giận tự uy.

    Bọn họ đứng chung một chỗ mà nói, không khó nhìn ra là người cùng một nhà.

    Cậu cảm thấy kêu ba mẹ không giống như là kêu ông nội, nếu như thật sự không quen thuộc, thật sự không mở miệng để gọi ra được……

    Chính là tất cả mọi người mắt trông mong mà nhìn, chỉ chờ chính mình mở miệng.

    An Vô Dạng rối rắm mà ngậm miệng, sau đó thật sâu mà cúi người chào: “Xin chào hai vị, lần đầu gặp mặt, con tên Vô Dạng.”

    Hoắc Kiêu cùng Chương Nhược Kỳ hơi kinh ngạc, bất quá thực nhanh liền điều chỉnh tốt cảm xúc, gật đầu ứng lời: “Chào con.”

    Bọn họ đánh giá An Vô Dạng một chút, vóc dáng xác thật không cao, dáng vẻ nhìn thực ngây ngô, có thể nói là một người vô cùng bình thường.

    Hai ánh mắt của vợ chồng Hoắc gia, thật ra không có cố tình xem bụng An Vô Dạng, chỉ là không dấu vết mà nhìn lướt qua.

    “Đừng đứng, ngồi xuống đi,” Hoắc Kiêu mở miệng nói, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn An Vô Dạng: “Trước phải nói một tiếng xin lỗi với con, vốn dĩ trước tiên nên mời con đến nhà, lần này tùy tiện tới cửa, xác thật có phần thất lễ.”

    Muốn nói đời này An Vô Dạng sợ nhất cái gì, đó chính là người lớn trong nhà.

    Cậu đứng thẳng lưng ở đó, trả lời: “Không sao, ngài quá khách khí.”

    Nghiêm túc mà nói tiếp, chỗ này là nhà Hoắc tiên sinh ở, ba mẹ đối phương muốn tới bất cứ lúc nào, cũng là thực bình thường.

    Chương Nhược Kỳ ở một bên, từ sau khi nhìn thấy An Vô Dạng xuất hiện, liền thu lại một thân khí thế thiết huyết nữ cường nhân, tuy rằng vẫn làm An Vô Dạng cảm thấy rất mạnh mẽ, nhưng bà đã rất nỗ lực.

    Ít nhất bà cười thực dịu dàng: “Tên của con thật là dễ nghe, có nghĩa là bình yên sao Vô Dạng?”

    An Vô Dạng tức khắc cảm thấy bà thân thiết hơn nhiều, cũng nở nụ cười: “Đúng ạ, chính là nghĩa như vậy.”

    Ba cha con Hoắc gia ánh mắt sâu kín mà nhìn sự ngây thơ của An Vô Dạng, phảng phất nháy mắt hiểu được con trai / cháu nội nhà mình.

    Bọn họ không hẹn mà cùng chìm trong suy tư, nghĩ thầm, Vân Xuyên khi nào có đam mê thế này?

    “Ngồi xuống.” Hoắc Vân Xuyên tìm một cái gối nhỏ mềm mại, dời đến sau mông An Vô Dạng.

    “Vâng, cảm ơn anh” An Vô Dạng gật đầu ngồi xuống.

    Cậu tuy rằng không có cúi đầu, nhưng vẫn luôn rũ mi mắt, hiếm khi cùng người khác đối diện.

    Hoắc Vân Xuyên ở sát bên người An Vô Dạng, cánh tay vòng quanh eo An Vô Dạng, bởi vì hắn cảm thấy, dáng vẻ bạn nhỏ bên người mình thoạt nhìn không biết theo ai.

    Hắn âm thầm thở dài một hơi.

    Hoắc Vân Xuyên cánh tay ôm càng chặt hơn chút nữa, chỉ kém không có ôm An Vô Dạng lên đùi của mình.

    Cho dù hắn rất muốn làm như vậy.

    Mặc kệ nói làm sao, An Vô Dạng rất ít gặp qua những trường hợp thế này.

    Giai tầng của đối phương không chỉ cao hơn mình vài bậc, hơn nữa còn là trưởng bối của Hoắc tiên sinh.

    Hắn trước sau luôn ôm cậu vào trong lòng cậu luôn thuận theo tự nhiên, tâm tính thản nhiên tiếp thu.

    “Không chào hỏi anh Thiếu Phi bọn họ sao?” Hoắc Vân Xuyên xoa bóp eo An Vô Dạng, thấp giọng nói.

    “……” An Vô Dạng mới nhớ tới việc này: “Anh Thiếu Phi, anh Tiểu Minh, anh Trần Sơ.”

    Thiếu niên tươi cười ấm áp, nhanh nhẹn nhất nhất kêu lên tên họ.

    “Hi!” Ba quý thiếu gia, giơ tay lên nói say hi với cậu.

    “Tiểu Dạng Dạng, quà tân hôn của các cậu tôi đã đưa cho Vân Xuyên, một lát cậu đòi hắn đi.” Nói chuyện chính là Quý Minh Giác.

    “Vâng, hóa ra kết hôn cũng nhận được quà tặng?” An Vô Dạng nói ra câu thắc mắc, sau đó tươi cười đầy mặt nói cảm ơn: “Cảm ơn mọi người.”

    Tuy rằng hiện tại còn chưa có nhìn thấy bóng dáng quà tặng, nhưng cậu thực chờ mong.

    “Dĩ nhiên là có, ông nội cũng có quà tặng cho con.” Ông cụ Hoắc thấy người thật mình ghi nhớ trong lòng, ngược lại cũng không có thất vọng.

    Ông cười tủm tỉm mà lấy quà ra ngoài, đưa qua: “Cho con.”

    “Cảm ơn ông nội.” An Vô Dạng đưa hai tay nhận lấy, nhìn thấy một phần quà tặng được gói vô cùng đẹp đẽ.

    Cậu đột nhiên rất cảm động, cái mũi cũng ê ẩm.

    Đời này số lần nhận được quà tặng, một bàn tay đều đếm không hết.

    Bé ngoan thành thật nhẹ dạ nói ra: “Mấy năm gần đây rất ít nhận được quà, nên con vô cùng vui vẻ.”

    Mọi người đang ngồi mặt lộ vẻ không thể tưởng tượng, sao có thể chứ?

    Quý Minh Giác trực tiếp hỏi: “Sao có thể, năm rồi lúc cậu ăn sinh nhật không ai tặng sao?”

    An Vô Dạng nghĩ một chút, cậu thật sự lắc đầu: “Không có.” Cậu chưa từng tổ chức sinh nhật.

    Tưởng Thiếu Phi: “Vô Dạng, lúc cùng Vân Xuyên ở bên nhau có nhận được quà chứ?”

    Hoắc Vân Xuyên lại không phải là người bủn xỉn.

    Nhưng mà không khí lại trầm mặc.

    Mọi người đang ngồi biểu tình thay đổi, đột nhiên toàn bộ nhìn về phía Hoắc Vân Xuyên.

    An Vô Dạng nghiên cứu một chút trang trí phức tạp bên ngoài hộp quà tặng, căn bản không có ý thức được, một câu của mình đã đưa Hoắc tiên sinh lên đầu sóng ngọn gió.

    “……” Hoắc đại thiếu đối mặt với ánh mắt trách cứ từ bốn phương tám hướng, nhàn nhạt nói câu: “Cần phải tặng sao? Của tôi chính là của em ấy.”

    Tuyên bố của hắn làm trong lòng mọi người rất phức tạp.

    Nói như vậy ngược lại cũng đúng, đã lấy chứng nhận rồi, An Vô Dạng và Hoắc Vân Xuyên là một thể, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia, là một sự thật không thể nghi ngờ.

    Hoắc Kiêu gật gật đầu, không có dị nghị.

    Nếu có thể, ông tự nhiên có khuynh hướng muốn cho Hoắc Vân Xuyên cưới một cô gái môn đăng hộ đối, mà không phải một đứa con trai thoạt nhìn còn ngây thơ đơn thuần thế này.

    An Vô Dạng ưu tú hay không, ông không muốn đánh giá.

    Nếu Hoắc Vân Xuyên thích, trước mắt lại còn mang thai, vậy cứ như vậy thôi.

    Hoắc Kiêu cân nhắc xong lại liếc mắt nhìn An Vô Dạng một cái, đối phương chú ý tới tầm mắt của ông, cũng lễ phép mà nhìn lại một cái, còn hơi chút tươi cười.

    “……” Cậu ngây thơ, nhưng thật ra lớn lên thuận mắt, vừa thấy chính là một đứa nhỏ ngoan ngoãn.

    “Nhà ở chỗ này, vậy đi học ở đâu?” Người lớn tuổi nhất nhà họ Hoắc hỏi một câu.

    An Vô Dạng biết là hỏi chính mình, nên trả lời: “Hiện tại không có đi học, nhà con ở tại thành nam.”

    Hoắc Kiêu gật gật đầu, không có hỏi tiếp.

    Ngồi ở bên tay phải cậu là ông cụ Hoắc, hòa ái hỏi hai câu: “Cha mẹ trong nhà có khỏe không? Có anh chị em gì hay không?”

    An Vô Dạng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà nói: “Có chị cùng em trai, ba mẹ con đều khỏe.”

    “Vậy là tốt rồi.” Ông cụ Hoắc thở dài, đối đứa nhỏ này lại nhiều thêm ấn tượng không hoạt bát, bất quá cũng có khả năng là lần đầu gặp mặt, nên không được cởi mở lắm.

    Chương Nhược Kỳ thấy chồng cùng ba chồng đều hỏi xong, liền hỏi: “Vân Xuyên, hai con nói xem, Vô Dạng bao nhiêu tuổi?” Đôi mắt bà nhìn gương mặt non nớt của An Vô Dạng.

    Hoắc Vân Xuyên trả lời: “Mười tám, con lớn hơn em ấy một con giáp, đều là tuổi rồng.”

    Nghe nói mới tròn mười tám tuổi, ba cha con Hoắc gia nhưng thật ra thở phào một hơi nhẹ nhõm, ít nhất không có phạm pháp.

    Sau đó lại hỏi: “Ba mẹ Vô Dạng biết không?”

    Mười tám chính là mới học cao trung?

    Lớn hơn một con giáp ngược lại cũng còn có thể tiếp thu, mấu chốt là, Hoắc Vân Xuyên lại không phải người tốt, bọn họ trong lòng hiểu rõ.

    “Không biết.” Hoắc Vân Xuyên trả lời: “Con chưa để trong nhà biết tình huống của em ấy, phương diện này xem ý của Dạng Dạng, do chính em ấy quyết định.”

    Chuyện hai vợ chồng An gia ở công ty con của Hoắc thị làm việc, nếu không phải trong lúc vô ý phát hiện, hắn chỉ sợ cũng sẽ không cố tình đi tra hỏi.

    “Con……”

    Giấy kết hôn cũng đã làm, lại không đi qua hỏi gia đình đối phương một chút, ngay cả cha ruột là Hoắc Kiêu, cũng cảm thấy Hoắc Vân Xuyên không khỏi quá vô tâm.

    “Vô Dạng có ý thế sao?” Chương Nhược Kỳ tò mò hỏi: “Chẳng lẽ con không hy vọng ba mẹ con biết, con cùng Vân Xuyên ký giấy kết hôn?”

    Dựa theo lẽ thường mà nói, giải thích như thế không hợp lý, khôg chừng còn có ẩn tình khác.

    An Vô Dạng đối diện với đôi mắt của người phị nữ đoan trang ưu nhã có học thức, cảm thấy trong lòng có hơi hoảng loạn.

    Cậu rũ mắt nói: “Quá đột ngột ạ, con là nói, từ khi con mang thai đến cùng Hoắc tiên sinh lấy chứng nhận, do bất ngờ nên bọn họ đều cho rằng con đang đi học, chỉ sợ sau khi biết sẽ không tiếp nhận được.”

    An Vô Dạng vừa lơ đãng, xưng hô ” Hoắc tiên sinh ” lại từ trong miệng vọt ra ngoài.

    Có thể là bởi vì, trong tiềm thức cậu vẫn cho rằng, chính mình và Hoắc Vân Xuyên vẫn là người của hai thế giới.

    Bởi vậy mới dấu diếm ba mẹ, sợ ba mẹ không chấp nhận, cũng là một đạo phòng tuyến cuối cùng mà cậu giữ lại.

    Cậu cũng hiểu rõ ràng, chính mình hoàn toàn không có khả năng bởi vì sinh ra bảo bảo, là có thể dung nhập vào gia đình của Hoắc tiên sinh.

    “Hóa ra là như thế.” Ba cha con Hoắc gia gật gật đầu, như là tiếp nhận lời giải thích này.

    Hoắc Vân Xuyên lại cảm giác được, hóa ra thiếu niên ở sát bên cạnh mình, cố tình cùng chính mình kéo ra khoảng cách.

    Mày hắn nhíu chặt, cánh tay gác ở trên người đối phương, cũng bởi vậy thu trở về.

    Mấy anh chàng thiếu gia tuổi trẻ vây xem, âm thầm thở dài, ánh mắt rất lo lắng.

    Bọn họ nhìn ra được, thiếu niên ngây ngô rõ ràng không thích ứng trường hợp này, hôm nay biểu hiện đều không nhẹ nhàng bằng vài lần tụ hội trước đây.

    “Vân Xuyên, sắp chết đói rồi, nhà các cậu khi nào ăn cơm?” Quý Minh Giác mở miệng kéo không khí, căn bản không để bụng trưởng bối thấy gã thế nào.

    “Cũng không phải thế.” Trần Sơ mắt nhìn đồng hồ: “Thời gian cũng không còn sớm, tất cả mọi người cũng đã đói bụng rồi.”

    Ông cụ Hoắc mắt nhìn ngoài cửa sổ, tuổi già sức yếu trên mặt lộ ra chút đau lòng: “Đi đi đi, đi ăn cơm thôi, có chuyện gì về sau từ từ tán gẫu tiếp, không vội lúc nhất thời.”

    Hoắc Vân Xuyên gật đầu, hướng phòng bếp kêu dì Trương, sau đó kéo tay An Vô Dạng: “Đi, tôi mang em đi rửa mặt.”

    “Tiếp khách đi, tôi tự đi được.” An Vô Dạng nói, bàn tay vừa bị cầm cũng lặng lẽ tránh ra.

    Hoắc tổng tài cứng đơ đứng ở tại chỗ, quay đầu lại mắt nhìn mọi người không rõ nguyên do, quay đầu theo sau.

    Cửa toilet khóa lại, nam nhân đẩy đẩy cũng không đẩy ra, lông mày gắt gao nhíu lại gõ cửa: “Mở cửa.”

    Bên trong bọt nước ào ào vang lên, là tiếng An Vô Dạng đang rửa mặt.

    Cậu rửa mặt xong, tóc còn chưa có kịp chải, liền nghe thấy có người gõ cửa.

    An Vô Dạng cho rằng có người muốn đi toilet, vội vàng cầm lược qua mở cửa, lại nhìn thấy một gương mặt có chút hung ác, ánh mắt nặng nề mà nhìn chính mình.

    “Anh muốn đi toilet sao?” An Vô Dạng tay cầm lược đi ra, nhường toilet lại cho hắn: “Anh vào đi.”

    Chương 50

    Vội vàng tránh ra thân thể để cho đối phương đi vào toilet, đối phương lại dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn mình, hoàn toàn không có ý muốn đi vào.

    An Vô Dạng ở trong lòng cân nhắc trước sau, nếu như người đàn ông này tức giận vì mình hôm nay biểu hiện không tốt, cậu liền không ở đây nữa, dọn dẹp một chút đồ đạt chuẩn bị về nhà.

    Cái ý nghĩ đó vừa xuất hiện, sắc mặt An Vô Dạng liền đen, bởi vì trốn tránh vấn đề không phải có ý nghĩa trong cuộc đời cậu.

    Cậu cảm thấy vẫn là phải tìm hiểu rõ ràng một chút: “Cái kia……”

    Lời nói còn chưa nói hết, Hoắc Vân Xuyên đưa cánh tay dài ra, đem thiếu niên gần trong gang tấc ôm vào trong lòng ngực: “Thực xin lỗi.”

    An Vô Dạng tức khắc há hốc mồm, cằm gác ở trên bờ vai dày rộng của đối phương, cần phải nhón mũi chân mới có thể thoải mái, nếu không cả hô hấp cũng không thông thuận: “Không sao.”

    Xem ra người này không phải muốn trách cứ chính mình, điều này cũng đúng.

    Chính mình từ nhỏ đã như vậy, dù không ưu tú cũng không phải do mình sai.

    “Bọn họ không phải không thích em,” Hoắc Vân Xuyên đè cảm xúc xuống gắt gao ôm An Vô Dạng vào trong ngực, thở dài: “Em về sau sẽ biết.”

    An Vô Dạng đôi mắt chớp chớp, muốn gật đầu, lại phát hiện không gian hoạt động của cái cằm hữu hạn, vẫn là từ trong lòng ngực Hoắc tiên sinh ra ngoài trước lại nói.

    Cậu nói một câu: “Anh buông tôi ra trước.”

    Ôm như vậy không tốt lắm, không may bị ba mẹ Hoắc Vân Xuyên thấy, như vậy sẽ lưu lại ấn tượng tuỳ tiện càn rỡ.

    Hoắc Vân Xuyên buông An Vô Dạng ra, một đôi mắt thâm thúy u ám đánh giá ở trên người đối phương, biết được sắc mặt An Vô Dạng không phải không ổn, tiếp tục nói: “Không cần nghĩ nhiều.”

    Quả thật An Vô Dạng thật sự không có nghĩ nhiều, chuyện đó là sự thật mà thôi.

    Mặt cậu bình tĩnh mà nói: “Tôi không có nghĩ nhiều.” Trái lại còn trấn an đối phương: “Anh có phải quá khẩn trương hay không, lần đầu tiên gặp mặt, mọi người có chút khách sáo là bình thường.”

    An Vô Dạng vì để cho Hoắc Vân Xuyên tin tưởng mình, liền xua xua cái lược trong tay, tươi cười nhẹ nhàng.

    Trong ngực Hoắc Vân Xuyên buồn bực, lại nói không ra là do nguyên nhân gì.

    Chỉ là cảm giác làm sao cũng không đúng, lúc trước ba mẹ cùng ông nội chưa tới không hề có cảm giác thế này.

    Hắn thích An Vô Dạng ỷ lại mình một chút, cho dù là tùy hứng la lối khóc lóc chơi xấu cũng được.

    Có một hồi im lặng, đôi mắt An Vô Dạng nhìn vào hướng nhà ăn: “Không cần ở lâu, tất cả mọi người đều đang đợi chúng ta ăn cơm.”

    Nếu Hoắc Vân Xuyên không dùng toilet, vậy chính mình đi vào chải đầu tóc cho xong.

    Cậu nhìn ảnh mình trong gương, phát hiện quả nhiên thật sự rối nùi, thực sự tổn hại hình tượng.

    Hai phút sau, An Vô Dạng cùng Hoắc Vân Xuyên một trước một sau, xuất hiện ở nhà ăn.

    “Đến đến đến, Vô Dạng thích ăn tôm nhất, để ở chỗ này.” Giọng nói của dì Trương mạnh mẽ mà phát ra, một phần cuối cùng đồ ăn là do bà cố ý sắp đặt như vậy.

    Dù sao cũng là đứa nhỏ mình chăm chút mỗi ngày, vừa rồi ở phòng khách bị người vây quanh hỏi này hỏi nọ, bầu không khí như thế, cũng chỉ tự mình trải qua mới biết được.

    An Vô Dạng nói: “Cảm ơn dì Trương.”

    Người cẩn thận quan sát cậu sẽ phát hiện, thiếu niên rời đi một chuyến, quanh thân tựa hồ yên tĩnh xuống, không căng thẳng giống như vừa rồi nữa.

    “Hóa ra Vô Dạng thích ăn tôm a, vậy ăn nhiều một chút.” Chương Nhược Kỳ tự mình ra tay, gắp hai con tôm đến trên cái đĩa không bên cạnh bát cơm của An Vô Dạng.

    An Vô Dạng có hơi kinh ngạc, sau đó nói lời cảm tạ: “Cảm ơn.”

    Chương Nhược Kỳ đang chuẩn bị nói gì đó, lại thấy con trai mình, mang vào bao tay dùng một lần bắt đầu lột tôm.

    Vài giây sau, tôm được bóc vỏ xong, sau đó chấm tương, đưa đến bát cơm kế bên.

    Động tác rất thành thạo, tựa như đã trải qua vô số lần.

    An Vô Dạng không cần ngẩng đầu nhìn, cũng biết hình ảnh này quá kỳ lạ, tất cả mọi người trên mặt bàn đều xem ở trong mắt.

    Cậu thần sắc như thường, cầm lấy bao tay bên cạnh mang lên, không nhanh không chậm mà lột ra hai con tôm Chương Nhược Kỳ gắp tới, một con đưa vào trong chén Hoắc Vân Xuyên, một con để vào trong chén mình.

    Người xung quanh bọn họ nhìn thấy đều cười cười, thậm chí có chút hâm mộ, cảm tình thật tốt quá.

    Hoắc Vân Xuyên nhìn chằm chằm con tôm đã bóc vỏ trong chén mình, ánh mắt sâu lắng, ước chừng là vì quá vui sướng.

    Ông cụ Hoắc cười hai tiếng: “Ông nội cũng thích ăn tôm, Vô Dạng cũng lột cho ông nội hai con, được không?”

    Hai đứa cháu thể hiện tình yêu với nhau, ông già là ông xem đến tâm ngứa ngáy, cũng muốn thò vào một chân.

    “Dĩ nhiên là được.” Còn không phải là lột tôm thôi sao, việc nhỏ như vậy không có gì khó.

    An Vô Dạng không chút hoang mang định ra tay, nếu như là yêu cầu khác, quá khó khăn, khả năng liền làm không được.

    Nhóm mấy thiếu gia trên bàn nói: “Ai nha, chúng ta là những người không ai thương, liền tự mình ra tay thôi”

    Có bọn họ nói chêm chọc cười, không khí trên bàn cơm nhất thời thân thiện lên nhiều.

    Các trưởng bối cười tủm tỉm, có vẻ vô cùng hưởng thụ.

    Nói thật, bọn họ đều là người bận rộn, quanh năm suốt tháng, hiếm khi có thời gian tề tụ đông đủ như vậy.

    Tựa như Hoắc Vân Xuyên nói, làm sao lại không thích.

    Phải biết rằng, kinh nghiệm làm ba mẹ của bọn họ, đều toàn bộ dựa theo ý nguyện của con trai độc nhất của mình.

    Đột nhiên gặp phải một đứa nhỏ hướng nội mẫn cảm, lập tức từ người xa lạ quá độ thành con dâu mình.

    Không biết làm sao để kéo gần cảm tình, cũng thực bình thường.

    Huống chi, đối phương thoạt nhìn đối người với khác đều nhàn nhạt, chỉ có lúc đối với Hoắc Vân Xuyên mới có thể toát ra tính tình trẻ con.

    Cũng làm người không thể tưởng tượng.

    Rũ mắt nghiêm túc giúp ông cụ lột tôm An Vô Dạng cũng không biết, chính mình ở trong mắt người khác lại là một đối tượng không thể tới gần.

    Thậm chí có chút xa cách, không thích giao tiếp với mọi người.

    Sau khi bữa tiệc chấm dứt, thời gian đã hơi trễ.

    Hoắc Vân Xuyên phụ trách tiễn khách ra cửa, An Vô Dạng bị hắn ra lệnh không cho đi ra.

    Không cần chính mình đi tiễn người khác, An Vô Dạng nghĩ thầm nhưng cũng không nhàn rỗi a.

    Bởi vì buổi tối dì Trương không ở, một mảnh hỗn độn trên mặt bàn cần chính mình ra tay thu dọn.

    Lúc An Vô Dạng muốn chính mình ra tay thu dọn, lại cảm thấy đợi một chút bị Hoắc tiên sinh thấy được chắc chắn sẽ ăn mắng.

    Cậu do dự một lát giữa chuyện có thể bị ăn mắng cùng không làm việc, có hơi lưỡng lự mà lựa chọn không làm việc.

    Dưới lầu, Hoắc Kiêu đứng ở trước mặt con trai trưởng thành đến thập phần xuất sắc, quay đầu lại vỗ vỗ bả vai đối phương: “Tốt lắm, đưa đến chỗ này thôi, không cần tiễn nữa……”

    “Trở về nhìn Vô Dạng đi.” Chương Nhược Kỳ nói, đem câu nói còn giữ lại trong miệng chồng nói ra giúp.

    Hoắc Vân Xuyên nhưng thật ra không đi, tầm mắt nghi hoặc nhìn chăm chú ba mẹ: “Các người không thích Dạng Dạng?”

    Vợ chồng Hoắc gia hơi ngẩn ra, rồi bật cười: “Vì sao hỏi như vậy?” Bọn họ không phải không thích, nói thật, vấn đề này hẳn là ngược lại mới đúng: “Chúng ta cảm thấy đứa nhỏ kia không phải thật thích chúng ta, con có rảnh thì hỏi nguyên nhân một chút……”

    Thấy dáng vẻ con trai không tin, Hoắc ba ba đã qua tuổi nửa trăm tự đáy lòng cười nhạt: “Đừng nghĩ nhiều, về sau quen thuộc hơn là được.”

    Trở lại trên xe, vợ ông nói: “Đã bao lâu không được như vậy, sao không từ từ mà nói chuyện?”

    Thời điểm mười năm trước thì không dám nghĩ đến, khoảng bảy năm trước ước chừng có chuyển biến tốt hơn, chỉ là một năm không gặp mặt được hai ba lần.

    Gần ba bốn năm nay ngoài mặt thì hoà bình, nhưng khoảng cách còn có một tầng ở giữa.

    Giữa hai bên không khí từ giương cung bạt kiếm, từ từ hòa hợp đến tôn trọng lẫn nhau.

    Sau này không khác lắm chính là như vậy thôi, có thể càng tiến thêm một bước hay không, thì phải xem ý trời.

    ‘ Bé con ’ rãnh tay phát hiện có người đã trở lại, vừa thấy quả nhiên là Hoắc tiên sinh: “Tiễn xong?” Cậu hỏi một câu, nhỏ giọng chỉ vào nhà ăn nói: “Trên mặt bàn tôi không có đụng vào, anh mau đi thu dọn một chút.”

    “……” Hoắc tổng tài vừa vào nhà đã bị sai sử làm trâu làm ngựa, cả người cứng đờ, bất quá vẫn cứ thực lạnh lùng gật gật đầu, lập tức mang vào tạp dề cùng bao tay, bắt đầu làm việc.

    Ngày hôm sau chính là ngày khai giảng, tình trạng giao thông ở thành phố Bắc Kinh vào buổi sáng, trước sau như một mà thảm không nỡ nhìn.

    An Thành đưa con trai út đi học xong, trong lòng nhớ ra.

    Ông đứng ở dưới bóng cây của trường học, gọi điện thoại cho con thứ trong nhà.

    “Vô Dạng, ở trường học thế nào? Lúc nào thì bắt đầu học quân sự nha?” An ba ba là người phương bắc, giọng nói to lớn thân hình cường tráng, lúc trước thấy con trai đến mười mấy tuổi vóc dáng vẫn cao có bao nhiêu, ông ngoài miệng không nói kỳ thật trong lòng rất tiếc nuối.

    Làm sao không có di truyền giống như ông An cao lớn uy mãnh, hay giống mẹ cậu dáng người tinh tế.

    Bất quá tính tình thành thật phúc hậu thật ra không khác ông An là mấy.

    “Ba?” An Vô Dạng nói: “Khá tốt, phỏng chừng ngày mai sẽ nhập học.”

    Từ sau khi mang thai, cậu phát hiện tiêu chuẩn lời nói dối của mình càng ngày càng cao.

    Trước mắt cơ bản đã khoác lác tới nông nỗi nói không chớp mắt rồi.

    “Nga, vậy sao.” An Thành phẩy phẩy cho có gió, oán trách nắng gắt cuối thu quá mạnh, tiếp tục ở trong điện thoại cùng con trai nói chuyện: “Ba hôm nay đưa em trai con đi học, bây giờ đang đứng ở cửa trường học, nắng nóng quá.”

    An Vô Dạng: “Vậy ba nhanh về nhà đi thôi, trong nhà mát mẻ.” Lại nói: “Hôm nay còn đi làm sao?”

    “Không đi được, đến nhà bà ngoại con một chuyến, đưa chút đồ ăn cho hai ông bà.” An Thành nói: “Vậy con coi chuyện mà làm, nên làm gì thì làm đó, không có tiền thì gọi điện thoại cho ba.”

    “Con còn.” Lấy số tiền đóng học phí kia, chính mình lại không đi học, An Vô Dạng rất là khó chịu.

    “Được, ba cúp đây, ba đi đổ thêm xăng cho xe, rồi lập tức lên đường.” An Thành nói, vừa lòng mà ngắt điện thoại.

    “By bye.” An Vô Dạng nói chuyện với ba ba xong, rơi vào buồn bã mất mát.

    Đây mới chính là hương vị của cuộc sống a, một chút bình phàm tục khí. Lo âu, áp lực, phiền não, mọi thứ đều tồn tại không ít.

    “Nói điện thoại với ai?” Hoắc Vân Xuyên tây trang giày da, đi tới, trong tay quấn một cái cà vạt đang buộc nút: “Tôi phải ra ngoài một chuyến, muộn nhất sau hai tiếng sẽ giờ trở về.”

    Hắn nhìn qua đông hồ, còn có thể kịp giờ ăn cơm trưa.

    An Vô Dạng vừa rồi còn đắm chìm ở thế giới của dân thường phải lo củi gạo mắm muối, vừa quay đầu lại đã bị sự soái khí bức người của đại thiếu gia nhà giàu chói mù mắt.

    Mặc kệ nói như thế nào, cậu không thể giấu được lời nói của mình.

    An Vô Dạng nhìn Hoắc Vân Xuyên mà nói: “A, Hoắc tiên sinh hôm nay rất là tuấn tú nha.”

    Người đàn ông ấy thân hình cao lớn, khí phách hăng hái.

    Không thể không thừa nhận, dáng vẻ khi đối phương mặc chính trang, chỉ sợ ở trong đầu của mình, đời này đều không thể xóa đi.

    Hoắc đại thiếu ánh mắt chợt lóe sáng, trên mặt biểu tình trở nên suy tư hơn.

    Nếu hắn không có nhớ lầm mà nói, từ khi mình biết An Vô Dạng tới nay, số lần đối phương khen mình ngay mặt……Không chỉ một hai lần.

    Không hề hay biết, động tác đeo cà vạt của Hoắc Vân Xuyên so với ngày thường hơi chậm hơn một chút.

    Làm như vậy dĩ nhiên không phải bởi vì hắn non tay, chỉ là trong lòng có cảm giác, thiếu niên ngây thơ kia yêu thích trai đẹp.

    “Tôi ra ngoài đây, em chờ tôi trở lại.” Lúc cà vạt được mang xong, Hoắc Vân Xuyên nói một tiếng liền đi.

    “ lỪm, cái kia……” An Vô Dạng giơ lên móng vuốt, chỉ thầm nghĩ muốn tạm biệt.

    Đối phương lại quay ngược trở lại, đối diện với đôi mắt ngạc nhiên của cậu.

    “Đã quên ôm em.” Hô hấp Hoắc Vân Xuyên từ chính diện đến, ở ngay bên tai An Vô Dạng, nóng bỏng, ấm áp.

    Chỉ ôm cũng không có gì, dù sao cũng là An Vô Dạng tự mình nói ra.

    Cậu không trách ai, muốn trách thì tự trách chứng thèm khát da thịt của mình, chính là muốn trải nghiệm một phen khi ra cửa cùng về nhà đều có người ôm một cái mà thôi.

    Nhưng là, một xúc cảm ẩm ướt mềm mại chen vào trong miệng, đã tiến quân thần tốc.

    Làm An Vô Dạng cả người đều không tốt là, phản ứng đầu tiên của mình thế nhưng là nhắm mắt, hé miệng, động tác liền mạch lưu loát.

    Bùm, mặt đỏ hồng.

    “……” Hoắc Vân Xuyên kinh ngạc một chút, trăm việc vội bên trong còn nhín bớt thời giờ để nhận xét, thật là nhiệt tình.

    Ngược lại cũng không kỳ quái, hắn thực bình tĩnh, bởi vì bàn về nhan sắc, chính mình ở thủ đô Bắc Kinh tùy tiện cũng có được mấy vị trí đầu.

    Giống như An Vô Dạng loại đơn thuần trắng như ngà voi, cảm tình trải qua trống rỗng, ở trên người chính mình hãm sâu cũng thực bình thường.

    Sau khi xác định tâm ý thuần khiết của thiên sứ, Hoắc tổng tài đem nụ hôn này hôn đến sâu hơn một chút.

    Đối tượng cùng hắn hôn môi, từ từ liền thừa nhận không nổi, luôn có loại cảm giác sắp bị hắn ăn mất!

    An Vô Dạng nỗ lực đẩy Hoắc Vân Xuyên ra, làm bộ như mình nắm giữ được nhịp điệu hô hấp, nói: “Anh không phải sắp ra ngoài sao? Cẩn thận đừng đến muộn.”

    Hoắc tổng tài nhận thấy được chính mình quá càn rỡ, mặt già đỏ lên, lau môi nói: “Cũng đúng.” Sau đó mắt nhìn thiếu niên lung tung rối loạn, đưa tay sờ sờ đầu đối phương: “Mọi lúc đều có thể gọi điện thoại cho tôi.”

    “……” An Vô Dạng gật gật đầu không nói chuyện, một dáng vẻ tôi đã nghe được.

    Rốt cuộc nhìn theo nam nhân cao lớn rời đi, cậu như lăn long lóc mà ngã vào trên sô pha, trước sau không thể tin được người chủ động há miệng kia là chính mình.

    Vô cùng ngượng ngùng.

    Đối phương sẽ nghĩ như thế nào chứ?

    Ba chữ Hoắc tiên sinh đưa vào chỉnh sửa, lại bị ngón tay thiếu niên xóa đi, thay bằng hai chữ.

    — Vân Xuyên, vừa rồi tôi không có ý gì khác.

    An Vô Dạng gửi tin nhắn đi, hy vọng đối phương hiểu được, trong lòng chính mình xoay quanh quá nhiều vấn đề, tạm thời còn không có ý muốn yêu đương.

    Hoắc đại thiếu sau khi đi mấy giây, chờ mong lần này chính mình ra cửa thời gian bao lâu sẽ nhận được liên lạc của ‘ quỷ dính người ’.

    Di động vang lên một giây sau, hắn giơ tay lên nhìn đồng hồ, mặt mày hớn hở.

    — Buổi tối cùng em xem phim.

    An Vô Dạng nhận được tin trả lời này, tràn ngập thắc mắc.

    — Hả?

    — Đi xem phim, phim đề tài đồng tính.

    An Vô Dạng co rút khóe miệng, cảm giác đối phương cố ý nói sang chuyện khác, vậy không được.

    — Chúng ta không phải đang nói vấn đề khác sao?

    — Ý của tôi là, em hẳn nên học sự thẳng thắn thành khẩn một chút, Dạng Dạng.

    Hoắc Vân Xuyên mặt mày hớn hở mà đi vào mục đích chính, ngay cả đối tượng hợp tác sắp đến khó chơi ra sao, mặt mày đều làm hắn cảm thấy đáng yêu.

    Hắn nghĩ thầm, dựa trên điều này, liền tranh thủ ít điều khoản bá đạo một chút.

    Chương 51

    Thẳng thắn thành khẩn là cái gì?

    Có thể ăn được sao?

    Thiên sứ nhỏ ném di động trong tay, nằm ở trên sô pha, lẳng lặng mặc sức suy tư tâm sự của mình.

    Nhưng mà, xuất hiện ở trong đầu cậu, chốc lát là bờ mông tròn tròn của Hoắc tiên sinh, trong chốc lát là cơ bụng rắn chắc của Hoắc tiên sinh……

    An Vô Dạng bực bội mà trở mình, lông mày thanh tú nhíu chặt.

    “Ưm……” Vậy ngủ thôi.

    Cậu nhắm mắt lại, rõ ràng trước mắt là một đôi chân thẳng tắp thon dài.

    “A.” An Vô Dạng ngồi dậy, vò vò đầu tóc.

    May mà, một chuỗi tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, làm ảo tưởng của cậu đột nhiên ngưng bặt.

    Dãy số trên màn hình thực xa lạ, An Vô Dạng còn bởi vậy do dự một chút có nên nghe hay không.

    “Alo?” Nếu là điện thoại của nhân viên quảng cáo, cúp sau cũng không muộn.

    Bên kia nói: “Xin chào, cậu có một món hàng chuyển phát nhanh, xin hỏi hiện tại có ở nhà sao?”

    Hóa ra là điện thoại của nhân viên giao hàng, nhưng là……

    “Đồ chuyển phát nhanh của tôi?” An Vô Dạng hoang mang, gần đây chính mình không có mua đồ trên mạng.

    Cũng không có người nào nói sẽ đưa cho mình thứ gì.

    “Đúng vậy.” Nhân viên chuyển phát nhanh có lòng tốt thông báo cho: “Bưu kiện của một người họ Hoắc.”

    Nói như vậy, có khả năng là đồ của Hoắc tiên sinh mua.

    An Vô Dạng gật đầu: “Tốt, làm phiền anh hiện tại đưa đến đây đi.”

    Đồ chuyển phát nhanh thực nhanh được đưa tới.

    Cậu cầm ở trong tay là một cái hộp rất nhỏ, trọng lượng cũng thực nhẹ.

    An Vô Dạng sau khi mở ra, thấy là một chiếc USB màu trắng nằm ở trong lòng bàn tay cậu.

    – Vô Dạng, ông nội gửi cho con một cái USB, bên trong là một ít cuộc thi mà Vân Xuyên trước kia tham gia, ông nghĩ con hẳn là sẽ thích xem.

    An Vô Dạng hơi kinh ngạc.

    Không biết sẽ là thi đấu những gì? Đối phương thế nhưng chưa từng nói đến.

    Sau năm phút đồng hồ, hình ảnh của Hoắc Vân Xuyên phát sóng trên màn hình notebook, là video ghi lại cuộc thi bơi lội hắn tham gia thời cấp 3.

    An Vô Dạng chỉ nhìn vài phút, liền cắn chặt lấy môi.

    Hiện tại đập vào mi mắt cậu, toàn màn hình là đôi chân dài, dáng người gợi cảm cân xứng, gương mặt thiếu niên đẹp đẽ lạnh nhạt dính bọt nước trong suốt.

    Hoắc Vân Xuyên khi đó tay chân còn tương đối mảnh khảnh, đường cong gương mặt so với hiện tại nhu hòa hơn một chút, nhưng là khí chất cũng không hiền hòa.

    Ngược lại đã có ánh mắt sắc bén, lông mày tướng, vừa thấy đã biết là đối tượng không dễ chọc.

    Thiếu niên nhìn chằm chằm màn hình, biểu tình lần lượt thay đổi.

    Hóa ra từ lúc ấy Hoắc Vân Xuyên đã khốc như vậy sao, từ đầu tới cuối một tia biểu tình dư thừa đều không có.

    Ngay cả đoạt được giải nhất, cũng chỉ là khóe miệng nhếch lên, dáng vẻ thực khinh thường.

    Kế tiếp, ở trên bục lãnh thưởng máy quay kéo gần đặc tả kỹ hơn, đối phương nhìn thẳng vào màn ảnh lăng lăng mà liếc mắt.

    An Vô Dạng trái tim tê rần, cảm giác dường như Hoắc Vân Xuyên thời cấp 3, xuyên không thời gian đến đây, trừng mắt liếc nhìn chính mình một cái.

    Cậu vùi ở trên ghế, trong lòng ngực ôm gối ôm, trong lòng loạn tùng phèo.

    Trong chốc lát lại cảm thấy trong phòng thật là nóng, bò dậy tìm remote điều hòa điều chỉnh nhiệt độ.

    An Vô Dạng sau khi cảm giác tâm tình mình bình tĩnh trở lại, gửi tin nhắn cảm ơn ông cụ Hoắc đã gửi USB cho nình.

    – Cảm ơn ông nội, USB con đã nhận được [ mặt trời nhỏ /][ mặt trời nhỏ /]

    Ông cụ Hoắc mấy giây sau trả lời.

    – Nhận được thì tốt, ha ha, ông nội vừa rồi còn đang suy nghĩ, nếu như Vân Xuyên gặp được con sớm một chút thì tốt rồi.

    An Vô Dạng vẻ mặt ngay thẳng, đánh vỡ ảo tưởng của đối phương.

    – Nhưng lúc hắn mười tám tuổi con mới sáu tuổi……

    Ông cụ Hoắc tưởng tượng một chút, cháu nội phản nghịch mười tám tuổi, gặp được một bạn nhỏ học mẫu giáo mới sáu tuổi……

    “……” Ông nhanh chóng cắt đứt liên tưởng, đồng thời run lập cập thật lâu.

    Vẫn là cảm thấy như bây giờ thì tốt hơn.

    – Video đã xem xong, nếu con muốn xem ảnh chụp, lần sau tới nhà ông nội nhìn, còn rất nhiều nga.

    Xuất phát từ lễ phép, An Vô Dạng trả lời.

    – Dạ, nếu lần sau có cơ hội con sẽ đi xem.

    Ômlng cụ Hoắc nhanh chóng gửi lại.

    – Cơ hội dĩ nhiên là có, chúng ta hẹn thời gian đi?

    An Vô Dạng hỗn độn trong gió.

    – Chuyện này, chờ Vân Xuyên trở về, con tìm anh ấy hỏi một chút.

    Bên kia tâm tình rất phức tạp, nghĩ trên đời này người tính tình tốt nhiều như vậy, thiếu niên mềm mại lại cố tình chọn trúng ngay một người khó ở chung.

    Lại còn thiệt tình ỷ lại như thế, người khác muốn lung lạc ý nghĩ cũng không được.

    – Ai, vậy được rồi.

    Ông cụ Hoắc lặng lẽ thu lại móng vuốt duỗi ra, nhưng cũng không có từ bỏ ý muốn tiếp tục thử.

    Tới giữa trưa, Hoắc tổng tài đã từng là một mỹ thiếu niên của bộ môn bơi lội, từ bên ngoài gió bụi gấp gáp trở về, cùng thiên sứ nhà mình ăn cơm.

    “Buổi sáng ở nhà làm cái gì?”

    Về đến nhà một hồi, nam nhân nhanh chóng thay quần áo thoải mái ở nhà, cùng một kiểu như của thiên sứ.

    “Không có làm gì cả, chỉ là đọc sách một chút cùng xem video.” An Vô Dạng rũ mi trả lời, trong miệng ngậm một miếng khoai từ.

    Hôm nay ăn cơm cậu ngồi khá xa, cùng với vị trí ngày thường ăn cơm không giống nhau.

    Hoắc Vân Xuyên lặng thinh mà ngồi, một lát sau, đứng dậy ôm cậu.

    Kết quả lại bị cự tuyệt.

    Một người đứng, một người ngồi, không khí đột nhiên có xu thế hơi giằng co căng thẳng.

    An Vô Dạng nhỏ giọng nói: “Tôi đã là một người lớn như vậy rồi……”

    Hoắc Vân Xuyên nhàn nhạt mà đánh gãy lời cậu: “Mấy ngày hôm trước tại sao không nói những lời này?”

    Phải biết rằng, trước ngày hôm qua, thiên sứ đều ở trong lòng ngực hắn ăn rất ngon lành mà.

    An Vô Dạng giương mắt, nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt, ánh mắt sắc bén: “……” Biểu tình của người này, giống y như hắn hồi thời cấp 3.

    Biết Hoắc Vân Xuyên không dễ chọc, An Vô Dạng ngậm miệng lại không nói chuyện.

    Từ góc độ Hoắc Vân Xuyên nhìn lại, thiếu niên khuôn mặt kiên cường, môi mím chặt, lông mi rũ xuống, ngay cả dáng vẻ tức giận cũng là một bộ dễ khi dễ như thế.

    Hoắc Vân Xuyên bỏ qua tầm mắt buông tay xuống, thuận tay kéo ghế dựa đến bên người, ngồi sát An Vô Dạng: “Ăn đi.”

    Nhẹ nhàng hững hờ như vậy?

    “A?” Môi nhạt màu hơi mở ra, phát ra một đơn âm.

    Thấy Hoắc Vân Xuyên không chớp mắt mà nhìn mình chằm chằm, An Vô Dạng lập tức dời đi tầm mắt, chỉ là hai lỗ tai ửng đỏ căn bản đã bán đứng cậu.

    Hoắc Vân Xuyên mắt mang ý cười, nhìn cậu từ đầu đến chân một lần, hừ nhẹ: “Tiểu biệt nữu.”

    “……” Đây là cái xưng hô quỷ quái gì?

    An Vô Dạng cúi đầu ăn cơm, không muốn quan tâm người.

    Cậu ăn từng ngụm từng ngụm, thật sự nghiêm túc, Hoắc Vân Xuyên vẫn không nhúc nhích, cũng xem rất nghiêm túc.

    “Anh không ăn cơm sao?” An Vô Dạng giương mắt trừng hắn.

    Hoắc Vân Xuyên gợi lên trên môi nụ cười: “Nhìn em ăn cơm liền no rồi.” Đột nhiên, hắn cúi người tới gần: “Hay là nói, em hiện tại đang quan tâm tôi?”

    An Vô Dạng sửng sốt, liếc mắt nhìn sang một bên: “Không phải, anh không thích ăn thì đừng ăn.”

    Cậu nắm chặt muỗng cà phê, nỗ lực khống chế trái tim đang đập bang bang, lòng bàn tay toát mồ hôi.

    Bọn họ khoảng cách rất gần, Hoắc Vân Xuyên hô hấp phun vào trên má cậu, cảm xúc thật rõ ràng.

    “Em thật là không được tự nhiên.” Người nọ thân thể ngồi thẳng, nhẹ giọng nói một câu: “Ăn đi, để lạnh không tốt.”

    Một câu rất đơn giản, từ trong miệng Hoắc Vân Xuyên nói ra lại rất có sức mê hoặc.

    An Vô Dạng mềm lòng không biết giận, đối với Hoắc Vân Xuyên không có nổi mặt mũi.

    “……” Cậu buông muỗng cà phê ra, cầm lên một đôi đũa, cầm tay Hoắc Vân Xuyên nhét vào.

    Hoắc Vân Xuyên ngẩn người, lông mày nhíu lại, sau đó trở tay cầm cái tay kia.

    Lúc này lại không chìu theo, trực tiếp bế An Vô Dạng thả lên trên đùi: “Vẫn là thế này tương đối thoải mái hơn.”

    An Vô Dạng giãy giụa, mày nhăn lại gắt gao.

    “Đừng nhúc nhích, cử động sẽ không ăn cơm.” Hoắc Vân Xuyên nhìn vàobmắt cậu: “Ăn em.”

    Biết rõ Hoắc Vân Xuyên là người nói được thì làm được, An Vô Dạng sợ tới mức không dám nhúc nhích.

    Sau đó lại nghĩ đến, chính mình không thoát khỏi số bị ăn, chỉ sợ đến lúc cho ăn uống đầy đủ rồi, về sau được nhớ thương không ít đâu.

    Cảm xúc đột nhiên lại hạ xuống.

    Nam nhân cảm thấy mỹ mãn không có chú ý nhiều, chỉ cho rằng An Vô Dạng ngoan ngoãn rồi, nên bắt đầu đút cơm.

    “Buổi sáng nói với em một chuyện còn nhớ rõ không?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.

    “Ừm?” Chuyện gì?

    Buổi tối 7 giờ, X International Studios.

    Nghe nói Hoắc Vân Xuyên đã bao hết chỗ này, đôi mắt An Vô Dạng mở to, hai quả hạnh nhân tức khắc trở nên tròn vo.

    Lại nói tiếp, hôm nay là lần rất lâu rồi, cậu lần đầu được ra ngoài.

    “Đi, chúng ta đi vào.” Hoắc Vân Xuyên chạm vào cánh tay An Vô Dạng, thấy cậu không phản ứng, trực tiếp nắm tay: “Ngại ngùng cái gì, cũng không có người nhìn em.”

    An Vô Dạng liếc mắt nhìn nhân viên đang làm việc, nhỏ giọng nói thầm: “Nói bậy.”

    Nhân viên bị hắn quay đầu liếc mắt nhìn, chột dạ mà dời đi đôi mắt, không dám đắc tội.

    Phòng chiếu phim to như vậy, chỉ có hai người.

    Chung quanh im ắng, ánh sáng mỏng manh chiếu vào trên người Hoắc Vân Xuyên, ngũ quan trở nên mơ hồ.

    Phim còn chưa có bắt đầu, hắn đã bế An Vô Dạng lên, đặt ở trên người của chính mình.

    Thiếu niên hơi chống cự nói: “Anh làm gì thích ôm tôi như vậy?”

    Bị An Vô Dạng dùng một tay đẩy ngực, Hoắc Vân Xuyên biểu tình một mảnh nhẫn nhịn, vừa thoải mái vừa khó chịu: “Em đến tột cùng làm sao vậy?” Hắn nghẹn giọng tới gần: “Dạng Dạng, đừng giày vò tôi.”

    An Vô Dạng do dự một lát, hơi dùng lực: “……”

    Lập tức bị Hoắc Vân Xuyên ôm đến kín mít, không chừa một khe hở nào.

    “Nói chuyện với tôi.” Thanh âm bá đạo vang lên ở bên tai cậu, theo hơi nóng chui vào lỗ tai.

    An Vô Dạng mặt đỏ lên, hơi hơi cúi đầu, quay ra phía ngoài nhẹ thở ra một hơi: “Đừng đối với tôi như vậy.”

    “Vậy còn em?” Hoắc Vân Xuyên lên án nói: “Em lại đối với tôi như vậy?”

    An Vô Dạng há miệng nói: “Tôi đối với anh thế nào?”

    Hoắc Vân Xuyên nâng cằm cậu lên, để cho cậu mặt đối mặt, mắt đối mắt với mình: “Em thật sự không biết, khi em không để ý tới tôi, tâm tình của tôi sẽ thế nào sao?”

    An Vô Dạng cắn môi: “Không biết.”

    “Vậy tôi nói với em.” Hoắc Vân Xuyên buông cằm An Vô Dạng ra, đổi sang cầm tay cậu, ấn lên trên ngực của mình: “Chỗ này rất đau giống như dao đâm vào.”

    Những câu từ đầy máu me như thế, không chút nào ngoài ý muốn làm cho An Vô Dạng mềm lòng.

    Không ngờ người làm Hoắc tiên sinh không ngừng khổ sở lại chính là mình.

    Đối phương hiểu được tâm sự của mình sao, An Vô Dạng rầu rĩ mà nghĩ.

    “Tôi không muốn như thế.” Cậu nói như vậy, có lẽ có thể làm Hoắc tiên sinh biết khó mà lui.

    Nam nhân ôm lấy cậu hừ nhẹ: “Tôi cũng không viết lên trên mặt.”

    Không khí trầm mặc, khúc nhạc dạo của bộ phim bắt đầu, đánh vỡ cục diện bế tắc.

    An Vô Dạng quay đầu nhìn màn ảnh, nhỏ giọng nói một câu: “Xem phim thôi.”

    Trấn nhỏ yên bình xuất hiện ở trong màn hình, bối cảnh nhạc nhẹ nhàng êm tai.

    Đang là hoàng hôn, ánh sáng nhu hòa, một người thanh niên trẻ tuổi học mỹ thuật, bịt kín một tầng hào quang.

    Nội dung của bộ phim nói về một chàng họa sĩ, bị mắc kẹt trong những giấc mơ về hội họa của mình.

    Tâm tình sa sút, chàng trai cùng bạn gái càng lúc càng xa, rồi chia tay.

    Đột nhiên có một ngày chàng họa sĩ quen biết một nhà văn, một người từ thành phố lớn du lịch đến trấn nhỏ để sáng tác.

    Câu chuyện xưa lãng mạn liền bắt đầu.

    Thân là một bảo bảo ngoan vừa học vừa làm, An Vô Dạng hiếm khi đến rạp chiếu phim xem phim.

    Mỗi lần tới, cậu đều xem một cách rất nghiêm túc, lúc này đây cũng không ngoại lệ.

    Khi bộ phim chiếu tới một đoạn, trên màn ảnh xuất hiện hình ảnh hai người thân thiết triền miên, làm người trở tay không kịp.

    Còn may, An Vô Dạng đắm chìm ở trong cốt truyện, trong lúc đó không có dời đi đôi mắt.

    Cậu thật tự nhiên nắm lấy ngón tay Hoắc Vân Xuyên, hồi hộp hỏi một câu: “Bọn họ sẽ bị phát hiện sao?”

    Hoắc Vân Xuyên không ngại tiết lộ sự thật chính mình đã xem qua, tùy ý ừ một tiếng: “Sẽ.”

    Lực chú ý của hắn căn bản không phải trên phim, nói thật nhìn thiên sứ so với xem phim còn thú vị hơn.

    Chàng họa sĩ cùng nhà văn lên giường thật sự bị em trai nhà văn phát hiện, thiên sứ liên tiếp phát ra giọng nói tiếc hận, có vẻ phá lệ lo lắng hai nhân vật chính sẽ không thể ở bên nhau.

    Hoắc Vân Xuyên tham lam nhìn ánh mắt sâu thẳm, tràn đầy chiếm dục.

    Làm sao có thể đáng yêu như vậy chứ?

    Xem một bộ phim, cũng có thể làm cho đuôi mắt của mình hồng hồng.

    Đây không chỉ là đáng yêu, còn có hơi ngốc.

    Hoắc Vân Xuyên thề, đời này cũng sẽ không để cho An Vô Dạng nhìn thấy 《 Brokeback Mountain 》 một lần nào nữa.

    Nếu không không phải sẽ khóc chết sao?

    An Vô Dạng lo lắng đề phòng xem xong kết cục, thở phảo một hơi nhẹ ngõm.

    Cũng may, là một kết thúc mỹ mãn.

    Cậu bình tĩnh lại mới phát hiện, khóe mắt của mình hơi ướt, thân thể có chút mệt rã rời.

    Có thể là vừa rồi quá mức căng thẳng, sau khi lập tức thả lỏng liền biến thành như vậy.

    “……” Nói cách khác, chính mình hiện tại mềm mại mà dựa vào trong lòng ngực Hoắc Vân Xuyên.

    Vậy cũng quá kỳ cục, cần phải ngồi dậy.

    Nhưng mà vừa mới động, Hoắc Vân Xuyên liền đè cậu trở lại, so với vừa rồi dán vào càng chặt hơn: “Dạng Dạng, tôi thích em, tôi muốn thương em, đừng cứ cự tuyệt tôi có được không?”

    Vừa mới dứt lời.

    Xúc cảm ấm áp dọc theo môi chen vào trong, ở trong miệng hoành hành ngang ngược.

    An Vô Dạng nhíu mày, muốn đẩy ra.

    Hoắc Vân Xuyên nhân cơ hội đẩy mạnh nụ hôn, càng làm càn hơn nữa.

    “Ngô……” An Vô Dạng cả người đều run rẩy, một nửa là xấu hổ, một nửa là tức giận, Hoắc Vân Xuyên thế nhưng……

    Cậu liều mạng lắc đầu, không được!

    “Bảo bối à, em sợ cái gì, em đã không còn nhỏ……” Hoắc Vân Xuyên kiên trì với cách làm của mình, một giây cũng không dừng lại.

    Mười bảy mười tám tuổi, chịu đựng không nổi nhất là bị người khác kích thích.

    An Vô Dạng khóc, nằm ở trên vai Hoắc Vân Xuyên, nước mắt cùng nước mũi đều chảy ra.

    “Ngoan ngoan đừng khóc nữa.” Hoắc Vân Xuyên không chê dơ, không ngại cậu dùng quần áo của mình lau mũi, sau đó ôm chặt thiên sứ dỗ dành mà nói: “Tôi thương em, cả đời đều sẽ tốt với em. Nếu như Hoắc Vân Xuyên làm không được, hãy khiến cho hắn chết không tử tế.”

    “A a a……” An Vô Dạng cố ý lớn tiếng hét lên, che lại lỗ tai không muốn nghe.

    Cậu là có ý gì?

    Hoắc Vân Xuyên biết rõ còn cố hỏi: “Bảo bối không muốn để cho tôi chết sao?”

    “Hoắc Vân Xuyên!” Quá khi dễ người.

    An Vô Dạng buông bàn tay che trên lỗ tai, tiếng nói khàn khàn nói: “Tôi không tin lời thề ngoài miệng.”

    “Vậy thế nào em mới tin? Dạng Dạng,” Hoắc Vân Xuyên xỉa lên cái trán cậu: “Tới, nói với tôi, em nói tôi liền đi làm, cho dù hiện tại em kêu tôi đi chết cũng được.”

    “A!” An Vô Dạng lại kêu một tiếng.

    Hoắc Vân Xuyên kéo cậu vào trong lồng ngực mình, mềm lòng đến rối tinh rối mù.

    Bảo bối của hắn, thiên sứ nhỏ của hắn, sao có thể đáng yêu như thế chứ!

    Chương 52

    ” Chết đi” ở trong lòng An Vô Dạng là một sự tình thực nghiêm trọng, ở trong đầu cậu, một người chết đi rồi là tình huống tồi tệ nhất.

    Làm một con người không mê tín trong xã hội hiện đại, nghe thấy Hoắc Vân Xuyên hồ ngôn loạn ngữ thề độc, trong lòng cậu vẫn không thoải mái.

    Thấy An Vô Dạng phản cảm thành như vậy, Hoắc Vân Xuyên ngậm miệng yên lặng, không nhắc lại vấn đề có liên quan đến chữ ” chết ” nữa.

    Bạn nhỏ chính là bạn nhỏ, năng lực thừa nhận của tâm lý cũng có giới hạn.

    Nếu như Hoắc Vân Xuyên trước kia, gặp được An Vô Dạng khóc hức hức như hiện tại, không đi lên đánh hai quyền đã không tồi rồi.

    Làm sao giống như bây giờ, tràn ngập kiên nhẫn mà dỗ dành.

    Một lần không được còn có hai lần, ba lần bốn lần……

    “Cho em, lau mặt đi.” Hoắc Vân Xuyên không biết từ chỗ nào, tìm ra một tờ khăn giấy đưa cho An Vô Dạng.

    “Cảm ơn……” An Vô Dạng nhận lấy, lau lung tung che lại đôi mắt sưng đỏ.

    Hôm nay, lại thêm một ngày vứt mất mặt mũi nữa.

    An Vô Dạng đếm kỹ những sự kiện mất mặt nhất đời này của mình, từ sau khi cùng Hoắc tiên sinh ở bên nhau, liền chỉnh sửa cái mới tới vài lần.

    Bất quá, sau khi nằm ở trên vai Hoắc tiên sinh khóc ra rồi, trong lòng tựa hồ vui vẻ hơn rất nhiều.

    Cảm xúc rầu rĩ cũng giống như theo nước mắt cùng những đồ vật không thể miêu tả cùng nhau bay mất.

    Qua một hồi cậu thuận theo sự thật mà thừa nhận, trong đó ” lời ngon tiếng ngọt ” của Hoắc tiên sinh cũng bắt đầu có được tác dụng nhất định.

    “Thật xin lỗi, vừa rồi la to với anh.” An Vô Dạng ồm ồm mà hít hít cái mũi, đôi mắt hồng hồng, một bộ dạng của kẻ đáng thương.

    “Không sao cả.” Hoắc Vân Xuyên cúi đầu nhìn cậu: “Em đang trong thời kỳ mang thai cảm xúc thất thường cũng thực bình thường, không cần để ý.”

    Hơn nữa truy cứu nguyên do, cũng không phải An Vô Dạng sai.

    “Tôi không nên để cho bọn họ gặp em sớm như vậy, nếu tôi lúc trước kiên trì, đã không như vậy.” Hoắc Vân Xuyên vẫn luôn có dự cảm, để cho cha mẹ nhìn thấy An Vô Dạng quá sớm không phải một chuyện tốt.

    Nhắc tới ba mẹ đối phương, An Vô Dạng liền không nói.

    Mối quan hệ trong gia đình, so với sinh bảo bảo còn khó khăn hơn.

    Lẫn nhau đều có tâm sự trong lòng mà im lặng một lát, bạn lớn vươn tay ra với bạn nhỏ: “Chúng ta làm hòa được không?”

    An Vô Dạng thật sự không nghĩ tới, Hoắc tiên sinh cũng biết sự tình ngoéo tay làm hòa ấu trĩ như vậy.

    “……” Trong lòng thực hỗn độn, nếu không hay là cứ phối hợp ấu trĩ một chút với Hoắc tiên sinh đi.

    An Vô Dạng làm xong quyết định này, bất đắc dĩ mà vươn ngón tay ra, câu lấy ngón tay đối phương rõ ràng so với chính mình thô to hơn: “Nga, vậy làm hòa đi.”

    Hoắc tổng tài lòng đều mềm nhũn, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mặt thiên sứ.

    Bộ phim đã kết thúc, âm nhạc cũng ngừng.

    Hoắc Vân Xuyên đứng dậy nói: “Thân thể em không thoải mái, tôi ôm em đi ra ngoài.” Không đợi An Vô Dạng đồng ý, chính mình đã ra quyết định, sau đó ôm chặt chạy lấy người.

    An Vô Dạng ngốc ngốc, cũng không có cảm thấy thân thể mình không thoải mái.

    Bất quá nếu Hoắc tiên sinh có lòng, vậy không cần cự tuyệt.

    Cậu nhớ giữa trưa ăn cơm Hoắc tiên sinh bị chính mình cự tuyệt không cho ôm, biểu tình giống như rất khổ sở vậy đó.

    An Vô Dạng càng nghĩ càng áy náy, dù sao cũng là người tốt nhất đối với mình, cho tới nay chưa có ai có thể sánh bằng.

    Dựa theo điều kiện của mình, về sau chỉ sợ cũng sẽ không có người thứ hai đâu.

    An Vô Dạng âm thầm chọt chọt cảm thấy Hoắc tiên sinh có hơi mắt mù, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn một ngụm trước cái cằm đẹp trai.

    Đang đi đường bằng phẳng Hoắc đại thiếu chân trái dẫm chân phải, thiếu chút nữa không kiềm chế nỗi ném văng hai sinh mạng.

    Còn may, hắn đúng lúc đứng vững vàng lại.

    “Thứ tôi nói thẳng, em làm như vậy rất nguy hiểm.” Hoắc Vân Xuyên tằng hắng yết hầu khô khốc, đầu quả tim khẽ run.

    Vừa rồi là lần đầu tiên An Vô Dạng chủ động thân thiết hắn.

    Tuy rằng là hôn cằm, nhưng cũng làm hắn kích động, thực tốt quá.

    Lén lút giở trò bị Hoắc tiên sinh dạy dỗ, An Vô Dạng cụp mi rũ mắt mà nga một tiếng, ngoan ngoãn nép vào bả vai dày rộng.

    Cậu cảm giác đoạn đường có hơi dài?

    Sau đó thiếu niên ngay thẳng xác nhận một chút, cũng không phải đường xá quá xa, mà là bước chân Hoắc tiên sinh ổn trọng, chú trọng nhất là nguyên tắc an toàn, nên đi thật chậm.

    “Tôi, tôi nghe thấy được mùi thơm của bạch tuộc viên……”

    “……”

    Năm phút đồng hồ sau, Hoắc Vân Xuyên cùng An Vô Dạng đứng ở phía trước quán nhỏ bán bạch tuộc viên.

    “Tôi muốn ăn một phần.” An Vô Dạng nhỏ giọng thì thầm: “Chúng ta mua một phần nha?”

    Cậu mắt trông mong mà nhìn, lúc mình đi học rất thích ăn bạch tuộc viên.

    Hoắc ba ba nhìn chằm chằm sườn mặt thiên sứ, trong lòng đang điên cuồng chiến đấu.

    Vừa mới lập tức làm hòa với thiên sứ, hắn không làm ra lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt được.

    “Nếu em muốn ăn, có thể kêu dì Trương làm.”

    Quán ven đường rất không vệ sinh, đây là chuyện thường gặp.

    Thiếu niên bị cự tuyệt rồi, theo thói quen tính gật đầu muốn nói được, nhưng mình là người ở bên cạnh Hoắc tiên sinh a, sẽ không giống như những người khác.

    An Vô Dạng lắc lắc tay Hoắc Vân Xuyên: “Mua một phần thôi.”

    Khi đầu ngón tay thiên sứ cào vào lòng bàn tay, làm người ngứa ngáy, từ lòng bàn tay vẫn luôn chui vào trong lòng.

    Hồn Hoắc đại thiếu đã bay rất xa, bị quyến rũ đến đầu óc mơ màng, liền ứng tiếng: “Được.”

    Ông chủ bán mực viên vô cùng cao hứng mà bắt đầu làm.

    “Bất quá em chỉ có thể ăn

    nửa phần.” Hoắc Vân Xuyên gắt gao túm chặt đầu ngón tay thiếu niên, lúc này rất giống một người ba ba nghiêm khắc.

    An Vô Dạng cạn lời, bất quá có thể thuyết phục Hoắc tiên sinh để cho mình ăn vặt ở quán ven đường, đã thực sự không tồi.

    Cho nên cậu rất nhanh lại mặt mày hớn hở, yên tĩnh chờ đợi nửa phần mực viên thuộc về chính mình.

    “Mua một chiếc máy làm bạch tuộc viên, ngày mai để dì Trương làm cho em ăn.” Hoắc Vân Xuyên cũng không biết chính mình đau lòng cái gì, nhưng chính là cảm thấy chính mình chịu thua bé thiên sứ mất rồi.

    Đừng nói chỉ là máy làm bạch tuộc viên thôi, mạng cho cậu luôn cũng được.

    “Vâng a.” An Vô Dạng ở trong lòng đánh bàn tính nhỏ, nói cách khác, mình cũng có thể học cách làm.

    Sau đó tưởng tượng ra, về sau bán bạch tuộc viên cũng không tồi.

    Nếu để ông chủ cùng Hoắc Vân Xuyên biết ý nghĩ của cậu: “……” Trừ cạn lời thì cũng là cạn lời mà thôi.

    “Bạch tuộc viên của hai vị đã làm xong.” Ông chủ đưa qua, rồi thu tiền.

    “Cảm ơn ông chủ.” An Vô Dạng nhận lấy một xiên tre, ở trong hộp kén cá chọn canh, chọn một viên bạch tuộc lớn nhất.

    Bỏ vào bên miệng nhai nhai, nóng hôi hổi, rất là thơm.

    “Cẩn thận bỏng miệng.” Hoắc ba ba trầm giọng dặn dò.

    Nhưng mà, An Vô Dạng vừa đi vừa ăn, vừa lơ đãng đã ăn hơn một phần hai, vậy phiền phức rồi.

    “Tôi không cẩn thận ăn hơi nhiều.” An Vô Dạng mắt trông mong mà lắc lắc mực viên.

    Hoắc tổng tài phí sức lực rất lớn, mới ngăn chặn xúc động nổi dậy muốn xoa nắn gương mặt kia: “Không sao.” Hắn cho phép chính mình mềm lòng mà rộng lượng một lần.

    An Vô Dạng: “Vậy tôi ăn luôn phần còn lại.” Nói xong liền há mồm nhét vào.

    Hoắc tổng: “……”

    Còn đang tiếp tục đi dạo, dư lại bạch tuộc viên, bị Hoắc Vân Xuyên cầm ở trong tay.

    Hắn đồng ý yêu cầu của thiên sứ, ở ven đường mua một cái mũ có hai sừng cho cậu.

    Thứ này thực không tồi, lão đàn ông thật sự vui khi mua.

    Hắn trả tiền xong, lại phát hiện đôi mắt thiên sứ nhìn chằm chằm cửa hàng bán kem tươi trà sữa.

    Hiện tại là mùa hè a, trong lòng An Vô Dạng lung lay mà nghĩ.

    “Đi, chúng ta đi dạo quanh hồ.” Hoắc Vân Xuyên đem sừng mang lên cho bảo bối, ôn nhu lại cường thế mà mang đối phương đi trong đám người.

    Đôi sừng trên đầu An Vô Dạng sáng lên, cậu ngồi ở trên đùi Hoắc Vân Xuyên, mắt có chút mỏi mệt hứng gió thổi trên mặt hồ.

    Chờ du thuyền trên hồ cập bờ, cậu đã ngáy ra tiếng khò khè.

    Hoắc Vân Xuyên cảm thấy, thế giới này yên tĩnh đến chỉ còn lại có hai người bọn họ.

    Vài phút sau, Hoắc tổng tài vạn năm không cập nhập vòng kết nối bạn bè, phá lệ mà đổi mới một dòng trạng thái.

    ” Sừng dài của thiên sứ [ hình ảnh ]”

    Hắn biết rõ ràng hậu quả của bức ảnh này, lại chẳng hề để ý mà làm theo ý mình.

    Nhưng mà bị bức ảnh này gây ảnh hưởng lớn nhất không phải Hoắc Vân Xuyên, mà là ba mẹ Hoắc Vân Xuyên.

    Khung chat của bọn họ đều sắp bị họ hàng bạn bè oanh tạc nổ tung.

    Cô út Hoắc Vân Xuyên là Hoắc Linh, luôn luôn rất để bụng chuyện hôn sự của Hoắc Vân Xuyên, nếu không lần trước cũng sẽ không cố ý về nhà cùng nhau thương lượng với anh trai chị dâu.

    Bà mở khung chat nhỏ của Chương Nhược Kỳ, trực tiếp gửi qua một tấm ảnh chụp.

    “Chị dâu, chị mau nhìn xem Vân Xuyên đang làm cái gì?” Hoắc Linh đã làm tốt cách chuẩn bị đối phó, thậm chí đã nghĩ kỹ câu chữ, để cùng chị dâu cùng nhau thảo phạt cháu trai.

    Kết quả phản ứng của chị dâu thiếu chút nữa làm bà điên mất, đối phương thế nhưng nói ảnh chụp chụp không tồi, thật đẹp!

    Đẹp cái quỷ gì.

    Hoắc Linh nói: “Nó bỗng nhiên come out, các người liền mặc kệ không quan tâm?”

    Chị dâu lại trả lời: “Quản ba mươi năm, còn chưa đủ sao?”

    Hoắc Linh nghẹn lời: “……”

    Bà cho rằng quan hệ của anh trai chị dâu cùng cháu trai hoàn toàn tan vỡ, sợ tới mức lời gì cũng không dám nói.

    “Ai……” Hoắc Linh than thở một tiếng.

    Chương Nhược Kỳ không nhanh không chậm mà nói: “Một tháng sau có một chuyện vui nói với cô.” Miệng lưỡi thế nhưng không giống như là dáng vẻ thương tâm.

    Hoắc Linh tuy rằng nghi ngờ, nhưng cũng không có hỏi nhiều.

    Thời gian đã không còn sớm, chị dâu em chồng hai người nói thêm vài lời nói rồi chúc ngủ ngon lẫn nhau.

    Cô em chồng gửi tới ảnh chụp, Chương Nhược Kỳ ôm di động cẩn thận mà lại nhìn một lần.

    Thật ra bà rất giật mình, bởi vì bà nhớ Hoắc Vân Xuyên vô cùng chán ghét chụp ảnh.

    Trong nhà có được ảnh chụp của hắn, đều là không có được sự đồng ý của hắn, nếu không hắn chỉ luôn trưng ra khuôn mặt xấu xí.

    Một tấm ảnh thực rõ ràng, căn bản là do Hoắc Vân Xuyên tự mình chụp……

    Chương Nhược Kỳ đi tìm dòng thời gian của Hoắc Vân Xuyên, thấy chữ ” sừng dài của thiên sứ “, bật cười.

    Hóa ra con trai cũng có lúc dịu dàng thắm thiết như vậy.

    May mắn thay.

    – Dạng Dạng, bác là mẹ Vân Xuyên, ngày hôm qua đi ra ngoài chơi vui vẻ không?

    Bà gửi vào số của An Vô Dạng một dòng tin nhắn.

    Lúc này An Vô Dạng đã ngủ thật lâu, chờ lúc cậu tỉnh lại, đã là 7 giờ buổi sáng ngày hôm sau

    An Vô Dạng nhìn thấy tin nhắn hơi ngây ngốc, mẹ Hoắc tiên sinh làm sao biết được bọn họ ngày hôm qua đi ra ngoài chơi chứ?

    Cậu suy nghĩ một chút, cẩn thận mà trả lời.

    – Mẹ Hoắc buổi sáng tốt lành, chúng con chơi thật sự vui vẻ.

    Bảo bảo tính tình ngoan ngoãn, sau khi gửi xong, có thể do cảm thấy chính mình quá nghiêm túc.

    Cậu vội vàng gửi bổ sung thêm một cái gương mặt tươi cười.

    – [ Mỉm cười /]

    Tám giờ, Chương Nhược Kỳ ở trên bàn cơm nhìn thấy tin nhắn hồi âm của con dâu, phốc một tiếng, phun một ngụm sữa đậu nành lên người chồng bà.

    “Nhược Kỳ……” Hoắc Kiêu không thể tin tưởng mà nhìn bà, có ý kiến cũng không cần như vậy chứ!

    Chương Nhược Kỳ lập tức rút khăn giấy lau lau mặt cho chồng: “Xin lỗi xin lỗi……”

    Bà chỉ là bị hai chữ mẹ Hoắc tác động tới thôi, đứa nhỏ kia đến tột cùng suy nghĩ cái gì vậy!

    – Dạng Dạng, con và Vân Xuyên ăn xong bữa sáng chưa? Ngày thường đều ăn cái gì?

    Con dâu thực nhanh mà gửi trở lại.

    – Còn chưa có ăn, con vừa rồi mới ói.

    Chương Nhược Kỳ xem xong tin nhắn, trong lòng một trận lo lắng, còn thêm một trận kích động.

    Bà giương mắt nói một tiếng với chồng: “Dạng Dạng nôn nghén, anh nói em chuẩn bị chút đồ ăn đem qua cho nó, như vậy có được không?”

    Nếu như mẹ chồng bình thường làm như vậy dĩ nhiên là được, chính là tình huống nhà ông đặc biệt.

    Hoắc Kiêu cũng thận trọng mà nói: “Tốt nhất nên nói với Vân Xuyên một tiếng.”

    Chương Nhược Kỳ gật đầu đáp ứng, trong miệng hỏi ra một câu: “Vân Xuyên ngày hôm qua post ảnh anh có thấy không?”

    Ông cụ sáng sớm đã đi bộ, hiện tại trên bàn cơm chỉ có hai người bọn họ.

    “Thấy.” Bên kia nhẹ nói.

    Hai vợ chồng liếc nhau, từng người cúi đầu bận chuyện của chính mình.

    – Bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa? Mỗi ngày đều ói hay là thế nào? Ngày thường ăn cơm được không?

    Chương Nhược Kỳ trả lời xong tin nhắn, thập phần chờ mong mà chờ tin gửi lại.

    Chung cư bên này, đang ăn bữa sáng.

    Hoắc Vân Xuyên phát hiện ngày thường thiên sứ không thích chơi di động, hiện tại vẫn luôn cúi đầu chơi di động, ăn cơm cũng không chú tâm mà ăn.

    “Đừng nghịch nữa.” Hắn nói một câu.

    An Vô Dạng không có nghe, chỉ là há miệng ăn một ngụm đồ ăn, tiếp tục cúi đầu ấn bàn phím.

    Lần này mẹ Hoắc tiên sinh tổng cộng hỏi ba vấn đề.

    Ký tự cậu muốn gõ có hơi nhiều.

    Hoắc ba ba hít sâu một hơi, đưa tay cướp lấy di động trong tay thiên sứ đến, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua.

    Hắn phát hiện số điện thoại thiên sứ đang gửi tin nhắn qua lại rất chi là quen thuộc, không phải là mẹ của mình thì là ai.

    Hoắc tổng cảm thấy chính mình trước tiên nên làm rõ, gửi lại bằng giọng nói: “Mẹ, em ấy đang ăn cơm, mẹ để cho em ấy cơm nước xong rồi nhắn tin sau.”

    Mẹ Hoắc ngay từ đầu nghĩ là giọng nói của con dâu, kết quả mở ra vừa nghe thấy: “……”

    Vừa lúc, Chương Nhược Kỳ có chuyện tìm hắn nói.

    “Vân Xuyên, Dạng Dạng có phải thường xuyên nôn nghén hay không? Mẹ đưa cho nó chút đồ ăn có được không?”

    Chờ bà nhận được hồi âm, đã là nửa giờ sau đó.

    Dựa theo tính cách con trai, vốn cảm thấy không có hy vọng, dáng vẻ của đối phương là không muốn để cho ba mẹ tiếp xúc với vợ hắn.

    – Có thể, em ấy thích ăn chua ngọt.

    Chương Nhược Kỳ nhìn thấy câu trả lời, trên mặt thoải mái hơn nhiều, lập tức gửi lại.

    – Tốt lắm, mẹ hiện tại liền đi thu xếp, nói cho Dạng Dạng, buổi sáng dậy ăn một quả táo, có thể giảm bớt nôn nghén. Đúng rồi, nhờ dì Trương pha nước quả bưởi cho nó uống, thích ăn ngọt có thể thêm chút mật ong.”

    Hoắc Vân Xuyên nghiêm túc nhìn, quay đầu giao phó cho dì Trương đi làm.

    An Vô Dạng cảm thấy dì vội vàng, trong chốc lát phải lăn lộn vì mình nôn, trong chốc lát lại nói làm bạch tuộc viên, bây giờ còn phải làm nước bưởi mật ong.

    Đối phương bận bịu như vậy đều là vì chính mình, ngược lại làm cậu thực sự có hơi băn khoăn.

    “Vân Xuyên,” An Vô Dạng sáp đến bên người Hoắc Vân Xuyên, nhiều chuyện mà hỏi: “Tiền lương của dì bao nhiêu?”

    Hoắc Vân Xuyên xa xa mà thấy thiên sứ tới gần, lòng đã sớm không ở trên trà cụ: “Hửm?” Hắn chưa nói nói gì hết, chỉ nói một chữ, tức khắc nhìn thấy miệng thiên sứ há to thành hình chữ O, sau đó đối phương lắc đầu đi mất.

    “??”Hoắc ba ba vẻ mặt khó hiểu.

    Hắn cũng không biết, An Vô Dạng đã chịu đả kích.

    Thiếu niên có lòng tốt vốn dĩ muốn thay dì tranh thủ thêm mấy trăm tệ tiền lương, kết quả liền không nói, mấy trăm đồng tiền dì chắc chắn là chướng mắt.

    Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tiền lương làm bảo mẫu cao như vậy sao?

    An Vô Dạng tâm tình tốt lắm, thế giới này thật tốt đẹp.

    Thuộc truyện: Gả cho lão công nhà giàu