Gả cho lão công nhà giàu – Chương 81-84

    1060

    Thuộc truyện: Gả cho lão công nhà giàu

    Chương 81

    Không quan tâm tới dòng bình luận trên Weibo, hôn lễ vẫn cứ tiến hành một cách khí thế ngất trời, đã sắp đến phân đoạn trao nhẫn cưới.

    Hoắc đại thiếu câu chữ rõ ràng, giọng nói thuần hậu trầm ổn, quanh quẩn ở trong không khí an tĩnh của buổi tiệc, có vẻ phá lệ gợi cảm.

    “Mặc kệ thuận cảnh hay là nghịch cảnh, mặc kệ giàu có hay là bần cùng……”

    An Vô Dạng môi mím chặt bỗng: “Phụt……” Không nhịn nỗi thấp giọng cười một chút, không có biện pháp, từ trong miệng Hoắc Vân Xuyên nghe thấy hai chữ bần cùng, cậu liền cảm thấy rất hài hước!

    “Mặc kệ là khỏe mạnh hay là bệnh tật……” Hoắc Vân Xuyên liếc mắt nhìn đối diện một cái, tiếp tục bình tĩnh hướng phía dưới thì thầm.

    Dùng giọng nói đó của hắn nói ra cảm tình phong phú không dính dáng chút nào đến thanh âm quạnh quẽ, lộ ra một cổ hương vị tương phản đến đáng yêu.

    Ba tên bạn thân mặc chính trang, đứng ở bên cạnh, tươi cười đầy mặt lắng nghe.

    Bọn họ mỗi người đều lớn lên anh tuấn mị lực, cao lớn đĩnh bạt, không phải ba người bạn tốt của chú rễ thì là ai.

    Lần này chính là đại hôn của Hoắc đại thiếu, loại lời thề chính thức thế kia, khẳng định cả đời chỉ nói một lần thôi.

    Sau khi hắn nói xong, lập tức nhìn đối tượng của mình thú nhận.

    Lời nguyện là từng người tự chuẩn bị, Hoắc Vân Xuyên cũng không rõ ràng lắm An Vô Dạng đến tột cùng chuẩn bị lời nguyện thế nào.

    Chính xác ra là hắn muốn biết, nhưng là không có thể hỏi thăm ra được.

    Đến lượt mình?

    Thiếu niên hơi có chút mê man, cười đáp lại Hoắc Vân Xuyên, trong miệng ngọt như ngậm đường nói ra: “ Một sớm mừng kết bạn ngàn năm, lương duyên vĩnh hằng. Cho đến sông cạn đá mòn, chỉ còn đôi bạn đời đến trăm năm.”

    Thanh âm thiếu niên trong trẻo uyển chuyển đọc xong, căn phòng im ắng bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

    Trong đó một trong những người cười vui vẻ nhất là ông cụ Hoắc, vỗ tay so với những người kế bên cũng có vẻ to hơn chút.

    “Hắc hắc, hai câu này là Dạng Dạng thỉnh giáo tôi, đọc thật hay.” Ông nói.

    “Cũng không tệ……” Hoắc phu nhân vuốt vuốt cánh tay nổi đầy da gà, hai mắt tiếp tục không chớp mà nhìn chằm chằm đôi tân nhân.

    Thật ra cụ thể thiên sứ đọc cái gì, Hoắc Vân Xuyên căn bản không nghe rõ một chữ, nhưng ý tứ thì hắn hiểu.

    “Được.” Gấp không chờ nổi lập tức đáp ứng.

    □□ Nam nhân liếc mắt, ám chỉ MC mau tiến hành bước tiếp theo, đừng kéo dài thời gian.

    MC run bần bật: “Hai vị tân nhân, mời trao nhẫn cho nhau……”

    Hoắc Vân Xuyên như sấm rền gió cuốn gọi người đưa lên hộp trang sức, lấy ra một chiếc nhẫn nam đắt giá, nắm lấy bàn tay trắng mịn của thiên sứ, sạch sẽ lưu loát đeo vào ngón giữa.

    Xong rồi còn trịnh trọng hôn hôn.

    An Vô Dạng ở dưới ánh mắt mong chờ của đối phương, không nhanh không chậm hoàn thành quá trình trao nhẫn.

    Sau đó nâng lên bàn tay thon dài, cũng cúi đầu hôn hôn mu bàn tay.

    “Yêu anh.” Cậu nhỏ giọng nỉ non nói.

    Trái tim Hoắc đại tổng tài có loại xúc động muốn nổ mạnh, cười mỹ mãn giống như một tên ngốc: “Ừm.” Thật vui vẻ thật vui vẻ thật là vui vẻ ——

    “Kế tiếp phải hôn môi đối phương.” MC ở bên cạnh cungx cười như tên ngốc, hơn nữa là thiệt tình, căn bản không khống chế được chính mình!

    Bước này hình như là nhất định phải đi qua, tuy rằng phía dưới ngồi rất nhiều người.

    “Đến đây đi.” An Vô Dạng nhấc nhấc cằm lên, ra vẻ sáng sủa mời hôn.

    Trong loại sự kiện thế này, Hoắc Vân Xuyên không có khả năng không phối hợp.

    Hắn lập tức đưa tay bắt lấy cái ót An Vô Dạng, nghiêng đầu hôn qua, còn thập phần xấu xa mà dùng tay áo cùng đầu chặn tầm mắt của phần lớn người nhìn.

    Bất quá MC cùng mấy rể phụ thì ngăn không được, chỉ có thể tiện nghi bọn họ vừa nhìn một màn đông cung sống cảnh đẹp ý vui.

    “Ác ——”

    Mấy chú rể phụ soái khí huýt sáo ồn ào, vỗ tay nói: “Lại hôn một cái!”

    Bầu không khí trên sân khấu có bọn họ nên diễn ra hết sức ồn ào náo nhiệt, khách khứa đều đứng hết cả lên.

    Chú rể tâm trạng rất tốt, cánh tay dài vẫn luôn ôm chú rể nhỏ tuổi hơn trong lồng ngực.

    Nếu như mọi người yêu cầu, hắn không lý nào không đồng ý.

    Không hề áp lực hôn thêm vài lần.

    Người Hoắc gia ngồi ở phía dưới chậc lưỡi nói: “Vân Xuyên cười đến thật vui vẻ.” Dường như là nhặt được tiện nghi lớn lắm.

    Ông cụ Hoắc liếc con trai: “Anh cưới vợ lúc ấy cũng như vậy.”

    Hôn lễ đi đến bước này còn chưa có xong xuôi, trong chốc lát còn có ba mẹ hai bên lên đọc cảm nghĩ bla bla.

    Tiệc vui vô cùng náo nhiệt tiến hành đến buổi chiều.

    An Vô Dạng vẫn có hơi mệt, lúc xuống phía dưới kính rượu, cơ hồ luôn dựa gần Hoắc Vân Xuyên, để duy trì thể lực.

    Cũng may, thứ cậu uống không phải rượu.

    “Cuối cùng cũng xong việc rồi.”

    An Vô Dạng sau khi đưa ba mẹ lên xe, kéo lê thân thể mỏi mệt trở lại bên cạnh Hoắc Vân Xuyên, lên xe của hắn.

    Sau đó ở ghế sau nằm bẹp xuống.

    Trách không được, người khác đều nói kết hôn là chuyện mệt nhất trên thế giới.

    An Vô Dạng mệt sắp chết cảm thấy, nếu như không thật thích một người, kết hôn với đối phương xong có thể kết thành thù mất.

    “Mệt mỏi?” Hoắc Vân Xuyên quay đầu hỏi một câu.

    “Vô nghĩa.” An Vô Dạng nằm trong chốc lát, hiếu kỳ nói: “Hôn lễ của chúng ta tổng cộng tốn bao nhiêu tiền?”

    Cậu đoán, chắc là không tới mười vạn chứ.

    “Không có tính kỹ.” Chũ rể chính mình nắm giữ tay lái nghiêm túc lái xe, trả lời: “Chắc là không tới bảy trăm vạn.”

    “Cái gì?” Thiếu niên đang nằm ờ ghế sau giật mình ngồi bật dậy, không thể tin tưởng: “Một hôn lễ đơn giản như vậy, anh lại nói với tôi tốn hết bảy trăm vạn?”

    Quá vênh váo.

    So với tiền lễ hỏi của cậu còn nhiều hơn.

    Nói tới vấn đề tiền bạc, Hoắc Vân Xuyên thức thời mà không mở miệng nói chuyện.

    An Vô Dạng kinh ngạc cảm thán một chút phí tiêu tốn của hôn lễ, ngược lại cũng không để ở trong lòng.

    Cậu nghĩ, chính mình đau lòng cũng vô dụng.

    Vì thế lấy ra di động lên mạng.

    Vốn dĩ muốn post thứ mới lên Weibo, kết quả sau khi mở ra, lại thấy tin tức quỷ dị che trời lấp đất.

    “Nga……” An Vô Dạng vừa mới nói một chữ, lại ngậm miệng, làm bộ như không thấy được, đê điện thoại xuống tiếp tục ngủ.

    Tất cả mọi người đều cho rằng sau hôn lễ, tân nhân trở lại trong phòng sẽ như vậy rồi như vậy, không thể không khoái hoạt.

    Thật ra lại không có.

    Về đến nhà, An Vô Dạng ngã đầu liền ngủ.

    Chuyện trên Weibo, cuối cùng là được bộ phận quan hệ xã hội của Hoắc thị, đưa tới trước mặt ông chủ họ, hỏi xử lý như thế nào?

    “Chuyện khi nào? Hiện tại mới nói với tôi?” Hoắc Vân Xuyên đầu tiên là dạy bảo vài câu, sau đó phân phó người áp xuống: “Tra xem người này là ai.”

    Người bên ngành quan hệ xã hội làm việc hiệu suất rất cao.

    Đề tài thực nhanh liền ép xuống, cái bình luận kia cũng không thấy đâu.

    Các fan sốt ruột không chịu được, cảm giác chính mình ra chiến trận xong lại bị bỏ rơi!

    May mắn, hôm nay đại BOSS vừa kết hôn còn có rảnh lên Weibo khí phách ra tiếng: Các bạn fan của Dạng Dạng, thứ nhất, người của tôi đang điều tra, thứ hai, các người không cần spam nữa.

    Các fan có thể là có máu M!

    Một chút cũng không cảm thấy ngữ khí của Hoắc đại thiếu quá cứng ngắc, ngược lại oang oang đến không ngừng.

    “!!Xin nghe! Chúng em sẽ ngoan ngoãn mà ngồi chờ!”

    “Chúng em thích Dạng Dạng, chúng em đều rất ngoan ngoãn, lão Hoắc đừng có tức giận [ tim /][ tim /][ tim /]”

    Trên Weibo người của mọi tầng lớp nhìn thấy mắt đều choáng váng.

    Gì? Vậy cũng muốn tra?

    Vậy bọn họ làm minh tinh, một ngày đọc mấy ngàn bình luận bôi đen, đều phải tra ra chẳng phải là sẽ mệt chết.

    Người bình luận bôi đen cậu có khả năng cũng không nghĩ tới một câu bình luận của mình sẽ gây ra sóng to gió lớn, cho nên để lại dấu vết quá nhiều, tra theo Weibo, rất dễ dàng tra ra người là ai.

    “Ông chủ, đã có kết quả.” Người bên ngành quan hệ xã hội gọi điện thoại báo cáo.

    “Nói.”

    Người kia: “Là…… Một họ hàng bên nhà An thiếu, lần trước đã tham gia tiệc đầy tháng của tiểu thiếu gia.”

    Hoắc Vân Xuyên nhíu mi, trầm giọng nói một câu: “Đem số điện thoại cho tôi.” Sau đó liền cúp điện thoại.

    Có được số điện thoại,tên họ của người ‘ họ hàng ’ kia, Hoắc Vân Xuyên liền gọi điện thoại thông báo với ba ba An Vô Dạng, An Thành: “An tiên sinh.”

    Con rể luôn xưng hô một cách mới lạ như thế để kêu chính mình, nhưng là An Thành không hề ý kiến, ông sợ hãi còn không kịp nữa là.

    “Ai, Vân Xuyên, chuyện gì?”

    Hoắc Vân Xuyên dăm ba câu, đem mọi chuyên nói với ông: “Người tôi đã điều tra ra, điện thoại cùng thân phận tôi sẽ gửi đến di động của ngài, dù sao cũng là họ hàng bên nhà ngài, tôi trực tiếp ra mặt cũng không tốt, ngài nói đúng không?”

    Gương mặt không tính là già của An Thành, lúc xanh lúc đỏ, ngượng ngùng đến nóng rát: “Đúng, tôi nhất định sẽ xử lý, ai, người họ hàng đó cũng không phải rất gần gũi.”

    Sớm biết trước thế này đã không nên mời, còn làm mất mặt bọn họ!

    Hoắc Vân Xuyên: “Ừm, vậy chờ tin tức tốt của ngài.”

    An Thành liên thanh nói: “Được được.”

    Ông cúp điện thoại, ngồi tại chỗ thở ngắn than dài.

    Đinh Vi nghi hoặc nói: “Chuyện gì?”

    An Thành đem lời con rể phân phó nói với vợ, càng nói càng hụt hẫng: “Em nói, em lúc trước làm gì một hai phải lấy năm mươi thiệp mời, bây giờ tốt rồi, những người đó căn bản không đáng……”

    Đinh Vi nghe xong, hỏa khí dâng lên, ném quần áo trong tay mới vừa xếp xong ra: “Đưa điện thoại cho tôi, tôi mắng chết nó cái tên đê tiện này!”

    Tính tình bà nóng nảy, trực tiếp cướp di động của chồng, gọi điện thoại qua kẻ xấu xa kia.

    Bên kia mới đầu không thừa nhận.

    Đinh Vi chửi ầm lên nói: “Con rể tôi đã điều tra ra, các người còn không thừa nhận, có phải muốn cảnh sát bắt được, nhà bà mới thừa nhận hay không?”

    Bên kia liền nói mình chỉ là bà lão không văn hóa, không hiểu chuyện.

    Kiên quyết không nhận là con cái họ làm, bởi vì con cái còn nhỏ, tiền đồ quan trọng.

    Nghe bọn họ xin lỗi, Đinh Vi xì một tiếng khinh miệt, quyết định về sau sẽ đoạn tuyệt lui tới với cái nhà này.

    “Cái gì, chỉ là đùa giỡn!”

    An Thành ở bên cạnh thật cẩn thận nói: “Mắng xong? Anh đây đi gọi điện thoại trả lời cho Vân Xuyên biết.”

    “Ừm.” Đinh Vi cũng thật ngượng ngùng, dù sao cũng là do họ hàng của mình gây ra chuyện, hơn nữa nguyên nhân là gì, trong lòng của bà cũng biết rõ ràng.

    An Thành căng da đầu gọi điện trả lời Hoắc Vân Xuyên, giải thích tình huống, lúc trước người họ hàng kia có tới nhờ vả mình, nhưng lại bị cự tuyệt thẳng mặt, cho nên ghi hận trong lòng, giờ đã quyết định đoạn tuyệt tới lui.

    “Tốt.”

    Hoắc Vân Xuyên chờ có kết quả, một lần nữa đăng lên: Người đã tra ra, chỉ là một kẻ râu ria, mọi người không cần rối rắm về việc này. Ngày mai sẽ đăng hình ảnh và video của hôn lễ, bây giờ còn đang chỉnh sửa lại.

    Nói đến cùng, người gây họa chỉ là một dân chúng bình thường.

    Hoắc Vân Xuyên cũng không muốn làm quá tàn nhẫn, không cần phải giáo huấn đến nơi đến chốn.

    “Đại BOSS! Chúng tôi bây giờ rất muốn xem hình ảnh, bây giờ có thể post lên một tấm hay không a!”

    Đáng tiếc đại BOSS của bọn họ bận bịu rồi, không đếm xỉa tới bọn họ nữa!

    Trên giường lớn.

    Nam nhân cho đủ thời gian, để thiên sứ mết gần chết nghỉ ngơi.

    Hiện tại đã đến lượt hắn hưởng thụ.

    “Ngô……” Trong lúc ngủ mơ thiếu niên nhíu chặt mày, phát ra một tiếng thét kinh hãi: “A……”

    Khuôn mặt méo xệch, từ từ tỉnh táo lại, mang theo biểu tình tựa như khóc tựa giận dỗi nhìn đối phương: “Anh……” Quá dọa người!

    An Vô Dạng không biết nói cái gì mới đúng.

    “Đừng nói chuyện, để dành thể lực.” Hoắc Vân Xuyên có lòng tốt nhắc nhỏ: “Tôi không muốn nhanh như vậy đã buông tha em.”

    An Vô Dạng: “……”

    Kẻ này tinh lực thật dư thừa!

    Da đầu cậu muốn tê dại.

    Chương 82

    Hơi thở mong manh như tiếng ” mèo kêu “, quanh quẩn ở khắp phòng ngủ được dán chữ hỉ.

    Thiếu niên ngày thường có thói quen để móng tay không ngắn, thật sự không thể nề hà, dùng sức cào ở trên lưng người kia, vẽ ra từng dấu quào bắt mắt.

    Nam nhân sắp thoả mãn, dùng ngữ khí ác liệt dường như dụ dõ mở miệng: “Nói chữ ” Xin anh”, tôi sẽ buông tha em.”

    An Vô Dạng vừa nghe liền tạc mao: “Anh có phải là người hay không a!”

    Tiếng nói trong trẻo, chính là bị ép buộc thành miệng khóc nức nở.

    Nắm tay cầm lòng không được nện vào trên cơ thịt rắn chắc, phát ra tiếng ” bang bang “.

    “Em chỉ có chút sức lực thế này?”

    Hoắc Vân Xuyên một chút cũng không để bụng, bởi vì chút sức lực nhỏ nhoi của An Vô Dạng, gãi ngứa cho hắn cũng không đủ.

    Bất quá, khi dễ người quá mức tàn nhẫn, mất nhiều hơn được.

    Cuối cùng hắn hưởng thụ xong một phen, cảm thấy mỹ mãn mà đi tắm rửa.

    “……” An Vô Dạng nằm ở trên giường hô hô thở dốc.

    Sảng khoái thì có sảng khoái, chính là rất mệt a.

    Hai người đàn ông vật lộn, sẽ rất kịch liệt……

    “Ui, eo tôi……” Đầy người thiếu niên đều là dấu vết ái muội, cậu trở mình, bò đến mép giường kéo ra ngăn kéo, bên trong đặt thuốc mỡ.

    Liên tục hai ngày bị làm quá độc ác.

    An Vô Dạng chính mình trở tay gian nan mà bôi thuốc mỡ, đột nhiên bị một đôi tay ngăn lại, trên đỉnh đầu cũng vang lên giọng nói của Hoắc Vân Xuyên: “Để tôi.”

    Hắn ra tay, làm cho An Vô Dạng tê tê hít khí lạnh.

    “Đau, anh là tên cầm thú……” Thiếu niên cắn môi nhẫn nhịn, sau đó cướp lấy khăn lông lung tung lau mặt, ném trả cho hắn, để hắn thay mình lau người.

    “Chờ em qua hai mươi tuổi, em cũng sẽ trở thành cầm thú thôi.” Hoắc Vân Xuyên nhận lấy khăn lông, vùi đầu lau sạch.

    An Vô Dạng quay đầu đi, chưa nói cái gì.

    Chính là trong lòng nhịn không được nghĩ, khi chính mình hơn hai mươi, Hoắc Vân Xuyên đã hơn ba mươi, khi chính mình hơn ba mươi, Hoắc Vân Xuyên đã hơn bốn mươi.

    Nói như vậy…… Hình như chênh lệch cũng không phải rất lớn.

    Cậu nhẹ nhàng thở ra, yên lặng mà gối lên cánh tay của chính mình.

    Một dáng vẻ thực ngoan ngoãn, người đàn ông thay cậu lau người, mềm lòng không chịu nổi: “Được rồi, tôi là cầm thú được rồi chứ?”

    An Vô Dạng qua một lúc, mới hiểu ra chính mình đang được Vân Xuyên dỗ dành.

    Vẻ mặt lập tức cười ngây ngô, lật người qua, dùng bàn chân dẫm lên vai lão già kia: “Chờ anh già rồi, nằm bất động, đến lượt em làm anh có được không?”

    Hoắc Vân Xuyên gác đầu cậu gối lên tay mình, ánh mắt lạnh buốt liếc mắt nhìn cậu, còn kèm thêm một nụ cười lạnh.

    “Tôi thấy em tinh thần khá tốt?”

    An Vô Dạng lập tức lúng túng nói: “Không không không, em mệt muốn chết, ngủ ngon.”

    Ngày hôm sau, tin tức mới mẻ về hôn lễ ra lò, ở trên mạng ngoài mạng đều sôi sùng sục.

    Tuy rằng không phải minh tinh, nhưng là Hoắc Vân Xuyên có tiền có nhan sắc, năng lực thu hút không thể kém hơn so với minh tinh hạng nhất đâu.

    An Vô Dạng xem qua album của chính mình, trừng đến tròng mắt to tròn: “Đây là em sao?” Cậu cầm ảnh chụp cọ cọ trong lòng ngực Hoắc Vân Xuyên hỏi.

    “Làm sao vậy?” Hoắc tổng từ di động nhìn thoáng qua, đó không phải thực rõ ràng sao?

    “Đẹp trai quá vậy?” Thiên sứ nói.

    Hoắc Vân Xuyên im lặng thừa nhận một chút, muốn nói hắn đời này gặp qua người không biết xấu hổ nhất, người đó có thể chính là thiên sứ.

    Làm hôn lễ xong, số lượng fan của An Vô Dạng đột ngột tăng vọt, có thể so với ngồi tên lửa.

    Bây giờ khắp nơi đều có tin tức của cậu, không biết còn tưởng rằng đây là tiểu thịt tươi mới nổi của công ty nào, còn hỏi có tác phẩm là gì.

    Giới giải trí rất để ý lượng người quan tâm.

    An Vô Dạng rất có tài nguyên có tiềm lực, nếu có thể mời tham gia tiết mục chắc chắn sẽ không tệ.

    Trong lúc nhất thời tiết mục có kế hoạch muốn mời cậu tham gia không ít.

    Làm cho cảm xúc của các minh tinh hạng hai hạng ba trong giới giải trí thật phức tạp, đều cho rằng vị này muốn xuất đạo.

    Đáng giá nhắc tới chính là fan An Vô Dạng, lúc biết được có người muốn kéo Tiểu Điềm Điềm của bọn họ vào giới giải trí, liền nổi giận!

    Gửi lời tới các loại đạo diễn chế tác trong giới giải trí, bảo họ cút xéo đi!

    “Giới giải trí chướng khí mù mịt như vậy, Tiểu Điềm Điềm của chúng tôi đi vào làm cái gì? Tiền? Các người từ bỏ đi!”

    “Đúng đúng đúng, vòng giải trí loạn như vậy, các người tự mình chìm đắm trong bể khổ đi, Tiểu Điềm Điềm của chúng tôi không cần không cần.”

    “Tuy nói An ngọt ngào vào giới giải trí khẳng định sẽ là một siêu sao, tài nguyên trời sinh tự có, nào có đạo lý không hồng! Nhưng là, mấy minh tinh đều là đức hạnh gì chính mình không biết sao, chỉ sợ có chút không có mắt tìm cách ôm đùi, hận không thể xách giày cho Tiểu Điềm Điềm a~”

    “Chuyện đó không được, giày của Tiểu Điềm Điềm lão Hoắc đã sớm nhận thầu!”

    “Cả chúng ta cũng không dám nhúng tay.”

    Fan hâm mộ, thế nhưng cự tuyệt An Vô Dạng tham gia.

    Tuy rằng An Vô Dạng không tham gia tiết mục, bọn họ cũng có thể nhìn thấy càng nhiều tài nguyên.

    Loại yêu quý trần trụi thế này, làm cảm động tới An Vô Dạng rồi.

    Bài tập thật là khó 2000V: Nghe nói mọi người sợ tôi vào giới giải trí, kỳ thật không cần sợ a, vào đầu tháng chín tôi đã khai giảng rồi [ mặt cười /]

    Các fan xếp hàng nhắn lại!

    “Sách cũng chưa đọc xong, vào giới giải trí cái gì? Bài tập quá ít sao!”

    Tiết mục fan ngăn cản thần tượng có thực lực nhà mình, cũng là người trước kẻ sau không ai bằng, rất hiếm thấy.

    “Vì việc học của Tiểu Điềm Điềm nhà chúng ta, mọi người cũng rầu thúi ruột.”

    “Qua một năm mới đi học lại năm nhất, học tập sẽ tốt chứ? Vào vườn trường có thể bị khi dễ hay không?”

    Học tra tranh thủ thời gian lên Weibo trả lời bọn họ: “Không thể nào, cho nên gần đây đang nỗ lực học bù, không chỉ là học tri thức trong sách giáo khoa, bài tập thật ra một chút cũng không ít.”

    Bình luận khu fan là học bá: “Tôi học chuyên Toán trường Thanh Hoa, nhưng khoa học tự nhiên khoa học xã hội cũng không tồi, cậu có vấn đề gì liên quan đến học tập tùy thời có thể hỏi tôi nha, tôi rất vui lòng làm người dạy cho cậu!”

    Học bá 2: “Tôi tôi tôi! Trường Harvard! Tôi cũng có thể giúp cậu học tập cơ ~~”

    Fan: “Đờ mờ, không thể tin +985 đều ngượng ngùng nói chính mình là fan Tiểu Điềm Điềm.”

    Học bá 3: 985 các bạn nhỏ đến tầng này tập hợp một chút, mặt khác, có ai học cùng trường với Tiểu Điềm Điềm không?

    Fan: Chúng ta có thể thảo luận một chút làm cách nào để Tiểu Điềm Điềm thi lên thạc sĩ học một ngành nào đó thật tốt, có ai thi lên thạc sĩ hoặc có bạn bè của mình thi rồi thì chia sẻ kinh nghiệm đi?

    Bài tập thật là khó 2000V: Mọi người đều thật là lợi hại, xin nhận lấy một lạy của tôi……

    Hoắc phu nhân lo lắng con dâu không nắm giữ tốt phương hướng của dư luận, tình cờ đi lên nhìn xem tình huống.

    Kết quả, bị không khí nhiệt tình học tập làm cho kinh ngạc không thôi.

    “Đứa nhỏ này……” Thật là, thường thường đều làm chút sự tình ngoài dự đoán của mọi người, cố tình còn làm người khác cảm thấy đáng yêu không chịu nỗi.

    Có thể ở trên Weibo cùng các fan của mình thảo luận học tập, An Vô Dạng cũng coi như là hiếm có rồi.

    Fan tiểu hoa phấn cùng tiểu sinh phấn nhà khác chán ghét chết bọn họ.

    Một đề tài trùng hợp gần đây, khi có tin hai người họ kết hôn, tin tức đều bị chèn ép chặt chẽ, bọt nước cũng chưa nổi lên.

    Một cái là phim truyền hình phát sóng gần đây, diện mạo so với An Vô Dạng không sai biệt lắm, thanh tú dễ thương, nhưng là diễn xuất thì kém một đoạn, bị người hạ thấp không xứng!

    Vị tiểu thịt tươi không được hoan nghênh này, quả thực không cần quá hận An Vô Dạng.

    Đáng sợ chính là, còn không dám cọ nhiệt độ về chuyện Hoắc thị, nếu không, chết như thế nào cũng không biết.

    Fan cũng không biết nói idol nghĩ như thế nào, chính là tức giận, từ chối thừa nhận đó là một bộ phim không được chào đón.

    Bọn họ gấp đến độ ở trên mạng mắng An Vô Dạng: “Đường đường là đàn ông còn gửi ảnh lên báo, có xấu hổ hay không?” Rất thông minh mà không có nói đến nghệ sĩ nhà mình.

    Thình lình, thiên sứ xông ra.

    Bài tập thật là khó 2000V: Tôi không có gửi ảnh lên báo a……

    Đó đều là biên tập viên truyền thông muốn tăng lượng tiêu thụ thôi.

    An Vô Dạng tính tình tốt, còn giải thích với những người mắng mình.

    Fan cậu thì tính tình không có tốt như vậy.

    “Fan hâm mộ của XX đúng không? Hiện tại trịnh trọng cảnh cáo các người, cút xa tầm mắt của chúng tôi, còn nhìn thấy một cái bình xịt hiện thân, liền làm xấu mặt XX của các người, nói được thì làm được!”

    Fan hâm mộ của XX chiếm đa số, nghe được lời cảnh cáo liền kỳ quái.

    Fan An Vô Dạng: “Đi, nói với đại BOSS đi!”

    Lại lại lại lại đi thọc mạch đến trước mặt Hoắc Vân Xuyên……

    Hoắc Vân Xuyên tức giận: “Người kia nhà tôi mỗi ngày ở nhà làm bài tập, ai không có mắt trêu chọc?” Hắn trực tiếp gọi điện thoại liên hệ với người đại diện XX, thong thả ung dung nói: “Nói đi, đăng báo có cái gì không đúng?”

    Nghệ sĩ dính nhiệt độ còn khoe mẽ, xuy!

    “Vậy ngài muốn thế nào?”

    “Ngừng hoạt động hai năm.”

    Người đại diện cũng tức giận, cười nói đáp lại: “Hoắc tổng, không cần phải nháo đến khó coi như vậy?” Ẩn dật hai năm, vị tiểu thịt tươi này cũng già rồi, hắn còn kiếm tiền cái rắm gì nữa.

    Hoắc tổng nói: “Cứ quyết định như vậy, trong vòng 3 ngày không chấp hành, tôi tự mình đi tìm Tần tổng của các người.”

    Lấy thân phận cùng nhân mạch của hắn, căn bản không cần thiết phải thương lượng với người đại diện.

    “Này, ỷ thế hiếp người!” Người đại diện đen mặt mắng một câu.

    Quay đầu lại thông báo với vị tiểu thịt tươi còn chưa có kiếm được đồng tiền lớn nào cho hắn: “Sự tình là như thế này, mấy năm nay cậu ít xuất hiện trước báo giới đi.”

    Tiểu thịt tươi trợn tròn mắt: “…… Không phải anh nói có thể cọ chút sức ảnh hưởng sao?”

    Phiên bản xấu gì đó, kỳ thật là chính bọn họ tràn ra tin tức.

    Hiện tại làm thành cái dạng này!

    “Ai biết họ Hoắc chính là loại người này, một chút mệt cũng không chịu ăn.”

    Người đại diện cũng đặc biêtk buồn bực, dặn dò một số nghệ sĩ dưới tay của mình: “Các người nhớ kỹ, vợ hắn rất tự phụ, không cần lại đi ăn vạ.”

    Trong vòng 3 ngày, trên mạng lan truyền sự tình tiểu thịt tươi XX bị tẩy chai.

    Các fan An Vô Dạng trong lòng rõ rành rành, lập tức nhảy cao ba thước chúc mừng, thuận tiện lạy đại BOSS một lạy!

    “Chân linh a, quả nhiên là thương Tiểu Điềm Điềm của chúng ta thương đến tận xương.”

    “Tôi thật là càng ngày càng hâm mộ lão Hoắc, lúc còn sống liền ở chỗ của Tiểu Điềm Điềm dưỡng già!”

    Mỗi năm một lần tiệc tối từ thiện XX tiến hành giữa tháng 8, chỗ này tụ tập rất nhiều phú hào, chỉ không có minh tinh.

    Bởi vì đây là một bữa tiệc tối trong vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu.

    “Anh tiểu Minh!” Thiếu niên thần thái sáng láng, sau khi gặp người quen, chạy qua chào hỏi.

    “Hiii ~~” hoa hoa công tử Quý Minh Giác lập tức bỏ cô tiểu thư qua một bên, lại đây giang hai tay ôm lấy thiếu niên mảnh khảnh: “Thật vui khi gặp em, còn tưởng rằng Vân Xuyên không cho em ra cửa chứ.”

    “Cậu cảm thấy có khả năng sao?” Hoắc Vân Xuyên chậm rãi đi tới.

    Có rất nhiều người nhìn hắn, bao gồm người trước đó vừa nói chuyện với Quý Minh Giác…… Lam Vi Vi tiểu thư.

    Làm một vị tiểu thư xứng danh với hào môn danh giá, bên người cô không thiếu người theo đuổi, nhưng là thật sự, có chút ghen ghét thiếu niên trong một đêm đã được Hoắc Vân Xuyên ôm đến bên người nhà nhà đều biết.

    Ánh mắt hai bên ở trong không khí chạm vào nhau, nhà trai căn bản không nhận ra được, gương mặt này đã từng gặp qua.

    Hắn trong lòng trong mắt chỉ có một người.

    “Em lập tức phải khai giảng, hắn nói mang em ra ngoài hít thở không khí.” An Vô Dạng biểu tình thoải mái mà cười nói, cao hứng trở lại bên người Hoắc Vân Xuyên, dùng tay đặt lên bả vai đối phương: “Đúng không, Hoắc tổng?”

    Trên cái ót trơn bóng tức khắc ăn một bàn tay: “Không cần kêu loạn.”

    Sắm vai nhân vật, là trò chơi Hoắc đại thiếu thực thích.

    Chương 83

    Song phương chiều cao cách xa, một người cao một mét chín, một người chỉ có 1 mét bảy.

    Thấp với cao, vốn là sự tình làm người oán hận.

    Ánh mắt thiếu niên giảo hoạt, lập tức rút tay về, nhìn kỹ, hai gò má còn có chút ửng đỏ.

    “Vậy đi, mọi người trò chuyện, em đi lấy chút đồ uống.” Đợi nửa ngày, bên cạnh không có nhân viên phục vụ lại đây, An Vô Dạng liền tự mình đi lấy rượu.

    Nghe thấy nam nhân sau lưng căn dặn: “Em chỉ có thể lấy nước trái cây.” Cậu cũng không quay đầu lại, phất tay một cái chứng tỏ mình biết rồi.

    Có ý nghe bọn họ nói chuyện Lam Vi Vi quả thực buồn cười, cô xưa nay không biết, Hoắc Vân Xuyên dĩ nhiên là loại nam nhân thế này.

    “Ồ?” An Vô Dạng kinh ngạc nói: “A, lại gặp mặt.” Cậu nhớ tới Lam Vi Vi, một bên lấy rượu một bên chào hỏi.

    “Mời.” Lam Vi Vi nhìn cậu, nâng nâng cái ly trong tay.

    An Vô Dạng thấy thế, cũng giơ lên ly nước trái cây của bản thân, có chút lúng túng cười cười: “Nước kiwi, uống rất ngon.”

    Cậu không quá muốn tiếp xúc với người xa lạ khác phái, cúi đầu chọn lựa loại rượu thích hợp cho Hoắc Vân Xuyên uống.

    Nhìn dáng vẻ cậu do dự, Lam Vi Vi dùng ngón tay sơn màu đỏ tươi, ra hiệu chỉ lên chai thứ ba: “E rằng hắn sẽ thích.”

    An Vô Dạng sửng sốt, sau đó nói tiếng cám ơn: “Tôi không hiểu về rượu lắm.” Tuy rằng đã học một quãng thời gian, thế nhưng nói thật, một lần học nhiều thứ như vậy, có thể học giỏi thì đã là thiên tài.

    Lam Vi Vi cười cười, trong lúc phất tay tràn ngập phong tình vạn chủng.

    Bây giờ, cô đã tiêu tan ý định chọn lựa Hoắc Vân Xuyên, cuối cùng đành chấp nhận sự thực hắn cưới một người đồng tính.

    Suy nghĩ lại xem, người phụ nữ mang thai trước kia lợi hại như vậy, cũng không thể nắm giữ được Hoắc Vân Xuyên, nghĩ như vậy, chính mình cũng xem như là tránh được một kiếp.

    “Cho anh.” An Vô Dạng trở lại bên người Hoắc Vân Xuyên, nâng cốc rượu đưa cho đối phương.

    “Cảm ơn em.” Hoắc Vân Xuyên cầm lấy ngửi một cái, nhíu mày: “Rượu này…” Lúc thường, hắn ở nhà không uống rượu, thiên sứ căn bản sẽ không biết được hắn thích uống rượu gì.

    Ngày hôm nay lấy được, vừa vặn là loại rượu trước đây hắn yêu thích.

    “Làm sao, không thích sao?” An Vô Dạng hỏi.

    “Không có, tôi rất thích.” Hoắc Vân Xuyên nói, nhấp một miếng rượu do người yêu thích đưa, tâm tình rất khoái trá.

    Thiếu niên cũng cười theo, dư quang khóe mắt liếc tới chị gái ở gần đó hay tình cờ để ý về bên này, cậu đoán, đó là nợ phong lưu của ba ba Đôn Đôn.

    Bất quá, cậu sẽ không quản.

    “Sắp khai giảng, lúc đó Dạng Dạng không trọ ở trường chứ?” Hoắc Kiêu đang ở trong thư phòng, mấy cha con đang ở đây bàn bạc công việc làm ăn của gia tộc, cuối cùng nói đến chuyện An Vô Dạng sẽ lập tức khai giảng.

    “Không được.” Hoắc Vân Xuyên không cần nghĩ nhiều.

    Ông cụ Hoắc: “Nhưng mà theo ông thấy, tuổi của Dạng Dạng đang là lúc kết giao bạn bè, cũng cần thiết trải nghiệm một chút sinh hoạt ở vườn trường.”

    “Ông nội, để bản thân em ấy trọ ở trường rất nguy hiểm.” Hoắc Vân Xuyên không đồng ý mà nhíu mày, phảng phất như đã thấy chuyện bất ngờ ngoài ý muốn.

    “Vân Xuyên cân nhắc cũng không phải không có lý, dù sao Dạng Dạng tình huống đặc biệt, trọ ở trường có thể sẽ không tiện…” Hoắc Kiêu chống lại cái nhìn của Hoắc Vân Xuyên.

    Kỳ thực căn bản không cần thương lượng, Hoắc Vân Xuyên đã sớm ở cạnh trường học An Vô Dạng mua một căn chung cư, bất cứ lúc nào cũng có thể vào ở.

    Hắn trở lại phòng ngủ, sờ sờ thiếu niên còn đang vùi đầu khom lưng: “Em đi học, tôi và Đôn Đôn cũng theo cùng em.”

    An Vô Dạng cao hứng đến nhảy cao ba thước, như koala treo móc trên người đối phương: “Vậy thật sự là quá tốt, em sẽ có thể mỗi ngày nhìn thấy hai người đúng không?”

    “Có thể.” Hoắc tổng lời ít mà ý nhiều nói.

    Đầu tháng chín trong vườn trường, người người nhốn nháo, vô cùng rộn ràng.

    Nhìn thấy bên người có người lớn đi cùng, giúp đỡ mang hành lý, giống nhau đều là sinh viên mới.

    Các học trưởng học tỷ, nhìn thấy tân sinh đều sẽ lộ ra nụ cười thân thiện.

    Nhưng mà, tân sinh được người yêu đưa tới đi học thật sự không nhiều; đối tượng mang kính râm đưa tân sinh tới… Vẻn vẹn cũng chỉ có một người như vậy.

    An Vô Dạng không trọ ở trường, cho nên không cần phải mang tới đồ đạc.

    Bên tay cậu chỉ cầm một bình thủy thật sự không nặng, nhưng rất nhanh đã bị Hoắc Vân Xuyên cầm mất.

    “Cần vậy sao? Vậy em cầm cái gì nha?” Thiếu niên kỳ quái thật ngượng ngùng, luôn cảm thấy bạn học chung quanh đều đang vô tình hay cố ý nhìn chính mình.

    “Em chỉ cần cố gắng mà sống sót là được.” Hoắc Vân Xuyên nói.

    “…”

    Không liên quan, bọn họ còn đang xếp hàng lãnh đồng phục quân sự, An Vô Dạng không tin, lúc quân huấn Hoắc Vân Xuyên còn có thể xuất hiện ở hiện trường bung dù cho mình.

    “Học quân sự anh sẽ quản sao?” Cậu không yên tâm hỏi một câu.

    “Không quản.” Hoắc Vân Xuyên lập tức nói.

    An Vô Dạng chiếm được đáp án bản thân muốn, thế nhưng… Đối phương trả lời cũng quá qua loa, thật khiến người nghĩ bậy nghĩ bạ mà.

    Làm xong xuôi thủ tục nhập học, nhận được đồng phục quân sự, ngày hôm nay hành trình báo danh của tân sinh cứ như vậy xong xuôi.

    Hoắc Vân Xuyên đuổi An Vô Dạng về căn chung cư mới dưới lầu: “Sinh viên, tự mình lên đi.”

    Hắn có việc phải đi xử lý, đã nói trước đó rồi.

    “Chà chà, anh thực sự là đủ mắc cười.” An Vô Dạng bĩu môi, trực tiếp cởi đai an toàn xuống xe.

    “Trở lại.” Đại BOSS ở sau lưng gọi về.

    Thiếu niên lười biếng ngoái đầu nhìn lại: “Làm gì?”

    “Em không hôn tôi một chút đã đi?” Hoắc Vân Xuyên hỏi.

    “Được thôi.” An Vô Dạng cân nhắc chốc lát, nhấc theo ba lô đi trở về, đem ba lô mang lên trên bả vai, sau đó khom lưng liếm một ngụm lên môi trên người yêu, nụ cười không nói ra được có bao nhiêu quyến rũ: “Đã được chưa?”

    Hoắc Vân Xuyên con ngươi tối sầm, nắm hàm dưới cậu, tiến quân thần tốc, quấn lấy vật nhỏ vừa nãy làm mấy chuyện xấu trừng phạt một trận.

    “A…” Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!

    Hoắc Vân Xuyên hôn đủ rồi, mới buông cậu ra: “Nghe lời chút, trở về đi thôi.”

    An Vô Dạng suy nghĩ một chút, gật gật đầu lên trên nhà.

    Căn phòng này như trước rất lớn, bên trong chất đầy đồ đạc của Đôn Đôn cùng An Vô Dạng, có rất nhiều thứ còn chưa kịp lấy ra sắp xếp.

    Sau khi cậu trở về, dì Trương tinh thần mười phần giao Đôn Đôn cho cậu: “Đến đây ôm Đôn Đôn đi, dì sắp xếp đồ vật cho.”

    “Ai.” Thiếu niên ôm con trai năm tháng, một bên hôn một bên đi vào trong thư phòng, thả xuống ba lô trên vai.

    “Nha, a.” Bạn nhỏ Hoắc An giơ tay nhỏ mập mạp, vung vẩy ở trong không khí, đôi mắt xoay tròn, nghiêm túc nhìn ba ba.

    “Con đang nói cái gì? Con muốn nói với ba ba cái gì nha?” An Vô Dạng tìm ra móc treo, đeo bảo bảo ở trước người: “Ngoan, ngủ đi, ba ba đọc sách một hồi.”

    “Nha?” Đôn Đôn không thể không đi nắm lấy quyển sách ở trên đầu mình.

    “Con tiểu bại hoại này…” An Vô Dạng không thể làm gì khác hơn là buông sách xuống, chuyên tâm nói chuyện với bé.

    Buổi chiều Hoắc Vân Xuyên trở lại, Đôn Đôn đang vùi ở trong lồng ngực người ta chơi đùa, đưa tay muốn ba ba ôm: “A…”

    An Vô Dạng thật đáng giận: “Lúc ba trở lại sao không thấy con nhiệt tình như vậy, là ai nhìn con một buổi trưa nha, Đôn Đôn thối tha. Đi đi đi, cho hắn một ngụm nước lên mặt đi.”

    Đôn Đôn bị mắng, kiên trì không ngừng mà bò tới trong lồng ngực ba ba, mãi đến khi đối phương ôm lấy bé.

    “Bị mắng?” Hoắc Vân Xuyên cúi đầu, hôn một cái lên khuôn mặt bụ bẫm kia.

    Dì Trương thấy thế, cười híp mắt nói: “Hoắc tiên sinh có thời gian liền ôm bé, bé dĩ nhiên thân nha.”

    Tuy nói Hoắc Vân Xuyên lúc thường hay thích nghiêm mặt, thế nhưng đối với bạn nhỏ lại vô cùng tốt, khóc nháo làm sao cũng bình tĩnh tiếp thu.

    An Vô Dạng thì không được, tình cờ sẽ có lúc tánh tình trẻ con.

    Đôn Đôn vẫn luôn khóc vẫn luôn khóc, cậu sẽ phát cuồng, tay chân luống cuống, hận không thể quỳ xuống cầu tiểu tổ tông đừng khóc.

    Sáng ngày thứ hai, thiếu niên dậy sớm đi học, hôn con trai vẫn đang say ngủ một cái, cùng với ba ba ruột của con trai nằm một bên đã tỉnh rồi: “Em đi.”

    Hoắc Vân Xuyên kéo tay cậu: “Thật sự không cần tôi đưa em?”

    Người trước mặt không nói: “Chỗ này đến trường học có bao xa đâu?” Đi vài bước chân mà thôi: “Thôi, em đi đây.” Cậu nói xong, tránh ra sự kiềm chế của đối phương.

    Ba lô, mũ lưỡi trai, nước, bla bla, An Vô Dạng mang tới những thứ đồ này, xuyên qua hai con đường cái, đi đến trường sắp sửa trải qua mấy năm.

    Cậu suy nghĩ một chút, từ trong túi đeo lưng lấy ra một chiếc mắt kính gọng đen, mang lên.

    Lúc đi vào phòng học, quả nhiên bởi vì trên người giản dị không có trang phục bắt mắt, cũng không có ai chú ý tới cậu.

    An Vô Dạng căn cứ theo chiều cao của mình, tìm một vị trí ở giữa lớp, đồng thời nghi hoặc, làm sao tất cả mọi người thích xếp sau, toàn bộ đều ngồi vào phía sau vậy.

    Những bạn học tới sau, cũng giống cậu, nhìn một chút phía sau đã bị chiếm đầy, chỉ có thể chọn vị trí ở giữa.

    “Xin chào, chỗ này có người ngồi sao?”

    Lúc An Vô Dạng ngẩn người, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói ôn hòa.

    “Không có. Cứ ngồi đi.” Sau khi cậu hoàn hồn vội nói.

    “Cảm ơn.” Người kia rất cao, vừa nhìn chính là “Tuyển thủ” xếp sau, nhưng đáng tiếc phía sau bị chiếm hết rồi: “Tôi gọi Ôn Lăng, còn cậu?”

    Tên cao to sau khi ngồi xuống, đem ba lô đặt ở bên chân của mình, sau đó xòe bàn tay ra với An Vô Dạng.

    An Vô Dạng vội vàng nói: “Tôi tên An Vô Dạng, rất hân hạnh được biết cậu.” Cậu nắm chặt tay Ôn Lăng, tháo cái nón xuống cười cười.

    “Ừm, không cận thị tại sao đeo kính?” Ôn Lăng tò mò nhìn bạn học mới, dùng phương thức chính mình ghét nhất đi đánh giá đối phương.

    Nhưng mà y phát hiện, bạn học mới lại không có nhìn chằm chằm trên người mình.

    “Há, cái này a” An Vô Dạng lúng túng đẩy đẩy kính mắt, nghiêm trang nói hưu nói vượn: “Cậu không cảm thấy tôi đeo kính rất đẹp trai sao?”

    Ôn Lăng: “…”

    Một phút chốc sau mấy chỗ xung quanh cũng ngồi đầy… Không biết có phải hay không là ảo giác của An Vô Dạng, cậu cảm thấy được sau khi Ôn Lăng lại đây, “Lượng tiêu thụ” vị trí xung quanh mình cực kỳ tốt.

    Trước sau trái phải đều có con gái, hơn nữa các cô cũng không trực tiếp bắt chuyện với Ôn Lăng.

    “Này, chào cậu.” Lại là một lời chào hỏi với An Vô Dạng, nhưng ánh mắt cô gái lại liếc người cùng bàn với cậu.

    An Vô Dạng ngồi ở bên cạnh mười mấy phút, sinh ra một loại ảo giác chính mình rất được con gái hoan nghênh: “Xin chào.” Cậu ý vị sâu xa liếc mắt nhìn bên cạnh: “Tôi gọi An Vô Dạng, cậu ta gọi Ôn Lăng.”

    Chỉ có thể giúp cô gái đến vậy thôi.

    “… Tôi là Hải Quỳnh.” Cô gái chiếm một chỗ tốt, hài lòng ngồi xuống.

    Người anh em bên cạnh thờ ơ không động lòng, dĩ nhiên nằm nhoài trên bàn nhắm mắt dưỡng thần.

    Một phút chốc rốt cuộc tới thêm một bạn học nam, chiều cao không hơn An Vô Dạng lắm, trên mũi đeo một cặp kính mắt, là loại không gọng, đúng chuẩn học bá.

    Hơn nữa còn là một kẻ lắm lời!

    An Vô Dạng rốt cuộc tìm được người có thể tán gẫu, vì vậy hai người ríu rít tán gẫu mọi chuyện, từ cuộc sống tiểu học cho tới lúc thi đại học đen tối, thật sự rất hoài niệm.

    “Cậu tuổi chim sẻ sao?” Ôn Lăng quay đầu nhìn cậu.

    “A? Không phải, tôi tuổi rồng.” An Vô Dạng trả lời, lại qua mấy phút, mới phản ứng kịp, đối phương đang lên án chính mình quá ồn, cậu nóng bừng mặt mà im lặng, chấm dứt lảm nhảm với bạn học mới gặp gỡ.

    Chương 84

    Đầu tháng chín khí trời vẫn còn tương đối nóng, sau khi thầy đến, tự giới thiệu ngắn gọn mình xong, sau đó thì cho các bạn học một liều thuốc dự phòng: “A, các bạn, xét thấy thời tiết tương đối nóng, buổi lễ khai giảng của chúng ta sẽ không tiến hành thời gian quá lâu, mọi người không cần sợ hãi.”

    Nhóm tân sinh viên phía dưới bắt đầu kêu rên, bên ngoài ánh nắng mặt trời chói chang, một giây đồng hồ đều không muốn ra a.

    “Gào cái gì mà gào? Thật là, trốn được lễ khai giảng, trốn học quân sự được sao?” Thầy dùng phấn gõ gõ lên bục giảng, rất tàn nhẫn: “Đi một chút thôi, đều đi ra ngoài.”

    Các bạn học tự giác xếp hàng, không có thầy nhìn, cũng không có cán bộ lớp ở bên cạnh tổ chức…

    Không hề giống như hồi cao trung.

    “Cậu đi đâu đấy?” Ôn Lăng cao gầy kêu lên một tiếng với bảo bảo ngoan đang tiến lên xếp hàng.

    “Tôi lùn, tôi xếp phía trước…” An Vô Dạng trả lời, trong tay ôm cái ba lô giá rẻ chính mình đã dùng lúc cao trung.

    “Vậy không phải sẽ đem cậu phơi khô sao?” Ôn Lăng chỉ chỉ chỗ trước mặt mình: “Đứng ở đây đi, có người giúp cậu che nắng.”

    Anh em phía trước nghe vậy, quay đầu lại trừng mắt nhìn Ôn Lăng.

    Người nọ muốn nhìn một chút là ai mà xấu tính như thế!

    “Này.” Ôn Lăng lại hướng hắn lộ ra một nụ cười nhã nhặn lễ độ, còn không biết xấu hổ mà nói: “Đều là bạn học, giúp đỡ lẫn nhau thôi.”

    “Phốc…” An Vô Dạng suy nghĩ lại cũng có đạo lý, liền đi tới chỗ còn thiếu kia, tựa hồ thật sự không bị nắng lắm: “Cảm ơn cậu, Ôn Lăng.”

    Nam sinh phía sau sờ cằm: “Cậu gọi An Vô Dạng? Sao tôi cảm giác tên này có chút quen tai nha?”

    An Vô Dạng trong lòng hồi hộp, bị nhận ra sao?

    Nghĩ lại cũng đúng, chính mình số lần lên báo cũng không ít, có người nhận ra cũng rất bình thường.

    “Bình yên Vô Dạng?” Ôn Lăng vỗ tay cái độp, cười nói: “Ba mẹ của cậu thật biết đặt tên.”

    “Ai?” Thiếu niên còn tưởng rằng mình bại lộ thân phận nóng mặt một trận, thật mất mặt, còn cho là mình nổi tiếng lắm!

    Kỳ thực cũng khó trách, trên internet lưu truyền cũng không phải tên An Vô Dạng, những người ái mộ càng yêu thích gọi cậu là An ngọt ngào, Tiểu Điềm Điềm, hơn nữa mỗi lần chụp hình đều mặc trang phục được lựa chọn tĩ mỉ.

    Đột nhiên mặc một chiếc quần cộc cùng T shirt, có thể nhận ra mới là lạ.

    Có thể làm người nổi tiếng, mỗi lần ra cửa đều bị nhận ra, chỉ có thể là mỗi ngày lên báo, hai là minh tinh.

    An Vô Dạng không phải, một không tác phẩm hai không có thời gian lắng đọng, trong sức công nhận của quần chúng, có thể còn không bằng một người nổi tiếng trên mạng.

    “Trời thật là nóng.” Thiếu niên thì thầm, từ trong balo lấy ra một cái quạt nhỏ, phẩy phẩy gió ở trước mặt mình.

    “Cậu còn có thứ này?” Ôn Lăng có chút hoài nghi, chính mình sợ là không phải gặp một tên gay chứ?

    “Người trong nhà giúp tôi chuẩn bị, tôi còn nữa đây này.” An Vô Dạng lấy ra một cái dự bị, hào phóng cho bạn học mới mượn: “Nè, quạt cho mát mẻ.”

    Ôn Lăng nhận cái quạt, nếu như người trong nhà chuẩn bị cho, đó chỉ là gia đình lo lắng cho đứa nhỏ mà thôi, hẳn không phải là gay.

    “Cảm ơn.” Y mở ra quạt một hồi, cũng đúng, thật sự có chút mát mẻ.

    Sau một tiếng, lễ khai giảng trong sự vô cùng không khỏe của các bạn học, cuối cùng cũng kết thúc.

    Mọi người như ong vỡ tổ đi mua nước uống, đi phòng rửa tay.

    Còn An Vô Dạng chậm rãi ung dung mà lấy ra hai cái bình nước của bản thân trong ba lô, một cái chứa nước ô mai, một cái chứa nước sôi.

    Trước tiên uống một hớp nước sôi, rồi uống một hớp nước ô mai, lại uống một hớp nước sôi, vô cùng đã khát.

    Ôn Lăng nhìn cậu một chút, không biết nên nói cái gì cho phải với bạn nhỏ tinh xảo này: “Khụ, tôi đi mua nước uống, quạt một lát sẽ trả lại cho cậu.”

    An Vô Dạng: “Ừ, cậu đi đi, không sao cả, không cần vội vã.”

    Quạt nhỏ còn đang đung đưa, thổi bay tóc mái trên trán cậu, để lộ ra cái trán trắng nõn.

    Đây nhất định là một đứa trẻ nhà giàu, gia giáo tốt, tính cách tốt… Ôn Lăng cầm quạt nhỏ của người ta, nội tâm lạnh lùng nghĩ thầm, cừu nhỏ đơn thuần, khả năng bị gạt là cấp số nhân, chà chà.

    Không bao lâu, Ôn Lăng trở lại, từ trong túi lấy ra một viên kẹo que Alps, giao cho An Vô Dạng: “Mời cậu ăn kẹo.”

    Kẹo này một que đến năm tệ, An Vô Dạng nhớ rất rõ ràng.

    “Cảm ơn.” Cậu nhìn một chút, là vị sô cô la.

    “A, Ôn Lăng thật tốt a, còn mua kẹo cho bạn cùng bàn.” Bạn nữ Hải Quỳnh ngồi trước quay lại, vừa vặn nhìn thấy An Vô Dạng lột vỏ kẹo.

    An Vô Dạng mở ra chuẩn bị nhét vào trong miệng, bị cô gái nhìn một cách hâm mộ, sao còn không thấy ngại mà ăn được: “Nếu không cho cậu ăn này.”

    Hải Quỳnh dĩ nhiên thật ngại ngùng: “Tôi…”

    “Đã không ăn thì cho tôi đi.” Ôn Lăng cười híp mắt đoạt lấy, dáng vẻ chuẩn bị tự mình ăn.

    Hải Quỳnh trêu ghẹo y vài câu, y một bộ dáng dửng dưng như không.

    Sau khi yên tĩnh lại, Ôn Lăng trả kẹo que lại cho An Vô Dạng: “Nhanh liếm một chút.”

    Dạy cừu nhỏ một bài học đầu tiên, thứ tốt phải giữ lấy cho mình, không nên để cho người khác có cơ hội mơ ước.

    An Vô Dạng trợn mắt ngoác mồm, cảm thấy được người cùng bàn này động tác quả thực quá mắc cỡ: “…” Bất quá thật sự rất lâu chưa được ăn kẹo que Alps, cậu yên tĩnh lấy bàn tay che miệng lại lén lút ăn.

    Không bao lâu, thầy lại đây, đơn giản nói với bọn họ vài câu, liền để họ tản đi.

    Các bạn học ăn cơm thì ăn cơm, trở về phòng ngủ thì trở về phòng ngủ.

    Người đeo kính dùng sách vỗ vỗ vai An Vô Dạng: “Bạn học, đi nhà ăn không?”

    An Vô Dạng do dự một chút, hỏi Ôn Lăng: “Cậu đi không?”

    Ôn Lăng nói một cách uyển chuyển: “Đồ ăn trong nhà ăn không hợp khẩu vị của tôi, tôi trở về phòng ăn.” Thuận tiện hỏi An Vô Dạng: “Phòng cậu ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy cậu?”

    “Tôi không trọ ở trường.” An Vô Dạng không thể làm gì khác hơn là cự tuyệt học bá, nói ra: “Tôi còn phải về nhà ăn, dù sao buổi chiều cũng không cần đến.”

    “Hóa ra cậu là học sinh ngoại trú.” Người đeo kính trên dưới quan sát cậu nhiều thêm hai mắt: “Nhà cậu chắc chắn là thổ hào.”

    Cha mẹ hắn nói với hắn, có nhà ở Bắc Kinh đều là thổ hào.

    “Ha ha.” An Vô Dạng cười nói: “Ngày mai tôi mang cho cậu sủi cảo tự gói, cho cậu biết hương vị của Bắc Kinh.”

    “Của tôi đâu?” Ôn Lăng liếc cậu.

    “Cậu cũng có.” An Vô Dạng thu dọn đồ đạc của mình xong, nói lời từ biệt với các bạn học mới quen biết, sau đó vui vẻ về nhà.

    “Dì Trương — con tan học rồi — ”

    Nam nhân đợi An Vô Dạng đến giữa trưa, mặt không thay đổi giật giật khóe miệng: “…” Xem ra đối phương nhớ nhất cũng không phải mình, là dì Trương.

    “Ai, anh ở nhà sao?” An Vô Dạng nhìn hắn thốt lên một câu kinh ngạc, sau đó một giây sau liền vọt vào nhà bếp tìm dì Trương: “Dì Trương, dì Trương, mau chuẩn bị nguyên liệu làm sủi cảo, ngày mai con muốn mời bạn học của con ăn sủi cảo.”

    “Được, để cho bọn họ nếm thử tay nghề của dì.” Dì Trương cười híp mắt phối hợp nói, cậu giống như cháu của mình, không thể từ chối được nha.

    “Đúng rồi, con còn chưa có đi xem Đôn Đôn.” Thiếu niên vén tay áo lên, chạy ra nhà bếp, ở trên giường gỗ nhỏ trong phòng khách tìm tới con trai bảo bối: “Thì ra con ở đây nha?” Cậu buông ba lô trên bả vai xuống, rất vui vẻ đùa con trai: “Bé con Đôn Đôn…”

    Trên giường nhỏ treo đầy đồ chơi leng keng leng keng, Đôn Đôn vừa vặn dao động, một người có thể chơi thật lâu.

    Đôn Đôn nghe thấy giọng nói quen thuộc, không keo kiệt huơ huơ tay múa máy chân, đáng yêu vô cùng.

    An Vô Dạng nằm nhoài ở bên giường nhỏ đùa bé nửa ngày, hai cha con khanh khách mà cười đến vui sướng.

    “…” Hoắc đại tổng tài không nói một lời, hết sức chăm chú làm việc.

    Chỉ là tình cờ nhàn nhạt nhắc nhở: “Chú ý giúp con lau miệng, đừng để bị sặc.”

    “Được.”

    Đôn Đôn thích nhếch miệng chảy nước miếng, lúc chơi đùa cười quá lợi hại, sẽ bị sặc.

    Tình huống như thế cũng đã hỏi qua bác sĩ, đối phương nói không phải bệnh, có thể lớn lên một chút tự bé sẽ biết sửa.

    “Anh ngày hôm nay bận rộn như vậy?” An Vô Dạng và con trai chơi đùa xong, rốt cục ngẩng đầu nhìn Hoắc Vân Xuyên còn đang viết viết vẽ vời.

    “Vẫn được.” Hoắc Vân Xuyên thả bút máy trong tay xuống, nhìn cậu: “Ngày đầu tiên đi học, cảm giác thế nào?”

    An Vô Dạng nhất thời cười rộ lên, tràn đầy phấn khởi mà miêu tả: “Bầu không khí ở trường học rất tốt a, tất cả mọi người rất hòa đồng, cũng không có ai nhận ra em là ai…” Cậu ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Bạn cùng bàn còn mời em ăn kẹo.”

    Hoắc Vân Xuyên nhất thời cau mày: “Tôi đã nói với em…”

    “Không cho ăn đồ ăn vặt, đúng không?” Biết hắn sẽ nói như vậy mà.

    An Vô Dạng mất hứng mà sụp bả vai, không quá muốn nói đến chuyện trường học: “Sau này sẽ chú ý, em đi nhà bếp giúp dì Trương làm sủi cảo.”

    Hoắc Vân Xuyên ngồi tại chỗ, liếc nhìn bóng lưng thiếu niên, lại liếc nhìn con trai đáng yêu: “…” Trong lòng nổi lên một luồng buồn bực bất thường, rồi lại không nói ra được không đúng chỗ nào.

    Buổi trưa lúc ăn cơm.

    “Dạng Dạng, lại đây.” Người đàn ông anh tuấn, vỗ vỗ chân của mình.

    “Hả?” An Vô Dạng ngẩng đầu lên, sau đó lộ ra biểu tình “cho xin đi”, lúng túng nói: “Em cũng không phải con nít, anh không cần như vậy…”

    Nam nhân bị từ chối, ánh mắt ngưng trệ…

    Ngày này một năm trước, thiếu niên ngoan ngoãn còn tràn ngập ỷ lại mà ngồi ở trong lồng ngực của mình ăn cơm.

    Sau khi sinh Đôn Đôn xong, liền không còn nữa.

    “Tùy em.” Hoắc Vân Xuyên bình tĩnh mà từ bỏ, không có miễn cưỡng.

    Cơm nước xong, An Vô Dạng đâm đầu vào nhà bếp, cùng dì Trương nỗ lực làm sủi cảo, làm hết cả mấy trăm cái.

    Chạng vạng, cậu bưng một cái đĩa do chính mình làm, phối hợp với nước chấm, đi vào thư phòng của Hoắc Vân Xuyên.

    “Này.” An Vô Dạng thần sắc ôn nhu, dùng đũa gắp lên một cái, thổi nguội, đưa đến bên mép người yêu sắc mặt đang căng thẳng: “Đặc biệt làm cho anh nhân thịt bò này, nếm thử xem?”

    Hoắc Vân Xuyên liếc mắt nhìn viên sủi cảo béo trắng, ánh mắt chuyển qua trên người thiếu niên đầy mặt mong đợi: “Tôi không hy vọng em lớn lên.”

    An Vô Dạng: “…”

    An Vô Dạng buông tay đang cầm sủi cảo xuống, vặn cằm Đại thiếu gia nhà mình qua, cắn một cái lên đôi môi mím chặt của hắn: “Con người nhất định sẽ lớn lên, sau này Đôn Đôn cũng sẽ lớn lên, sau đó rời khỏi chúng ta, thế nhưng em sẽ không rời bỏ anh, cho dù răng có rụng hết, chúng ta vẫn ở bên nhau.”

    Hoắc tổng tài cảm thấy buồn bực, lập tức được thiên sứ nói năng hùng hồn trấn an vuốt xuống.

    “Em cũng thích ngồi ở trên chân anh, thế nhưng dưới tình huống có người ngoài, vậy thì không gọi là tình thú, là không cần mặt mũi nha?” Thiếu niên ngồi trên đôi chân rắn chắc kia, là nơi chính mình cảm thấy an toàn nhất, sau đó bưng lên sủi cảo, cười híp mắt đút người yêu ăn sủi cảo.

    “… Có thể cho em phần mặt mũi này.” Hoắc đại thiếu được dỗ đến mở cờ trong bụng, còn không phải ăn đến đắc ý sao.

    “Ừm, vậy cám ơn anh.” Thiếu niên tính khí siêu cấp ngoan, đút chính mình một viên, hàm hàm hồ hồ thỉnh cầu nói: “Ngày mai đưa em đi học nha, bởi vì sủi cảo nhiều lắm.”

    Hoắc Vân Xuyên nhìn cậu như vậy, nghĩ thầm, có ai sẽ không thích cậu chứ.

    Thuộc truyện: Gả cho lão công nhà giàu