Home Đam Mỹ Giai Nhân Là Trộm – Chương 10: Che dấu

    Giai Nhân Là Trộm – Chương 10: Che dấu

    Thuộc truyện: Giai Nhân Là Trộm

    Thành quả là rõ ràng, Bích Nguyệt Các qua tay Hàn Vận quả nhiên không khí đại biến. Không còn hỗn tạp, ngược lại trở nên tao nhã thanh lịch, chỗ ngồi cũng thoải mái. Ngay cả cô nương cùng tiểu quan cũng nâng cao không chỉ một cấp bậc.

    Qua bảy ngày sửa sang, Bích Nguyệt Các một lần nữa khai trương, tuyên truyền vô cùng rầm rộ, Bích Nguyệt Các tất nhiên chiếm được chú ý của mọi người trong kinh thành.

    Ngày khai trương đương thiên không khí tăng vọt. Bình thường chỉ là một đám phấn son lòe loẹt như đi hoá trang, giờ giống như những nghệ sĩ của các nhóm nhạc bước lên sân khấu được đám fan hâm mộ bên dưới hò reo cổ động. Những cô nương tiểu quan phảng phất sự tươi trẻ mà bình thường bị che lấp.

    Hàn Vận ngồi ở cửa sổ lầu ba nhìn mấy cô nương tiểu quan Bích Nguyệt Các vừa lòng gật gật đầu. Tuy rằng chưa có đạt tới tiêu chuẩn, nhưng thời gian ngắn ngủi có thể đạt thế này đó đã là kỳ công.

    “Hàn đại ca, quần áo đó đều là huynh nghĩ ra sao?”

    Thanh Bích nhìn quần áo tiểu quan mặc dù có chút kỳ lạ nhưng quả thật thập phần mê người.

    “Không phải, quần áo đó đều là chính bọn họ lựa chọn, ta chỉ là để cho bọn họ không mặc nội y mà thôi.”

    Hàn Vận cong lên khóe môi, hiệu quả thật không sai. Một đám người thân thể chỉ khoát một tầng áo ngoài, ngực đùi như ẩn như hiện, lộ ra vẻ mông lung dụ hoặc dâm mỹ.

    Thanh Bích gật gật đầu, lo lắng trong lòng đều bị cảnh sắc trước mặt làm mê mẩn, nhìn qua hiệu quả không sai.

    Ngày đó lợi nhuận đột phá bằng cả tháng trước đó, nhất thời làm Thanh Bích đếm tới tay rút gân.

    Hàn Vận vừa lòng lấy phần của mình. Dù hai người ký kết hiệp nghị là sau một tháng mới chia lời, nhưng ngày khai trương thu lợi lớn Thanh Bích vẫn đem một nửa lợi nhuận giao cho Hàn Vận.

    “Về rượu bán trong Bích Nguyệt Các về sau sẽ do ta cung cấp. Ta gần dây cũng nghiên cứu chưng cất rượu, có thể trước tiên dùng thử ở Bích Các.”

    “Được, không thành vấn đề.”

    Thanh Bích hiện tại hoàn toàn yên tâm đem Bích Nguyệt Các giao cho Hàn Vận kinh doanh. Dù sao nơi này là chủ tử dùng để thu thập tin tức tình báo, có thể thu lợi nhuận thì còn gì tốt hơn. Hơn nữa khách càng nhiều, bọn họ càng thu được nhiều tin tức.

    Hàn Vận vừa lòng, thấy sắc trời đã sắp tối liền cáo từ rời Bích Nguyệt Các.

    Hàn Vận chân trước vừa rời đi, phòng Thanh Bích liền tiến vào hai người. Một người mặc hoa phục màu tím, mày kiếm ánh mắt sắc bén, ngũ quan tinh tế tản ra khí chất cao ngạo vương giả. Phía sau là một thân ảnh hắc y, tay ôm lợi kiếm.

    “Chủ tử, Hàn, các người đã đến.”

    Thanh Bích lập tức đứng dậy hành lễ.

    “Được rồi.”

    Nam tử mặc hoa phục ngồi xuống

    “Hôm nay khai trương lại thế nào?”

    Thanh Bích lập tức trả lời:

    “Tốt hơn mong đợi, không nghĩ tới Hàn Vận thật sự có bản lĩnh.”

    Thanh Bích là thật tâm tán thưởng, nhưng nghe vào tai người khác lại không tốt như vậy. Tỷ như nam tử hắc y đứng phía sau nam tử mặc hoa phục, lúc này quanh thân hắn là sát khí.

    “Hả? Thanh Bích thực tán dương hắn sao?”

    Giọng nói nam tử mặc hoa phục hơi cất cao, trong lòng suy nghĩ gì chỉ có chính hắn biết.

    “Phải. Kỳ quái là ta tra không ra thân phận của hắn, giống như trống rỗng, chỉ có thể tra được đến làng chài đó.”

    Nói xong Thanh Bích đem ghi chép về Hàn Vận đưa tới trước mặt hai người kia.

    “Chỉ cần đối với Hiên Viên quốc không có ý đồ sẽ không quản hắn. Hôm nay tìm ngươi là muốn cho ngươi giúp ta tra về thần trộm xuất hiện gần đây.”

    “Thần trộm? chính là cái tên phi tặc gây án liên tục ở kinh thành gần đây sao?”

    “Chính là hắn, tuy rằng hắn cũng không có xuống tay đối với các đại thần, nhưng dù sao cũng là một nhân vật nguy hiểm. ”

    “Dạ.”

    Thanh Bích nhận lệnh.

    “Về thần trộm này, người của ta đã đi thăm dò, chỉ là người này che dấu vô cùng tốt, mỗi lần chúng ta theo dõi đều không thành, hơn nữa người này khinh công cực cao, dù chúng ta nhìn thấy người này, chúng ta cũng khó bắt được.”

    “Ta sẽ đi.”

    Nam tử tên Hàn đột nhiên nói.

    “Trước không cần.”

    Nam tử mặc hoa phục lên tiếng cản trở.

    “Hắn lựa chọn mục tiêu có quy luật, chỉ cần chúng ta biết kế tiếp hắn chọn địa điểm nào, ôm cây đợi thỏ cũng có khả năng.”

    “Dạ.”

    “Tốt lắm, các ngươi cũng đã lâu không gặp, ta sẽ không quấy rầy.”

    Nam tử tà tà cười, tao nhã đứng dậy, đẩy cửa sổ ra nhảy xuống, thân ảnh rất nhanh liền biến mất không thấy, để lại nam tử đã đi theo hắn.

    “Hàn.”

    Nơi này đã không có người khác, Thanh Bích không hề cố tình che dấu, bước nhanh về phía nam tử hắc y.

    “Hừ.”

    Hắn hừ lạnh một tiếng, nghiêng người né tránh Thanh Bích tiếp cận.

    “Tư Không Hàn, ngươi có ý gì!”

    Thanh Bích nhiệt tình bởi vì người kia trốn tránh mà bị đả kích.

    “Ngươi không phải thực tán dương vị đại thúc hai mươi tám tuổi sao?”

    Thanh Bích nghe được trong lời nói của Tư Không Hàn có mùi chua, tâm nhất thời từ vào đông hàn chuyển sang mùa xuân tháng ba.

    “Hàn, ngươi là đang ghen?”

    Tư Không Hàn lạnh lùng trên mặt có chút vặn vẹo,

    “Ai ghen, ngươi thích ai là chuyện của ngươi!”

    “Là ta không tốt, Hàn không cần giận, Bích Nhi chịu tội.”

    Nói xong Thanh Bích nhẹ cởi áo ngoài, dựa sát vào Tư Không Hàn.

    Tư Không Hàn lần này không có trốn tránh, mà thần sắc vừa động, ôm lấy thân thể mỹ nhân yêu thương nhung nhớ cùng ngã trên giường.

    Màn buông xuống che khuất cảnh xuân, lại không che được tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ vang lên không ngừng.

    Rời khỏi Bích Nguyệt Các, vị nam tử mặc hoa phục đi ở trên đường cái, cầm trong tay một một chiếc quạt giá trị xa xỉ, giống như công tử phú hào xuất ngoại du ngoạn, phong lưu phóng khoáng.

    Bích Nguyệt Các chỉ là một trong số sản nghiệp của hắn ở kinh thành, ở mặt ngoài kinh doanh kỹ viện, kì thực chính là nơi thu thập tin tình báo địa phương do Thanh Bích phụ trách quản lý.

    Hiện tại hắn đứng trước sản nghiệp khác ở phố Đông, cửa hàng đồ cổ Đông Xương.

    Cửa hàng Đông Cương kinh doanh chính là tranh chữ cổ, mỗi một bức đều có giá trị xa xỉ. Nơi này mỗi một kiện vật phẩm cũng không phải người bình thường nào cũng có thể mua nổi, một nghiên mực cũng bằng bổng lộc một vị quan nhất phẩm trong một tháng.

    “Chủ tử.”

    Nhìn thấy hắn xuất hiện, ông chủ Đông Xương lập tức hành lễ, lập tức liền dẫn đường vào nội viện.

    “Gần đây có quan viên tới nơi này mua này nọ không?”

    “Hộ bộ Vương đại nhân đã tới, mua một bộ tranh chữ.”

    “Vậy à, gần đây cẩn thận một chút.”

    Ông chủ tất nhiên biết chủ tử bảo cẩn thận là cái gì. Nói thật, ông có chút lo lắng, dù sao Lý viên ngoại cách vách đã bị cướp sạch không còn.

    “Đã tăng số người bảo vệ, tin tưởng tên trộm kia sẽ không đắc thủ.”

    Chủ tử chọn người sao có thể vô năng, tên trộm kia dù có bản lĩnh lớn chỉ cần tiến vào Đông Xương thì khó bỏ chạy!

    Thuộc truyện: Giai Nhân Là Trộm