Home Đam Mỹ Giam Cầm, Bỏ Trốn! – Chương 8

    Giam Cầm, Bỏ Trốn! – Chương 8

    Thuộc truyện: Giam Cầm, Bỏ Trốn!

    Trong phòng trên lầu, Lăng Tiêu lật album, chăm chú lắng nghe mẹ Lăng kể chuyện xưa. Không có nhiều ảnh chụp, nhìn thì đúng là Lăng Tiêu, mẹ Lăng còn kể rất tường tận, trong mỗi một câu nói đều bao gồm sự thương yêu. Lăng Tiêu có ý hỏi chuyện giữa anh và Lăng Thần, mà mẹ Lăng cứ như biết anh sẽ hỏi nên quở trách: “Cái lúc hai đứa thông báo với chúng ta là hai đứa quen nhau thật sự đã làm chúng ta khiếp sợ đó! Chúng ta cứ tưởng hai đứa chỉ là bạn bè…”

    Lăng Tiêu vẫn cười không nói, nghe mẹ Lăng kể từ lúc họ bắt đầu quen nhau đến nay, không khác mấy so với những gì Lăng Thần từng nói. Đến trưa, bụng Lăng Tiêu réo, mẹ Lăng mới vỗ đầu, “Nhìn mẹ xem, say sưa kể quên cả thời giờ!” Lăng Tiêu hơi lúng túng, “Không sao…”

    Mẹ Lăng không chần chờ kéo cậu xuống lầu, “Đi, chúng ta đi ăn, đừng để bị đói.”

    Lăng Tiêu đi theo, tay bị kéo, nhiệt độ ấm áp truyền đến làm Lăng Tiêu ấm lòng, nhưng một góc khác đã bị che mờ.

    Những tấm hình đó…

    Buổi tối, bốn người ngồi bên nhau hòa thuận đầm ấm, đến khuya, Lăng Tiêu và Lăng Thần ở lại.

    Lăng Thần dắt Lăng Tiêu lên lầu, muốn vào phòng nghỉ ngơi nhưng đến trước cửa thì Lăng Tiêu do dự đứng đó không đi vào, Lăng Thần xoay người thấy anh không đi thì dịu dàng hỏi: “Sao thế?”

    Trên mặt Lăng Tiêu thoáng qua sự ngượng ngùng, “Tôi thấy chúng ta nên ngủ riêng thì tốt hơn..”

    Tuy ở biệt thự họ vẫn chung chăn chung gối nhưng hiện tại quan hệ của họ đã được chứng thực, Lăng Tiêu khá khó chịu trong lòng, hơn nữa cha mẹ anh cũng đang ở trong căn biệt thự này…

    Nhưng sao Lăng Thần có thể để anh làm vậy được, hắn bước lên nhẹ nhàng nhưng không kém phần mạnh mẽ ôm eo anh kéo vào trong phòng, “Nếu vậy em sẽ không ngủ được Tiêu à, anh cam lòng sao?”

    Lăng Tiêu đăm chiêu nhìn mặt hắn, trên mặt vẫn còn nét do dự.

    Lăng Thần cười, “Không lẽ anh muốn ngày đầu tiên gặp lại đã để cha mẹ lo lắng tưởng rằng chúng ta cãi nhau?”

    Câu này làm Lăng Tiêu từ bỏ ý định, “Thôi được…”

    Lăng Thần hài lòng cầm đồ ngủ đưa cho anh, “Đi tắm đi.”

    Lăng Tiêu nhận nó, cười với hắn xong đi vào phòng tắm. Nụ cười này của anh là Lăng Thần sững người, rồi kích động bước nhanh vào phòng tắm kéo Lăng Tiêu đang ngạc nhiên vào lòng, cúi đầu hôn mạnh lên môi anh.

    “Lăng… Á…”

    Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu anh không cười với hắn? Hình như… đã quá lâu…

    Lăng Thần kìm không được tâm tình kích động, hắn chống anh lên vách tường phòng tắm hôn một lúc lâu làm anh thở không nổi cố đẩy ngực hắn, hắn mới lưu luyến tách ra nhưng vẫn bịn rịn mút hôn hai bờ môi đã bị hôn đến sưng đỏ của anh, giọng nói khàn khàn khác thường, “Tiêu…”

    Thâm tâm không nén được sự thỏa mãn, có phải, có phải Tiêu có thể dần dần tiếp nhận hắn không?

    Lăng Tiêu thở hổn hển, mặt anh đỏ hồng, không thể không nói chuyện xưa mẹ Lăng kể đã tạo thành ảnh hưởng với anh…

    Tầm mắt của Lăng Thần hoàn toàn bị hấp dẫn, hắn không thể dời mắt cũng không thể cử động, “Tiêu…” Thấy hắn lại cúi đầu muốn hôn, Lăng Tiêu vội cúi thấp người chui ra khỏi cái ôm của hắn, vừa đứng dậy vừa nói lấy lệ: “Tôi muốn tắm…”

    Vòng tay của hắn trống rỗng, tim cũng trống rỗng theo, hắn hận không thể bắt lấy người này hung hăng chà đạp một trận nhưng cố nhịn xuống, đêm còn dài mà!

    Hắn cười với Lăng Tiêu, “Vậy em chờ anh.”

    Lăng Tiêu thấy câu nói của Lăng Thần không chỉ có một tầng nghĩa…

    Lăng Tiêu đẩy Lăng Thần với ánh mắt nóng rát ra không dám để hắn nán lại lâu, xong chạy vội vào trong phòng tắm đóng cửa lại.

    Lăng Tiêu tâm loạn như ma đứng dây dưa trong phòng tắm thật lâu mới bước ra, vừa ra anh lập tức chui vào chăn quấn chặt mình lại, thấp thỏm chờ đợi. Nhưng Lăng Thần chỉ cười mỉm đi vào phòng tắm.

    Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lăng Tiêu vô thức thở phào, đến khi yên tĩnh thì anh hơi buồn ngủ, sau một ngày mệt mỏi tâm trạng bị đẩy lên cao thì khi yên tĩnh sẽ thấy buồn ngủ, thế là anh mơ màng ngủ thiếp đi.

    Không biết bao lâu sau, Lăng Tiêu mơ hồ cảm giác ngực nong nóng, hai hạt nhỏ ngay ngực hình như bị lôi kéo vê nặn, rất không thoải mái. Thế là anh khẽ nhíu mày, vung tay trở mình nhưng ngay lập tức bị đè xuống, sức nặng làm Lăng Tiêu không thở nổi, anh ép mình phải mở mắt ra, trong bóng tối nhìn thấy một cái đầu chôn ở gáy mình, một vật dài bằng thịt ẩm ướt liếm lên gáy, một bàn tay luồn vào trong áo ngủ xoa nắn cơ thể…

    Lăng Thần!!!!!

    Lăng Tiêu tức khắc tỉnh lại, một giây sau đẩy đầu Lăng Thần ra, ngồi bật dậy.

    Lăng Thần bị đẩy vẫn không giận, hắn liếm môi cười, giọng trầm không che giấu được nỗi vui sướng, “Tỉnh rồi à?”

    Lăng Tiêu máy móc gật đầu.

    Lăng Thần tiến lên, Lăng Tiêu lập tức lùi về sau nhưng bị Lăng Thần trói eo kéo anh va vào lồng ngực hắn.

    Tim Lăng Tiêu tức thời nhảy vọt, “Lăng…”

    “Gọi em là Thần.” Lăng Thần ngắt lời anh, thân mật cúi đầu mút hôn vành tai anh, thậm chí ngậm vành tai anh vào miệng gặm cắn.

    Lăng Tiêu theo bản năng nghiêng đầu né tránh, tuy anh không nghi ngờ quan hệ của cả hai nhưng hai người đàn ông làm ra hành động như này làm anh vẫn không thể tiếp nhận.

    Lăng Thần thấy vậy, xấu xa đè Lăng Tiêu xuống giường, không màng đến Lăng Tiêu cứng người mà hất áo của anh lên, cúi đầu ngậm hạt nhỏ kia.

    Cảm xúc ướt nóng làm Lăng Tiêu run người, tay đột nhiên bấu chặt vai Lăng Thần ngữ điệu mang theo sự van xin: “Lăng Thần…”

    Lăng Thần không quan tâm lời khẩn cầu của anh, vẫn cắn hút hai hạt nhỏ ấy, đầu lưỡi liếm láp lật trở nó, đến tận khi hạt nhỏ cứng lên.

    Lăng Tiêu cắn chặt răng, cảm giác kỳ quái lẫn xấu hổ xông lên từ ngực, anh chịu không nổi vùng vẫy người.

    “Lăng Thần, thả ra, tôi không muốn…” Lăng Tiêu muốn đẩy hắn ra nhưng hai tay bị Lăng Thần nắm chặt để trên đầu.

    “Tiêu, đừng từ chối em, để em cảm nhận anh…” Lăng Thần cúi sấp người thì thầm bên tai Lăng Tiêu, “Em yêu anh… Em có chết rồi cũng vẫn yêu anh, Tiêu…” Lăng Thần phủ lên môi anh hôn hết sức mãnh liệt, hắn cạy răng anh ra tiến vào trong miệng quấn quýt đầu lưỡi đang cố tránh né của anh, bàn tay nóng bỏng xoa lên da thịt anh…

    Miệng Lăng Tiêu bị chặn, mỗi một góc trong khoang miệng đều bị chiếm lấy không kẽ hở, anh chỉ có thể nức nở “ưm a”, hoảng hốt cong đầu gối lên chống vào dưới bụng Lăng Thần hòng ngăn cản hắn tiếp tục đè xuống người anh. Nhưng Lăng Thần không muốn nhẫn nhịn nữa, bàn tay nắm chặt mắt cá chân Lăng Tiêu kéo sang hai bên, vị trí cương cứng từ lâu hướng vào khe hở giữa hai bắp đùi.

    Lăng Tiêu tức thời không dám nhúc nhích, môi lưỡi Lăng Thần dần di chuyển xuống dưới, Lăng Tiêu thở hổn hển cảm nhận một bàn tay tiến vào trong quần ngủ, anh không kìm nổi nghẹn ngào nhắm mắt, “Lăng Thần, tôi xin cậu…”

    Ngữ điệu run rẩy kịch liệt hơn nữa.

    Lăng Thần đột ngột dừng tất cả động tác lại, tiếng hít thở có phần hỗn loạn.

    Tôi xin cậu…

    Tôi xin cậu…

    Lăng Tiêu chỉ từng nói câu tôi xin cậu một lần duy nhất khi nhìn thấy Trình Nghị Chử, cái lần làm anh ấy suy sụp…

    Lăng Thần ôm siết anh, siết đến nỗi gần như dúi anh vào trong ngực hắn, trong giọng nói có sự sợ hãi lẫn đau đớn khó phát hiện: “Tiêu, em sẽ không tổn thương anh… đừng bỏ em… Tiêu…”

    Lăng Tiêu ngạc nhiên nhìn hắn bất ngờ chuyển đổi tâm trạng, hắn ngừng tay anh không khỏi thở phào, nhưng bị ôm siết làm có hơi khó chịu, Lăng Tiêu cựa quậy, Lăng Thần thì quá kích động, hắn không nỡ buông anh ra mà đẩy cũng không ra nổi, sức lực của anh căn bản không đánh lại Lăng Thần cường tráng đã rèn luyện trong thời gian dài.

    Có phải hắn bị trận tai nạn xe ấy dọa sợ không?

    Lăng Tiêu do dự, anh giơ tay vỗ nhẹ lưng hắn, nhỏ nhẹ nói: “Tôi sẽ không bỏ đi, yên tâm, tôi vẫn sẽ ở đây.”

    Lăng Thần nghe Lăng Tiêu dịu dàng an ủi thì càng ôm siết anh hơn.

    Lăng Tiêu…

    Lăng Tiêu…

    Anh có biết em yêu anh thế nào không?

    Lăng Tiêu dịu dàng với hắn, Lăng Tiêu cười khẽ nhìn hắn, Lăng Tiêu dùng tính mạng bảo vệ hắn…

    Hắn không hối hận vì đã để anh quên đi mọi thứ, có thể khiến anh không còn căm hận hắn, trốn chạy khỏi hắn thì hắn không chừa bất kỳ thủ đoạn nào!

    Lăng Tiêu chỉ biết vỗ về lưng Lăng Thần, Lăng Thần không nói tiếp nữa, ôm anh thật chặt, mãi đến khi động tác của Lăng Tiêu dần chậm lại, mí mắt chầm chậm rủ xuống, cuối cùng tựa vào lưng Lăng Thần ngủ gật.

    Không biết qua bao lâu, Lăng Thần cẩn thận xoay người lại, hắn nằm xuống giường rồi ôm Lăng Tiêu nằm lên khuỷu tay, thâm tình nhìn gương mặt say ngủ của anh, nửa khắc cũng không nỡ dời mắt, trong tâm trí thì trình chiếu lại ký ức lúc nhỏ như đầu máy…

    Sinh nhật 9 tuổi của Lăng Tiêu, chỉ có hai người dự buổi tiệc chúc mừng, tiểu Lăng Thần mím môi nhìn chăm chú Lăng Tiêu đang nhắm mắt ước nguyện, đợi anh thổi nến mới hỏi: “Anh hai ước cái gì vậy?”

    Lăng Tiêu mỉm cười xoa đầu cậu bé, “Anh ước tiểu Thần có thể trưởng thành trong tươi cười hạnh phúc.”

    Gương mặt nhỏ bé của tiểu Lăng Thần thoáng qua vẻ khó chịu, “Em không thích cười lắm…” Nó rất muốn thực hiện ước nguyện của anh hai mà…

    Lăng Tiêu bật cười, “Chỉ cần trong lòng tiểu Thần hạnh phúc là được, cười hay không cười cũng không sao.”

    Tiểu Lăng Thần gật đầu như hiểu mà cũng như không hiểu.

    Sinh nhật 7 tuổi của tiểu Lăng Thần, Lăng Tiêu mua rất nhiều món quà quý hiếm đắt tiền nhưng tiểu Lăng Thần lại mím môi trách móc, Lăng Tiêu lo lắng hỏi: “Tiểu Thần không thích quà anh hai tặng hả?”

    Tiểu Lăng Thần ngẩng đầu, vẻ mặt thành thật, “Em muốn anh hai cơ!”

    Lăng Tiêu mỉm cười, xem lời của Lăng Thần như đứa trẻ đang làm nũng thôi.

    8 tuổi, tiểu Lăng Thần sốt cao do nhiễm hơi lạnh từ cơn mưa rào lúc nửa đêm, nó mê man suốt đêm, Lăng Tiêu sốt ruột đến độ như con kiến bò trên chảo nóng, cha mẹ không có nhà, bảo mẫu thì có việc phải đi về. Lăng Tiêu gọi liên tục mấy cuộc mà vẫn không ai bắt máy, thế là người anh chỉ lớn hơn Lăng Thần 3 tuổi quấn Lăng Thần thật kỹ, tròng áo mưa lên người nó rồi cõng nó chạy đến bệnh viện, đến khi tiểu Lăng Thần tỉnh lại thì đã nằm trong phòng bệnh, Lăng Tiêu nằm sấp cạnh giường bệnh ngủ, không may anh cũng bị sốt nhẹ…

    Lễ Giáng Sinh năm Lăng Thần 10 tuổi, Lăng Tiêu hỏi Lăng Thần muốn Ông già Noel tặng quà gì cho nó, Lăng Thần nghĩ ngợi một hồi, “Em muốn Ông già Noel tặng anh hai cho em.”

    Năm Lăng Thần 12 tuổi, Lăng Tiêu dắt nó đi bưu điện thì gặp phải cướp, là bọn cướp cùng đường bí lối không cần mạng sống mà chỉ cần tiền gấp, đối mặt với họng súng đen kịt, Lăng Tiêu ôm chặt Lăng Thần quay lưng lại với bọn cướp đang cầm súng. Lăng Thần nấp trong lòng Lăng Tiêu ngẩng đầu lên, nó thấy anh nhắm nghiền mắt, hàng lông mi dài run run nhưng hai tay vẫn ôm chặt bảo vệ cho nó.

    Vào khoảnh khắc ấy, Lăng Tiêu cũng sợ nhưng vẫn “việc nghĩa chẳng từ nan”. Lăng Thần nhìn anh bàng hoàng, tim anh đập rất nhanh gần như lạc nhịp. Cái ôm của Lăng Tiêu rất ấm áp, từ lúc sinh ra đến bây giờ, với Lăng Thần rất ít khi được cha mẹ ôm mà nói thì nó đã lớn lên trong vòng tay ấm áp này, ấm áp đến nỗi… làm Lăng Thần bắt đầu thật sự muốn độc chiếm.

    16 tuổi, Lăng Thần trưởng thành thành một thiếu niên tuấn tú, một lần tình cờ đến thư viện trả sách, hắn nhìn thấy Lăng Tiêu ngồi ở sofa trong góc, bên cạnh là cô bé cấp dưới trông rất đáng yêu, cô ta đỏ mặt, cầm sách nhỏ giọng hỏi Lăng Tiêu, còn Lăng Tiêu cúi đầu dịu dàng giảng bài cho cô.

    Hóa ra không đi về cùng hắn là vì phải đến thư viện với nữ sinh…

    Tim Lăng Thần trong giây khắc bị lòng đố kỵ và bất mãn chiếm đóng, gương mặt vốn có phần lạnh lẽo của hắn càng trở nên âm trầm. Trong lòng hò hét xông lên gạt cô ta đi, ôm Lăng Tiêu trong tay tuyên bố quyền sở hữu nhưng hắn buộc phải kìm chế, quay người bỏ đi.

    Việc nhỏ không nhẫn sẽ làm loạn đại mưu!

    Mà Lăng Thần, người luôn biết cách bày mưu tính kế, biết rất rõ.

    Sau đó cô gái thay lòng đổi dạ, Lăng Tiêu buồn bã rất lâu, dù gì cũng là mối tình đầu. Còn Lăng Thần thì vừa chiếm cứ vị trí bên cạnh Lăng Tiêu để an ủi, bầu bạn vừa âm thầm xóa bỏ tất cả tin nhắn cô gái kia gửi đến liên tục, rồi bình thản chặn luôn dãy số đó.

    18 tuổi, Lăng Thần uống say tỏ tình với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu không để trong lòng mà chỉ xem là hắn uống say mê sảng, hết sức bất đắc dĩ đỡ Lăng Thần vào phòng, Lăng Thần còn chơi xấu đè anh xuống giường không chịu đứng dậy. Hắn nhớ rất rõ vẻ mặt của Lăng Tiêu lúc đó pha lẫn giữa cam chịu và cưng chiều, nhưng tuyệt không có rung động.

    Hắn từng hỏi thử Lăng Tiêu về giới tính, rằng anh có suy nghĩ thế nào về đồng tính luyến ái hoặc tình yêu anh em, Lăng Tiêu suy ngẫm rồi nói không phản đối cũng không đồng ý, nhưng tình anh em thì không thể chấp nhận, vì là anh em ruột, là người thân…

    Giây khắc đó Lăng Thần hiểu ra nếu muốn Lăng Tiêu chấp nhận hắn, làm người yêu của hắn là rất khó!

    Nhưng Lăng Thần không vội, hắn bắt đầu lặng lẽ chuẩn bị thế lực cho mình, có tiền, có quyền thì có thể có được thứ mình muốn, vì thế hắn không ngại dính líu đến hai đạo quan phỉ, cấu kết với quan lớn cung cấp cho những tên quý tộc các nô lệ đã được dạy dỗ thích hợp…

    Năm Lăng Thần 22 tuổi, Lăng Tiêu 25 tuổi, đến tuổi nên kết hôn, cha Lăng mẹ Lăng bắt đầu chọn con dâu môn đăng hộ đối cho con trai ưu tú nhà họ. Lăng Thần thầm cản trở mấy lần, còn Lăng Tiêu vẫn chưa muốn kết hôn nên thành công. Nhưng lần cuối cùng Lăng Tiêu xem trọng người phụ nữ dịu dàng kia, làm Lăng Thần tức nghiến răng.

    Bức tranh về sự hạnh phúc bị phá nát trước cảnh một nam một nữ quấn quýt nhiệt tình trên giường, Lăng Thần đứng phía sau Lăng Tiêu đang trắng bệch mặt, anh nhìn đôi nam nữ nhiệt tình khác thường ở trên giường mà nào hay biết cô gái đó bị bỏ thuốc, hoàn toàn không biết người đang ở trên người mình là ai và có hai người đang đứng ở cửa. Lăng Thần lạnh mặt, đến tận khi Lăng Tiêu chán nản xoay người bỏ đi thì hắn cũng đi theo. Nhưng sự tình không thuận lợi như thế, chỉ một thời gian sau Lăng Tiêu cầm tấm hình Lăng Thần giao dịch với cái gã ngay đêm đó bước đến trước mặt Lăng Thần cắn răng chất vấn hắn, thì tâm Lăng Thần chùng xuống nhưng không phủ nhận nửa lời.

    Việc này tạo đả kích rất lớn với Lăng Tiêu. Đứa em trai anh luôn yêu thương chiều chuộng lại đối xử với anh như vậy…

    Lần đầu tiên anh mất khống chế tát Lăng Thần một cái, rất đau, vì người phụ nữ vô tội đó.

    Nhưng sự bảo vệ và cái tát ấy của anh triệt để khiến Lăng Thần đã luôn chôn sâu tình yêu ở trong lòng nổi giận, hắn không muốn giấu giếm nữa, không muốn đóng vai em trai vâng lời nữa, hắn cưỡng ép ôm Lăng Tiêu vào phòng, không màng đến anh phẫn nộ và sợ hãi mà xé rách quần áo cả hai, cường bạo anh. Hắn không màng đến Lăng Tiêu khóc la vì đau đớn, hết lần này đến lần khác đâm vào trong cơ thể anh, máu nhuộm đỏ ga giường, tất thảy ý niệm dã tràng xe cát, hắn gầm lên những cảm xúc đã ẩn giấu, ý muốn độc chiếm, từng câu đều xé rách nhận thức của Lăng Tiêu về Lăng Thần.

    Cha Lăng mẹ Lăng nhanh chóng biết chuyện này, cả hai đều là con trai của họ, bọn họ không thể chấp nhận tình yêu dị dạng của con trai út dành cho con trai cả, răn dạy cũng vô dụng, bất đắc dĩ quyết định lén lút đưa Lăng Tiêu ra nước ngoài, không được tiếp xúc với Lăng Thần nữa. Nhưng hành động đó làm Lăng Thần hoàn toàn phát điên, hắn không cho phép bất kỳ người nào dẫn Lăng Tiêu rời khỏi hắn, bất luận một ai!

    Hắn dùng năng lực của mình giam cầm Lăng Tiêu và cha mẹ, hỏa thiêu ngôi biệt thự của Lăng gia, dùng thi thể giả để che giấu tai mắt.

    Lăng Tiêu không ngừng muốn bỏ trốn, muốn kháng cự nhưng bị các loại phương pháp tàn nhẫn của Lăng Thần ngăn cản, sau những thất bại nối tiếp nhau thì anh trở nên u buồn nản lòng, đến khi tên nô lệ bất tuân kia bỏ trốn dẫn đến tên cảnh sát Trình Nghị Chử dồi dào nhiệt huyết…

    Lăng Thần vỗ về gương mặt say ngủ của Lăng Tiêu, cúi đầu hôn môi rồi khóe môi anh, thầm thì: “Em yêu anh…”

    Hết 08.

    Thuộc truyện: Giam Cầm, Bỏ Trốn!