Giang hồ biến địa thị kì ba – Chương 28-29

    Thuộc truyện: Giang hồ biến địa thị kì ba

    Chương 28: Ngươi cố ý đúng không?

    Bên này Tiêu Triển bị Hoa Đường mang ra tiền sảnh chờ, bên kia Tần Thiếu Vũ đang bình tĩnh kêu tiểu nhị mang nước ấm lên.

    “Muốn làm gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng bối rối.

    “Đương nhiên là muốn tắm”. Tần Thiếu Vũ chậm rãi cởi đồ.

    Thẩm Thiên Lăng: …

    Ban ngày mà tắm cái gì, hơn nữa tiền sảnh còn có người đang đợi!

    “Cưỡi ngựa nhanh quá, cả người toàn là đất”. Tần Thiếu Vũ quăng cuốn sách rách trong ngực lên bàn.

    Thẩm Thiên Lăng trong nháy mắt nhớ lại con gián kia, vì vậy nghiêm túc nói. “Ừ, phải tắm thêm mấy lần”

    “Cùng tắm không?”. Tần Thiếu Vũ mời.

    Loại chuyện này không cần vô giúp vui! Thẩm Thiên Lăng kiên quyết cự tuyệt, dùng cây chọt chọt quyển sách – hắn tò mò muốn đọc, nên đầu tiên phải đuổi con gián ra.

    “Ngươi làm gì thế?”. Tần Thiếu Vũ ngâm mình trong nước, khó hiểu.

    Thẩm Thiên Lăng bình tĩnh nói. “Lúc trước Lý phu tử cho ta quyển sách, bên trong có con gián”

    Tần Thiếu Vũ nhất thời xanh mặt.

    “Có điều bây giờ không thấy”. Thẩm Thiên Lăng tiện tay mở ra trang đầu tiên.

    Tần cung chủ phất tay tạo thành một đạo chưởng phong, đem quần áo mặc lúc nãy toàn bộ quét ra ngoài cửa sổ.

    Oa! Quần chúng trên đường thấy được, đồng loạt sợ ngây người! Người thường tối đa cũng chỉ ném y phục ra khỏi màn, phải tới trình độ nào mới ném ra cửa sổ chứ?

    Quả thật không thể không tưởng tượng một chút.

    Nhất định cực kì kịch liệt.

    “Nói không chừng đã bò lên tóc ngươi nha”. Khó thấy Tần Thiếu Vũ hoảng hốt, Thẩm tiểu thụ đặc biệt không biết đồng cảm.

    Tần Thiếu Vũ cười nhạt. “Không sao, dù sao dọc đường ta cũng ôm ngươi về, cái này gọi là có nạn cùng chịu”

    Thẩm Thiên Lăng: …

    “Nhìn kìa, trên vai ngươi có cái gì”. Tần Thiếu Vũ giả bộ giật mình.

    Em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng rơi nước mắt chạy đi kêu nước tắm. Sao lại có người ghê tởm như vậy chứ.

    Thật đáng ghét!

    Tần Thiếu Vũ ngâm mình trong nước ấm nhìn Thẩm Thiên Lăng luống cuống tay chân cởi đồ, tâm trạng cực kì tốt.

    “Xoay qua chỗ khác!”. Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn Tần Thiếu Vũ.

    Tần Thiếu Vũ phối hợp nhắm mắt, thuận tiện vô sỉ mà hí một chút.

    Thẩm Thiên Lăng trần truồng tiến vào trong nước, sau đó ra lệnh. “Quăng quần áo của ta ra ngoài luôn đi!”

    Tần Thiếu Vũ nghe lời làm theo.

    Vì vậy quần chúng lại bắt đầu kích động, nạp vào đầu ý tưởng “Thẩm công tử còn mặc đồ nhưng cũng bị Tần cung chủ cởi sạch”. Lúc này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

    “Hắt xì!”. Thẩm Thiên Lăng hắt hơi.

    Tần Thiếu Vũ cau mày. “Cảm lạnh sao?”

    “Không phải”. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Ngứa mũi”

    “Vậy là tốt rồi”. Tần Thiếu Vũ thở phào nhẹ nhõm, sau đó “lơ đễnh” hỏi. “Chai thuốc lúc trước Thẩm phu nhân đưa, ngươi uống nhiều chưa?”

    “Chưa”. Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút. “Tới giờ cũng chỉ mới uống 2 viên”

    “Hoa Đường nói thuốc kia dược tính mạnh, ít uống thì tốt hơn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hàn độc trong cơ thể ngươi có thể dùng ngân châm nén xuống một chút”

    “Châm cứu?”. Thẩm Thiên Lăng lạnh sống lưng.

    “Sợ hả?”. Tần Thiếu Vũ cười như có như không.

    Thẩm Thiên Lăng: …

    Lấy kim đâm vào rất đáng sợ mà!

    Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi sao!

    Da dày thịt béo!

    “Cung chủ”. Hoa Đường gõ cửa bên ngoài. “Tiêu nhị đương gia đang đánh tới đây”

    “Gọi tất cả cao thủ đi ra so chiêu với hắn, đánh không lại thì chạy”. Tần Thiếu Vũ nói. “Coi như luyện tập”

    Thẩm Thiên Lăng lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn. Thiếu hiệp ngươi thật biết tính toán, như vậy cũng có thể làm huấn luyện miễn phí.

    “Vâng”. Hoa Đường nghe lệnh rời đi, còn nhắc nhở. “Cung chủ tốt nhất nên sớm chuẩn bị, chúng ta không ngăn hắn được lâu”

    Tiếng đao kiếm từ từ tới gần, Thẩm Thiên Lăng khẩn trương đi lấy quần áo, hắn hoàn toàn không muốn lúc đang tắm thì bị người khác phá cửa vào!

    Thế nhưng một giây sau, Tần Thiếu Vũ đã bay lên ngồi vào trong thùng tắm của hắn.

    Bọt nước văng khắp nơi, Thẩm Thiên Lăng quá sợ hãi. “Ngươi muốn làm gì!”

    “Diễn kịch”. Tần Thiếu Vũ cười xấu xa.

    “Tại sao ta phải cùng ngươi… ô”. Môi bị hung hăng hôn lên, Thẩm Thiên Lăng quả thật hồn phi phách tán, giãy dụa muốn tránh ra nhưng lại bị nắm chặt thắt lưng.

    Chết tiệt, lão tử liều mạng với ngươi! Thẩm Thiên Lăng thầm gào thét, vươn tay dùng sức đẩy hắn.

    “Thật sự là bó tay với phu nhân”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng, đáy mắt có chút ý cười khiêu khích.

    Tiêu Triển một cước đá văng cửa, nhất thời bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh hãi!

    Hoa Đường cũng theo vào, liếc một cái, sau đó “A” một tiếng.

    Quả là có lời!

    “Hừ!”. Diêu Khiêm vẫn là vẻ mặt tức giận.

    Phạm Nghiêm chán ghét nhìn hắn. “Ngươi sao mà suốt ngày cứ hừ hừ, ta thấy phu nhân cũng không tệ lắm”

    Diêu Khiêm đen mặt rời đi, rõ ràng không chấp nhận quan điểm của Phạm Nghiêm.

    Thẩm Thiên Lăng đưa lưng về phía cửa, vẫn không nhúc nhích, cứng ngắc như gốc cột. Lần này không phải Tần Thiếu Vũ điểm huyệt hắn, mà vì sợ bị đám người ngoài cửa nhìn thấy hết.

    Tắm cũng không yên, quả thật không nhịn được muốn khóc!

    “Nhị đương gia có chuyện gì cần phải nói ngay lúc này sao?”. Tần Thiếu Vũ tiện tay kéo qua một cái khăn che lại tấm lưng trần của Thẩm Thiên Lăng.

    Thẩm tiểu thụ vùi mặt trong cổ hắn, lỗ tai đỏ lên.

    Thùng nước rất nhỏ, hơn nữa Tần Thiếu Vũ rất cao, cho nên hai người gần như kề sát vào nhau, hơi chút cử động sẽ cọ tới nơi không nên cọ, quả thật xấu hổ và tức giận muốn chết!

    Mẹ kiếp ngươi đừng cứng vào lúc này chứ!

    Cơ bản là cầm thú!

    “Tiêu nhị đương gia định nhìn tới khi nào?”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng hỏi.

    Tiêu Triển sắc mặt từ xanh đổi sang tím, từ tím đổi sang trắng, từ trắng đổi sang xanh, sau cùng trở về một màu đen.

    “Ngươi ra ngoài trước được không?”. Thẩm Thiên Lăng thật sự chịu không nổi, xoay người căm tức nhìn Tiêu Triển một chút. Cọ thêm nữa nhất định sẽ có chuyện biết không!

    Tiêu Triển trán nổi gân xanh, rõ ràng rất muốn đập phòng.

    “Lăng nhi trên người có Hàn độc, nếu cứ ngâm nước, khó đảm bảo hắn sẽ không bị phong hàn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu nỡ để hắn đau đớn thì ngươi cứ đứng đó”

    Tiêu Triển hừ lạnh một tiếng, vẫn không nhúc nhích.

    Nhớ tới cơn đau thấu xương lúc trước, Thẩm Thiên Lăng tim đập hơi nhanh.

    Tần Thiếu Vũ ở dưới nước nắm tay hắn, chậm rãi truyền cho hắn một chút nội lực để Hàn độc không bị phát tác lần nữa.

    “Thẩm Thiên Lăng”. Tiêu Triển gần như là nghiến răng nghiến lợi. “Hỏi ngươi thêm một lần, có đi theo ta không?”

    Ngay cả ngươi là ai ta cũng không biết! Thẩm Thiên Lăng quyết đoán cự tuyệt!

    “Tốt, ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ hôm nay đã đối xử với ta như thế nào”. Tiêu Triển ánh mắt oán hận. “Sớm muộn gì cũng có ngày ta muốn ngươi quỳ cầu xin ta quay lại!”

    “Cứ tiếp tục mơ giấc mơ ngàn năm của ngươi đi!”. Thẩm Thiên Lăng dù tốt tính cỡ nào cũng bị chọc giận. Quỳ em gái ngươi!

    “Tiễn khách”. Giọng Tần Thiếu Vũ băng lãnh.

    “Nhị đương gia, xin mời”. Hoa Đường nghiêng người nhường đường.

    Tiêu Triển oán hận phất tay áo bỏ đi.

    Tần Thiếu Vũ vung tay tạo thành một luồng gió, cửa gỗ một lần nữa đóng lại, căn phòng trở về yên ắng.

    Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn Tần Thiếu Vũ, đáy mắt đầy tức giận.

    “Lăng nhi…”

    Còn chưa nói hết câu thì trên mặt Tần Thiếu Vũ đã bị trúng một đấm.

    “Giật thật sao?”. Sau một lát, Tần Thiếu Vũ phá vỡ không gian yên tĩnh trước.

    “Ra ngoài”. Thẩm Thiên Lăng không thèm nhìn hắn.

    Tần Thiếu Vũ đỡ mép thùng, mượn lực muốn nhảy ra, nhưng không ngờ dùng sức quá mạnh mà thùng nước “rắc” một tiếng, trong nháy mắt bể làm bốn năm mảnh…

    “A!”. Thẩm Thiên Lăng kêu thảm một tiếng, theo dòng nước chảy ra bốn phía mà ngã chổng vó xuống đất, cái bụng hướng lên trời, cực kì thảm.

    “Lăng nhi!”. Tần Thiếu Vũ lần này đúng là vô ý, thấy thế cũng quá sợ hãi, vội vàng kéo hắn dậy.

    “Ngươi cố ý đúng không?”. Thẩm Thiên Lăng kéo khăn che người, nhấc chân đá hắn.

    “Sao ta lại cố ý làm chuyện này?”. Tần Thiếu Vũ tiện tay lấy áo ngoài khoác lên người.

    “Lão tử liều chết với ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng gào thét.

    Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ tiếp được cú đấm của hắn. “Đừng quậy nữa, mau lau khô mặc quần áo đi”

    Thẩm Thiên Lăng quả quyết cắn tới.

    Rất có tư chất của một người phụ nữ đanh đá.

    Tần Thiếu Vũ chỉ có thể điểm huyệt hắn.

    Thẩm Thiên Lăng: …

    “Muốn liều mạng với ta cũng phải mặc quần áo đàng hoàng trước”. Tần Thiếu Vũ nhìn dấu răng trên cánh tay, trong lòng cũng hơi giận, trực tiếp vứt hắn lên giường lấy khăn lau khô, tìm một bộ đồ sạch sẽ thay xong rồi ngồi bên giường trừng hắn.

    Mẹ kiếp, ngươi còn dám trừng ta! Thẩm Thiên Lăng không khách khí căm tức nhìn lại. Ngươi là cái đồ đê tiện hạ lưu, suốt ngày chỉ biết lợi dụng người ta!

    “Cũng chỉ có ngươi mới dám đối xử với ta như thế”. Tần Thiếu Vũ quả thật muốn cốc đầu Thẩm Thiên Lăng.

    Khuôn mặt Thẩm Thiên Lăng giận đến đỏ bừng, điểm á huyệt thì sao lão tử cãi nhau với ngươi được!

    Ngươi còn dám vô sỉ hơn nữa không!

    “Cung chủ”. Hoa Đường ở ngoài cửa nói. “Ám vệ mới báo lại, Tiêu Triển đã hướng ra khỏi thành”

    “Biết rồi, lui xuống đi”. Tần Thiếu Vũ phất tay giải huyệt đạo cho Thẩm Thiên Lăng. “Nghe được không, đi rồi!”

    Đi thì đi, liên quan quái gì đến ta? Thẩm Thiên Lăng đứng dậy mặc đồ, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý.

    Tần Thiếu Vũ: …

    Thu dọn hành lý xong, Thẩm Thiên Lăng nhét ngân phiếu vào ngực, suy nghĩ một chút lại cầm hai miếng bánh ngọt, mang hành lý ra ngoài.

    Tần Thiếu Vũ máu nhồi lên não. “Ngươi trở về cho lão tử!”

    Thẩm Thiên Lăng ra đi quyết tuyệt, đầu cũng không ngoái lại, cực kì tàn nhẫn.

    Tần cung chủ không thể làm gì khác ngoài đuổi theo, tự mình xách hắn về phòng.

    “Buông ra!”. Thẩm Thiên Lăng đỏ mắt trừng hắn. “Đồ chết tiệt!”

    Tần Thiếu Vũ bị hắn chọc giận đến choáng đầu.

    “Buông tay! Ta muốn về nhà!”. Thẩm Thiên Lăng ra sức né tránh.

    Tần Thiếu Vũ ép hắn vào bệ cửa sổ, thấp giọng giận dữ nói. “Rốt cuộc ngươi muốn quậy đến mức nào?”

    Ta ăn no rửng mỡ mới giận dỗi với ngươi, rõ ràng đều là ngươi ăn hiếp ta, lợi dụng ta! Thẩm Thiên Lăng choáng đầu, ngay cả trái tim cũng lạnh băng.

    “Ta nói ta không phải cố ý”. Thấy hắn giống như muốn xỉu, Tần Thiếu Vũ không thể làm gì khác ngoài dịu giọng.

    “Hồi nãy lúc tắm thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng né ra tay hắn. “Đừng nói cũng không cố ý!”

    “…”. Tần Thiếu Vũ hơi nghẹn, thật ra hắn đúng là có ý lợi dụng Thẩm Thiên Lăng chọc giận Tiêu Triển.

    Thẩm Thiên Lăng tiếp tục căm tức nhìn hắn.

    “Được rồi, chuyện này xem như ta sai”. Tần Thiếu Vũ chịu thua, vươn tay lau nước mắt cho hắn. “Lần sau sẽ không như vậy nữa”

    Thẩm Thiên Lăng quay đầu tránh đi, rõ ràng không chấp nhận lời xin lỗi.

    “Muốn làm sao mới hết giận?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

    Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, im lặng ngồi lại trên giường.

    Tần Thiếu Vũ ngồi xổm trước mặt hắn. “Không thì chúng ta đi ăn một bữa cho ngon nha?”

    “Ra ngoài!”. Thẩm Thiên Lăng không muốn nói chuyện với hắn.

    Tần Thiếu Vũ ngồi xếp bằng xuống, vừa chuẩn bị dỗ dành thêm hai câu thì đã bị Thẩm Thiên Lăng ném chăn vào đầu.

    Trùm lên đầu… rất chặt.

    Chương 29: Cổ trùng!

    Giận dữ là ném đồ tùm lum, đây rốt cuộc là tính xấu gì chứ?

    Tần cung chủ thầm thở dài, lấy chăn trên đầu mình xuống, vừa chuẩn bị giảng đạo lý với hắn thì thấy Thẩm Thiên Lăng khoé mắt đỏ lên, lặng lẽ khóc!

    Tần Thiếu Vũ: …

    Được rồi, lần này hình như hơi nghiêm trọng.

    Thẩm Thiên Lăng càng khóc càng lớn tiếng, quả thật có thể nói là thê thảm! Tần Thiếu Vũ bó tay với hắn, không thể đánh không thể mắng, chỉ đành nhịn xuống dỗ dành. “Ta đã xin lỗi rồi, đừng khóc nữa được không? Nếu quả thật tức giận, cùng lắm thì cho ngươi cắn vài cái”

    Thẩm tiểu thụ hoàn toàn phớt lờ hắn.

    Đầu Tần Thiếu Vũ kêu ong ong,

    Thẩm Thiên Lăng kéo ống tay áo của hắn lau nước mũi, sau đó tựa vào vai hắn, khóc đến trời đất mù mịt!

    Thật ra mà nói, Tần Thiếu Vũ bị hắn… doạ sợ.

    Thừa cơ hội lần này, Thẩm Thiên Lăng thoải mái đem uất ức tích cóp mấy ngày nay toàn bộ khóc lên. Sau khi xuyên qua, sự sợ hãi với thế giới xa lạ khiến hắn bị áp lực lâu lắm, nếu không tìm cơ hội giải toả, chắc sẽ thật sự nổ tung.

    Tần Thiếu Vũ nhíu mày, nhưng không mở miệng nữa, chỉ thường xuyên vỗ vỗ lưng hắn.

    Một lúc sau, Thẩm Thiên Lăng rốt cuộc thấy dễ chịu hơn một chút, vì vậy ngồi dậy khỏi ngực Tần Thiếu Vũ, đỏ mắt nhìn hắn.

    “Nín khóc rồi ư?”. Tần Thiếu Vũ lau nước mắt cho hắn. “Ăn cơm không?”

    Thẩm tiểu thụ căm phẫn. “Ta muốn ăn một bữa xa hoa”

    Tần Thiếu Vũ bật cười. “Ừ, chúng ta đi ăn mấy món đắt tiền nhất”

    Tửu lâu tốt nhất trong thành tên là Tuý Bát Tiên, ông chủ vừa nghe Tần cung chủ và Thẩm công tử muốn tới ăn thì lập tức lên tinh thần, không chỉ sai người đi mọi nơi mua nguyên liệu tốt nhất, mà còn tự mình xuống bếp chiên xào, làm ra một cái bàn lớn đầy thức ăn.

    Thừa cơ hội này, mọi người ở Truy Ảnh cung cũng được dịp chè chén một bữa. Mọi người cùng nhau ăn uống tiệc tùng, cũng coi như náo nhiệt vui vẻ. Thẩm Thiên Lăng vốn định gọi ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang cùng đến, nhưng lại bị từ chối, chỉ nói Đại thiếu gia căn dặn phải cố hết sức ngầm bảo vệ tiểu công tử.

    Khuyên bảo không có kết quả, Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn là sai người mang một ít thức ăn sấy và thịt nướng qua.

    “Phu nhân”. Hoa Đường ngồi cạnh hắn.

    Thẩm Thiên Lăng >_<. “Ngươi có thể đổi cách xưng hô không?” Hoa Đường liếc Tần Thiếu Vũ, thấy hắn cũng không phản đối, vì vậy sảng khoái nói. “Ta mời Thẩm công tử một chén” “Là ta nên mời ngươi mới đúng”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Cảm ơn ngươi giúp ta chế thuốc giải độc” “Công tử nói quá lời”. Hoa Đường cười cười, ngửa đầu một hơi cạn sạch. Rượu trong ly trong suốt, cũng không cay, ngược lại còn hơi ngọt vị hoa lê, Thẩm Thiên Lăng rất dứt khoát uống vào. Sau khi mời rượu xong, Hoa Đường xoay người về chỗ, tỉnh bơ xốc lên một cái tô sứ, chỉ thấy bên trong có một con bọ cánh cứng đầu xanh. Nó vốn bất động, sau một lát lại đột nhiên chậm rãi bò, hơn nữa rất có phương hướng và quy luật. Mặc kệ cản trở thế nào, từ đầu đến cuối đều hướng tới chỗ Thẩm Thiên Lăng. Hoa Đường đậy nắp, gật đầu với Tần Thiếu Vũ. Tần Thiếu Vũ sắc mặt trầm xuống, âm thầm siết chặt chén rượu. “Ngươi bị gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng bối rối, đang êm đẹp sao đột nhiên lại biến sắc mặt thế. “Không có gì”. Tần Thiếu Vũ gắp cho hắn một đũa cá. “Mới vừa hóc xương” Thẩm Thiên Lăng: … Thiếu hiệp ngươi bao nhiêu tuổi rồi. “Ăn cái này nhiều một chút”. Tần Thiếu Vũ múc cho hắn một chén canh táo đỏ hạt sen. “Bổ máu” Thẩm Thiên Lăng cúi đầu gặm giò heo, rõ ràng rất hứng thú với thịt. “Ngoan”. Tần Thiếu Vũ tịch thu giò heo. “Ăn canh táo đỏ trước” “Ta không cần bổ máu”. Thẩm Thiên Lăng rất bất mãn, phụ nữ mới cần bổ máu! “Ăn xong rồi cho ngươi ăn thịt”. Tần Thiếu Vũ rất kiên trì. Thẩm Thiên Lăng thầm nổi giận, ăn cái gì cũng quản, đúng là bà cô nhiều chuyện! Ngươi đâu phải chủ tịch uỷ ban khu phố! Thuộc hạ xung quanh thầm cảm thán, cung chủ cũng có lúc ân ái thế này, thật hiếm thấy. Phu nhân thật có phúc. Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Thiên Lăng hơi chóng mặt, vì hắn mới uống hai chén rượu! “Muốn nghỉ ngơi sớm một chút không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, mơ mơ màng màng súc miệng lau mặt, rất nhanh đã ngủ mê. Để đảm bảo không có gì sai lầm, Tần Thiếu Vũ lại đốt thêm hương an thần trong phòng. Mùi bách hoa nồng nặc thông qua hô hấp truyền vào từng mạch máu trong cơ thể, Thẩm Thiên Lăng ngủ say mê. “Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ mặt hắn. Thẩm Thiên Lăng không nhúc nhích, giống như đang ngủ giấc ngủ ngàn năm. Tần Thiếu Vũ yên tâm, đứng dậy mở cửa phòng. Hoa Đường ôm hòm thuốc tới, bày các loại dụng cụ lên bàn. “Trong người hắn có bao nhiêu cổ trùng?”. Tần Thiếu Vũ trầm giọng hỏi. “Cái này phải trị qua mới biết”. Hoa Đường lại mở cái tô sứ trắng kia. “Cổ vương cảm ứng được hơi thở của cổ trùng, sẽ theo bản năng muốn nuốt lấy, thuộc hạ sẽ dùng ngân châm bức cổ trùng ra. Lúc Cổ vương hết lộn xộn thì phu nhân sẽ không còn đáng lo ngại” “Làm đi”. Tần Thiếu Vũ gật đầu đáp ứng. Cổ trùng trong cơ thể Thẩm Thiên Lăng gặp rượu sẽ hưng phấn, đây cũng là lý do Hoa Đường muốn mời rượu hắn. Mà thường ngày cổ trùng lấy máu làm thức ăn nên khó trách Thẩm Thiên Lăng cứ ba bốn ngày là té xỉu. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Thẩm Thiên Lăng, Tần Thiếu Vũ tâm trạng xuống tới mức thấp nhất. Hoa Đường ngồi bên giường, chậm rãi thi châm trên đầu Thẩm Thiên Lăng. Không lâu sau, lòng bàn tay đã thấm một tầng mồ hôi, rõ ràng hết sức chuyên tâm. Thẩm Thiên Lăng vẫn ngủ say sưa, không ảnh hưởng chút nào. “Cần nhiều như vậy sao?”. Mắt thấy trên đầu Thẩm Thiên Lăng bị đâm ngân châm, một cây rồi lại một cây, Tần Thiếu Vũ cau mày hỏi. “Thuộc hạ chỉ muốn đảm bảo không có gì sai sót”. Hoa Đường đốt dược thảo trên đầu châm, bỏ thêm một thanh mới vào lư hương. “Sau một nén nhang sẽ thấy kết quả” Tần Thiếu Vũ gật đầu, vẫn ngồi bên giường xem chừng Thẩm Thiên Lăng. Thời gian này có thể nói là dài đằng đẵng, thậm chí Tần cung chủ cũng hoài nghi lư hương đã tắt rồi! Đợi đến khi một mảnh tro rơi xuống, Hoa Đường rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Nàng rất lo lắng Tần Thiếu Vũ sẽ lật bàn giữa chừng. Cây châm thứ nhất được cẩn thận rút ra, nhìn đầu kim quấn một con trùng cực nhỏ, Tần Thiếu Vũ hung hăng bóp nát cái ly trong tay. Hoa Đường nhìn hắn một cái. “Cung chủ, ngươi… bình tĩnh” “Tiếp tục đi”. Tần Thiếu Vũ sắc mặt âm u. Hoa Đường ném cổ trùng thứ nhất vào trong cái tô trắng, cổ vương đầu xanh lập tức há mồm nuốt trọn, sau lưng hưng phấn loé ra ánh đỏ. Con thứ hai, con thứ ba, đến khi cổ trùng thứ năm bị rút ra thì Tần cung chủ gần như sắp đập phòng. Hoa Đường cầm cây châm thứ sáu, tập trung rút ra, chỉ thấy bên trên sạch sẽ, không còn cổ trùng giãy dụa, vì vậy hơi an tâm. “Không sao, năm con cổ trùng còn chưa đến mức gây hại quá lớn cho phu nhân” “Rút hết toàn bộ đi”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói. Hoa Đường nghe lời rút hết ngân châm ra, trên mỗi cây đều sạch sẽ. “Ngươi có chắc đã giải quyết hết đám cổ trùng rồi chứ?”. Tần Thiếu Vũ vẫn không yên tâm. Hoa Đường nhìn cổ vương một chút, chỉ thấy nó ăn uống no đủ, ngủ thật say, vì vậy gật đầu nói. “Cung chủ yên tâm, Thẩm công tử sẽ không có chuyện gì nữa, chỉ cần sau này bồi bổ cho tốt, bù lại khí huyết ngày trước thiếu hụt thì chứng bệnh hay ngất cũng sẽ từ từ phục hồi” Tần Thiếu Vũ nghe vậy yên tâm. “Làm phiền ngươi rồi” “Cung chủ khách khí”. Hoa Đường thu dọn ngân châm trên bàn và cổ vương vào hòm. “Nếu không có gì khác, thuộc hạ xin phép cáo lui trước” Tần Thiếu Vũ gật đầu, ném cho nàng một chiếc bình nhỏ. “Tuyết sơn hồng liên, coi như cảm ơn ngươi” Hoa Đường bật cười. “Cung chủ lần này thật hào phóng”. Ai cũng biết vật này trăm năm khó kiếm, không chỉ có khả năng điều chỉnh khí tức mà còn có thể tăng tiến nội lực, bao nhiêu người đánh nhau vỡ đầu muốn có. “Đang trách ta bình thường quá hẹp hòi với ngươi sao?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mày. “Thuộc hạ nói sai”. Hoa Đường xoay người ra khỏi phòng ngủ. “Tả hộ pháp”. Ngoài cửa có một người áo đen đang canh chừng. “Tiểu Ngũ”. Hoa Đường giật mình. “Trở về lúc nào thế?” Nam tử tên là Triệu Ngũ, là người có khinh công giỏi nhất ở Truy Ảnh cung, cũng chính là kẻ liên lạc mỗi ngày khi Tần Thiếu Vũ ở Nhật Nguyệt sơn trang lần trước. Mấy hôm trước Thiền nương đánh thua ở Thiên Mộ sơn mà chạy trốn, Triệu Ngũ liền âm thầm đi theo, muốn tra ra nơi ở của Phượng Cửu Dạ. “Vừa mới về”. Triệu Ngũ nhìn thoáng qua phòng ngủ. “Cung chủ ngủ rồi sao?” “Thẩm công tử bị bệnh nhẹ, Cung chủ đang chăm sóc hắn”. Hoa Đường cùng hắn đi ra. “Có tra được tung tích Phượng Cửu Dạ không?” Triệu Ngũ lắc đầu. “Thiền nương vẫn luôn ở một mình, chưa từng liên hệ với bất kì ai” “Chẳng lẽ Phượng Cửu Dạ còn đang ở tổng đàn Ma giáo?”. Hoa Đường cau mày. “Hình như không phải”. Triệu Ngũ quay đầu nhìn phòng ngủ đóng chặt cửa. “Cung chủ gần đây hình như rất gần gũi với Thẩm công tử?” Đâu chỉ là gần gũi, hồi nãy còn thiếu chút nữa là đập phòng… Hoa Đường cười như có như không nhìn hắn. “Ngươi sao lại hứng thú với mấy chuyện này?” “Lúc trước ta hỏi qua Cung chủ, hắn nói không có tình cảm với Thẩm công tử”. Triệu Ngũ cau mày. Hoa Đường cười ra tiếng. “Đang êm đẹp tự nhiên chạy đi hỏi chuyện này làm gì?” “Thẩm công tử dù sao cũng từng qua lại với Phượng Cửu Dạ, ngươi thật sự không sợ xảy ra chuyện sao?”. Triệu Ngũ hòi. “Ta tin Cung chủ”. Hoa Đường rất thản nhiên. “Huống hồ ta nghĩ Thẩm công tử cũng không có gì không tốt. Sau khi mất trí nhớ, hắn đã không còn gút mắc gì với Ma giáo nữa” “Ai biết hắn có giả bộ hay không?”. Triệu Ngũ vẫn lo lắng. “Giả bộ?”. Hoa Đường nhếch môi. “Ta thấy không giống, huống hồ người như cung chủ, ngươi nghĩ ai có thể gạt được hắn? Từ trước đến nay chỉ có hắn đi gạt người ta” Triệu Ngũ nghẹn lời. “Yên tâm đi, mau về nghỉ ngơi”. Hoa Đường vỗ vai hắn. “Có chuyện gì sáng mai rồi nói với Cung chủ, đêm nay tâm trạng hắn không tốt, ngươi đừng đụng vào hắn” … Triệu Ngũ thở dài. “Cảm ơn Tả hộ pháp nhắc nhở” Mà trong phòng ngủ, tâm trạng Tần cung chủ đúng như lời Hoa Đường nói, cực kì không tốt. Chỉ cần nhớ tới năm con trùng ghê tởm đến cực điểm kia, nhìn lại gò má tái nhợt của Thẩm Thiên Lăng, Tần Thiếu Vũ đã thấy tim đập rộn. “Ưm…”. Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng, vươn tay gãi mặt. “Ngốc chết mất thôi!”. Tần Thiếu Vũ vỗ đầu hắn. “Người khác cho ngươi cái gì ngươi cũng ăn?” Thẩm Thiên Lăng nhếch môi, sảng khoái ngáy khò khò. Cực kì vô tư!

    Thuộc truyện: Giang hồ biến địa thị kì ba