Giang hồ biến địa thị kì ba – Chương 52-53

    Thuộc truyện: Giang hồ biến địa thị kì ba

    Chương 52: Chỉ là vô ý thôi!

    “Ấy, Tả hộ pháp đâu rồi?”. Đợi Thẩm Thiên Lăng bưng nước trà ra thì trong phòng chỉ còn một mình Tần Thiếu Vũ.

    “Về rồi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lý gia còn vài chuyện, đợi xử lý xong chúng ta có thể tiếp tục lên đường đi Nam Hải”

    “Bây giờ sao rồi?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

    “Quan phủ đang dán cáo thị, nói chuyện hái hoa tặc đều do Ma giáo hạ độc làm loạn, vẫn chưa nhắc tới Lý Bạch Hạo”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lý gia vẫn là nhà giàu trong vùng, quan phủ phải chừa cho bọn họ ít mặt mũi”

    “Lý Bạch Hạo phải làm sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

    “Giao cho Lý phủ tự xử”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chúng ta không tiện nhúng tay”

    “Còn Lý Bạch Thiên?”. Thẩm Thiên Lăng còn băn khoăn hắn.

    “Liên quan gì tới Lý Bạch Thiên?”. Tần Thiếu Vũ hỏi lại.

    “Ặc…”. Tuy hái hoa tặc không liên quan tới hắn, nhưng vẫn không thể che giấu bản chất ác độc a! Thẩm Thiên Lăng rất có tinh thần trượng nghĩa. “Hắn xx với kế mẫu, còn giết người diệt khẩu”. Làm một đại hiệp chính phái, ngươi không thể vờ như không thấy!

    Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Không phải do hắn làm”

    “A?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Sao ngươi biết, rõ ràng hôm đó chúng ta nghe được tên hắn!”

    “Người kia là Lý Bạch Hạo”. Tần Thiếu Vũ nói.

    Thẩm tiểu thụ cảm giác thế giới quan của mình lại bị đổi mới lần nữa. “Lý Bạch Hạo?”

    “Tiểu thiếp bị chết cháy từ nhỏ sống trên thuyền hoa, sau khi bị bán vào Lý gia cũng chưa ra khỏi cửa, nên chưa hiểu chuyện đời”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tiệc tùng ở Lý phủ nàng không đủ tư cách tham gia, nếu không phân biệt được hai thiếu gia với nhau cũng không có gì đáng ngạc nhiên”

    “Cho nên Lý Bạch Hạo chạy đi yêu đương vụng trộm, lại nói mình là Lý Bạch Thiên?”. Thẩm Thiên Lăng hít một hơi lãnh khí, quả thật còn cẩu huyết hơn tiểu thuyết!

    “Mẫu thân của Lý Bạch Thiên từ trước đến nay hay ghen, đêm đó có người cố ý tiết lộ tin tức cho nàng nên mới có cảnh bắt gian oanh liệt kia”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đến lúc đó nếu tiểu thiếp khai ra Lý Bạch Thiên, nàng chắc chắn sẽ hối hận, Lý viên ngoại cũng đương nhiên sẽ căm thù hắn đến tận xương tuỷ”

    “Cho dù trước kia chưa từng thấy, nhưng đến khi tiểu thiếp khai Lý Bạch Thiên ra, hai người sẽ phải gặp nhau đối chất”. Thẩm Thiên Lăng trăm mối ngổn ngang. “Khi đó sẽ lòi ra thôi”

    “Cho nên mới nói ngươi ngây thơ”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn. “Người thẩm vấn là lão thái thái của Lý gia, dù tiểu thiếp khai tên Lý Bạch Thiên ra thật thì đến lúc đó một là thị thiếp Lý phủ, một là thiếu gia Lý phủ, ngươi nghĩ lão thái thái sẽ bỏ ai chọn ai?”

    Thẩm Thiên Lăng: …

    “Lý Bạch Hạo cũng đoán chắc việc này”. Tần Thiếu Vũ tiếp tục nói. “Dựa theo dự tính của hắn, tiểu thiếp nhất định sẽ khai ra Lý Bạch Thiên khi bị thẩm vấn. Mà chuyện thiếu gia và kế mẫu tư thông với nhau nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của Lý phủ cũng tiêu rồi. Cho nên để không lọt việc xấu ra ngoài, Lý lão thái thái đành phải dùng tốc độ nhanh nhất xử tử nàng, không ép hỏi nhiều, cũng đừng nói để nàng gặp lại Lý Bạch Thiên”

    Thẩm Thiên Lăng một lần nữa nhận thức cái gì gọi là xã hội phong kiến.

    “Lý Bạch Hạo muốn Lý Bạch Thiên ngậm đắng nuốt cay, đáng tiếc tiểu thiếp lại không nói gì, chắc là bởi vì yêu”. Tần Thiếu Vũ bóp mặt hắn. “Được rồi đừng nghĩ nữa, đều đã qua rồi”

    “Sao ngươi biết mấy chuyện này?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

    “Ngươi không cần phải biết”. Tần Thiếu Vũ vỗ vai hắn. “Nghĩ vài chuyện vui đi”

    “Có gì đâu mà vui?”. Thẩm Thiên Lăng rầu rĩ.

    “Ví dụ như cái này?”. Tần Thiếu Vũ kéo tay hắn ra, bỏ vào lòng bàn tay một viên ngọc đỏ tươi.

    Thẩm Thiên Lăng giật mình mở to hai mắt.

    “Xích Viêm Thạch mà ngươi muốn”. Tần Thiếu Vũ cười nói. “Hơn nữa còn có Bích Lục Đồng ngươi luôn mang theo, Tuyết Lưu Ly đã mang về Truy Ảnh cung, chúng ta đã có ba viên”

    Thật ra là bốn… Còn có Lam Tinh Ngọc trước đây lão thần tiên cho! Thẩm Thiên Lăng cầm hạt châu trong lòng bàn tay, thấy hơi bỏng tay!

    “Xích Viêm Thạch có tính nhiệt, mang theo rất tốt cho thân thể của ngươi, có điều đừng đặt chung một chỗ với Bích Lục Đồng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đỡ phải dẫn tới mấy thứ kì quái gì đó”

    “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, cẩn thận cất Xích Viêm Thạch vào trong túi.

    “Nếu quý như vậy, hay là cùng nhau tìm viên tiếp theo?”. Tần Thiếu Vũ chọc hắn.

    Vốn chỉ đùa một câu, ai ngờ Thẩm Thiên Lăng gật đầu nói. “Được”

    Tần Thiếu Vũ ngạc nhiên. “Không muốn đi Nam Hải trước sao?”

    “…”.Thẩm Thiên Lăng hơi mâu thuẫn, thật ra đi đâu cũng được. “Mấy hạt châu còn lại ở đâu?”

    “Lần trước đã nói với ngươi rồi, Hoàng Kim Nhãn ở Thiên Ổ Thuỷ trại”. Tần Thiếu Vũ nói. “Mấy viên còn lại thì không biết, chỉ có thể phái người đi thăm dò”

    “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng cắn môi dưới. “Chúng ta đi Thiên Ổ Thuỷ trại đi!”. Mặc kệ tương lai có muốn hay không, trước hết tìm nhiều hạt châu hơn nữa đã.

    “Không được”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu.

    Thẩm Thiên Lăng cau mày. “Vì sao?”

    “Hàn độc trong người ngươi đã phát tác hai lần, sau này kéo dài càng nghiêm trọng thêm”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chúng ta đi Nam Hải tìm sư phụ trước, sau khi giải độc xong thì tìm linh thạch cho ngươi”

    Thẩm Thiên Lăng do dự một chút, không nói gì thêm.

    “Được không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

    “… Được”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Ngươi nói phải giữ lời đó”

    “Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ mang ý cười. “Gạt ai cũng không gạt phu nhân sắp cưới của ta”

    Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn một cái, trong lòng hơi chột dạ.

    “Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

    “… Không có gì”. Thẩm Thiên Lăng không biết nói sao, trong đầu hỗn loạn muốn chết.

    “Rõ ràng là có tâm sự”. Tần Thiếu Vũ cau mày. “Nói”

    “Ngươi đừng hỏi”. Thẩm Thiên Lăng vùi đầu vào ngực hắn.

    Loại chuyện quái lạ như “Thật ra ta không phải Thẩm Thiên Lăng mà là người ở không gian khác chuyển kiếp tới”, chỉ ngẫm lại thôi đã đau muốn nứt đầu.

    “Ngươi có phải nhớ ra việc gì hay không?”. Tần Thiếu Vũ thử hỏi.

    Nhớ được mới là lạ, ta cơ bản là một người khác a! Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn hắn. “Ngươi thích ta đúng không?”. Làm một người hiện đại, chuyện này nhất định không được dè dặt, phải hỏi rõ mới quyết định tốt bước tiếp theo phải làm.

    Tần Thiếu Vũ bị hắn chọc cười. “Ừ”

    “Bắt đầu từ khi nào?”. Thẩm Thiên Lăng lại hỏi.

    Tần cung chủ rất sơ suất mà nói. “Từ trước kia, khi lần đầu tiên nhìn thấy ngươi”

    Mặc dù đối với tình nhân bình thường mà nói, câu trả lời này có thể xem là kinh điển, thậm chí còn khiến cho một bộ phận nữ nhân yếu đuối nước mắt lưng tròng, nhưng với Thẩm tiểu thụ mà nói thì chẳng khác nào quăng một cục gạch vào mặt!

    Vì vậy tâm trạng của hắn trong nháy mắt xấu đi.

    “Sao lại đột nhiên hỏi cái này?”. Tần Thiếu Vũ rót cho hắn một ly trà.

    Thẩm Thiên Lăng không cam lòng nói. “Nhưng ngươi nói trước khi mất trí nhớ ta không có gì tốt”

    “Sao lại vậy được”. Tần Thiếu Vũ lưu loát nói. “Trước khi mất trí nhớ còn khiến người ta thích hơn bây giờ”

    Thẩm Thiên Lăng căm giận. “Sao có thể!”

    Tần Thiếu Vũ vẻ mặt đầy kinh ngạc. “Sao lại không thể? Trước khi mất trí nhớ phu nhân thật sáng lạn, hiểu ý người khác, vi phu thích đến mức trái tim đầy thương yêu”

    Vẻ mặt rất thích hợp, diễn rất tốt!

    Thẩm tiểu thụ siết chặt tay. “Bảo Đậu nói trước khi mất trí nhớ, ta nhìn thấy ngươi sẽ khóc mà chạy đi”

    Tần Thiếu Vũ cực kì nghiêm túc. “Đó là vì phu nhân không thích ta, nhưng ta vẫn rất yêu phu nhân”

    “Lúc ta vừa tỉnh lại, rõ ràng ngươi vẫn lợi dụng ta!”

    Tần Thiếu Vũ: …

    “Đúng không?”. Thẩm Thiên Lăng đầy chờ mong nhìn hắn.

    Tần Thiếu Vũ thở dài. “Lúc trước quả thật ta muốn dùng phu nhân dụ Phượng Cửu Dạ ra”

    Thẩm Thiên Lăng tha thiết nói. “Vậy bây giờ ngươi còn muốn dùng ta dụ hắn ra sao?”. Mau phủ nhận đi!

    Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Muốn nghe nói thật sao?”

    Nói thừa! Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc. “Nói láo sẽ biến thành thái giám, xx sẽ không cương nổi!”. Cực kì tàn nhẫn.

    Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Muốn”

    Thẩm Thiên Lăng: …

    Hiện tại là tình huống gì?

    “Ta muốn dùng ngươi dụ hắn ra, sao đó vĩnh viễn trừ hậu hoạn, tránh cho hắn luôn có ý xấu với ngươi”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn, hôn lên khoé môi một cái. “Cho nên dù lợi dụng cũng là vì ta thích ngươi”

    Cực kì thâm tình, cuối cùng cũng thành công vòng trở về! Kỹ năng cần thiết của vai nam chính thần tượng một lần nữa được nâng cao, thiếu hiệp làm tốt lắm!

    Thẩm Thiên Lăng cảm giác rất uất ức.

    Mẹ kiếp, vậy mình có nên xuyên việt trở về, trả lại tình yêu đích thực Thẩm Thiên Lăng kia cho hắn không?

    “Ăn đồ ngọt không?”. Tần Thiếu Vũ vui vẻ ôm hắn. “Có trà hạnh nhân và cháo mè, tranh thủ giúp Lăng nhi của ta vỗ béo”

    Béo muội ngươi! Thẩm Thiên Lăng tránh khỏi ngực hắn, rầu rĩ đi về.

    “Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ đuổi theo đi song song với hắn. “Ta nói sai câu nào sao?”

    Câu nào ngươi cũng nói đúng, quả thật chính là tài liệu mẫu để viết thư tình. Thẩm Thiên Lăng nhốt hắn ngoài thư phòng.

    Vốn nghĩ hắn thích mình sau khi xuyên việt nên mới vô tư bên nhau, hiện tại hoá ra hắn vốn yêu thầm người trước kia, mình bất quá là một kẻ giữa đường chui ra chiếm tiện nghi thôi!

    Quả thật thối nát!

    “Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ còn đang gõ cửa. “Không thì vi phu đi quỳ trên tấm giặt quần áo nha? Nhưng ngươi phải nói xem không vui chỗ nào”

    Quỳ cho Thẩm Thiên Lăng nguyên bản kia của ngươi đi! Thẩm tiểu thụ tâm trạng khó chịu.

    Gõ cửa nửa ngày không được đáp lại, Tần Thiếu Vũ không thể làm gì khác hơn là dùng dao chặt chốt cửa.

    “Ai cho ngươi vào”. Thẩm Thiên Lăng giận.

    “Vô duyên vô cớ quậy cái gì”. Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ nhéo mũi hắn. “Tuỳ hứng một chút thì đáng yêu, tuỳ hứng quá mức ta giận đó”

    Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi. “Chúng ta đi Thiên Ổ Thuỷ trại đi”

    “Vì chuyện này ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Vì sao?”

    “Còn rất lâu mới tới mùa đông, bình thường chú ý không mắc mưa thì Hàn độc cũng không có gì đáng ngại”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Dù sao ở đây cách Thiên Ổ Thuỷ trại cũng không xa, chúng ta đi lấy hạt châu trước đi”. Tránh cho đêm dài lắm mộng.

    “Sao lại muốn có Thượng cổ linh thạch như thế?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

    “Không phải ngươi nói sao, ta có duyên với chúng”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Người thường khó gặp, ta một chút đã có ba viên. Ta luôn cảm thấy nếu lấy đủ, không chừng sẽ phát sinh chuyện chưa từng xảy ra”

    Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười. “Quyển sách lúc trước Lý phu tử đưa cho ngươi quả thật có ghi như vậy, nhưng chỉ là truyền thuyết dân gian, không ai biết có thật hay không”

    “Cái gì thật?”. Thẩm Thiên Lăng rục rịch.

    “Cửu giới chuyển động, sao đổi ngôi”. Tần Thiếu Vũ nói.

    Là thật a… Thẩm Thiên Lăng trong lòng càng loạn, nằm trên giường nửa ngày không nói gì.

    “Sao vẫn kì lạ như vậy”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Nói thật với ta, rốt cuộc làm sao vậy?”

    “Gần đây hay nằm mơ thấy mấy viên đá này”. Thẩm Thiên Lăng cúi đầu không nhìn hắn. “Chỉ là rất muốn”

    Là nguyên nhân này sao? Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn, hơi dở khóc dở cười. “Đã nói ngươi là con nít mà”

    “Vậy sẽ đi Thiên Ổ Thuỷ trại sao?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn.

    “Được”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Hai ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng ngày mốt chúng ta đi Thiên Ổ Thuỷ trại”

    Bắt đầu chuyển sang cưng chiều, nhưng Thẩm tiểu thụ một chút cũng không cảm giác được!

    Cho nên mới nói tình yêu là chuyện khiến người ta nhức đầu nhất!

    “Thiên Ổ Thuỷ trại?”. Mọi người ở Truy Ảnh cung sau khi nghe quyết định này thì kinh ngạc một chút.

    “Chuẩn bị một chút, ngày mốt lên đường”. Tần Thiếu Vũ nói.

    “Vì sao đột nhiên muốn đi Thiên Ổ Thuỷ trại?”. Phạm Nghiêm vô cùng khó hiểu. “Chúng ta vốn không qua lại với hai huynh đệ Giang gia, dù đi ngang cũng không có lý do gì ghé qua”. Huống chi đặc biệt tới tìm!

    “Hơn nữa Thiên Ổ Thuỷ trại trước nay có quan hệ tốt với Đoạn Tình môn ở Tây Bắc, là bằng hữu tốt của Tiêu Triển”. Triệu Ngũ cũng nói. “Lần trước vì thấy Cung chủ tắm chung với Thẩm công tử mà Tiêu Triển từng buông ra lời khó nghe, hiện tại không có lý do gì chạy tới tìm bằng hữu tốt của hắn. Có không thích hợp lắm không?”

    “Hiệu buôn của Truy Ảnh cung có ai qua lại với Thiên Ổ Thuỷ trại không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

    Diêu Khiêm suy nghĩ một chút. “Chúng ta có vài ngọn núi trồng trà, hàng năm vận chuyển trà mới đều dùng tuyến đường của Thiên Ổ Thuỷ trại, có điều cũng chỉ là một đoạn ngắn, nửa ngày đã đi xong. Mà do nể mặt của Truy Ảnh cung nên Giang Giao Long và Giang Ngân Long chưa từng thu tiền”

    “Mấy ngọn núi trồng trà này ít nhất cũng năm năm rồi đúng không”. Tần Thiếu Vũ nói. “Năm năm không thu tiền, đương nhiên phải tới nói cảm tạ mới đúng”

    Diêu Khiêm vẻ mặt >_<. “Chỉ có một, hai trăm lượng thôi”. Đáng giá để cung chủ Truy Ảnh cung tự mình ra mặt ư? Đứa ngốc cũng biết là mượn cớ! “Tiền không nhiều, nhưng ân nghĩa nặng như núi Thái Sơn”. Tần Thiếu Vũ nghiêm mặt. “Kêu người chuẩn bị chút lễ vật, ta nhất định phải tự mình tới” Hoa Đường đã quen với tác phong làm việc của hắn, không hỏi thêm gì. Triệu Ngũ ôm kiếm đứng, cũng không nói gì. Phạm Nghiêm vốn không nói gì, nhưng trước kia bị phạt dọn nhà xí, cho nên gần đây vừa được Diêu Khiêm cho một quyển sách chuyên môn dạy cách lấy lòng người khác. Vì vậy lập tức suy một ra ba mà nhạy bén nói. “Thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị lễ vật ngay”. Cuối cùng cũng nịnh đúng một lần, giá trị đến mức muốn rơi nước mắt! Chỉ có Diêu Khiêm vẫn hỏi. “Vì sao cung chủ nhất định phải đến Thiên Ổ Thuỷ trại?” Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nhìn hắn một cái. Phạm Nghiêm thấy tình hình không ổn, lập tức vỗ tay kịch liệt. “Thiên Ổ Thuỷ trại rất tốt!” Tiếng như chuông đồng, nghe lên rất vang dội! Hoa Đường và Triệu Ngũ đồng loạt đỡ trán, thấy hắn lại sắp bị cách chức tới nơi… Thật đáng đồng cảm. Sau khi sắp xếp xong, Tần Thiếu Vũ trở về chỗ ở, đẩy cửa ra thì thấy Thẩm Thiên Lăng đã sớm ngủ, chăn bọc kín. “Cũng không sợ nóng quá nổi rôm sảy nữa”. Tần Thiếu Vũ ngồi bên giường, kéo chăn xuống cho hắn, lại phát hiện hắn mặc áo dài quần dài, không phải áo lót quần lót. “Làm gì vậy?”. Khi hắn kéo chăn, Thẩm Thiên Lăng còn nhắm mắt giả bộ ngủ không muốn để ý, không ngờ hắn còn được một tấc lại muốn tiến một thước mà cởi quần. Quần có thể tuỳ tiện cởi sao! Chỉ có tình yêu đích thực mới có thể cởi! Thẩm Thiên Lăng nắm lưng quần, ánh mắt bốc lửa! “Ngủ đến ngốc rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ bật cười, trông thật ngốc. Ngốc muội ngươi! Thẩm tiểu thụ lăn về góc tường. Mặc kệ ngươi! “Ngày mốt chúng ta sẽ khởi hành đi Thiên Ổ Thuỷ trại”. Tần Thiếu Vũ vừa rửa mặt vừa nói. “Khoảng chừng hơn mười ngày sẽ đến” Đi lâu quá vậy! Không hề có công nghệ cao! Thẩm Thiên Lăng đạp chăn, ta phải về xã hội hiện đại! Cơ bản không ham ở lại đây! “Tới đây ôm”. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Tần Thiếu Vũ ở trên giường gọi hắn. Nếu là bình thường Thẩm Thiên Lăng nhất định sẽ nhào vào lòng hắn, vì Tần thiếu hiệp nội lực cao cường, khi ngủ sẽ tự động điều tiết nhiệt độ cơ thể, ấm một chút hoặc lạnh một chút cũng không thành vấn đề, còn hơn cả máy điều hoà. Ôm ngủ cực kì thoải mái! Nhưng đây là trước kia! “Không!”. Thẩm Thiên Lăng kề sát vào tường. Tần Thiếu Vũ vươn tay chọt chọt mông hắn. Thẩm Thiên Lăng: … “Đêm nay không bóp vai sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. Thẩm Thiên Lăng rất có nguyên tắc mà điên cuồng lắc đầu, tuy rất thoải mái nhưng không được! “Còn nói không giận nữa”. Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy hắn. “Có phải trong Quỳnh Hoa cốc có người lắm miệng, nói chuyện giữa ta và Ngâm Vô Sương với ngươi không?” Fuck!!!!!! Tình huống gì đây!!!!!!! Thẩm Thiên Lăng phút chốc trợn to mắt!!!!! Ông trời làm chứng, đây chỉ là đánh bậy đánh bạ a!!!!!! Ngâm Vô Sương là ai!!!!! Lão tử chỉ biết Bạch Ngâm Sương trong tiểu thuyết Quỳnh Dao!!!!! Vì vậy hắn lập tức chấn động bởi hình ảnh tự nạp vào đầu!!!!!! “Hửm?”. Tần Thiếu Vũ cắn cắn lỗ tai hắn. “Nói đi” “Mau nói rõ cho ta!”. Thẩm Thiên Lăng nói một câu theo kiểu nước đôi. “Ta không thích hắn”. Tần Thiếu Vũ luồn tay vào vạt áo hắn, bắt đầu sờ bụng nhỏ mềm mềm. “Huống hồ hắn còn có một đệ đệ ngu xuẩn như vậy” Đệ đệ? Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng động não. Đệ đệ của Ngâm Vô Sương không thể nào là Trần Đức Dung, cũng không phải Mã Cảnh Đào, cho nên chỉ có thể là … Ngâm Lạc Tuyết? Fuck, đúng rồi! Ngay cả tên cũng là một dãy! Nhớ tới cái kẻ ẻo lả thuộc Vô Tuyết môn bị Tần Thiếu Vũ trộm đi Tuyết Lưu Ly, Thẩm Thiên Lăng bừng tỉnh. Khó trách hắn hung hăng với mình, hoá ra không chỉ vì hai người trước kia có mâu thuẫn, mà quan trọng hơn là mình đoạt người trong lòng của ca ca hắn! Mẹ kiếp thật ra cũng không phải mình đoạt, mà là Thẩm Thiên Lăng trước kia! Lão tử chỉ chịu tiếng xấu thay cho người khác mà thôi! Thẩm tiểu thụ rúc vào vỏ ốc, càng thêm phẫn uất! Quả thật muốn khóc! Chương 53: Lạc mất người! “Ngươi xem, ta đã chủ động khai ra rồi”. Tần Thiếu Vũ lật người hắn lại. “Cười cái đi” Thẩm Thiên Lăng nhìn sang chỗ khác, vẫn không mở miệng. Tần Thiếu Vũ cụng trán hắn. “Muốn làm sao mới hết giận đây?” “… Chóng mặt”. Giọng Thẩm Thiên Lăng hơi khàn khàn. Tần Thiếu Vũ cau mày. “Cảm lạnh ư?” “Ngủ một giấc thì được rồi”. Thẩm Thiên Lăng rúc vào chăn, rõ ràng không muốn nói thêm. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn, thầm thở dài. Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại, lông mi hơi run. Thấy bộ dạng này của hắn, Tần Thiếu Vũ cũng không hỏi nhiều, chỉ ôm hắn vào lòng. Vì vậy Thẩm Thiên Lăng càng buồn phiền. Thật hỏng mất thôi! Mất ngủ tới nửa đêm, hậu quả là sáng hôm sau Thẩm tiểu thụ ngủ quên, đợi đến khi mở mắt ra đã qua bữa trưa. Bên cạnh trống rỗng, người kia không ở đây, Thẩm Thiên Lăng bĩu môi, nằm lì trên giường phân tích tình huống. Hiện tại quan trọng nhất là gom đủ chín hạt châu, những chuyện khác không quan trọng. Vốn không thuộc về thế giới này, trở về cũng là đương nhiên. Thẩm Thiên Lăng kéo chăn, bực bội trùm đầu. Máy vi tính so với sách! PSP so với cửu liên hoàn! Điện thoại so với bồ câu đưa thư! Cơm Tây so với cơm Tàu! Xe thể thao, máy bay so với Đạp Tuyết Bạch và… Tần Thiếu Vũ. Dù nhìn từ góc độ nào, rõ ràng phía trước vẫn tốt hơn a! Thẩm Thiên Lăng căm giận đạp giường, từ nay chúng ta không gặp lại nhau trên chốn giang hồ nữa, ta phải về! Suy nghĩ một chút lại nhục chí, chín hại châu chỉ mới lấy được bốn, Hoàng Kim Nhãn còn không biết người ta có chịu cho hay không. Bốn viên còn lại cái bóng cũng chưa thấy qua, biết tới ngày tháng năm nào mới kiếm đủ đây. Đừng để bảy tám chục tuổi mới về được a, nghĩ tới cũng muốn khóc rồi. “Công tử tỉnh rồi sao?”. Ám vệ nghe được động tĩnh, ở bên cửa sổ hỏi. “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng mở cửa sổ để ánh mặt trời tràn vào. “Cung chủ có việc đi Lý phủ, công tử muốn ăn cơm trước không?”. Ám vệ hỏi. Hắn đi đâu thì liên quan gì tới ta! Thẩm Thiên Lăng đầy khí phách nói. “Đương nhiên ăn” Không chỉ muốn ăn, mà còn muốn ăn nhiều! Vì vậy trên bàn ăn, ám vệ trợn mắt há mồm nhìn hắn gặm xong một tô giò heo, còn dùng nước sốt trộn cơm. “Hô…”. Sau khi nuốt xong ngụm cuối cùng, Thẩm tiểu thụ bỏ chén xuống, thoả mãn thở ra một hơi. “Công tử muốn ra ngoài giải sầu không?”. Ám vệ cẩn thận hỏi. “Trời nắng chang chang, muốn đi đâu”. Thẩm Thiên Lăng thiếu hăng hái. “Điạ thế Quỳnh Hoa cốc thấp trũng, có nhiều chỗ rất mát mẻ”. Ám vệ nói. “Trời nóng vẫn tốt hơn buồn bực ở trong phòng” “Cũng được”. Dù sao tương lai phải trở về, cho nên phải nắm bắt thời gian chơi nhiều một chút! Sau khi nghĩ thông suốt, Thẩm Thiên Lăng sảng khoái gật đầu. Vì vậy đoàn người trùng điệp vây quanh Thẩm Thiên Lăng ra cửa, quả thật rầm rộ, cực kì khí thế! Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang tuy bất mãn việc “Công tử nhà mình bị người ngoài mang đi lung tung”, nhưng thấy Thẩm Thiên Lăng hăng hái thì cũng không ngăn cản, chỉ đen mặt theo sau, tản ra oán khí mãnh liệt. Vẻ mặt cứng nhắc thật đáng sợ… Ám vệ Truy Ảnh cung ôm ngực cảm thán. Thật hù chết người. Thật ra mà nói, nếu không có các loại cơ quan kì quái thì cảnh sắc Quỳnh Hoa cốc cũng rất hợp lòng người, không chỉ có cây cối xanh biếc, mà còn có hoa nhỏ đủ màu, Thẩm Thiên Lăng đi chỗ này một chút chỗ kia một chút, thấy tâm trạng sảng khoái không ít. “Phía trước là Bách Dược sơn”. Ám vệ chỉ vào một ngọn núi phủ đầy sương mù cho Thẩm Thiên Lăng nhìn. “Nghe nói là nơi trồng thuốc của Diệp cốc chủ, công tử muốn xem không?” “Không”. Thẩm Thiên Lăng không hứng thú với dược thảo. “Hay chúng ta đi… a!” Còn chưa nói hết câu, mặt đất đột nhiên lún xuống một mảnh lớn, Thẩm Thiên Lăng kêu thảm một tiếng, vù vù lọt hố! “Công tử!”. Ám vệ quá sợ hãi, vội tới kéo hắn lên, thế nhưng dưới đáy cũng không có tung tích Thẩm Thiên Lăng. Dường như chỉ trong nháy mắt, hắn đã biến mất trước mặt mọi người. “Chắc là có cơ quan”. Một ám vệ nhảy xuống kiểm tra, lại không tìm thấy cơ quan ở đâu, cũng không dám dùng nội lực phá sụp, không thể làm gì khác hơn ngoài tìm người chạy đi tìm Tần Thiếu Vũ và đại đệ tử Diệp Cẩn tới. Sau nửa nén nhang, một thiếu niên thanh tú vội chạy tới. “Thẩm công tử rơi xuống đâu?” Ám vệ đồng loạt chỉ vào cái hố dưới đất, trăm miệng một lời. “Cơ quan ở đâu?” Thiếu niên giậm chân. “Ta không biết a” Tâp thể ám vệ khuôn mặt trắng bệch. “Diệp cốc chủ trước khi đi không dặn sao?” “Quỳnh Hoa cốc nhiều cơ quan, sư phụ cũng không nhớ rõ”. Thiếu niên vô cùng lo lắng, ngồi xổm bên bờ hố vỗ lung tung. “Đành phải nhìn thử xem, có điều rất nhiều cơ quan chỉ dùng được một lần sẽ mất tác dụng” Ám vệ gần như muốn đập đầu vào tường, phương pháp khởi động cơ quan của ngươi có còn nguyên thuỷ hơn được nữa không! “Chuyện gì xảy ra vậy?”. Tần Thiếu Vũ nhận được tin tức, một lát sau cũng chạy về. “Cung chủ”. Ám vệ đồng loạt quỳ một chân xuống đất, kể lại chuyện tình. Tần Thiếu Vũ sắc mặt tối tăm, tự nhảy xuống hố kiểm tra cẩn thận một phen, vẫn không phát hiện chỗ nào khác lạ. Nhìn từ góc độ nào cũng thấy giống một cái hố mới đào bình thường. “Cơ quan Cốc chủ thiết kế đều rất tinh xảo, tìm không ra cũng bình thường thôi”. Thiếu niên ngồi xổm bên bờ hố nói. Ám vệ nhao nhao đỡ trán, thời điểm này không phải lúc khoe khoang a! Cẩn thận Cung chủ nhà ta sau khi băm vằm chúng ta xong sẽ băm luôn Cốc chủ nhà các ngươi. Tần Thiếu Vũ nhảy lên mặt đất. “Có thể đào xung quanh không?” “Ôi chao nhất quyết không thể”. Thiếu niên vội xua tay. “Xung quanh mấy dặm chỗ nào cũng có cơ quan, lỡ không cẩn thận đụng vào thì hàng vạn mũi tên sẽ bắn ra!” Tần Thiếu Vũ nghe vậy sắc mặt tái xanh, nhìn qua rất có tư thế đập nhà! “Thủ hạ đi tìm Diệp cốc chủ về”. Triệu Ngũ nói. “Mới đi không bao lâu, chắc sẽ đuổi kịp” Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Càng sớm càng tốt” Triệu Ngũ nhận lệnh rời đi, ám vệ vẫn quỳ trên đất, không ai dám ngẩng đầu. “Đều đứng lên đi”. Hoa Đường thở dài. “Dù muốn phạt cũng phải chờ tìm được Thẩm công tử rồi phạt sau” “Thuộc hạ bảo vệ công tử không chu toàn, tuỳ cung chủ xử lý”. Ám vệ đồng loạt nói. Tần Thiếu Vũ toàn thân âm trầm, quả thật sắp vắt ra nước! Mà cùng lúc đó, Thẩm tiểu thụ đang dụi mắt dưới đất. “Tỉnh rồi sao?”. Bên tai đột nhiên truyền tới tiếng người. Thẩm Thiên Lăng lắc lắc đầu, cố hết sức mở mắt. Ánh sáng u ám, chỉ có thể mơ hồ thấy trước mặt có một người ngồi xổm. “A!”. Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Ngươi là ai?” “Mất trí nhớ thật sao?”. Người nọ nghiến răng nghiến lợi, lại gần hắn một chút. Tuy trên mặt hơi bụi bặm nhưng vẻ mặt cũng không thân thiện, đôi mắt xếch vẫn quyến rũ, da cũng rất trắng. Thế mà lại biết mình! Thẩm Thiên Lăng cẩn thận quan sát hắn một chút, sau đó kinh hãi kêu thành tiếng. “Phượng Phượng Phượng Phượng… ngươi!” “Nhận ra ta rồi sao?”. Phượng Cửu Dạ siết cằm hắn, dữ tợn nói. “Cho nên mất trí nhớ là giả bộ đúng không?” Giả bộ muội ngươi! Thẩm tiểu thụ bị doạ. “Đây là đâu?” “Sao ta biết”. Phượng Cửu Dạ cười nhạt. “Sợ là phải hỏi Tần Thiếu Vũ” Ta cũng muốn hỏi, như vậy có thể ra ngoài trước rồi! Thẩm Thiên Lăng núp ở góc tường, vô cùng cảnh giác nhìn hắn. “Sao hắn không nhảy xuống với ngươi?”. Mu bàn tay Phượng Cửu Dạ nhẹ nhàng cọ cọ trên mặt hắn. Thẩm Thiên Lăng sau lưng tê rần, quyết đoán quay đầu né tránh. “Nói mau, giấu vật kia ở đâu?”. Phượng Cửu Dạ lớn tiếng ép hỏi. Mẹ kiếp lão tử quả thật không biết a! Thẩm Thiên Lăng tự ép mình bình tĩnh. “Mặc kệ ngươi tin hay không, ta thật sự mất trí nhớ” “Mất trí nhớ?”. Phượng Cửu Dạ cười âm lãnh. “Mất trí nhớ vậy mà mới liếc mắt đã nhận ra ta, chẳng lẽ Tần Thiếu Vũ treo hình ta trong phòng ngươi?” “Ngày ấy trên vách núi ngươi mặc bộ đồ này”. Thẩm Thiên Lăng chỉ vào quần áo bẩn thỉu của hắn. “Nhờ cái này mà nhận ra”. Tuy không phải màu bạc phóng khoáng nhưng nhìn trang sức cũng miễn cưỡng nhận ra được. Đây là bệnh nghề nghiệp kiếp trước, bề ngoài hễ nhìn qua là không quên được. “Còn muốn tiếp tục diễn kịch với ta sao?”. Phượng Cửu Dạ giơ tay phải lên uy hiếp. “Đánh chết ta thì sao”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Nhớ không ra tức là nhớ không ra, ngươi không tin cũng không còn cách nào khác” Tuy vẻ mặt bình tĩnh nhưng thật ra bên trong đã căng thẳng muốn tè ra rồi biết không! Một chút cũng không muốn bị kẻ điên này đập chết, vì còn chưa hưởng thụ hết cuộc đời! Phượng Cửu Dạ tiếp tục dùng hai mắt đỏ đậm căm tức nhìn hắn, tay lại hơi run run. WTF đừng làm ra vẻ mặt muốn ăn thịt người này a! Thẩm Thiên Lăng khó thở, cực kì hi vọng Tần Thiếu Vũ có thể đứng trên tầng mây bảy màu, từ trên trời giáng xuống! Phượng Cửu Dạ trên trán nổi gân xanh, đột nhiên giơ lên một chưởng quét hắn vào trong góc! Fuck! Thẩm Thiên Lăng đụng đầu vào tường, mắt nổ đom đóm nửa ngày, trợn mắt thấy Phượng Cửu Dạ ngồi xếp bằng bên kia, hai mắt nhắm chặt như đang vận công. Thời điểm này nếu bị quấy rầy sẽ dễ dàng tẩu hoả nhập ma! Nhớ tới cảnh kinh điển trong phim truyền hình, ý tưởng đầu tiên của Thẩm Thiên Lăng chính là vội chạy tới quấy rồi, nhưng may mà đủ lý trí mà dừng lại cước bộ. Bởi vì tẩu hoả nhập ma chia làm hai loại, phun máu mà chết hoặc càng điên thêm! Lỡ phát sinh tình huống thứ hai, vậy mình chỉ có thể khổ sở cùng hắn chết, quả thật bi thảm không đỡ được! Trên trán Phượng Cửu Dạ đầy mồ hôi, rõ ràng cũng cực kì khổ sở. Thừa dịp này, Thẩm Thiên Lăng quay đầu nhìn quanh một chút, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng bằng đá nho nhỏ, ba mặt đều là tường, lối đi duy nhất không biết thông ra đâu, mà Phượng Cửu Dạ vừa vặn ngồi ngay lối ra. Chạy cũng không thoát a! Thẩm tiểu thụ nội tâm căm giận, đi dạo cũng gặp phải chuyện này, mình đúng là xui đến mức không thể dùng từ nào để miêu tả! Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt Phượng Cửu Dạ đỏ lên, hai tay siết chặt, quanh thân toát ra khí màu trắng. Thẩm Thiên Lăng lo lắng nhìn hắn, WTF nóng như lò hấp a! Đây rốt cuộc là công phu Tà môn ma đạo gì, vì sao nhìn như một giây nữa sẽ nổ banh xác vậy! Nhất thiết đừng bắn máu tươi lên người mình! Phượng Cửu Dạ hô hấp ồ ồ, trong đầu hỗn loạn, thân thể dường như bị thiêu đốt, lực chú ý đều tập trung ở chỗ đó dưới thân. Ngày ấy sau khi hắn đi nhầm vào cánh đồng thôi tình hoa thì tình dục cứ như bóng đè mà quấn lấy hắn. Sở dĩ đánh bậy đánh bạ tiến vào địa đạo này cũng vì thôi tình hoa bộc phát, trong lúc mất lý trí đã một chưởng đập nát vách đá, mới phát hiện nơi đây. Vốn chỉ muốn vào điều tức bức độc, ai ngờ ở đây gặp được Thẩm Thiên Lăng. “Hắt xì”. Địa đạo hơi ẩm ướt, Thẩm Thiên Lăng hắt hơi một cái. Phượng Cửu Dạ đột nhiên mở to hai mắt, nhìn thẳng hắn. W – W – WTF! Thẩm Thiên Lăng nhũn chân, muốn làm gì đây! Một giây sau, Phượng Cửu Dạ dùng hành động nói cho hắn biết đáp án. “Cút ngay!”. Thẩm Thiên Lăng hồn phi phách tán, vì sao đang êm đẹp lại đột nhiên xông tới đè lên mình! Phượng Cửu Dạ một tay bóp cổ hắn, con ngươi bị dục vọng đốt thành đỏ tươi. Thẩm Thiên Lăng cực kì hoảng sợ nhìn hắn, bởi vì rõ ràng cảm nhận được dưới chân bị một vật cứng cực nóng đâm vào!!! Tình hình này không phải chưa từng phát sinh, thế nhưng đó là Tần Thiếu Vũ, cơ bản không thể so sánh biết không!!! “Ngươi ngươi ngươi bình tĩnh một chút”. Thẩm Thiên Lăng đầu óc trống rỗng. “Có gì từ từ nói” Phượng Cửu Dạ nắm lấy vai hắn, dùng lực mạnh đến mức muốn bóp nát khớp xương. Thẩm Thiên Lăng đau đến đổ mồ hôi, lại không dám nhúc nhích. Phượng Cửu Dạ hô hấp dồn dập, dùng một chút lý trí cuối cùng khắc chế dục vọng. Diệt Hồn chưởng đã gần luyện thành, nếu hiện tại không nhịn được thì sẽ thất bại trong gang tấc. “Khụ khụ”. Thẩm Thiên Lăng ho khan. Nhìn đôi mắt xinh đẹp ngập nước của hắn, Phượng Cửu Dạ giơ lên một chưởng đánh hắn ngất xỉu, cắn răng lùi vào trong góc, tiếp tục điều dưỡng khí tức. Thời gian từng chút trôi qua, sắc trời đã tối, mưa lại kéo tới, bên ngoài địa đạo, Tần Thiếu Vũ vẫn đứng ở bờ hố chưa từng nhúc nhích. Hoa Đường thay hắn che dù, trong lòng biết hắn không có khả năng trở về, cũng thức thời không mở miệng. “Đã bao lâu rồi”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Ba canh giờ”. Hoa Đường nói. Trên mặt Tần Thiếu Vũ không có bất cứ biểu cảm gì. “Tiểu Ngũ đâu?” “… Vẫn chưa về”. Hoa Đường thận trọng nói. “Có điều khinh công của tiểu Ngũ rất tốt, chắc là rất nhanh sẽ đuổi kịp Diệp cốc chủ, Cung chủ đừng lo lắng quá” Tần Thiếu Vũ không nói gì nữa, vẻ mặt càng thêm khó coi. Mưa ngày càng nặng hạt, hố đất bởi vì địa thế trũng thấp mà nước mưa xung quanh đều chảy vào. Ám vệ vội vàng đào đất làm một cái đập nhỏ bên bờ hố, che dù vây quanh, cố hết sức bảo vệ đáy hố khô ráo, đồng thời cực kì hi vọng Thẩm Thiên Lăng đột nhiên nhô ra! Có điều khả năng này không lớn, vì tình cảnh thực tế của Thẩm tiểu thụ càng có xu hướng bi đát hơn. Lần thứ hai hôn mê tỉnh dậy, hắn phát hiện mình đã bị Phượng Cửu Dạ di chuyển vào rừng. “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì”. Thẩm Thiên Lăng đau cổ, đầu cũng hơi choáng. “Ngươi nói xem?”. Phượng Cửu Dạ hỏi lại. “Ta mất trí nhớ thật mà”. Thẩm Thiên Lăng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn cường điệu chuyện này, dù thế nào cũng không chịu tin! “Vậy thì sao?”. Phượng Cửu Dạ lạnh lùng nói. … Đối mặt với chướng ngại giao tiếp kiểu này, Thẩm Thiên Lăng đơn giản ôm đầu gối không thèm nói nữa. “Lúc ta không ở đây, Tần Thiếu Vũ nói gì với ngươi?”. Phượng Cửu Dạ giọng nói lạnh nhạt, độc của thôi tình hoa đã chặn, suy nghĩ của hắn cũng không còn hỗn loạn như trước, Liên quan gì tới ngươi! Thẩm Thiên Lăng oán thầm, sau đó nói. “Đều là chuyện trước khi ta mất trí nhớ” Phượng Cửu Dạ cười nhạt. “Ngươi tin sao?” “Sao lại không tin?”. Tối thiểu đáng tin hơn ngươi! “Thật không ngờ”. Phượng Cửu Dạ lắc đầu cười. “Sẽ có một ngày ngươi tình nguyện tin hắn cũng không tin ta” Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, không nói gì, bởi vì lượng thông tin trong câu này hơi nhiều, cần thời gian tiêu hoá! “Ăn đi”. Phượng Cửu Dạ ném cho hắn một bao trái cây dại. Đừng đột nhiên trở nên thân thiện như vậy a! Thẩm Thiên Lăng càng thêm cảnh giác. “Sợ cái gì, ta còn có thể ăn ngươi sao?”. Thấy hắn vẫn không nhúc nhích, Phượng Cửu Dạ cau mày. “Cũng không nhất định”. Thẩm Thiên Lăng ôm địch ý nồng đậm với hắn. “Lần trước gặp mặt còn hung hăng nói muốn khiến ta chịu đủ giày vò! Hồi nãy còn muốn bóp chết ta!” “Mang thù sao?”. Phượng Cửu Dạ cao giọng. Vô nghĩa! Thẩm Thiên Lăng xoa xoa cái cổ đau nhức của mình, cách xa hắn một chút! “Lần trước ta tưởng ngươi diễn kịch với ta”. Phượng Cửu Dạ nói. “Nếu thật là mất trí nhớ, bị người ta gạt cũng không có gì lạ, ta không trách ngươi” Thẩm Thiên Lăng tìm một quả dại trong túi ra ăn, bởi vì đói bụng! Hắn một tay là đủ bóp chết mình, dù muốn đầu độc cũng dễ dàng, cho nên không có khả năng hạ độc vào thức ăn! Ăn no quan trọng hơn! “Chịu đựng thêm hai ngày nữa”. Phượng Cửu Dạ nói. “Đi một đoạn đường nữa là có thể ra khỏi cửa núi, chúng ta sẽ lập tức quay về” Fuck! Thẩm Thiên Lăng bị sặc quả mọng, quỷ mới muốn về với ngươi a! “Ngươi là người của ta, đương nhiên phải về cùng ta”. Phượng Cửu Dạ dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn. “Mặc kệ Tần Thiếu Vũ nói gì với ngươi, đều không đáng tin” “Hắn rất tốt với ta”. Sau một lúc yên lặng, Thẩm Thiên Lăng đột nhiên nói. “Ta cũng sẽ tốt với ngươi”. Phượng Cửu Dạ nói. “Còn giúp ngươi khôi phục trí nhớ” “Quan hệ trước kia của chúng ta ra sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi, đáy mắt hơi mờ mịt. Phượng Cửu Dạ cười. “Đương nhiên là tình nhân” Thẩm Thiên Lăng yên lặng cúi đầu, ngón tay vân vê vạt áo, không nói gì thêm. “Dù hắn đã chạm qua ngươi, ta cũng không để bụng”. Phượng Cửu Dạ nắm tay hắn. “Chúng ta làm lại từ đầu được không?” Thẩm Thiên Lăng yên lặng rút tay về. “Ngươi để ta yên tĩnh một chút đã” Phượng Cửu Dạ gật đầu, kéo hắn đứng dậy. “Làm gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, chân mày hơi nhíu lại. “Ra khỏi núi”. Phượng Cửu Dạ bế hắn lên, vội vã bay theo một phương hướng. Độc của thôi tình hoa tuỳ lúc có thể phát tác, cần sớm tìm ra người của mình, càng kéo dài càng nguy hiểm hơn. Tần Thiếu Vũ!!! Bị hắn ôm vào lòng, Thẩm Thiên Lăng căm giận không gì sánh được!!! Rốt cuộc đến bao giờ ngươi mới đến cứu lão tử!!! Sắp diễn không nổi nữa rồi!!! Ánh trăng xa xăm dần dần hạ xuống, bình minh dâng lên, một vầng nắng ấm chậm rãi lan toả, khiến mặt đất bừng bừng sức sống. Trong Quỳnh Hoa cốc, Tần Thiếu Vũ vẫn đứng ở chỗ Thẩm Thiên Lăng té xuống, trên mặt không có biểu cảm gì. Xa xa đột nhiên truyền tới tiếng ngựa hí, Hoa Đường trong lòng vui vẻ, quay đầu nhìn sang. “Cung chủ”. Triệu Ngũ toàn thân đầy sương sớm, thả người nhảy xuống, trong tay lôi theo một nam tử áo xanh. “Khụ khụ”. Diệp Cẩn ôm ngực ho khan, còn chưa kịp nói đã bị Tần Thiếu Vũ xách áo. “Mở địa đạo của ngươi ra”. Giọng nói tuy không lớn, nhưng nghe vào tai người xung quanh lại thấy mang theo chút khó chịu. “Ngươi đừng hoảng”. Diệp Cẩn an ủi. “Cơ quan này không có ám khí, Thẩm công tử chỉ ở bên trong một đêm, không có chuyện gì lớn” “Trời mưa”. Tần Thiếu Vũ gằn từng tiếng. “Nếu đêm qua Lăng nhi bị Hàn độc phát tác, ta sẽ nổ banh toàn bộ Quỳnh Hoa cốc” Diệp Cẩn giơ tay đầu hàng, quay đầu căn dặn. “Đi tìm vài cái xẻng tới” Hoa Đường sửng sốt. “Muốn đào sao?” “Đương nhiên, lối vào đã đóng lại rồi”. Diệp Cẩn chỉ chỉ một chỗ. “Đào từ chỗ này, ba bốn thước là tới, cẩn thận đừng làm hắn bị thương” Mẹ nó sao ngươi không nói sớm!!! Ám vệ chạy như bay đi tìm xẻng, sớm biết có thể đào ra, mọi người cũng không cần giày vò cả đêm! Bảy tám cái xẻng rất nhanh được tìm thấy, ám vệ đồng loạt xuống đào, không lâu thì tìm được vách tường địa đạo. “Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ áp người xuống tập trung lắng nghe một lúc lâu, xác định phía dưới không có ai rồi mới vươn tay một chưởng đập ra vách tường. Địa đạo tối om hiện ra, Tần Thiếu Vũ nhảy xuống. “Lăng nhi” Bốn phía im ắng, không có bất cứ âm thanh gì. “Thẩm công tử”. Ám vệ cũng nhảy xuống. “Phân công đi tìm”. Hoa Đường phân phó. “Phải mau chóng tìm được người!” Cây đuốc chiếu sáng bên trong, địa đạo ngang dọc giao nhau, rõ ràng là một mê cung ngầm. “Không còn cách nào khác, chỉ có thể phái thêm người đi tìm, trên đường đi qua thì đánh kí hiệu”. Diệp Cẩn nói. “Chỗ này sư phụ vốn định làm địa cung, sau đó không đủ tiền nên cứ để vậy, bản đồ đã sớm không thấy” Tần Thiếu Vũ giơ cây đuốc, tìm từng con đường, càng đi trong lòng càng không yên. Dựa theo thể lực và tính cách của Thẩm Thiên Lăng, sau khi ngã xuống tối đa sẽ sốt ruột đi một chút rồi ngồi lại chờ mình tới cứu mới đúng. Bất luận thế nào cũng không chạy xa được, lại càng không có chuyện nhiều người như vậy mà vẫn không tìm được. “Cung chủ”. Hoa Đường trở về nói. “Phía trước là ngõ cụt” “Rốt cuộc chạy đi đâu chứ”. Tần Thiếu Vũ khó thấy được mất khống chế. “Chỉ có thể tìm lại lần nữa”. Hoa Đường an ủi. “Sốt ruột cũng vô dụng, tìm người quan trọng hơn” “Cung chủ”. Phía sau có người chạy tới. “Có huynh đệ phát hiện y phục của Thẩm công tử” Y phục? Tần Thiếu Vũ nhướn mày, sải bước đi tới. Trong mật thất u ám, áo ngoài màu vàng và thắt lưng của Thẩm Thiên Lăng bị vứt trên đất, xung quanh còn có một thắt lưng màu bạc bẩn thỉu. “Của ai vậy?”. Hoa Đường nhặt thắt lưng màu bạc kia lên. Tần Thiếu Vũ trên mặt âm u. “Phượng Cửu Dạ” Ba chữ vừa nói xong, mọi người xung quanh đều thầm hít một hơi lãnh khí. Xong đời, khả năng xấu nhất đã xảy ra! “Cung chủ…”. Hoa Đường lo lắng nhìn hắn. “Tìm thêm nhiều người tới cho ta”. Giọng Tần Thiếu Vũ băng lãnh. “Phái một nhóm người canh giữ các lối ra khỏi núi, nếu có bất cứ động tĩnh gì thì về bẩm báo trước” “Vâng”. Hoa Đường nháy mắt với Triệu Ngũ. Triệu Ngũ hiểu ý, xoay người đi sắp xếp. Tần Thiếu Vũ rõ ràng đã giận đến cực điểm, thời điểm này Hoa Đường ở bên cạnh hắn hữu dụng hơn mình. Dù sao nữ nhân trời sinh am hiểu an ủi người khác hơn nam nhân. “Cung chủ đừng lo lắng quá”. Hoa Đường nói. “Thẩm công tử còn có giá trị lợi dụng với Phượng Cửu Dạ, hiện tại chắc không có việc gì lớn” Tần Thiếu Vũ tiện tay lấy một cây đuốc, đi vào sâu trong địa đạo. “Đều đi tìm đi”. Hoa Đường cũng phân phó các ám vệ còn lại. Mọi người nhao nhao nhận lệnh rời đi, chỉ có mấy ám vệ bảo hộ Thẩm Thiên Lăng lúc trước là ở lại. “Có việc gì sao?”. Hoa Đường hỏi. “Thuộc hạ làm việc không…” “Đủ rồi”. Hoa Đường cắt ngang. “Dù các ngươi tự sát tạ tội, Thẩm công tử cũng không về được, tìm người quan trọng hơn!” Nếu tìm không được, e là ta muốn bảo vệ các ngươi cũng không được.

    Thuộc truyện: Giang hồ biến địa thị kì ba