Giang hồ biến địa thị kì ba – Chương 72-73

    Thuộc truyện: Giang hồ biến địa thị kì ba – Chương 72-73

    Chương 72: Hắc phong trại!

    Sau khi cởi sạch béo béo nhà mình, Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào thùng nước tắm, thỏa mãn thở ra một hơi.

    “Hay hôm nay chúng ta đừng làm”. Thẩm Thiên Lăng tiều tụy đỡ trán. “Ta đột nhiên chóng mặt”. Cực kì yểu điệu!

    “Không”. Tần Thiếu Vũ sờ bụng mỡ của hắn.

    Thẩm Thiên Lăng yếu ớt ho khan, sau đó vô lực chỉ trích. “Ta khó chịu mà ngươi còn muốn làm sao!”. Quả thật điên mất thôi!

    “Khẩu thị tâm phi”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn.

    “Đương nhiên không phải!”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc. Ai khẩu thị tâm phi chứ, quả thật ta không muốn làm! Loại chuyện xx này không thể làm quá nhiều, nếu không hoa túc sẽ tàn!

    “Thật ra ngươi rất giỏi diễn trò”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Cho nên nếu ngươi thật sự muốn giả bệnh, ta tuyệt đối sẽ không phát hiện sơ hở”

    Thẩm Thiên Lăng: …

    “Nếu đã phát hiện, chứng tỏ ngươi không muốn diễn”. Tần Thiếu Vũ cắn cắn vành tai hắn. “Đã muốn còn bày đặt chống cự cho có tình thú”

    Thẩm tiểu thụ bình tĩnh đẩy hắn ra. “Thiếu hiệp ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta xin được diễn lại lần nữa”

    “Muộn rồi”. Tay Tần Thiếu Vũ lướt thẳng xuống, chuẩn xác cầm lấy “tiểu Lăng”.

    Thẩm Thiên Lăng nghiêng đầu qua ngực hắn giả chết.

    Tần Thiếu Vũ một tay ôm chặt hắn, tay kia nhẹ nhàng lộng, rất nhanh đã thấy độ cứng trong lòng bàn tay biến hóa.

    “Có cảm giác sao?”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn hỏi.

    Thẩm Thiên Lăng mạnh miệng lẩm bẩm. “Không hề có, kĩ thuật của ngươi rất kém”

    “Phải không?”. Tần Thiếu Vũ không giận, ngược lại còn cười khẽ. “Hay Lăng nhi dạy ta đi?”

    Thẩm Thiên Lăng: …

    Nhất định không thể, mơ đi!

    Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn vào lòng, cúi đầu hôn lên môi hắn.

    Thẩm Thiên Lăng hơi ngẩng đầu lên, thè lưỡi liếm Tần Thiếu Vũ, mềm mềm cọ cọ như con mèo nhỏ.

    Mắt Tần Thiếu Vũ tối sầm, triền miên hôn sâu hơn.

    Ánh sáng lập lờ, không khí ấm áp, không còn nhớ rõ lên giường từ lúc nào. Hai chân Thẩm Thiên Lăng bị đè trước ngực, nhíu mày chịu đựng ngón tay Tần Thiếu Vũ đâm vào, bàn tay siết chặt lại.

    “Rất đau sao?”. Tần Thiếu Vũ không nỡ.

    Viền mắt Thẩm Thiên Lăng đỏ bừng. “Nếu nói đau ngươi sẽ không làm sao?”

    Tần Thiếu Vũ gật đầu.

    “Chỉ cho làm một lần thôi đó”. Thẩm Thiên Lăng uất ức không gì sánh được, vì rất đau, nhưng không nỡ khiến Tần Thiếu Vũ thất vọng!

    Tần Thiếu Vũ thở dài. “Dưa leo ngốc”

    Cho ngươi làm mà còn dám nói lão tử ngốc! Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt rưng rưng phẫn nộ nhìn hắn. Cái đồ Trần Thế Mỹ (nhân vật bội bạc trong kịch Trung Quốc ~) nhà ngươi có lương tâm không vậy?

    Tần Thiếu Vũ rút ngón tay ra ngoài, ôm hắn hôn một cái.

    Đây là muốn vào chủ đề sao! Thẩm Thiên Lăng bi tráng nhắm chặt mắt.

    Tần Thiếu Vũ cầm một chiếc khăn lụa mềm lau thuốc mỡ cho hắn.

    Thẩm Thiên Lăng: …

    “Ngủ đi”. Giọng Tần Thiếu Vũ rất dịu dàng. “Chúng ta không làm”

    Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_<. Chuyện này cũng có thể nói không làm là không làm sao? “Là ta quá nóng nảy”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn nói. “Chỗ đó vẫn chưa khỏi hẳn, đợi ngươi đỡ hơn đã” Thẩm Thiên Lăng hơi cảm động! “Bây giờ không đau nữa chứ?”. Tần Thiếu Vũ sờ sờ mông hắn. Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tới mang tai. “Hơi hơi”. Nhưng không sao. Tần Thiếu Vũ ngồi dậy, vươn tay tách chân hắn ra. Toàn thân Thẩm Thiên Lăng nóng lên. “Ngươi mau dừng tay!”. Chỗ đó có gì đẹp đâu, ngươi quả thật biến thái, phiền chết người, ngao ngao! Chỗ hôm trước bị ức hiếp bây giờ vẫn còn hơi sưng đỏ, Tần Thiếu Vũ chồm qua, dịu dàng dùng đầu lưỡi liếm liếm. Thẩm Thiên Lăng: … Chuyện vừa xảy ra nhất định không phải là sự thật! Khẩu vị không thể nặng như vậy! Tần Thiếu Vũ chui vào giữa hai chân hắn, động tác càng nhẹ nhàng chậm rãi. “Đừng”. Thẩm Thiên Lăng luống cuống đẩy hắn. Thế nhưng rõ ràng không có hiệu quả, bởi vì trị số võ lực của hai người không cùng level! Cảm giác tê dại chưa từng có truyền khắp toàn thân, hô hấp Thẩm Thiên Lăng dồn dập, viền mắt cũng đỏ bừng. Cảm thụ được thân thể hắn biến hóa, một tay Tần Thiếu Vũ mò về phía trước, nắm lấy vật nhỏ đã hơi ngẩng đầu. Tiếng rên rỉ nhỏ vụn tràn khỏi miệng, ngón chân Thẩm Thiên Lăng co chặt lại, bắn ra tinh dịch nóng hổi vào tay Tần Thiếu Vũ, sau đó thất thần nằm trên giường thở dốc. Tần Thiếu Vũ vô cùng thương yêu, nhẹ nhàng xoa lưng hắn. “Ngươi…”. Sau khi hoàn hồn, Thẩm Thiên Lăng đỏ mặt! “Ta làm sao?”. Tần Thiếu Vũ cắn đầu ngón tay hắn. Sao ngươi có thể làm chuyện này, quả thật so với xx còn ấy hơn, ta hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý! Thẩm tiểu thụ thầm gào thét, sau đó không chịu thua kém mà vùi vào ngực Tần Thiếu Vũ. “Muốn cho ngươi thoải mái”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn. “Sau này không để cho ngươi đau nữa” Thẩm Thiên Lăng tiếp tục nhắm mắt giả chết. Tần Thiếu Vũ phất tay thổi tắt ngọn đèn trong góc, chỉ để lại một ngọn nến lờ mờ trên bàn. Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi. “…Còn ngươi?” “Ngủ đi”. Tần Thiếu Vũ không trả lời vấn đề của hắn. Thẩm Thiên Lăng cắn môi dưới, vươn tay cầm lấy vật cứng ngắc của hắn. Chân mày Tần Thiếu Vũ giật một cái. Thẩm Thiên Lăng nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve cách một lớp quần. “Lăng nhi”. Giọng Tần Thiếu Vũ khàn khàn, phát ra gợi cảm trong đêm tối. Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn hắn, mắt long lanh. Tần Thiếu Vũ nhéo má hắn. “Thật yêu ngươi” Ta cũng rất yêu ngươi! Trái tim Thẩm Thiên Lăng mềm đến sắp tan ra, vì vậy vô cùng ngoan ngoãn nằm xuống, vươn tay kéo quần hắn ra. Sau đó há miệng ngậm vào? Đương nhiên là không. Thật ra Thẩm tiểu thụ bị dọa, bởi vì kích thước và bề ngoài rất kinh người! “Lăng nhi?”. Tần Thiếu Vũ xoa xoa đầu hắn, đáy mắt không che giấu được dục vọng. Thẩm Thiên Lăng vặn vẹo nuốt nước bọt. Tuy đã hạ quyết tâm muốn dùng miệng giúp hắn xx, thế nhưng tưởng tượng và hiện thực vẫn có khoảng cách nhất định. Sau khi nhìn thấy vật thật, Thẩm tiểu thụ rất đáng xấu hổ mà lui lại. Tần Thiếu Vũ khẽ cười. “Ngươi muốn nhìn tới chừng nào?” “Ta không nhìn nữa”. Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng bò lên, lăn đến góc tường nói một cách vô lại. “Ngủ đi!” Ngay cả quần cũng không kéo lên giúp Tần cung chủ, phục vụ quá kém! Tần Thiếu Vũ: … Thẩm tiểu thụ ngáy o o, rất chân thật! Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy hắn. Thẩm Thiên Lăng liều mạng lui vào tường. Đừng dùng cái kia của ngươi chỉa vào mông ta chứ! Rất áp lực! Cái mông mềm mềm trơn mịn cọ tới cọ lui ở bộ phận nhạy cảm nhất của mình, Tần Thiếu Vũ cắn răng đè hắn lại. “Ngươi không hiểu thật hay giả vậy!” Thẩm Thiên Lăng nhất thời cứng đờ, thử hỏi. “Thiếu hiệp, hay là ngươi mặc quần vào trước đi, chúng ta có gì từ từ thương lượng” Tần Thiếu Vũ quả thật bị hắn chọc cười. Thẩm Thiên Lăng: … Ta cũng rất vô tội, ta khẩn trương! “Ngoan”. Tần Thiếu Vũ lật người hắn lại. “Dùng tay giúp ta” Lần này Thẩm Thiên Lăng rất phối hợp. Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên, ngậm lấy cánh môi mềm ngọt. Nến đỏ chập chờn, hết thảy đều tươi đẹp. Một lúc sau, trong phòng rốt cuộc an tĩnh lại, Thẩm Thiên Lăng lau tay, ôm Tần Thiếu Vũ cọ cọ. “Coi chừng ta nhịn không được”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp thắt lưng hắn. “… Chờ một thời gian”. Giọng Thẩm Thiên Lăng rất nhỏ. “Hử?”. Tần Thiếu Vũ giả bộ không hiểu. “Cho ta chút thời gian thích ứng”. Thẩm Thiên Lăng vùi vào ngực hắn. Tần Thiếu Vũ cười cười. “Được, mau ngủ đi” Thẩm Thiên Lăng nắm tay hắn, ngoan ngoãn nhắm mắt. Có hắn bên cạnh, tràn đầy cảm giác an toàn. Sáng hôm sau, Tần Thiếu Vũ dậy rất sớm. Thẩm tiểu trư vẫn ngủ vù vù bên cạnh, không chỉ lộ ra bụng mỡ bình thường cố gắng che giấu, mà còn luồn tay vào quần. Thật thô bỉ không gì sánh được! Thế nhưng có thô bỉ hơn nữa thì cũng là mỹ nhân, huống hồ người yêu trong mắt hóa Tây Thi! Cho nên Tần cung chủ vẫn cảm thấy thích không chịu nổi, cúi đầu hôn một cái rồi mới xuống giường. Sau khi Tần Thiếu Vũ rửa mặt xong thì đẩy cửa ra ngoài, một đống ám vệ đang giành màn thầu trong nhà ăn, vừa nhìn thấy cung chủ nhà mình thì đồng loạt chào hỏi. “Sao rồi?”. Tần Thiếu Vũ lôi một người ra. Ám vệ liều mạng nuốt màn thầu trong miệng xuống. “Quả thật có một cái chai, không phải của Giang gia cũng không phải của chúng ta, không biết ở đâu ra” Tần Thiếu Vũ cau mày. “Tìm được thật sao?” “Vâng”. Ám vệ gật đầu. “Ở giá dưới cùng, ta hỏi qua đại nương dọn phòng thì cái chai vốn đặt bên nghiên mực, sau đó nàng sợ dọn dẹp không cẩn thận làm bể, cho nên mới để dưới giá sách!”. Một chữ cũng không sai, thật là đáng khen! “Chuyện xảy ra khi nào?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. Ám vệ nói. “Sau cái hôm mà Tiêu nhị đương gia nói chuyện với phu nhân ở thư phòng”. Những lời này nói rất thê thảm. “Cái chai đâu?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Giao cho Tả hộ pháp rồi”. Ám vệ rất nhanh trí. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ vai hắn. “Vất vả cho ngươi rồi” Ám vệ cười sáng lạn! Được khen thưởng nhấn định phải thật vui! “Cung chủ”. Hoa Đường đang thu thập dược liệu trong phòng. “Là thuốc gì?”. Tần Thiếu Vũ đi thẳng vào vấn đề. “Dùng để giảm bớt Hàn độc”. Hoa Đường trả cái chai lại cho hắn. “Tuy không thể hoàn toàn giải độc nhưng bên trong có chứa Xích Diễm Hoa rất hiếm thấy, cực kì hữu ích với thể chất âm hàn. Cung chủ tìm được ở đâu thế?” Nét mặt Tần Thiếu Vũ nhất thời phức tạp. “Cung chủ?”. Hoa Đường quơ quơ tay trước mặt hắn. “Xác định không có độc sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. Hoa Đường gật đầu. “Đương nhiên, thuộc hạ có thể lấy tính mạng đảm bảo, cái chai này là hàng tốt. Hồi nãy lấy một ít ra kiểm tra, nghĩ lại thấy tiếc. Nếu có thể thì một giọt cũng không nên lãng phí” Trong lòng Tần cung chủ hơi khó chịu. “Là Tiêu nhị đương gia đưa sao?”. Hoa Đường suy đoán. Sắc mặt Tần Thiếu Vũ đen hơn. Hoa Đường hiểu rõ. “Xem ra ta đoán đúng” Tần Thiếu Vũ giương mắt nhìn nàng. “Trên chai có khắc tên Tiêu Triển không?” “Không có”. Hoa Đường lắc đầu. “Có điều nếu cung chủ đã tìm được thuốc này, sau khi nghe nói có lợi mà không hại với Thẩm công tử thì đừng làm ra vẻ mặt này chứ” Tần Thiếu Vũ ước lượng cái chai trong tay. “Ta mang cho Lăng nhi uống” “Thật ra cũng không cần để ý chuyện này”. Hoa Đường nói. “Bản thân cung chủ chính là một vị thuốc cực tốt” Tần Thiếu Vũ: … Hoa Đường cười trộm. “Điểm này Tiêu nhị đương gia phải ghen tị đến hộc máu!” Tần Thiếu Vũ xoay người ra ngoài. “Có chai thuốc này cộng thêm cung chủ mới có thể khiến Hàn độc của Thẩm công tử giảm bớt phân nửa”. Hoa Đường ở phía sau hắn nói. “Lâu ngày không chừng khỏi cần tới Nam Hải tìm sư tôn luôn” Bóng lưng Tần cung chủ nhanh chóng biến mất. “Cung chủ”. Triệu Ngũ đang vội vã chạy từ đầu kia qua. “Có việc ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi hắn. “Có”. Trên người Triệu Ngũ còn mang theo sương sớm, rõ ràng là ở ngoài trời một đêm. “Hôm qua ta dẫn người dự tiệc, vô tình nghe được có môn phái nói về chuyện Hắc Phong trại” “Nói gì?”. Tần Thiếu Vũ vừa đi vừa hỏi. “Mấy ngày trước Hắc Phong trại từng có người chết”. Triệu Ngũ nhỏ giọng nói. Tần Thiếu Vũ nghe vậy kinh ngạc. “Thật không?” “Thuộc hạ chưa điều tra rõ, nhưng chắc là thật”. Triệu Ngũ nói. “Người tiết lộ tin này là tiểu đồ đệ của Yến Tử môn, ở chung quán trọ với Hắc Phong trại” “Nghe được những gì, mau tỉ mỉ nói”. Tần Thiếu Vũ nói. “Bảy tám ngày trước tiểu đồ đệ Yến Tử môn ăn bậy đau bụng nên nửa đêm đi ngoài”. Triệu Ngũ nói. “Hắn ở nhà xí hơi lâu, vô tình nghe được trong viện có người nói chuyện, nhất thời tò mò đứng lên nhìn lén, phát hiện vài người của Hắc Phong trại mang một bao tải lén ra ngoài, nét mặt rất đáng sợ” Tần Thiếu Vũ nhíu mày. “Tiểu đồ đệ kia lá gan nhỏ nên không dám ra, vẫn lén nhìn bọn họ ra cổng, còn mơ hồ nghe được cái gì mà núi hoang ở thành Bắc”. Triệu Ngũ nói. “Ngày hôm sau hắn để ý một chút thì phát hiện người phụ trách cho ngựa ăn và rửa xe của Hắc Phong trại không thấy, nghĩ rằng người chết là hắn” “Còn gì không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Hết rồi”. Triệu Ngũ lắc đầu. “Đêm qua hắn uống say nên mới nói ra chuyện này, có điều sau khi thuộc hạ nghe được thì suốt đêm dẫn người ra bãi tha ma ở thành Bắc, quả thật tìm được một thi thể còn mới, ngực trái có vết đao khoét qua, chỗ đó vốn là dấu hiệu của Hắc Phong trại” Tần Thiếu Vũ nói. “Có phát hiện nguyên nhân tử vong không?” “Trúng độc”. Triệu Ngũ nói. “Lòng bàn tay đen kịt, chắc là kịch độc” “Khó trách hôm qua Hà Phong vẫn luôn nắm tay Hà Yến”. Tần Thiếu Vũ cười nhạt. “Ai không biết còn tưởng thầy trò bọn họ quan hệ rất tốt” “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”. Triệu Ngũ hỏi. “Nếu không phải bất đắc dĩ thì không cần nhúng tay, có điều sau này ngươi phải chú ý Hà Phong nhiều một chút”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dặn thêm mọi người rằng mấy ngày nay là thời điểm đặc biệt, mọi người phải nâng cao tinh thần, cẩn thận trong tất cả mọi việc” “Vâng”. Triệu Ngũ gật đầu. “Phái thêm vài người đến cánh đồng Thanh hoa kiểm tra lần nữa, xem có vách núi hay sơn động không”. Tần Thiếu Vũ tiếp tục nói. “Khắp ngõ ngách cũng không được bỏ sót” Triệu Ngũ nhận lệnh rời đi, Tần Thiếu Vũ về phòng, đẩy cửa ra thì thấy Thẩm Thiên Lăng đang ngồi trên giường, cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu bụng mỡ của mình. Tần Thiếu Vũ: … Phụt. “Ngươi cười cái rắm!”. Khuôn mặt Thẩm tiểu thụ đỏ bừng, vươn tay mặc quần áo. Lão tử chỉ muốn tìm phương pháp giảm béo mà thôi! “Sau này không được sờ”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn. “Chỉ có ta mới được sờ” Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, thật đáng ghét! “Sáng nay muốn ăn gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Bánh hấp cua”. Thẩm Thiên Lăng mặc quần áo vào. “Đúng rồi, trên bàn có thiệp mời, là Hắc Phong trại phái người đưa tới” “Hà Phong?”. Tần Thiếu Vũ cau mày. “Hắn đưa thiệp mời gì chứ” “Nghe nói là mừng thọ”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Ngươi không ở đây nên ám vệ đặt trên bàn” “Đồ đệ liên tiếp xảy ra chuyện mà còn có tâm trạng mừng thọ”. Tần Thiếu Vũ cười nhạt. “Không chừng là cạm bẫy gì đây” Chương 73: Hai cái kia là hai cái gì! “Ngươi muốn đi sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Đương nhiên muốn”. Tần Thiếu Vũ ngồi xổm xuống mang giày cho hắn. “Biết là bẫy mà còn đi?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày. “Vì bẫy nên mới phải đi”. Tần Thiếu Vũ đứng lên. “Nếu không ai lại muốn đi ăn tiệc mừng thọ của hắn, cũng đâu phải rỗi rảnh không có gì làm!” Ngươi chính là mỗi ngày đều rỗi rãnh không có gì làm đó! Nhưng cái này không phải trọng điểm! Thẩm tiểu thụ vẫn lo lắng. “Thế nhưng nhất định sẽ nguy hiểm” “Sợ ta xảy ra chuyện sao?”. Tần Thiếu Vũ mỉm cười. Thẩm Thiên Lăng thành thật gật đầu. “Chỉ là một Hắc Phong trại thôi, không có khả năng làm gì được ta”. Tần Thiếu Vũ gõ gõ đầu hắn. “Đi rửa mặt đi, dẫn ngươi đi ăn bánh hấp cua” “Có phải trên danh nghĩa là tiệc mừng thọ, thực chất là hạ độc mọi người không?”. Thẩm Thiên Lăng vừa rửa mặt vừa tưởng tượng. “Hoặc là mai phục một lượng lớn binh lính, nhân cơ hội này bắt hết một lưới?”. Nhân vật kiểu này không phải trước kia chưa từng diễn qua, đặc biệt có kinh nghiệm! “Lí do đâu?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một chút, còn muốn lí do nữa sao? Người xấu trong phim truyền hình cho tới giờ cũng không cần lí do! “Hắc Phong trại không phải đại môn phái, tối đa cũng chỉ đứng đầu Thiểm nam mà thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dù muốn gây sóng gió cũng phải tự xem mình có bản lĩnh đó không?” “Nhưng ta vẫn không yên lòng”. Thẩm Thiên Lăng rất khổ sở. Tần Thiếu Vũ thản nhiên sờ ngực hắn. “Chỗ nào không yên? Mau để vi phu kiểm tra!” Thẩm Thiên Lăng đạp hắn một cước! Thời điểm này đừng động tay động chân chứ, ngực màn hình phẳng mà ngươi cũng sờ, có còn chuẩn mực gì không? “Phu nhân dữ quá”. Tần Thiếu Vũ lách mình né tránh. Thẩm tiểu thụ giận dữ nói. “Lão tử đang nói chính sự với ngươi!” Sờ nữa là chặt tay! Tần Thiếu Vũ ôm hắn đặt lên bàn. “Ngươi muốn làm gì?”. Thẩm Thiên Lăng cảnh giác. “Heo con”. Tần Thiếu Vũ nói. Thẩm Thiên Lăng: … “Hà Phong có thể ngồi vững ở chức vị chưởng môn nhiều năm như vậy, chứng minh hắn tuyệt đối không phải kẻ ngốc”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hắc Phong trại dù không đứng đầu giang hồ nhưng cũng đủ khiến hắn hưởng đủ vinh hoa phú quý, cần gì phải âm mưu xảo quyệt” “Vậy cũng chưa chắc”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Con người ai cũng có dã tâm” “Không có thực lực làm nền thì không gọi là dã tâm”. Tần Thiếu Vũ nói. “Gọi là si tâm vọng tưởng, một Hắc Phong trại nho nhỏ, dù thế nào đi nữa cũng không gây được sóng gió” “Vậy ngày mai hắn mời mọi người đi làm gì?”. Thẩm Thiên Lăng vô cùng khó hiểu. “Không biết”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Ta chỉ có thể nói ngày mai không có độc cũng không mai phục, về phần mục đích cuối cùng của bữa tiệc này là gì, phải đi mới biết” “Được rồi”. Khuyên cũng không được, Thẩm Thiên Lăng đành nhéo má hắn. “Ngày mai phải cẩn thận” “Ngươi muốn đi chung đi không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Ta cũng phải đi ư?” “Không muốn hả?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. Đương nhiên không phải. Có thể cùng đi đương nhiên là tốt nhất! Thế nhưng ta không biết võ công! Thẩm Thiên Lăng lo lắng nói. “Ngươi có chắc là ta sẽ không liên luỵ ngươi không?” “Nếu bảo vệ cũng không bảo vệ nổi, vậy ta còn có tư cách gì cưới ngươi về”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cùng đi ta cũng yên tâm, đỡ phải lo lắng bị đánh lén” “Tốt lắm”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Chúng ta cùng đi” Chồng hát vợ đệm, quả nhiên ân ái! Sau khi rửa mặt chải đầu xong, hai người ra ngoài ăn điểm tâm. Ám vệ vừa gặm màn thầu vừa cười xấu xa, chúng ta cũng muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia đi ăn bánh hấp cua! Nghe lén cung chủ thật sảng khoái! Đại khái vì gầy đây trong thành có quá nhiều người quơ đao quơ kiếm nên trong lòng người dân bình thường khó tránh khỏi sợ hãi, sợ rằng xui xẻo làm bia đỡ đạn cho mấy màn giang hồ đẫm máu. Vì vậy nếu có thể không ra ngoài thì cố hết sức không ra! Cả con đường tám chín phần đều là người trong giang hồ! Đã là người trong giang hồ, thì không có lý do gì không biết Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng. Vì vậy trên một đoạn đường ngắn từ Thiên Ổ Thuỷ trại đến Hà Hương lâu thôi mà đã gặp phải hơn mười nhóm người chào hỏi. Có điều nếu đơn thuần chào hỏi thì thôi, mọi người lại còn phải ca ngợi Tần cung chủ và Thẩm công tử thật xứng đôi một phen mới đủ lễ nghĩa! Lúc mới nghe Thẩm Thiên Lăng còn hơi ngượng ngùng, nghe riết thì biến thành cười có lệ, nghe nữa biến thành làm bộ không thấy. Đợi tới lúc bị người thứ mười lăm cản đường thì Thẩm tiểu thụ rốt cuộc thành công bộc phát. Đừng nói liến thoắng những câu như “ông trời tác hợp, như đôi long phượng” nữa, lão tử chỉ muốn đi ăn bánh hấp thôi! Các ngươi nói xong chưa vậy! “Nhớ năm đó ta từng ngồi chung bàn với Thẩm trang chủ ở đại hội võ lâm, còn có Thẩm phu nhân nữa”. Đối phương còn đang lải nhải ca ngợi. “Bây giờ nhìn thử, mặt Thẩm tiểu công tử đúng là cùng một khuôn khắc ra với Thẩm phu nhân” Thẩm Thiên Lăng thản nhiên nói. “Ngươi nói ta giống nữ nhân ư?” Tần Thiếu Vũ nghe vậy suýt bật cười. Đối phương hơi sửng sốt. “Đương nhiên không phải, Thẩm công tử anh tuấn tiêu sái, quả thật oai vệ bất phàm”. Nịnh nọt thì phải biết vô liêm sỉ! “A”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Thì ra ngươi nghĩ mẫu thân ta giống nam nhân” … “Chờ ta về nhà nhất định sẽ nhắn lại với mẫu thân rằng Phó giáo chủ Bạch Long giáo nói nàng anh tuấn tiêu sái”. Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc. Đối phương không thể làm gì khác ngoài dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Tần Thiếu Vũ, thật đau khổ! “Lăng nhi đùa với ngươi thôi”. Tần cung chủ xem náo nhiệt đủ rồi mới hoà giải. “Bạch giáo chủ đừng để bụng” “Đương nhiên đương nhiên, Thẩm công tử thật hồn nhiên sáng lạn”. Đối phương vội vàng bắc thang mà xuống, nhanh chóng dẫn người rời đi. “Hừ!”. Thẩm Thiên Lăng rất kiêu ngạo. “Nếu không phải sinh ra ở Nhật Nguyệt sơn trang, tính tình kiểu này chắc chắn sẽ chịu thiệt”. Tần Thiếu Vũ xoa xoa đầu hắn. “Sau này đừng tuỳ hứng quá” “…”. Thật ra ta vốn cũng không sinh ở Nhật Nguyệt sơn trang a, trong lòng Thẩm Thiên Lăng buồn bực một chút. “Có điều cũng không sao”. Thấy vẻ mặt hắn khác thường, Tần Thiếu Vũ chỉ nghĩ là hắn không thích nghe, vì vậy lại nói. “Sau này có ta ở bên cạnh ngươi, muốn gây hoạ bao nhiêu cũng được”. Cực kì khí phách! Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười vỗ ngực hắn một cái. “Ta đâu có không hiểu chuyện như thế” “Ừ, Lăng nhi là ngoan nhất”. Tần Thiếu Vũ cười kéo tay hắn qua. “Không nói mấy chuyện này nữa, chúng ta đi ăn bánh bao thôi” Trong Hà Hương lâu, chủ quán vốn đang tính sổ sách sau quầy, thấy hai người vào cửa thì vội vàng ra đón, vẻ mặt gần như cười thành một đoá hoa. Làm ăn buôn bán thì phải biết quan sát, tuy khách khứa ai cũng trả tiền, nhưng vẫn có dăm bảy loại. Hai vị trước mắt thuộc loại hạng nhất, không thể trêu chọc được. “Hai lồng bánh hấp, một chén mì thịt bò, một chén bún tàu”. Sau khi ngồi xuống, Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng. “Còn muốn ăn gì nữa không?” “Thôi đi”. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, vì hắn muốn giảm béo! “Được rồi, hai vị chờ chút, lập tức chuẩn bị ngay”. Chủ quán cúi khom người dưới chuẩn bị. Thẩm tiểu thụ lười biếng ngáp một cái, tự rót hai ly trà đậm nhưng lại không uống mà lấy trong áo ra một cái hộp nhỏ, bên trong có hai cây ngân châm – đây là thứ Hoa Đường chuẩn bị cho hắn, dặn dò nhiều lần rằng trước khi ăn cái gì cũng phải thử một lần. Sau khi kiểm tra không có độc rồi Thẩm Thiên Lăng mới đưa chén trà cho Tần Thiếu Vũ. Khoé miệng Tần cung chủ cong lên. “Phu nhân thật đức hạnh” Thẩm Thiên Lăng làm lơ hắn, vừa uống nước vừa xem phong cảnh ngoài cửa sổ. Bên đường có một ông lão tóc bạc đang ngồi, vừa kéo đàn nhị vừa ăn xin. Xung quanh kẻ đến người đi, lại không có mấy ai ném xuống một đồng. Thẩm Thiên Lăng có chút không nỡ, vừa chuẩn bị xuống dưới cho hắn chút tiền thì hai mảnh vàng lá đã “đinh đương” một tiếng rơi vào chén của hắn. Ông lão sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai của tửu lâu. Tần Thiếu Vũ cười cười với hắn, vươn tay chỉ Thẩm Thiên Lăng. “Phu nhân ta nói để ngươi về sớm nghỉ ngơi” Thẩm Thiên Lăng: … Ông lão tuy không hiểu vì sao “phu nhân” nhìn qua hình như là nam nhân, nhưng vẫn liên tục tạ ơn. Xung quanh có người nhìn thấy, cũng đồng loạt khen ngợi Tần phu nhân thật nhân hậu, quả thật chính là tiên đồng bên người Bồ Tát hạ phàm! “Phu nhân cái đầu ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn hắn. “Đêm nay ngủ sàn nhà!” “Ngươi không nói lý gì cả”. Tần Thiếu Vũ gõ gõ bàn. “Rõ ràng ta đang làm việc thiện” “Chính là nể mặt ngươi làm việc thiện nên mới cho ngươi ngủ sàn nhà!”. Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm. “Nếu không đã ngủ chuồng ngựa rồi” Cực kì tàn nhẫn! Tần Thiếu Vũ thở dài. “Gần đây ngày càng không coi trời đất ra gì” “Vậy thì sao”. Thẩm Thiên Lăng tỏ ra khinh thường. “Coi chừng vi phu dùng gia pháp”. Tần Thiếu Vũ híp mắt. Thẩm Thiên Lăng lập tức đau khổ mà rưng rưng nước mắt. “Mới xx người ta xong thì lại đánh, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy” Tần Thiếu Vũ: … Thẩm tiểu thụ đắc ý dào dạt, diễn với ta hả! Quả thật không biết tự lượng sức mình! “Sau khi té bị thương, ngươi khóc nhiều hơn trước”. Tần Thiếu Vũ tách đậu phộng cho hắn. Thẩm Thiên Lăng kì quái. “Cái gì gọi là khóc nhiều hơn trước?” “Lúc trước ngươi cũng hay giả bộ khóc trước mặt mọi người”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nhưng kém xa so với hiện tại” Thẩm Thiên Lăng: … Bởi vì hắn không phải Ảnh đế! Bánh hấp nóng sốt được mang lên nhanh chóng, Thẩm Thiên Lăng cúi đầu hít một hơi, thoả mãn không gì sánh được. Đây mới gọi là cuộc sống! Tần Thiếu Vũ đút cho hắn một muỗng mì. “Ăn bánh hấp cũng vui như thế sao?” “Có bánh ăn đương nhiên phải vui rồi”. Thẩm Thiên Lăng nhai nuốt. “Nếu không thì cuộc đời sẽ mất đi không ít thú vị” “Nếu mọi người đều như ngươi thì thiên hạ sẽ thái bình hơn nhiều”. Tần Thiếu Vũ dùng ngón cái lau nước súp bên khoé miệng hắn. “Nhưng quả thật như ngươi nói, trên đời có rất nhiều người tham lam” “Ví dụ như?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. Tần Thiếu Vũ liếc xuống lầu. Thẩm Thiên Lăng tò mò nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy Triệu Ngũ đang cầm một gói bánh vừa đi vừa ăn, nhìn qua rất thong dong. Thẩm Thiên Lăng cau mày. “Ngươi nói Triệu Ngũ tham lam ư?” “Đương nhiên không phải”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta nói người hắn đang theo dõi kìa” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình. “Hắn đang theo dõi?” Rõ ràng đang ăn bánh dạo phố! “Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Hôm nay Hồng Phi Hoàng hẹn gặp Chúc Thanh Lam” “Ngươi không nói thì ta quên mất”. Thẩm Thiên Lăng xoa xoa huyệt thái dương. “Gần đây trí nhớ không tốt lắm” “Ngươi không cần nhớ chuyện này”. Tần Thiếu Vũ gắp cho hắn một cái bánh. “Nhớ một mình ta là được” “Cũng không thể để ngươi nuôi cả đời”. Thẩm Thiên Lăng ăn mì. “Xong chuyện này rồi ta phải kiếm việc làm” Tần Thiếu Vũ bị hắn chọc cười. “Ngươi muốn làm gì?” “Có gì đáng cười đâu, ta biết rất nhiều thứ”. Thẩm Thiên Lăng hơi nổi giận, ngươi đang khinh bỉ lão tử sao! “Ừ”. Tần Thiếu Vũ thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói. “Võ công chắc chắn không biết, buôn bán chưa từng thử qua, không biết làm thơ nên không thể dạy học, đạo làm vua lại càng dốt đặc cán mai, Lăng nhi của ta quả nhiên biết nhiều thứ” Thẩm Thiên Lăng căm giận. “Ngươi thế mà châm chọc ta!” “Nói thử xem ngoại trừ làm sâu gạo thì ngươi còn có thể làm được gì?”. Tần Thiếu Vũ búng mũi hắn. Làm một người đàn ông chân chính có “tiểu Lăng”, tôn nghiêm của Thẩm tiểu thụ bị thương tổn rất nặng, vì vậy giận dữ nói. “Ta biết xướng ca” Đúng vậy, hắn biết! Kiếp trước để diễn một đào kép quốc dân, hắn đã nghiêm túc tìm thầy học ba tháng, được trong và ngoài giới tán thưởng! Tần Thiếu Vũ cảm giác mình nghe lộn. “Xướng ca?” Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc gật đầu. “Hồ đồ”. Sắc mặt Tần Thiếu Vũ trầm xuống. “Công việc hạ lưu, không được làm!” Thẩm Thiên Lăng đập bàn. “Ngươi dám kì thị văn nghệ sĩ!” Tần Thiếu Vũ cau mày. “Văn nghệ gì?” Thẩm Thiên Lăng: … Quên đi, biết ngay là ngươi không hiểu mà! “Dẹp ý định xướng ca trong đầu ngươi đi”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nâng cằm hắn lên. “Lần sau còn nói nữa, coi ta phạt ngươi thế nào” “Làm gì nghiêm túc quá vậy”. Thẩm Thiên Lăng không hiểu. “Xướng ca mà thôi, cũng không phải bán thân” “Ngươi thấy đào kép nào không bán thân chưa?”. Tần Thiếu Vũ cắn răng. Thẩm Thiên Lăng vốn định nói “dựa vào cái gì đào kép phải bán thân”, sau đó ngẫm lại ở kiếp trước đúng là có rất nhiều nghệ sĩ bán thân, vì vậy không thể làm gì khác ngoài xấu hổ lui về, yếu ớt nói. “Ta chỉ nói vậy thôi” “Ngoan”. Tần Thiếu Vũ đút cho hắn một muỗng thịt bò đầy. “Nếu ngươi muốn làm việc, ta và Thiên Phong sẽ dạy ngươi, sau này không cho nói chuyện đi xướng ca nữa” “Đại ca của ta chừng nào tới?”. Thẩm Thiên Lăng vừa ăn vừa hỏi. “Chắc còn nhiều ngày nữa”. Tần Thiếu Vũ nói. “Thiên Khiêm cũng lên kinh thành thăm Thiên Phàm, không có con bên cạnh chắc gần đây hai vị phu nhân ở Nhật Nguyệt sơn trang đang giành chồng ầm ĩ” Thẩm Thiên Lăng không biết nói gì mà nhìn hắn. “Sao ta lại cảm giác ngươi hơi hả hê”. Có khí chất của đại hiệp chút đi! “Sao lại thế được”. Tần Thiếu Vũ nghiêm mặt nhéo mặt hắn. “Đó là nhạc mẫu của ta!” “Thôi đi”. Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra. “Cũng không hiểu sao cha muốn cưới nhiều phu nhân như vậy”. Ngoại trừ mẫu thân và nhị nương còn có mười mấy thị thiếp, quả thật xa hoa hưởng lạc! “Thứ mỗi người muốn đều không giống nhau”. Tần Thiếu Vũ nói. “Năm ấy nhạc phụ là mỹ nam tử nổi danh giang hồ, gieo tình khắp nơi, cũng bạc tình khắp nơi. Sau này nhạc mẫu mới đứng ra đưa các nữ nhân đó về Nhật Nguyệt sơn trang” “Thật không?”. Thẩm Thiên Lăng trợn mắt. Lại còn có chuyện phiếm kiểu này nữa! “Ừ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nhạc phụ năm ấy giục ngựa khắp giang hồ không hề cố kỵ gì, con người cương trực ngay thẳng, chỉ duy nhất không thoát được hai chữ hồng nhan” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu nói. “Sao nương của ta lại muốn đem những nữ nhân kia về Nhật Nguyệt sơn trang?”. Dựa theo thái độ của nàng với Nhị nương, lẽ ra phải ghen tuông lắm mới đúng. Đem kẻ thứ ba thứ tư thứ năm thứ sáu thứ bảy về nhà, chuyện này không khoa học chút nào! “Ngươi có biết Thẩm nhị phu nhân là ai không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Nàng là cháu của Cửu vương gia, tuy chỉ là họ hàng xa nhưng cũng là tiểu thư khuê các có thân phận”. Tần Thiếu Vũ nói. “Năm đó trong hội hoa đăng gặp được nhạc phụ, hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, muốn bên nhau trọn đời” Thẩm Thiên Lăng: … Tiểu thư khuê các và thiếu hiệp giang hồ, một chậu cẩu huyết thật lớn! “Lúc đó nhạc phụ đã thành thân, nhưng vẫn chìm đắm trong vòng tay mỹ nhân. Hai người lén lút qua lại, Thẩm nhị phu nhân có thai”. Tần Thiếu Vũ nói. Thẩm Thiên Lăng rối rắm. “Sao ngươi biết?”. Lại còn biết chi tiết! Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói. “Thẩm nhị phu nhân kể cho Thiên Khiêm” Cho nên vị Nhị ca không đáng tin cậy của ta đã kể với ngươi sao? Thật không có chừng mực gì cả! Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt khiển trách nhìn hắn. “Được rồi ta không kể nữa”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu ăn mì. “Vị đại hiệp này!”. Thẩm Thiên Lăng rơi lệ nắm tay hắn. “Kể chuyện không thể kể phân nửa!” Tần Thiếu Vũ đút đậu hũ cho hắn. “Nữ tử trước khi kết hôn mà đã có thai, lại còn liên quan tới hoàng thất, nếu truyền ra ngoài chỉ có một con đường chết. Thẩm nhị phu nhân liều chết cũng không chịu phá thai, nhạc phụ tuổi trẻ hăng máu, cảm thấy mình gặp được một người nữ nhân có tình có nghĩa, vì vậy muốn cùng nàng bỏ trốn” Thẩm Thiên Lăng: … Cha cũng thật tàn nhẫn! “Sau khi Thẩm phu nhân biết việc này thì…” “Chờ chút”. Thẩm Thiên Lăng buồn bực cắt ngang. “Sao mẫu thân ta lại biết chuyện này?”. Phải là bí mật mới đúng chứ! Từ kinh thành truyền tới Giang Nam cách xa ngàn dặm, nhất định phải đồn rất ầm ĩ, Nhị nương còn có thể sống sao? Không chừng ngay cả tính mạng của cha cũng là chỉ mảnh treo chuông! “Tiểu thư của Đường Gia bảo, nếu muốn biết gì đó, ngươi nghĩ rất khó sao?”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười. “Nhạc mẫu không hỏi, nhưng không có nghĩa là không biết” Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Ý ngươi là mẫu thân phái người giám thị phụ thân?” “Không xem như giám thị”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chỉ là người vợ muốn biết chồng mình đi đâu mà thôi” “Sau đó mẫu thân làm sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Lúc này nhạc mẫu lấy ra rất nhiều báu vật, thậm chí còn có của hồi môn năm đó của nàng, tỉnh bơ phái người của Đường gia dùng tốc độ nhanh nhất ra Bắc, quấn dây đỏ làm ầm ĩ cả nửa kinh thành, sau đó đưa đến phủ Cửu Vương gia”. Tần Thiếu Vũ nói. “Vì vậy sáng hôm sau toàn bộ kinh thành đều biết trang chủ Nhật Nguyệt sơn trang muốn cầu hôn với tiểu thư của Cửu vương gia, mà Thẩm phu nhân rất tình nghĩa, chính miệng nhận lời cùng nàng ngang bằng vai vế, từ nay về sau trở thành tỷ muội” “…”.Thẩm Thiên Lăng không biết nên nói gì. “Sau khi nhạc phụ biết chuyện thì đương nhiên cũng cảm động”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cho nên nếu nói về thủ đoạn, ở Nhật Nguyệt sơn trang sợ rằng không có mấy ai hơn được nhạc mẫu” “Thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng thở dài. “Cha vẫn cưới người khác, chính mình còn phải đi đưa sính lễ, năm ấy trong lòng nàng chắc chắn rất đau khổ” Tần Thiếu Vũ sửng sốt. Thẩm Thiên Lăng tiếp tục hỏi. “Còn mười mấy nữ nhân kia thì sao?” Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Giống như ngươi nói, năm đó trong lòng nàng rất đau khổ, cho nên sau khi rước Nhị phu nhân vào cửa rồi thì phái người đi khắp thiên hạ tìm kiếm những nữ nhân từng có tư tình với nhạc phụ, toàn bộ đón về Nhật Nguyệt sơn trang” Nhị phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp vừa vào cửa, nghĩ thôi cũng biết mỗi ngày đều muốn quấn quýt lấy trang chủ. Nhưng năm đó Thẩm phu nhân cũng chỉ là một nữ nhân hơn hai mươi tuổi, một mình cô đơn chốn khuê phòng, trong lòng sao lại không oán hận được. Nếu mình không chiếm được thì cũng không thể để người khác đạt được. Mười mấy nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp cùng vào cửa, đến lúc đó ai còn có thể độc chiếm tình yêu. “Mẫu thân thật ngốc”. Thẩm Thiên Lăng nói. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Vì sao?” “Thiên hạ có nhiều nam nhân như vậy, không chỉ có một mình cha”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Nếu không giữ được trái tim, thì cần gì giữ lấy thân thể mà tự lãng phí chính bản thân mình” Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn. “Sao có thể nói cha mẹ như vậy” “Ta chỉ ấm ức thay cho nàng mà thôi”. Trong lòng Thẩm Thiên Lăng hơi buồn phiền. “Ta nói rồi, thứ mỗi người muốn không giống nhau”. Tần Thiếu Vũ ngồi xuống cạnh hắn. “Năm ấy mười mấy nữ nhân kia có nằm mơ cũng không ngờ mình có cơ hội gả vào Nhật Nguyệt sơn trang, vì vậy đồng loạt mang ơn Thẩm phu nhân, chỉ hận không thể moi tim ra tặng” Thẩm Thiên Lăng ôm eo hắn không nói gì. “Nhạc phụ cũng vì hổ thẹn mà thấy có lỗi với nhạc mẫu, vì vậy kể từ lúc đó, chưa bao giờ lạnh nhạt với nàng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Mà để tỏ lòng biết ơn với Thẩm phu nhân, mười mấy nữ nhân kia toàn bộ tự nguyện uống thuốc để từ nay về sau không bao giờ có con nối dõi nữa” Thẩm Thiên Lăng lạnh sống lưng. “Trên đời có nhiều chuyện phức tạp hơn ngươi nghĩ”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Nhưng đừng sợ, ta chỉ có mình ngươi” Thẩm Thiên Lăng vùi mặt vào ngực hắn, cánh tay ôm chặt eo hắn. “Bị doạ sao?”. Tần Thiếu Vũ nhẹ giọng hỏi. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Ta muốn yên tĩnh một chút” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn, không nói gì nữa. Ánh sáng mặt trời buổi sớm xua tan mây mù, nhẹ nhàng chiếu vào hai người, ấm áp hoà hợp. Mà lúc đó, Triệu Ngũ đang ngồi xổm trên cây khổ sở - vì hắn trùng hợp chọn trúng cây thầu dầu! Hôi muốn xỉu! Nhưng không thể đổi, vì trong viện Chúc Thanh Lam và Hồng Phi Hoàng đều là người tập võ, có chút động tĩnh sẽ bị phát hiện ngay! Cho nên không thể làm gì khác ngoài cố nhịn! Thật không dễ chút nào! “Hồng thiếu bang chủ tính sao?”. Chúc Thanh Lam hỏi. Hồng Phi Hoàng không nói gì, rõ ràng còn chưa quyết định dứt khoát. Chúc Thanh Lam lạnh lùng nói. “Ta nói rồi, sẽ đưa giải dược cho ngươi, còn do dự cái gì nữa?” “Ngươi nói ta sẽ tin sao?”. Hồng Phi Hoàng nổi giận. “Vì sao không cho ta một lọ xem trước?” “Đương nhiên không được, vì ngươi chưa đáp ứng hợp tác với ta”. Chúc Thanh Lam nói. Hồng Phi Hoàng gầm nhẹ. “Lỡ ngươi gạt ta thì sao? Ít nhiều gì những người đó còn có giải dược thật!” “Nên ngươi định làm việc cho bọn họ sao?”. Chúc Thanh Lam khinh bỉ nhìn hắn. “Nghĩ kĩ đi, trở thành tay sai của Khương Cốt bang, chính là để lại tiếng xấu muôn đời” “Nhưng còn biết phải làm sao!”. Hồng Phi Hoàng giống như con thú bị vây nhốt. “Cho ta một chút giải dược trước, nếu ta thử xong thấy hiệu quả thì sẽ đáp ứng điều kiện của ngươi” “Không được”. Chúc Thanh Lam lắc đầu. “Thuốc này chỉ cần một chút là giải được độc, bất luận ngươi dùng để cứu ai, đến lúc đó sẽ khó tránh cho Khương Cốt bang nghi ngờ” Đối phương mềm cứng không ăn, Hồng Phi Hoàng quả thật hận đến ngứa răng. “Nếu Hồng thiếu bang chủ chưa nghĩ kĩ thì ta có thể cho ngươi ba ngày nữa”. Chúc Thanh Lam lo lắng nói. “Ngươi nói nhẹ nhàng quá!”. Hồng Phi Hoàng giận dữ nói. “Nếu cha ta có chuyện gì, ta sẽ bắt ngươi chôn cùng!” “Thiếu bang chủ rốt cuộc có suy nghĩ kĩ chưa?”. Chúc Thanh Lam nhìn thẳng hắn. Hồng Phi Hoàng cắn răng. “Ta đáp ứng!” Khoé miệng Chúc Thanh Lam cong lên. “Vậy thì tốt, hợp tác vui vẻ” “Tốt nhất ngươi đừng lừa ta!”. Hồng Phi Hoàng chỉ vào mũi hắn, ánh mắt muốn toé lửa! “Đương nhiên”. Chúc Thanh Lam cười cười, giơ tay phải lên nói. “Ta thề” Sắc mặt Hồng Phi Hoàng tái mét, xoay người ra cửa, rõ ràng tức giận không nhẹ. Tâm trạng Chúc Thanh Lam rất tốt, thậm chí còn giương mắt nhìn lên cây thầu dầu. “Uống một chén nhé?” Triệu Ngũ làm lơ hắn, nhảy xuống đi tìm Tần Thiếu Vũ. Mà trong tửu lâu, Tần Thiếu Vũ đã gọi ông chủ dọn điểm tâm xuống, đổi thành nước chè hảo hạng, đang nhấm nháp với Thẩm Thiên Lăng. “Có hoa nhài”. Thẩm Thiên Lăng nhìn cánh hoa chìm nổi trong nước, chỉ cho hắn xem. “Ừ, trà nhài Phiêu Tuyết”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cũng khiến người khác thích giống như ngươi vậy” Thẩm Thiên Lăng: … Dạo này ngươi đang lén xem phim Tổng giám đốc lạnh lùng đi cưa cẩm hay sao vậy! Thường xuyên nói ra những lời thoại ngôn tình không khoa học như thế! “Uống thử xem”. Tần Thiếu Vũ bưng ly lên. Thẩm Thiên Lăng vừa chuẩn bị đón lấy thì Tần cung chủ đã đưa lên miệng mình. Thẩm Thiên Lăng >_< một chút, không đưa cho ta thì nói “uống thử xem” làm gì! Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn, cúi đầu đút cho hắn. Thẩm Thiên Lăng: … WTF nghẹt thở! “Thơm mùi hoa nhài quá”. Tần Thiếu Vũ cụng trán với hắn, nhìn hắn cười. Thẩm Thiên Lăng há miệng cắn hắn một chút. Một cảnh hôn nhẹ đầy yêu thương sắp diễn ra thì cửa phòng bị đẩy ra. “Cung…” Thẩm Thiên Lăng sợ hết hồn, xoạt một phát ngồi thẳng dậy, vẻ mặt vô tội, lúc nãy ta không làm gì cả! Sắc mặt Tần Thiếu Vũ rất khó coi, quả thật chính là mây đen đầy trời! Triệu Ngũ bình tĩnh không gì sánh được. “Ngượng ghê, đi nhầm cửa, gần đây mắt ta không tốt lắm, cái gì cũng không thấy” Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_<, ngươi từ lúc nào học được mồm mép như thế? Lúc trước rõ ràng cảm thấy rất chất phác, đã nói đừng chơi chung với ám vệ nữa mà! “Cáo từ!”. Triệu Ngũ xoay người chạy đi. Tần Thiếu Vũ cắn răng. “Trở về!” Vì vậy Triệu Ngũ đau khổ vòng lại. “Cung chủ” “Sao ngươi biết ta ở đây?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. Triệu Ngũ thành thật nói. “Không chỉ có thuộc hạ mà cả thành đều biết cung chủ đang ăn ở Hà Hương lâu với Thẩm công tử. Ven đường mọi người ai cũng nói, muốn không biết cũng khó” Quả nhiên là vậy… Thẩm Thiên Lăng buồn rầu thở dài. “Tìm ta có việc gì?” “Mọi người nói những gì?” Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng đồng thời hỏi. Triệu Ngũ vô tội. “Thuộc hạ phải trả lời ai trước đây?” “Nguyên nhân tìm ta có khẩn cấp không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. Triệu Ngũ suy nghĩ một chút. “Cũng không khẩn cấp” Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Mọi người nói những gì?” Triệu Ngũ: … Đẳng cấp lấy lòng phu nhân của cung chủ cực kì cao! “Chỉ là mấy chuyện ăn uống bình thường mà thôi”. Triệu Ngũ nói. “Đơn giản là Thẩm công tử không ăn cá, vậy nên khóc đánh cung chủ” Thẩm Thiên Lăng: … Chờ chút, chuyện này không bình thường chút nào, vì sao ta nghe có vẻ thiểu năng như vậy? Tần Thiếu Vũ nén cười. “Còn có Thẩm công tử không cẩn thận uống rượu say, yếu ớt ngã xuống, cung chủ thấy vậy giận tím mặt, nhất thời hoả thiêu cả tửu lâu”. Triệu Ngũ nói. “Hiện tại có thể nói chuyện khác chưa?” “Không được!”. Đầu Thẩm Thiên Lăng kêu ong ong. “Các ngươi thấy chuyện này hợp lý sao?” “Người dân chỉ nói đùa trong lúc trà dư tửu hậu mà thôi”. Triệu Ngũ nói. “Cái này đã xem như rất hợp lý rồi, ta còn nghe được chuyện kì quái hơn, nói cung chủ… khụ, là Nhị Lang thần hạ phàm” Thẩm Thiên Lăng híp mắt. “Vì sao nửa chừng ngươi lại dừng một chút?” … Triệu Ngũ bình tĩnh nhìn Tần Thiếu Vũ, lưu loát không gì sánh được mà nói. “Hồi nãy ta đi làm nhiệm vụ, Hồng Phi Hoàng đã đáp ứng yêu cầu của chúng ta” Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn là im miệng, vì không thể quấy rối chuyện chính sự. Tần Thiếu Vũ nghe vậy cười. “Ta nghĩ còn phải kéo dài một trận, không ngờ lại nhanh đến thế” “Hồng Phi Hoàng xem như có hiếu”. Triệu Ngũ nói. “Cho nên ta mới muốn cứu hắn”. Tần Thiếu Vũ rót cho hắn một ly trà. Thẩm Thiên Lăng tò mò. “Đáp ứng cái gì?” “Ta muốn Hồng Phi Hoàng giả vờ đáp ứng điều kiện của Khương Cốt bang trước, sau đó làm gián điệp mà tìm hiểu người đứng sau màn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Điều kiện là giúp hắn giải độc cho Hồng lão bang chủ” “Ngươi có giải dược ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Không có”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nhưng Chúc Thanh Lam có” “Kéo dài như vậy, Hồng lão bang chủ không sao chứ?”. Dù sao cũng lớn tuổi, Thẩm Thiên Lăng vẫn lo lắng cho hắn. “Ta có chừng mực, ngươi đừng lo”. Tần Thiếu Vũ nhìn Triệu Ngũ. “Sau này theo dõi nhiều một chút, còn có chuyện gì khác không?” Triệu Ngũ lắc đầu. “Không có, thuộc hạ cáo lui” “Chờ chút”. Tần Thiếu Vũ gọi hắn lại. Triệu Ngũ khó hiểu. “Cung chủ còn có việc ư?” Chẳng lẽ không phải vội vàng đuổi mình đi, sau đó tiếp tục cùng Thẩm công tử xx rồi lại yy? “Cái chuyện người dân nói mà ngươi cảm thấy kì quái là chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. Triệu Ngũ: … Vì sao chủ đề lại quay về chỗ này? “Nói”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. Triệu Ngũ lưu loát nói. “Giống như ta vừa nói, dân chúng nói cung chủ là Nhị Lang thần hạ phàm!” “Tốt”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. Triệu Ngũ thở dài nhẹ nhõm. “Thuộc hạ có thể đi rồi chứ?” “Đi đi”. Tần Thiếu Vũ khoát tay. “Sau khi trở về Truy Ảnh cung, ta sẽ đáp ứng chuyện đại công tử của Vương viên ngoại cầu hôn” “… Cung chủ”. Ánh mắt Triệu Ngũ rất ai oán. Vương viên ngoại là phú hộ ở Thục trung, tuy giàu có nhất vùng nhưng rất coi trọng chính nghĩa, vì vậy Tần Thiếu Vũ rất thích hắn, thỉnh thoảng mời cha con bọn họ tới Truy Ảnh cung uống trà nói chuyện. Cho nên Hoa Đường bị để ý! “Có nói hay không?”. Tần Thiếu Vũ gõ bàn. “Là cung chủ muốn nghe đó nha”. Triệu Ngũ nhắc nhở. “Còn có ta nữa!”. Thẩm Thiên Lăng tích cực giơ tay. “Ta cũng muốn nghe”. Quả thật tò mò không gì sánh được. Triệu Ngũ mang tâm trạng chắc chắn phải chết mà nói. “Dân chúng bảo cung chủ mọc hai… cái kia”. Dù sao mọi người đều là nam nhân, nói ra chắc cũng không sao đâu! Tần Thiếu Vũ: … Thẩm Thiên Lăng buồn bực. “Hai cái gì?” “Không có gì”. Tần Thiếu Vũ bịt tai hắn. Triệu Ngũ xoay người hấp tấp bỏ chạy. “Hai cái gì?”. Thẩm Thiên Lăng còn đang hỏi. Thật sốt ruột nha! Sao đó hắn bị hôn lưỡi một phen! Đừng phiền vậy chứ! Trong lòng Thẩm Thiên Lăng căm giận, vươn tay đẩy hắn ra. Lần nào cũng dùng cách này để đánh trống lảng, quả thật đáng ghét! “Uống trà đi”. Tần Thiếu Vũ đen mặt đưa cho hắn một chén trà hoa nhài. Không nói thì thôi, cần gì hung dữ như vậy! Thẩm tiểu thụ oán thầm, sau đó cúi đầu uống trà. Hai cái kia, cái kia, cái kia, chờ chút… Cái kia?!!! “Phụt”. Thẩm Thiên Lăng phun ra cả ngụm trà. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh lấy mâm ra đỡ. Thẩm Thiên Lăng rất không nể mặt hắn, ôm bụng cười đến thắt cả ruột. Thiếp hiệp, ngươi thật khí phách!

    Thuộc truyện: Giang hồ biến địa thị kì ba – Chương 72-73