Giang hồ biến địa thị kì ba – Chương 83

    Thuộc truyện: Giang hồ biến địa thị kì ba – Chương 83

    Chương 83: Ngươi đến giả trang lăng nhi!

    “Cung chủ định để bọn họ gặp Thẩm công tử sao?”. Triệu Ngũ nghe vậy hơi khó hiểu.

    “Ta sẽ tìm người giả trang Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Xem bọn hắn đến tột cùng muốn làm gì”

    “Nhưng chúng ta đối với cổ độc dốt đặc cán mai, dù đối phương giở trò cũng chưa chắc nhìn ra mánh khoé”. Triệu Ngũ nói.

    “Cho nên ta đã phái người tìm Diệp Cẩn”. Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng. “Hai ngày nữa sẽ đến”. Vốn định cho hắn điều trị thân thể Thẩm Thiên Lăng một chút, dù sao Diệp Cẩn hồi nhỏ từng ở Miêu Cương, rành cổ độc hơn Hoa Đường. Lúc này vừa vặn bắt hắn tới giúp.

    Triệu Ngũ kinh ngạc. “Diệp cốc chủ luôn không hứng thú với việc giang hồ, lần này lại đáp ứng tới giúp cung chủ sao?”

    Tần cung chủ rất bình tĩnh và nghiêm túc. “Đúng vậy, ta cũng thấy thật bất ngờ”

    Hôm sau, Triệu Ngũ đã biết vì sao Diệp Cẩn lại đồng ý tới.

    Vì có đồng ý hay không cũng không phải do hắn quyết định.

    Trực tiếp bị người dùng bao tải khiêng tới.

    Quả thật cực kì khí phách.

    “Sao các ngươi có thể đối xử với Diệp cốc chủ như vậy được?”. Tần Thiếu Vũ làm ra vẻ mặt kinh ngạc.

    “Vâng vâng vâng”. Ám vệ cởi nút thắt, kéo người bên trong ra ngoài.

    “Tần Thiếu Vũ!”. Diệp Cẩn cả người đầy bụi đất tức giận không kiềm chế được, quả thật sắp nổ tung!

    “Ta cũng không bảo bọn họ trói ngươi về”. Tần cung chủ vô tội nhún vai. “Ta nói là mời về”

    “Mời cái rằm!”. Diệp Cẩn cực kì tức giận. “Thừa dịp lão tử ngủ mà đồng loạt đánh lén, sau đó nhét vào bao tải chạy như điên về, đây là cách Truy Ảnh cung mời người sao?”

    “Tuy hơi thô lỗ nhưng đây là phong tục ở Nam Hải”. Tần Thiếu Vũ thản nhiên không gì sánh được. “Cũng không còn cách nào khác”

    Diệp Cẩn: …

    Đã biết không nên đánh giá thấp độ dà da mặt của người này mà!

    Ám vệ cuộn bao tải lại, ào ào chạy trốn như bay!

    “Nói đi, tìm ta có việc gì?”. Diệp Cẩn cam chịu, đặt mông ngồi xuống ghế tự rót trà cho mình.

    Tần Thiếu Vũ nói. “Có người muốn hạ cổ cho Lăng nhi”

    “Hắn không sao chứ?”. Diệp Cẩn giật mình.

    “Không sao, có điều đối phương vẫn chưa từ bỏ ý định”. Tần Thiếu Vũ nói. “Vì vậy mới định nhờ ngươi giúp một tay”

    “Ngươi sớm nói có người muốn hạ cổ Thẩm Thiên Lăng, chẳng lẽ ta còn không tới?”. Diệp Cẩn một bụng tức tối. “Không cần trói lão tử tới!”

    “Ta muốn bọn họ tìm một lý do khiến ngươi không thể cự tuyệt”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chẳng lẽ trực tiếp im lặng khiêng ngươi bỏ chạy sao?”

    “Ta còn ước gì bọn họ câm miệng!”. Diệp Cẩn căm giận không gì sánh được. “Thuộc hạ của ngươi vẫn nói liến thoắng, nói ngươi nhớ ta biết bao nhiêu, mỗi ngày khóc lóc cơm cũng không ăn, nếu không gặp được sẽ hộc máu mà chết!”

    Tần Thiếu Vũ: …

    “Ghê tởm muốn chết!”. Diệp Cẩn siết thành nắm đấm gào thét.

    Tần Thiếu Vũ giơ tay. “Lần sau sẽ cải tiến”

    “Loại chuyện này đừng có lần sau nữa!”. Diệp Cẩn cố nén xúc động muốn hất nước vào mặt hắn. “Đi thôi, đi xem bảo bối của ngươi”

    “Không được”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu.

    “Vì sao?”. Diệp Cẩn khó hiểu. “Chẳng lẽ không phải hắn trúng cổ độc mới tới tìm ta sao?”

    “Hắn từng trúng cổ độc, nhưng Hoa Đường đã bức cổ trùng ra rồi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta tìm ngươi vì chuyện khác”

    “Chuyện gì?”. Diệp Cẩn hỏi.

    Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn nói nhỏ vài câu.

    “Để ta giả trang Thẩm Thiên Lăng?”. Diệp Cẩn cau mày.

    Tần Thiếu Vũ gật đầu.

    “Bị phát hiện thì làm sao bây giờ?”. Diệp Cẩn không có lòng tin với thuật dịch dung của mình.

    “Thân hình ngươi không khác Lăng nhi là bao, đến lúc đó nghiêng người nằm trên giường giả bộ bệnh là được”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đối phương muốn gặp Lăng nhi, ta muốn biết bọn họ đến tột cùng có mục đích gì”

    Diệp Cẩn đáp ứng rất sảng khoái – dù sao cũng bị bắt tới đây rồi, dù muốn không sảng khoái cũng không được!

    Đây là bởi vì kết bạn sai lầm mà ra!

    “Đây là Thiên Ổ Thuỷ trại sao?”. Diệp Cẩn nhìn quanh.

    “Là một toà nhà trống ở ngoại ô”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngươi trước hết ở đây chờ vài ngày, đợi đối phương có hành động, ta sẽ mang ngươi âm thầm đến chỗ Lăng nhi”

    Điều kiện còn có thể gian khổ hơn nữa không? Diệp Cẩn nhỏ nhen nói. “Ngươi cứ ra ngoài như vậy, không sợ có người nhân cơ hội bắt cóc tình nhân của ngươi ư?”

    “Không sợ”. Tần Thiếu Vũ cười rất sâu xa. “Có Thiên Phong ở đó”

    “Ai???”. Diệp Cẩn gào lên một tiếng.

    “Thẩm Thiên Phong”. Tần cung chủ lặp lại một lần.

    Diệp Cẩn quyết đoán ra ngoài.

    “Ngươi định giận dỗi với hắn tới chừng nào?”. Tần Thiếu Vũ ở phía sau gọi hắn lại. “Chỉ là chuyện buôn bán vặt vãnh thôi, chẳng lẽ còn muốn giận cả đời, suốt đời không qua lại với nhau nữa ư?”

    “Cái gì gọi là chuyện buôn bán vặt vãnh?”. Diệp Cẩn phẫn nộ xoay người. “Ỷ vào bản thân có một đệ đệ có quyền có chức ở kinh thành mà thông đồng với việc buôn bán của triều đình, quả thật vô sỉ!”

    “Cũng bởi vì ngươi chọc hắn trước”. Tần Thiếu Vũ ấn hắn ngồi lại trên ghế. “Ân oán của các ngươi ta không nhúng tay vào, có điều lần này ngươi phải giúp ta!”

    “Dựa vào cái gì?”. Diệp Cẩn căm giận. “Ngươi cũng không phải cha ta!”

    “Không giúp cũng không hề gì”. Tần Thiếu Vũ nói. “Vậy ngươi đừng nghĩ đến việc rời đi”

    Diệp Cẩn: …

    Lão tử thật xui xẻo!

    Vì Tần cung chủ lo lắng Diệp Cẩn ra ngoài sẽ bị người ta phát hiện nên cực kì vô sỉ mà hạn chế tự do của hắn, bố trí vài ám vệ mỗi ngày chơi mạt chược với hắn, quả thật thối nát đến mức không thể dùng từ ngữ để hình dung!

    Ngày thứ tư, Chúc Thanh Lam rốt cuộc tới tìm Tần Thiếu Vũ.

    “Ta đoán đúng sao?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mi.

    Chúc Thanh Lam cười nói. “Cung chủ có cần nghe vu y tốt như thế nào không?”

    “Ai liên lạc với ngươi?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

    “Một nam tử áo đen”. Chúc Thanh Lam nói. “Không thân lắm, có điều tám chín phần là người của Khương Cốt bang”

    “Nếu ta đoán không lầm, chuyện này rất nhanh sẽ giải quyết xong”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta vừa nhận được tin, dược vật giải độc cho ngươi đã tìm được, khoảng chừng một tháng sẽ được đưa đến”

    “Đa tạ”. Chúc Thanh Lam gật đầu. “Tần cung chủ nói là làm, đúng là đại trượng phu”

    “Sau này có tính toán gì không?”. Tần Thiếu Vũ thuận miệng hỏi.

    “Muốn quay về quê nhà xem thử”. Chúc Thanh Lam nói. “Cũng không có kế hoạch gì đáng kể”

    “Nếu ngươi đồng ý, có thể đến phân đà ở Điền Nam của Truy Ảnh cung”. Tần Thiếu Vũ nói.

    “Phân đà?”. Chúc Thanh Lam cười.

    “Ta sẽ không giữ ngươi bên cạnh”. Tần Thiếu Vũ rất thản nhiên.

    Chúc Thanh Lam chớp mi. “Vì Tả hộ pháp ư?”

    “Nếu ngươi không thích nàng thì hãy cách xa một chút”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hoa Đường rất cố chấp, nhìn ngươi mỗi ngày qua lại trước mặt, biết đâu sẽ lầm lỡ cả đời”

    Chúc Thanh Lam lắc đầu cười. “Đa tạ ý tốt của cung chủ, có điều sau khi việc này xong xuôi ta không muốn bước chân vào giang hồ nữa”. Tìm một thôn làng dạy học, tuy nghèo khổ nhưng vui vẻ tự tại.

    Tần Thiếu Vũ gật đầu, cũng không giữ lại.

    Sáng hôm sau, trong thành quả thật ùn ùn dán thông báo, nói Thẩm công tử phát bệnh nghiêm trọng, Tần cung chủ lo lắng vô cùng, đang tìm thần y chữa bệnh cho hắn.

    Thẩm công tử đáng yêu MOE nằm trên giường không dậy nổi, chuyện này quá đáng thương biết không! Dân chúng vừa đọc thông báo vừa thổn thức không ngớt, thậm chí có người giàu cảm xúc đã sớm lệ rơi đầy mặt, nghĩ đến đã thấy đau lòng!

    Quả thật tan nát cõi lòng!

    Xế chiều hôm đó, Hồng Phi Hoàng đi tìm Tần Thiếu Vũ, hai người nói chuyện riêng trong phòng hơn nửa canh giờ không ra ngoài. Tạp dịch quán trọ vừa quét rác vừa khó chịu, nghe lén không được thật đúng là sốt ruột!

    “Vậy ta đành phải nhờ vào Hồng thiếu bang chủ rồi”. Một lúc sau, cửa phòng rốt cuộc mở ra, Tần Thiếu Vũ vỗ vai Hồng Phi Hoàng. “Nếu có thể chữa khỏi cho Lăng nhi, Tần mỗ nhất định cảm tạ bằng vạn lượng hoàng kim”

    “Tần cung chủ quá lời”. Hồng Phi Hoàng nói. “Ta sẽ nhanh chóng dẫn thúc phụ tới, hắn rành về y thuật vu tộc, nhất định có thể trị hết cho Thẩm công tử”

    Y thuật vu tộc? Tuy hoàn toàn không biết là cái gì như hình như rất lợi hại a! Tạp dịch trong lòng phấn khích, Thẩm công tử rốt cuộc được cứu rồi, chuyện này tất nhiên phải đồn đãi một chút mới được!

    Vì vậy hắn không quét nữa mà quăng chổi chạy ra ngoài, truyền tin tán dóc một cách cực kì chuyên nghiệp!

    Ám vệ ngồi xổm trên nóc nhà trố mắt nhìn, đại ca ngươi có phải quá tích cực rồi không?

    Trong phòng ngủ, Thẩm Thiên Lăng đang nằm trên giường nghiêm túc đọc sách.

    “Lăng nhi”. Sau khi tiễn Hồng Phi Hoàng, Tần Thiếu Vũ đẩy cửa bước vào.

    “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng hơi ngồi dậy. “Hồng thiếu bang chủ đi rồi sao?”

    Tần Thiếu Vũ gật đầu, ngồi bên giường nhéo mặt hắn.

    “Sao rồi?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

    “Đều nằm trong kế hoạch của chúng ta”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngày mai Hồng Phi Hoàng sẽ dẫn người tới, đến lúc đó sẽ biết Ma giáo rốt cuộc có mục đích gì”

    “Ngươi tìm ai giả trang ta vậy?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.

    Tần Thiếu Vũ nói. “Diệp Cẩn”

    “Diệp cốc chủ?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình. “Không phải hắn không thích đại ca ư, sao còn đáp ứng đến đây hỗ trợ?”

    Tần cung chủ lời ít ý nhiều. “Vì ta đánh hắn một trận”

    Thẩm Thiên Lăng: …

    “Thân hình Diệp Cẩn tương tự với ngươi, lại am hiểu cổ độc, không ai thích hợp hơn hắn”. Tần Thiếu Vũ ngồi sát bên hắn. “Nếu đợi thêm nữa, ta sợ ngươi sẽ bức bối chết mất”

    Thật ra cũng không sao, kiếp trước ta rất thích ở nhà! Thẩm Thiên Lăng lười biếng duỗi người, lộ một nốt đỏ trên bụng.

    “Chuyện gì vậy?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

    “Bị muỗi cắn”. Thẩm Thiên Lăng không để ý. “Không sao”

    “Sau này mặc áo dài ngủ”. Tần cung chủ bóp eo hắn. “Không được cho người khác thấy bụng”

    “Đại ca cũng không được ư?”. Thẩm tiểu thụ hỏi.

    “Đương nhiên không”. Tần cung chủ cực kì tà mị. “Chỉ có ta mới được!”

    “Khụ”. Thẩm Thiên Phong đứng ở bên cửa ho khan một tiếng.

    Tần cung chủ xoay người đè lên béo béo nhà mình, trực tiếp hôn xuống.

    Thẩm Thiên Lăng nhất thời xấu hổ và giận dữ muốn chết, dùng cả tay chân mà ngao ngao giãy dụa. Lúc nào cũng lựa lúc có người khác mà thân thiết, nghe vào đúng là sở thích biến thái, quả thật phiền không chịu nổi!

    Thẩm Thiên Phong đánh tới một chưởng.

    Đương nhiên chỉ làm dáng chút thôi, vì trên giường còn có Thẩm Thiên Lăng.

    Cho nên Tần cung chủ lười trốn, trực tiếp trúng một chưởng.

    FUCK! Thẩm tiểu thụ phút chốc toàn thân sợ hãi, hắn bộc phát sức mạnh mà đẩy Tần Thiếu Vũ ra, sau đó căm tức nhìn đại ca. “Sao ngươi có thể ra tay với hắn chứ!”. Đây chính là em rể của ngươi biết không! Đúng là mất trí rồi!

    Tần Thiếu Vũ ở bên cạnh nén cười.

    Thẩm Thiên Phong đau đầu muốn nứt ra.

    “Không sao chứ?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ.

    Tần cung chủ cau mày ho khan hai tiếng, cực kì chân thật.

    Cố ý khiến vợ mình đau lòng, chuyện này thật cực kì xứng đáng!

    Tất nhiên phải LIKE một cái!

    Thuộc truyện: Giang hồ biến địa thị kì ba – Chương 83