Giang hồ biến địa thị kì ba – Chương 86-87

    Thuộc truyện: Giang hồ biến địa thị kì ba – Chương 86-87

    Chương 86: Thiếu hiệp ngươi phải rụt rè một chút!

    Lại qua nửa canh giờ, cánh cửa đóng chặt rốt cuộc mở ra, sắc mặt Ngâm Vô Sương tái nhợt, rõ ràng là hao hết tâm sức.

    “Sao rồi?”. Tiêu Triển tiến lên đón hỏi.

    Trước mắt Ngâm Vô Sương tối sầm, thân thể mềm nhũn ngất trong ngực hắn.

    “Ngâm môn chủ!”. Tiêu Triển sợ hết hồn.

    Mà mấy người tới hỗ trợ khi nhìn thấy cảnh này thì trong nháy mắt sợ ngây người!

    Tuy quan hệ hơi phức tạp nhưng cảnh Nhị đương gia thân hình cao lớn ôm lấy Ngâm môn chủ nhỏ bé nhu nhược thật hết sức cảm động…

    Tiêu Triển ôm Ngâm Vô Sương vào lòng, bước nhanh vào phòng.

    Ái chà ái chà, mọi người đồng loạt phấn khích, bắt đầu lấy tốc độ Grass Mud Horse chạy như điên qua mà nạp vào đầu những chuyện sắp xảy ra.

    Ngay sau đó, Thẩm Thiên Phong cũng theo vào.

    FUCK! Vì vậy mọi người liền mất hứng. Thẩm đại thiếu gia theo vào làm gì, không liên quan tới hắn, sao có thể nhiều chuyện vậy chứ, thật đáng ghét!

    Trong phòng ngủ, Ngâm Lạc Tuyết đang ngủ say trên giường, Thẩm Thiên Phong tới kiểm tra một chút thì thấy sắc mặt hắn tuy vẫn tái nhợt nhưng không tàn tạ như trước, hô hấp cũng ổn định. Thẩm Thiên Phong rốt cuộc thả lỏng xuống.

    “Ngâm môn chủ cũng không sao”. Tiêu Triển nói. “Chỉ là quá mệt mỏi nên mới hôn mê thôi”

    “Tuy không bị cổ độc tổn thương nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng một thời gian”. Thẩm Thiên Phong nói. “Hiện tại hai người đều hôn mê bất tỉnh, nếu tiếp tục ở tiểu viện này e rằng sẽ gặp nguy hiểm”

    “Cho nên mỗi người chúng ta chăm sóc một người nhé?”. Tiêu Triển nói. “Ta chăm sóc Ngâm môn chủ, ngươi chăm sóc Lạc Tuyết công tử”

    “Không được”. Thẩm Thiên Phong lắc đầu.

    Tiêu Triển rất dễ tính. “Vậy ngươi chăm sóc Ngâm môn chủ”

    Thẩm Thiên Phong vẫn cự tuyệt. “Hai người đều do ngươi chăm sóc”

    Tiêu Triển nhất thời giận dữ. “Dựa vào cái gì?”

    Thẩm Thiên Phong nói. “Vì Lăng nhi không thích Vô Tuyết môn”

    Tiêu Triển: …

    “Ngươi phụ trách bảo vệ huynh đệ bọn họ, ta phụ trách bảo vệ cả Thiên Ổ Thuỷ trại”. Thẩm Thiên Phong nói. “Rõ ràng ngươi lời hơn”

    Tiêu Triển chán ghét. “Nghe cứ như ta chiếm tiện nghi vậy”

    “Chẳng lẽ không đúng?”. Thẩm Thiên Phong vỗ vai hắn, trêu chọc. “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ở trong phòng ngươi, có biết bao nhiêu người hâm mộ ngươi muốn chết”

    “Nếu ngươi chịu giao Lăng nhi cho ta…”

    “Ta về trước”. Thẩm Thiên Phong cắt ngang lời hắn, quay đầu ra cửa. “Một lát nữa Hoa Đường sẽ tới, ngươi mang Ngâm môn chủ đi nghỉ ngơi trước đi”

    Tiêu Triển: …

    Đừng ném hết cho lão tử vậy chứ!

    Thẩm Thiên Phong bình tĩnh ra cửa, về thẳng quán trọ.

    Diệp Cẩn đang chơi cờ với Thẩm Thiên Lăng trong viện, Tần Thiếu Vũ đang ôm kiếm ngồi trên cây hóng gió, nhìn qua quả thật thân thiết hoà thuận vui vẻ.

    Kể ra thì Thẩm đại hiệp cả người đều dính máu mới là không hài hoà.

    “A!”. Thẩm Thiên Lăng thấy đại ca trước, vì vậy sợ hết hồn, vội vàng buông quân cờ xuống để ra đón.

    Tần Thiếu Vũ cũng nhảy xuống cây. “Không sao chứ?”

    “Không sao”. Thẩm Thiên Phong kể lại chuyện lúc nãy một lần, lại nói. “Ta gặp Hoa Đường bên ngoài quán trọ nên bảo nàng qua đó trước”

    “Không sao là tốt rồi”. Thẩm Thiên Lăng thở phào nhẹ nhõm. “Còn tưởng rằng ngươi bị thương”

    “Ta đi tắm”. Thẩm Thiên Phong vào trong.

    Diệp Cẩn đứng ở cửa nhìn trời.

    “Nhường đường”. Thẩm Thiên Phong lạnh lùng nói.

    Diệp cốc chủ làm ngơ.

    Thẩm Thiên Phong siết chặt nắm đấm một cái.

    Diệp Cẩn kêu oa oa chạy tới chỗ Tần Thiếu Vũ tìm kiếm sự bảo vệ.

    Tần cung chủ bình tĩnh né ra, vì không thể ôm người khác trước mặt vợ mình.

    Vì vậy Diệp cốc chủ đụng đầu vào cây.

    Thẩm Thiên Lăng: …

    “Có nhân tính hay không…”. Diệp Cẩn ôm đầu ngồi xổm xuống đất, thấy sống không bằng chết.

    “Ngươi đừng đi chọc người khác”. Tần Thiếu Vũ không chút nào đồng cảm, dẫn Thẩm tiểu thụ vào phòng, để hắn lại một mình trong viện.

    “Liệu có đánh nhau hay không?”. Thẩm Thiên Lăng hơi lo lắng.

    “Đánh nhau thì sao?”. Tần Thiếu Vũ không quan tâm mà nói. “Không liên quan đến chúng ta”

    “Đồng cảm chút đi!”. Thẩm tiểu thụ rất nghiêm túc, hơn nữa đó chính là đại ca của ta!

    “Võ công hai người cơ bản khác nhau một trời một vực, đánh nhau cũng không sao”. Tần Thiếu Vũ đưa cho hắn một chén nước. “Yên tâm đi, không có việc gì”

    “Thật không biết đến tột cùng hai người đã phát sinh chuyện gì”. Thẩm Thiên Lăng nhìn qua khe cửa.

    Tần Thiếu Vũ thấy dáng vẻ của hắn rất đáng yêu, vì vậy đè lại hôn một chút.

    “Ê!”. Thẩm Thiên Lăng dùng sức đẩy ra. “Không sợ đại ca đột nhiên bước vào sao?”

    “Sợ cái gì, ngươi vốn là người của ta”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn đặt lên bàn. “Hôn hay xx cũng đều là đương nhiên!”

    “Không được làm loạn”. Thẩm Thiên Lăng nhéo mũi hắn. “Có chính sự muốn hỏi ngươi, trả lời đàng hoàng cho ta”

    “Hỏi đi”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.

    “Kế tiếp chúng ta phải làm sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

    “Gọi Thiên Phong tới cùng nhau bàn bạc”. Tần Thiếu Vũ bước tới kéo cửa phòng ra, vừa chuẩn bị gọi Thẩm Thiên Phong đến thì Diệp Cẩn đã vọt vào lòng hắn như đạn pháo.

    Thẩm Thiên Lăng: …

    Tần cung chủ bình tĩnh một cước đá hắn văng ra.

    “Có phải là bằng hữu không?”. Diệp Cẩn lệ rơi đầy mặt kháng nghị.

    “Không phải”. Tần Thiếu Vũ lưu loát không gì sánh được.

    Diệp Cẩn giận tím mặt. “Qua cầu rút ván, coi chừng lão tử liều chết với ngươi!”

    “Đừng quậy nữa”. Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, bước tới nâng hắn dậy. “Rốt cuộc làm sao vậy?”

    “Hắn muốn dê ta!”. Diệp Cẩn chỉ một ngón tay.

    Sắc mặt Thẩm Thiên Phong tái xanh. “Ngươi lặp lại lần nữa thử xem”

    “Ngươi kêu ta nói thì ta nói sao, ngươi nghĩ ngươi là ai?”. Diệp Cẩn trốn sau lưng Thẩm Thiên Lăng. “Hồi nãy ngươi rõ ràng muốn sờ ta!”

    Thẩm Thiên Phong cắn răng. “Ta chỉ muốn về phòng thôi!”

    “Hừ!”. Diệp Cẩn căm tức nhìn hắn một chút, sau đó ngạo kiều quay về phòng mình.

    “Quả thật hết thuốc chữa!”. Thẩm Thiên Phong khó thấy được bị người ta chọc giận choáng váng.

    Thẩm Thiên Lăng đầy lo lắng, chuẩn bị tiến lên đỡ hắn bất cứ lúc nào. Nhìn như một giây tiếp theo sẽ bất tỉnh vậy, không được đâu nha!

    “Ta không sao”. Thẩm Thiên Phong khoát khoát tay. “Tiếp theo có kế hoạch gì?”

    “Ngươi không đi tắm trước sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

    “Không cần”. Thẩm Thiên Phong nói. “Chính sự quan trọng hơn”

    “Tắm rửa không mất bao nhiêu thời gian”. Thẩm Thiên Lăng thật sự không vừa mắt toàn thân đầy máu của hắn.

    “Sớm giải quyết vấn đề, ta có thể sớm tìm hắn tính sổ!”. Thẩm Thiên Phong nghiến răng nghiến lợi liếc căn phòng đóng chặt cửa.

    Thẩm Thiên Lăng: …

    Đại ca, bộ dạng muốn ăn thịt người này của ngươi là sao?

    “Ta nghĩ ngươi hãy nhân lúc mọi người không để ý mà rời khỏi mười hai Liên Hoàn Ổ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sau đó âm thầm vòng lại, mai phục trong quán trọ”

    “Sau đó thì sao?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

    “Sau đó ta sẽ dẫn Lăng nhi ra ngoài, khiến hắn bộc phát trước mặt mọi người, khiến tất cả mọi người biết tính tình hắn hiện giờ rất nóng nảy”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sau đó ta sẽ phái người âm thầm tung tin đồn rằng ta đã bị bệnh, khiến Phượng Cửu Dạ nghĩ ta đã trúng độc”

    “Ta và ngươi đều không có ở đây, hắn tất nhiên sẽ đến cướp Lăng nhi, đến lúc đó có thể bắt trọn lưới”. Thẩm Thiên Phong gật đầu. “Ý kiến hay”

    “Cứ quyết định vậy nhé?”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chuyện này không được chậm trễ, càng kéo dài tỷ lệ Phượng Cửu Dạ luyện thành Ma công càng cao”

    Thẩm Thiên Lăng ngồi trên ghế nghe hai người bàn bạc, trong đầu nhanh chóng xuất hiện hình ảnh Phượng Cửu Dạ tóc bạc môi đỏ giương nanh múa vuốt, vì vậy thành công bị chính mình doạ sợ.

    Ma công nghe thật đáng sợ, không chừng còn phải vung đao tự thiến!

    Ôi chao ôi chao! Thẩm tiểu thụ theo bản năng khép chặt chân, cảm giác xx hơi đau!

    “Lăng nhi!”. Tần Thiếu Vũ bóp nhẹ khuôn mặt hắn.

    “A?”. Thẩm Thiên Lăng hoàn hồn khỏi chuyện “Tự thiến là phải cắt xx rồi lại phải cắt yy”!

    “Lại phát ngốc cái gì vậy?”. Tần Thiếu Vũ bật cười. “Ta đang hỏi ngươi đó”

    “Hỏi ta cái gì?”. Thẩm Thiên Lăng hoàn toàn không nghe thấy!

    “Đương nhiên là hỏi ngươi muốn ăn gì”. Tần Thiếu Vũ nói,

    Thẩm Thiên Lăng bất mãn, vì sao hỏi ta lại “đương nhiên” là chuyện ăn gì. Có gì đâu mà đương nhiên? Lẽ nào không thể hỏi chính sự sao?

    “Ăn cơm xong sẽ hỏi ngươi chính sự”. Tần Thiếu Vũ đọc được ý nghĩ của hắn.

    Thẩm Thiên Lăng:…

    Nam nhân của ta thật hiểu ý người khác!

    Vì vậy tối hôm đó, Tần Thiếu Vũ vừa sờ bụng mỡ vừa nói toàn bộ kế hoạch cho hắn.

    “Nói chính sự thì nói chính sự, đừng bóp lung tung chứ!”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.

    “Nói cũng đâu cần dùng tay”. Tần cung chủ sờ rất thoải mái.

    “Không biết lúc nào mới xong xuôi được”. Thẩm Thiên Lăng thở dài.

    “Phiền ư?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.

    Thẩm Thiên Lăng thành thật nói. “Hơi hơi”

    “Nhanh thôi”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên mặt hắn. “Đợi giải quyết xong mọi việc, chúng ta trước hết phải ôm nhau ngủ 3 ngày!”

    Thẩm Thiên Lăng cười ra tiếng. “Có triển vọng chút đi!”

    “Ngủ đương nhiên là có triển vọng”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn lăn lăn. “Ôm Lăng nhi ngủ thì càng tăng triển vọng”

    “Ngủ ngon”. Thẩm Thiên Lăng nhéo mũi hắn.

    “Không ngủ”. Tần Thiếu Vũ cởi áo hắn. “Cho ta hâm nóng một chút”

    Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói. “Thiếu hiệp ngươi không thể đói khát như thế, phải rụt rè một chút”

    Tần Thiếu Vũ không chút khách khí cúi đầu ngoạm một chút.

    Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, thật phiền!

    Sáng hôm sau, người hầu Thiên Ổ Thuỷ trại đều đồn rằng vu y của Tây Vực quả nhiên là thần thánh, Thẩm công tử đã tỉnh!

    “Ta muốn ăn bánh Hoa Quế và bánh Đậu xanh!”. Thẩm tiểu thụ ngồi trên giường phân phó!

    Ám vệ chạy như bay tìm về cho hắn.

    Người hầu đứng bên cạnh cảm thán không ngừng, Thẩm công tử phải hoạt bát như vậy mới đúng.

    Nằm mãi trên giường như mấy hôm trước còn ra bộ dạng gì nữa, hại mình bình thường không thể tiến vào cửa viện, hơn nữa nếu vào cũng rất khó gặp Thẩm công tử!

    Quả thật tan nát cõi lòng không chịu nổi!

    Tần Thiếu Vũ đương nhiên cũng bày ra bộ dạng tâm trạng tốt, đầu tiên là phái ám vệ mang hoàng kim tạ ơn cho Thái Hồ bang, sau đó lại bao tửu lâu lớn nhất thành, nói buổi tối muốn chiêu đãi bằng hữu, dân chúng nếu có hứng thú cũng có thể đến lãnh một con vịt quay miễn phí.

    Vịt quay quả thật hấp dẫn biết không, có thể thấy được Thẩm công tử mới khỏi bệnh lại càng hấp dẫn!

    Vì vậy hôm đó còn chưa tới giờ cơm tối, bên ngoài tửu lâu đã xếp hàng trên một trăm người, hơn nữa hàng ngũ còn có xu hướng không ngừng dài thêm.

    Ám vệ từ xa nhìn thấy cảnh này, lập tức quay về báo lại với cung chủ nhà mình.

    “Còn nhớ phải diễn thế nào không?”. Tần Thiếu Vũ quay đầu lại hỏi người bên cạnh.

    Thẩm Thiên Lăng gật đầu.

    Tần Thiếu Vũ cười cười, vươn tay ra với hắn. “Không cần khẩn trương”

    Thẩm tiểu thụ hít sâu một hơi, tay trong tay với hắn ra xe ngựa.

    Ám vệ chậc lưỡi, cung chủ và phu nhân nhà ta nhìn như một đôi thần tiên!

    Quả nhiên xứng đôi không gì so sánh được!

    Cực kì kiêu ngạo!

    Chương 87: Thẩm công tử nóng nảy!

    “Là Thẩm công tử và Tần cung chủ!”. Dân chúng xếp hàng ngoài tửu lâu thấy hai người tới thì lập tức kích động!

    Cảnh này dù trả lại một con vịt quay cũng nhất định phải xem!

    Đặc biệt hiếm thấy!

    Trên đường có một hòn đá nhỏ, Thẩm Thiên Lăng không cẩn thận vấp một chút, Tần Thiếu Vũ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, kéo hắn vào trong lòng.

    Dân chúng từ xa nhìn thấy lập tức nước mắt lưng tròng, ôm ngực tỏ ra chịu không nổi! Ân ái như vậy quả thật không chịu được! Đi đường cũng vấp té, Thẩm công tử quả nhiên yểu điệu MOE y như lời đồn. Chúng ta một chút cũng không hâm mộ Tần cung chủ đâu nha!

    “Cho nên Thẩm công tử mới là đệ nhất mỹ nhân võ lâm a!”. Có người nhỏ giọng cảm thán. “Sao có thể xếp thứ nhì được”

    Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức đồng loạt gật đầu, tỏ ra vị huynh đài này ngươi nói quá đúng. Đệ nhất mỹ nhân là Ngâm môn chủ, chuyện này thật vô lý! Suốt ngày vẻ mặt vô cảm chẳng MOE chút nào, hơn nữa nghe nói rất xấu tính, cơ bản không nằm trên một trục hoành với Thẩm công tử bình dị gần gũi!

    “Ta đánh cuộc rằng Thẩm công tử nhất định sẽ không nổi giận”. Có người nói.

    “Không sai!”. Quần chúng đồng loạt gật đầu. Thẩm công tử sao có thể nổi giận. Thẩm công tử chỉ tức giận khi uốn éo trên đùi Tần cung chủ thôi!

    Eo ôi thật không dám tưởng tượng tỉ mỉ!

    Sau đó dưới ánh mắt chờ đợi nồng nhiệt của dân chúng, Thẩm Thiên Lăng tức giận đẩy ra Tần Thiếu Vũ, một mình vào tửu lâu, sắc mặt cực kì u ám, nhìn như một giây sau sẽ đập phòng.

    Quần chúng vây xem đưa mắt nhìn nhau một chút, lập tức quyết định vỗ tay thật nhanh, đồng thời cảm thán Thẩm công tử thật là MOE, tính tình rất tốt. Về phần chuyện gì vừa xảy ra, chúng ta cơ bản là không thấy.

    Không sai, đây là sức mạnh của fan não tàn!

    Mọi người cảm thấy rất phấn khích!

    Tần Thiếu Vũ vào theo, trên mặt không có bao nhiêu tức giận.

    Xung quanh đã có không ít người trong võ lâm ngồi, vừa thấy hai người tiến đến thì đương nhiên đồng loạt đứng lên chào. Thẩm Thiên Lăng không thèm liếc bất cứ ai, vẻ mặt vô cảm kéo ghế ngồi xuống, trầm mặc không nói câu nào, quả thật còn lãnh khốc hơn Ngâm Vô Sương! Đáy mắt Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ, theo sau hắn thở dài.

    Các môn phái thấy vậy, phản ứng đầu tiên chính là cô dâu mới đang giận dỗi. Tục ngữ nói chuyện nhà ai nấy lo, loại chuyện này người ngoài đương nhiên không nên xen vào, vì vậy đồng loạt nhanh trí xoay người bắt đầu trò chuyện với nhau, cực kì giấu đầu lòi đuôi! Tửu lâu nhất thời trở nên ồn ào, cũng hoà tan không ít không khí lúng túng.

    “Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ ngồi bên cạnh hắn nhẹ giọng hỏi. “Muốn uống Nga mi hay Phổ nhị?”

    “Không muốn cái nào cả!”. Giọng Thẩm Thiên Lăng băng lãnh.

    Người trong giang hồ yên lặng cảm thán, cưng chiều thành hư rồi…

    “Ai chọc Lăng nhi của chúng ta giận vậy?”. Thẩm Thiên Phong cũng ngồi cạnh hắn, cười hỏi.

    Thẩm Thiên Lăng không nói gì, chỉ hung hăng liếc Tần Thiếu Vũ.

    Tần cung chủ nhất thời giơ tay đầu hàng.

    Những người còn lại đồng loại ái chà ái chà, vẻ mặt Thẩm công tử cực kì phẫn nộ, nhất định tối qua chưa thoã mãn!

    Có một bảo bối MOE hồng phấn như vậy mà không biết trân trọng, Tần cung chủ thật khiến người ta sốt ruột!

    “Nghe lời”. Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ vai hắn. “Ở bên ngoài thì biết điều một chút, có gì về nhà rồi nói”

    “Vâng”. Nét mặt Thẩm Thiên Lăng dịu xuống một chút, tự mình bóp đậu phộng ăn, vẫn không để ý Tần Thiếu Vũ.

    Mặc dù mọi người rất hi vọng Tần cung chủ lúc này sẽ lạnh mặt xuống, đè Thẩm công tử lên tường nói những câu đầy cảm xúc như “Tiểu yêu tinh làm khổ người khác này, ngươi đã bị ta làm hư mất rồi”, nhưng ảo tưởng và sự thật vẫn có khác biệt nhất định. Tần Thiếu Vũ chỉ rót cho Thẩm Thiên Lăng một chén trà rồi ngồi bên cạnh bắt đầu nói chuyện phiếm, không hề nổi giận.

    Quần chúng vây xem tỏ ra rất thất vọng.

    “Thức ăn đến đây!”. Tiểu nhị đứng ở cầu thang cất giọng hô lên. Trên bàn bày tám món nguội đủ loại, nhìn qua cũng rất muốn ăn.

    Thẩm tiểu thụ muốn ăn, nhưng không thể ăn, vì hắn đang tức giận. Nhìn được không ăn được, chuyện này cực kì giày vò biết không!

    Tần Thiếu Vũ gắp một miếng thịt gà cho hắn, kèm theo dầu ớt và dưa leo xắt mỏng, quả thật tốt đến không thể tốt hơn!

    Nhưng không thể ăn! Thẩm Thiên Lăng lạnh lùng ném thịt gà xuống bàn, tuy vẻ mặt vô cảm nhưng loại chuyện lãng phí thức ăn này quả thật khiến hắn tan nát cõi lòng!

    “Lăng nhi!”. Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày, giọng nói có ý khiển trách.

    Thẩm Thiên Lăng cúi đầu ăn cơm trắng.

    “Không sao không sao”. Tần Thiếu Vũ hoà giải. “Ăn cơm xong rồi nói”

    Thẩm Thiên Lăng cầm chén, kéo ghế cách xa nam nhân của mình một chút.

    Tức giận còn không quên cầm theo chén, quần chúng vây xem cảm thấy trái tim cũng bị MOE hoá!

    Sau khi ăn xong món nguội, món nóng được mang lên. Qua ba lượt rượu, không khí cũng thoải mái hơn nhiều.

    “Đại thiếu gia”. Một ám vệ từ cầu thang chạy tới.

    “Sao vậy?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

    Ám vệ kề vào tai hắn nói nhỏ vài câu.

    “Hắn đến đây làm gì?”. Thẩm Thiên Phong nghe vậy sắc mặt trầm xuống, giọng hơi cất cao một chút.

    Eo ôi đã xảy ra chuyện gì? Những người khác đồng loạt vểnh tai. Hóng chuyện không ai là không có hứng thú!

    Ám vệ lắc đầu, thấp giọng nói. “Thiếu gia tốt nhất đến gặp hắn đi”

    “Sao vậy?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò hỏi.

    “Không có gì?”. Nét mặt Thẩm Thiên Phong lạnh lùng. “Một người bạn cũ mà thôi”

    Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng lo lắng. “Bạn cũ sao ngươi lại có biểu hiện này?”

    Những người còn lại cũng thầm gật đầu. Bộ dạng ăn thịt người này sao có thể là bạn cũ được, kẻ địch thì may ra còn có lý!

    “Ngoan ngoãn ăn đi”. Thẩm Thiên Phong rõ ràng không muốn nhiều lời về chuyện này.

    Nhưng càng không nói càng khiến người ta tò mò biết không! Quần chúng vây xem tỏ ra cực kì khó chịu. Thật vất vả đợi đến lúc bữa tiệc kết thúc, Thẩm Thiên Lăng không nói lời nào vào xe ngựa, Tần Thiếu Vũ vẫn đầy bất đắc dĩ, mà tâm trạng Thẩm Thiên Phong cũng không được tốt. Mọi người trong giang hồ ha ha chào hỏi xong thì chạy như bay – quả thật còn đáng sợ hơn Hồng Môn Yến!

    Sáng hôm sau, Thẩm Thiên Phong rời khỏi quán trọ, một đường giục ngựa ra khỏi thành, đi về phía Tây.

    Trong thành có người đồn rằng Thẩm đại thiếu gia lần này phải giải quyết thù oán xưa kia trên giang hồ, nhanh lắm cũng phải mười ngày nửa tháng mới về được.

    Mà quan hệ giữa Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ vẫn gay gắt. Có người nói là do Ngâm môn chủ, có người nói là vì Tiêu nhị đương gia, có người nói là vì Thẩm công tử không cẩn thận hiện nguyên hình… Nói chung mặc kệ vì lí do gì, sự thật là hai người đang cãi nhau.

    Couple quốc dân đối mặt với nguy cơ, chuyện này chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta lo lắng.

    Chiều hôm đó, Thẩm Thiên Lăng một mình hóng mát trong viện, ám vệ ngồi xổm trên nóc nhà nhìn hắn.

    “Thẩm công tử”. Tạp dịch mang tới cho hắn hoa quả trong mùa.

    “Đa tạ”. Sắc mặt Thẩm Thiên Lăng rất u buồn.

    “Nho mới hái, rất ngọt”. Tạp dịch tìm lời để nói – cơ hội thế này rất hiếm biết không!

    “Ngươi có thấy hắn đi đâu không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

    “A?”. Tạp dịch hơi sửng sốt.

    Thẩm Thiên Lăng cúi đầu.

    “Cung chủ hỏi về Tần cung chủ sao?”. Tạp dịch suy đoán.

    Thẩm Thiên Lăng gật đầu, căm giận liếc lên nóc nhà. “Bọn họ không cho ta ra ngoài, cũng không nói cho ta biết”

    Ám vệ chột dạ nhìn trời.

    “…”. Tạo dịch hơi do dự.

    “Thôi đi”. Viền mắt Thẩm Thiên Lăng ửng đỏ. “Tóm lại là không ai chịu giúp ta”

    “Đương nhiên không phải!”. Tạp dịch kinh hãi. Đang êm đẹp sao lại nói khóc là khóc, quả thật hù chết người!

    Thẩm Thiên Lăng cười khổ lắc đầu, đáy mắt rưng rưng hơi nước.

    Tạp dịch nhất thời tan nát cõi lòng!

    Thế nhưng hắn quả thật không nhìn thấy Tần Thiếu Vũ a! Không nhìn thấy thì biết nói thế nào?

    Thật cực kì sốt ruột!

    “Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ đẩy cửa bước vào, thấy thế hơi sửng sốt. “Sao vậy?”

    “Ngươi còn biết trở về sao?”. Thẩm Thiên Lăng đỏ mắt trừng hắn.

    Tần Thiếu Vũ nhẫn nhịn nói. “Ta có chính sự phải làm, sao có thể ở bên ngươi mỗi ngày được”

    “Cút!”. Thẩm Thiên Lăng hung hăng quăng ngã chén trà.

    Tạp dịch sợ hết hồn, vội vàng cáo từ ra ngoài, nhưng vẫn tiếc nuối muốn nhìn, vì vậy cầm chổi ở bên ngoài quét vài cái!

    “Ầm ĩ mấy ngày nay, cũng nên thôi đi chứ!”. Giọng Tần Thiếu Vũ có chút tức giận.

    “Rốt cuộc là ai đang làm ầm ĩ?”. Thẩm Thiên Lăng cao giọng. “Trước kia ngươi đối xử với ta thế nào, hiện tại lại đối xử với ta thế nào?”

    “Ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt hay sao?”. Tần Thiếu Vũ nghiến răng nghiến lợi. “Ăn mặc, có cái gì mà ta không cho ngươi thứ tốt nhất?”

    “Đưa ta về Nhật Nguyệt sơn trang!”. Thẩm Thiên Lăng lớn tiếng nói.

    Tần Thiếu Vũ cười nhạt. “Có về hay không, e rằng không phải do ngươi quyết định!”

    Sau đó chính là một màn đập bàn đập ghế oanh liệt, kèm theo tiếng khóc lóc kể lể của Thẩm Thiên Lăng. Tạp dịch khẩn trương nắm chặt chổi, thật kích thích không chịu nổi, cơ bản là không chịu nổi!

    “Ngươi định ở đây nghe bao lâu?”. Ám vệ đột nhiên ở sau lưng hắn lạnh lùng nói.

    A A A! Tạp vụ sợ hết hồn, ngay cả chổi cũng không cầm mà quay đầu bỏ chạy.

    Ám vệ ở phía sau đồng cảm nhìn hắn. Thật ra ta cũng không muốn đuổi ngươi, mà là phu nhân nhà ta diễn mệt quá muốn nghỉ ngơi.

    “Ta ghét ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng khóc lớn một tiếng, sau đó quay đầu chạy ào vào phòng.

    Diệp Cẩn ngồi ở sảnh trước thầm vỗ tay, bày tỏ một chút cổ vũ với hắn.

    Tần Thiếu Vũ cũng vào theo.

    “Diễn thật tốt”. Diệp Cẩn vừa cắn hạt dưa vừa nói. “Ta suýt nữa cũng tin”

    Thẩm Thiên Lăng còn đang rơi lệ, gương mặt cũng đỏ bừng, cực kì có tố chất của diễn viên chuyên nghiệp!

    Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào buồng trong.

    Diệp Cẩn yên lặng hoá đá, trên mặt còn dính vỏ hạt dưa. Ít nhiều gì cũng có khách, các ngươi kiềm chế một chút được không! Ôm đi là tình huống gì đây!

    “Thế nào?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi nhỏ.

    Tần Thiếu Vũ đặt hắn lên giường, cúi đầu hôn nhẹ. “Cần gì liều mạng như vậy, giọng cũng khàn rồi”

    “Ừ”. Thẩm Thiên Lăng cười tít mắt. “Ta là chuyên nghiệp!”

    Tần Thiếu Vũ ôm hắn không nói gì.

    “Sao vậy?”. Thẩm Thiên Lăng xoa đầu hắn.

    “Không biết”. Tần Thiếu Vũ nói. “Thấy trong lòng không yên”

    “Có gì đâu mà không yên”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Đây đều nằm trong kế hoạch của ngươi mà”

    Tần Thiếu Vũ siết chặt cánh tay. “Sợ ngươi xảy ra chuyện”

    “Ta có thể xảy ra chuyện gì?”. Thẩm Thiên Lăng bật cười. “Đều do ngươi ở bên ngoài làm việc, ta chỉ phối hợp diễn kịch mà thôi, huống hồ còn có nhiều người bảo vệ ta như vậy”

    “Nói thì nói vậy, nhưng ta vẫn không yên tâm”. Tần Thiếu Vũ nhìn vào mắt hắn. “Ngươi đừng xảy ra chuyện, có được không?”

    Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn gật đầu. “Ừ, ta sẽ không bị gì”

    Tần Thiếu Vũ cười cười, tiến tới hôn nhẹ lên trán hắn.

    “Đại ca về chưa?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

    “Rồi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hôm qua đã về, tạm thời ở trong một căn nhà trống, tối nay sẽ lén quay lại quán trọ”

    “Bước tiếp theo có phải ngươi giả bộ trúng độc không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

    Tần Thiếu Vũ gật đầu.

    “Thật ra cũng không tệ”. Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn. “Ngươi trúng độc nằm trên giường, ta cũng không thể ra ngoài, có thể mỗi ngày ôm nhau ngủ ngon”

    Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, ôm hắn hung hăng hôn một cái.

    Thật là… nhìn thế nào cũng đáng yêu.

    Ban đêm, Thẩm Thiên Phong quả nhiên quay về quán trọ.

    Diệp Cẩn lạnh lùng liếc hắn một cái, lả lướt về phòng.

    “Các ngươi đến tột cùng xảy ra chuyện gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò không chịu nổi.

    “Ta có thể xảy ra chuyện gì với hắn?”. Thẩm Thiên Phong cười nhạt. “Tiểu nhân”

    Diệp Cẩn ra sức áp lên vách tường nghe trộm, ngươi mới là tiểu nhân, cả nhà ngươi đều là tiểu nhân.

    “Sự việc sao rồi?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

    “Tất cả đều nằm trong kế hoạch”. Tần Thiếu Vũ nói. “Gần đây Ma giáo cũng không có động tác gì lớn”

    Diệp cốc chủ giận dữ, vì sao không tiếp tục nói chuyện lão tử là tiểu nhân, chỉ nói có một câu là sao?

    “Ma giáo đương nhiên biết Lăng nhi gần đây nóng nảy hay giận”. Thẩm Thiên Phong nói. “Đừng nói là mười hai Liên Hoàn Ổ, cho dù bên ngoài thành cũng không ít dân chúng bàn tán”

    “Xong đời”. Thẩm Thiên Lăng nâng cằm thở dài.

    Hình tượng đanh đá rốt cuộc ăn sâu vào lòng người.

    Nhưng thật ra ta rất hiểu lý lẽ!

    Thật oan uổng!

    “Không sao”. Tần Thiếu Vũ nhéo má hắn. “Sau khi xong việc, ta sẽ phái người nói ngươi trúng cổ độc mới biến thành như vậy”

    “Bước tiếp theo định làm gì?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

    “Đương nhiên là theo kế hoạch”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dựa theo tính tình Phượng Cửu Dạ, nhất định không lâu sau sẽ có hành động”

    “Ta liên kết với ngươi, hơn nữa còn có mọi người trong bạch đạo, hẳn là nắm chắc phần thắng”. Thẩm Thiên Phong nói. “Huống hồ còn có Tiêu nhị đương gia. Mà Ngâm môn chủ thế nào rồi?”

    “Ta không biết”. Tần Thiếu Vũ lập tức rũ sạch quan hệ.

    Thẩm Thiên Phong: …

    “Còn giả vờ”. Thẩm tiểu thụ ngồi xếp bằng trên giường buồn bã nói. “Rõ ràng mỗi ngày đều có người báo lại với ngươi”

    Tần cung chủ nhìn trời, bị phát hiện rồi sao?

    “Nói chính sự, không được làm loạn!”. Thẩm Thiên Lăng ném gối vào hắn.

    “Ngâm Vô Sương tỉnh rồi, có điều cần phải tĩnh dưỡng một trận, cũng không thể đánh nhau được”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngâm Lạc Tuyết vẫn còn mê mang, hắn bị cổ độc thương tổn không ít, nhưng ít nhất không lo đến tính mạng”

    “Vậy chỉ có thể dựa vào ta và ngươi”. Thẩm Thiên Phong vỗ vai hắn. “Việc này nếu thuận lợi giải quyết, chúng ta phải uống rượu ba ngày ba đêm”

    Diệp Cẩn ở sát vách hừ hừ, vừa nghe đã thấy không ôm chí lớn. “Tiện nhân!”

    Thẩm Thiên Phong tiện tay ném ra một mảnh vàng. Thẩm Thiên Lăng chỉ kịp thấy một tia sáng loé lên, trên tường đã xuất hiện một cái lỗ!

    Diệp Cẩn bất ngờ không kịp đề phòng, ôm ngực suýt nữa hộc máu.

    Thẩm Thiên Phong bình tĩnh xoay người về phòng.

    Diệp cốc chủ đôi mắt rưng rưng, võ công cao rất giỏi sao!

    Quả thật là mọi rợ!

    “Có cần qua đó xem không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

    “Ai quản hắn sống hay chết?”. Tần Thiếu Vũ không hề đồng cảm.

    Thẩm Thiên Lăng nhiều chuyện nói. “Thật ra ta chủ yếu muốn hỏi chuyện giữa hắn và đại ca”

    “Không được đi”. Tần Thiếu Vũ đầy khí phách.

    Thẩm tiểu thụ bất mãn. “Vì sao?”. Một chút cũng không quan tâm đến nhu cầu hóng chuyện của quần chúng!

    Tần Thiếu Vũ nhào vào vợ mình. “Cho ta ôm một chút”

    Thẩm Thiên Lăng: …

    “Tắm cho ngươi được không?”. Tần Thiếu Vũ cởi ra dây lưng của hắn.

    Thẩm Thiên Lăng bình tĩnh nói. “Không được”

    “Vậy ngươi tắm cho ta”. Tần cung chủ vô liêm sỉ.

    Thẩm tiểu thụ khiển trách. “Kế hoạch tiến hành tới thời điểm mấu chốt, sao ngươi còn có tâm trạng làm việc này?”

    “Vốn định tắm rửa đơn thuần thôi”. Tần Thiếu Vũ kéo quần Thẩm Thiên Lăng. “Nhưng nếu Lăng nhi đã nói vậy, chúng ta sẽ cố mà làm một lần”

    Thẩm Thiên Lăng để cái mông trần truồng đi cướp chăn.

    Tần Thiếu Vũ cười thành tiếng.

    “Cười cái rắm”. Thẩm tiểu thụ lấy gối che “tiểu Lăng”!

    Tần Thiếu Vũ ôm trọn hắn vào lòng, ngắt véo một phen.

    Ám vệ nằm trên nóc nhà cảm thán, phu nhân nhà ta thường hay rên hừ hừ, thật MOE!

    Một con chim màu xanh thẫm đáp xuống nóc nhà, cất tiếng kêu.

    Ám vệ chán ghét, kêu đã dở rồi mà hình dáng còn xấu như vậy.

    Con chim xanh thẫm dừng trên nóc nhà một hồi rồi xoè cánh bay về phương xa.

    “Hắt xì”. Có ám vệ hắt hơi một cái. “Sao lại có mùi tiêu thế?”

    “Ai biết”. Những người còn lại không hứng thú. “Chắc là chim ở cửa hàng gia vị nào đó”

    “Thật muốn sớm mang ngươi về Truy Ảnh cung”. Sau khi tắm xong, Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vào lòng hôn nhẹ.

    “Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn hắn.

    “Vì nơi đó là nhà của chúng ta”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cũng không thể lang thang bên ngoài mãi được”

    “Thật ra cũng không tệ”. Thẩm Thiên Lăng tựa trước ngực hắn. “Chỉ cần ở bên nhau thì ở đâu cũng không thành vấn đề”

    Tần Thiếu Vũ bóp bóp lỗ tai hắn, cười nói. “Ta thích những lời này”

    “Vậy bây giờ nghỉ ngơi được chưa?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

    Tần Thiếu Vũ gật đầu, phất tay thổi tắt ngọn đèn. “Ngủ đi”

    Sao lại ngủ như vậy? Thẩm Thiên Lăng căm giận. “Ít nhất cũng cho ta mặc quần vào chứ!”. Sau khi tắm xong trực tiếp quấn khăn lên giường, sau đó chui vào trong chăn, thiếu hiệp lẽ nào ngươi không thấy thiếu một bước?

    Trần truồng thì sao mà ngủ được, cảm giác không an toàn biết không!

    Thật là chẳng hiểu ý người khác gì cả!

    Thuộc truyện: Giang hồ biến địa thị kì ba – Chương 86-87