Home Đam Mỹ Hạ Gục Tể Tướng – Quyển 5 – Chương 11: Người là cha con!

    Hạ Gục Tể Tướng – Quyển 5 – Chương 11: Người là cha con!

    Thuộc truyện: Hạ Gục Tể Tướng

    Edit: Thu
    Beta: Tiểu Ngạn
    Giữa trưa mùa hè oi bức, ở trên đường lớn dòng người qua lại đã thưa dần đi. Ngẫu nhiên có người đi đường, cũng rất vội vàng.

    “Lộc cộc lộc cộc…” Chiếc xe ngựa màu đen chuyên dụng của Ám đế từ phía xa xa đến gần, càng làm cho người đi
    đường biến mất sạch sẽ.

    Đối với vị Ám đế bệ hạ này, trong lòng
    dân chúng Cảnh Quốc chỉ là nỗi sợ hãi. Dù sao, trong một năm gần đây, sự độc đoán cùng tàn bạo của Ám đế làm cho bọn họ kinh hãi.

    Cả người Phạm Dương Triệt thoải mái tựa
    vào trong xe ngựa nhưng mày kiếm đang nhíu lại, cảm thấy thời tiết bây
    giờ giống như những câu hỏi phiền muộn chất đầy trong lòng. Mà ở trong
    mắt của hắn, chiếc xe ngựa nhỏ hẹp như thế này càng khiến cho điều phiền muộn thêm nhiều.

    “Dừng xe……” Nỗi phiền muộn như vậy đều khiến người ta cảm thấy khó thở, Phạm Dương Triệt rốt cục cũng mở miệng nói.

    “Hí…….” Theo tiếng kêu của người lái xe, xe ngựa ngừng lại.

    “Cạch……” Hắn lập tức đẩy ra cửa xe, xuống xe.

    Cảnh Ảnh, cận vệ của các đời Ám đế lập tức nghênh đón, chuẩn bị cùng đi qua.

    Phạm Dương Triệt giơ tay chặn lại nói: “Bản đế muốn yên tĩnh một mình!”

    “Nhưng mà gần đây có rất nhiều kẻ muốn gây bất lợi cho Ám đế bệ hạ….” Cảnh Ảnh lo lắng nói.

    Trong đôi mắt màu đen bắn ra những tia lạnh lẽo khiến cho Cảnh Ảnh gian nan nuốt lời nói tiếp theo vào.

    Phạm Dương Triệt không hề để ý tới hắn, khi sự khó xử xuất hiện trong mắt Cảnh Ảnh, dứt khoát xoay người rời đi.

    Buổi trưa đại môn của Bách Hoa Các đóng chặt, một chút cũng không thấy sự phồn hoa của ban đêm.

    Phạm Dương Triệt vẫn đi về phía trước
    không hề có mục đích, đến khi tinh thần tỉnh táo lại thì mới phát hiện
    giờ phút này mình đang đứng ở trước cửa Bách Hoa Các. Mày kiếm nhíu
    chặt: Đối với hình ảnh mơ hồ hiện lên từ trong đầu: một nữ nhân mặc sườn xám đang lớn mật múa điệu múa múa cột lưu hành mấy năm nay. Nhưng mà,
    hắn lại không có cách nào nhìn thấy rõ ràng dung mạo của nữ nhân này.

    Hắn bắt đầu tập trung tinh thần, tự nhủ
    phải nhớ lại thật kỹ, thấy rõ ràng dung mạo của nữ nhân kia. Lúc này
    bỗng nhiên có một giọng nói trẻ con truyền đến:

    “Nghe rõ chưa, sau này bổn thiếu gia chính là lão đại của mấy đứa!”

    Giọng nói đó rõ ràng thuộc về một đứa trẻ vậy mà lại có sự cuồng vọng như thế, khiến hắn tò mò đi về phía có chuyện phát sinh.

    Ở ngõ hẻm phía sau Bách Hoa Các, chỉ
    thấy một tên nhóc quần áo lam lũ, khoảng ba bốn tuổi đang quay lưng về
    phía hắn, đứng ở trước mặt ba thằng nhóc ăn mày rõ ràng là lớn tuổi hơn
    nó, dùng ngón trỏ chỉ chỉ , dùng giọng nói thanh thúy mà non nớt nói:
    “Yên tâm, sau này các ngươi đi theo bổn thiếu gia, ta cam đoan, nhất
    định sẽ được sống sung sướng. Phụ thân của bổn thiếu gia chính là Nam
    Tướng đại danh đỉnh đỉnh nha!”

    Trong mắt Phạm Dương Triệt lộ vẻ ngạc nhiên: Mặc dù hắn mất đi tất cả trí nhớ, nhưng mà, hắn vẫn biết trước kia hắn là Nam Tướnng của Cảnh Quốc. Hắn đã có con rồi sao?

    Sự kinh ngạc này khiến bước chân hắn nhanh hơn, đi về phía thằng nhóc kia.

    “Chẳng qua, bổn thiếu gia không có hứng
    thú kế thừa sự nghiệp của phụ thân, lý tưởng của bổn thiếu gia là muốn
    trở thành bang chủ Cái Bang như Hồng Thất Công vậy!” Nói đến đây, thanh
    âm non nớt tràn ngập khí phách hào hùng.

    “Này này, lão đại, Hồng Thất Công là ai vậy?” Một tên ăn mày trong đó yếu ớt hỏi.

    Bàn tay nhỏ bé vốn định không khách khí
    muốn gõ vào kẻ đặt câu hỏi một cái, sau khi nó vươn tay ra, mới phát
    hiện tay của mình quá ngắn, tên kia lớn lên rất cao, rồi sau đó bàn tay
    nhỏ bé cong cong lại đổi thành vẫy gọi, bảo tên kia cúi người xuống, sau đó bàn tay nhỏ không khách khí mà gõ nhẹ lên đầu tên kia, giọng nói có
    chút khinh bỉ “Đần à! Bắc cái Hồng Thất Công trong Nam Đế Bắc Cái (*) mà cũng không biết, ngươi quá tụt hậu rồi!”

    (*) Nam Đế Bắc Cái: Đây là chỉ danh
    xưng những người đứng đầu võ lâm trong tiểu thuyết của Kim Dung. Bắc Đế
    chính là vua của Đại Lý Đoàn Trí Hưng, Bắc Cái bang chủ Cái Bang Hồng
    Thất Công. Ngoài ra còn có Đông Tà – Hoàng Dược Sư, Tây Độc – Âu Dương
    Phong.

    Đứa bị gõ đầu đưa tay xoa xoa đầu của mình, vô cùng uất ức nói: “Tiểu nhân chỉ nghe nói qua Nam Tướng Bắc Tướng! Thật…..”

    Lời nói của nó bởi vì bỗng nhiên có một thân ảnh cao lớn xuất hiện mà ngừng lại.

    Sau khi ánh mắt của ba đứa trẻ đều nhìn
    vào Phạm Dương Triệt cả thân đều tản ra hơi thở đáng sợ, đều ngẩn người ở đó. Chỉ là trong sự ngẩn người kia có cả sự giật mình.

    “Đó là ngươi cô lậu quả văn (*)!” Ngón tay nhỏ lại giơ lên, lắc lư trái phải.

    *Cô lậu quả văn: Kiến thức hạn hẹp.

    Thấy ba đứa kia vốn hâm mộ lại ngẩn người không hùa vào, ánh mắt dường như đặt ở sau lưng mình.

    Tiểu nam hài nghi hoặc xoay người.

    Căng thẳng!

    Phạm Dương Triệt cảm thấy rất khó hiểu,
    bản thân ngay cả thở mạnh cũng không dám, còn rất căng thẳng. Dù cho đối mặt với văn võ cả triều, hắn đều trầm tĩnh. Tại sao bây giờ đối mặt với đứa trẻ sắp quay đầu lại chỉ cảm thấy vô cùng căng thẳng. Hắn căng
    thẳng đến nỗi ngay cả mắt cũng không dám chớp một cái, giống như chỉ sợ
    sẽ bỏ lỡ mất.

    Rốt cuộc, một khuôn mặt nhỏ nhắn phấn
    điêu ngọc mài đập vào mắt hắn. Đôi mắt màu đen bỗng nhiên mở to: Bởi vì
    gương mặt đó đối với mình quá thân quen, gương mặt kia chính là phiên
    bản thu nhỏ của mình.

    Đây là con trai của hắn! Mặc dù trong
    trí nhớ của hắn không có ấn tượng, nhưng mà hắn có thể nhanh chóng khẳng định được đứa trẻ ở trước mắt này chính là con trai của mình, không chỉ bởi vì dung mạo đó giống mình như vậy, mà là cảm giác thân quen tình
    thân tràn ngập trong lòng.

    Thằng nhóc cũng nghiêng đầu, trong một
    thời gian ngắn vô cùng đáng yêu mà đánh giá Phạm Dương Triệt ở trước
    mặt. Đôi mắt nhỏ màu đen giống như mặc ngọc cũng chứa đầy sự nghi hoặc.

    Đôi môi nhỏ bé hỏi một câu hỏi đầy nghi hoặc: “Phụ thân, sao tóc của phụ thân lại bạc trắng vậy?”

    Tiếng “phụ thân” kia khiến cho trong mắt Phạm Dương Triệt như có nước mắt. Cưỡng chế xúc động muốn một tay ôm
    lấy bé con đó vào trong ngực, hắn cúi người, từ ái vuốt mái tóc đen mềm
    mại của thằng nhóc, dịu dàng nói: “Cậu bạn nhỏ, sao cháu biết ta là phụ
    thân của cháu vậy?”

    Ngón tay nhỏ chỉ vào mặt hắn, khuôn mặt
    tiểu soái tràn đầy tự tin và cuồng vọng nói: “Bởi vì cha cũng có một
    khuôn mặt đẹp giống con, sau đó….” Bàn tay nhỏ bé thay đổi hướng, chỉ về phía ngón áp út của Phạm Dương Triệt: “Hơn nữa, trên tay phụ thân cũng
    có một cái nhẫn giống con mà!” Nói xong, một cái tay khác thò vào trong
    cổ áo. Một cái nhẫn bạc dưới sự khúc xạ của ánh nắng mặt trời xuất hiện
    trước mắt.

    Phạm Dương Triệt giật mình mở to hai
    mắt. Sau đó tầm mắt của hắn rơi vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình. Chiếc nhẫn này từ khi hắn có ký ức vẫn luôn mang theo. Hắn không biết
    rốt cuộc là nó có ý nghĩa gì. Nhưng mà, hắn lại biết rõ chiếc nhẫn này
    đối với hắn mà nói nhất định là vô cùng quan trọng. Bởi vậy, bốn năm
    qua, hắn chưa từng tháo ra một ngày nào.

    Sự giật mình trong mắt Phạm Dương Triệt bỗng nhiên bị cái thân hình nho nhỏ lao tới cát ngang.

    “Phụ thân, sao chưa bao giờ tới gặp Tư
    Triệt vậy? Tư Triệt rất nhớ phụ thân!” Trong giọng nói nũng nịu đó mang
    theo sự quyến luyến không rời và vẻ vô cùng uất ức khiến cho đôi mắt
    đang mở to cũng trở nên dịu dàng.

    Bàn tay to vươn ra, gắt gao ôm đứa bé
    vào trong lòng, Phạm Dương Triệt dịu dàng mà nghẹn ngào nói: “Thật xin
    lỗi, thật xin lỗi, là phụ thân không tốt, là phụ thân không tốt!”

    Nó đưa tay đẩy Phạm Dương Triệt ra, thay đổi vẻ uất ức lúc trước, cười nói: “Tư Triệt tha thứ cho phụ thân.
    Nhưng mà, phụ thân phải giúp Tư Triệt tìm mẫu thân nha!”

    “Mẫu thân?” Trong con ngươi màu đen lóe lên tia sáng. Bây giờ hắn đã khẳng định đứa trẻ ở trước mắt này là con
    trai của mình. Nếu hắn có con, đương nhiên sẽ có thê tử ! Như vậy thê tử của hắn rốt cuộc là ai đây?

    Trên khuôn mặt tiểu soái lộ rõ vẻ vô
    cùng đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, nức nở nói: “Vào một năm
    trước mẫu thân đột nhiên biến mất rồi! Tư Triệt có hỏi Thiên thúc thúc
    đấy! Nhưng mà Thiên thúc thúc lại không chịu nói cho Tư Triệt. Chỉ nói
    mẫu thân sẽ trở về vào ngày trăng tròn. Mỗi lần trăng tròn, Tư Triệt đều rất ngoan ngoãn! Chờ mẫu thân trở về. Nhưng mà, Tư Triệt chờ mười hai
    cái trăng tròn, mẫu thân vẫn không trở về. Vì thế, Tư Triệt liền gạt
    Điền thúc thúc lén trốn đi, tự mình đi tìm mẫu thân. Nào ngờ, lại có thể tìm thấy phụ thân trước.”

    “Một mình con đi ra đây?” Phạm Dương
    Triệt giật mình nói.Vừa nghĩ tới con mình còn nhỏ như thế lại có thể một mình một người đi tìm phụ mẫu, tim của hắn rất đau đớn, nghĩ mà sợ.

    “Hì hì, phụ thân là sợ Tư Triệt tuổi còn nhỏ bị người gạt sao! Yên tâm đi! Mẫu thân thường xuyên dạy cho Tư
    Triệt mười hai chiêu đề phòng bị gạt đấy!” Trên khuôn mặt tiểu soái tràn đầy tự hào.

    Càng nghe con mình miêu tả, hắn càng tò mò với người “thê tử” vì mình mà sinh hạ nhi tử, rồi lại bị mình quên mất kia.

    Đưa tay yêu chiều mà vuốt khuôn mặt nhỏ
    nhắn của con trai, hắn nhẹ giọng nói: “Phụ thân từng bị một lần bệnh
    nặng, đã quên mất mẫu thân con và Tư Triệt rồi. Tư Triệt có thể cho phụ
    thân biết rốt cuộc mẫu thân con là ai không?”

    “Hì hì, Tư Triệ biết phụ thân không phải là cố ý không đến gặp chúng ta mà.” Trên khuôn mặt tiểu soái tràn đầy
    nụ cười thoải mái: “Mẫu thân chính là Bắc Tướng Phó Vân Kiệt!” Nói tới
    đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tự hào!

    Bắc Tướng Phó Vân Kiệt?! Trong đôi mắt
    màu đen chứa đầy sự kinh ngạc! Đối với Bắc Tướng, hắn cũng không xa lạ
    gì. Từ khi hắn có trí nhớ đến nay đã thường xuyên có thể nghe được tài
    năng của vị Bắc Tướng này, Bắc Tướng nữ phẫn nam trang, tự tin cuồng
    vọng. Hắn đã từng vì không có cơ hội nhìn thấy một nhân vật tuyệt đại
    như thế mà thất vọng. Không thể ngờ được, Bắc Tướng Phó Vân Kiệt nàng
    lại có thể là thê tử của hắn.

    Nếu như tất cả những chuyện này là sự
    thật. Như vậy vì sao phụ thân phải giấu diếm hắn? Bên trong có bí mật
    gì? Hắn nhất định phải làm rõ. Trong con mắt màu đen hiện lên sự kiên
    quyết.

    “Phụ thân, con đói bụng!” Cánh tay nhỏ khẽ kéo lấy góc áo của hắn, phiền muộn làm nũng nói.

    Bàn tay to vươn ra, bế thằng bé lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ chứa đầy sự sủng ái: “Được. Phụ thân đưa Tư Triệt đi ăn ngon.”

    “Được ạ!” Đứa bé vui vẻ vỗ tay.

    Trong mắt Phạm Dương Triệt chứa đầy từ ái, cất bước.

    Cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ hắn, giọng nói non nớt mang theo khẩn cầu truyền đến: “Phụ thân, ba đứa kia có thể cùng đi không ạ?”

    Phạm Dương Triệt lúc này mới nhớ tới ba
    đứa trẻ ăn mày vẫn bị mình bỏ quênn. Xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy
    trên mặt bọn nó vẻ mặt vô cùng đói khát, môi mỏng khẽ mở nói: “Các ngươi cũng cùng đi theo đi!” Đối với lần đầu tiên gặp mặt nhi tử, hắn không
    muốn làm cho con thất vọng!

    “Vâng ạ!” Ba tiếng hoan hô cùng nhau vang lên.

    “Thế nào a! Đi theo lão đại ta đây không tệ chứ!” Mượn thân cao của Phạm Dương Triệt, Tư Triệt từ trên cao nhìn
    xuống, bao quát ba người hâm mộ đáng tin cậy của mình, cuồng vọng nói.

    “Đúng. Lão đại làm cái gì cũng đúng!” Mấy đứa trẻ ăn mày kia đồng thanh nói.

    Điều này làm cho sự cuồng vọng trên mặt tiểu soái ca càng sâu.

    Mắt nhìn thấy tất cả những điều này, môi mỏng của Phạm Dương Triệt khẽ cong lên: Tính cách liều lĩnh như thế rốt cuộc là giống ai vậy? Nếu không giống mình, nhất định là giống “thê tử” Bắc Tướng Phó Vân Kiệt của mình rồi. Thê tử, thê tử của hắn. Trong lòng vì một tiếng kêu thầm này là như được lấp đầy.

    Thuộc truyện: Hạ Gục Tể Tướng