Hải nhi tử – Chương 20-21

    2594

    Thuộc truyện: Hải nhi tử

    Chương 20

    Thân thể của tiểu nhân ngư mỗi một chỗ đều đẹp như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

    Hoàng tử yêu thích không muốn buông tay, cảm giác như đang được sờ tơ lụa thượng hạng. Hai tay ở trên người tiểu nhân ngư xoa nắn, bắt lấy đầu nhũ, vuốt ngọc hành, bóp mông, từ trên xuống dưới không chỗ nào là không bị chơi đùa.

    “A… Điện hạ… Thật thoải mái… Trời ạ…”

    Tiểu nhân ngư ở phía dưới dâm đãng giãy dụa, khiêu khích nam nhân càng muốn thêm càn rỡ đùa bỡn.

    Hoàng tử quả nhiên không làm cậu thất vọng, không dằn nổi mà nhấc lên một chân của tiểu nhân ngư, sau đó chôn vào thật sâu.

    Đại nhục bổng đâm vào, trong nháy mắt bị tràng thịt non mềm vây lại, từng tầng một từng vòng kìm, hoàng tử sảng đến tê cả da đầu, trong cơ thể tựa như có dòng điện chạy qua.

    _ “Lẳng lơ!”

    Hoàng tử nắm lấy bắp đùi tiểu nhân ngư, hung hăng thẳng tiến, mồ hôi tích tích rơi trên người tiểu nhân ngư.

    _ “Thảo nào phụ vương mê luyến ngươi như vậy! Ngươi cái người dâm đãng này, thân thể sinh ra là để mê hoặc nam nhân! ”

    _ “A… Không phải, ân… Điện hạ…”

    Tiểu nhân ngư thanh âm đứt quãng, ngọc hành thanh tú theo tần suất thao làm lắc lư qua lại, khiến người ta không nhịn được nghĩ muốn cầm nó mà tàn nhẫn sáo động.

    Đương nhiên là hoàng tử đang làm như vậy, chàng đỉnh vào từ phía sau, đằng trước thì khuấy động tính khí của cậu, tiền hậu giáp kích, đem người triệt để công hãm.

    _ “Không được! A… Quá sung sướng… Điện hạ… A…”

    Toàn thân tiểu nhân ngư rối loạn, bên trong dũng đạo như ma sát ra lửa, làm cậu phải ôm lấy sàng đan, phát ra tiếng rên rỉ.

    Hoàng tử càng làm càng có cảm giác thành công, cúi đầu làm bộ muốn hôn lên đôi môi tiểu nhân ngư.

    Tiểu nhân ngư hai mắt mê man, vô tình quay đầu, làm hoàng tử lỡ mất nụ hôn. Tuy nhiên dù không hôn được đôi môi ướt át, nhưng nụ hôn kia vẫn rơi xuống trên gương mặt trắng nõn. Hoàng tử thở dốc từng bước biến lớn, rung động nhanh hơn.

    Sau mấy trăm lần cắm xuống, hai người ào ào bắn ra, song song nằm trên giường.

    Hoàng tử ôm người không lỡ buông tay, tham lam vuốt ve mỗi một vị trí trên cơ thể tiểu nhân ngư. Sau đó nhẹ nói:

    – “Hải Nặc, tới ở cùng ta đi! Ta sẽ đối tốt với ngươi hơn cả những gì phụ vương làm cho người.”

    Tiểu nhân ngư cong lên khóe miệng,nụ cười hư vô, trong đôi mắt màu ngọc bích sự hồn nhiên sớm đã không còn. Ngón tay cậu ngả ngớn trượt trên vòm ngực vương tử, hỏi:

    _ “Điện hạ, người yêu ta sao?”

    Hoàng tử khẳng định:

    _ “Ta yêu ngươi! ”

    _ “Vậy người còn vị hôn thê của người thì sao?”

    Tiểu nhân ngư đặt câu hỏi sắc bén, miệng hơi cười:

    _ “Dù sao ta cũng chỉ là ân nhân cứu mạng của người.”

    Hoàng tử có chút do dự, hắn yêu tiểu nhân ngư, nhưng hắn cũng yêu vị hôn thê của mình, vô luận nàng có là ân nhân cứu mạng của mình hay không.

    _ “Ta… ”

    Tiểu nhân ngư thấy rõ sự lưỡng lự của hoàng tử, nội tâm đã coi thường:

    _ “Ngươi vẫn sẽ cưới nàng, vậy tại sao còn bắt ta theo ngươi? ”

    Hoàng tử hư tâm nói:

    _ “Hoàng tử không thể cưới nam tử làm Vương phi, nhưng ta là thật lòng yêu ngươi. Ta có thể mang ngươi xuất cung, cho ngươi một trang viên xinh đẹp, ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi, như vậy chúng ta vẫn sẽ ở chung với nhau!”

    Nghe xong lời nói này, tiểu nhân ngư đối với hoàng tử đã không còn ảo tưởng, cậu thật thất vọng rồi.

    Không để tâm đến thân thể muốn nhũn ra, cậu cố ý đứng dậy, mặc kệ hoàng tử hô hoán, nhanh chóng ly khai tẩm cung.

    Chương 21

    Tiểu nhân ngư đi vào phòng tắm, tẩy rửa dịch thể dâm loạn.

    Bồn tắm xa hoa, nước bể trong suốt,trên mặt nước là những cánh hoa tươi đang trôi nổi.

    Tiểu nhân ngư ngâm mình, chậm rãi nhắm mắt lại.

    Thị nữ đã sớm lui xuống, trong phòng tắm chỉ còn lại một mình tiểu nhân ngư. Đột nhiên những bọt khí li ti nổi lên từ dưới đáy nhục dũng, sau đó là những xúc tu to dài, từ từ di chuyển về phía tiểu nhân ngư đang không phòng bị.

    _ “A! ”

    Xúc tua nhanh chóng dây dưa tứ chi của cậu, tiểu nhân ngư khiếp sợ hé miệng.

    _ “Điện hạ, đừng sợ.”

    Theo thanh âm trầm thấp vang lên, một con bạch tuộc khổng lồ từ đáy ao trồi lên.

    – “Vu sư đại nhân!”

    – “Là ta.”

    Bạch tuộc trong nháy mắt biến mất, Hắc Vu Sư biến thành hình người xuất hiện.

    _ “Điện hạ thân mến, đã lâu không gặp.”

    Nhìn thấy Hắc Vu Sư, tiểu nhân ngư hưng phấn, cười ngọt ngào, lễ phép ân cần chào hỏi:

    _ “Đại nhân, đã lâu không gặp.”

    Hắc Vu Sư không mặc y phục, bắp thịt đen chắc dị thường nổi bật, mặc dù vóc dáng không cao lắm, nhưng vẫn uy mãnh như trước. Hắn khom người, nói:

    _ “Điện hạ, nhiều ngày gặp, ngài so với trước kia còn hấp dẫn hơn.”

    _ “Vu sư đại nhân, ngài cũng ngày càng thêm anh tuấn.”

    Hắc Vu Sư mỉm cười, tiếp đó biểu tình trở nên nghiêm túc:

    – “Ngày hôm nay ta cố ý tới bái phỏng điện hạ là muốn thông báo cho ngài một việc. Thời gian ma pháp duy trì không còn lâu nữa, sau khi hết hiệu lực, ngài sẽ lần nữa biến thành nhân ngư, nếu như điện hạ vẫn muốn dùng thân phận loài người tiếp tục cuộc sống, vậy thì nhất định phải làm một việc.”

    Tiểu nhân ngư trong lòng cả kinh, vội hỏi:

    _ “Việc gì?”

    Vu sư cố ý ngừng lại một chút, lấy ra một cây chủy thủ, nói:

    _ “Vào đêm trăng tròn, ngài hãy dùng con dao này đâm vào trái tim hoàng tử, lấy được tâm đầu huyết (máu tim), sau khi uống xong thì vẫn có thể bảo trì hình người.”

    Con ngươi tiểu nhân ngư trong nháy mắt mở lớn, sau đó bình tĩnh hỏi:

    _ “Vậy chàng sẽ chết sao?”

    _ “Không.”

    Vu sư lắc đầu:

    _ “Hắn chỉ mất đi hết thảy ký ức về ngươi.”

    Tiểu nhân ngư trầm mặc một chút, sau đó khoát khoát tay:

    _ “Chết cũng không sao, chỉ cần ta có thể bảo trì hình người là được.”

    Hắc vu sư nhíu mày, cân nhắc hỏi:

    _ “Điện hạ, ngài không phải rất thích hoàng tử sao?”

    Tiểu nhân ngư không tim không phổi nói:

    _ “Bây giờ thì không.”

    _ “Được rồi, chúc ngài thành công.”

    Hắc Vu Sư xoay người muốn ly khai, tiểu nhân ngư đột nhiên gọi lại.

    Một giây kế tiếp, Hắc Vu Sư quay đầu lại, liền thấy nhân ngư vương tử nghiêng đầu, lộ ra nụ cười rạng rỡ, đầu lưỡi đỏ thẫm liếm liếm điểm sắc cánh môi, nhẹ nhàng nói:

    _ “Vu sư đại nhân, ngài chẳng lẽ không muốn cùng ta làm một ít chuyện vui sướng, rồi hãy ly khai sao?”

    Thuộc truyện: Hải nhi tử