Hạng gia đại thiếu – Chương 72-76

    Thuộc truyện: Hạng gia đại thiếu

    Chương 72: Tam gia bị thương

    Hạng Viễn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Tam gia ngã xuống. Khi nghe Cát Kiện nói Tam đang ở trong bệnh viện, cả người cậu đều rơi vào trạng thái mê man.

    “Sao Tam gia lại bị thương?” Cậu tóm chặt cổ áo Cát Kiện, vội vàng hỏi.

    “Trên đường về thành phố có người cố ý đâm xe, nhóm vệ sĩ đã cố hết sức mình, nhưng vẫn khiến Tam gia bị thương.”

    “Có nghiêm trọng không? Có nghiêm trọng không?”

    “Không nghiêm trọng lắm, nhưng mà…” Cát Kiện dừng một chút, gian nan mở miệng, “Nhưng lại khiến cho bệnh cũ tái phát.” Hạng Viễn vừa nghe tin này sắc mặt lập tức thay đổi, không cần quan tâm đến bất cứ cái gì, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, “Mau đưa tôi tới bệnh viện.”

    “Cậu chờ một chút, tôi phải tới thư phòng lấy vài món đồ.”

    Hạng Viễn thoáng dừng bước chân, bất đắc dĩ nói, “Để chú Chu đưa anh đi, thuận tiện xử lý vết thương trên mặt một chút.”

    Tuy cậu rất nóng lòng muốn gặp Tam gia, nhưng nhìn vào bộ dáng mặt mày be bét máu của Cát Kiện, rốt cuộc cũng không đành lòng.

    Cát Kiện gật đầu, vội vàng bước đi.

    Hạng Viễn đứng ở cửa trong chốc lát, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, vội vàng quay về phòng ngủ, sắp xếp chút đồ dùng cá nhân cho Diệp Tam gia.

    Hai người xách đồ vội vã chạy tới bệnh viện. Bởi vì Tam gia bị tập kích cho nên cả tầng lầu đều bị Diệp gia khống chế, khi Hạng Viễn tới nơi, Tam gia vẫn đang nói chuyện cùng Diệp Khang Niên ở trong phòng. Cậu biết hiện tại không phải lúc thích hợp để tiến vào, nên chỉ có thể đè nén tâm tình nóng nảy, ngoan ngoãn chờ đợi ở ngoài.

    Vết thương của Tam gia dự kiến sẽ phải tiến hành phẫu thuật, vì thế Diệp Khang Niên cũng không nấn ná lâu, nói hết những điều quan trọng rồi đứng dậy ra ngoài

    “Đông Đông đến à?” Thấy Hạng Viễn lo lắng đứng ở góc tường, Diệp Khang Niên vỗ nhẹ bờ vai cậu, trấn an, “Đừng lo, Quân Niên không vấn đề gì.”

    “Dạ,” Hạng Viễn gật gật đầu, ngây ngốc hỏi, “Em có thể vào không?”

    “Đương nhiên, nhưng đừng ở lại lâu, hắn cần tiến hành phẫu thuật.”

    “Vâng, em biết.” Được cho phép, Hạng Viễn một bước cũng không dừng, trực tiếp vọt vào phòng chuẩn bị.

    “Đông Đông?” Tam gia đang nhắm mắt dưỡng thần, lại thấy cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, cảnh giác mở to đôi mắt. Ngay sau đó hắn đau lòng không gì sánh được, vội vã duỗi tay, cố gắng vươn về phía Hạng Viễn, “Đừng khóc, anh ổn.”

    “Sao anh lại thành ra như vậy?” Tất cả lo lắng trong lòng bỗng chốc hóa thành nước mắt lách tách rơi xuống, cậu không muốn tỏ ra yếu đuối, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông của mình tái mặt nằm trên giường bệnh, cảm xúc đột nhiên không cách nào khống chế được.

    “Đông Đông ngoan, anh không sao, lại đây.”

    Hạng Viễn giơ tay lau nước mắt, chậm rãi dịch qua dưới ánh mắt trông đợi của Tam gia.

    “Sao em lại đến đây? Đi cùng Cát Kiện à?” Tam gia giữ chặt tay cậu, ôn nhu giúp cậu lau nước mắt.

    “Ừm, em vẫn chờ anh trở về, sau lại nghe được động tĩnh rất lớn ở đầu ngõ, cho nên vội vàng chạy ra xem, kết quả thấy Cát Kiện mang theo gương mặt đầy máu trở về…”

    “Sợ lắm đúng không?” Tam gia sờ sờ đầu cậu, nhẹ giọng an ủi, “Đừng sợ, chỉ là vết thương ngoài da thôi, bác sĩ tiến hành tiểu phẫu, nghỉ ngơi vài ngày là ổn cả rồi.”

    “Vâng, em không sợ.” Rõ ràng người đàn ông bị thương không nhẹ, thế mà còn phải an ủi mình, Hạng Viễn lau khô nước mắt, kiên cường mỉm cười, nói, “Anh ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ đi, em ở ngoài chờ anh.”

    “Được.” Tam gia kéo tay Hạng Viễn, hôn hôn vài cái, mỉm cười nhìn theo cậu chầm chậm đi ra khỏi phòng chuẩn bị.

    Phòng giải phẫu sáng đèn, Hạng Viễn ngồi trên ghế chờ, hai tay nắm chặt vào nhau, đặt lên trước trán nhỏ giọng cầu nguyện.

    Thấy cậu lo lắng quá mức, Diệp Quan Đào khẽ thở dài, đi đến bên cạnh, khuyên nhủ: “Cậu đừng căng thẳng, chú ba không sao đâu.”

    “Tôi biết.” Hạng Viễn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi lại lập tức cúi đầu.

    Lý trí vẫn luôn tự nhủ chắc chắn Tam gia sẽ không có việc gì, nhưng tình cảm lại khiến tâm tư cậu khó lòng lơi lỏng. Từ khi trọng sinh cho tới ngày hôm nay, Hạng Viễn luôn nghĩ mình sẽ là gánh nặng của Diệp gia, cho nên một mực né tránh nguy cơ, loại bỏ tất cả khả năng khiến Tam gia phải đưa mình ra nước ngoài.

    Thế nhưng, ai có thể nói cho cậu biết, vì sao cậu không có việc gì, mà người đàn ông không có gì không làm được kia lại xảy ra chuyện? Lần này đã khiến vết thương cũ tái phát, về sau sẽ ra sao? Có khi nào người đàn ông của cậu sẽ rơi vào hoàn cảnh càng nguy hiểm hơn thế nữa?

    Hạng Viễn thực sự hoảng hốt, cậu không biết việc mình trọng sinh sẽ mang tới thay đổi gì, số mệnh của bản thận cậu hay vận mệnh của Diệp gia? Hoặc là toàn bộ thế giới?

    Lần này Tam gia bị tập kích chắc chắn Ninh gia không thoát khỏi liên quan, sau khi Diệp Khang Niên nghe được đầu đuôi câu chuyện, cũng không chờ Tam gia vào phẫu thuật mà lập tức rời đi.

    Gia chủ của một đại tộc không còn thong dong như dĩ vãng, điều này rõ ràng thể hiện tính nghiêm trọng của sự tình.

    Hạng Viễn ngồi ngoài phòng phẫu thuật, cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ mong Diệp Tam gia có thể bình an, toàn bộ Diệp gia đều được bình an.

    Không biết qua bao lâu, có thể là một hai tiếng, lại cũng có thể vì chờ đợi quá lâu nên quên mất khái niệm thời gian, chỉ biết đèn phòng giải phẫu vụt tắt, Tam gia được bác sĩ đích thân đẩy ra ngoài.

    “Thế nào rồi?” Hạng Viễn vội vã vọt lên, khẩn trương hỏi.

    “Phẫu thuật rất thành công, lát nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại.”

    “Tốt, tốt quá.” Hạng Viễn kích động đến nói năng chẳng rõ đâu đuôi, cậu đặt tay lên tay vịn, muốn sờ sờ Tam gia, nhưng rồi lại không dám.

    Bác sĩ đưa Tam gia về phòng bệnh, ở lại chờ Tam gia tỉnh dậy, kiểm tra đảm bảo tình trạng hắn hoàn toàn bình thường, mới nhẹ tay nhẹ chân đi ra bên ngoài.

    “Quân Niên, Quân Niên…” Hạng Viễn ghé vào bên giường, ngây ngô gọi.

    “Hửm?” Tam gia có chút mỏi mệt, nhưng sợ đứa nhỏ lo lắng nghĩ quẩn, nên vẫn cố chống đỡ nói chuyện với cậu vài câu.

    “Anh có đau không?”

    “Thuốc tê vẫn còn, không đau.”

    “Vậy anh có buồn ngủ không?”

    “Vừa tỉnh lại mà, em thử nói xem?”

    “A… thế anh có khát nước không?” Hạng Viễn thật sự không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, chỉ có thể ngây ngô hỏi ra mấy câu cũng thực là ngu ngốc.

    Tam gia bị cậu chọc cười, ngay cả vẻ uể oải cũng không còn bóng dáng, một phen kéo tay bảo bối của mình, ôn nhu nói, “Đúng là hơi khát, nhưng bác sĩ không cho anh uống nước.”

    “Em dùng khăn ướt chấm môi cho anh nhé?”

    “Anh nghĩ có một cách tốt hơn…”

    “Cách gì?” Người nào đó hiếu kỳ hỏi.

    “Em lại đây, cúi đầu xuống một chút.”

    Người nào đó ngây ngô không rõ, cho nên ngoan ngoãn lại gần, cúi đầu xuống, sau đó hai cánh môi lập tức bị đối phương bắt giữ, “Ưm, ưm…” Tam gia dùng tay không cắm kim truyền vòng qua gáy cậu, chậm rãi làm nụ hôn này sâu thêm. Hạng Viễn chỉ có chút kinh ngạc chứ không hề kháng cự, cậu ghé vào giường bệnh, hôn đến cũng khá là vất vả.

    “Chú ba…” Cửa phòng bệnh bị mở ra, ngay sau đó lại được đóng vào.

    Hai người đang hôn môi nồng nhiệt nhất thời cứng đơ, khi Hạng Viễn thẹn thùng kéo giãn khoảng cách thì gương mặt cậu đã đỏ tưng bừng. “Là Quan Đào.” Thân thiết với người yêu lại bị cháu trai bắt gặp, Hạng tiểu thẩm bày tỏ mình đã chẳng còn mặt mũi để gặp người.

    “Bảo nó vào đi.” Ngược lại Tam gia vô cùng bình tĩnh.

    Hạng Viễn mặt đỏ tai hồng đi ra ngoài, không lâu sau Diệp Quan Đào xuất hiện trong phòng bệnh. Có thể khiến Diệp đại thiếu gia không gõ cửa đã vội vã xông vào khẳng định không phải chuyện tầm thường, quả nhiên, tin tức hắn mang đến đã khiến Tam gia phải nhíu mày lần nữa.

    “Ninh gia vậy mà lại dùng tới thế lực của bộ phận kia?”

    “Đúng vậy, cha đã đi xử lý rồi, nhưng mà kế tiếp, chắc chắn sẽ rất loạn.”

    Chương 73: Ước định

    Bởi vì Ninh gia đột ngột ra tay, khiến Tam gia bị thương phải vào bệnh viện cho nên Hạng Viễn rất không bình tĩnh.

    Baby Online đã chính thức lên sàn, đồng thời còn phát triển vô cùng ổn định, vì thế, ngoại trừ chỉ đạo một chút ra thì trên cơ bản Hạng Viễn không cần phải đến công ty.

    “Có việc cứ làm, không nhất thiết phải ở cạnh anh cả ngày như thế.” Tam gia ngồi dựa vào thành giường, ôn nhu nói.

    “Hiện tại không có việc gì quan trọng bằng anh, anh có muốn nằm xuống một chút không?” Tuy bên ngoài có Diệp Khang Niên chủ trì đại cục, nhưng rất nhiều sự vụ nội bộ Diệp gia đều phải qua tay của Tam gia, lực lượng trong bóng tối lại càng cần sự chỉ huy của hắn, cho nên mặc dù đang nằm trên giường dưỡng bệnh, song Tam gia vẫn chẳng nhàn rỗi một chút nào.

    “Lát nữa sẽ có người tới đây, anh đã phái Cát Kiện xuống đón rồi.”

    “Đã bị thương thành như vậy, không thể nghỉ ngơi một chút được sao?” Sự đối chọi của hai gia tộc đã tiến vào giai đoạn đao chân kiếm thật, chỉ thị của Tam gia liên tục được truyền đi, điện thoại cá nhân cũng đổ chuông không ngừng nghỉ. Thế nhưng có một số việc nói qua điện thoại sẽ không rõ ràng, cho nên gian phòng bệnh này liền biến thành văn phòng tạm thời của hắn, bất cứ lúc nào cũng có thủ hạ tiến vào.

    Hạng Viễn lo cho thân thể của Tam gia, vẫn luôn cố thủ bên người hắn, quyết không rời đi dù là một chút. Đến lúc này cậu mới phát hiện, sự nghiệp hay sự trưởng thành mà mình vẫn hằng theo đuổi chả là cái đinh rỉ gì, chỉ có người đàn ông đang nằm trên giường kia mới là thứ mà cậu vạn lần trân quý cùng khát khao bảo vệ.

    Người đàn ông rất cường đại, tựa hồ không gì có thể làm khó hắn được. Mặc dù đang bị thương, phải nằm trên giường dưỡng bệnh, thế nhưng hắn hành sự vẫn rất mau lẹ gọn gàng, làm việc nghỉ ngơi văn minh đầy đủ. Song, đối với Hạng Viễn, hắn có cường đại hơn đi chăng nữa thì vẫn chỉ là một con người, cũng biết mệt, cũng biết đau. Tất cả đều dựa vào hắn, nhưng bản thân cậu lại muốn trở thành một chốn bình yên cho hắn ngả vào mỗi khi mỏi mệt chán chường.

    Cho tới bây giờ, Hạng Viễn mới cảm nhận ý nghĩa đích thực của hai chữ ‘bạn đời’.

    Trân trọng lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, cậu vì Tam gia lo cơm ngày ba bữa, giúp hắn chà lau thân thể, vào thời điểm hắn không thể xuống giường phục vụ hắn giải quyết nhu cầu vệ sinh… Việc này đương nhiên có thể giao cho hộ lý, nhưng Hạng Viễn vẫn kiên quyết muốn làm. Hai người từng có vô số phút giây thân mật, còn quen thuộc với thân thể đối phương hơn cả những bộ phận trên người mình, tuy nhiên khi đó chỉ là yêu thương quấn quýt, mà lúc này đây, lại là phơi bày một mặt xấu hổ ngượng ngùng nhất ra trước mắt bạn đời.

    Lần đầu tiên Hạng Viễn giúp Tam gia đại tiểu tiện, hắn thế nhưng còn đỏ mặt! Nghĩ tới mấy ngày ở chung này, người đàn ông lại lộ ra một bộ mặt khác, Hạng Viễn cảm thấy vừa kinh ngạc lại vừa vui vẻ. Kỳ thực, người đàn ông không gì không thể ở trong mắt mình cũng biết thẹn thùng, cũng có lúc mất tự nhiên. Cậu vẫn luôn cho rằng da mặt Tam gia còn dày hơn cả tường thành, thì ra cũng không hẳn là như vậy.

    Rõ ràng đang im lặng không nói chuyện, thế nhưng Hạng Viễn bỗng nhiên bật cười, Tam gia bất đắc dĩ vỗ vỗ vào tay cậu, ôn nhu nói, “Đang nghĩ cái gì thế? Ngốc ơi là ngốc.”

    “Không có gì!” Cậu cũng không muốn để người đàn ông biết mình đang nhớ về khoảnh khắc hắn xấu hổ thẹn thùng đâu.

    Khi hai người đang cười đùa, bỗng nhiên Cát Kiện gõ cửa, khách đã tới rồi.

    Hạng Viễn nháy mắt ra hiệu với Tam gia, thức thời sang phòng nghỉ ở ngay bên cạnh.

    Phòng bệnh cách âm không tốt, tiếng nói chuyện của Tam gia và người nọ mơ hồ truyền sang. Nghe được thanh âm nhẹ nhàng của hắn, Hạng Viễn cảm thấy bình an vô cùng, trước kia cậu đã từng tự hỏi, nếu Diệp gia gặp chuyện không may thì phải làm sao và có phải cách nào tránh được hay không?

    Kiếp trước, cậu bị đuổi về M quốc, một mình chịu biết bao đau khổ, cậu đã oán, đã hận, thậm chí đã từng phát thệ muốn Tam gia phải nếm thử cảm giác bị người yêu nhẫn tâm ruồng bỏ ấy. Nhưng khi thực sự đi tới ngày hôm nay, cậu mới biết, khi đó Tam gia đuổi cậu đi không phải vì không yêu cậu, mà vì hắn thật tâm muốn bảo vệ cậu.

    Mấy ngày nay thế cục ở thủ đô loạn cực kỳ, Ninh gia và Diệp gia đã đến nước gặp mặt là tuốt đao giơ kiếm. Tam gia phẫu thuật vừa mới tỉnh, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải giải quyết sự vụ suốt đêm. Diệp Khang Niên ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, mà Thái tử gia chính thống – Diệp Quan Đào cũng không nhàn rỗi, bị sai làm ít chuyện chỉ hắn mới làm được mà thôi.

    Thời điểm một gia tộc dốc toàn lực hành động, sức mạnh quả thật rất kinh người, mà kèm theo đó, việc cần xử lý cũng nhiều đến kinh thế hãi tục. Chỉ cần nhìn vào vẻ mặt ngưng trọng của Tam gia cùng Diệp Quan Đào lúc bàn mưu tính kế, có thể biết bọn họ gặp bao nhiêu áp lực.

    Loại áp lực này không đè nặng trên thân thể, mà lại ở phương diện tinh thần.

    Kết quả đấu tranh của hai đại gia tộc vô cùng khó đoán, chỉ một sơ sẩy rất nhỏ cũng có khả năng dẫn đến hậu quả không thể vãn hồi. Thắng làm vua thua làm giặc, ai cũng không nguyện ý làm kẻ bại gia, nhưng sự tình đã phát triển đến nước này, bọn họ đã hoàn toàn không còn khả năng cùng tồn tại.

    “Anh, đang bận gì thế? Tam gia sao rồi?” Hạng Viễn đang vào phòng nghỉ pha trà cho Tam gia thì di động chợt vang lên, nghe máy, hóa ra là Phương Trác.

    “Hắn ổn, sao mày lại gọi tới đây? Công ty có việc à?”

    “Không có, mọi thứ vẫn được tiến hành tuần tự thôi.” Phương Trác biết hiện đang là thời kì nhạy cảm, cho nên cũng không nói nhiều, trừ bỏ hỏi thăm qua loa lấy lệ, cũng chỉ nhắc Hạng Viễn chú ý thân thể, chăm sóc thật tốt cho Tam gia.

    “Mấy ngày này cực cho mày rồi.” Hạng Viễn áy náy.

    “Anh, nói thế mà nghe được à, chúng ta là ai với ai hả, lại nói bây giờ là lúc nào? Em còn có thể không hiểu chuyện như vậy được sao?”

    Nói tới đây, Hạng Viễn dừng một chút, nhẹ giọng bảo, “Người nhà mày có khỏe không?”

    “Không vấn đề gì, cha em bị phái đi thị sát, hôm qua còn lên TV đó.” Có thể lên TV, chứng tỏ mọi thứ vẫn bình thường.

    “Mày cũng cẩn thận một chút đi, cứ ở lại trong công ty, đừng có chạy loạn.” Hôm qua Diệp Quan Đào ra ngoài lại bị người theo dõi, nghe đâu còn từng vài lần bị cố ý tông xe, tuy cuối cùng Diệp đại thiếu gia vẫn được an toàn, thế nhưng Hạng Viễn thì hoàn toàn không dám buông lỏng tinh thần dù là một chút.

    Có thể trực tiếp xuống tay với đại thiếu gia nhà họ Diệp, rõ ràng đối phương đã đến mức độ chó cùng rứt giậu rồi.

    “Em sẽ cẩn thận,” Nói tới đây, Phương Trác lại nhắc đến một chuyện, “Anh, hôm qua Bá Tường hẹn gặp em.”

    “Cái gì? Bá Tường?” Hạng Viễn bỗng chốc trở nên căng thẳng, “Hắn muốn gì?”

    “Hắn hẹn gặp em thôi, nhưng em không để ý đến hắn.”

    “Ừ, mày làm đúng đấy,” Hạng Viễn nhẹ nhàng thở ra, lại cẩn thận dặn dò, “Dù sao cũng không cùng một trận tuyến, phòng bị một chút vẫn hơn.”

    Dập máy, Hạng Viễn loáng thoáng nhíu mày, hai đại gia tộc đang ở giai đoạn đấu tranh gay gắt, Bá Tường lại đề nghị gặp mặt Phương Trác, rốt cuộc hắn có tâm tư gì?

    “Sao rồi? Có gì mà không vui vậy?” Khách đã rời đi, vệ sĩ thu dọn phòng bệnh một lượt, Tam gia tựa đầu vào thành giường, mỉm cười nhìn Hạng Viễn mới từ phòng nghỉ bước ra.

    “Tiểu Phương vừa gọi điện cho em, nói Bá Tường muốn hẹn gặp nó.”

    “Gần đây thằng nhóc nhà họ Bá rất không an phận,” Tam gia tiếp nhận chén trà Hạng Viễn đưa tới, khẽ nhấp một hơi, cười hỏi, “Tiểu Phương trả lời như thế nào?”

    “Đương nhiên là không gặp, lần trước hắn hẹn Tiểu Phương chính là muốn nói chuyện hợp tác với em, ai biết lần này hắn lại có ý tưởng nguy hiểm gì nữa chứ?”

    “Trái lại anh cảm thấy, lần này hắn hẹn Tiểu Phương là có ý tứ khác.”

    “Ý tứ gì? Hắn thích Tiểu Phương à?” Hạng Viễn nhất thời hoảng sợ.

    “Khụ khụ…” Tam gia suýt nữa thì phun trà, “Sao em lại nghĩ thế?”

    “Thì anh nói hắn có ý tứ khác…”

    Tam gia bị phương thức vận hành não bộ của Hạng Viễn đánh bại hoàn toàn, hắn đặt chén trà trong tay xuống, kéo cậu qua, ôn nhu giải thích, “Gia chủ Bá gia đã bị bắt, nhà họ Bá đã mất đi người chủ trì rồi, trong quá trình Bá gia suy tàn, Bá Tường cũng không ra tay tương trợ, hiện tại em nói hắn muốn bẫy Phương Trác, anh thật không tin.”

    “Gia chủ Bá gia bị bắt?” Hạng Viễn ngẩn người, thế nhưng đã xảy ra một chuyện lớn như vậy?

    “Ừ.” Tam gia gật đầu, “Hôm qua Quan Đào đã đi xử lý chuyện này.”

    “Vậy Ninh gia…” Bá gia luôn ủng hộ Ninh gia, gia chủ Bá gia bị bắt, cây đại thụ Ninh gia liền mất một phần gốc rễ rồi.

    “Chẳng qua là hư hỏng một mắt xích thôi, nói về thắng thua vẫn còn quá sớm.”

    Hạng Viễn gật đầu, cũng biết mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, “Nhưng sao Bá Tường lại phải bội gia tộc của mình?”

    “Đâu chỉ hắn, còn có Ninh Vân Trạch nữa!” Nói tới đây, Tam gia bỗng nở nụ cười có chút sâu xa, “Không biết hai người bọn hắn nghĩ gì, thế nhưng ngang nhiên dùng sức ngáng đường gia tộc trong cuộc chiến cam go này.”

    “Ninh Vân Trạch thì còn có thể hiểu.” Dù sao kiếp trước hắn cũng bị gia tộc vứt bỏ mà.

    “Hiểu cái gì?” Tam gia nhướng mày, “Tất cả những hành vi của hắn, ở trong mắt anh chỉ có thể đánh giá bằng một từ duy nhất.”

    “Từ gì?” Hạng Viễn tò mò hỏi.

    “Ngu xuẩn.”

    “Vì sao?” Hạng Viễn không tài nào hiểu được, rõ ràng Ninh Vân Trạch có tiền lại có tài, chẳng những có thể tự vươn lên ở nước ngoài, mà sau khi hồi hương còn hạ bệ Ninh đại thiếu gia chỉ trong nháy mắt, hiện tại một tay đẩy gia tộc tới bờ vực của diệt vong, có thể nói là thành công báo thù rửa hận!

    “Cũng chỉ đến thế thôi sao?” Tam gia cười cười, giải thích, “Hắn rất có tài, gần như có thể rước tai họa về cho toàn gia tộc, thế nhưng hắn không chịu hiểu rằng, lúc trước hắn có thể yên ổn phát triển ở nước ngoài là nhờ ai. Em thực sự cho rằng bản thân hắn tự có khả năng kiếm được tiền tỷ đấy à?”

    “Thế nhưng… Cái đó không phải do hắn dựa vào bản lĩnh đi đầu tư trên thị trường quốc tế sao?”

    “Có bản lĩnh kiếm tiền, còn phải có bản lĩnh giữ tiền nữa, trước kia đa phần là hắn núp sau tấm màn khống chế cục diện, nay Ninh gia gục ngã, những người từng làm việc cho hắn có còn nghe theo hắn nữa hay không, rất là khó nói. Huống hồ vụ Ninh Thiên Trạch hắn đã lộ ra nhiều sơ hở lắm, hại người nối nghiệp, lại kéo toàn bộ gia tộc xuống nước, em cảm thấy những thế lực đã bị hạ bệ có chịu tha cho hắn không?”

    “Nhưng hắn chỉ muốn báo thù thôi! Hơn nữa cũng không ai biết hắn đứng sau âm thầm gây cản trở cơ mà?”

    “Trên đời chẳng có bức tường nào cản được gió, em phải nhìn kỹ lại đi.”

    Thấy người đàn ông lộ ra nét cười na ná hồ ly, Hạng Viễn đột nhiên giật mình bừng tỉnh, “Lẽ nào anh đã nhúng tay vào rồi?”

    “Có gì mà không thể?”

    “Nhưng, nhưng…”

    “Thời khắc quyết định thắng thua đã đến, hai bên không thể nói chuyện tình cảm được nữa rồi, chẳng qua anh chỉ tung tin bóng gió khiến bọn họ tự loạn thôi. Khi Ninh Vân Trạch bước những bước đầu tiên hẳn nên lường được hậu quả hiện giờ, em không cần phải cảm thông với hắn.”

    Hạng Viễn cúi đầu, khẽ “Dạ” một tiếng. Dù không phải người làm việc lớn, cậu cũng biết một khi thất bại kết cục sẽ là gì, thế nhưng cùng là người trọng sinh, trong lòng tự nhiên có chút cảm giác khác biệt.

    “Đông Đông, em đang trách anh sao?” Thấy Hạng Viễn cúi đầu không nói một lời nào, Tam gia hơi hơi lo lắng.

    “Đương nhiên là không rồi,” Hạng Viễn đột ngột ngẩng đầu, “Chẳng qua em thấy hơi đáng tiếc, rõ ràng kiếp này hắn rất thành công, nhưng tại sao nghe anh phân tích xong, hình như kết cục của hắn vẫn vô cùng không tốt đẹp?”

    Tam gia nhún vai, “Đây chỉ là quan điểm cá nhân của anh thôi, lại nói hiện tại thắng bại chưa phân rõ, cũng không thể đảm bảo lời nói của anh là chính xác.”

    “Nhưng chúng ta không thể thua đâu, em còn muốn cùng với anh sống đến răng long đầu bạc!”

    Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của Hạng Viễn khiến Tam gia cảm thấy ấm áp dào dạt, hắn sờ sờ đầu đứa nhỏ thương yêu của mình, khàn giọng nói, “Ừ, nhất định anh sẽ bảo vệ em chu toàn.”

    “Anh nghễnh ngãng hả, em nói là ‘em cùng với anh’.”

    “Được, anh cùng với em.”

    Chương 74: Ninh Vân Trạch rời đi

    Đúng như những gì Tam gia dự đoán, sau khi tin tức Ninh Vân Trạch luôn âm thầm đào góc tường nhà họ Ninh được tung ra, Ninh gia hiển nhiên tự loạn trận tuyến.

    Con cháu chính tông, mà còn là nhị thiếu gia về nước thế chân Ninh Thiên Trạch lại luôn kéo chân sau của gia tộc, thậm chí có liên hệ với đối thủ nhà mình, thử hỏi làm sao những gia tộc đi theo Ninh gia có thể buông tha cho hắn?

    Đấu tranh đã tiến vào giai đoạn kịch liệt nhất, thắng bại chỉ cần một chút ngả nghiêng là đã thấy rõ được rồi. Ở vào thời điểm này, có xử trí Ninh Vân Trạch hay không, và xử trí hắn theo kiểu gì, lại trở thành câu hỏi hack não nhất đối với gia chủ nhà họ Ninh.

    Thống nhất ý kiến mọi người rất quan trọng, nhưng trấn an cảm xúc lực lượng trong phe phái cũng trọng yếu cực kỳ. Ninh gia đặt vấn đề ích lợi lên hàng đầu, cậu cả đã không dùng được nữa, mặc dù sau khi tỉnh lại hắn có tố cáo Ninh Vân Trạch liên thủ với Hạng Tiêu hãm hại mình, song vì sợ ảnh hưởng đến đại cục, Ninh gia đã thật sự giấu nhẹm tin tức này, mà thông báo với bên ngoài đây là ‘âm mưu của Diệp gia’.

    Kỳ thực không phải lời nói của Ninh Thiên Trạch không được ai coi trọng, từ đó về sau, gia tộc liền đề phòng Ninh Vân Trạch hơn, thậm chí còn hạn chế một phần hành động của hắn. Chẳng qua động thái ấy quá muộn, Ninh Vân Trạch đã đủ lông đủ cánh, hắn liên hợp với tiểu tử Bá gia một phen bán đứng gia tộc nhà mình.

    Cho đến tận bây giờ gia chủ Ninh gia cũng không thể nào hiểu được, rốt cuộc hai đứa nhỏ đó oán hận gia tộc tới cỡ nào mà lại có thể dùng phương thức cực đoan như thế để cả gia tộc trở thành vật hi sinh.

    “Mày nói đi, rốt cuộc là vì cái gì? Hại anh trai còn chưa tính, mày thế nhưng lại muốn đạp đổ cả Ninh gia!” Mắt thấy sự suy tàn ngày một khó cứu vãn, gia chủ Ninh gia tức đến hít thở không thông.

    “Ninh gia suy tàn là tại tôi sao? Tôi có năng lực đến vậy à?” Ninh Vân Trạch ngồi trên ghế sa lông, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng.

    “Không phải mày thì còn ai vào đây nữa, nếu không phải vì mày, Bá Xuyên có gặp chuyện không?”

    “Bá Xuyên gặp bất trắc thì phải hỏi ông chứ, ông đã sai hắn làm cái gì nào? Nếu hắn trong sạch, làm sao lại bị người ta bắt?”

    “Mày! Mày!” Gia chủ Ninh gia tức đến suýt ngất, “Cái nhà này không cho mày ăn hay không cho mày mặc, hả? Vì dưỡng bệnh cho mày, tao cố ý mua nhà mướn người ở L quốc bao nhiêu năm nay, còn mời bác sỹ tốt nhất đến mà thăm khám, cuối cùng mày báo đáp cả nhà như vậy hả? Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước tao đã bóp chết mày rồi.”

    “Ông nuôi tôi, chẳng phải vì có một ngày sẽ bảo tôi liều chết thí mạng mở đường hay sao?” Đáng tiếc, quỹ đạo của vận mệnh đã thay đổi, thời gian đối chiến giữa hai phe lại đến sớm hơn trong dự kiến.

    “Mày, mày… Cái thằng bất hiếu!”

    “Ích lợi là tối thượng, tình thân chẳng có một chút giá trị gì, một cái gia đình như vậy tôi đã sớm không chịu được nữa rồi. Nếu không phải thay máu sẽ chết người, tôi thật muốn trút bỏ toàn bộ thứ máu dơ bẩn đang chảy trong huyết quản, làm người thanh thanh bạch bạch lại từ đầu.”

    “À, mày thì thanh cao lắm hả.” Nhận ra Ninh Vân Trạch không hề có ý hối cải, gia chủ Ninh gia cũng hồi phục tinh thần từ trong cơn uất hận. Hắn nhìn Ninh Vân Trạch đang lộ vẻ châm chọc ngồi ở trên ghế sa lông, trầm giọng nói, “Mày cho rằng thoát khỏi Ninh gia là có thể bay nhảy giữa trời cao biển rộng? Đúng là mơ mộng hão huyền.”

    “Ninh Thiên Trạch tàn phế, Ninh gia sụp đổ, ít nhất tôi còn có thể được tự do.”

    “Ô?” Gia chủ nhíu mày, hỏi, “Tự do của mày là cái gì? Trở về L quốc tiếp tục làm thiên tài đầu tư sao?”

    “Không được à?” Ninh Vân Trạch tự cho rằng mình đã chuẩn bị tốt đường lui.

    “Ngây thơ.” Lúc trước, khi đứa nhỏ này hùng hổ xông pha trên thị trường tài chính quốc tế, gia chủ Ninh gia còn cảm thấy đứa con út của mình là một kẻ rất thông minh. Nhưng thật không ngờ, hắn ở nước ngoài quá lâu, hoàn toàn u mê mờ mịt đối với tình hình chính trị trong nước, chẳng trách lực lượng trung tầng kiên quyết không coi trọng hắn, cũng khó trách hắn lại bị Diệp gia lợi dụng, “Mày đã hận cái nhà này như vậy, tao cũng không giữ mày lại làm gì, người ngoài đã biết mày bán đứng gia tộc của mình, về sau hãy tự lo liệu đi.”

    “Ông đồng ý thả tôi?”

    “Đúng.” Gia chủ Ninh gia phất phất tay, nhắm mắt không muốn nhìn hắn nữa.

    Ninh Vân Trạch có chút không dám tin, lại mơ hồ dấy lên vài phần vui sướng. Làm ra nhiều chuyện nham hiểm như vậy, hắn còn cho rằng sau khi gia tộc phát giác sẽ trực tiếp băm thây vằm xác hắn cơ, không ngờ bọn họ chẳng những không xử trí hắn, mà còn để hắn rời đi. Thực tại dường như rất không phù hợp với tác phong hành sự của gia tộc này, chẳng lẽ trọng sinh một lần, ngay cả tính cách người nhà cũng đều thay đổi?

    Mặc dù trong lòng chất đầy nghi hoặc, nhưng hiện tại lại không phải thời cơ để đi tìm đáp án, cái nhà này hắn đã sớm không chịu được nữa, thậm chí còn chưa từng coi nó là nhà. Kiếp trước bị coi như quân cờ thí mạng, bị tông cho sống dở chết dở còn chưa tính là gì, cái khiến hắn không thể tiếp thu chính là, ngay thời điểm được đưa đi cấp cứu để kéo dài chút hơi tàn, hắn bị anh ruột của mình – Ninh gia đại thiếu – Ninh Thiên Trạch tự tay rút ống dưỡng khí.

    Kỳ thực hắn không quan tâm chuyện hy sinh cho gia tộc, dù sao hắn cũng không thể nào sống quá ba mươi, chết sớm hay chết muộn có khác gì nhau chứ? Thế nhưng, hắn có thể chấp nhận bị người khác đâm chết, hại chết, song kiểu gì cũng không tiếp thu được chuyện mất mạng trên tay chính người thân của mình.

    Hắn vĩnh viễn không thể quên, thời điểm rút ống dưỡng khí, Ninh Thiên Trạch đã ôn nhu mà tàn nhẫn nói, “Vân Trạch, đã đến lúc ra đi rồi, giữ mạng cho em vốn là vì ngày hôm nay, em không chết ngay tại hiện trường… thật đúng là đáng tiếc.”

    Lúc ấy, hắn vẫn còn ý thức, trừng lớn con mắt gắt gao nhìn Ninh Thiên Trạch.

    Mà Ninh Thiên Trạch hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, động tác trên tay phi thường bình ổn, nhẹ nhàng rút cái ống duy trì sinh mệnh của hắn ra.

    Kỳ thực thân thể hắn đã cực kỳ suy yếu, thế nhưng anh trai hắn, anh trai ruột thịt của hắn, ngay cả một giây hô hấp cũng chẳng muốn cho.

    Hắn biết, hắn vừa tắt thở, người nhà sẽ coi đây là cái cớ để phát động công kích Diệp gia, cũng biết Hạng Viễn bị hắn khiêu khích kia có lẽ sẽ vì cái chết của hắn mà rơi vào địa ngục vĩnh viễn không thể nào thoát ra được.

    Nhưng hắn thật không cam lòng, thật oán hận. Hắn hận không thể hủy diệt cả cái thế giới này.

    Có lẽ vì hận ý quá sâu, chấp niệm quá nặng, cho nên khi hắn mở mắt phát hiện mình đã quay về L quốc, hắn không thể tin vào sự may mắn của mình. Chẳng lẽ trời cao thương xót, cho hắn một cơ hội trọng sinh?

    Trải qua khiếp sợ ban đầu, hắn dần dần tiếp nhận sự thật mình đã sống lại, nhờ kiếp trước thích đọc sách và xem tin tức mà hắn nắm được những sự kiện trọng đại của vài năm sau, thành công dùng chúng để kiếm tiền.

    Có tiền, hắn bắt đầu mở rộng vây cánh, Bá Tường, Tiết Lâm, Hạng Tiêu… Những người về sau có quan hệ với Ninh Thiên Trạch đều bị hắn tiếp xúc trước và còn mượn lực thành công nữa.

    Bá Tường cùng Hạng Tiêu thì ổn, đều hành sự đúng như những gì hắn đã an bài, chỉ có Tiết Lâm là ngoài ý muốn, chẳng những đi chệch quỹ đạo tương lai trong kiếp trước mà còn làm loạn lên vì Phương Trác. Thời điểm Tiết Lâm nhăn mặt chạy lấy người, Ninh Vân Trạch đã định dạy dỗ Phương Trác một chút, chẳng qua lúc ấy hắn quá bận rộn cho nên chưa kịp động thủ mà thôi.

    Sau khi về nước, Ninh Vân Trạch phát hiện rất nhiều chuyện không giống như mình dự tính. Ví như vụ Ninh Thiên Trạch gặp sự cố, dựa theo lẽ thường, rất có khả năng hắn sẽ trở thành người thừa kế của Ninh gia, nhưng ngoài ý muốn chính là, gia tộc thà chọn người một lần nữa chứ nhất quyết không chịu nâng đỡ hắn lên.

    Tuy hắn chẳng ham gì cái vị trí này, nhưng loại cảm giác bị người ruồng rẫy, thật sự rất là khó chịu.

    Nếu gia tộc đã không chấp nhận, vậy hắn lại càng không cần hạ thủ lưu tình. Nhưng mà nói thật, muốn động đến một phe phái gốc sâu rễ rộng giống như Ninh gia thực chẳng dễ dàng, hắn gần như phải vận dụng toàn bộ thế lực mới đào ra được một lỗ hổng nhỏ.

    Và tất nhiên, sau đó còn cần dựa vào sự giúp đỡ âm thầm của phe phái đối địch kia.

    Không ai có thể giải thích vì sao hắn lại hãm hại anh trai, bán đứng gia tộc của mình, tin tức ấy vừa tung ra, phỏng chừng cả đời hắn cũng không thể đứng dưới ánh mặt trời nữa. Song có thể hủy diệt Ninh Thiên Trạch, còn kéo được cái gia tộc bất nhân kia xuống mồ cùng, cho dù ngàn đời mang tiếng xấu, hắn cũng thấy vô cùng đáng giá.

    “Gia chủ, tiểu thiếu gia đi rồi.” Cửa lớn nhà họ Ninh đóng lại, thân ảnh gầy yếu mặc áo sơmi trắng thuần kia đã bị ngăn cách ở bên ngoài.

    “Đi rồi à, đi rồi thì tốt.”

    “Ngài đừng quá tức giận, tiểu thiếu gia hắn… Ôi chao!” Nghĩ đến hiện trạng của nhà họ Ninh, lão quản gia bỗng thở dài.

    “Hừ! Nó cho rằng cánh cứng là có thể tự bay ư? Vẫn còn ngây thơ quá.”

    “Ý của ngài là?”

    “Không có Ninh gia che chở, đừng nói ra nước ngoài, chỉ sợ ngay cả cái thủ đô này nó cũng không rời khỏi được.”

    Chương 75: Không cam lòng

    Gia chủ Ninh gia nói không sai, sau khi rời khỏi nhà, cuộc sống của Ninh Vân Trạch đích thực là không tốt lắm.

    Bị Ninh gia trục xuất, đồng nghĩa với việc mất đi sự che chở của Ninh gia, hơn nữa hắn còn cõng trên lưng cái danh ‘phản bội dòng họ’, mắt thấy quả núi lớn Ninh gia sắp đổ, những gia tộc đi theo Ninh gia làm sao có thể buông tha cho hắn được đây?

    Dưới sự đồng ý ngầm của nhà họ Ninh, những gia tộc kia bắt đầu bao vây tiêu trừ Ninh Vân Trạch. Nói bao vây tiêu trừ thì hình như không đúng lắm, bởi vì bọn họ không muốn lấy mạng của hắn, mà chỉ tương tự mèo vờn chuột, tận tình đùa giỡn Ninh nhị thiếu gia thôi.

    Từng là một nhị thiếu gia thiên chi kiêu tử, tựa hồ sau khi ra khỏi cánh cửa kia, hắn liền mất đi tất cả hào quang. Hắn có tiền, thậm chí rất nhiều tiền, nhưng tại cái thủ đô quyền quý tập hợp mà thành này, tiền, hình như đã mất đi sức mạnh vốn có.

    Đừng nói mua vé máy bay xuất ngoại, hiện tại ngay cả ăn một bữa cơm ngủ một giấc an ổn bình thường với hắn cũng thật khó khăn. Những gia tộc kia dường như đã thương lượng kỹ, thay nhau ra quân tra tấn hắn, ăn cơm bị hắt nước, đi ngủ bị dọa cháy nhà. Cả thủ đô không biết bao nhiêu nhà hàng khách sạn, thế nhưng hoàn toàn không có chỗ cho hắn dung thân.

    Khoảng thời gian này, không có chỗ dựa vững chắc, chẳng những khó giữ tiền của trên người mà ngay cả tính mạng chỉ sợ cũng bị mất toi.

    Rốt cục hắn hiểu được vì sao trước khi để hắn rời đi, người nhà lại nói hắn “ngây thơ” rồi. Trước kia hắn vẫn cảm thấy mọi thứ đều nằm trong tầm khống chế, nhưng sau khi bị quấy rối vô số lần, lại cầm rất nhiều tiền trong tay mà không cách nào mua nổi vé máy bay chạy trốn, cuối cùng hắn cũng nhận rõ hiện thực bày ra trước mắt mình.

    Quyền lực mới là thứ quyết định hắn ở hay đi, đáng tiếc, khi hắn tỉnh ngộ thì đã quá muộn rồi.

    Rút được bài học xương máu, nhị thiếu đã mất đi hào quang của Ninh gia liền đưa ra một quyết định phi thường lớn mật.

    “Cái gì?” Hạng Viễn nghe xong tin báo thì kinh hãi không nói nổi thành lời, “Ninh Vân Trạch chạy đến Dẫn Phượng hạng?”

    Lúc này, Tam gia đã xuất viện, đang tĩnh dưỡng ở nhà, nghe được tiếng hô kinh ngạc của Hạng Viễn, vội hỏi, “Đông Đông, sao vậy?”

    “Ninh Ninh Ninh Vân Trạch đến chỗ chúng ta, hiện đang tại chờ ở ngoài ngõ.”

    “Ninh Vân Trạch?” Tam gia nhíu mày, khó hiểu hỏi, “Hắn tới làm gì?”

    “Em cũng không biết nữa,” Hạng Viễn lộ ra vẻ mặt kích động, “Có phải hắn lại âm mưu gì nữa hay không?” Dù Tam gia đã giải thích với cậu rằng Ninh Vân Trạch cũng chẳng phải quá khôn ngoan, song cậu vẫn thấy người kia vô cùng âm hiểm.

    “Nghe nói hắn đã đoạn tuyệt với Ninh gia, lần này đến đây…” Tam gia nghĩ nghĩ, bỗng nở nụ cười, “Có lẽ là để cầu xin giúp đỡ.”

    “Xin giúp đỡ? Hắn?” Hạng Viễn không tài nào hiểu được, “Hắn có thể cầu xin cái gì ở chỗ chúng ta?”

    “Lát nữa sẽ biết, cho hắn vào đi.”

    “Thật muốn gặp hắn hả?” Hạng Viễn tựa vào bên người Tam gia, trong lòng có hơi lo sợ.

    “Chó nhà có tang thôi, chẳng gây ra sóng gió gì được cả.”

    Cậy nhờ bóng đêm, Ninh Vân Trạch lẩn từ phố sau tiến vào Dẫn Phượng hạng. Lúc đó, tường vi trong con ngõ đang ở thời kỳ nở hoa, khắp mặt tường đều có hoa tươi nhẹ nhàng lay động mang theo sắc hồng nhàn nhạt len lỏi vào đáy mắt. Một đường đi tới, không chỉ cảm nhận được hương vị thanh tao nhã nhặn của con ngõ cổ xưa, mà còn có thể ngửi thấy mùi hương hoa say đắm lòng người.

    Đừng thấy Bàn Long sơn và Dẫn Phượng hạng đều là biểu tượng nổi tiếng của thủ đô mà lầm tưởng chúng giống nhau, Ninh Vân Trạch từ nhỏ đến lớn chưa từng đặt chân đến con ngõ này, lại càng cảm thụ được mị lực có một không hai của nó.

    “Dẫn Phượng hạng, quả nhiên danh bất hư truyền.” Hắn đi theo Chu quản gia, dọc đường không khỏi thốt ra một câu cảm thán.

    Chu quản gia chỉ cười, cũng không đáp lại, lễ độ đưa hắn vào nhà.

    Lúc ấy Tam gia đang ngồi trong phòng khách. Hắn mặc quần áo ở nhà, ngả người dựa vào lưng ghế sa lông, trên thân có đắp một cái chăn mỏng. Hạng Viễn ngồi ở ghế dài bên cạnh, cầm dao nhỏ gọt vỏ táo cho hắn ăn.

    “Tam gia, xin chào. Hạng thiếu, chào.” Ninh Vân Trạch phi thường lễ độ.

    “Vân Trạch đến rồi à? Ngồi đi.” Tam gia nhẹ nhàng giơ tay, ý bảo hắn ngồi xuống.

    Ninh Vân Trạch nghe lời, song trong lòng lại có chút thấp thỏm bất an. Hắn đã từng tưởng tượng tới cảnh gặp mặt Diệp Tam gia và Hạng Viễn rất nhiều lần, nhưng bất kể thế nào, cũng không ngờ đối phương lại bình tĩnh đến vậy.

    “Ninh thiếu gia, mời dùng trà.” Chu quản gia vừa đưa hắn vào cửa nhanh nhẹn mang một tách trà lên.

    “Đây là trà Long Tĩnh mới hái mùa Xuân năm nay, cậu nếm thử xem.” Tam gia mỉm cười, “Gần đây thân thể tôi hơi khó chịu, không uống được trà, cậu cứ tự nhiên.”

    “Không sao, không sao cả.” Ninh Vân Trạch tiếp nhận chén trà, loáng thoáng cúi người.

    Phòng khách rơi vào yên lặng một lần nữa, mấy lời vừa rồi của Tam gia đã đủ khách sáo, hiện tại Ninh Vân Trạch chủ động tìm tới, bất kể có yêu cầu gì, đều phải xem tâm tình của Tam gia. Đối với Tam gia mà nói, lá mặt lá trái chuyện trò với Ninh Vân Trạch còn không thú vị bằng nhìn Đông Đông gọt vỏ táo đâu.

    “Tam gia, lần này tôi tới, là có chuyện muốn nhờ.” Đợi một hồi lâu vẫn không thấy chủ nhà mở miệng, Ninh Vân Trạch không thể không tự lên tiếng.

    “Hửm?” Tam gia nhíu mày, dừng một chút mới hỏi: “Chuyện gì?”

    “Tôi muốn xin ngài che chở một phen, để tôi có thể ra nước ngoài thuận lợi.”

    “Hiện tại cậu…”

    Biết rõ người đàn ông đang cố tình giả vờ giả vịt, nhưng hắn lại không thể không nói rõ ràng, “Tôi đã thoát ly gia tộc, hiện tại hộ chiếu không dùng được, có tiền lại chẳng thể xài, hơn nữa mỗi ngày ăn cơm đi ngủ đều có người quấy rồi, xem như đã… lâm vào bước đường cùng.”

    “Thảm vậy?” Hạng Viễn đột ngột ngẩng đầu, “Sao bọn họ có thể bắt nạt cậu như vậy? Bạn bè cậu thì sao? Bá Tường đâu?”

    Không phải trước đó hai người này còn liên thủ quấy sóng tạo gió hay sao?

    Ninh Vân Trạch bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc đến ngây ngô của đối phương, cười khổ, “Hắn đi tìm Tiêu Nhạc Hằng rồi.”

    “Xuống nông thôn?” Cái tên đại thiếu gia âm tình bất định kia mà chịu được cực khổ sao? “Mà có một chuyện tôi không sao hiểu được, cậu tuyệt tình với gia tộc là vì đã từng bị tính kế lúc xưa, nhưng còn Bá Tường thì sao?” Chính tay tống cha ruột vào tù, cũng thật là dũng mãnh.

    “Khi còn nhỏ hắn luôn bị ngược đãi, cho nên tính cách mới bất ổn như vậy.”

    “Ồ?” Thì ra còn có chuyện này.

    “So với hoàn cảnh của tôi và Bá Tường, cậu vẫn thực là hạnh phúc.” Nhìn vào căn nhà ấm áp này, lại nhìn ánh mắt tràn đầy chiều chuộng của Tam gia, Ninh Vân Trạch không thể không thừa nhận, hắn thật sự ghen tị với Hạng Viễn.

    Rõ ràng đều từng bị người phản bội, đều may mắn được trọng sinh, nhưng sao Hạng Viễn lại có cuộc sống tốt đẹp hơn hắn nhiều đến vậy. Cậu ta có thể được Diệp gia che chở, được người đàn ông danh chấn thủ đô này nâng niu trong lòng bàn tay.

    Có đôi khi, Ninh Vân Trạch muốn hỏi một câu: Dựa vào cái gì chứ?

    Dựa vào diện mạo hơn người, hay là dựa vào cái đầu rỗng tuếch không khác chi bao cỏ của cậu ta? Nói về ưu tú, sau khi trọng sinh biểu hiện của hắn vượt trội hơn đối phương nhiều lắm. Hắn có thể oai phong đứng giữa thị trường tài chính nước ngoài, có thể chiêu mộ nhân tài về giúp sức, có thể đẩy anh trai vào tử lộ, lại có thể khiến gia tộc xẻ nghé tan đàn.

    Thù kiếp trước đã báo, kiếp này, đáng lẽ hắn không có gì để nuối tiếc nữa mới phải.

    Nhưng đến khi đi tới bước đường này, hắn mới nhận ra, nỗ lực của mình, lao tâm khổ tứ bày binh bố trận của mình, ở trong mắt những đại nhân vật chân chính, có lẽ chỉ là một trò cười.

    Từ đầu đến cuối, Diệp Tam gia chưa từng dành cho hắn bất cứ một ánh mắt tán thưởng nào. Mặc dù hắn đã cố gắng bình tĩnh để đưa ra yêu cầu, song người đàn ông kia vẫn chỉ ôn nhu nhìn vào Hạng Viễn.

    Chương 76: Thắng lợi cuối cùng

    “Đông Đông, táo gọt xong chưa?” Nhận thấy ánh mắt Ninh Vân Trạch có chút hung hiểm, Tam gia thản nhiên liếc hắn một cái, ôn nhu nói với Hạng Viễn.

    “Xong rồi,” Tuy đã từng sinh sống một mình, nhưng kỹ thuật gọt trái cây của Hạng Viễn vẫn không tốt lắm, quả táo trong tay hệt như đã bị chó gặm qua, vì thế cậu xấu hổ hỏi, “Anh muốn ăn không?”

    Tam gia chẳng nói chẳng rằng mà kéo tay cậu, cắn một miếng lớn.

    Bất ngờ bắt gặp người ta show ân ái, Ninh Vân Trạch kinh ngạc vô cùng, song rất nhanh đã khôi phục tinh thần. Không ngờ Diệp Tam gia lại sắc bén như vậy, ánh mắt mình vừa hơi hơi biến hóa, đối phương đã lập tức cho mình một kích cảnh tỉnh trong lặng lẽ âm thầm rồi.

    Người đàn ông như vậy, muốn ứng phó cũng thật vất vả đi?

    Nhưng nhìn vào bộ dáng vui vui vẻ vẻ của hai người bọn họ, Ninh Vân Trạch lại cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều. Lúc trước hắn còn khinh thường Hạng Viễn, cảm thấy mặc dù trọng sinh, nhưng người kia vẫn là một cái bao cỏ vô dụng như kiếp trước thôi. Mà hiện tại thì sao, cậu ta có vô năng hơn nữa cũng vẫn được Tam gia nâng niu chiều chuộng, còn mình, dù có tài thì vẫn rơi vào tình cảnh chó nhà có tang thôi.

    Vì sao lại có sự chênh lệch quá mức như thế này, Ninh Vân Trạch không thể nào lý giải, thế nhưng hắn biết, đối với loại tình cảm thuần túy trước mặt đây, hắn thật lòng hâm mộ.

    “Cậu muốn ăn sao?” Thấy Ninh Vân Trạch cứ nhìn về phía bên này, Hạng Viễn thốt lên một câu hỏi muộn màng.

    “Không.” Ninh Vân Trạch lắc đầu, ngu đến như vậy, thật đúng là…

    Tam gia không tham gia vào đoạn đối thoại của hai người họ, chỉ cầm táo, chậm rãi ăn. Năng lực xã giao của Hạng Viễn vốn không tồi, chẳng qua, với người khác cậu còn có thể làm cao một chút, nhưng đối mặt với kẻ thù một mất một còn ngày xưa, quả thật cậu vẫn không biết nên tiếp tục câu chuyện ra sao nữa.

    “Tam gia, chuyện tôi vừa mới nói…” Mắt thấy không ai muốn nói chuyện với mình, rốt cuộc Ninh Vân Trạch cũng không còn kiên nhẫn.

    “Chuyện gì?” Tam gia liếc hắn một cái.

    “Là, là chuyện tôi muốn ngài giúp tôi ra nước ngoài.”

    Tam gia trầm mặc một lát, ném lõi táo trong tay đi, tiếp nhận khăn ướt Hạng Viễn đưa tới, chậm rãi chà chà sát sát.

    Đối phương trầm mặc càng lâu, Ninh Vân Trạch lại càng lo lắng. Hiện tại, cả cái thủ đô này, có thể giúp hắn bình an xuất ngoại chỉ có người đàn ông trước mặt đây. Tuy hai nhà Ninh – Diệp là thù địch, nhưng hắn cũng đóng góp không ít công sức vào sự suy tàn của Ninh gia, lẽ nào người đàn ông này thật sự thấy chết mà không cứu?

    Phát hiện vẻ mặt của hắn càng ngày càng lộ rõ bất an, Tam gia cảm thấy thời cơ đã tương đối chín muồi, nâng tầm mắt, chậm rãi nói, “Đưa cậu xuất ngoại cũng không phải là không được.”

    “Thật sao?”

    “Ừ, nhưng có điều kiện.”

    “Được, chỉ cần tôi có thể, ngài cứ nói đi.” Nếu trước đó Ninh Vân Trạch còn có ảo tưởng gì thì trải qua động thái phi thường dứt khoát này của người đàn ông, hẳn là đã hoàn toàn an phận.

    Hai người thỏa thuận xong điều kiện, Ninh Vân Trạch được đưa ra khỏi tiểu lâu, Hạng Viễn nhìn theo bóng lưng của hắn, một lúc sau vẫn chưa khôi phục tinh thần.

    “Sao vậy?” Phát hiện sự khác thường của cậu, Tam gia ôn nhu hỏi.

    “Thật sự đồng ý đưa hắn đi à?”

    “Hắn đã trả một cái giá rất được, không phải sao?”

    Nếu Ninh gia thực sự trở nên nghèo túng thì nguồn tài phú khổng lồ trong tay Ninh Vân Trạch chẳng những không thể bảo đảm cho hắn, mà ngược lại còn trở thành lá bùa đòi mạng. Sự tình mấy ngày nay không phải đã chứng minh rất rõ điểm ấy đó ư?

    Nhìn vào vẻ mặt đương nhiên của Tam gia, Hạng Viễn buồn bực phun ra một câu, “Âm hiểm.”

    “Cũng không âm hiểm lắm mà?” Tam gia nở nụ cười, giải thích, “Anh đưa ra điều kiện này, hắn cũng lập tức đáp ứng, chẳng qua chỉ là thuận mua vừa bán, lợi cả đôi bên thôi.”

    “Thật sự không phải là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hả?”

    “Ặc…” Tam gia dừng một chút, nhẹ giọng hùa theo, “Đông Đông nói gì cũng đúng cả.”

    Nói chuyện với người đàn ông này thực không có ý nghĩa, Hạng Viễn bĩu môi, tựa vào người hắn, “Anh có biết không, nhìn Ninh Vân Trạch rơi vào tình cảnh hiện tại, em chẳng hề vui vẻ chút nào đâu.”

    “Tại sao?”

    “Thì cảm thấy hắn rất lợi hại, lại có những trải nghiệm tương đồng với em, vốn phải trở thành một nhân vật nổi danh bốn phía chứ?”

    “Em tiếc thay cho hắn hả?”

    “Ừm, có chút.”

    Tam gia nắm tay Hạng Viễn, bất đắc dĩ nói, “Từng có trải nghiệm đặc biệt thì nhất định sẽ trở thành người thắng trong kiếp nhân sinh sao? Đông Đông, có phải em đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi không vậy?”

    “Đâu có!” Chỉ tiện tay xem mấy quyển mà thôi, nhìn vào câu chuyện đầy phấn khích trong tiểu thuyết, lại nghĩ đến chính bản thân mình, quả thực chẳng có mặt mũi gặp người khác nữa.

    “Không cần phải tiếc thay cho hắn, đi đến một bước này, hắn không thể oán hận bất cứ ai cả, chỉ có thể trách tự bản thân mình mà thôi.”

    “Vì sao?”

    “Bởi vì trải nghiệm nhân sinh của hắn có hạn, hắn lại không được tiếp nhận giáo dục dành cho người thừa kế, yếu tố quan trọng nhất mà hắn thiếu, chính là nhận định thời cơ với từng hoàn cảnh khác nhau.”

    Đề tài này có chút xa vời, Hạng Viễn tỏ vẻ bản thân không sao hiểu được.

    Tam gia sờ sờ đầu cậu, tiếp tục giải thích, “Cá nhân anh cho rằng, chuyện sai lầm nhất mà hắn làm chính là, trước hại Ninh Thiên Trạch, sau hủy hoại Ninh gia.”

    “Bởi vì kiếp trước Ninh Thiên Trạch hại hắn, hơn nữa Ninh gia cũng chẳng phải thứ tốt gì.”

    “Cho dù gia tộc không tốt thì cũng là gốc rễ cội nguồn, bất kể hắn có oán hận gia tộc như thế nào, nhưng khi không có gia tộc che chở, em đã thấy cuộc sống của hắn ra sao rồi đó?”

    “Chẳng lẽ, chỉ vì an ổn, mà không thiết đến báo thù?” Không hại được Ninh Thiên Trạch và Ninh gia thì còn tính là báo thù cái khỉ gì nữa?

    “Nếu hắn có năng lực, hoàn toàn có thể ngồi lên vị trí cao nhất của Ninh gia, trước khống chế cả gia tộc sau mới bắt đầu trả thù. Khi đã có danh vọng, địa vị, muốn đùa bỡn ai cũng chỉ cần một câu nói thôi, chẳng phải sao?”

    “Vậy, vậy hả,” Nghe lời nói phi thường khí phách của Tam gia, Hạng Viễn cảm thấy hoàn toàn u mê mộng mị, “Thế phải cần đến bao nhiêu năm, hơn nữa…”

    “Hơn nữa dựa vào năng lực của Ninh Vân Trạch, căn bản là không làm được.” Tam gia nhún vai, ôn hòa nói, “Nhân nào thì quả nấy, lâm vào tình cảnh ngày hôm nay, tất cả là vì hắn đã tính toán sai, đã vậy, tại sao em phải đồng tình với hắn?”

    “Thì bởi vì hắn ưu tú hơn em…”

    “Em đó, nghĩ nhiều quá rồi. Tâm địa em thiện lương, tích cách lại đơn thuần chân thực, bất kể người yêu hay bạn bè em đều đối đãi thật lòng. Mặc dù làm việc, cũng một mực tuân theo quy củ, không chịu kiếm những đồng tiền trái với lương tâm, phẩm chất như vậy còn không gọi là ưu tú thì cái gì mới là ưu tú đây?”

    “Phải không?” Hình như có chỗ nào không đúng lắm?

    “Chẳng lẽ em không tin con mắt của anh?” Tam gia nở nụ cười, nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực, “Em không tin bản thân nhưng phải tin anh, nếu không phải tuyệt đối tín nhiệm em, anh cũng sẽ không đem mạng mình giao vào tay em.”

    “Anh giao mạng anh cho em bao giờ?” Người đàn ông này nói dối không thèm chớp mắt.

    “Em không biết à?” Tam gia hơi hơi cúi đầu, ghé môi sát bên khóe miệng Hạng Viễn, nhẹ giọng nỉ non, “Trái tim anh, thân thể anh, đã giao cho em từ rất nhiều năm trước rồi, em không cảm giác được hay sao?”

    Tuy tình thế còn rất căng thăng, nhưng hai người vẫn không khỏi ân ái ngọt ngào.

    Từ khi phòng tuyến của Ninh gia bị Diệp gia và Ninh Vân Trạch liên thủ đào thành lỗ hổng, dấu hiệu suy tàn của gia tộc đó ngày một lộ rõ hơn. Tuy sự tình vẫn chưa kết thúc, bão vẫn còn chưa tan, nhưng Hạng Viễn cũng không có cảm giác đặc biệt gì cho lắm.

    Mỗi ngày cậu đều làm ổ bên cạnh Tam gia, sau đó lại đi thảo luận chuyện làm ăn với Phương Trác. Nội tình cuộc chiến giữa hai đại gia tộc, cậu không dám tham dự vào, mà Tam gia cũng sẽ không để cậu nhúng tay.

    Mà, tình hình nguy cấp nhất chính là một đêm kia, toàn bộ người nhà họ Diệp gia cả đêm không ngủ, Tam gia còn chưa lành bệnh cũng bị kéo tới tiền viện, Hạng Viễn lo lắng, nên đã vội vàng đi theo.

    Đó là lần đầu tiên cậu tham dự hội nghị cao cấp nhất của Diệp gia, bầu không khí căng thẳng đến tột cùng của đêm hôm ấy, cả đời cậu cũng không muốn hồi tưởng lại.

    Quá khẩn trương, quá căng thẳng, quá khiến cho người khác cảm thấy hít thở không thông.

    Lúc bấy giờ, Diệp Khang Niên vẫn luôn trầm ổn chắp tay sau lưng thong thả đi lại trong phòng, Tam gia ngồi dựa vào lưng ghế, ngón tay gõ nhẹ lên thành, hai đầu lông mày nhíu chặt. Người tham dự hội nghị cũng không nhiều, nhân thủ đã bố trí đâu vào đấy, thứ mà tất cả bọn họ chờ đợi, chẳng qua chỉ là một cái kết quả thôi.

    Liều chết vật lộn, không thể trông mong bất cứ một tia ăn may nào.

    Thắng, từ nay về sau con đường thênh thang bằng phẳng.

    Thua, mãi mãi không thể ngẩng đầu.

    Hạng Viễn không biết quãng đường tranh quyền đoạt lợi ở kiếp trước diễn ra như thế nào, nhưng giờ phút này, cậu ngồi ở góc phòng lo lắng đến mức đổ mồ hôi, khó thở không gì sánh được.

    “Đông Đông?” Tam gia thấy Hạng Viễn rúc vào một góc, không khỏi nhỏ giọng gọi.

    “Sao?” Hạng Viễn ngẩng đầu, thấy Tam gia và Diệp Khang Niên đều nhìn sang đây, không khỏi có chút ngượng ngùng, “Em không sao, không có việc gì hết.”

    “Đông Đông, mệt thì ngủ đi, không cần chờ đợi ở chỗ này.” Đối mặt với ‘em dâu’, Diệp Khang Niên vẫn thực khoan dung.

    “Không, em ở đây với Quân Niên.”

    Ánh mắt đứa nhỏ thực kiên định, Diệp Khang Niên cười cười, nháy mắt ra hiệu với em trai.

    Tam gia khẽ lắc đầu, cũng làm một ám hiệu chỉ anh em bọn họ mới hiểu được.

    “Quân Niên?” Hạng Viễn không hiểu gì, chỉ lo lắng cầm tay của Tam gia.

    “Yên tâm đi, có anh ở đây rồi.” Hơn nữa lần này, anh sẽ không để em đi.

    Cảnh tượng làm người ta hít thở không thông kéo dài đến khi trời sáng, sau khi tin tức gia chủ Ninh gia bị tố cáo truyền đến, rốt cuộc anh em nhà họ Diệp cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

    Bất kể phía trước còn có bao nhiêu khó khăn, nhưng cửa ải nguy hiểm nhất đã qua rồi.

    “Đông Đông, về ngủ thôi.” Tam gia đứng đậy, kéo tay đứa nhỏ của mình, cười nói.

    “Ngủ?” Hạng Viễn nhìn sắc trời đang sáng tỏ, ánh mắt thực mịt mờ.

    “Ừ, em có thể yên tâm mà ngủ một giấc.”

    “Anh thì sao?”

    “Anh và đại ca có việc phải làm, em về trước đi, giai đoạn nguy hiểm nhất đã qua rồi.”

    “Ý anh là, chúng ta thắng?”

    “Ừ.” Tam gia gật đầu, mỉm cười nhìn cậu.

    “Thắng thắng thắng thắng rồi?” Hạng Viễn choáng váng.

    “Chỉ là bước đầu thôi, kế tiếp còn rất nhiều chuyện phải làm, nhưng ít nhất là không còn nguy hiểm nữa.”

    “Vâng.” Hạng Viễn có chút trì độn mà gật gật đầu, bởi vì quá mức căng thẳng nên tâm trí cậu vẫn chưa bình thường lại được. Thấy đối phương đi cũng ngả ngả nghiêng nghiêng, Tam gia bất đắc dĩ mỉm cười, ngoắc tay gọi Chu quản gia đỡ cậu về hậu viện.

    Hạng Viễn ngủ một giấc dài mới muộn màng tỉnh lại.

    Diệp gia thắng! Diệp Khang Niên trúng cử rồi! Diệp gia đã trở thành gia tộc tôn quý nhất chốn kinh kỳ!

    Ác mộng kiếp trước của cậu… rốt cuộc, mẹ nó, đã là quá khứ!

    “Không phải mình đang nằm mơ chứ?” Hạng Viễn ôm chăn, không ngừng nhảy nhót trên giường, “A a a a a, thích chết đi được! Diệp gia thắng rồi! Rốt cuộc cũng không bị tống đi!”

    Thanh âm gào thét của cậu truyền xuống dưới lầu, Tam gia vừa vào cửa cùng với Chu quản gia vẫn luôn chờ trong phòng khách chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau. Đứa nhỏ kia lại phát điên cái gì vậy?

    Thật là, Tam gia bất đắc dĩ mỉm cười, nhanh chóng lên lầu.

    Trong phòng ngủ, Hạng Viễn ôm chăn, nhảy từ trên giường xuống dưới đất, tận tình mà reo hò gào thét.

    Tam gia thấy người nọ nhảy đến nhảy đi hệt như một chú thỏ con, cũng không lên tiếng quấy rầy mà im lặng dựa vào khung cửa, ôn nhu chuyên chú nhìn cậu.

    “Quân Niên?” Hạng Viễn vừa quay đầu lại đã bắt gặp một ánh mắt ôn nhu cơ hồ có thể dìm chết người ta.

    “Ừ,” Người đàn ông mỉm cười, dang rộng cánh tay, “Vui vậy?”

    “Đương nhiên, cảm giác cứ như bay lên chín tầng mây ấy.”

    Nhìn bảo bối tâm ái hệt như con thỏ nhỏ nhảy vào trong ngực của mình, người đàn ông thân mật cúi đầu, “Anh hy vọng, về sau ngày nào em cũng vui như hôm nay vậy.”

    — Chính văn hoàn —

    Thuộc truyện: Hạng gia đại thiếu