Hiểu lầm tôi không cố ý bỏ trốn – Chương 11-15

    1887

    Thuộc truyện: Hiểu lầm! Tôi không cố ý bỏ trốn

    Chương 11

    Cách mấy ngày, thừa dịp cuối tuần, ba người cùng đi xem nhà. Nhưng khi đi xem nhà Nhâm Nghị tìm rất nhiều khuyết điểm chê bai, không có cách nào, chuyện mua nhà cứ như vậy bị trì hoãn.

    Buổi tối lúc ngủ, Hạ Thụ đều đưa lưng về phía Nhâm Nghị, hai người cách xa khoảng một mét.

    Nhâm Nghị cau mày, mím môi không nói lời nào, mặt lộ ra vẻ tức giận.

    Lấy này Hạ Thụ không có dỗ dành anh.

    Lâm Lập lại nhắn tin hẹn hò với Hạ Thụ, Hạ Thụ muốn cự tuyệt, điện thoại di động lại bị Nhâm Nghị lấy đi.

    Nhâm Nghị nhìn thấy hai chữ Lâm Lập, sắc mặt không vui, nhíu mày, hỏi: “Đây chính là người đàn ông đêm đó?”

    Hạ Thụ lúng túng gật đầu một cái.

    Nhâm Nghị cầm điện thoại di động lên, tốc độ cực nhanh phát ra một tin nhắn trả lời.

    Hạ Thụ lấy lại điện thoại nhìn thấy tin nhắn đã gửi đi trên đó viết “sau này đừng gặp mặt”.

    Nhâm Nghị lạnh lùng nói: “Sau này không liên hệ với người đó, tôi sẽ tìm cho cậu một người đàn ông tốt.”

    Hạ Thụ nhẹ nhàng gật đầu, cậu không biết đàn ông tốt có bộ dạng gì. Lúc trước sở dĩ cậu muốn cùng Lâm Lập là nhất thời hoảng loạn đưa ra quyết định, bây giờ suy nghĩ lại, như vậy đối với Lâm Lập rất không công bằng, chỉ có thể có chờ cơ hội gặp lại nói câu xin lỗi.

    Nhâm Nghị thấy cậu ngoan ngoãn gật đầu, tâm tình tốt hơn một chút, xoa xoa tóc Hạ Thụ, cười nói: “Ngoan, yêu thích đàn ông không có gì quá mức, anh đây sẽ tìm cho cậu một người thật tốt.”

    Nhâm Nghị có thể thản nhiên tiếp thu tính hướng của mình, Hạ Thụ có chút cảm động, phần cảm động này lại làm cho cậu cười khổ.

    Cuộc sống ngày ngày trôi qua giống như cũ, nhưng bất tri bất giác cũng đã phát sinh biến hóa.

    Tỷ như Nhâm Nghị sẽ không bao giờ trong lúc cậu tắm rửa đi vào lấy đồ, tỷ như Nhâm Nghị cũng sẽ không giống như trước, khi ngủ thường ôm Hạ Thụ vào trong lòng.

    Tỷ như Hạ Thụ dần dần học cách rời xa Nhâm Nghị.

    Chương 12

    Lâm Lập lần thứ hai đi đến cửa hàng hoa, Hạ Thụ hơi kinh ngạc, cậu cho là mình đã nói chuyện với Lâm Lập rất rõ ràng.

    Không nghĩ tới Lâm Lập mua một bó hoa sau đó đưa cho cậu.

    Hạ Thụ nhìn hoa, lấy cũng không phải không lấy cũng không phải, mặt nhăn thành một đoàn.

    Lâm Lập cười nói: “Nói cho đúng, anh có quyền theo đuổi em.”

    Hạ Thụ cúi xuống, nắm chặt hoa trong tay, thấp giọng nói: “… Lần trước xin lỗi.”

    Lâm Lập cười cười: “Em đã nói với rất nhiều lần áy náy, không nên nói thật xin lỗi nữa, anh biết bây giờ em vẫn chưa thích anh, như vậy chúng ta không nói cái khác, chỉ làm bạn bè, có được không?”
    Nhìn ánh mắt chân thành của Lâm Lập, Hạ Thụ không có từ chối.

    Từ đó về sau Lâm Lập thường đến cửa hàng hoa, hoặc là giúp Hạ Thụ chỉnh lý hoa tươi, hoặc là lúc Hạ Thụ bận rộn giúp cậu rót cốc nước, thỉnh thoảng kể cho Hạ Thụ một vài chuyện lý thú, nhưng không nhiều lời chuyện tình cảm.

    Không phải không thừa nhận ở chung với anh ta Hạ Thụ cảm thấy rất thoải mái.

    Nhâm Tri Liễu rảnh rỗi cũng hỏi thăm Lâm Lập chuyện gia đình, chuyện công việc.

    Ngày đó mới vừa tiển Lâm Lập đi, Hạ Thụ vừa quay đầu lại thì thấy Nhâm Tri Liễu đang suy tư nhìn bóng lưng Lâm Lập.

    “Chị ơi?”

    Nhâm Tri Liễu nhìn Hạ Thụ, trong mắt cô hiếm thấy chợt lóe một chút ánh sáng nhu hòa, nói: “Anh ta rất tốt, nếu như em không có cách nào yêu phụ nữ, thì nên nghĩ đến anh ta.”

    Hạ Thụ ngơ ngác gật đầu một cái, mình và Lâm Lập cùng nhau, chị ấy mới có thể yên tâm… Có một người đồng tính luyến ái yêu thầm em trai mình, còn ở bên cạnh em trai mình lắc lư, nhất định khiến người rất lo lắng.

    Hạ Thụ lông mi run rẩy, thấp giọng nói: “Nhưng em đã đồng ý với Nhâm Nghị…”

    Nhâm Tri Liễu nở nụ cười, nói: “Không cần để ý đến nó, nó chỉ nhất thời nghĩ không ra, lại nói, Lâm Lập ưu tú như vậy, nếu như nó nhìn thấy người nhất định sẽ chấp nhận.”

    Hạ Thụ cúi xuống, nhắm mắt, không nói gì, thế nhưng lúc Lâm Lập nắm tay cậu, cậu không có từ chối.

    Nếu như điều này có thể làm cho Nhâm Tri Liễu an tâm, cậu nguyện ý.

    Chương 13

    Ngày hôm nay, lúc đang dọn dẹp lại tủ kính cửa hàng hoa, Hạ Thụ đưa hoa tươi cho Lâm Lập, vừa ngẩng đầu đã rơi vào cái hôn của Lâm Lập.

    Hạ Thụ nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc này, nội tâm giãy dụa một chút, cuối cùng vẫn nhắm mắt.

    Lúc này bên cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, thủy tinh vụn vỡ rơi đầy đất.

    Hạ Thụ cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhâm Nghị giận dữ đứng ở bên cửa sổ, trên trán gân xanh nhô ra, tay không đập vỡ kính thủy tinh, máu tươi đang chảy ròng ròng.

    Trong lòng Hạ Thụ run rẩy.

    Nhâm Nghị từng bước một bước lên mảnh vỡ thủy tinh, đi đến gần, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi hỏi Hạ Thụ: “Cậu đã hứa với tôi cái gì?”

    “Tôi…”

    Hạ Thụ dẫu môi, dáng vẻ Nhâm Nghị như vậy làm cho cậu sợ sệt.

    Nhâm Nghị ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lập, hỏi: “Anh chính là Lâm Lập?”

    Lâm Lập mới vừa gật đầu một cái, Nhâm Nghị liền một quyền đánh tới, Lâm Lập không nhường chút nào xoay tay đánh lại.

    Hai người đánh nhau, Hạ Thụ và Nhâm Tri Liễu ra sức ngăn cản, hai người lại giống như mất đi lý trí liều mạng đánh nhau.
    Mắt thấy Lâm Lập không chống đỡ nổi, bị Nhâm Nghị đánh ngã xuống đất, Hạ Thụ liều mạng chạy tới ôm lấy eo Nhâm Nghị, dùng sức kéo anh về phía sau.

    Nhâm Tri Liễu vội vã đỡ Lâm Lập lên, bảo anh ta đi về trước.

    Nhâm Nghị vẫn giãy dụa, nhưng sợ Hạ Thụ bị thương không dám dùng sức, mắt thấy Lâm Lập đi xa, tức giận hét to.

    Xác nhận Nhâm Nghị không đuổi kịp Lâm Lập, Hạ Thụ mới buông tay ra.

    Cậu vừa bỏ tay ra Nhâm Nghị liền giận dữ hét: “Cậu cứ bảo vệ hắn như vậy! Thích đến lén lút tôi qua lại với hắn?”

    Đối mặt với Nhâm Nghị lớn tiếng chất vấn, Hạ Thụ không ngừng lắc đầu phủ nhận, cậu còn muốn hỏi tại sao Nhâm Nghị lại tức giận như vậy, nhưng không có dũng khí.

    Nhâm Tri Liễu đi tới cau mày khuyên nhủ: “Nhâm Nghị, người ta nhân phẩm không sai, em nên nhìn rõ người ta rồi nhận định lại.”

    Nhâm Nghị hừ lạnh một tiếng: “Hắn chỉ muốn lừa gạt Thụ Thụ lên giường, hai người không nên bị hắn lừa gạt.”

    Hạ Thụ bất đắc dĩ.

    “Tôi là một người đàn ông đã trưởng thành, tôi hiểu được tốt xấu.”

    Các bạn đang đọc truyện đam mỹ hiện đại DMH tại dammydmh.com

    Nhâm Nghị nhíu mày thật chặc: “Nói chung tôi không đồng ý.”

    Hạ Thụ nhìn vào mắt của anh, vô lực hỏi: “Vậy cậu cảm thấy tuýp người như thế nào thích hợp tôi?”

    Nhâm Nghị cúi đầu trầm tư một chút, lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng nhất định phải tốt hơn Lâm Lập kia!”

    Hạ Thụ thở dài, đối với tên ấu trĩ này không có cách nào, không hiểu sao anh lại chán ghét Lâm Lập như vậy.

    Nhâm Nghị thần sắc nghiêm túc nói: “Cậu đã hứa với tôi không liên hệ với hắn, lần này không cho gạt tôi nữa, bằng không tôi gặp hắn một lần đánh một lần.”

    Hạ Thụ thở dài, Nhâm Nghị vẫn tùy hứng như thế, ai bảo mình luôn nghe lời anh ta đây.

    Nhìn thấy phản ứng của Nhâm Nghị hôm nay, Hạ Thụ cũng sợ, không thể làm gì khác chỉ biết gật gật đầu.

    Cậu thích Lâm Lập, nhưng không có yêu, hiện tại nháo thành như vậy cậu cũng không muốn miễn cưỡng mình chấp nhận anh ta.

    Hạ Thụ nhìn đầy phòng tàn tạ, nói với Nhâm Nghị: “Nơi này là do cậu phá hoại, thì do cậu thu dọn.”

    Nhâm Nghị sờ sờ chóp mũi, đàng hoàng cầm cây lau nhà.

    Chương 14

    Buổi tối hôm đó, Nhâm Nghị có hẹn với bạn gái, Nhâm Tri Liễu cũng hẹn với bạn, nói buổi tối không về nhà.

    Hạ Thụ gọi điện thoại cho Lâm Lập nói xin lỗi, sau đó thẳng thắn cự tuyệt anh ta.

    Lâm Lập cười cười biểu thị thông cảm, cũng nói sau đó vẫn là bạn bè.

    Lâm Lập vẫn luôn thành thục khiến người ta thư thích.

    Có lúc Hạ Thụ nghĩ nếu như mình yêu Lâm Lập thì tốt biết bao, nhưng đáng tiếc tình cảm không thể nắm giữ được.

    Hạ Thụ ngồi ở dưới ánh đèn chờ Nhâm Nghị trở về, chờ giúp anh ngâm chân, đó là tội mà Hạ Thụ chuộc mãi không xong.

    Hạ Thụ cảm thấy mờ mịt, không biết từ khi nào tình cảm của cậu như ở trong vùng nước xoáy, không ngừng luân hãm, muốn lên bờ nhưng không ai giúp cậu, cậu chỉ có thể tự cứu lấy mình, nhưng vòng xoáy lại không ngừng dụ dỗ cậu hãm sâu.

    Một hồi chuông điện thoại vang lên, Hạ Thụ thu hồi tâm tư, nhìn thấy số điện thoại của Khâu Nghiên Nghiên. Hạ Thụ sửng sốt một giây mới nhận điện thoại.

    Âm thanh của Khâu Nghiên Nghiên cách micro truyền đến.

    “Đêm nay Nhâm Nghị tâm tình không tốt, uống rất nhiều rượu, tôi dìu không nổi anh ấy, anh có thể tới giúp tôi đưa anh đến về nhà được không?”
    Hạ Thụ lập tức đồng ý, cầm lấy áo khoác liền đi ra ngoài.

    Tâm tình không tốt… Có một người bạn yêu thích đàn ông, cũng không phải một chuyện khiến người ta sung sướng.

    Lúc Hạ Thụ chạy đến, Nhâm Nghị còn đang uống rượu, Khâu Nghiên Nghiên muốn đoạt lấy ly rượu của anh, lại bị anh đoạt trở lại.

    Hạ Thụ nhăn mày đi tới lấy lại ly rượu, ra hiệu cho người phục vụ đem đi.

    “Trả rượu lại cho tôi!”

    Hạ Thụ bất đắc dĩ gọi anh: “Nhâm Nghị…”

    Nhâm Nghị cố gắng mở mắt ra nhìn, không xác định nói: “… Hạ Thụ?”

    Hạ Thụ gật đầu, đi tới đỡ lấy anh.

    Lần này Nhâm Nghị đàng hoàng, còn biết chống đỡ thân thể, không đè lên Hạ Thụ. Hạ Thụ từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên, cho nên cậu nhỏ gầy hơn những thanh niên cùng tuổi bình thường.

    Khâu Nghiên Nghiên bận đầu đầy mồ hôi, lần này rốt cục thở phào nhẹ nhõm, thở dài nói: “Anh ấy rất nghe lời anh.”

    Khâu Nghiên Nghiên thấy Nhâm Nghị đàng hoàng hơn rất nhiều, cho nên sau khi hỗ trợ dìu Nhâm Nghị lên xe liền đi về nhà.

    Toàn bộ hành trình Nhâm Nghị rất ngoan, Hạ Thụ bảo làm cái gì anh làm cái đó.

    Hạ Thụ không nhịn được sờ sờ mặt của anh, cảm thấy Nhâm Nghị như vậy vô cùng khả ái.

    Nhâm Nghị cảm giác được cậu đang sờ mặt của mình, ngu ngốc cười cười, sau đó nhẹ nhàng ở lòng bàn tay Hạ Thụ cà cà.

    Xe đi tới nửa đường, cảm giác say của Nhâm Nghị dâng lên, lập tức ói ra. Hạ Thụ không thể làm gì khác phải dìu anh xuống xe, không ngừng nghiêng mình xin lỗi tài xế, bồi thường tiền rửa xe, tài xế mới bỏ qua.

    Quần áo đều bị Nhâm Nghị làm dơ, dáng vẻ họ như vậy nên Hạ Thụ ngăn mấy lần xe, cũng không có tài xế nào chịu chở bọn họ.

    Hạ Thụ không thể làm gì khác là dìu Nhâm Nghị đến một khách sạn gần đó thuê một gian phòng.

    Vừa vào cửa, Hạ Thụ liền cởi hết quần áo dơ, sau đó dìu anh đến vòi nước tắm rửa sạch sẽ, giúp anh súc miệng, đánh răng sạch sẽ, cuối cùng đem quần áo dơ bỏ vào trong máy giặt.

    Toàn bộ làm xong, Hạ Thụ bị dằn vặt đến kiệt sức, cậu nhanh chóng đi tắm rồi bò lên giường, nằm bên cạnh Nhâm Nghị.

    Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại muốn ngủ, đột nhiên Nhâm Nghị vươn mình đem cậu đặt ở dưới thân.

    Chương 15

    Uống rượu say làm hai gò má Nhâm Nghị hồng hồng, đôi mắt long lanh nước, như một vũng hồ sâu.

    Hạ Thụ đẩy anh một cái, nhẹ giọng nói: “… Nhâm Nghị?”

    Nhâm Nghị loáng thoáng nghe Hạ Thụ gọi mình, ánh mắt trừng trừng nhìn Hạ Thụ, nửa ngày, anh đưa tay sờ sờ khuôn mặt non mềm của Hạ Thụ.

    Trên mặt hơi ngứa, làm lòng Hạ Thụ một trận nhảy loạn, cảm thấy bầu không khí quanh co khúc khuỷu, mặt của cậu không khỏi đỏ lên.

    Những nụ hôn của Nhâm Nghị đột nhiên rơi xuống, vội vàng mà hung mãnh. Hạ Thụ sững sờ nháy mắt mấy cái, vội khước từ. Nhưng Nhâm Nghị lại như một ngọn núi, Hạ Thụ muốn đẩy cũng đẩy không ra.

    Giãy giụa nửa ngày, Hạ Thụ lại nằm yên, người cậu yêu thầm nhiều năm hôn cậu, có gì đẹp hơn tình huống này nữa.
    Trái tim Hạ Thụ xuất hiện một vệt đắng chát, chắc Nhâm Nghị coi cậu là Khâu Nghiên Nghiên…

    Cứ để cậu ích kỷ phóng túng một lần đi, ngược lại ngày mai Nhâm Nghị cái gì cũng sẽ không nhớ.

    Nghĩ như thế, cậu nâng mặt Nhâm Nghị lên chủ động hôn anh.

    Động tác Nhâm Nghị càng thêm kích động và vội vã.

    Hạ Thụ đem thân thể chưa bao giờ lộ ra trước mặt người khác của mình, bày ra trước mắt Nhâm Nghị.

    Cậu là người song tính, bởi vì nguyên nhân này cậu mới bị vứt bỏ ở cửa cô nhi viện. Cho nên những năm này cậu rất tự ti về thân thể của mình, cậu không dám nói với ai chuyện này, ngay cả Nhâm Nghị cũng không biết.

    Một buổi tối, Hạ Thụ bị Nhâm Nghị lăn qua lộn lại không biết thay đổi bao nhiêu tư thế, một lần lại một lần, cuối cùng Hạ Thụ khóc lóc nức nở xin tha, Nhâm Nghị cũng không buông tha cậu, mãi đến khi cậu hôn mê ngủ thiếp đi.

    Ngày hôm sau tỉnh lại, trời lờ mờ sáng, đầu óc Hạ Thụ trống rỗng, nhìn thấy gương mặt Nhâm Nghị gần trong gang tấc cậu mới nhớ tất cả chuyện đêm qua phát sinh.

    Cậu kiên cường chống đỡ thân thể bủn rủn, tắm rửa sạch sẽ, đem quần áo của Nhâm Nghị đã giặt sấy sạch sẽ để ở bên giường. Sau khi thu dọn tất cả những thứ này, cậu sâu sắc nhìn Nhâm Nghị rồi cúi đầu hôn môi anh một cái.

    Hạ Thụ cố gắng đón xe về nhà, vừa vào cửa liền bò lên trên ghế sa lon ngủ thiếp đi.

    Không biết qua bao lâu, Nhâm Nghị trở lại, một mặt hưng phấn lay tỉnh Hạ Thụ, lớn tiếng nói: “Anh của cậu rốt cục thoát ly thân xử nam rồi! Tôi sẽ cưới Nghiên Nghiên!”

    Thuộc truyện: Hiểu lầm! Tôi không cố ý bỏ trốn