Hiểu lầm tôi không cố ý bỏ trốn – Chương 21-25

    1918

    Thuộc truyện: Hiểu lầm! Tôi không cố ý bỏ trốn

    Chương 21

    Bốn năm sau.

    Ban đêm mưa sa gió giật, Hạ Thụ ôm con trai đứng ở ven đường đón xe, nhưng mưa quá lớn không có một chiếc xe nào chịu dừng lại.

    Hạ Thụ vì tiết kiệm tiền nên ở một nơi hẻo lánh, xe cộ qua lại vốn ít, cậu đã đợi nửa giờ cũng không gọi được xe.

    Mưa càng lúc càng lớn, dù có ô vẫn bị ướt. Bị gió lạnh thổi, Hạ Thụ lạnh không khỏi rút vai lại, thân thể con trai trong lồng ngực nóng bỏng. Nhìn con trai bị sốt đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Hạ Thụ đau lòng đỏ cả vành mắt.

    Vừa ngẩng đầu liền thấy bức ảnh Nhâm Nghị xuất hiện ở thương trường đối diện. Mấy năm qua Nhâm Nghị tự mình mở công ty, hơn nữa làm rất thành công, mấy năm gần đây được người ta gọi là thanh niên tuấn kiệt, ngay cả Hạ Thụ cũng thường thấy tin tức về anh trên TV.

    Hạ Thụ ôm chặt thân thể nho nhỏ của con trai, nhớ đến Nhâm Nghị, trong lòng một trận lạnh lẽo. Cậu cúi đầu xuống, nhìn con trai, nước mắt không nhịn được lăn xuống.

    Lúc này có một chiếc xe chạy tới, người ngồi ở trong xe vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hạ Thụ đứng ở ven đường, đôi mắt mở to, lớn tiếng nói: “Dừng xe!”

    Tuy tài xế không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn vội vã dừng xe lại, vừa vặn dừng ở trước mặt Hạ Thụ.

    Hạ Thụ ôm hài con trai gõ cửa xe, nhưng trong xe không có phản ứng.

    Nhìn con trai bị sốt đến khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng bừng, cậu chỉ có thể mặt dày tiếp tục gõ.

    Hồi lâu, cửa sổ xe mới chậm rãi hạ xuống.

    Hạ Thụ vui vẻ, vội vàng nói: “Chào ngài, con tôi phát sốt, ngài có thể giúp đỡ đưa chúng tôi đi bệnh viện được hay không? Tôi sẽ đưa cho ngài nhiều tiền để cảm ơn…”

    Còn chưa nói xong, hấy rõ người trong xe, hô hấp Hạ Thụ cứng lại, mắt không dám tin chậm rãi trợn to.

    Trong xe là Nhâm Nghị với khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn, giống như lúc trước.

    Chương 22

    Hạ Thụ không tự chủ xiết chặt con trai, tim đập kịch liệt.

    Nhâm Nghị chậm rãi quay đầu, liếc mắt nhìn cậu, môi mỏng khẽ mở, âm thanh băng lãnh nghe không ra tâm tình.

    “Lên xe.”

    Hạ Thụ lùi về sau một bước, ôm chặt thân thể con tai, con trai rất giống Nhâm Nghị, cậu sợ Nhâm Nghị nhìn ra.

    Cậu lại nghĩ Nhâm Nghị căn bản không biết đến cậu là người song tính, càng không biết hai người từng xảy ra chuyện gì, cho nên sẽ không nghĩ con trai là của anh.

    Trong lòng Hạ Thụ xẹt qua một tia đắng chát, phát hiện mình chỉ là buồn lo vô cớ.

    Nhâm Nghị lập lại một lần nữa, lộ ra thiếu kiên nhẫn, anh nhíu mày, âm thanh cũng trầm thấp mấy phần: “Lên xe.”

    Bốn năm không gặp, anh một chút cũng không thay đổi.

    Hạ Thụ muốn trốn tránh, nhưng khi nhìn qua lại không thấy một chiếc xe nào, con trai ở trong lòng cậu nhiệt độ càng ngày càng cao, cậu chỉ có thể cắn răng lên xe.

    Cậu cẩn thận từng li từng tí một ngồi vào trong xe, chỉ sợ nước mưa trên người làm bẩn chiếc xe đắt tiền.

    Tài xế hiếu kỳ quan sát cậu, sau đó khởi động xe.

    Nhâm Nghị nhàn nhạt hỏi: “Đi đâu?”

    “Bệnh viện.”

    Hạ Thụ căng thẳng, giữa hai người đã xa cách không giống ngày xưa làm cho cậu khổ sở, cậu giống như một người ở ven đường đi nhờ xe mà thôi.

    An tĩnh một lúc, Hạ Thụ hắt hơi một cái, toàn thân phát run.
    Nhâm Nghị cởi áo khoác ném cho cậu.

    Hạ Thụ cầm chiếc áo vẫn còn ấm, trong lòng lạnh lẽo, đôi mắt chua xót.

    “Cảm ơn…”

    Cảm ơn một tiếng cậu cũng không khoát áo cho mình, mà đem áo đắp lên người con trai.

    Nhâm Nghị nhíu mày, nhìn đứa bé hỏi: “Con cái nhà ai?”

    Hạ Thụ căng thẳng ôm chặt con, nhỏ giọng nói: “Tôi…”

    Mặt nạ lạnh lùng của Nhâm Nghị vỡ tan, khuôn mặt vặn vẹo, trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng Hạ Thụ.

    Hạ Thụ không tự chủ chuyển hướng đưa mặt con trai vào trong ngực của mình.

    Một hồi lâu Nhâm Nghị cười lạnh một tiếng, âm thanh như bão táp bị đè nén lại.

    Anh nói: “Xem ra mấy năm qua cậu sinh sống rất tốt, thậm chí còn có con nữa.”

    Tài xế nhìn lén Hạ Thụ, nghĩ Nhâm Nghị và Hạ Thụ là người quen, đối với bầu không khí kỳ quái giữa hai người thật tò mò.

    Hạ Thụ nghe ra trong lời nói của Nhâm Nghị có sự trào phúng, mím môi không nói gì.

    Nhâm Nghị lại hỏi: “Con trai tên gọi là gì?”

    “Tiểu Nhâm…”

    Tên đầy đủ của con trai là Hạ Tưởng Nhâm, nhưng cái tên này không thể nói ra.

    Nhâm Nghị cũng không muốn biết, anh hỏi tiếp: “Mẹ đứa bé đâu? Cậu kết hôn rồi?”

    “Không kết… Đã mất…”

    Hạ Thụ không quen nói dối, đặc biệt nói dối với Nhâm Nghị, cho nên nói đứt quãng, âm thanh cũng rất thấp.

    Nhâm Nghị không nói gì thêm, gân xanh trên tay dần dần lồi lên, chứng tỏ anh đang cố nén tức giận.

    Một đường trầm mặc, mãi cho đến bệnh viện, Hạ Thụ mới cúi đầu nói: “Cảm ơn…”

    Nhâm Nghị nhìn ngoài cửa sổ chẳng hề nhìn cậu, cũng không nói.

    Hạ Thụ không thể làm gì khác, lại nói tiếng cám ơn, sau đó vội ôm con trai đi ra ngoài.

    Cậu thở phào nhẹ nhõm, hiện giờ Nhâm Nghị làm cho cậu cảm thấy rất ngột ngạt. Cậu không nhịn được cảm thấy thất lạc, sau khi gặp lại chỉ mới nói mấy câu phải đi, cũng không biết còn có cơ hội gặp lại hay không…

    Mấy năm qua tưởng niệm từ lâu chồng chất thành núi, sau khi gặp mặt, một câu nói cũng không dám nhiều lời.

    Cậu quay đầu lại nhìn chiếc xe, chỉ nhìn thấy cửa sổ xe tối đen.

    Đưa con trai vào phòng chẩn trị, bác sĩ phải làm kiểm tra, Hạ Thụ chờ ở ngoài. Cậu uể oải nhắm mắt lại, lần thứ hai gặp lại Nhâm Nghị, rất nhiều tâm tình đều dâng lên trên, làm ngực cậu rất đau, viền mắt rất nóng.

    Sửa sang xong tâm tình cậu mới mở mắt ra, vừa quay đầu thì thấy Nhâm Nghị đang ôm cánh tay dựa vào vách tường đối diện nhìn cậu.

    Hạ Thụ nháy mắt mấy cái, mới xác nhận người đối diện thật sự là Nhâm Nghị.

    Nhâm Nghị nhìn cậu giật mình, cười mà không cười nói: “Năm đó không nói tiếng nào chạy mất, cậu cho rằng lần này tôi sẽ dễ dàng buông tha cậu sao?”

    Nói đến chữ cuối cùng, như nghiến răng nghiến lợi nói ra.

    Chương 23

    Bác sĩ chích cho Tiểu Nhâm một mũi thuốc, Tiểu Nhâm khóc tan nát cõi lòng. Hạ Thụ đau lòng vẫn luôn ôm con ở trong phòng đi tới đi lui. Nhâm Nghị đứng ở một bên không nói một lời nhìn chằm chằm hai cha con.

    Nhớ lời nói vừa rồi của anh, Hạ Thụ thấp thỏm bất an, không biết anh sẽ làm cái gì.

    Mãi đến khi Tiểu Nhâm hết sốt, ba người mới đi ra khỏi bệnh viện.

    Hạ Thụ ôm Tiểu Nhâm muốn về nhà, Nhâm Nghị lại kéo cậu lên xe. Tay anh dùng sức rất mạnh, Hạ Thụ không khỏi sợ sệt. Cậu vẫn luôn sợ Nhâm Nghị tức giận, thói quen này đến bây giờ cũng không thay đổi, mỗi lần Nhâm Nghị phát hỏa, cậu cũng không nhịn được, mọi chuyện đều nghe lời anh.

    Ngồi ở trong xe, Hạ Thụ đau đầu hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

    Nhâm Nghị thấp giọng nói: “Về nhà.”

    Về nhà hai chữ làm viền mắt Hạ Thụ toả nhiệt, rốt cuộc nói không ra lời.

    Tài xế lần thứ hai nhìn thấy Hạ Thụ, đối với thân phận Hạ Thụ càng thêm hiếu kỳ.

    Tiểu Nhâm trốn ở trong lồng ngực Hạ Thụ còn thút tha thút thít, lại không nhịn được tò mò nhìn Nhâm Nghị, bé nho nhỏ kêu một tiếng: “Chú ơi…”

    Nhâm Nghị không hề trả lời, ngay cả nhìn cũng không nhìn bé một cái.

    Không nhận được đáp lại, Tiểu Nhâm thất lạc cuối đầu, oan ức xẹp xẹp miệng.

    Hạ Thụ đau lòng hôn con trai một cái, Nhâm Nghị không thích con làm Hạ Thụ không nhịn được có chút mất mát.

    Tiểu Nhâm ngủ, bé mới vừa hạ sốt, khóc một hồi, thân thể nho nhỏ dằn vặt kiệt sức.

    Xe chạy hồi lâu, mãi khi đến Lân thị mới dừng lại, Hạ Thụ nhìn đường phố quen thuộc, trong lòng có chút khổ sở.

    Nhâm Nghị đưa Hạ Thụ đến một biệt thự khá lớn, trang trí tinh mỹ.

    Hạ Thụ hơi kinh ngạc, không phải vì biệt thự hào hoa phú quý, mà vì nơi này bảo vệ nghiêm ngặt, chung quanh tất cả đều là vệ sĩ.

    Cậu không nhịn được hỏi: “Sao lại nhiều bảo vệ như vậy, có người muốn hại anh sao?”

    Trong đầu Hạ Thụ không tự chủ xuất hiện tiết mục thương trường tranh đấu, bắt cóc hãm hại, không khỏi lo lắng.

    Ánh mắt Nhâm Nghị lóe lên một tia âm lệ, anh cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Nơi này tôi chuẩn bị cho cậu, chờ đến ngày nào đó tôi bắt được cậu, sẽ nhốt cậu ở trong này, cho cậu không bao giờ tiếp tục chạy loạn, không nghĩ được, tôi phái người tìm cậu nhiều năm như vậy, cậu lại tự mình rơi vào trong tay tôi.”

    Hạ Thụ nghe một trận hoảng sợ, trong lòng run rẩy bất an, cậu miễn cưỡng nở một nụ cười, thấp giọng nói: “Anh đừng nói giỡn…”

    Nhâm Nghị không tỏ rõ ý kiến, cười cười, mở cửa một gian phòng.

    “Đưa con vào đó ngủ đi, tôi sẽ để người tới chăm sóc nó.”

    Hạ Thụ cảm thấy bây giờ Nhâm Nghị hơi doạ người, chậm nửa nhịp mới hiểu Nhâm Nghị vì chuyện cậu ra đi không lời từ biệt mới tức giận như vậy, lúc ở trên xe nhẹ như mây gió tất cả đều là giả vờ.

    Hạ Thụ muốn giải thích với anh, vì vậy nghe lời đem con vào phòng để trên giường, tìm một cái chăn nhỏ đắp kín, xem Tiểu Nhâm ngủ an ổn, cậu mới yên tâm đi ra ngoài.
    Nhâm Nghị đưa cậu đến một căn phòng khác, bên trong có rất nhiều đồ dùng hàng ngày, hẳn là phòng của Nhâm Nghị.

    Hạ Thụ không tự chủ chăm chú nhìn xung quanh, đây là nơi Nhâm Nghị sinh hoạt, đâu đâu cũng có khí tức của Nhâm Nghị, làm cậu rất yêu thích.

    Nhâm Nghị có chút buồn bực kéo kéo ca-ra-vat, trực tiếp hỏi: “Bây giờ cậu yêu thích phụ nữ à?”

    Nói tới tính hướng, Hạ Thụ vẫn còn lúng túng.

    “Không…”

    Nhâm Nghị hỏi tới: “Đứa bé kia là thế nào tới?”

    Hạ Thụ chỉ có thể tiếp tục nói dối, đứt quãng nói: “Con… Là bất ngờ…”

    Nhâm Nghị nhíu nhíu mày: “Chuyện tình một đêm?”

    Hạ Thụ đành phải chậm rãi gật gật đầu.

    Nhâm Nghị lại hỏi: “Vậy bây giờ cậu còn thích nam?”

    Hạ Thụ do dự một lúc, vẫn gật gật đầu, dù sao cậu vẫn luôn yêu Nhâm Nghị, mà Nhâm Nghị là nam.

    Bỗng nhiên Nhâm Nghị đè cậu xuống giường, Hạ Thụ kinh ngạc nhìn anh.

    Nhâm Nghị dùng ngữ khí thập phần bình thường nói: “Nếu em yêu đàn ông, vậy thì em yêu anh đi, như vậy em sẽ không lại nghĩ rời xa anh.”

    Toàn thân Hạ Thụ rung mạnh, cả kinh nói: “Làm sao có khả năng? Anh đã kết hôn với Khâu tiểu thư.”

    Nhâm Nghị nhàn nhạt nói: “Chúng tôi đã chia tay.”

    “Hai người không có kết hôn?”

    Nhâm Nghị cười nhạo một tiếng: “Em cảm thấy em đột nhiên bỏ đi, tôi còn có tâm tư kết hôn sao?”

    Hạ Thụ sững sờ, bởi vì cậu bỏ đi nên Nhâm Nghị không có kết hôn. Hạ Thụ đau lòng, cũng hơi kinh ngạc.

    Âm thanh Nhâm Nghị lạnh đi mấy phần, bỗng nhiên kéo tóc Hạ Thụ, làm cho cậu ngẩng đầu.

    “Em có biết hay không, lúc em bỏ đi, đoạn thời gian đó, tôi đã phát điên tìm em khắp nơi rất lâu, em cũng thật là lợi hại, không nói một lời đã biệt tăm.”

    Hạ Thụ rụt cổ, trong mắt sương mù mông lung, cậu thấp giọng nói: “Xin lỗi…”

    Nhâm Nghị trên tay dùng sức, cả giận nói: “Em chỉ biết nói xin lỗi! Mỗi lần đều nói áy náy!”

    Lời của anh làm cho Hạ Thụ thêm áy náy, càng thêm khổ sở.

    Nhâm Nghị bỗng nhiên nở nụ cười, buông lỏng tóc Hạ Thụ ra, âm thanh cũng nhu hòa.

    Các bạn đang đọc truyện đam mỹ hiện đại DMH tại dammydmh.com

    Anh nói: “Không sao, anh đã nghĩ ra cách không cho em bỏ đi, lần này em đừng nghĩ sẽ rời khỏi anh.”

    Hạ Thụ hồ đồ nhìn anh, không biết anh có ý gì.

    Nhâm Nghị nở nụ cười, hôn lên môi Hạ Thụ một nụ hôn.

    Hạ Thụ nháy mắt mấy cái, không dám tin cảm xúc trên môi, ngơ ngác nói: “Anh đừng như vậy…”

    Nhâm Nghị vuốt ve khuôn mặt của cậu, thấp giọng nói: “Mấy năm qua anh đã hiểu rõ, để cho em thích người khác, để cho người khác cướp em đi, không bằng để em cùng với anh, em thích đàn ông mà, anh chính là đàn ông.”

    Hạ Thụ sửng sốt, bị lời của anh làm chấn động, mở mồm mấy lần mới phát ra âm thanh.

    “Nhưng anh là thẳng nam…”

    Nhâm Nghị hôn cậu một cái, nói: “Anh là thẳng nam, nhưng nếu là em, anh có thể tiếp thu, chỉ cần có thể giữ em ở bên người, những thứ khác cũng không đáng kể, anh sẽ không để cho em bỏ anh trốn đi.”

    Bởi vì không muốn cậu đi, coi như ở cùng với cậu cũng không đáng kể sao?

    Hạ Thụ trừng mắt nhìn, tim không tự chủ được đập liên hồi.

    Điều này đại biểu cái gì?

    Nhâm Nghị hôn không ngừng, càng hôn càng nhanh. Hạ Thụ phục hồi tinh thần lại, vội vã đẩy anh ra, nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, nói: “Nhưng mà anh không yêu tôi…”

    Ánh mắt Nhâm Nghị lóe lên một tia mờ mịt: “Nhưng em chính là người anh thích nhất, là người nhà của anh, là người bên cạnh không thể thiếu của anh, thứ tình cảm này là cái gì chứ? Có tính là yêu hay không?”

    Hạ Thụ hai má toả nhiệt, cũng không hiểu anh, hai người đều trầm mặc.

    Nhâm Nghị bắt đầu cởi quần áo Hạ Thụ.

    “Không sao, sau này anh sẽ học yêu em.”

    Hạ Thụ liền vội vàng kéo tay anh, đỏ mặt lắp ba lắp bắp nói: “Quá… Quá nhanh…”

    Nhâm Nghị không nhịn được hôn lên gương mặt đỏ bừng bừng của cậu một nụ hôn, sau đó thở dài một tiếng, nghe lời vươn mình buông cậu ra.

    “Vậy thì chậm một chút, ngược lại em cũng chạy không được, nhưng em phải sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, anh phải nhanh chóng đem gạo nấu thành cơm.”

    Hạ Thụ gật đầu không phải, không gật đầu cũng không phải, chỉ biết ngồi dậy, tai cũng đỏ, nói: “Tôi đi tắm.”

    Nói xong vội chạy vào buồng tắm.

    Đêm đó, rõ ràng trong biệt thự có rất nhiều phòng, Nhâm Nghị lại muốn giống như trước đây ngủ cùng với Hạ Thụ.

    Lúc ngủ, Nhâm Nghị ôm Hạ Thụ chặt chẽ vào trong lòng, một khắc cũng không buông ra.

    Hạ Thụ nằm ở trong lồng ngực của anh, trong lòng vô cùng rối loạn nhưng chỉ một lúc là ngủ quên.

    Chương 24

    Hạ Thụ phát hiện bảo vệ ở cửa không cho cậu đi ra ngoài.

    Cậu vội gọi điện thoại cho Nhâm Nghị.

    Nhâm Nghị chỉ nói: “Em cứ ở nhà đi, còn bệnh của con, em không cần lo lắng, anh tìm bác sĩ tư nhân rồi, bác sĩ sẽ nhanh tới.”

    Lúc này Hạ Thụ mới hiểu được, ngày hôm qua Nhâm Nghị không nói đùa, mà thật sự muốn nhốt cậu lại.

    Cậu vội la lên: “Không cần phiền phức như vậy, em đưa Tiểu Nhâm đi bệnh viện là được rồi.”

    “Ngoan, nghe lời, anh sẽ trở về với em, nếu như em buồn thì xem tivi, lúc về anh sẽ mang cho em món sushi mà em yêu thích.”

    Mấy năm qua nuôi con cần dùng rất nhiều tiền, đã lâu Hạ Thụ không ăn sushi, cậu không tự chủ nuốt nước miếng một cái, nhưng vẫn nói: “Tôi muốn về nhà, tôi sẽ không bỏ chạy nữa, nếu như anh muốn gặp tôi, anh có thể tới nhà tôi.”

    Âm thanh Nhâm Nghị lạnh xuống, “Nơi này chính là nhà em.”

    Hạ Thụ nghe giọng nói anh không vui, chỉ biết nói: “Vậy tôi cũng phải về thu dọn một chút đồ đạc.”
    “Em đưa địa chỉ cho anh, em muốn cái gì thì nói cho anh, anh phái người đi lấy cho, quần áo cũng không cần mang theo, anh sẽ mua mới tất cả cho em.”

    Hạ Thụ than nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Em lấy đồ đạc xong chẳng mấy chốc sẽ trở về.”

    Nhâm Nghị ở bên kia điện thoại trầm mặc một lát, sau đó lạnh lùng nói: “Em cảm thấy anh còn tin em nữa sao?”

    Sau đó anh liền cúp điện thoại.

    Hạ Thụ nghe tín hiệu báo máy bận, để điện thoại di động xuống.

    Cậu ngồi ở trên ghế sa lon cắn ngón tay, cậu biết hai lần trước ra đi không lời từ biệt khiến Nhâm Nghị không tin cậu nữa, câu cũng hiểu Nhâm Nghị đối với chuyện không cho cậu đi rất cố chấp.

    Vậy có phải nói rõ cậu đối với Nhâm Nghị cũng rất quan trọng, Nhâm Nghị có phải là… Cũng có một chút yêu cậu?

    Hạ Thụ không thể làm gì khác cứ như vậy ở lại, mỗi ngày chăm sóc Tiểu Nhâm cũng không tẻ nhạt. Tiểu Nhâm đối với căn biệt thự này tràn ngập tò mò, từ khi bé sinh ra đây là lần đầu tiên được ở một nơi rộng và đẹp như vậy, bé vui vẻ như một con chim nhỏ, ở trên sân cỏ tùy ý chạy trốn, chơi đùa.

    Tiểu Nhâm đối với Nhâm Nghị cũng tràn ngập tò mò, có lẽ trời sinh là cha con, tuy rằng Nhâm Nghị thường không để ý đến bé nhưng bé vẫn rất yêu thích Nhâm Nghị, bé hay lén lút trốn ở một nơi nhìn Nhâm Nghị, ánh mắt tràn đầy khát vọng thân cận.

    Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ ấy của con trai, Hạ Thụ đều rất đau lòng, có lúc kích động muốn nói cho Nhâm Nghị đây là con trai anh, nhưng mỗi lần cậu đều đúng lúc nhịn được.

    Tuy rằng Nhâm Nghị đối với Tiểu Nhâm thờ ơ, thậm chí là tận lực lơ là, nhưng Nhâm Nghị lại không bạc đãi bé, anh bảo người mua thật nhiều đồ chơi đưa đến biệt thự, còn ở trên sân cỏ xây cho bé một cái thang trượt.

    Tiểu Nhâm mỗi ngày chơi vui vẻ, Hạ Thụ lại rất bất đắc dĩ, chỉ có thể trước tiên thuận theo Nhâm Nghị, chờ Nhâm Nghị hết giận lại nói.

    Nếu như cậu lần thứ ba không nói một tiếng bỏ đi, còn không biết Nhâm Nghị sẽ tạo ra chuyện gì nữa.

    Mỗi ngày Nhâm Nghị đều trở về rất sớm để bên cạnh Hạ Thụ, sau khi về nhà một khắc cũng không chịu rời xa Hạ Thụ, nắm lấy cơ hội sẽ hôn Hạ Thụ, mỹ danh nói, bồi dưỡng tình cảm, thật ra là đã sớm yêu Hạ Thụ mất rồi.

    Mỗi lần thấy Nhâm Nghị tự nhiên hôn mình như vậy, Hạ Thụ cũng không nhịn được hoài nghi anh thật sự là thẳng nam.

    Nhâm Nghị còn tìm rất nhiều phim điện ảnh về đồng tính xem, anh nói muốn học tập làm sao yêu một người đàn ông.

    Anh học rất nhanh, còn nhất định phải biến thành hành động, ngày hôm nay ở vách tường kabedon Hạ Thụ, ngày mai cưỡng hôn Hạ Thụ.

    Hạ Thụ quả thực dở khóc dở cười, cậu thấy ánh mắt Nhâm Nghị si mê nóng rực, cũng không nhịn được cảm thấy Nhâm Nghị yêu mình, yêu điên cuồng.

    Chương 25

    Ngày hôm đó, nơi bảo vệ truyền đến tiếng ồn ào, Hạ Thụ vội vã ôm Tiểu Nhâm đi ra ngoài xem xảy ra chuyện gì.

    Cậu nhìn thấy Nhâm Tri Liễu la hét muốn vào nhà.

    Nghe Nhâm Nghị nói Nhâm Tri Liễu đã kết hôn rồi, có gia đình của riêng mình, Hạ Thụ rất mừng cho cô.

    Hạ Thụ vui vẻ kêu một tiếng: “Chị ơi…”

    Nhâm Tri Liễu nhìn thấy cậu ngây ngẩn cả người, sau đó cười khổ một tiếng: “Quả nhiên là em, Thụ Thụ.”

    Hạ Thụ gật đầu cười, sau đó nói với bảo vệ: “Đây là chị của ông chủ Nhâm, các anh để cho chị ấy đi vào đi.”

    Bảo vệ do dự nhưng rốt cục gật gật đầu.

    Hạ Thụ nhìn thấy Nhâm Tri Liễu rất vui vẻ, nhưng phỏng chừng Nhâm Tri Liễu cũng không thật vui.

    Hạ Thụ căng thẳng rót cho Nhâm Tri Liễu một tách trà.

    Nhâm Tri Liễu nhìn Tiểu Nhâm trong lòng Hạ Thụ, ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc.

    “Đứa nhỏ này…”
    Hạ Thụ vội vàng nói: “Là con trai của em.”

    Tiểu Nhâm ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Chào cô.”

    Âm thanh ngọt ngào, khiến người không nhịn được yêu thích.

    Nhâm Tri Liễu cười sờ sờ đầu Tiểu Nhâm, hỏi: “Tên gọi là gì?”

    Tiểu Nhâm ngoan ngoãn nói: “Bảo bảo gọi là Tiểu Nhâm.”

    Nhâm Tri Liễu không nhịn được cười.

    “Đứa nhỏ này thật đáng yêu, không ngờ mấy năm không gặp, con em đã lớn như vậy…”

    Cô nhìn Tiểu Nhâm không nhịn được nói: “Tiểu Nhâm rất giống Nghị Nghị khi còn bé.”

    Hạ Thụ chột dạ nở nụ cười, âm thầm vui mừng, may mắn Nhâm Tri Liễu và Nhâm Nghị không biết cậu là người song tính, cho dù Tiểu Nhâm trưởng thành giống Nhâm Nghị, bọn họ cũng sẽ không nghĩ tới đứa bé này có liên quan đến Nhâm Nghị.

    Cuối cùng Nhâm Tri Liễu không nhìn Tiểu Nhâm nữa, cô hỏi Hạ Thụ: “Những năm này em sống có tốt không?”

    Hạ Thụ nở nụ cười. Tốt không!? Một mình lớn bụng, né tránh mọi người, sinh con không người chăm sóc, nhịn đau, một bên ôm con một bên rơi lệ. Nhưng khi nhìn con trai trong lồng ngực trắng mịn đáng yêu, Hạ Thụ thấy rất đầy đủ, cậu nói: “Cũng được.”

    Ánh mắt Nhâm Tri Liễu gợn sóng, hổ thẹn nói: “Năm đó, chị biết là chị ích kỷ, nhưng cứ như vậy tiếp tục phát triển…”

    Nhâm Tri Liễu không nói nữa, cô thở dài một hơi mới nói tiếp: “Không nghĩ tới Nghị Nghị cuối cùng vẫn không kết hôn, lúc em bỏ đi, đoạn thời gian đó nó như phát điên, táo bạo dễ tức giận, say rượu gây sự… Chị chưa từng gặp dáng vẻ đó của nó, có lẽ chị sai rồi, chị nợ em một câu xin lỗi, cũng nợ Nghị Nghị.”

    Hạ Thụ vội vã lắc đầu, thấp giọng nói: “Năm đó là em tự mình lựa chọn ra đi.”

    Nhâm Tri Liễu nhìn bảo vệ bên ngoài, hỏi: “Nơi này sao bảo vệ lại nhiều như vậy, nếu chị không phát hiện Nhâm Nghị gần đây không đúng, còn không biết em trở lại, sao ngay cả chị cũng không cho biết.”

    Hạ Thụ lúng túng gãi đầu, do dự nói: “Nhâm Nghị không cho em đi ra ngoài…”

    Nhâm Tri Liễu kinh ngạc há to mồm, sau đó thất vọng nở nụ cười, lắc đầu nói: “Dùng trình độ điên cuồng của nó, quả thật có thể làm ra được chuyện này, gặp chuyện của em là như mất lý trí. Cho nên chị mới lo lắng, lo lắng có một ngày nó phát hiện mình yêu em. Sau khi cha mẹ qua đời chị vẫn chăm sóc Nhâm Nghị coi đó như trách nhiệm của mình, chị hi vọng nó có một cuộc sống như người bình thường, chị nghĩ nếu như nó kết hôn, có con, cho dù có một ngày phát hiện tâm tư của mình, tất cả cũng đã trở thành sự thực, nó cũng không có cách nào thay đổi.”

    Từ khi Hạ Thụ nghe được câu ‘nó yêu em,’ trong đầu liền trống rỗng, cậu bắt đầu thở hổn hển.

    “Chị nói… Anh ấy yêu em?”

    Nhâm Tri Liễu cười khổ một tiếng: “Em không phát hiện nó chỉ đối với em rất đặc biệt sao? Em thích ăn tôm, nó liền lột từng con tôm cho em ăn, Nghiên Nghiên cũng thích ăn tôm, nhưng nó lại chưa từng lột một con tôm cho Nghiên Nghiên, chuyện này còn không rõ ràng sao?”

    Thuộc truyện: Hiểu lầm! Tôi không cố ý bỏ trốn