Hồ Lý Hồ Đồ Ái Thượng Nhĩ – Chương 2

    Thuộc truyện: Hồ Lý Hồ Đồ Ái Thượng Nhĩ

    Tại phía Nam xa xôi,có một khu rừng hẻo lánh, ít người lui tới.

    Tương truyền bên trong khu rừng này có một tòa kiến trúc bị thất lạc đã lâu, thập phần thần bí tên là “Cửu hồ thần điện”.

    Giới khảo cổ học đã từng tranh cãi rất nhiều, một bên xác nhận rằng “Cửu hồ thần điện” chỉ là hư cấu, còn một bên lại bác bỏ,cho rằng “Cửu hồ thần điện” thực sự có tồn tại, bất quá nó vẫn đang chờ đợi người hữu duyên đi qua, để vạch trần lớp ngụy trang thần bí của nó mà thôi.

    Vấn đề quan trọng nhất,chính là không biết kẻ hữu duyên kia là ai…

    Rừng Mỹ Già Tác

    Diễm dương cao chiếu, khí trời lại ẩm thấp vô cùng, đoàn người mang trên lưng những cái ba lô nặng trĩu, dọc theo đường đi bọn họ đã vượt qua nhiều chông gai, nên mồ hôi tuôn ra như suối.

    Bởi vì chưa bị con người tàn phá,nên Mỹ Già Tác tùng lâm vẫn còn rất hoang sơ,cây cối đặc biệt rậm rạp, vì thế cũng tăng thêm độ khó cho đám người đi thám hiểm.

    Đoàn khảo cổ gồm có bảy người, do vị tiến sĩ nỗi tiếng tên là Đới Nhạc lãnh đạo, ngoại trừ một gã trợ lý tùy thân, năm người còn lại đều là người dân bản xứ, phụ trách hỗ trợ dẫn đường và vận chuyển vật tư.

    “Sếp ơi.”

    Trợ lý Lý Cần thở hồng hộc ngừng cước bộ: “Có thể dừng chân nghỉ ngơi một chút không?”

    Bọn họ từ sáng sớm đến bây giờ đã đi liên tục năm tiếng đồng hồ, mặc dù hắn có thể lực rất tốt, nhưng cũng sắp chịu hết nổi rồi. Huống chi hôm nay không khí thực sự quá nóng, hắn có cảm giác cơ thể mình sắp bị hút cạn nước.

    “Không được.”

    Đới Nhạc gương mặt không đổi sắc,vội cự tuyệt: “Đến phía trước sẽ có chỗ nghỉ ngơi. Tiếp tục đi thôi.”

    “Thế nhưng … —— ”

    “Thanh niên sao thể lực kém như vậy, hở một chút là cằn nhằn, hở một chút là đòi nghỉ. Vậy cứ nằm đây nghỉ đi!”

    Cái gì? Bảo hắn một mình ở lại cái nơi âm trầm này hả? Chết cũng không chịu!

    “Đừng đừng, ta đi ta đi.”

    Lý Cần vội vã đứng lên,tiếp tục tiến bước.

    Ô… Lý Cần, ngươi thật ngu ngốc, vì sao lại cầu cứu tên nam nhân nghiêm khắc kinh khủng này chứ, căn bản là không có hy vọng.”

    Bất quá thể lực của tiến sĩ Đới thật tốt quá a, ta đã sắp xỉu đến nơi mà y vẫn bước đi như bay.

    Nhìn thấy nam tử phía trước thật cao to cường tráng, Lý Cần thực sự rất ước ao a.

    Đoàn người vẫn tiếp tục rảo bước về phía trước, qua một giờ rốt cục cũng đến được bờ sông.

    “Trời ạ, rốt cục có thể nghỉ ngơi rồi.”

    Lý Cần ‘Phịch’ một tiếng, liền xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất.

    “Ai bảo ngươi được nghỉ ngơi?”

    Đới Nhạc đi tới bên cạnh, dùng chân đá vào mông hắn: “Đứng lên làm cơm đi.”

    Ô… Tên này căn bản là ma quỷ mà.

    “… Đã biết rồi, thưa sếp.”

    Lý Cần nghiêm mặt lại, kéo lê thân thể nặng nhọc, chỉ huy vài tên dân bản xứ nhóm lửa nấu cơm.

    Mở ra vài lon thức ăn đóng hộp, lấy một ít hồng thiêu nhục(thịt kho tàu) trộn cùng vài loài rau đặc sản của địa phương, món ăn đơn giản kém phong phú, nhưng có còn hơn không, ăn vào có thể no bụng thì xem như đã đại công cáo thành.

    Đới Nhạc cầm lấy rồi ăn như hổ đói.

    Lý Cần thật sự là bội phục sếp về khoản ăn uống, liên tục mấy ngày đều phải ăn thịt hộp cùng rau xanh, hắn đã ngán đến mức buồn nôn.

    Ai, quả nhiên đối với sếp chỉ có khảo cổ mới là quan trọng nhất, mấy vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại, y đều không thèm quan tâm.

    Đầu tóc của y thì loạn thất bát tao, vẻ mặt bẩn thỉu lại đầy râu, bộ y phục bị giặt qua nhiều lần đã muốn sờn rách, dáng dấp đã hoàn toàn bị vẻ ngoài lôi thôi lếch thếch làm biến dạng, không thể nhìn ra được dung nhan.

    “Lý Cần, sao mặt ngu ra vậy, còn không mau ăn đi? Ăn xong chúng ta còn phải đi tiếp.”

    Đới Nhạc vừa nói vừa lấy bản đồ từ trong ba lô ra xem.

    “Vâng, ta ăn liền ta ăn liền.”

    Để duy trì thể lực, Lý Cần đành phải ngậm ngùi ăn cơm: “Sếp, ngươi nói xem cái bản đồ này có chính xác hay không? Dù sao cũng chỉ có vài trăm đồng, nói không chừng hình vẽ đều là giả.”

    “Là thật.”

    Đới Nhạc chắc như đinh đóng cột nói: “Trực giác đã nói cho ta biết, bản đồ này sẽ giúp ta tìm ra ‘ Cửu hồ thần điện ’.”

    Đới Nhạc có thể nói là một khảo cổ gia bẩm sinh, trực giác của y cho tới bây giờ chưa từng khiến y thất vọng, đến nay đã phát hiện ra rất nhiều di tích lịch sử bị thất lạc đã lâu.

    “Sếp có trực giác khảo cổ lợi hại mọi người đều biết. Thế nhưng chúng ta đã đi lâu như vậy, suốt mười ngày rồi, thế mà có phát hiện được cái gì đâu cơ chứ?”

    “Gấp cái gì? Cố thêm một chút nữa là có thể thấy được.”

    “Mong là như vậy.”

    Lý Cần nhún vai: “Vậy kế tiếp chúng ta sẽ đi theo hướng nào đây?”

    “Tiếp tục đi về hướng Nam.”

    Ngay khi cả hai đang thảo luận thời gian của cuộc hành trình, tiếng chuông từ chiếc điện thoại vệ tinh đột nhiên vang lên ——

    Đới Nhạc thoáng mặt nhăn một chút,hai hàng lông mày gần như dính sát lại với nhau.

    Y biết toàn bộ thế giới chỉ có một tên biết được số điện thoại này.

    “Sếp, mau nghe đi.”

    Lý Cần trộm cười, cầm lấy điện thoại đưa cho y.

    “Cười cái gì?”

    Đới Nhạc trừng mắt liếc hắn một cái, buồn bực gãi đầu, tiếp nhận điện thoại: “Uy! Tiểu tử thối, ngươi lại muốn gì chứ?”

    “Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi sao lại hung dữ như thế? Đả thương tâm can người ta nha. Ô…”

    Giọng thiếu niên ở đầu bên kia điện thoại bắt đầu khóc rả rích.

    “Thượng Quan Ngọc, ta không rảnh đùa với ngươi, có chuyện gì nói mau, có rắm thì cứ phóng đi!”

    “Xí, có người đối với kim chủ hung hăng như thế sao? Tốt xấu gì ta cũng là người tài trợ kinh phí khảo cổ cho ngươi nha, ngươi … ít nhất … Cũng nên biểu thị một điểm tôn kính có được hay không?”

    “Đối với loại người thấy tiền sáng mắt như ngươi thì sẽ không bao giờ.”

    Đới Nhạc không lưu tình chút nào mà nói thẳng vào mặt hắn: “Mỗi lần ngươi gọi điện thoại đến đều không có chuyện tốt, nói đi, ngươi lại muốn ta làm cái gì?”

    “Hắc hắc, không có, không có, lần này ngươi cái gì cũng không cần làm, chỉ cần giúp ta chiêu đãi một khách nhân là được.”

    “Cái gì?” Mang Nhạc nghe vậy giận dữ: “Con mẹ nó, Thượng Quan Ngọc, ngươi cho ta là ngưu lang sao? Còn giúp ngươi chiêu đãi khách nhân? Dẹp đi!”

    “Ấy ấy, đừng nói khó nghe như vậy. Khách nhân này chính là đại ân công của ta a.”

    “Nga, cái gì đại ân? Nói ta nghe thử xem nào.”

    “Ân… Ta khi còn bé thì ba ba sinh trọng bệnh, hắn đã giúp đỡ cho gia đình ta rất nhiều…”

    “Thượng Quan Ngọc, ta nhớ rõ,ba ba ngươi đã mất trước khi ngươi được sinh ra mà.”

    “Ờ ờ, ta nghe mẹ ta nói, không được sao?”

    “Hừ, kể tiếp đi a.”

    Đới Nhạc Nhạc lạnh lùng cười.

    “Được rồi được rồi, ta thừa nhận là hắn đã giúp ta rất nhiều,bây giờ hắn nói muốn gia nhập đội khảo cổ của ngươi. Ngươi hãy làm hướng dẫn viên du lịch cho hắn nhé,nhân tiện dẫn người ta đi du ngoạn luôn, Vậy là xong rồi nha.”

    “Du lịch cái con khỉ!”

    Đới Nhạc nhiều năm lăn lộn trong vùng rừng núi, tính tình vừa lạnh lại vừa cứng rắn,thường xuất ra lời nói thô tục, y cũng chả sợ đắc tội với ai.

    “Ngươi dám đưa người tới, ta sẽ làm thịt ngươi!”

    “Không còn kịp rồi…”

    “Ngươi nói cái gì?”

    “Nga, ta cái gì cũng chưa từng nói, Tiểu Nhạc Nhạc, hảo hảo hưởng thụ đi nha,sắp được làm bạn với mỹ nhân á! Ha ha…”

    Thiếu niên cười ha ha rồi gác điện thoại.

    “Uy? Thượng Quan Ngọc! Uy!” Tên kia dám cả gan tắt điện thoại, Đới Nhạc tức giận đến mức quăng luôn điện thoại xuống đất.

    “Ô… Sếp, không nên a, cái điện thoại này dùng để cứu mạng chúng ta đó.”

    Lý Cần vội vã nhặt điện thoại lên kiểm tra xem còn hoạt động được hay không.

    Nơi này là nơi không có bóng người lui tới, chỉ có thể dựa vào điện thoại vệ tinh để liên hệ với bên ngoài. Vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không có khả năng cầu cứu a.

    “Ít dong dài đi! Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức ly khai!”

    Đới Nhạc không muốn bị người khác tìm thấy, y chết cũng không muốn đi tiếp đãi tên khách nhân vô công rỗi nghề kia.

    “Nga, vâng, ta lập tức thu thập liền.”

    Lý Cần nhìn thấy sắc mặt của sếp thật u ám, lập tức chạy đi gọi vài tên dân bản xứ đến hỗ trợ thu dọn.

    Ngay khi bọn họ đang luống cuống tay chân, trên bầu trời đột nhiên bay đến một chiếc trực thăng có huy hiệu màu đỏ sẫm——

    Ầm ầm ——

    Chiếc phi cơ hồng sắc thập phần khoa trương phát ra thanh âm chói tai, chậm rãi đáp xuống bãi đất trống bên bờ sông,gió từ cánh quạt phát ra làm một đống cát bụi cuồn cuộn nổi lên——

    Cửa Cabin nhanh chóng mở ra,bên trong có vài tên tráng sĩ bước ra rồi nhanh chóng nhảy xuống dưới.

    Mọi người đang hiếu kỳ,chụm đầu vào xem xét, mấy tên tráng sĩ vội vàng lẹ tay lẹ chân trải ra một tấm thảm dài bên dưới chân cầu thang ——

    “Cái gì? Hồng thảm?!”

    Lý Cần thấy thế thì kinh ngạc đến mục trừng khẩu ngốc.

    Bọn tráng sĩ lăn lăn cuộn thảm màu đỏ tròn trịa dọc theo bờ sông, tiếp theo sau là hai hàng mỹ nữ xinh đẹp như thiên tiên bước ra, các nàng toàn thân đều mặc trang phục lụa trắng mỏng manh,hai tay cầm lẵng hoa bước xuống phi cơ, vừa đi vừa rải vô số cánh hoa màu trắng lên trên tấm thảm đỏ…

    Trời trời, phô trương như vậy, là nghênh tiếp vị công chủ nào đây? Lý Cần cảm thấy hiếu kỳ muốn chết.

    Lúc này,trong cửa cabin đột nhiên xuất hiện thêm một bóng trắng có cái đuôi thật dài,bộ lông thật mềm mại và mượt mà, ‘Đông’ một tiếng nhảy xuống dưới, nó rung đùi đắc ý, uy phong đi nghênh ngang trên tấm thảm màu đỏ, dáng dấp thập phần buồn cười.

    “Không thể nào?Đó có phải là một Tiểu Bạch hồ đang đi trên thảm đỏ không vậy?”

    Ngay khi Lý Cần đang buồn bực phiền muộn không biết mình có hoa mắt hay không, thì bọn tráng sĩ cùng tì nữ đã xếp thành hai hàng thẳng thắn,nhất nhất quỳ xuống, cung kính hô lớn: “Cung nghênh Định Vân vương tử!”

    Tiếng la chưa dứt, một đại mỹ nhân có mái tóc dài màu bạc, thân thể ưu mỹ, quần áo khoa trương hoa lệ đến cực điểm chậm rãi bước xuống——

    Oa… Mỹ nhân, chưa từng gặp qua ai đẹp như vậy a! Tuy rằng đối phương là nam nhân, nhưng Lý Cần vừa nhìn thấy thì tròng mắt đã muốn lòi ra ngoài.

    Vài tên dân bản xứ nhìn thấy nhân vật kia xuất hiện ngay trước mắt, đột nhiên cả người run rẩy, liền cùng nhau quỳ xuống, đập đầu rầm rầm xuống đất, trong miệng còn không ngừng phát ra hai chữ thổ ngữ.

    “Sếp, bọn họ đang niệm cái gì a?”

    Lý Cần hiếu kỳ hỏi.

    Biểu tình của Đới Nhạc có điểm nghi hoặc: “Bọn họ đang nói là… Hồ tiên.”

    “Hồ tiên? Bọn họ muốn nói Tiểu Bạch hồ ly kia sao?”

    “Điều không phải. Bọn họ là đang nói về cái tên ái nam ái nữ kia á.”

    “Hãn… sếp, người ta là đại mỹ nhân,sao ngươi nói khó nghe như vậy.”

    “Ta còn muốn nói khó nghe hơn đây.”

    Đới Nhạc không hờn giận nheo nheo đôi mắt.

    Mẹ nó, cái tên Thượng Quan Ngọc chết tiệt, dám gửi một tên ái nam ái nữ như thế đến cho ta,đúng là phiền phức quá mà.

    Định Vân vương tử lắc lắc vòng trang sức trên tay áo, từ trong đám người hầu đi ra, tư thái cao nhã tiến tới trước mặt bọn họ.

    Hắn có một đôi mắt phượng câu nhân, đại mỹ nhân đứng gần như vậy thật là khiến hồn xiêu phách lạc. Lý Cần lần thứ hai muốn lọt tròng mắt. Nước bọt thiếu chút nữa đã chảy ra khỏi miệng.

    Định Vân từ nhỏ đã biết rõ mị lực của mình, đối với ánh mắt si mê của nam nhân hay nữ nhân đều đã tập thành thói quen, cũng phi thường hiểu được giá trị lợi dụng của bọn họ.

    Hắn chỉ cười nhẹ một cái, đôi mắt phượng mê người hơi chuyển một chút: “Nhĩ hảo.”

    “Ngươi… Nhĩ hảo.”

    Lý Cần khuôn mặt liền đỏ lên.

    “Bản vương là Định Vân vương tử của Cao Già thánh quốc,còn ngươi? Tên gọi là gì?”

    Oa, đại mỹ nhân đang hỏi tên của hắn kìa. Lý Cần thụ sủng nhược kinh vội vã tập hành lễ: “Hồi bẩm Định Vân vương tử, ta… Ta là Lý Cần.”

    “Ngươi choáng váng cái gì?!”

    Đới Nhạc đứng ở bên cạnh, thấy thế liền hung hăng vỗ lên đầu của hắn một cái: “Loại ái nam ái nữ như Gay thì có gì là hay ho?”

    Gay?! Định Vân nghe vậy thiếu chút nữa đã ngất xỉu! Nếu không phải vì Thánh Sử bảo đây là nhiệm vụ quan trọng, hắn nhất định sẽ chém chết cái tên Vương bát đản vô liêm sỉ này ngay lập tức!

    Thật sâu hít một hơi, nhìn tên lôi thôi ngay trước mắt, đúng là không khác gì với ảnh chụp, tên xú nam nhân vừa xấu vừa thô lỗ, Định Vân giật giật khóe miệng, ép buộc chính mình phải lộ ra chiêu bài cười mỉm mê người: “Vị tiểu mỹ nhân này thoạt nhìn phi thường có cá tính nha, hẳn là tiến sĩ Đới Nhạc phải không nè?”

    Tiểu mỹ nhân?! Lý Cần đứng ở một bên nghe xong thiếu chút nữa đã cười ồ lên!

    Cho tới bây giờ cũng chưa ai dám gọi y như vậy, Mang Nhạc nghe xong liền tức giận đến mức muốn bóp chết cái tên gay này! Y híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Ngươi vừa gọi cái gì? Nói lại lần nữa coi?”

    Định Vân không có trả lời. Chỉ dùng đôi phượng mâu mê người trừng mắt nhìn y, cười tủm tỉm nắm lấy tay của nam nhân. (=)))

    Dựa theo kinh nghiệm quyến rũ của mình, lúc này hẳn là hắn nên hôn lên bàn tay ngọc ngà của đối phương a, thế nhưng nhìn vào ‘Bàn tay gấu’ bẩn thỉu trước mắt,một kẻ khiết phích như Định Vân vương tử dù bị đánh chết cũng không có cam đảm làm vậy!

    “Ngươi bị bệnh a! Nắm tay của ta làm gì chứ?”

    Đới Nhạc liền hất mạnh tay của hắn ra.

    Y vốn đã không ưa cái tên gay ái nam ái nữ này,bây giờ đối với hành động biến thái của hắn càng khiến y chán ghét hơn ba bốn phần: “Ta cảnh cáo ngươi, mặc kệ tên Thượng Quan Ngọc thu của ngươi bao nhiêu tiền, nhưng ta không có khả năng dẫn ngươi đi ngắm cảnh đâu, ngươi tốt nhất nên dẹp bỏ suy nghĩ này,đồng thời dẫn người ly khai nơi đây đi.”

    Định Vân nghe vậy trong lòng muốn mắng to! Hay cho ngươi,con gấu chết tiệt! Nếu không phải nghe lời Thánh Sử, ngươi cho là bản vương tử muốn đi đến địa phương quỷ quái này sao?!

    Mặc dù trong lòng chửi nam nhân đến thối mặt, nhưng bề ngoài Định Vân vẫn giữ vẻ tươi cười: “Đừng vô tình như thế mà, tiểu mỹ nhân, để cho bản vương tử đi theo bên cạnh ngươi, bảo đảm toàn bộ lữ trình của ngươi sẽ rất sung sướng.”

    “Sung sướng cái rắm!”

    Đới Nhạc tức giận chạy đến nắm áo của hắn: “Ngươi muốn chết sao, dám … gọi tiểu mỹ nhân một lần nữa, bổn đại gia sẽ giết ngươi!”

    Định Vân vương tử từ nhỏ đến lớn ai gặp cũng đều yêu mến, hiện tại lại bị tên thô lỗ này nắm lấy y phục, thân phận của hắn vốn tôn quý như vậy,làm sao có thể chấp nhận loại nhục nhã này, cũng không nhịn được nữa mà nổi trận lôi đình, chửi ầm lên:”Cái con gấu dơ bẩn này! Dám mắng bản vương tử là gay, ngươi đúng là muốn chết mà!”

    “Ta nghĩ ngươi mới là muốn chết đó?”

    Ngay lúc hai người đang trợn mắt nhìn nhau, hầu như sắp lao vào ẩu đả, Lý Cần đột nhiên la to: “Sếp, sếp, bất hảo rồi, ngươi mau nhìn kìa!”

    Chỉ thấy xa xa vài tên dân bản xứ đã cầm lấy hành lý, len lén bỏ trốn.

    “Uy, các ngươi muốn đi đâu? Mau trở lại a!”

    Lý Cần nhanh chóng đuổi theo.

    Đới Nhạc cũng vội vàng chạy tới.

    Toàn bộ gia sản của bọn họ đều đã nằm trong tay bọn dân bản xứ, hơn nữa nếu không có bọn chúng dẫn đường, sẽ phi thường nguy hiểm.

    Vài tên dân bản xứ vừa chạy vừa kêu lên một ít thổ ngữ, bọn họ tay chân mẫn tiệp, một chút đã biến mất vào rừng sâu, không còn thấy hình dạng.

    Lý Cần thấy thế liền khẩn trương đến sốt vó:”Ô… Sếp, thảm rồi, bọn họ chạy mất rồi. Chết chắc, vì sao bọn họ lại chạy trốn? Sếp, bọn họ nói bọn họ đắc tội với ai vậy?”

    Đới Nhạc tức giận nói: “Bọn họ không dám đắc tội hồ tiên, muốn nhanh chóng trở lại làng để cử hành nghi thức tế tự. Hành lý của chúng ta coi như đi tong rồi.”

    “Trời ạ! Tự dưng sao lại liên quan đến hồ tiên? Bọn người này thực sự là điên rồi.”

    “Hừ, đều không phải do cái tên gay ăn mặc như hồ ly kia ban thưởng cho sao!”

    Ây da, sao sếp cứ bảo Định Vân vương tử là gay a, gọi là vẻ đẹp trung tính thì đúng hơn chứ. Sếp thực sự là lão già vô duyên, một điểm thẩm mỹ cũng không có. Lý Cần trong lòng âm thầm kiến nghị, bất quá có cho vàng, hắn cũng không dám nói ra nửa chữ:”Hắc hắc, sếp, chúng ta bây giờ phải làm sao đây?”

    “Câm miệng, để ta suy nghĩ.”

    Đới Nhạc cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp chuyện khó xử như thế, không khỏi khổ não vò đầu bứt tóc.

    “Ha ha…”

    Định Vân vương tử nhìn sự việc phát sinh thì có chút hả hê,phát ra tiếng cười lớn, cao ngạo hất cằm : “Con gấu chết, hiện tại người của ngươi đều chạy rồi, đông tây cũng không có ai, ta xem ngươi làm sao bây giờ? Có muốn ta chia cho một ít vật tư cùng lương thực không?”

    “Ai nha, như vậy thật sự là quá tốt, Định Vân vương tử thực sự là có tấm lòng Bồ Tát a.”

    Lý cần cảm kích nói.

    “Thế nhưng ta có điều kiện.”

    “Điều kiện gì, Định Vân vương tử nói mau, chúng ta đều đáp ứng ngươi.”

    “Điều kiện rất đơn giản, chỉ cần con gấu chết chịu xin lỗi bản vương tử một câu, ta có thể bỏ qua tất cả.”

    “Xin lỗi ngươi hả?”

    Đới Nhạc tức giận đến nổi trận lôi đình: “Ngươi nằm mơ đi!”

    “Sếp, sếp, bình tĩnh một chút. ”

    Lý Cần vội vã kéo y đến một bên: “Nếu chúng ta không tìm ra thần điện, muốn trở về nhà, cũng cần có vật tư a. Huống chi ngươi còn phải đi đến thần điện để tìm kiếm tung tin của lão gia mà. Vì vậy, ngươi nên xin lỗi Định Vân vương tử một câu đi a, nếu không nhẫn thì đại sự sẽ bất thành.”

    “Nhẫn cái rắm!”

    Đới Nhạc hung hăng chửi cho hắn một câu!:”Muốn ta xin lỗi tên yêu đạo kia, trừ phi ta chết!”

    Mang Nhạc lớn giọng như vậy, Định Vân đứng ở xa xa cũng nghe thấy: “Xì, vậy bản vương tử sẽ chờ xem con gấu lớn chết như thế nào.”

    “Vương tử, như vậy không được đâu!”

    Thiếp thân thị nữ đứng bên cạnh nhanh chóng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Thánh Sử đã nói gì chẳng lẽ vương tử đều quên hết?”

    “A?” Định vân ngẩn người. Đúng vậy, vì con gấu kia mà hắn hồ đồ mất rồi:”Thế nhưng bản vương không ưa con gấu thúi kia, làm sao dùng sắc dụ y được a?”

    “Vương tử, dù đáng ghét như thế nào cũng phải nhẫn nhịn, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn. Đây chính là sự việc liên quan đến số phận thánh quốc của chúng ta. Vương tử phải nhẫn nhẫn a, quay về với cùng với ‘ hồ chi hoàn ’ trên tay, danh tiếng của ngươi có thể sẽ rất rạng rỡ đó nha!”

    Tiểu Nhu vội vã nhẹ giọng khuyên bảo.

    “Nói xong chưa. Hảo, bản vương tử sẽ làm cho con gấu thúi phải quỳ gối dưới chân,sau đó ta sẽ một cước đá văng y!”

    Định Vân nghiến răng nghiến lợi nói.

    Tiểu Nhu che miệng cười: “Bằng mị lực của vương tử chúng ta, sẽ dễ như trở bàn tay.”

    “Chỉ mình Tiểu Nhu biết cách làm cho bản vương hài lòng.”

    Định Vân cười cười nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

    “Thôi vương tử nhanh đi trấn an Đới tiến sĩ một chút đi.”

    Tiểu Nhu đẩy lưng hắn.

    “Được rồi.” Định Vân vương tử bất đắc dĩ đành thở dài, đi nhanh về phía con gấu thúi.

    “Ngươi lại muốn làm gì chứ?”

    Đới Nhạc một điểm cũng không có hảo cảm với con hồ ly này.

    Định Vân hấp khí rồi hấp khí, cưỡng chế lửa giận muốn bóp chết tên xú nam nhân này xuống, miễn cưỡng dùng nụ cười mỉm mê người: “Đới tiến sĩ, vừa rồi đều là hiểu lầm. Kỳ thực bản vương tử đối với học thức khảo cổ của tiến sĩ kính ngưỡng đã lâu, cho nên mới đi van xin Thượng Quan Ngọc, mong muốn được đi theo bên cạnh ngươi để học hỏi.”

    “Phải không?” Đới Nhạc hoài nghi nhìn hắn một cái.

    “Đương nhiên là thật. ”

    Tiểu Nhu ở bên cạnh hỗ trợ cổ vũ: ” vương tử chúng ta rất ngưỡng mộ học vấn của ngươi, xin ngươi cho chúng ta đi theo bên cạnh ngươi nha, vả lại tiến sĩ cũng cần vật tư cùng lương thực mà, chúng ta bảo đảm sẽ không cho gây phiền phức cho ngươi.”

    Đới Nhạc nghe đến đó, sắc mặt hòa hoãn không ít.

    Lý Cần nhìn thấy sự tình có chuyển biến, vội vã nắm lấy cơ hội: “Thật tốt quá, sếp. Ngươi xem vương tử bọn họ có thành ý như vậy, ngươi đáp ứng đi.”

    “… Ân.” Đới Nhạc trầm ngâm trong chốc lát, rốt cục khẽ hừ nhẹ một tiếng, rốt cuộc cũng đáp ứng rồi.

    Tiểu Nhu lúc này mới thở dài một hơi. Nàng phụng mệnh Thánh Sử theo chăm sóc vương tử, không để cho hắn tùy hứng quá mức … lần này Mang tiến sĩ chịu đáp ứng cho bọn họ đi theo, nhiệm vụ lần này cuối cùng cũng có một bước khởi đầu êm xuôi..”

    Thuộc truyện: Hồ Lý Hồ Đồ Ái Thượng Nhĩ