Hồ Lý Hồ Đồ Ái Thượng Nhĩ – Chương 3

    Thuộc truyện: Hồ Lý Hồ Đồ Ái Thượng Nhĩ

    Định Vân vương tử mỗi lần đi du lịch,đều thập phần phô trương thanh thế.

    Ngoại trừ dẫn theo sủng vật Tiểu Bạch hồ mà hắn thương yêu nhất —— Cầu Cầu,cùng sáu gã thị vệ, sáu thị nữ, ngoài ra còn có hai mươi mấy người đi theo để khuân vác nhu yếu phẩm.

    Lý Cần nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như thế, có thể nói là thật sự được mở rộng tầm mắt.

    “Oa, trong đây thật là xa hoa.”

    Lý Cần vuốt ve lớp da dê lót trên vách lều, tự đáy lòng phát sinh lời tán thưởng.

    Bên trên lều có đặt huy chương hoàng thất thật to,phía dưới còn thêu một chữ ‘H’ nho nhỏ.

    “Oa, thiệt là danh giá quá đi.”

    “Lý trợ lý có con mắt quan sát khá tốt đấy.”

    Tiểu Nhu mỉm cười: ” Vương tử của chúng ta tại Âu Châu rất được hoan nghênh.Người giao thiệp rộng rãi,quen biết rất nhiều tổng tài của các tập đoàn nổi tiếng trên thế giới. Cái lều này chính là hàng độc nhất vô nhị đấy, là do bọn bọn họ tặng cho vương tử của chúng ta vào ngày sinh nhật.”

    “Oa, quá lợi hại.”

    Lý Cần hiện tại đối với Định Vân vương tử càng thêm sùng bái.

    “Tiểu nhu, mời Lý trợ lý vào đây dùng trà.”

    Bên trong đột nhiên vang lên thanh âm của Định Vân vương tử.

    “Thực sự ta có thể đi vào sao?”

    Lý Cần kinh hỉ hỏi.

    “Đương nhiên là có thể, mời vào.” Tiểu nhu cười cười vén tấm màn lên.

    Lý cần mới bước vào,nhìn thấy cách bài trí bên trong, quả thực nghĩ mình vừa lạc bước đến một thế giới khác.

    “Oa, Đây… Đây là hoàng cung sao?”

    Toàn bộ mặt sàn đều được trải thảm lông mềm mại, ở giữa là một bàn ăn xa hoa, sau lưng còn hé ra cái cái giường lớn phủ tơ lụa màu vàng óng.

    Cứ như không phải đang ở trong khu rừng già hẻo lánh, mà là ở tại hoàng cung a!

    Định Vân vương tử ngồi sau bàn ăn,cả người lấp lánh ánh bạc, nhìn thấy nam nhân đang mục trừng khẩu ngốc mà không khỏi buồn cười: “Lý trợ lý, mời ngồi.”

    “A? Ta có thể chứ? Cảm tạ vương tử.”

    Lý Cần cẩn cẩn dực dực,đặt mông ngồi lên chiếc ghế mềm mại.

    “Tiểu Nhu, rót cho Lý trợ lý một chén hồng rượu.”

    “Dạ.”

    “Không được, không được.”

    Lý Cần vội vã cự tuyệt: “Cảm tạ vương tử, thế nhưng ta… ta không thể uống được,sếp của chúng ta đã có quy định, trong lúc làm nhiệm vụ thì tuyệt đối không được uống rượu.”

    “Nhưng đây là loại rượu lâu năm mà bản vương mang đến từ thánh quốc, rất là ngon, ngươi nhất định phải nếm thử, nếu không sẽ hối hận lắm đó.”

    “Đúng vậy, Lý trợ lý, ngươi cũng đừng quản mấy cái quy định đó nữa, chỉ uống một chén thôi cũng được, sếp các ngươi chắc cũng không biết đâu.”

    Tiểu Nhu cũng hỗ trợ mời rượu.

    “A… Được rồi.”

    Lý Cần kỳ thực đã sớm xiêu lòng, vội vã cầm lấy chén rượu uống thử một ngụm.

    “Thế nào? Mùi vị ra sao?”

    Định Vân mỉm cười nhìn hắn.

    “Hảo… Hảo tửu! Ta đời này chưa từng uống qua lọai rượu nào ngon như vậy a!” Lý Cần hưng phấn,ngửa cổ nốc cạn chén rượu.

    “Thật tốt quá, ta thật vui vì Lý trợ lý thích nó, Tiểu Nhu, rót thêm rượu.”

    “Dạ, vương tử.”

    Lý Cần được vương tử nhiệt tình khoản đãi, liên tiếp uống hết mấy chén, hoàn toàn không biết loại hồng rượu này có tác dụng chậm lại thập phần lợi hại,nên tiểu trợ lý cứ như vậy mà bị quá chén.

    “Vương… Vương tử, ngươi… ngươi thực sự là người tốt…”

    Hai mắt Lý Cần lờ đờ mông lung ngước lên nhìn Định Vân vương tử, giơ ngón tay cái lên để tán thưởng.

    “Lý trợ lý —— ”

    “Không nên gọi Lý trợ lý! Gọi Tiểu Lý là được rồi, được vương tử để mắt đến thật là vinh dự, người muốn ta làm cái gì thì cứ nói, Tiểu Lý ta dù có nhảy vô chảo dầu sôi sục cũng không chối từ!”

    Lý Cần cố sức vỗ vỗ bộ ngực.(Giống em Tiến quá =)))

    “Bản vương tử thực sự là quá cảm động, kỳ thực… ta đúng là có việc muốn nhờ ngươi hỗ trợ.”

    “Vương tử cứ nói đi!”

    “Là như vậy,ta chỉ muốn hỏi ngươi chuyện này, nghe nói ngươi theo tiến sĩ Đới đã khá nhiều năm rồi đúng không?”

    “Đúng vậy… Ách!”

    Lý Cần nấc lên một hơi rượu: “Ta theo sếp đã năm năm rồi, cùng y đi qua đại giang Nam Bắc a…”

    “Vậy ngươi hẳn là biết rõ gia cảnh của y chứ?”

    “Đương nhiên rồi!”

    Lý cần chỉ chỉ tay vào mặt mình: “Cả nhà của y có bao nhiêu con gián ta còn biết nữa là…”

    “Con gián?!”Một người khiết phích điên cuồng như Định Vân vương tử vừa nghe thấy hai chữ ‘ con gián ’ thì thiếu chút nữa đã phun hết đống thức ăn ra ngoài.

    “Vương tử, ổn định đi. Chính sự quan trọng hơn.”

    Tiểu Nhu đứng bên cạnh giúp vương tử định thần, một bên ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nhắc nhở.

    “Hảo…” Định Vân hít sâu một hơi, cưỡng chế cảm giác buồn nôn xuống:”Tiểu Lý, bản vương hỏi một điều nữa, trên người sếp của ngươi có mang theo một chiếc nhẫn gia truyền đúng không?”

    “Ách.” Lý Cần lại nấc một cái: “Chiếc nhẫn?”

    “Đúng, là một chiếc nhẫn làm bằng gỗ, ngươi có từng thấy qua không?”

    “Nga, cái kia a, ta đương nhiên là biết.”

    “Thật chứ?”

    Định Vân vương tử kinh hỉ vạn phần:”Vậy nó ở nơi nào? Hay là trên người của Đới tiến sĩ?”

    Nếu đúng là như vậy, hắn liền dùng gập đập cho con gấu thúi bất tỉnh, tháo chiếc nhẫn rồi bỏ chạy, triệt để thoát ly khỏi cái địa phương ẩm thấp quỷ quái này, quay về với Pa-ri hoa lệ của hắn, tha hồ tiêu dao tự tại.

    Không ngờ lời nói tiếp theo của nam nhân đã triệt để đánh tan mộng đẹp của vị vương tử.

    ” Chiếc nhẫn kia a… Không có trên người của sếp…”

    Lý cần cười khúc khích: “Bất quá ta biết nó ở nơi nào, hi.”

    “Ở nơi nào? Mau nói cho bản vương nghe, bản vương sẽ ban thưởng cho ngươi.”

    “Chiếc nhẫn kia… ở tại ‘ Cửu hồ thần điện ’!”

    “Cái gì?!”

    Định Vân nghe vậy nhất thời sửng sốt.

    “Len lén nói cho ngươi biết nha. ”

    Lý Cần đè thấp tiếng nói: ” Chiếc nhẫn đó … cha của sếp luôn mang trên người,nhưng hiện tại Đới lão gia đã bị mất tích rồi. Một tháng trước, y đi tìm kiếm ‘ Cửu hồ thần điện ’ thì không thấy trở về… Lần này sếp đến đây là để tìm lão gia đó.”

    “Trời ạ, thế nào lại phức tạp như thế?” Định Vân nghe vậy quả thực khóc không ra nước mắt.

    Hắn còn tưởng rằng chỉ cần dùng mỹ nhân kế dụ dỗ tên xú nam nhân kia, khiến y cam tâm tình nguyện đưa ‘ Hồ chi hoàn ’ cho hắn là xong chuyện, không ngờ bây giờ lại phải bồi con gấu thúi đi tìm ‘ Cửu hồ thần điện ’gì gì đó, thực sự là khiến kẻ khác thổ huyết mà.

    “Vương tử, đừng tức giận nữa. Phải có lòng tin a,hãy tin là không lâu nữa chúng ta sẽ tìm được.”

    Tiểu Nhu nhìn thấy bộ dáng uể oải của chủ tử, vội vã ôn nhu trấn an.

    “Không không, Tiểu Nhu muội muội ngươi nói sai rồi.”

    Lý Cần vươn một ngón tay ra lắc lắc: ” ‘ Cửu hồ thần điện ’ này không dễ dàng tìm ra đâu. Tuy rằng sếp của ta có mang theo bản đồ cơ mật, nhưng kết quả chúng ta đi lòng vòng trong khu rừng suốt mấy ngày cũng chưa thấy được một manh mối nhỏ.”

    “Trời ạ…! Với loại tốc độ này, đợi đến khi tìm được ‘ Cửu hồ thần điện ’ chắc tóc của bản vương đã bạc trắng hết cả!”

    “Tóc của vương tử vốn là màu trắng mà.”

    Lý Cần khó hiểu nháy mắt mấy cái.

    “Ngươi mù à? Ai nói cái này là màu trắng? Là lấp lánh ánh bạc a!”

    Vị vương tử có mái tóc… vừa ‘lấp lánh ánh bac’ lại vừa dài đang thập phần tức giận trừng mắt nhìn hắn.

    “Vương tử, bây giờ không phải là thời điểm để tranh luận vấn đề này.”

    Tiểu nhu nhịn không được đứng ở một bên đảo cặp mắt trắng dã:”Lý trợ lý, ngươi xác định chỉ cần tìm được ‘ Cửu hồ thần điện ’ là có thể tìm được chiếc nhẫn đúng không —— nhưng lỡ như phụ thân của Đới tiến sĩ bị mất tích nở nơi nào khác thì sao?”

    Lý Cần đã uống đến say khướt, cũng không suy nghĩ nhiều: “Ách, không phải, bởi vì trong lần liên lạc cuối cùng, lão gia nói là đã vào bên trong thần điện, nhưng sau đó điện thoại đột nhiên mất tín hiệu… Vì vậy sếp thập phần xác định là lão gia đang ở trong thần điện.”

    “Nói như vậy, chúng ta nhất định phải tìm được ‘ Cửu hồ thần điện ’.”

    Định Vân vương tử khổ sở hé miệng.

    “Xem ra không còn phương pháp nào khác, vương tử.”

    Tiểu nhu cũng rất phiền não: “Nếu không tìm được thần điện thì ‘ Hồ chi hoàn ’ sẽ vĩnh viễn biến mất…”

    Hai người đều cảm thấy tiền đồ sau này quả là một mảnh hắc ám, cau mày thở dài, không để ý đến Lý Cần ở bên cạnh,còn đang uống đến tối tăm mặt mũi….

    Đã đi được ba ngày.

    Nếu theo bản vẽ của địa đồ thì bọn họ hẳn là đã đi xuyên qua khu rừng rậm,nhìn thấy một gốc cây đại thụ thần bí, nhưng không biết vì sao, hiện tại bọn họ vẫn đi loanh quanh trong rừng,luôn quay về chỗ cũ…

    Mỗi ngày khởi hành từ lúc mặt trời mọc, đi đến khi mặt trời xuống núi,sự kiên trì cuối cùng cũng đã dùng hết, Định Vân vương tử rốt cục nhịn không được,bắt đầu la mắng: “Ê, gấu thúi, cái bản đồ của ngươi rốt cuộc có chính xác không a? Hại bản vương đi đường mệt muốn chết luôn.”

    “Đi mệt muốn chết?”

    Đới Nhạc cười lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn cái tên ăn chơi trác táng kia một cái: “Ngươi đều ngồi ở trên kiệu to được bốn người khiêng a, mệt cái rắm.”

    Định Vân vương tử đúng là đang ngự trên chiếc kiệu mềm mại xa hoa, được bốn gã thị vệ khiêng đi, chân không dính đất, nửa điểm khí lực cũng không hao tốn.

    “Ngồi kiệu cũng sẽ mệt a, ngươi cứ đi lung tung như thế, khiến đầu của ta rất choáng:” Vuốt ve Tiểu Bạch hồ trong lòng, Định Vân tức giận,ai oán cãi lại.

    “Vậy về đi, ta có cầu ngươi đi theo ta không? Mệt thì mau cút!”

    Đới Nhạc nhìn tình hình không khả quan trước mắt cũng sắp phát điên rồi, vậy mà bây giờ tên vương tử kia còn muốn làm phiền y, thực sự là chịu hết nổi.

    “Ngươi a,cái con gấu chết tiệt này nói chuyện sao khó nghe vậy chứ, ngươi cho là bản vương thích tới nơi này a, nếu không —— ”

    “Vương tử!”

    Tiểu Nhu vội vã đi tới bên cạnh kéo ống tay áo của hắn, ngăn cản hắn không được làm lộ chuyện:”Đới tiến sĩ không nên để ý, vương tử của chúng ta có thể là quá mệt mỏi, Hay là cho chúng ta nghỉ ngơi một chút được không.”

    “Đúng vậy, đúng vậy.” Lý Cần cũng nhanh chân chạy lên giảng hòa: “Trời cũng sắp tối rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị đóng trại.”

    Hai người đều sợ chủ tử của mình nổi lên cơn điên, vội vã tách bọn họ ra xa một chút.

    “Hanh, con gấu chết giẫm, tám phần mười là đố kị bản vương có khuôn mặt đẹp hơn y, mới cả gan kiếm chuyện với ta như vậy. Cầu Cầu, ngươi thấy có đúng hay không?”

    Nằm trên lớp thảm lông mềm mại, Định Vân hỏi Tiểu Bạch hồ đang nằm bên cạnh mình.

    Đáng tiếc Cầu Cầu phi thường không giữ thể diện cho hắn,liên tục lắc đầu.

    “Cầu Cầu! Ngươi là loại ăn cây táo, rào cây sung!”

    Định Vân cầm lấy cái gối, đánh nhẹ lên người của nó.

    Tiểu Bạch hồ bướng bỉnh thè lưỡi ra trêu tức chủ nhân của mình, sau đó nhanh như chớp mà chạy mất.

    “Còn dám chạy, đi luôn đi,đừng trở về!”

    “Vương tử xin bớt giận, hà tất chấp nhất với một con vật. Hiện tại vương tử nên lấy nhiệm vụ làm trọng, không nên gây xung đột với Đới tiến sĩ, nếu vạn nhất chọc giận y, y không mang theo chúng ta đi tìm thần điện, nhiệm vụ cũa chúng ta sẽ không có biện pháp hoàn thành đâu.”

    Tiểu Nhu đứng bên cạnh vừa bứt một trái nho đưa đến bên miệng của hắn, vừa ám chỉ cho thị nữ quạt mạnh tay hơn một chút, hy vọng có thể hay làm dịu bớt cơn tức của vương tử.

    Đáng tiếc hình như một điểm hiệu quả cũng không có.

    “A a a —— nhiệm vụ! Nhiệm vụ! Ta không bao giờ … muốn nghe thấy hai chữ đó nữa! Ta chịu không nổi cái nơi quỷ quái này! Bản vương phải về Pa-ri!” Định Vân kêu to nhảy dựng lên, lửa giận trùng trùng mà chạy thẳng ra bên ngoài——

    “Ai nha, chúng ta mau gọi vương tử trở lại.” Vài thị nữ khẩn trương định chạy theo.

    “Yên tâm.”

    Tiểu Nhu phất tay ngăn các nàng lại: “Vương tử được nuông chiều từ bé, không dám đi quá xa đâu. Chờ hắn tỉnh táo lại thì sẽ trở về. Các ngươi cứ lui xuống nghỉ ngơi đi.”

    “Dạ, chị Tiểu Nhu.”

    Định Vân vương tử quả nhiên đúng như thiếp thân thị nữ đã sở liệu, không có can đảm chạy quá xa.

    Tức giận chạy được một quãng ngắn,khu rừng già rập rạp lại tối đen,cảnh sắc tựa như một bàn tay đầy móng vuốt sắc nhọn của ác ma, khiến hắn sợ đến mức lập tức ngừng cước bộ.

    Ô… Thật là khủng khiếp, bản vương không nên đùa giỡn với tính mệnh trân quý của mình,phải mau mau trở về thôi.

    Ngay khi Định Vân xoay người muốn trở về ,dước gốc cây đại thụ phía trước thấp thoáng một bóng đen thật to lớn, làm hắn sợ đến mức đứng ngay tại chỗ hét rầm lêm ——

    “A a a —— quỷ a!”

    Định Vân rất muốn bỏ chạy, nhưng hai chân bất đắc dĩ trở nên xụi lơ,cố thế nào cũng không động đậy, chỉ còn cách đứng tại chỗ cố sống cố chết thét chói tai ——

    “Tên ngốc này! Quỷ đâu mà quỷ?”

    Đến khi bóng đen kia đi tới trước mặt hắn, hắn mới phát hiện đối phương chính là tên xú nam nhân mà hắn chán ghét đến cực điểm.

    “Ngươi …Cái con gấu chết này! Sao lại ở đây giả thần giả quỷ chứ? Muốn hù chết người a.”

    “Ta giả thần giả quỷ? Bổn đại gia đang đứng đây tiểu, tự dưng có một con hồ ly lẳng lơ,nhát như chuột chạy đến nơi đây rống la om sòm, khiến bổn đại gia mất hết hứng để tiểu. ngươi còn dám vừa ăn cướp vừa la làng?”

    “Ngươi gọi ai là hồ ly lẳng lơ a?”

    Định Vân tàn bạo trừng mắt nhìn y, hận không thể chọt vài cái lỗ trên người con gấu thúi kia.

    “Hanh, nhìn cách ăn mặc của ngươi kìa, phục trang đẹp đẽ, trang điểm xinh đẹp, đó là để đi thám hiểm rừng sao? Rất giống với bọn bán rẻ tiếng cười trong quán bar.”

    Đới Nhạc không chút khách khí phê bình quần áo của hắn.

    Định Vân vương tử ngày hôm nay mặc chính là bộ y phục do nhà thiết kế nổi danh nhất Pa-ri thiết kế cho,chiếc áo sơ mi lụa màu trắng được đính rất nhiều đá quý.

    “Con gấu chết tiệt! Ngươi dám bảo bản vương là kỹ nữ? Ta giết ngươi!”

    Ngay khi Định Vân giơ tay lên, chuẩn bị tri triển một ít quyền cước công phu dạy tên kia một bài học, đột nhiên trên bầu trời vang lên vài âm hưởng bất minh,âm thanh càng lúc càng to hơn, hằng hà sa số bóng đen đang bay về phía bọn họ——

    “A a a ——cái gì vậy?!”

    Định Vân vương tử kinh hoàng phát ra tiếng thét chói tai, không ngừng quơ hai tay phủi đi mấy con côn trùng to lớn đang bám lên người.

    “Chết tiệt! Chính là bướm độc! Mau cởi y phục của ngươi ra!”

    Đới Nhạc nhào tới, vội vàng xé bỏ y phục của hắn.

    “A a a —— không được, ta không cởi! Vương bát đản, ngươi đừng làm vậy!”

    Ô… Cái con gấu thúi chết tiệt, tự nhiên muốn hắn cởi y phục, chắc là muốn nhìn thấy làn da trắng trong mỹ lệ không tì vết của hắn chứ gì. Nằm mơ đi a.

    “Ngu ngốc a! Bảo thạch trên y phục phát ra tia sáng hấp dẫn những con bướm độc này, còn không mau cởi ra, muốn tìm cái chết sao?”

    Định Vân nghe vậy mới chịu nhìn kỹ lại, đúng là con gấu thúi nói không sai, mấy con bướm quả nhiên đều bu lên đống đá quý của hắn.

    Ô… Hắn chỉ nghe qua thiêu thân lao đầu vào lửa, chưa từng nghe qua bướm lao đầu vào bảo thạch a? Khu rừng này thật là quá sức quỷ dị.

    Định Vân khóc không ra nước mắt, ba chân bốn cẳng kéo y phục xuống, quăng ra thật xa——

    Đoàn bướm độc quả nhiên liền bay theo mớ y phục kia ——

    “Phù phù… Nguy hiểm thật… Cuối cùng cũng đi…”

    Định Vân cả người xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất.

    Đới Nhạc lần đầu tiên thấy cậu ấm này chật vật như thế, nhịn không được mà muốn trêu cợt hắn một chút:”A ——phía sau ngươi còn có một con thật lớn kìa!”

    “A a a —— người cứu mạng a ——”

    Định Vân sợ đến mức hồn bay đi mất, thoáng cái đã nhảy dựng lên, lao gọn vào trong lòng nam nhân, tứ chi cùng sử dụng,gắt gao ôm lấy y.

    Tư thế của hai nam nhân nhất thời trở nên có chút ám muội.

    Định Vân vương tử hai tay ôm cổ nam nhân, hai chân quấn chặt vào thắt lưng của y, nửa thân trên xích lõa, bộ ngực dính sát vào khuôn ngực rắn chắc của nam nhân.

    Đây là lần đầu tiên hai người thân mật tiếp xúc như vậy, da thịt tương thiếp.

    Khi ánh mắt tương giao, hai người đều nhịn không được mà cảm thấy một trận mặt đỏ tim đập.

    Đới Nhạc, ngươi thật ngu ngốc, có phải do đã lâu không được gần nữ nhân, nên đối với con hồ ly lẳng lơ này lại động dục, dù có quá đói bụng cũng không được ăn bậy chứ. Đới Nhạc âm thầm phỉ nhổ chính mình.

    Thế nhưng… lông mi của hắn sao lại dài như vậy a? Một đôi mắt phượng rất câu hồn, da vừa mềm vừa trắng, một lỗ chân lông cũng không có, xem xong chỉ muốn…….

    Ngay khi ***g ngực của Đới Nhạc đang không ngừng khiêu vũ loạn xạ, nội tâm người kia cũng đang âm thầm giao chiến.

    Sao con gấu thúi lại có đôi mắt đẹp vậy a,đen láy sâu thẳm, bình lặng trong trẻo như mặt nước,thân thể cường tráng rắn chắc ôm vào có cảm giác thật an toàn… Chờ một chút, chậm đã, ngươi đường đường là vương tử một quốc gia,sao lại phát xuân với con gấu thúi này chứ, mắt ngươi bị mù rồi, hay là uống nhầm thuốc? Định Vân nhịn không được mà nhục mạ chính mình.

    Trong đầu hai người đều đang miên man suy nghĩ, hoàn toàn quên mất là phải tách nhau ra, thế cho nên,khi Cầu Cầu nghe được tiếng kêu thảm thiết của chủ nhân, liền dẫn theo một đống nhân mã tới ‘ cứu giá ’, ….. Đến nơi thì thấy được một hình ảnh kinh điển——

    Hai người nam nhân đang gắt gao ôm nhau, thâm tình nhìn vào đôi mắt của nhau……

    “Trời ạ, sếp ——” Lý Cần phát ra một tiếng thét kinh hãi.

    “Trời ạ, vương tử——” Tiểu Nhu cũng phát ra một tiếng thét kinh hãi!

    “Ngô thu, ngô ngô chiêm chiếp ( trời ạ, hai người các ngươi)——” Cầu Cầu cũng phát ra một tiếng thét kinh hãi! ( cute óa)

    Đới Nhạc cùng Định Vân vẫn im lặng không phát ra bất luận thanh âm gì, bởi vì —— bọn họ đã hoàn toàn bị hóa đá…

    Thuộc truyện: Hồ Lý Hồ Đồ Ái Thượng Nhĩ