Home Đam Mỹ Hoặc Loạn Quỹ Tích – Qũy Đạo Hỗn Loạn – Chương 59: Phiên ngoại 1: Giải dược – 1

    Hoặc Loạn Quỹ Tích – Qũy Đạo Hỗn Loạn – Chương 59: Phiên ngoại 1: Giải dược – 1

    Thuộc truyện: Hoặc Loạn Quỹ Tích – Qũy Đạo Hỗn Loạn

    Năm 1998:

    “Harry, cậu thật sự quyết định?” Hermione lo lắng nhìn Kẻ Được Chọn vì trải qua lễ rửa tội chiến tranh càng trưởng thành.

    “Ừ, thầy ấy làm nhiều chuyện vì mình như vậy, mình vẫn luôn hiểu lầm thầy ấy… Đây là điều duy nhất mà mình có thể làm được.” Harry nhìn bóng dáng không động đậy trên giường, “Mình không thể mở to mắt nhìn thầy ấy chết được.”

    “Nhưng cậu có thể bảo đảm thời không kia có giải dược xóa hết nọc rắn, cũng có thể làm Snape tỉnh táo lại?” Ron không thể nào tin được nói thầm, “Thật ra cậu không cần phải làm thế…”

    “Không thử làm sao biết được?” Harry cũng hiểu được ý Ron muốn khuyên mình, nhưng cậu sẽ không vì vậy  mà thay đổi ý kiến, “Mình đi tới thời không mười năm sau, chắc chắn sẽ có người có thể làm ra giải dược.” Bức ảnh Dumbledore nói cậu có thể đi tìm Snape thời không kia, chỉ sợ có thể cứu bậc thầy độc dược chỉ có bản thân thầy ấy… Harry không hỏi vì sao ông cụ lại chắc chắn như vậy, anh không cần đáp án, anh chỉ muốn một kết quả – chỉ cần Severus Snape còn sống.

    Năm 2008:

    Harry ôm Snape mê man xuất hiện trong Rừng Cấm, anh cảnh giác mà nhìn cảnh tượng xung quanh, bỗng nhiên ngẩn người, cây cối cao cao chặn ánh mặt trời, bóng cây loang lổ và lấm tấm in trên mặt đất, anh thấy một cô bé con mặc váy hồng, kéo theo một con gấu bông sôi nổi dẵm lên những vệt nắng, miệng ậm ừ nhạc điệu không biết tên, mái tóc đen dài mượt mà nhảy nhót theo làn gió, như thiên sứ đang chơi trong rừng vậy.

    Một đám chim nhỏ vì họ tới mà tung cánh bay đi, cô bé con phát hiện ra họ, vui vẻ cười nhắm tịt mắt lại, chạy tới chỗ họ, “Papa!” Đến gần thì khựng lại, mở to đôi mắt xanh biếc trong veo như đá quý cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Harry, “Anh không phải papa.” Cô bé chu môi, nhanh chóng lùi sau vài bước, trốn phía sau con gấu bông chợt biến to, hoảng sợ ló đầu ra bên cạnh con gấu bông lông xù.

    Cô bé gọi mình là papa? Tư duy Harry dừng lại một lát, lập tức anh nhớ tới nơi này là năm 2008, cô bé con chưa đến 5 tuổi trước mắt, chính là con gái thời không này của anh? “Ưm… Anh không phải là kẻ thù… Không, ý anh là anh không phải người xấu…” Anh theo thói quen định gãi đầu, nhưng ôm Snape hiển nhiên không có rảnh tay, “Papa em là Harry Potter?”

    “Anh quen papa sao? Anh giống hệt papa á!” Có lẽ là không cảm nhận được ác ý, cô bé con không sợ hãi, vô cùng tò mò về Harry.

    “Ơ, coi là vậy đi. Em có thể mang tụi anh đi gặp papa em không?” Harry cố gắng nói một cách chân thành. Nhất thời anh còn chưa thích ứng được không khí bình thản này, chiến tranh và đủ loại sự cố đã làm thần kinh anh không thể bình tĩnh được, giống như sau cái cây đại thụ kia sẽ đột nhiên nhảy xổ ra vài Tử thần Thực tử vậy.

    Cô bé con nghiêng đầu dường như đang lo lắng, cô bé soi kỹ Harry, và thứ mà bao kín lại trong ngực đối phương, gắng gượng ra vẻ gật gật đầu, “Được rồi, có điều anh trai lớn phải mua kẹo cho Bady! Bady rất thích kẹo!”

    Harry không nhịn được nở nụ cười, bắt đầu từ chiến tranh, đã lâu rồi anh chưa từng thả lỏng mà mỉm cười như vậy, “Em tên là Bady? Em yên tâm, về sau anh trai lớn sẽ mua cho em thật nhiều thật nhiều kẹo.”

    Bady kéo một tay con gấu bông dẫn đường, hiện dấu vết trên mặt đất, Harry chú ý tới con gấu bông này không những có thể thay đổi được kích cỡ mà còn có thể giữ sạch sẽ. Lần đầu tiên Harry phát hiện Rừng Cấm cũng có thể an bình như thế, anh không cảm giác được bất cứ nguy hiểm nào, nếu không phải cô bé con nói cho anh biết sẽ tới lâu đài Hogwarts rất nhanh thôi, anh sẽ cho rằng đây chỉ là một khu rừng nhỏ trong biệt thự quý tộc nào đó.

    Mười năm về sau lâu đài Hogwrats dường như không hề trải qua chiến tranh, vẫn trang trọng uy nghiêm tràn ngập yên bình, giống như một ông cụ trí tuệ, chứng kiến mỗi một cuộc đời bảy năm học của một cậu bé. Harry không hiểu sao có chút buồn bực, anh nhớ lại lâu đài ánh lửa nổi khắp bốn phía khói dày đặc cuồn cuộn, còn cảnh tượng tồi tàn sau chiến, anh tin rằng trải qua tu sửa, Hogwarts thời không của họ chắc chắn sẽ huy hoàng như ngày xưa, giống như hiện tại anh nhìn thấy vậy.

    Hogwarts đang là kỳ nghỉ hè, dọc theo đường đi cũng không thấy ai. Bady dẫn bọn họ vào văn phòng giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, con gấu bông lại thu nhỏ một lần nữa được cô bé ôm vào lòng, cô bé nói với bức ảnh đối diện, “Dì à, papa ở bên trong không ạ?”

    Người phụ nữ cao quý trong bức ảnh mỉm cười trả lời, “A, dì xin lỗi cục cưng, giáo sư Potter rời văn phòng chốc lát, thầy ấy nói thầy ấy tới Rừng Cấm tuần tra một chút sẽ nhanh chóng trở về, thầy ấy muốn dì nói với con, ở chỗ này chờ thầy ấy. Hiện tại, mời vào, công chúa nhỏ của chúng ta.”

    “Dạ, cám ơn dì.” Bady dịu dàng trả lời, cửa khẽ khàng mở ra, Harry đi theo cô bé vào văn phòng. Trang trí bên trong có hơi giống phòng sinh hoạt chung Gryffindor, nơi nơi đều là màu vàng và màu đỏ, anh còn nhìn thấy trên lò sưởi đặt một cây chổi bay vô cùng đẹp, còn trong tủ kính, bày đầy mô hình các loại chổi bay, hiển nhiên nơi này giống văn phòng giáo sư lớp Bay hơn, Harry nhìn thôi đã thích nơi này rồi.

    Anh thật cẩn thận đặt Snape lên ghế salon, người đàn ông nhắm chặt mày, gương mặt tái nhợt không hề có cảm xúc, tiếng hô hấp và tim đập nhẹ đến mức không thể nhận ra. Tâm trạng anh lại nặng nề, bác sĩ St Mungo có nói, nếu cứ không nghiên cứu được giải dược, cuộc sống người đàn ông sẽ kết thúc chỉ trong vòng một tháng.

    “Daddy?” Giọng cô bé con bừng tỉnh Harry, không biết khi nào cô bé đã đứng cạnh anh, mắt không chớp nhìn chăm chú vào Snape, “Anh trai lớn à, chú ấy làm sao vậy?”

    “Chú ấy bị ốm, anh đang nghĩ cách để chú ấy tỉnh lại.” Harry khẽ nói, “Chú ấy là một phù thủy vô cùng vĩ đại, chú ấy có thể là người dũng cảm nhất mà anh đã từng gặp.”

    Cô bé con cái hiểu cái không gật đầu, ôm chặt gấu bông trong ngực, “Chú ấy chắc chắn sẽ tỉnh lại.” Sau đó bắt đầu đứng ngồi không yên đi tới đi lui trong phòng, thường liếc người đàn ông trên ghế salon, dường như còn sốt ruột hơn cả Harry, gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập sầu lo.

    Để trấn an đối phương, Harry quyết định nói sang chuyện khác, “Bady, mẹ em là ai?” Đối với vấn đề này bản thân anh cũng rất ngạc nhiên, anh không thấy được đặc thù của những người khác trên người cô bé. Sau khi chiến tranh kết thúc, vì sửa lại án sai cho Snape, tìm kiếm giải dược một đống vấn đề làm anh tốn rất nhiều công sức, thế nên không để mắt đến bạn gái anh Ginny, cuối cùng quan hệ của hai người càng lúc càng mờ nhạt, khi Harry quyết định xuyên qua thời không thì họ chia tay.

    “Bady không có mẹ, nhưng Bady có hai người cha nha.” Cô bé con lại liếc sô pha một cái.

    “Hai người cha?” Harry trợn tròn mắt, cho tới giờ anh còn không biết mình có khuynh hướng đồng tính luyến ái nha! “Một người cha khác của em… ừm, thôi, em không cần nói cho anh.” Anh dùng lực nuốt nước miếng.

    “Chú ấy sẽ tỉnh, đúng không ạ?” Bady cắn môi lại tới gần sô pha, vươn tay muốn chạm vào người đàn ông đang ngủ say, lại rụt lại giữa chừng.

    “Đúng vậy, chắc chắn sẽ.” Ngồi cạnh sô pha, Harry cầm bàn tay lạnh băng của người đàn ông, đồng thời trả lời cô bé, cũng là trả lời cho mình.

    Đúng lúc này, cửa được mở ra, “Papa!” Bady lập tức chạy về phía cửa, Harry cũng căng thẳng đứng lên.

    “Sao vậy? Là ai chọc cô công chúa nhỏ tâm trạng không tốt vầy?” Thanh niên ôm lấy cô bé, véo véo cái mũi cô bé, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm liếc qua người khách trong phòng, thấy Harry thì dường như không hề ngạc nhiên.

    “Papa, cứu chú ấy!” Cô bé con rời khỏi cái ôm của thanh niên, kéo tay đối phương tới sô pha.

    Khi thanh niên thấy Snape thì nheo mắt lại, như không cần giải thích cũng đã hiểu hết, “Nọc rắn Nagini? St Mungo nói y còn dư bao nhiêu thời gian?”

    “Ừm… Đúng vậy, chưa tới một tháng.” Harry âm thâm quan sát thanh niên, người trước mắt này giống anh tới bảy tám phần, nhưng hiển nhiên là trưởng thành mạnh mẽ hơn. Im lặng một lát, anh cảm thấy có một số việc cần phải nói rõ, “Ừm, chúng tôi đến từ năm 1998…”

    “Tôi biết, hai người đi từ Rừng Cấm tới đúng không.” Lời của thanh niên làm Harry nhớ tới trước đó bức ảnh nói đối phương đến Rừng Cấm tuần tra, chẳng lẽ là vì họ? Thanh niên ném một nắm bột floo vào trong lò sưởi, “Severus, anh tới xem cái này.” Rất nhanh, bóng dáng cao lớn quen thuộc liền xuất hiện trong phòng làm việc.

    “Daddy!” Cô bé con mới vừa rồi cầm tay thanh niên không tha giờ lại nhảy về phía người tới, “Daddy! Daddy!” Giống như xác nhận đối phương cũng chưa biết mất, cô ôm chặt đối phương không chịu buông tay, nước mắt trào ra khỏi mi, giọng nói nức nở, “Daddy ôm một cái!”

    “Chuyện gì vậy?” Snape* thuần thục ôm lấy con gái, mặc cô bé cọ vai mình rơi nước mắt. Lạnh lùng nhìn Harry gần như hóa đá, rồi nhanh chóng trao đổi một ánh mắt với thanh niên.

    “Nào, công chúa nhỏ, để papa ôm.” Thanh niên muốn đón cô bé, cô bé lại ôm cổ Snape* càng chặt.

    Snape* nhẹ nhàng vỗ vỗ Kaola nhỏ trên người mình, “Bady, con lại ăn vụng kẹo?”

    “Đáng ghét! Bady mới không có béo!” Cô bé con quệt miệng tự chuyển sang lòng thanh niên, “Daddy ghét nhất!” Ngoài miệng oán giận như vậy, nhưng tay cô bé lại trộm kéo góc áo Snape*.

    Snape* nhanh chóng kiểm tra giáo sư độc dược đang nằm trên ghế salon, cũng không ngẩng đầu lên mà nói, “Potter, cậu cho là chiến tranh chấm dứt là xong? Cậu bỏ Hogwarts đang trùng kiến, bỏ lại một đám Tử thần Thực tử đang lẩn trốn, ném một đám việc rối rắm với những người bạn cũng ấu trĩ như cậu, xuyên qua thời không chỉ vì cứu một tên không có khả năng cứu chữa, bảy năm không hề hòa nhã với cậu, giết chết Dumbledore mà cậu kính yêu nhất, cũng diệt cả đôi song sinh Weasley?”

    “Sao ông có thể…” Harry tức giận đến run người, cậu có rất nhiều lời muốn phản bác, nhưng nhìn người trước mắt gần như giống hệt Snape, cậu lại lập tức đè nén, “… Ông… ông có thể cứu thầy ấy, đúng không?”

    “Cậu cho là y còn muốn sống?” Snape* đứng thẳng dậy, đôi mắt tràn ngập hơi thở chết chóc nhìn Harry, “Nếu là ta, ta sẽ để y chết.”

    “Không được!!” Harry đột nhiên rút đũa phép nhắm thẳng vào lồng ngực ông ta.

    “Hì! Em nói hai người đang làm gì vậy?” Thanh niên ôm cô bé vội vàng đứng ra hòa giải, “Harry cậu yên tâm, anh ấy sẽ không làm thế. Severus anh đừng tranh cãi nữa!”

    “Hừ.” Snape* quay đầu bước đi.

    “Daddy!”

    “Không sao, dady đi lấy độc dược cứu người, sẽ trở về rất nhanh.” Thanh niên vừa dỗ cô bé, vừa chào hỏi Harry, “Đừng căng thẳng như vậy, Harry, tự nhiên ngồi đi. Severus đã từng nghiên cứu chuyên về giải dược nọc rắn, cậu đến đúng chỗ đó.”

    “Ông ta… Hai người…” Harry tỉnh táo lại rối rắm.

    Như biết nghi ngờ của anh, thanh niên mỉm cười trả lời, “Đúng vậy.”

    Thuộc truyện: Hoặc Loạn Quỹ Tích – Qũy Đạo Hỗn Loạn