Home Đam Mỹ Hoàng Đế Không Làm Đi Làm Thái Giám – Chương 5

    Hoàng Đế Không Làm Đi Làm Thái Giám – Chương 5

    Thuộc truyện: Hoàng Đế Không Làm Đi Làm Thái Giám

    (Chương trước nói đến ta cùng Hoàng Thương đang trên đường đến ngự trù phòng ^^)

    .

    Ta bị hoàng đế mạc danh lôi kéo ống tay áo, không thể vẫy ra! Cái giọng ngũ âm không được đầy đủ kia, xướng đến làm ta sợ hãi!

    .

    “Ca nhi của Hoàng Thượng xướng không tồi a!”

    .

    “Lạp lạp lạp … Có Tiêu Công Công bồi, trẫm thực vất vả!” Hắn tiếp tục xướng!

    .

    Rốt cục bước qua cửa ngự trù phòng, hầu tử kia thanh âm bỗng chốc ngừng lại. Hừ hừ! Chỗ này ngươi có từng tới chưa? Nói không chừng người này chính là bây giờ chính là lúc ta hãm hại ngươi! Trong lòng ta âm thầm cười trộm.

    .

    “Thơm quá úc ~~” So với cái miệng hoàng đế ánh mắt còn muốn lớn hơn.

    .

    “Hoàng Thượng, người này chính là chỗ công công các thái giám chuẩn bị cơm canh cho ngài, thế nào? Chưa có tới qua đúng không?” Cám ơn trời đất ta bên tai thanh tĩnh rồi!

    .

    “Ôi chao? Đồ ăn chẳng lẽ không phải thái giám đưa cơm sinh ra sao?” Hoàng Thượng khó hiểu hỏi.

    .

    ????

    .

    !!!!!!!!!!!!

    .

    Sinh? Sinh sôi?? Cái này có thể sinh? Vẫn là thái giám …. sinh? Hoàng Thượng năng lực suy đoán của ngươi cũng quá đi?

    .

    “Ha ha ha ha” Ta nhịn không được cười to nói: “Hiểu Thọ Thọ nói đùa, đồ ăn đương nhiên là các sư phó ở trong này làm ra … Sinh? Ha ha ha ….” Đây là lần cười phát ra từ phế phủ duy nhất của ta từ khi tiến cung tới nay!

    .

    “Bọn thái giám kia đâu? Các sư phó đâu? Mọi người cũng không có đi!” Hoàng Thượng cư nhiên còn lộ ra thần sắc nửa tin nửa không tin.

    .

    Nhìn cái gì vậy! Thái giám? Sư phó? Ta là muốn giết, chẳng lẽ lại để bọn họ đứng xem diễn sao?

    .

    “Biết Hoàng Thượng muốn tới ngoạn chút, ta đem bọn họ đi chỗ khác!” Ta kéo tiểu thủ của hoàng đế hầu tử đi vào trước bàn đồ ăn.

    .

    Tiểu tử kia một chút thì biến thành khẩu thủy long(rồng rớt nước miếng) rồi: “Ô … Nhiều rau như vậy sao? Thật sự là trẫm bình thường ăn sao? Vì sao cảm giác phải thơm nức nóng hổi xinh đẹp đều không có a?”

    .

    “Phòng bếp cách tẩm cung quá xa, chờ cơm đưa đến chỗ Hoàng Thượng, sớm đã lạnh rồi …” Ngươi này long hảo mệnh, không công hưởng đồ ăn thật là tốt a … Đều lãng phí cả!

    .

    Đây là kế hoạch hôm nay của ta —— độc chết Hoàng Thượng!

    .

    Hừ hừ hừ, ta”tam công tam thụ môn” có một độc dược độc môn ——”Ngược tâm tán”! Tuy nói”Tổng công sư phó” năm đó không thể sử dụng vị thuốc này đi ám sát tiên hoàng, nhưng nếu là kì dược của môn ta, nhất định là độc mạnh vô cùng, vả lại vô sắc vô vị, đến lúc đó kêu ngươi một mực bị mất mạng, thần không biết quỷ không hay,hừ hừ hừ …Mộng hoàng đế của ta nga!

    .

    “Tiêu Công Công …Những đồ ăn đó vì sao cũng bộ dáng cơm trước kia của ta không giống nhau?” Hoàng đế một phen nhào tới trước cái bàn, ở chunh quanh chén đĩa lúc ẩn lúc hiện ngửi.

    .

    Tử hầu tử, ta đang lo lắng chuyện chính này đi, đánh cái gì không bình thường?

    .

    “Ha hả, Hoàng Thượng cần phải biết, đồ ăn bưng lên đều bị cắt thành khối nhỏ hảo thuận tiện cho Hoàng Thượng lấy dùng, tự nhiên đã không có hình dạng ban đầu nữa!” Ta ngoài miệng nói xong, trong lòng lại tính toán ….

    .

    Đồ ăn trên bàn nhìn kỹ như thế, hơn nữa đều là thành phẩm, cũng không tiện hạ độc, nếu là nước trà nước canh linh tinh trái lại có tiện chút … Làm cho Hoàng Thượng chỉ uống nước trà? Tổng phải có lý do thích hợp đi ….nói nói đồ ăn vừa mới ra lò, mềm nước thơm nóng, tinh oánh dịch thấu! Mặc dù là hoàng đế cũng chưa thấy qua cơm canh tươi sốt như thế, ở lúc hắn cơ hồ muốn duỗi tay đi cầm con lợn sữa kia, ta một phen gọi lại hắn:

    .

    “Hoàng Thượng! chậm đã!”

    .

    “Ôi? Không thể ăn sao?”

    .

    “Hoàng Thượng.. Nga không, Hiểu Thọ Thọ, ngươi không phải muốn làm thái giám chính tông sao?”

    .

    “Ừ ân!”

    .

    “Trong phòng bếp tự nhiên có quy củ của thái giám nga, ngươi muốn học sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh học hảo rồi!” Ta cố ý mở hương nhục thơm ngon kia.

    .

    “Tiêu Công Công quả nhiên tri thức hơn ngươi, cái gì cũng biết a!” Hoàng đế cười cười, ánh mắt không dời, lại vẫn là ngoan ngoãn quay đầu: “Chỉ cần Tiêu ái khanh giáo, ta hiếu học là tốt rồi!”

    .

    “Ha hả, cái này đúng rồi! Nghe tốt lắm nga, thái giám, lúc thượng đồ ăn là phải báo tên đồ ăn!” Ta cười thần bí.

    .

    “A! Nói đúng! Ta thường nghe bọn họ nói thầm chút gì đó, chẳng qua đều cúi người ăn, không chú ý …” Hoàng Thượng bừng tỉnh đại ngộ!

    .

    Hừ hừ, ngươi muốn ăn thức ăn trên bàn này? Tỉnh tỉnh đi! Qua ải của ta trước đã!

    .

    “Cho nên làm tiên sinh của Hoàng Thượng, ta hôm nay muốn dạy chính là cách thái giám làm sao có thể báo tên đồ ăn! Nếu học xong, có thể thưởng bàn đồ ăn kia nga!”

    .

    “A …. Như vậy a.”

    .

    Tiểu hầu tử rất thất vọng, ha hả!

    .

    “Báo tên đồ ăn cũng là môn học vấn! Muốn sức lực đủ, thanh âm vang, một hơi hạ xuống mới có khí phách!”

    .

    “Xem nơi này!” Ta chỉ một khay cải củ trắng xào vô cùng đơn giản:

    .

    “Khay này gọi là ‘cửu bạch yến’, tên đầy đủ là —— tứ ngẫu ngân hoa nhất ngọc đà, tây khương tuế hiến đế kinh la chi ô long thổ châu vân phiến ngọc tú phù dung đấu thanh bặc! Hoàng Thượng niệm theo ta …”

    .

    !!!!!!!!!

    .

    Hừ hừ, xem người ngốc mắt to này, quả nhiên ngây ngẩn cả nửa người!

    .

    “Ân.. Tử ngẫu *** phát …Một đà đà … Một kỉ tuế.. Đại ô long … Vân thải nhất đóa đóa …. Ân ….” Hoàng Thượng trải qua trắc trở từ trong hàm răng gạt bỏ.

    .

    “…………..”

    .

    “A … Ta niệm sai rồi…. Tiêu Công Công phiền dạy lại? ….”

    .

    Dự liệu bên trong! Chính là muốn ngươi sai!

    .

    “Úc, không vội không vội, Hoàng Thượng thử lại tên đồ ăn khác đi?” Ta đắc ý bưng một khay đậu thị ngư (đậu đen+cá??): “Xem này! Cái này gọi là ‘thân phan yến’, tên đầy đủ là —— hí thủy vô thanh, phồn hoa tự cẩm, bát vị vi điệp, hỏa thiêu san hô tố quái kim đường bạch ngọc thần tiên ngư! Đến, theo ta đọc …” Ta xấu xa cười.

    .

    Hoàng đế có chút ngạc nhiên: “Hey? Ân … Khí thủy bất thanh … Phôi thoại thuyết tẫn (nói bậy nói tận) … Bát vị đa … Hỏa thiêu mông … Bạch ngọc đường hội chử ngư?? Ân …”

    .

    “…………..”

    .

    “A … Có sai đi ………” Hoàng đế trộm ngắm liếc ta một cái.

    .

    “Ha hả, sai không nhiều lắm, Hoàng Thượng lại học mấy cái?” Ta bê khay bánh trung thu tiếp tục nói: “Còn đây là ‘vạn thọ yến’, tên là —— Như ngộ đại thọ, hoàng kim du viên, nguyên lung ngọc trâm, nhất phẩm tô phượng đạm thải trứu văn đoàn viên bát trân bính! Hoàng Thượng tới …………”

    .

    Hiểu Thọ Thọ rút lui từng bước, nhưng vẫn là ngoan ngoãn cố sắc nhắc lại: “A …. Ngàn thụ vạn thụ …. Như ngộ đả thủ …. Cái kia ……Ai ai cùng hoàng kim hữu duyên? ……Còn san bằng thư phòng?”

    .

    “Tiến bộ không ít nga, lại đến ——” Ta hướng dẫn từng bước, từng bước một hãm hại, lần này là một khay xào bình thường: “Hoàng Thượng nhìn cái này xem, là ‘thiên tẩu yến’, nhớ kỹ nga, tên là —— thọ cung hoàng cực, ân long lễ hiệp, thiên ty vạnlũ, huyền diệp thiên tẩu, mật nước hỏa phương hương xuân bạch ti bích lục hương dịch ngõa tỉnh thông du!” Hừ hừ, ta niệm xong thì bắt đầu cười gian: “Hoàng Thượng lần nay cảm thấy thế nào?”

    .

    “Cái kia …. Thụ công hoàng thái cực? ………. Cái gì nông thôn bạch tử … Ai đào cái giếng hướng bên trong bôi mỡ? ……….” Đáng thương Hiểu Thọ Thọ càng nói giọng càng nhỏ, dẫn theo khuôn mặt khủng bố cẩn thận nhìn ta.

    .

    Ta tự mãn cùng chính mình màu sắc kinh thiên đẹp đẽ! Ha ha ha, hoàng đế? Làm lão nhị đi thôi!

    .

    “Hoàng Thượng vẫn là không thuộc được sao? Còn có một con đường cuối cùng đi!” Ta kết thúc cái này là, hù dọa hắn.

    .

    Lảo đảo, tiểu hầu nhân mở to mắt nháy nháy, nuốt xuống một ngụm nước miếng: “Ách …….Tiêu Công Công tiếp tục ………Ta sẽ cố gắng.”

    .

    “Khụ khụ khụ!” Ta thanh giọng một cái, tiểu hoàng đế run lên! Ha ha, thú vị!

    .

    “Cuối cùng sao ………Là ——”

    .

    Hoàng đế miệng cùng mắt cùng lớn như nhau, bình ổn chờ ta cao thấp nói chuyện bay lượn.

    .

    “Hoàng Thượng lớn tiếng niệm theo ta —— trà!”

    .

    ??????

    .

    “Trà!” Ta lặp lại nói.

    .

    “Tiêu Công Công? Liền như vậy một chữ?” Hiểu Thọ Thọ cơ hồ là thụ sủng nhược kinh.

    .

    “Đúng a, liền một chữ —— trà!”

    .

    “…..Trà …….” Hắn giống như vừa nghi lại không nghi ngờ.

    .

    “Ha hả, không tồi không tồi! Hiểu Thọ Thọ hiện tại có thể thử xem báo đồ ăn xem, cẩn thận nhớ lại chút gì đó, chỉ có báo được mới được ăn nga?”

    .

    “Một chữ không sai chứ?”

    .

    “Đúng! Một chữ không sai! Hoàng Thượng ngẫm lại xem muốn báo thế nào?”

    .

    “Ân …..” Hoàng Thượng thống khổ nhắm mắt lại, nghĩ tới nghĩ lui, thời gian mười bữa cơm, mới cúi đầu hô to một tiếng: “Trà!” (ha ha, cứ như cảm tử quân một đi không trở lại ấy:))

    .

    Ha ha ha ha, ngươi cái ngốc tử Hoàng đế, trúng kế rồi! Ta vui sướng khi người gặp họa, nhìn thấy mắt hắn lưu luyến không rời ở trên con lợn sữa: “Quay lưng lại được rồi! Thần cấp Hoàng Thượng chuẩn bị nước trà đi!”

    .

    Tiểu tử kia gắt gao chờ đồ ăn, đại khái rất đói bụng ….. Hey, đáng thương a, phải làm quỷ đói!”

    .

    Ta đoán hắn trong khoảng thời gian ngắn sẽ không quay đầu lại, liền nhanh chóng xoay người lấy tuyệt môn độc phấn của ta ra, động tác thành thạo nhắm thẳng một cái trong chén —— ha hả ha hả, ha ha ha ha ha mộng hoàng đế của Tiêu Công Công ta! Mộng anh hùng của”Tam công tam thụ môn” ta tò mò nhìn chằm chằm tay ta: “Hey? Tiêu Công Công đang làm cái gì?”

    .

    Trong lúc suy tư đắc ý, bột phấn màu trắng kia chậm rãi tan vào trong nước trà ….

    .

    Bỗng nhiên ta cảm thấy bên người một trận sợ hãi, trong khoảnh khắc quay đầu lại thì thấy, suýt tý nữa cả hai chân mềm nhũn —— hoàng đế hầu tử kia không biết khi nào vô thanh vô tức thẳng đứng ở bên người ta, cầm đầu ngón tay của ta

    .

    Giờ này khắc này —— dưới ánh mắt chú mục của hắn, độc dược trong tay ta đang liên tục chậm rãi rơi vào trong chén …. Tự do tự tại.

    .

    Độc, độc, độc dược!!!!

    .

    Ta bỗng chốc lục thần quy tây (sụp đổ tinh thần), thất khiếu li thể (máu chảy hết ra ngoài cơ thể), tâm tạng đình chỉ (các bộ phận không làm việc nữa)! Nhất thời quên hít thở như thế nào —— hạ độc! Hạ độc? Đương trường bị phát hiện ………Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ??? Ta chết chắc rồi sao?

    .

    Phấn trong tay toàn bộ rơi xuống.

    .

    Tim đã ngừng đập, trên mặt lại còn một bộ biểu tình tự nhiên cùng tốt lành, ta —— tiếp tục làm trò thất bại đảo độc dược, nói: “Biết trong tay ta chính là độc dược đi! Đây là chuyện thứ hai thần hôm nay muốn dạy Hoàng Thượng!” Nói xong, chỉ bao phấn trong tay vừa mới đổ hết.

    .

    Làm sao bây giờ? Tiếp tục làm sao bây giờ?

    .

    Ta có thể sẽ bị mất đầu? Ngũ mã phanh thây? Hay là ….

    .

    “Độc dược?”

    .

    “Đúng vậy! Hoàng Thượng không phải nói có thích khách sao! Thần muốn nói cho hoàng thượng làm sao có thể bảo hộ bản thân —— thích khách thực sự có thể dùng độc!” Cố gắng trấn định …. Đáng chết, làm sao bây giờ? Hoàng đế a hoàng đế, ngươi khả ngàn vạn lần không cần phát hiện vạch trần ta a! Trong lòng ta van cầu gia gia nãi nãi!

    .

    “A! Tiêu Công Công nói đúng a! Vẫn là ái khanh ngươi nghĩ chu đáo, quả nhiên là hộ vệ bên người ta!” Hoàng đế bừng tỉnh đại ngộ.

    .

    Sau đó thì sao? Tử hoàng đế, sau đó ta nên làm cái gì? Ta tâm kinh bất định, tay cũng không chịu được run run —— ta bị kinh hách sao? Không thể chứ, cái tay chết tiệt này, không cần run a!

    .

    “Lạc lạc lạc” tay bưng khay trà đều run rẩy rồi gây ra tiếng va chạm.

    .

    “Di?? Tay của Tiêu Công Công … Vì sao lại run lợi hại như thế?” Hiểu Thọ Thọ lại gần sờ tay ta. Không cần! Không cần lại run a ~~ gia gia nãi nãi ngoại công ngoại bà!

    .

    Ta may mắn cư nhiên còn có thể hướng Hoàng Thượng cười, mà lại là nụ cười rất ngọt ngào: “Nếu Hoàng Thượng nhìn thấy có người run rẩy giống ta bưng trà đến cho Hoàng Thượng, người nọ liền tám chín phần mười là thích khách! Hoàng Thượng phải cẩn thận! Có hiểu hay không?” Ta run đến càng ngày càng lợi hại.

    .

    “A! Tiêu Công Công bắt chước thật là giống, giống như đây là rất bình thường đi! Trẫm hiểu được, làm phiền ái khanh!” Hắn gửi đến một chùm ánh mắt cảm kích.

    .

    “Hoàng Thượng nếu đã hiểu được ….” Ta thành thật duỗi tay dính một giọt trà độc ở trên chén đĩa lau,”Tê ….” Bọt trắng nổi lên tứ phía.

    .

    “Độc này lợi hại đi! Nếu không cẩn thận sẽ làm cho thích khách một chiêu mất mạng, Hoàng Thượng hôm nay học được một chiêu thật hảo!”

    .

    “Tiêu Công Công! Lợi hại vô cùng!” Tiểu hoàng đế vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Hơn nữa lại quan tâm, quả thực có thể bảo hộ trẫm!”

    .

    “Nếu Hoàng Thượng đã xem qua … Độc dược này không dễ ở lâu!” Ta khẩn trương quay người lại, làm bộ một động tác đảo đảo —— kỳ thật độc trà kia chưa động, bị đảo chính là một ly không độc kia.

    .

    Ta vừa lấy một chén nước, để vào khay trà, chuẩn bị được ăn cả ngã về không làm cho hoàng đế uống chén chất độc kia! Hừ hừ hừ … Ta khẩn trương, ta kích động, ta có chút sợ …..

    .

    Ta chờ hai người ngồi hảo, chờ ta tả hữu tư cố ổn định quyết tâm đến khuôn mặt tươi cười nhộn nhạo thì, liền nhìn đến tiểu hoàng đế cầm lấy cái chén một ngụm uống hết!

    .

    “Ân! Thanh sảng ngon miệng!” Hắn liếm liếm miệng.

    .

    —— Thành công? Hắn uống? Uống trống trơn nga? Ta muốn làm hoàng đế?

    .

    Ta nhìn cảnh trước mắt có chút ngạc nhiên không thể tin được.

    .

    “Ha hả ——” Tiểu hoàng đế không biết vì sao nhìn ta cười vui vẻ.

    .

    Ta lúc này làm sao chú ý suy nghĩ, không biết là chưa hết kinh hách, hay là cao hứng không phát hiện ra, chỉ máy móc uống một ngụm hết nước trà trong tay —— ta rốt cục thành công sao? Kế hoạch ám sát hoàng đế mấy năm qua? Trời ạ … Ta —— đại danh đỉnh đỉnh Tiêu Công Công, hoàng đế?

    .

    “Ha hả ha hả a … …” Chẳng biết tại sao hầu tử đắc ý còn đang cười, chết đều phải chết, vì sao vui vẻ như vậy?

    .

    “Hoàng Thương… Cười cái gì?”

    .

    “Ha ha ha ha ha ….” Đoản mệnh long khống chế không được, cười đáp lại: “Tiêu Công Công, trầm cùng ngươi mở một trò đùa, mới vừa rồi lúc ngươi nhìn xung quanh …. Ta, đem chén của chúng ta đổi, ái khanh cư nhiên không phát hiện ra? Và ha hả a ….”

    .

    !!!!!!

    .

    “… …”

    .

    Nói như vậy … Người uống phải độc dược.

    .

    Ta là ai? Ta ở đâu? Ta còn sống sao?

    .

    Trong khoảnh khắc như tình thiên phích lịch, ngũ lôi oanh đỉnh ——

    .

    “Hoàng, hoàng, Hoàng Thượng …. Nói cái gì?” Xong rồi, xong rồi! Ta phát hiện ta tìm không thấy miệng lưỡi thối nát của mình!

    .

    “Ha hả ha hả … Tiêu Công Công không phát hiện sao? Trẫm thay đổi chén của chúng ta, hiện tại ngươi uống chính là chén của trẫm.” Tiểu hoàng đế đắc ý vô cùng đến gần trước mặt ta: “Ái khanh dạy trẫm một chiêu a, nếu là thực gặp phải thích khách dùng độc, ta hay dùng biện pháp này ăn miếng trả miếng, ha ha ha!”

    .

    !!!!!

    .

    Ta cảm thấy chính mình sắp tràng xuyên đỗ lạm —— lão thiên gia a, ta, ta, ta thật sự uống độc dược? Vả lại là độc dược độc môn của ta??

    .

    Ta run rẩy một chút, nhưng là cảm thấy cho dù đến sức lực để run rẩy đều đạm đi …

    .

    Mới vừa rồi vẫn còn muốn làm hoàng đế, hiện tại lại muốn chết?

    .

    Chẳng lẽ ta hồng nhan bạc mệnh như thế sao?

    .

    ……

    Thuộc truyện: Hoàng Đế Không Làm Đi Làm Thái Giám