Home Đam Mỹ Hoàng Hôn Lưu Manh – Chương 1: Lời tựa: Tuổi già là cái gì? Nó không hề tồn tại trên người chúng tôi!

    Hoàng Hôn Lưu Manh – Chương 1: Lời tựa: Tuổi già là cái gì? Nó không hề tồn tại trên người chúng tôi!

    Thuộc truyện: Hoàng Hôn Lưu Manh

    Thật tình là tôi không biết bắt đầu từ đâu bây giờ. 

    Trước đây khi còn ngồi trên ghế nhà trường, tôi chẳng giỏi môn nào cả. Chí ít nếu có thì là môn Toán, vì nó có công thức rõ ràng, có kết quả rất cụ thể.

    Và môn tôi ghét nhất chính là Ngữ Văn.

    Thế nhưng hiện tại tôi đang phải ngồi đánh những dòng này ra, văn vẻ coi như là tùy hứng đi, hy vọng mọi người không cười chê.

    /Mỉm cười/ Thật ra thì có ai mà dám cười chê tôi chứ nhỉ?

    Tôi là Lão Khúc, đầy đủ là Khúc Vệ Manh. Hiện tại đã là một vị chủ tịch U50 nhưng khí chất vẫn không thay đổi, hoàn toàn đánh bay cái gọi là tuổi già.

    Lời tựa này tôi được cô tác giả người đã từng xây dựng nên bộ ba lưu manh sớm lưu lại nhiều ấn tượng cho mọi người dành cho một chương để bày tỏ đôi lời.

    Lão Khúc tôi hôm nay đại diện cho những người anh em đã cùng nhau sát cánh vượt qua hàng tá “trận ngược” lên bờ xuống ruộng từ ai kia, nói một vài lời với mọi người.

    Từ ngày bắt đầu những chương đầu tiên, chúng tôi không nghĩ sẽ gây ra sự ảnh hưởng mạnh mẽ như thế.

    Với mô tuýp nhàm chán: Lưu manh yêu nhu nhược, ghét nhau như chó mèo rồi lại yêu nhau không rời được, va chạm nhau, rơi sách vở rồi gây nên vài thù hận chẳng đáng có.

    Cô tác giả kia thật là ********.

    Cô ấy censored nó rồi!!!

    Thật ra thì tôi không nghĩ mình được áp vô một cái hình tượng lưu manh, bỉ ổi, hỗn xược, xấc láo, đáng ghét như thế. Kể ra thôi mà bản thân còn muốn hoảng.

    Hửm? Đợi một chút, vợ tôi vừa bảo là còn thiếu dâm đãng nữa.

    Cái này cô tác giả bảo không cần censored, có phải là hơi kỳ thị tôi rồi không? À, là cả bộ ba chúng tôi đấy chứ.

    Một phần nữa là vì cô tác giả kia bảo sẽ kiểm tra gắt gao câu từ mà tôi viết trước khi đăng lên, cho nên tôi đang phải cố tỏ ra mình thật liêm liêm chính chính mà bày tỏ, không được để thói lưu manh nó nhập vào nữa.

    Sau cỡ ba tháng thì bộ truyện “Bạn học lưu manh” cũng được chính thức khép lại với tổng cộng 61 chương với 7 cái phiên ngoại.

    Khi bắt đầu được diễn trong chính cuộc đời mình, tôi đã có ham muốn sẽ lấy hết sự ưu ái từ độc giả. Bất kể ai cũng sẽ không thể quên được ba từ Khúc Vệ Manh này. Và bây giờ thì tôi đã hài lòng lắm với sự ảnh hưởng không nhẹ của mình.

    Ghi như vậy thì có bị mấy đứa kia đòi công bằng không nhỉ?

    Nhưng theo lý mà nói thì tôi cùng Tiểu Dĩnh vẫn là cặp đôi được chú ý nhất chứ nhở?

    Sau khi “diễn” xong cái cuộc đời kia, tôi mới nhận ra từng có nhiều người “ném đá” bộ ba chúng tôi lắm. À không, Phi Kiệt hình như rất được yêu thích vì nó không có dâm đãng và xấc láo.

    Còn Cẩn Siêu? Thôi đừng bàn, đá mà Cẩn Siêu nhận được đủ xây thành một ngôi biệt thự cao cấp rồi đấy chứ!

    Và cái chuyện tình học đường đáng nhớ của sáu người chúng tôi cuối cùng cũng đạt được đến cái mốc mà ai cũng mong đợi.

    Ngày này thật là trọng đại biết là bao nhiêu, thật là kinh hỷ biết là bao nhiêu. Đêm đó chúng tôi đã vô cùng háo hức khi nhìn con số 1M ấy. Công sức mà chúng tôi ngày đêm chịu trận dưới tay người mẹ có tâm kia quả là không thể coi thường được mà.

    Và để kỷ niệm ngày trọng đại đó, cô tác giả kia quyết định dành tặng cho mọi người một cái OS khá là kỳ quặc, ngộ nghĩnh, linh tinh lang tang, đủ thứ trên đời gọi tên là “Hoàng hôn lưu manh”.

    Có lẽ mọi người đang thắc mắc vì sao lại là “Hoàng hôn lưu manh”?

    Tôi sẽ nói cho mọi người hiểu.

    Hoàng hôn, đó là khoảng thời gian mà một ngày gần kết thúc. Đó cũng là khoảng thời gian khiến cho lòng người cảm thấy phiền muộn nhất, sâu lắng nhất, tiếc nuối nhất.

    Nói tóm lại thì chính là deep time.

    Hoàng hôn là deep time, là lúc mà con người ngẫm nghĩ lại cuộc đời của mình.

    Vì OS này được viết vào lúc chúng tôi đã U50 rồi, nhưng không hề có cái gọi là tuổi già mau quên lụm cụm khom lưng mệt mỏi đau nhức nhé!

    Đấy là một nửa ý nghĩa của tựa truyện.

    Còn cái “lưu manh” kia, chính là thương hiệu không thể phai mờ của bộ ba biến thái chúng tôi rồi.

    Mỗi lần nhắc tới lưu manh, tôi chắc sẽ hơn một nửa là nghĩ tới tôi hoặc là Cẩn Siêu, hoặc là cả hai chúng tôi.

    Phi Kiệt nó vẫn là tránh được một kiếp nạn…

    Cho nên, ghép những điều đó lại sẽ tạo thành một tựa truyện thật sự ý nghĩa. Đó là cuộc sống về già của những con người được gắn mác lưu manh không đổi là chúng tôi đây.

    Lời tựa như vậy chắc cũng đã đủ yêu cầu rồi nhỉ?

    Tôi thay mặt năm người còn lại nói một lời cảm ơn nhiệt tình đến tất cả những ai ủng hộ cho chúng tôi.

    Nói nhỏ: Đây là lời tựa đầy tính rải thính từ cô tác giả kia. Còn câu chuyện thật sự sau đó, mọi người thỉnh hãy đợi thêm vài ngày nữa nhé.

    Xin cảm ơn.

    Ký tên: Lão Khúc uy phong đường đường.

    Thuộc truyện: Hoàng Hôn Lưu Manh