Hoàng thượng đừng nghịch – Chương 74

    Thuộc truyện: Hoàng thượng đừng nghịch

    Chương 74: Ruồi bọ.

    Edit + Beta: Như Heo.

    Tống Tiêu mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện mình đã trở lại biệt thự, thân thể đã được lau chùi sạch sẽ, thế nhưng toàn thân đau nhức, miễn cưỡng không muốn động đậy.

    Trong phòng trống rỗng, không có ai, Ngu Đường không biết đã chạy đi đâu rồi.

    Tống Tiêu đưa tay sờ, không khỏi nhíu mày, bởi vì hành động thô bạo của hoàng đế bệ hạ trên xe, dẫn đến nơi nào đó thân thân thể y còn đang ẩn ẩn đau, nhưng mà cũng may, so với đau đớn suốt một buổi tối, ba ngày không thể xuống giường kiếp trước thì cảm giác này không là gì.

    Điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên, Tống Tiêu nhìn dãy số hiện trên màn hình là thám tử mình thuê liền bắt máy.

    Ngu Đường đang ở phòng sát vách xem tư liệu, nghe trong phòng có tiếng điện thoại định qua nhận máy giúp y, đi tới trước cửa thì tiếng chuông đã tắt liền dừng bước.

    “Thiếu gia, sao còn chưa vào.” Quản gia Suzanne bưng cốc sữa bò nóng đi tới, thấy Ngu Đường đang đứng trước cửa không không kinh ngạc.

    Ngu Đường nhận lấy sữa bò, hất hàm ra hiệu Suzanne rời đi, sau đó tự mình đi vào phòng.

    Trên giường Tống Tiêu đang khẽ cau mày nghe điện thoại, thấy Ngu Dường đi vào cũng không có phản ứng. Ngu Đường hừ một tiếng đặt sữa bò lên trên đầu giường, đặt mông ngồi xuống giường, đem Tống Tiêu đang cầm điện thoại ôm vào trong ngực.

    Tống Tiêu cũng không phản khán, cựa mình, tìm một tư thế thoải mái dựa vào người hắn.

    Ngu Đường ngừng thở, nhìn người trong lòng giống như mèo con vừa mới tỉnh ngủ, lười biếng cọ cọ vào người hắn, tìm một vị trí thoải mái dựa vào.

    “Anh nói, cô ta đi vào trường nghệ thuật?” Tống Tiêu mím môi, “Có ai tiếp xúc với cô ta không?”

    Bên kia thám tử báo cáo Bạch Tình không hề vào ký túc xá Harvard, mà là đi vào một ngôi trường nghệ thuật gần đó. Ngôi trường này chỉ là một trường đại học nhỏ, cấp bậc so với Harvard chênh lệch mười vạn tám nghìn dặm.

    “Cô ta có gọi điện thoại, nhưng lại nói tiếng Trung, tôi không hiểu những gì cô ta nói,” Thám tử tư là người Mĩ, đương nhiên không hiểu được tiếng Trung, “Có điều tôi đã ghi âm lại, cậu trả nốt phần thù lao còn lại, đoạn ghi âm sẽ được gửi đến hòm thư của cậu ngay lập tức.”

    Tống Tiêu bĩu môi, cúp điện thoại. Người Mĩ yêu tiền như vậy, mặc dù học Toán không giỏi nhưng tiền một xu cũng không quên.

    Một cốc sữa bò nóng hổi đưa đến bên mép, Tống Tiêu liền há miệng uống một hớp, ngửa đầu nhìn hoàng đế bệ hạ đột nhiên xuất hiện, vừa rồi chuyên chú nghe điện thoại, Ngu Đường làm cái gì Tống Tiêu cũng không để ý.

    Ngu Đường cúi đầu liền nhìn thấy hoàng hậu miệng còn dính sữa, không nhịn được cúi xuống liếm vết sữa bên môi y.

    “A…” Tống Tiêu hơi rụt cổ lại, mới nhớ tới mình cần phải tức giận, nâng người tính ngồi dậy, thắt lưng đột nhiên truyền đến xúc cảm đau nhức, bất đắc dĩ ngã trở về.

    “Đau?” Ngu Đường khẩn trương đặt cốc sữa xuống, ôm lấy Tống Tiêu, đưa tay xoa xoa eo y.

    “Đây không đáng là gì, hoàng thượng không cần quan tâm.” Tống Tiêu kéo laptop sang, chuyển khoản cho công ty thám tử, thông báo đối phương kiểm tra tài khoản.

    “Trẫm không thích ngươi làm như vậy,” Ngu Đường hiểu ý tứ trong lời nói của y, nói đúng hơn là so với đời trước thị tẩm, hiện tại cái này không nghiêm trọng lắm, trong lòng từng đợt đau đớn, đem mặt chôn vào bả vai Tống Tiêu, “Nhìn nữ tử khác tới gần ngươi, mặc dù biết là diễn trò nhưng ta vẫn thấy khó chịu.”

    Mấy ngày nay thấy người Mĩ thoải mái biểu đạt ra suy nghĩ của mình, Ngu Đường cũng thử học hỏi, nói ra suy nghĩ của mình.

    Tống Tiêu ngẩn người, quay đầu nhìn hoàng thượng, tỉ mỉ suy nghĩ một lúc, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, hoàng đế bệ hạ chưa bao giờ vì diễn trò mà chơi trò ám muội với người khác, cho dù chỉ là một bữa cơm cũng không. Tuy rằng thân phận của hắn khiến hắn có thể tuỳ ý bốc đồng như vậy, nhưng không thể không nói, về điểm này Ngu Đường làm tốt hơn y.

    Tống Tiêu thở dài, quay đầu, hôn lên khuôn mặt xụ xuống của hắn: “Hôm nay là ta không tốt, sau này sẽ không gặp cô ta nữa.”

    Ngu Đường đang cúi đầu suy nghĩ làm cách bào để dỗ hoàng hậu, đột nhiên nhận được một cái hôn nhẹ, trên đầu nhất thời nổi lên bong bóng màu hồng phấn, cười nhẹ hai tiếng, ôm Tống Tiẻu ngã lăn ra giường: “Là ngươi tự mình nhận tội, nói, bảo trẫm phạt ngươi thế nào đây?”

    Tống Tiêu liếc mắt nhìn hắn, cũng không nhịn được bật cười: “Vậy thì phạt thần ba ngày không được thị tẩm.”

    “Nói bậy, đây là phạt trẫm!”

    Đang đùa, đoạn ghi âm đã được gửi tới. Tống Tiêu tránh khỏi ma trảo của Ngu Đường, mở hòm thư.

    “Dì, hình như hắn không thích con.” Khoảng cách tới bút ghi âm hơi xa, âm thanh truyền đến có chút phập phồng, còn mang theo tạp âm bước chân, nhưng đã bị thám tử chỉnh sửa đôi chút, cho nên vẫn nghe được giọng Bạch Tình.

    “Chuyện này quá nguy hiểm, không được… Hả, vậy cũng được, chờ con về nước… Dì cũng đừng quên… Nếu con có thể hoàn thành nhiêm vụ, đương nhiên tốt…”

    Giọng Bạch Tình đứt quãng, đại thể nghe ra đối phương là thân thích của Bạch Tình. Người đó sai cô ta làm việc, đại khái là muốn tiếp cận Tống Tiêu, còn làm gì thì không biết.

    Ngu Đường trực tiếp sai người đi điều tra lai lịch Bạch Tình, không cho phép Tống Tiêu tiếp tục qua lại với cô ta. Tống Tiêu cũng đồng ý, chuyện này nhất định phải xử lý triệt để, tìm ra manh mối người đứng sau, mắc công sau này lại xuất hiện thêm người tới quấy rối.

    (Còn nữa…)

    Thuộc truyện: Hoàng thượng đừng nghịch