Hoàng Tử Truyền Kỳ – Chương 22-24

    Thuộc truyện: Hoàng Tử Truyền Kỳ

    Chương 22

    Hôm sau, Như Ý vừa nhận được thư liền bắt tay vào thu thập hành lí, sắp xếp chai chai lọ lọ và mấy đồ dùng cho nghề y. Ta không cần mang theo thứ gì, đồ dùng hay quần áo ở kinh thành có đủ cả, chỉ nhờ Như Ý thu thập ít y phục để thay đổi dọc đường là đủ. Lo Như Ý không quen cưỡi ngựa nên cả phụ trọng cũng không mang theo, hành trang gọn nhẹ ra trận.

    Vận động buổi sáng, dùng điểm tâm, cùng Thiết Y và tướng sĩ nói lời chia tay, mang theo Như Ý, Đóa Nhan thất vệ và Thanh Vân lên đường. Quả nhiên, mới đi nửa ngày Như Ý đã chịu không nổi. Y nhẫn nại chịu đựng không cho ta biết nhưng buổi trưa khi xuống ngựa ăn lương khô, nhìn dáng đi của y ta lập tức hiểu ngay.

    Ta thầm mắng mình sơ sẩy, trước đây cùng Như Ý ra ngoài đều dùng xe ngựa, đây là lần đầu cho y cưỡi ngựa. Tuy đã đặt thêm đệm mềm trên yên ngựa cho y nhưng bắp đùi Như Ý mềm mại cỡ nào, người khác không hay, ta thì biết rõ mồn một. Hơn nữa, đôi khi tính tình Như Ý sẽ quật cường như thế, chịu khổ cũng không nói cho ta hay, bởi không muốn làm phiền ta.

    Trong quân doanh, ngoại trừ Thiết Y và Thanh Vân, Đóa Nhan thất vệ cũng biết thân phận vương gia của Như Ý, Như Ý đối đãi với người ngoài luôn nhã nhặn nên mọi người ở chung cũng khá tùy tiện. Những người khác thì không sao nhưng Tử là người nhỏ nhất lại không hợp với Như Ý. Ta cũng có hỏi nó nguyên nhân, nó chỉ ấp úng không chịu nói. Cũng may tuy nó và Như Ý không hợp nhưng lúc cần bảo vệ Như Ý vẫn làm hết phận sự, ta liền mặc nó thôi, tình cảm cá nhân ta không có cách nào chi phối.

    Những người khác thấy dáng vẻ bất thường của Như Ý đều không có biểu tình gì nhưng chỉ mình Tử lộ ngay ra vẻ coi thường và bất mãn. Vừa vặn bị ta tóm được, liếc mắt cảnh cáo nó một cái, nó bẹt miệng ngoảnh đầu đi chỗ khác. Tuổi tác của mấy người không khác nhau nhiều, Lam và Tử còn nhỏ hơn ta một chút, cho nên thường cũng không hề có phân biệt chủ tớ rõ ràng. Nhất là với Lam và Tử, bởi bọn chúng nhỏ tuổi hơn nên thường ngày ta cũng có chiếu cố nhiều một chút. Những tùy hứng đôi khi trỗi dậy của bọn họ ta có thể bao dung. Nhưng, nếu là quá mức, tỉ như khiến Như Ý đau lòng, ta sẽ không dung túng.

    Đi lên ôm Như Ý vào lòng, nhẹ nhàng hỏi, “Cọ vào đùi bị thương à, có tự mình chuẩn bị thuốc trị thương không?”

    Như Ý gật đầu, lôi ra một bình thuốc nhỏ trong bao quần áo.

    Ta nhận bình thuốc, ôm ngang Như Ý vào lòng, nói với bọn họ, “Chúng ta nghỉ ở đây một lát, các ngươi thả ngựa cho chúng ăn cỏ, bản thân cũng nghỉ chút đi.”

    Mọi người đáp dạ, ta ôm Như Ý tiến vào gần rừng, cúi đầu thấy gương mặt Như Ý ửng hồng vì bị ta ôm trước mặt mọi người, liền mỉm cười. Tìm một góc im lặng, tựa cây ngồi xuống, nhấc Như Ý lên đùi, nhẹ nhàng cởi quần y ra, đau lòng nhìn cặp đùi đã bị cọ xước của Như Ý. Không nói gì nhiều, đổ thuốc ra, dùng ngón tay tỉ mỉ thoa cho y.

    “Đau không?”

    Như Ý lắc đầu.

    Đứa ngốc này, sao lại không đau chứ, ta là muốn y nói đau, không muốn y tự mình chịu đựng.

    “Sau này có chuyện gì đều phải nói với ta, không được một mình chịu, biết không? Nhìn ngươi bị thương ta còn thấy khổ sở hơn cả bản thân bị thương đó …”

    Đôi mắt Như Ý đã ươn ướt, gật đầu, “Ta biết rồi, Tiểu Thu đừng giận …”

    Ta lắc đầu, “Ta không giận mà là đau lòng, ngươi biết ta thương yêu nhất là ngươi, sau này không được làm chuyện gì khiên cưỡng bản thân, được không?”

    Như Ý ôm chặt ta, ra sức gật đầu.

    Bôi thuốc xong cũng không kéo lại quần cho y ngay mà cởi ra toàn bộ, kéo hai chân y ra, như vậy vết thương có thể chậm rãi ngấm thuốc, đợi cho thuốc mỡ khô sẽ cho y mặc quần lại.

    Có điều động tác như vậy khiến Như Ý phi thường thẹn thùng, cho nên y dúi đầu chôn vào ngực ta, không chịu ngẩng lên. Ngồi trong lòng ta mở chân, để cho gió thổi khô thuốc mỡ.

    Ngọc hành của y, bởi động tác bôi thuốc của ta, lại thêm tư thế hiện tại, đã có dấu hiệu ngẩng đầu giữa bụi cỏ. Ta buồn cười nhìn vật nhỏ Như Ý này, nếu có thời gian, vậy ta nên phục vụ Như Ý một chút nhỉ. Một tay xoa nắn ngọc hành của y, tay kia luồn vào vạt áo, chuẩn xác nắm được vị trí nổi lên nọ, nắn bóp nhẹ nhàng.

    Như Ý kinh sợ hổn hển một tiếng, lại sợ kêu to sẽ khiến Đóa Nhan thất vệ tới đây, vội vã cắn môi, bất quá đôi mắt đã ướt sũng, cả người đều run rẩy trong tay ta vì hưng phấn.

    Ta hôn lên môi y, để y quên đi rụt rè, quên hoàn cảnh hiện tại, hoàn toàn đắm mình vào dục vọng. Ta muốn nghe tiếng rên rỉ của Như Ý, thế nhưng chắc chắn sẽ khiến Đóa Nhan tới đây, cho nên đành há miệng ăn tươi tiếng rên rỉ của y. Tuy đây là Như Ý đơn phương hưởng thụ nhưng nhìn biểu tình say mê của y, nghe tiếng rên vụn vỡ của y, cảm giác cái mông nhỏ đong đưa theo động tác xoa nắn của ta, mà ngực y vẫn đỉnh về phía trước nghênh đón tay ta, da thịt y dần trở nên hồng hồng lại nóng hổi, … tuy ta không cảm nhận được thỏa mãn trong sinh lí nhưng trong lòng lại có một niềm vui kì dị nổi lên, đây … cũng là một cách thỏa mãn khác đi …

    Đợi cho Như Ý bắn ra trong tay ta, ta lấy khăn vải lau khô tay, giúp Như Ý chỉnh lí lại trang phục, Như Ý tựa vào khuỷu tay ta thở dốc, trong mắt vẫn đọng lại cảm giác say mê, y, rất thích ta đi …

    Thuốc mỡ trên đùi đã bị hấp thu hết, ta bèn giúp y mặc quần, ôm y vào lòng, để Như Ý dựa vào ta nghỉ ngơi. Vốn là mỗi ngày Như Ý đều phải ngủ trưa, không hiểu phụ hoàng gấp cái gì, biết rõ ta mang theo Như Ý còn muốn chúng ta nhanh chóng về kinh.

    Như Ý hổn hển một lát, vươn tay ôm thắt lưng ta, đầu vẫn gắt gao tựa vào ngực ta, thấp giọng lẩm bẩm, “Tiểu Thu, làm sao bây giờ? Ta càng ngày càng thích ngươi rồi. Thích đến tim đều đau … Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau phải không? Liệu phụ hoàng có tách chúng ta ra không?”

    Ta khẽ mỉm cười, cọ cằm lên đầu Như Ý, “Như Ý, ta cũng thích ngươi, cho nên không cần đau lòng, không cần sợ hãi. Chúng ta sẽ vẫn cùng nhau, cho dù có trắc trở, ta cũng sẽ ở bên ngươi. Những chuyện ta đáp ứng ngươi, có chuyện nào từng không làm được?”

    Như Ý gật đầu, dựa vào ta không nhắc lại nữa.

    Đột nhiên ta cảm nhận được có khí tức của dã thú đang tiến lại gần, liền ôm Như Ý nhảy lên cây, đặt Như Ý dựa vào chạc cây, “Như Ý ngồi yên ở đây nhé, ta sẽ quay lại ngay.”

    Như Ý ngoan ngoãn gật đầu.

    Ta kéo cung tiễn trên lưng xuống, có dã thú đến, vậy là có thịt cho bữa trưa nay rồi. Chuyền từ chạc này sang chạc kia, quả nhiên thấy một con lợn rừng đang đuổi theo một con – có vẻ là thỏ nhưng không hẳn giống thỏ …= =!!!

    Không nhận ra thì thôi, mắt thấy quả cầu nhỏ trắng như tuyết bị đuổi đến thê thê thảm thảm, trông đến là khả ái, hẳn là Như Ý sẽ thích nhỉ …

    Bắn ra hai mũi tên, một mũi xuyên qua đầu lợn rừng, một mũi bắn tới trước mặt con mồi nhỏ, ta vốn định cản đường chạy trốn của nó, sau đó tóm lấy cho Như Ý làm sủng vật, kết quả vật nhỏ cư nhiên … ngất xỉu … = =!!!

    Tốt thôi, càng tiện cho ta …

    Nhảy khỏi cây, nhấc vật nhỏ lên, chả nhận ra là con gì … Rốt cuộc là động vật biến dị hay là tại thế giới này có sinh vật khác với thế giới cũ?

    Một tay nhấc quái vật nhỏ, một tay kéo con lợn rừng kia, trở lại cây Như Ý đang trốn. Trông Như Ý ôm thân cây có hơi sợ hãi. Ta quẳng lợn rừng ra, phi thân lên cây, ôm y xuống. Đưa con vật kì quái cho y, “Ngươi xem, nó là con gì?”

    Vật nhỏ quái dị này trên trán còn có ấn kí hình hoa sen, cái của quỉ gì vậy? Có người đóng dấu lên?

    “Đáng yêu quá đi! Đây hình như là Tuyết Thụy – thánh thú Thiên triều, ta nhớ Triệu Viễn từng nhắc tới, nói thánh thú trên trán có ấn kí như vậy, ngươi không nhớ sao? Nó chết rồi à?”

    Ta nhớ ra rồi, đích thực từng nghe giảng giải qua, nhưng ta cho đó là truyền thuyết, không để ý lắm, không ngờ thực có loài động vật này …

    “Nó chỉ hôn mê thôi, Tuyết Thụy này có được tích sự gì không?” Đoạn tri thức này ta không nghe nghiêm túc lắm.

    “Ừm, hình như nói Tuyết Thụy xuất hiện thì triều đại nhất định hòa bình an khang, ngũ cốc được mùa, hơn nữa Tuyết Thụy chỉ thân cận với người trong vương tộc Thiên triều.” Như Ý nhớ lại, nói.

    “Nó có đặc tính gì không?”

    “Trong sách nói nó rất ngoan hiền, như con thỏ vậy.” Như Ý mỉm cười.

    … Nguyên lai là linh vật a, hại ta còn tưởng nó có năng lực gì ghê gớm lắm … Bất quá xem nó bị lợn rừng đuổi giết thê thảm thế, cũng thấy nó chả có năng lực gì rồi …

    “Vậy cho Như Ý chơi nha, ta biết ngươi sẽ rất thích nó.”

    “Cho ta?” Như Ý sáng bừng mắt hỏi.

    Ta gật đầu, “Vừa nãy không biết nó là cái gì, thấy rất đáng yêu nên nghĩ bắt cho ngươi chơi đỡ buồn, thích không?”

    Như Ý gật đầu khẳng định.

    “Chúng ta đi thôi, bữa trưa nay thêm một món thịt nhé.” Ta nhấc con lợn rừng, Như Ý ôm tay kia của ta, đi tìm mọi người đi.

    Mấy người thấy ta mang theo lợn rừng xuất hiện đều rất vui mừng, Xích và Chanh nhận công tác nướng lợn rừng. Đến lúc bọn họ thấy vật trong tay Như Ý thì đều thất kinh. May mắn có cơ hội nhìn thấy thánh thú Thiên triều, tự nhiên vui mừng. Thế nhưng nghe xong quá trình ta bắt được nó thì tất cả đều đen mặt, phỏng chừng đều xấu hổ vì thánh thú mất mặt vô dụng này đi …

    Tuyết Thụy tỉnh lại trong lòng Như Ý, rất là linh hoạt ngắm đông ngắm tây, vô cùng thân cận với Như Ý. Ngoại trừ ta và Như Ý, nó không thèm để ý người khác. Xem ra chuyện Tuyết Thụy chỉ thân cận với hoàng tộc là có thật.

    Bất quá, nó với ta mà nói, chỉ là một linh vật thôi, hôm nay cho thăng cấp thành sủng vật của Như Ý …

    Ta cho rằng nó ăn cỏ như thỏ, không ngờ nó lại ăn cả thịt lợn rừng nướng, thịt sống không thèm ăn nhé.

    Quả nhiên là thánh thú … = =!!!

    Nghỉ ngơi tốt rồi, phải xuất phát thôi. Ta cùng Như Ý cưỡi chung một ngựa, đây là nguyên nhân ta cởi phụ trọng ra. Thay phiên cưỡi hai con ngựa, chúng có thể chịu được đi.

    Như Ý rất nghe lời ta, không chút phản đối nào. Ta lên ngựa, lấy hình thức ôm công chúa để ôm Như Ý lên, Tuyết Thụy an tĩnh rúc trong lòng Như Ý. Lấy áo choàng quấn chặt lấy Như Ý trong lòng, ghé sát tai y nhẹ giọng nói, “Nếu thấy khó chịu phải bảo ta ngay nhé.”

    Như Ý dịu ngoan gật đầu.

    “Hai tay ôm chặt ta.”, ta cúi đầu nói với Như Ý rồi ra hiệu cho mọi người, bắt đầu thúc ngựa chạy.

    Mặc dù đang cưỡi ngựa rong ruổi, ta vẫn bớt thời gian cúi đầu nhìn vào mắt Như Ý, hai tay y ôm ta, cả người vùi trong áo choàng, hai mắt cũng nhắm, dáng vẻ rất mỹ mãn.

    Ta xiết chặt tay, vẻ thỏa mãn của Như Ý khiến ta thấy hạnh phúc …

    Chương 23

    Mấy ngày sau chúng ta về đến kinh thành, vừa vào cửa thành liền nhận được thánh chỉ, muốn ta trước về phủ đệ nghỉ ngơi hồi sức, ngày mai sau buổi chầu sớm sẽ tới ngự thư phòng kiến giá. Cũng phải, chúng ta hai hoàng tử trưởng thành, mãi ở trong cung cũng không phù hợp. Trong ý chỉ không thấy nhắc Như Ý, mà hiện tại phụ hoàng cũng chưa ra lệnh xây phủ cho Như Ý, ta thực tự giác xách y về phủ mình.

    Nói là phủ đệ của ta nhưng ta cũng chưa từng nhìn thấy, thị vệ tới tuyên chỉ cũng hộ tống ta về phủ luôn. Vừa tới Bình Dương vương phủ, mọi người đã nhận được tin, đều ra cửa đón ta. Nha hoàn, hạ nhân, thị vệ, không ít người ni. Dẫn đầu là Hạ Nhi, Đông Nhi, hai nha hoàn trước đây của ta.

    Ta gặp lại các nàng thì rất vui vẻ, các nàng thấy ta cùng Như Ý lại càng mừng rỡ, Đông Nhi còn len lén lau nước mắt. Cũng phải thôi, đã năm năm không gặp.

    Còn có một quản gia là Vương Phúc, tên thật đúng là điềm lành, không biết có đáng tin không nữa. Đông Nhi lặng lẽ nói cho ta biết, người này là ca ca ta mang tới, ta liền an tâm.

    Ta chỉ thị cho ông ta, “Vương Phúc, đây là thị vệ bên người ta, kia là thị vệ của Vô Ưu vương, ngươi sắp xếp nơi ở cho bọn họ, không được quá xa chỗ của ta.”

    Vương Phúc gật đầu nhận lệnh.

    “Lam và Tử sau này phụ trách an toàn của vương phủ, thị vệ vương phủ đều do các ngươi điều phối.”

    “Thuộc hạ tuân mệnh.” Lam và Tử cùng nhận lệnh. Phụ trách an toàn của vương phủ là một công việc tương đối đơn giản, cho hai đứa nhỏ này làm có thể yên tâm.

    “Vô Ưu vương sẽ ở lại trong Bình Dương vương phủ, cũng là chủ tử của các ngươi, nhớ kĩ?”

    “Đã nhớ.” Hạ nhân cùng đáp lời.

    Ta gật đầu, “Đều lui đi, ai làm gì cứ tiếp tục làm.”

    Mọi người lặng lẽ lui xuống, hiển nhiên có người dắt ngựa đi, Đóa Nhan thất vệ ngoại trừ Xích còn theo ta, tất cả đều theo Vương Phúc về phòng riêng tẩy rửa.

    “Xích, ngươi cũng đi đi, trước nghỉ ngơi cho tốt, sau bữa tối tới nhận lệnh.”

    “Vâng.” Xích lĩnh mệnh, rời đi.

    Ta nhìn Đông Nhi và Hạ Nhi còn đang đứng bên cạnh cười hì hì, cũng bật cười mắng, “Không mau đi chuẩn bị nước tắm và cơm chiều cho chủ tử các ngươi, còn định đứng đó cười bao lâu hử?”

    Hạ Nhi và Đông Nhi cười khanh khách ứng lời, Đông Nhi nói, “Chủ tử, ta đưa ngài về phòng ngài trước nhé, phòng của Như Ý chủ tử ở bên cạnh phòng ngài, được chứ ạ?”

    Ta nghiêng đầu nhìn người bên cạnh trông mệt mỏi rã rời, cười hỏi, “Được không?”

    Như Ý lắc đầu, “Không muốn, Đông Nhi, ta muốn cùng Tiểu Thu ở một gian cơ.”

    Đông Nhi nhìn ta, thấy ta gật đầu liền đưa chúng ta về phòng, sau đó đi chuẩn bị cơm nước.

    Phòng ở không có gì đặc biệt, khiến ta chú ý chỉ có hai chữ “phúc” là nét chữ ca ca, xem ra ca ca đã giúp ta lưu ý qua nơi này. Tuy nói mai mới gặp phụ hoàng nhưng hôm nay xử lí chính sự xong thể nào ca ca cũng tới thăm ta.

    Hạ Nhi đã cho đưa nước tắm tới, sắp xếp y phục cho chúng ta thay xong, biết tập tính của chúng ta, không lưu người ở lại hầu hạ, đóng cửa lui ra.

    Như Ý thực đã mệt muốn chết, cho nên ta ôm y tắm rửa, giúp y tiêu trừ mệt nhọc. Nhìn kĩ vết thương ở mặt trong đùi Như Ý thấy đã ổn mới yên tâm, thuốc Như Ý tự điều chế quả nhiên rất tốt. Như Ý tựa vào lòng ta ngủ gật, chắc là quá mệt rồi. Ôm y ra, lau khô thân thể, mặc y phục, y vẫn còn làm biếng ỷ trên người ta.

    Hạ nhân tiến vào mang nước ra, Đông Nhi liền đưa người vào bày cơm, ta hỏi, “Thị vệ ta mang về đã dùng cơm chưa?”

    Đông Nhi gật đầu, “Đang ăn rồi, đồ ăn của họ là đầu bếp trong phủ làm, đây là thức ăn ta tự làm cho chủ tử nha.”

    Ta gật đầu, ngửi thử một chút, tán thưởng, “Tay nghề của Đông Nhi vẫn tốt như xưa, cho ta thêm một bình rượu hoa quế đi, sau đó lui cả ra. Hôm nay có thể ca ca ta sẽ tới, chuẩn bị mấy món điểm tâm ca ca thích và mấy món Như Ý thích nữa nhé.”

    Đông Nhi gật đầu mỉm cười đi xuống, lại có người mang rượu hoa quế lên, ta phất tay cho tất cả lui ra, lúc ăn thì ít người có vẻ thoải mái hơn.

    Hơn nữa Như Ý vẫn còn dáng vẻ buồn ngủ, ngay cả lúc Đông Nhi sắp cơm cũng không làm y thanh tỉnh. Nguyên bản đang ngồi dựa vào ta, hạ nhân lui xuống rồi, ta liền ôm y ngồi vào lòng mình, sau đó từng miếng từng miếng đút cho y. Sự thực chứng minh cơm Đông Nhi làm có lực hấp dẫn rất lớn, Như Ý cuối cùng không ngủ nữa, dùng đũa của ta ăn được không ít. Thỉnh thoảng cho y uống vài ngụm rượu, không phải rượu mạnh, uống một chút cũng không vấn đề gì.

    Tuyết Thụy đang làm ổ trong lòng Như Ý ngửi thấy mùi ngon liền hưng phấn, ta gắp một ít đặt ở cạnh bàn cho nó tự ăn.

    Đợi cho tới khi hai người một thú đều no nê, gọi hạ nhân vào thu dọn, ta nắm tay Như Ý tham quan vương phủ một chút, tiện thể vận động tiêu cơm. Đóa Nhan thất vệ đã dùng cơm xong, đều tới trước mặt ta nhận lệnh.

    “Ngoại trừ Lam và Tử phụ trách an toàn của vương phủ, các ngươi đều đi tự làm quen với hoàn cảnh ở đây đi. Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai bắt đầu thay phiên làm việc.”

    Mọi người nhận lệnh rời đi, Xích và Chanh vẫn lưu lại, ta biết bọn họ sẽ không buông lỏng vấn đề an toàn cá nhân ta, cứ theo bọn họ vậy.

    Ta không có nhiều tâm tư tham quan vương phủ, chỉ dẫn Như Ý đi dạo bên hồ, thấy Như Ý buồn ngủ díp mắt rồi liền đưa y về phòng. Nhìn Như Ý muốn ngủ rồi còn cố căng mắt hỏi ta, “Tiểu Thu không ngủ sao?”

    Ta lắc đầu, “Hôm nay khả năng ca ca sẽ tới, ta muốn chờ một chút, ngươi cứ ngủ trước đi.”

    Như Ý gật đầu, ngủ.

    Ta tiện tay nhấc một cuốn sách trên giá, uống một ngụm trà Hạ Nhi pha, xem sách.

    Đợi lúc Chanh thấp giọng bẩm báo có người tới, ta đứng dậy, ca ca liền đẩy cửa vào. Mặc dù gần năm năm không gặp, trông ca ca không có thay đổi gì nhiều, nhưng cũng như ta, đã cao lên một chút. Mũi cay cay, ta bước tới trước mặt ca ca, bị ca ca ôm vào lòng.

    Thật ấm áp, thật bình yên, ở trước mặt ca ca, ta có thể hơi chút thả lỏng mình.

    Lúc ca ca buông ta ra, ta vươn tay so chiều cao hai người, quả nhiên cao bằng nhau rồi. Ca ca mỉm cười nói, “Ngươi từ nhỏ tới lớn cứ thích so chiều cao với ca ca, hiện tại thỏa mãn rồi đi.”

    Gật đầu, thỏa mãn, đương nhiên thỏa mãn, cao bằng ca ca nha.

    Kéo ca ca ngồi xuống bên bàn, Đông Nhi đúng lúc mang điểm tâm vào, ta ngồi bên chống đầu chăm chú ngắm sự thay đổi của ca ca. Mặt mày có cảm giác thêm thành thục, cái loại cảm giác uy nghiêm của người từ trên cao nhìn xuống cũng tựa hồ khắc vào khuôn mặt. Có thể cảm thấy được, lúc bình thường làm việc, ánh mắt này có bao nhiêu bình tĩnh lãnh đạm, sáng lên sự cơ trí. Thế nhưng hiện tại, cũng ánh mắt này, chợt hiện lên, chỉ có ánh sáng của ấm áp và ôn nhu.

    Thấy ta vẫn nhìn mình, ca ca vươn tay xoa đầu ta, mỉm cười nhìn ta, “Ngươi mới về, có gì muốn nói cứ để thong thả. Hôm nay ca ca chỉ là đến thăm ngươi, cũng muốn nhắc nhở ngươi chú ý, ngày mai phụ hoàng có chuyện muốn nói với ngươi và Như Ý.”

    “Phụ hoàng triệu hồi ta và Như Ý, rốt cuộc là có chuyện gì?”

    “Thời gian trước ngươi đánh đuổi Tà Da, sau đó kí kết quốc thư rồi, Viêm quốc trước vẫn có thái độ bất minh với nước ta nhất cũng muốn cùng chúng ta trao đổi, kí kết quốc thư không xâm phạm lẫn nhau. Có thể là biểu hiện của đại quân tây bắc làm bọn họ kinh sợ. Kí quốc thư xong, Viêm quốc phái một hoàng tử tới triều đình ta dâng tặng lễ vật, cho tới lúc bọn họ khởi hành mới nói ra, chuyến này bọn họ mang theo một vị công chúa tới nước ta hòa thân. Loại hành vi kì hảo này chúng ta khó lòng cự tuyệt, thế nhưng công chúa của nước đó, dù là ta hay phụ hoàng đều không thể nạp làm phi, để tránh lẫn lộn huyết thống hoàng gia, cũng là ngăn chặn nguy cơ bọn họ khống chế triều đình ta. Thu được quốc thư, tính tính thời gian, bọn họ cũng sắp tới rồi. Bởi vậy phụ hoàng mới gọi hai ngươi về.”

    Hòa thân???

    Ta nhíu mày, “Phụ hoàng có ý gì? Để ta hay Như Ý hòa thân?”

    Ca ca thở dài, “Tuy không nói rõ nhưng theo ý tứ của phụ hoàng, hơn phân nửa khả năng là ngươi.”

    “Vậy ca ca muốn ta làm thế nào?”

    Ca ca mỉm cười xoa xoa đầu ta, “Ca ca vẫn như trước đây, chuyện ngươi không muốn làm, ca ca sẽ tận lực phản đối, vậy nên hôm nay mới muốn hỏi ý ngươi trước.”

    Ta gật đầu, “Chuyện này phiền phức đây, Xích, Chanh?”

    “Có thuộc hạ.” Xích và Chanh hiện thân.

    “Chuyện chúng ta vừa nói các ngươi đều nghe rõ, hiện tại đi tra một chút vị công chúa và hoàng tử kia, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ đều không bỏ qua. Nhất là vị công chúa kia, tra kĩ việc tư của nàng ta, không được làm gì, chỉ cần báo lại cho ta là được.”

    Hai người nhận lệnh, rời đi.

    Ca ca vẫn đang lẳng lặng chờ ta giải thích, chuyện này thật không dễ mở miệng, thở dài, ta nhẹ giọng nói, “Ca ca, có chuyện này muốn nói với ngươi, nhưng ngươi không được tức giận nhé.”

    Ca ca mỉm cười gật đầu.

    “Như Ý mấy năm này vẫn đều thích ta … là loại thích giữa tình nhân với nhau ấy … Gần đây ta đã đáp ứng sẽ cùng một chỗ với y … Ca ca, vô luận là ta hay Như Ý đều không thể cưới công chúa Viêm quốc.”

    Ca ca hơi giật mình nhìn ta, nhíu nhíu đầu mày nói, “Chuyện từ khi nào?”

    Lúc nào? “Trước khi chúng ta nhận được ý chỉ hồi kinh, ta cũng thích Như Ý, ca ca, ngươi giận sao?”

    Ca ca khẽ thở dài, “Nhớ lời ca ca nói khi còn bé sao? Bất luận ngươi muốn cái gì, ca ca sẽ nỗ lực làm cho ngươi. Nếu đây là chuyện ngươi muốn, sao ca ca lại giận được chứ?”

    “Ca ca, xin lỗi, vốn định viết thư cho ngươi, không ngờ lại nhận được ý chỉ quay về.”

    Ca ca gật đầu, nhẹ giọng hỏi, “Ngươi nghĩ kĩ rồi? Kì thực, thích Như Ý nhưng cưới vợ cũng không ngại gì a, Như Ý không có khả năng sinh con nối dòng cho ngươi. Ca ca không phản đối ngươi cùng Như Ý một chỗ nhưng cũng mong ngươi có thể thành gia thất, có vợ con của mình.”

    Ta lắc đầu, “Ta không quan tâm chuyện có con hay không, con của ca ca cũng như con của ta, có ca ca cùng các cháu là đủ rồi. Hơn nữa, ca ca cũng biết, ta thương Như Ý, không muốn y chịu uất ức.”

    Ca ca thở dài, “Ta đã sớm thấy tình cảm của Như Ý đối với ngươi không đơn giản, nhưng ngươi vẫn muốn chăm lo cho y, ta lại không muốn ngươi khổ sở. Ta hiện tại có hơi hối hận năm xưa không tách các ngươi ra.”

    Ta khẽ cười, “Ca ca ngươi biết mà, ta có người thân là ngươi, thế là đủ. Ngươi mong ta con cháu đầy đàn, ta lại chỉ cần một thân nhân là ca ca. Chỉ cần ca ca vẫn là ca ca của ta, ta không cần người thân khác nữa.”

    Ca ca mỉm cười xoa đầu ta, “Thực hết cách với ngươi … Chuyện hòa thân, để ta nghĩ cách …”

    Ta lắc đầu, “Ca ca bận chuyện của mình là được rồi, tạm thời không cần giúp ta làm gì. Lúc nào cần ca ca hỗ trợ, ta sẽ nói với ngươi.”

    Ca ca gật đầu, đứng dậy, “Ngươi nghỉ sớm một chút đi, ta cũng phải về. Ngày mai gặp phụ hoàng rồi tới đông cung nhé, ta cũng muốn nghe chút chuyện biên cương.”

    Ta gật đầu, lấy một bao đồ đưa cho ca ca, “Này là quà của ta cho các cháu, ngày mai phải để bọn họ xếp hàng chờ ta đấy, một người cũng không được thiếu.”

    Ca ca bất đắc dĩ lại xoa đầu ta, gật đầu bước đi.

    Chương 24

    Ca ca vừa bước ra, ta bỗng nhớ ra con Tuyết Thụy nọ, liền đem ra cho ca ca xem. Ca ca rất sửng sốt, nhưng lúc nghe lại quá trình ta nhặt được nó thì đầu cũng treo đầy hắc tuyến, sau chỉ nói thêm Tuyết Thụy xuất hiện là điềm lành, nhắc ta ngày mai nhớ đem tới cho phụ hoàng xem một chút, rời đi.

    Tiễn ca ca, vặn cái thắt lưng mỏi mệt, ngày mai phải ứng phó thế nào đây? Hay cứ nói thẳng cho phụ hoàng đi, chuyện này dù sao cũng chẳng dấu được ông. Về phần thái độ của phụ hoàng thế nào, cũng chỉ có thể đợi đến lúc đó xem rồi làm. Đứng dậy tiến vào phòng trong, nên ngủ một lát, lúc này bảo bối Như Ý chắc ngủ thật sâu rồi?

    Vào phòng trong, thình lình phát hiện Như Ý đang ngây người bên giường, ta bước nhanh tới, sờ sờ trán y, “Như Ý sao thế? Gặp ác mộng?”

    Y đầu tiên ngơ ngác nhìn ta, rồi đột nhiên như thanh tỉnh lại, lập tức lệ tràn mi, lẩm bẩm, “Tiểu Thu, lời thái tử ca ca nói, ta đều nghe thấy.”

    Lòng ta đau xót, ôm lấy y, hôn lên giọt nước trên mi, ôn nhu hỏi, “Ngươi nghe được gì nào, vì sao lại khóc?”

    “Phụ hoàng muốn ngươi hòa thân với công chúa Viêm quốc.” Y khổ sở nói.

    “Phụ hoàng còn chưa nói a, mai ta nói cho phụ hoàng chuyện chúng ta, ta sẽ không hòa thân, Như Ý, chuyện này ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, đừng lo lắng.”

    Như Ý nhẹ giọng, “Ta không thể lưu con cái cho ngươi, Tiểu Thu, ngươi cũng muốn có máu mủ của mình, đúng không? Trước kia ngươi còn nói sau này chúng ta sẽ đều kết hôn, đúng không?”

    Ta khẽ cười nói, “Như Ý, đó là vì trước đây ta chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương, khi đó với ta mà nói, cưới vợ sinh con là chuyện rất tự nhiên, tới tuổi thì thành hôn, tựa như ca ca vậy. Nhưng hiện tại ta có ngươi, đã không còn như xưa nữa. Ta thích ngươi, trong lòng có ngươi, thế là đủ. Ta sẽ không làm ra chuyện trong lòng có một người lại cùng người khác sinh con cái, Như Ý, ngươi hiểu không?”

    Như Ý ôm chặt lấy ta, cố sức gật đầu, ta xoa đầu y, “Được rồi, ta biết, đừng gật đầu nữa, còn gật sẽ chóng mặt đó.”

    Như Ý dán trước ngực ta, nói khẽ, “Phụ hoàng sẽ đồng ý chuyện chúng ta sao?”

    “Ta cũng không biết. Có điều tình huống của chúng ta không giống ca ca. Ca ca là thái tử, huynh ấy cần con nối dòng, chúng ta thì không nhất định, ngươi hiểu chứ?”

    Như Ý gật đầu.

    Ta khẽ cười, “Nhưng dù sao chúng ta cũng là vương gia của Thiên triều, bản thân sẽ có những trách nhiệm chính trị nhất định. Tỉ như chuyện hòa thân lần này, hoặc ngươi hoặc ta, phải có một người nhận. Phụ hoàng luôn không thích miễn cưỡng ngươi làm chuyện gì bao giờ, cho nên trách nhiệm này khả năng ta phải nhận.”

    ‘Vậy Tiểu Thu làm sao bây giờ?”

    Ta lại cười nhẹ, “Công chúa cũng đã đưa tới, chúng ta không thể cự tuyệt được.”, xoa nhẹ đầu y, “Ta sẽ nghĩ biện pháp xem, khiến cho bọn họ tự hối hôn, chuyện do bọn họ đưa ra, vậy không còn là trách nhiệm của Thiên triều nữa.”

    “Vậy nếu công chúa kia dứt khoát đòi kết hôn ni?” Như Ý lo lắng.

    “Đừng lo, binh đến tướng ngăn, nước lên đất chặn, sẽ có biện pháp thôi. Tình hình hiện tại ta chưa rõ lắm nên không thể nói rõ cho ngươi, nhưng ta sẽ không cưới nàng, cũng không để Như Ý cưới nàng, Như Ý cứ an tâm có được không?”

    Gương mặt Như Ý rốt cuộc lộ ra vui vẻ, ngẩng đầu cười với ta, ta cúi xuống hôn lên môi y một cái, ngọt quá, nhịn không được hôn sâu vào, cho đến khi Như Ý thở hổn hển mới buông ra.

    “Ngủ đi, mấy ngày nay gấp rút lên đường, ngươi cũng mệt mỏi rồi.” Ta ôm y chui vào ổ chăn.

    Như Ý gật đầu, tìm một tư thế thoải mái trong lòng ta, bỗng nhiên lại mở miệng, “Tiểu Thu, coi như là chuyện lần này giải quyết được, nhưng một ngày ngươi còn chưa thành hôn sẽ còn xảy ra chuyện như vậy phải không?”

    Ta hôn lên đầu Như Ý, khẽ cười nói, “Như Ý lần này lo rất xa ha, không sai, chỉ cần hôn sự của ta vẫn còn treo ở đó, chuyện này vĩnh viễn không dừng lại. Còn bao đại thần trong triều nhìn chằm chằm hai khối thịt béo là chúng ta đó. Ngươi không để ý chuyện triều chính, sẽ đỡ hơn ta. Ta hiện tại còn có quân quyền trong tay, cho nên nhất định không được thanh tĩnh đâu.”

    Như Ý lặng đi một lát, nhẹ nhàng nói, “Tiểu Thu, nếu không thể giải quyết … ngươi cứ cưới công chúa kia đi …”

    Ta cau mặt, “Như Ý, ngươi nói gì thế?”

    Như Ý vươn tay ôm cổ ta, “Tiểu Thu cưới nàng, trong lòng chỉ có Như Ý, như vậy lại khiến cho người khác không thể yêu cầu ngươi cưới vợ nữa.”

    Thì ra là chủ ý này, ta nhẹ nhàng nói, “Như Ý, ngoại trừ cách cưới vợ ra, ta sẽ tìm được một cách khác có thể giải quyết mọi chuyện. Hơn nữa, ngươi có thể chấp nhận chuyện ta cưới vợ sao?”

    Như Ý không nói lời nào nhưng sắc mặt rất kém. Không muốn cố ép y, ta nghiêng người hôn lên, không để y tiếp tục nghĩ những chuyện này. Khi ta buông ra, Như Ý vươn tay cởi áo ta. Ta nắm tay y lại, lấy chóp mũi mình chạm chóp mũi y, cười cười hỏi, “Như Ý muốn làm gì thế? Không được u ~”

    Nguyên là nói giỡn, nhưng mắt Như Ý đã ướt nước, ta vội ôm y vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành, “Không khóc không khóc, Như Ý làm sao vậy? Nói cho ta biết, khó chịu trong lòng à?”

    “Ta sợ, sợ sau này không thể ở bên Tiểu Thu. Ta trước đây mỗi ngày đều mong muốn, mong muốn Tiểu Thu có thể thích ta, như ta thích Tiểu Thu vậy. Thế nhưng khi cùng Tiểu Thu một chỗ, Tiểu Thu nói thích ta rồi, ta lại sợ hãi vô cùng. Sợ Tiểu Thu không thích ta nữa, sợ không thể bên Tiểu Thu mãi mãi, sợ có người tách chúng ta ra, sợ Tiểu Thu kết hôn mất …”

    Ta cúi người phủ lên trên Như Ý, “Là ta không tốt, không cho Như Ý đủ cảm giác an toàn, khiến cho ngươi một mình gắng gượng lâu lắm. Ta thích Như Ý, cho nên nguyện ý ở bên Như Ý, không phải làm bộ cũng không hề miễn cưỡng. Ta phải làm gì để Như Ý không sợ nữa?”

    “Ta muốn Tiểu Thu ôm ta … Ta sẽ không sợ nữa …”

    Ôm Như Ý sao? Vật nhỏ này … Mai phải gặp phụ hoàng rồi, vốn định chừa chút thể lực cho y, đợi thêm vài ngày nữa. Nếu Như Ý đã nói vậy, ta còn khách khí làm gì …

    Cúi đầu hôn lên môi y, hai tay không khách khí bắt đầu cởi áo y. Không có cúc áo, cởi ra không tiện tí nào, ta ôm Như Ý sạch trơn lên đùi. Bàn tay đầy chai cứng di chuyển trên làn da trơn tuột của y, miệng vẫn không rời miệng.

    Vừa buông ra đã thấy gương mặt Như Ý đỏ bừng vì bị hôn, ánh mắt vẫn còn mơ mơ màng màng, ta âm thầm thở dài, Như Ý thật là một vưu vật trời sinh. Cúi đầu cắn hồng anh trên ngực y, tay không buông tha bên còn lại, hai điểm nhỏ này của Như Ý phi thường mẫn cảm, chỉ chạm vào đó đã khiến Như Ý hưng phấn vô cùng. Trước tiên ngậm trong miệng mút mạnh một cái khiến cho nó đứng thẳng trên ngực Như Ý, sau đó cắn nhẹ, nhìn nó trướng lớn lên trước mắt mình, từ màu hồng nhạt chuyển dần thành đỏ thắm. Lại thỏa mãn dùng đầu lưỡi gảy lên xuống, cảm nhận được Như Ý run lên nhè nhẹ trong lòng ta, rướn người đưa nó vào miệng ta sâu hơn. Vật nhỏ này phản ứng thật trực tiếp …

    Hồng anh bên kia ta cũng không để nó tịch mịch, lấy tay xoa nắn đùa bỡn …

    Lưu luyến buông vật trong miệng ra, lại tới thân cận bên kia. Cho tới giờ ta không hề hay biết mình có thể sa vào nhục dục thế này, nhưng ta thừa nhận ta vô cùng thích thân thể Như Ý cùng những phản ứng của y sản sinh khi bị ta âu yếm.

    Quyến luyến không rời, ăn một lượt toàn bộ làn da trơn mịn của Như Ý, y đã liên tục cao trào trong tay ta. Khi Như Ý vẫn còn đang thở dốc, ta lật thân y lại, để cho y quì sấp trên giường. Ta thích tư thế này, vì có thể thấy rõ cái mông cong cong của Như Ý, ta thực thích cái mông xinh đẹp ấy. Ôm lấy y, cúi đầu gặm cắn lên bộ phận nhiều thịt nhất trên người y, sau đó vươn tay tách hai mảnh căng tròn, u cốc ta sắp tiến vào kia hiện ra trước mắt.

    Dùng mặt trong ngón trỏ chậm rãi vuốt ve nơi đó, cho đến khi Như Ý đang khẩn trương trở lại trầm tĩnh..

    “Lần đầu sẽ hơi đau, Như Ý có thể chịu được?” Ta vừa lấy ngón tay vòng vòng nhè nhẹ quanh nơi đó vừa hỏi Như Ý.

    Như Ý nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, đầu vùi vào gối càng sâu.

    Ta khẽ cười, ấn một phần ba ngón trỏ vào, Như Ý vẫn như lần đầu, chặt căng và nóng rực, lấy ngón tay vòng vòng xoa nhẹ bên trong, thấy Như Ý đã hơi thả lỏng liền đem cả đốt ngón tay hơi thô cùng sáp vào, chậm rãi tiến cả ngón tay theo. Như vậy, vùng đất ta có thể vuốt ve đã lớn hơn rồi. Nghĩ đến trên thân thể Như Ý, ta không chỉ đã vuốt ve toàn bộ bên ngoài mà ngay cả bên trong ta cũng từng vuốt ve, ngực liền có cảm giác thỏa mãn thực kì dị. Đây có lẽ chính là cảm giác giữa tình nhân với nhau đi.

    Ngón tay từng chút tham nhập bên trong huyệt nhỏ, cảm nhận được ngón tay đang bị mút lấy gắt gao, vì vậy hơi hơi kéo ngón tay ra phía ngoài, lại đẩy nhẹ vào, thực có cảm giác ngọt ngào tận xương.

    Đã có thể thông thuận ra vào, lại thêm một ngón tay nữa, cảm giác động khẩu chặt chẽ lại đang thử kháng cự, cuối cùng thỏa hiệp với xâm nhập của ta, dung nạp ta tiến vào. Hai ngón tay thậm chí có thể hơi cong nhẹ thăm dò, giống như đang tìm thứ gì mà bản thân ta cũng không biết, chỉ trực giác cứ làm vậy. Cho tới khi ngón tay ta chạm tới một nơi hơi nổi lên, Như Ý tựa hồ bị kích thích mạnh mà rên lên, đó là tiếng rên thoải mái, xem ra bên nhận quả thực có thể có cảm giác khoái hoạt.

    Khi Như Ý có thể chứa được ngón tay thứ tư, ta liền cởi quần, cầm lấy dục vọng của mình, nhắm vào động khẩu nọ. Tuy đã có tiền hí nhưng Như Ý mới chỉ nuốt được phần đỉnh chóp thì đã chặt không thể vào. Nơi đó sít sao ngậm lấy ta, khiến ta không dám đi vào, lại cũng lui không được. Nhưng là kẹp chặt như vậy càng thêm kích thích ta, ta vươn tay nắm lấy dục vọng của Như Ý, y không kháng cự nổi ta, tuy tay ta mới chỉ tùy tiện vuốt ve vài cái, thế nhưng bởi tình cảm của Như Ý dành cho ta là thứ xuân dược tốt nhất nên mới chỉ vài cái vuốt ve giản đơn của ta đã khiến Như Ý hưng phấn mà cương lên.

    Như Ý vừa thả lỏng, ta liền dùng sức đỉnh tiến một cái, ta sớm đã không nhịn được nữa, đàn ông vào thời điểm này đều không khác gì cầm thú …

    Quá thoải mái, so với tưởng tượng của ta còn dễ chịu hơn, không còn lí trí gì gì nữa, chỉ còn cố sức nắm Như Ý đang mềm người nhận lấy ta, dùng sức ra vào. Vừa nóng lại vừa ướt, thịt bên trong lại đang mút lấy ta thực gắt gao, ta chỉ nghĩ muốn đâm vào, lại đâm vào …

    Điểm nổi lên trong động khẩu của Như Ý ta vẫn còn nhớ rõ, cứ liên tục cọ vào nơi đó, nghe được tiếng rên rỉ gián đoạn càng lúc càng lên cao của Như Ý, cái mông trắng trẻo dưới từng cú thúc của ta đã biến thành hồng rực.

    Lật Như Ý lại, gác chân y lên cánh tay mình, từ trên cao lao xuống mà xuyên vào …

    Lại khiến Như Ý tự tách mông mình ra, ta hung hăng mà sáp vào, cúi người nói vào bên tai Như Ý, “Nói ngươi muốn ta, nói ngươi yêu ta, nói ngươi muốn ta ra sức tiến vào ngươi …”

    “Ta … Ta muốn ngươi … A … Ta yêu ngươi … Haa … Ta muốn ngươi xuyên vào ta … Ta muốn ngươi … Không được … Tiểu Thu … Tiểu Thu …”

    Ta hôn lấy tiếng rên rỉ của y, không ngừng cố sức ra vào, động khẩu của y đã hoàn toàn hoan nghênh ta, lúc này nóng rực lên như lửa, mềm nhuyễn như bùn nước. Chỉ còn bao lấy ta, mút chặt ta, giữ ta lại …

    Như Ý của ta, ngươi là muốn kết hợp như thế sao? Như vậy ngươi sẽ không còn sợ hãi?

    Ngươi làm được rồi, Như Ý, đã từng cùng ngươi hòa làm một như thế, ta sao còn có thể lìa xa ngươi …

    Thuộc truyện: Hoàng Tử Truyền Kỳ