Home Đam Mỹ Hôn Nhân Sắp Đặt – Chương 16-2

    Hôn Nhân Sắp Đặt – Chương 16-2

    Thuộc truyện: Hôn Nhân Sắp Đặt

    Khi cảnh sát chịu trách nhiệm cùng vài người phụ tá tới, hắn liền hỏi han Heath, bạn bè Heath, Rourke, và Lord Yorkshire hàng giờ về sự việc xảy ra. Cho đến khi Orley tiết lộ Kipling gia nhập quân Tfrench và Nafoleon thì người này mới thôi thẩm vấn và đồng ý không kiện họ ra tòa. Cười nhạo, hắn lặng lẽ tuyên bố “kẻ phản bội đức vua tốt nhất là chết trong chuồng ngựa ở Công viên Hyde hay trong tòa tháp ấy” rồi nhanh chóng rời đi, thân thể của Kipling được phủ vải và được trợ tá đem đi. Heath thở phào nhẹ nhõm, nhún vai xua đi sự căng thẳng nơi hai đầu vai. Anh biết Tử tước Cavendish sẽ không để cho vấn đề hoàn toàn chìm xuống cho đến khi tìm thấy thân thể Kipling và tòa sẽ buộc tội ai đó giết Kipling, nhưng anh vẫn chẳng cảm thấy chút hối hận nào. Anh không chỉ đã trả thù cho vị hôn thê bị tấn công, mà còn cho người bạn bị bắt cóc trong trận chiến. Không nói lời nào, Heath bước về phía xe ngựa, theo sau là bạn bè và Yorkshire. Họ lên xe và lặng lẽ đi về Điền trang Yorkshire. Khi đến nơi, họ xuống xe mà không nhìn nhau. Quản gia mở cửa, và mọi người ngoại trừ Heath bước vào hành lang về phía thư phòng, trong khi Hearh ra vườn, nơi anh rửa máu của Kipling trên kiếm, đôi tay run rẩy. Khi xong việc, anh bỏ kiếm vào bao, ra khỏi vườn và quay vào nhà, tựa lưng vào tường, nhắm mắt hơi run rẩy. Hình ảnh về ánh mắt sợ hãi của Lucien và thân thể vô hồn của Kipling hiện lên trong tâm trí anh, Heath siết chặt nấm đấm, cố gắng không đấm vào tường. Anh là một người đàn ông nguy hiểm. Anh giết người khi cần phải giết, nhưng trong khi mọi người nghĩ anh chẳng thấy hối hận, thì thực ra anh lại cảm thấy hối hận vô cùng. Khuôn mặt từng người anh từng giết ám ảnh anh, khiến anh phải uống thật say hay dùng cồn để ngủ mỗi tối. Từ khi gặp Lucien anh không còn phải làm như vậy nữa—một lý do khác khiến anh phải ngạc nhiên. Anh hít một hơi thật sâu, cố bình ổn trái tim đập nhanh khi dùng cravat băng vết thương rỉ máu, thế rồi anh cắn môi lại để ngăn chặn đau đớn. Khi anh cảm thấy mình đã có thể bình ổn tâm trí, anh mới gia nhập với những người khác.

    Blaine đang đợi anh, một tay cầm chai Tscotch và một tay cầm ly rót cho mọi người. Heath nhận ly mà không nói một lời rồi một hơi uống cạn. Anh đưa ra lấy ly khác, sau khi nhanh chóng uống sạch, Blaine đổ đầy cốc lần thứ ba, cuối cùng Heath cũng bắt đầu cảm thấy chút gì đó bình thường.

    Anh bước về phía thư phòng của Yorkshire, theo sau là Blaine và phát hiện ra những người khác đang đợi ở trong, bố anh cũng vậy.

    “Ta tin là con đã thành công?” Douglas hỏi sau khi Heath đóng cửa.

    “Cực kỳ thành công ạ,” Heath nói. “Có một người giữ ngựa phải đi khám, nhưng bác sĩ có tiếng thận trọng. ngoài ra, bọn con đều nhận ít thương tích nhất.”

    “Tốt lắm,” Douglas nói.

    “Đúng vậy,” Yorkshire gật đầu nói, “Tôi tin là chuyện đó sẽ không bao giờ được nhắc tới nữa. Dù là bất cứ ai. Không bao giờ.”

    Tất cả mọi người đồng ý, còn Heath nhận thấy anh không phải là người duy nhất nhìn lên trần nhà.

    “Lucien….Cậu ấy, uhm…,” Heath lắp bắp.

    Douglas lắc đầu. “Không, không còn những cơn ác mộng nữa. Như thể thằng bé biết rằng mối đe dọa đã được giải quyết.”

    Heath nghiêng đầu. “Vậy thì tốt quá rồi.”

    “Đúng vậy,” Yorkshire tươi cười nói. “Còn giờ thì, các chàng trai, đã muộn rồi. Có lẽ tôi sẽ thu xếp cho các ngài phòng để các ngài không phải về nhà ngay?”

    Dù cho Annabelle nói kiểu lịch sự, Heath vẫn hiểu lời đề nghị đó là gì. Nếu báo động tới cảnh sát về vụ giết người trong chuồng ngựa phía sau nhà Heath, họ sẽ hỏi Heath. Tuy nhiên, nếu anh và tất cả bạn bè cả tối nay đều ở biệt thự, nơi mà người hầu và toàn thể gia đình Hawthorn chứng nhận, họ sẽ miễn hành động sai trái cho anh, vì anh chắc chắn là người đó, đâu đó cũng biết xác chết đã từng ở đó trước đó.

    “Tôi nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời đấy,” Douglas nhanh chóng lên tiếng.

    “Đúng vậy,” Orley nói.

    Heath chỉ gật đầu, ngay cả khi anh ngồi xuống để bố bắt đầu chăm sóc vết thương trên tay, biết được con trai đã trải nghiệm những gì và muốn thể hiện con trai có tác động tới mình. Mặc dù anh chỉ ước sao có thể đến phòng Lucien kiểm tra cậu, dù biết vây quanh cậu là những người phụ nữ khác. Cậu an toàn, và nếu Heath phải giết người để bảo đảm cậu được an toàn, thì đó là một cái giá rất nhỏ phải trả. Heath đang từ từ nhận ra anh chẳng thể làm gì cho Lucien. Không làm được gì hết.

    Một ngày trước đám cưới, Heath đến Điền trang Yorkshire với một món quà cho vị hôn thê, để rồi được biết là Lucien không muốn gặp anh. Đây là lần thứ tư trong tuần anh bị báo lại như vậy, Heath có đôi chút quan tâm hơn đến chuyện có thể xảy ra với vị hôn thê hoặc những gì anh vô tình gây ra có thể đã khiến cho cậu có phản ứng như vậy. Anh nhận thấy đôi mắt quản gia dường như dịu dàng giàu lòng trắc ẩn, rồi anh thở dài và gật đầu, anh để thư lại cho người đẹp với mái tóc màu vàng để liên lạc với cậu khi tiếp khách, Heath quay lưng bỏ đi, để rồi nghe được tên anh vang lên phía chuồng ngựa. Quay về hướng đó, anh thấy vợ chồng Yorkshire ăn mặc theo sở thích cưỡi ngựa, anh đi về phía họ, vẫn mang theo cái hộp đựng chiếc áo choàng mới, dài, thêu màu vàng trắng, đính lông anh đặc biệt đặt từ Tfrance cho Lucien trong tay.

    “Chào buổi sáng, ngài công tước,” Lady Yorkshire nói, cúi đầu mỉm cười.

    “Chào bà,” Heath cúi đầu đáp lại.

    “Cơn gió nào đã đưa cậu đến đây vậy?” Yorkshire hỏi.

    “Tôi mua tặng Lady Lucien một món quà,” Heath nói, nâng chiếc hộp màu trắng được gói lại cho ông xem.

    Yorkshire gật đầu và liếc nhìn ngôi nhà. “Sao cậu không tự đưa?”

    “Tôi bị từ chối không cho vào.”

    Yorkshire thở dài. “Tôi sợ rằng đây là câu trả lời của thằng bé.”

    “Chúng tôi không thể ép thằng bé gặp ai nó không muốn,” Lady Yorkshire nói.

    “Không, không thể, nhưng mai nó sẽ kết hôn rồi. Nó phải đối mặt với công tước và nhận ra sợ hãi và lo lắng chỉ là do tưởng tượng ra thôi.”

    Heath nhìn hai vợ chồng, tâm trí anh vẫn đang xoay quanh ngụ ý trong câu nói. Lucien lo lắng gì chứ? Sợ hãi gì chứ? Vài tuần trước anh còn gặp Lucien gần như mỗi ngày từ sự kiện ở vũ hội Cavendish, mà nếu như cậu từ chối ra ngoài xã giao cho đến khi vết thương trên mặt và cổ tay lành hẳn, thì cậu sẽ đi dạo trong vườn và xuống phòng khách trò chuyện. Vậy chuyện gì đã thay đổi? Chuyện gì đã thay đổi tất cả?

    “Điều gì có thể làm Lady Lucien bối rối chứ?” Heath hỏi họ.

    Lady Yorkshire nhìn vợ thở dài. Bà lắc đầu và ra hiệu cho Heath đi theo họ. Yorkshire ra hiệu cho người giữ ngựa đứng gần đó để anh chuẩn bị cho Heath một con ngựa.

    Heath đưa gói quà cho người giữ ngựa nhờ đem vào nhà, rồi cưỡi ngựa cùng bố mẹ Lucien quanh biệt thự. Họ cưỡi ngựa khá lâu mà không nói gì cho đến khi Yorkshire kéo dây cương dừng lại. Heath cũng ghìm dây cương và nhìn Yorkshire nhảy xuống, rồi lại ngó sang Lady Yorkshire khi nghe tiếng khịt mũi của bà.

    “Vết thương về cơ bản đã mờ đi, nhưng ác mộng ngày càng tệ hơn, Lucien sợ rằng không thể đến với cậu nữa, cũng vì vậy mà cậu sẽ không cần nó nữa, hoặc e là cậu sẽ không chung thủy với nó,” bà thừa nhận, lắc đầu. “Thằng bé luôn giả định rằng nếu cậu từ chối nó, cuối cùng cậu sẽ từ hôn.”

    Heath kinh ngạc nhìn bà. Sao Lucien có thể tin được rằng anh sẽ làm như vậy chứ? Cậu ấy không biết Heath lo cho cậu đến mức nào sao? Cậu ấy không biết rằng anh sẵn sàng giết người vì cậu, rằng anh đã giết người vì cậu? Heath không biết liệu anh đang giận dữ hay đang tổn thương vì hành vi của Lucien, vậy nên anh vẫn im lặng.

    “Thằng bé cần thời gian và một cái ôm dịu dàng,” Yorkshire nói, Heath quay sang bà. Bà không nhìn anh, mà nhìn về phía ngôi nhà với vẻ bảo hộ. “Thằng bé cần phải biết rằng, đối với cậu, không chỉ là vì vẻ đẹp và thân thể thằng bé. Mà còn, đối với cậu, nó còn hơn cả một người mẹ. Rằng nó là một người đàn ông. Cũng là một người chồng.” Rồi bà nhìn sang cậu. “Hãy chứng minh với thằng bé cậu sẽ yêu nó dẫu có chuyện gì xảy ra.”

    “Làm sao được ạ?” Heath hỏi.

    “Tôn trọng ý nguyện của nó nhưng biết lúc nào nên ‘đi tìm’ một câu trả lời,” Lady Yorkshire nói.

    Heath gật đầu, dù vẫn cực kỳ bối rối. Anh quay ngựa đi về phía chuồng ngựa. Tuy nhiên, trước khi lên ngựa, anh nhìn lại cả Yorkshire và Lady Yorkshire.

    “Xin hãy nói với Lady Lucien là sáng mai tôi sẽ gặp cậu ấy ở nhà thờ, nơi tôi sẽ rất hạnh phúc khi được kết hôn với cậu ấy. Rồi tôi và cậu ấy sẽ lui về Trang viên Southerby, và tôi sẽ cho cậu ấy thấy trở thành Công tước Phu nhân của tôi nghĩa là gì.

    Thuộc truyện: Hôn Nhân Sắp Đặt