Khoái xuyên chi nhiệm vụ kỳ quái – Chương 17

    Thuộc truyện: Khoái xuyên chi nhiệm vụ kỳ quái

    Chương 17: đứa trẻ đi lạc (17) – hết

    Lăng San là một nhà thiết kế châu báu nổi danh, tuy cô chỉ mới hai mươi bảy tuổi nhưng đã là nhân tài kiệt xuất trong nghề. Rất nhiều người đều tìm cô để chế tạo đồ trang sức riêng, có vòng cổ có khuyên tai, nhưng nhiều hơn là nhẫn, mà tìm cô thiết kế nhẫn thì trên tám mươi phần trăm đều là nhẫn cưới. Điều này khiến cho cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cô cũng được xem như là chứng nhân của rất nhiều cuộc hôn nhân tốt đẹp.

    Một buổi trưa rất bình thường, Lăng San nhận được một cuộc điện thoại, đối phương là một người tao nhã lễ độ, giọng trầm thấp rất êm tai, chỉ từ thanh âm là Lăng San lập tức có thể đoán được đây nhất định là một người có gia giáo rất tốt.

    Bởi vì hôm trước tăng ca muộn nên Lăng San ngủ thẳng đến mười giờ sáng mới dậy. Lúc đối phương gọi điện đến cô đang ăn trưa trong tiệm cơm, Lăng San vốn định hẹn hắn đến phòng làm việc của mình thảo luận nhưng tuy giọng nói người trẻ tuổi kia chững chạc nhưng cũng tỏ vẻ bản thân rất vội vàng. Sau khi Lăng San suy nghĩ một chút liền hẹn hắn đến quán cà phê bên cạnh kia.

    Sau khi Lăng San cơm nước xong liền chuyển trận địa tới bên cạnh, gọi một ly cà phê từ từ chờ ở đấy.

    Hôm đó thật ra ánh nắng cũng không tốt, thậm chí trời hơi đầy mây, nhưng khi người trẻ tuổi kia xuất hiện dưới ánh sáng trước mặt cô, thậm chí Lăng San có một loại cảm giác bị ánh mặt trời chiếu vào mặt.

    Phong thần tuấn lãng, long chương phượng tư.

    Tất cả từ ngữ dùng để hình dung đàn ông xuất sắc đặt trên người hắn cũng không quá đáng, lúc Lăng San nhìn thấy, thậm chí trái tim cô còn lỡ một nhịp.

    Chẳng qua đó cũng không phải là động lòng mà chỉ thấy chấn động vì nhìn thấy sự vật hoàn mỹ.

    Gần như ngay lập tức, Lăng San liền tràn đầy hảo cảm với hắn, “Chào anh.”

    “Chào cô, cô Lăng”, thanh âm của người kia thậm chí còn dễ nghe hơn trong điện thoại.

    “Xin hỏi ngài muốn đặt làm trang sức dạng gì?”, Lăng San hỏi.

    Người nọ nở nụ cười, giữa lông mày đều là mùi vị hạnh phúc, “Tôi muốn đặt làm một đôi nhẫn cưới.”

    Nhìn thấy nam thần này như người bình thường nở nụ cười dịu dàng hạnh phúc như vậy, Lăng San cũng không nhịn được cười, “Người ngài yêu nhất định là rất xuất sắc.”

    “Đúng vậy, em ấy cực kỳ xuất sắc”, vừa nói đến người yêu, trong con ngươi người kia đều là ánh sáng rực rỡ đang lay động, mà ở dưới ánh sáng rực rỡ đó còn lại là âu yếm thâm tình lắng đọng lại.

    Đáy lòng Lăng San rung động, cô chưa bao giờ cảm nhận được loại tình cảm nồng nàn mà sâu đậm này trên người bất cứ ai, trong mắt đâu đâu cũng chỉ thấy một người, cho dù thảo luận mới bắt đầu cũng đã đến tình trạng sung sướng đến hạnh phúc.

    Vợ của ngài đây nhất định là một cô gái hết sức tài giỏi mà lại xinh đẹp, Lăng San phỏng đoán như vậy.

    “Ngài muốn đặt làm kiểu dáng nào?”

    “Trong tên của người yêu tôi có một chữ ‘chu’ nên tôi muốn làm nhẫn thành hình một chiếc thuyền nhỏ”, người đàn ông dịu dàng nói, giống như nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng hơi cong lên, “Nhất định em ấy sẽ thích.” (*”chu” có nghĩa là “thuyền”)

    Nghe nói thế, Lăng San lại bắt đầu có chút hâm mộ cô gái kia, loại tình yêu này quả thật khiến người ta hận không thể hòa tan bên trong, nếu như một ngày nào đó cô cũng có thể gặp gỡ một người trong mắt đều là cô thì tốt quá.

    Lăng San trấn an tâm tình chua xót trong lòng một chút, hỏi, “Vậy xin hỏi kích thước của ngài và người yêu ngài là gì?”

    Người đàn ông báo hai dãy số.

    Lăng San sửng sốt, kích thước đốt ngón tay của con gái căn bản không lớn như vậy, đây rõ ràng dễ nhận thấy là kích thước đốt tay hai người đàn ông.

    Cô cân nhắc một chút rồi hỏi, “Người yêu của ngài là một người đàn ông?”

    “Đúng vậy.”

    Lăng San sửng sốt một chút sau đó liền vứt bỏ sự kinh ngạc của mình, cô cũng không thành kiến với người đồng tính, cô còn từng thiết kế nhẫn cưới cho hai đôi đồng tính nữa.

    “Trừ nhẫn đôi nhẫn kết hôn này vẫn cần làm phiền cô Lăng giúp chúng tôi làm một đôi nhẫn đính hôn nữa”, người đàn ông lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, bên trong là một cái nhẫn bạch kim, kiểu dáng trang nhã, đôi cánh ngạo nghễ quấn quít tình cảm, chặt chẽ hòa vào nhau.

    Đôi ta kiên cường đứng thẳng, cũng tương tri *hòa hợp, yêu thương lẫn nhau. (*thấu hiểu lẫn nhau)

    “Tôi rất thích chiếc nhẫn này nhưng đáng tiếc là không có kiểu dáng cho nam”, người đàn ông tiếc nuối nói, “Không biết cô Lăng có thể dựa theo kiểu dáng này thiết kế một đôi hay không?”

    “Được”, Lăng San trả lời, lộ ra một nụ cười, có ước ao, nhưng hơn thế nữa là chúc phúc.

    Lúc Lăng San muốn tiếp tục thảo luận yêu cầu kiểu dáng đối với người đàn ông này, cô lơ đãng đảo mắt liền thấy được bên ngoài quán cà phê, một người đứng cách bọn họ không xa, cả người cậu dùng một loại tư thế thống khổ không ngừng co rút trên mặt đất.

    Dù Lăng San cách thủy tinh cũng có thể nhìn ra loại đau khổ này là khổ sở đến tận trong xương, thậm chí là tuyệt vọng.

    Trong lòng cô không nhịn được đau nhói.

    Người đàn ông đối diện cũng đã nhận ra lòng cô ũ rũ không ở đây, ánh mắt dời qua.

    Lăng San thu lại tâm trạng, vừa định áy náy nói với người đàn ông lại phát hiện thân thể hắn run rẩy, bỗng nhiên xông ra ngoài. Chuyện đột nhiên xảy ra, Lăng San không biết nên phản ứng thế nào, cuối cùng cô cầm nhẫn mà người đàn ông để quên trên bàn, đuổi theo.

    Chỉ là cô vừa bước ra cửa liền nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, còn có một tiếng gọi tê tâm phế liệt.

    Lăng San chưa từng nhìn thấy tai nạn giao thông chân chính, lúc này vừa nhìn thấy, cảnh tượng thảm thiết khiến Lăng San có chút khó thở.

    Người đàn ông ôm chặt người cả thân máu me, thanh âm run rẩy, “Chu Chu, Chu Chu em tỉnh dậy được không? Bây giờ không được ngủ, anh biết em đau, anh thổi cho em một chút là ổn rồi.”

    “Van xin mọi người gọi 120 giúp tôi được không?”, người đàn ông nhẹ giọng nói với người xung quanh, rất sợ thanh âm lớn hơn một chút sẽ khiến vết thương của người trong lòng bị chấn động nặng hơn.

    Nhìn người đàn ông một phút trước dáng dấp còn phong thần tuấn lãng, lúc này lại hèn mọn đến mờ mịt như thế, nước mắt Lăng San chảy xuống.

    “Chu Chu, em đừng làm anh sợ được không”, người đàn ông che trước ngực máu chảy ồ ồ của cậu, lẩm bẩm nói, “Anh rất sợ.”

    Lăng San lặng yên khóc, cô xuyên qua cặp mắt mông lung nhìn thấy người đàn ông dùng tư thế cầu xin khẽ chạm vào gò má người trong lòng, hai mắt dịu dàng, “Chu Chu đừng sợ, anh ở đây, chờ bác sĩ tới em lập tức sẽ không sao.”

    Xe cứu thương tới rất nhanh.

    Chỉ là bác sĩ chạy tới kiểm tra cẩn thận liền lắc đầu, “Xin nén bi thương.”

    “Chu Chu” trong miệng người đàn ông bị đâm chết ngay tại chỗ.

    “Bác sĩ, Chu Chu em ấy đau, em ấy nói tôi biết em ấy đau lắm”, người đàn ông quỳ một chân trên đất xoay người kéo bác sĩ lại, mờ mịt nói, “Sao ông không giúp em ấy một chút? Em ấy chảy rất nhiều máu, ông nhanh chóng truyền máu cho em ấy có được không?”

    Bác sĩ thở dài, “Cậu ấy đã chết.”

    Người đàn ông chợt gào thét lên tiếng, “Ông nói dối!”

    Vừa nói ra khỏi miệng, thanh âm của người đàn ông lập tức nhỏ lại, thương yêu luyến tiếc nhìn người trong ngực, áy náy nói, “Chu Chu đừng tức giận, lúc nãy anh không nên lớn tiếng như vậy, có phải là đụng đến miệng vết thương của em rồi không? Đều tại anh!”

    “Chu Chu, nếu như giận anh thì tỉnh lại có được không.”

    “Chu Chu, hôm nay anh đặt làm hai đôi nhẫn đó, một đôi dùng cho chúng ta đính hôn, một đôi dùng cho chúng ta kết hôn. Dùng cho kết hôn chúng ta làm thành hình thuyền nhỏ có được hay không, anh đoán em chắc chắn sẽ thích”, người đàn ông lộ ra một nụ cười sáng lạn, “Kiểu dáng nhẫn đính hôn anh đã chọn xong, đã đưa cho nhà thiết kế xem rồi, nhẫn của chúng ta sẽ nhanh chóng được hoàn thành.”

    “Em nói xem lúc chúng ta tổ chức lễ đính hôn mời người nào thì được, anh đã nói với ba mẹ bọn họ rồi, nhất định phải mời dì út, hai chị họ tuy quan hệ với chúng ta không tốt lắm nhưng nhất định cũng phải mời. Anh biết Chu Chu chắc chắn sẽ đòi tiền mừng của bọn họ. Anh nhất định sẽ nghe lời Chu Chu nói, không đưa tiền mừng là không để cho bọn họ vào cửa.”

    “Còn có Hoắc Vân, Ngô Quân…”

    Lăng San bắt đầu khó chịu khóc thút thít, thậm chí tay đã không có sức nắm chặt, hộp nhung màu đỏ rơi trên mặt đất, nhẫn bên trong vốn chưa cất kỹ nhảy ra, lăn vào trong vũng máu.

    “Chu Chu… Em mở mắt nhìn anh có được hay không… Anh sợ…”, người đàn ông ôm người trong lòng thật chặt, bỗng dưng nức nở lên tiếng.

    Editor có lời muốn nói: thế giới này SE rồi, không biết Dụ Cảnh ở thế giới này sẽ sống sao sau khi Dụ Chu chết. Ai cũng có lý do riêng của mình, nếu không xảy ra chuyện này thì hai ngày nữa Tịch Chu cũng phải “đi” thôi, đây là điều bắt buộc rồi, mà không biết đến lúc đó thì đi kiểu nào thôi, lỡ đang giữa đường ẻm lăng đùng ra tắt thở còn khổ hơn. Nói chung mọi người cũng đừng giận Chu Chu quá, em cũng bất đắc dĩ với bị sốc tâm lý thôi!

    Thuộc truyện: Khoái xuyên chi nhiệm vụ kỳ quái