Khoái xuyên chi nhiệm vụ kỳ quái – Chương 28

    Thuộc truyện: Khoái xuyên chi nhiệm vụ kỳ quái

    Chương 28: sư huynh báo ân (10)

    Ngoại trừ trước khi chết, trong trí nhớ nguyên thân trên cơ bản không có sự xuất hiện của Vu Khả, hiện tại đã thành công tiến hóa thành một đứa tinh ranh dính người, trên cơ bản Tịch Chu ở đâu thì hắn theo tới đó. Mà Tề Hồn thì tuy vẫn không nói nhiều lắm nhưng chỉ cần hắn xuất hiện bên cạnh mình thì luôn có thể khiến độ hạnh phúc của Vu Khả giảm xuống. Lúc ban đầu chỉ là mình ra quyết định gì đó thiên vị Tề Hồn, độ hạnh phúc của Vu Khả sẽ giảm xuống một hai điểm, tới lúc sau trên cơ bản chỉ cần nhìn thấy Tề Hồn, độ hạnh phúc của Vu Khả liền liên tục giảm xuống.

    Tịch Chu suýt chút nữa bị Vu Khả chơi đùa đến điên rồi, cậu không chỉ một lần muốn đánh chết mục tiêu nhiệm vụ này, nếu không phải hệ thống cực lực ngăn cản, e rằng cậu đã vài lần cầm dao trực tiếp tiến lên rồi.

    Lúc nhỏ Vu Khả không có cảm giác an toàn thì cậu có thể hiểu được, nhưng đã qua bốn năm, ít nhiều gì cũng được xem như một đứa trẻ ranh to xác rồi, vì sao vẫn giống như con nít làm từ thủy tinh vậy, hơi chạm chút là sẽ “loảng xoảng” một tiếng như bị ném xuống đất vỡ nát.

    Tịch Chu không ngừng có suy nghĩ chờ khi nào xoát đầy độ hạnh phúc của Vu Khả, cậu lập tức trùm bao tải Vu Khả, đánh hắn thống khoái! Nếu không làm hắn ba tháng không xuống giường được, cậu sẽ không mang họ Tịch! Mỗi khi cậu sắp sụp đổ, hệ thống đều dùng những lời này để “cổ vũ” cậu mới khiến cậu có thể tiếp tục mỉm cười.

    Chẳng qua cũng may là đã qua bốn năm rồi, độ hạnh phúc của Vu Khả đã ổn định ở mức bảy mươi điểm. Trừ lúc nhìn thấy Tề Hồn giảm mấy điểm ra, những lúc khác vẫn rất ổn định. Mà Tịch Chu thì vẫn cố gắng hết sức tìm bạn mới cho hắn chơi, Tịch Chu tin chắc rằng nhất định có thể tìm được biện pháp khác để tăng độ hạnh phúc cho hắn, nhưng qua bốn năm cậu vẫn không thành công, độ hạnh phúc giống như tập trung trên người cậu và Tề Hồn. Cư Hạo Không răn dạy hắn vài câu, hắn không có chút phản ứng nào, nhưng chỉ cần Tịch Chu thể hiện vẻ mặt mất hứng một chút, độ hạnh phúc của Vu Khả liền giống như nhà cửa bị cháy, chờ Tịch Chu cứu hỏa thành công đã không biết may mắn còn lại bao nhiêu.

    “Sư huynh buổi sáng tốt lành!” Vu Khả cười xán lạn.

    “Chào Vu sư đệ” Tịch Chu cố gắng mỉm cười, cậu cảm giác mặt mình đã sắp tê liệt rồi.

    “Sư huynh hôm qua khi đệ luyện tập kiếm pháp có một chiêu thức không hiểu rõ lắm, sư huynh có thể chỉ bảo đệ một chút không?” Vu Khả kéo tay Tịch Chu rồi đi về phía sân luyện võ, còn kéo rất chặt, Tịch Chu tránh né hai lần không tránh khỏi.

    Khi đi chưa được xa Tịch Chu đã thấy Tề Hồn luyện kiếm pháp bên kia, bốn năm trôi qua, thiếu niên vốn non nớt đã nảy nở rồi, không nói vóc người cao to, chỉ nói tướng mạo, tuyệt đối được cho là mặt như ngọc, mắt như sao sáng. Một tay Càn Khôn kiếm pháp sắc bén mà đẹp mắt, thân pháp phiêu dật mà mạnh mẽ, uyển chuyển như rồng bay.

    Mặc dù đã nhìn không biết bao nhiêu lần nhưng Tịch Chu không thể không thừa nhận, mỗi khi nhìn thấy cậu vẫn không nhịn được kinh diễm một phen. Kiếm pháp của Tề Hồn mang theo một loại cảm giác riêng biệt, trong lúc hành tẩu phảng phất sơn xuyên. (xuyên: đồng bằng)

    “Sư huynh!” Vu Khả kéo tay áo Tịch Chu.

    Lúc này Tịch Chu mới hồi phục tinh thần lại, “Sao vậy?”

    “Không phải sư huynh nói muốn chỉ rõ chiêu thức cho đệ sao?”

    Tịch Chu có chút lưu luyến nhìn thoáng qua chỗ Tề Hồn, lúc này mới thần bất thủ xá* đáp một câu, “Ừ.” (*thần rời khỏi cơ thể, ở Việt Nam mình có câu như người mất hồn ấy, ý chỉ tâm trí bất an, mệt mỏi)

    Lúc này Tề Hồn đã thu thế lại, sau khi đứng tại chỗ lên tiếng chào hỏi Tịch Chu liền xoay người rời đi.

    “Tề sư đệ!” Tịch Chu không nhịn được kêu.

    Bước chân Tề Hồn ngừng lại, nhẹ xoay người, trên lông mi hắn dính một giọt nước, dưới ánh mắt trời chiếu xuống giống như lóe lên ánh sáng, “Sư huynh gọi có chuyện gì?”

    Tịch Chu hơi suy sụp, dừng một chút mới lên tiếng, “Huynh với Tề sư đệ đã rất lâu không so tài với nhau, không bằng đệ và huynh cùng nhau chỉ dẫn Vu sư đệ, đợi sau khi chỉ bảo xong, chúng ta có thể so tài một phen.”

    Tề Hồn hơi chần chừ một chút, thanh âm sạch sẽ, “Được.”

    Độ hạnh phúc của Vu Khả bên cạnh ào ào giảm xuống, Tịch Chu trực tiếp bảo hệ thống tắt âm thanh thông báo. Trừ khi giảm xuống không điểm, nếu không thì không muốn quan tâm hắn chút nào.

    “Sư huynh!” Thanh âm Vu Khả hơi lớn, “Không phải huynh nói là sẽ chỉ bảo đệ sao?”

    Tịch Chu không dỗ dành hắn như lúc trước mà là mang theo chút nghiêm khắc nói, “Trình độ Càn Khôn kiếm pháp của Tề sư huynh ngươi thâm hậu, trên phương diện này ta hơi kém hắn, có hắn chỉ bảo ngươi, ngươi nhất định có thể đạt được lợi ích không nhỏ.

    “Sư huynh!” Trong thanh âm của Vu Khả đã mang theo chút ủy khuất và thất vọng.

    “Không được tùy hứng!” Tịch Chu đã hơi mất kiên nhẫn rồi.

    Vu Khả tức giận thoáng nhìn Tề Hồn rồi mới cúi đầu nói với Tịch Chu, “Sư huynh đệ sai rồi.”

    Sau khi Tịch Chu gật đầu, Vu Khả liền cầm kiếm đi tới trung tâm sân luyện võ, sau khi làm một tư thế bắt đầu, sử dụng Càn Khôn kiếm pháp.

    Tề Hồn và Tịch Chu cũng đứng tại sát biên giới sân luyện võ, chẳng qua khoảng cách giữa hai người khá xa, giống như cố ý kéo dài khoảng cách, Tịch Chu không khỏi có chút đau lòng.

    Trước đó đã nhắc đến, nhoáng cái mà bốn năm đã trôi qua, khiến Tịch Chu cảm thấy dày vò gấp bội có hai nguyên nhân, một là Vu Khả, một nguyên nhân khác là Tề Hồn. Vu Khả là vì hở một chút là giảm độ hạnh phúc, còn Tề Hồn thì, một năm trước đều theo sát cậu, khiến độ hạnh phúc của Vu Khả rơi cực kỳ nhanh, mà vào một ngày nào đó không biết chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên hắn trở nên xa lạ với Tịch Chu.

    So sánh với độ hạnh phúc giảm xuống của Vu Khả lúc trước, Tịch Chu phát hiện, khiến cho cậu khó chịu hơn là sự xa lạ của Tề Hồn.

    Giống như bây giờ vậy, cho dù chỉ là chỉ bảo Vu Khả, Tề Hồn cũng không muốn dính dáng đến cậu chút nào, cách thật xa, xa tới mức khiến Tịch Chu cảm thấy dường như giữa bọn họ có một cái hào* rộng. (*rãnh, cống, khe,…)

    “Tề sư đệ”, thanh âm Tịch Chu có chút gượng gạo.

    Tề Hồn lên tiếng trả lời, cử chỉ lễ độ, nhưng lại không nhiều thêm một chữ.

    Đột nhiên Tịch Chu không biết nói tiếp thế nào, chỉ có thể hơi lúng túng kết thúc lần nói chuyện ngắn ngủi này. Tiếp theo hai người im lặng xem xong kiếm pháp của Vu Khả, Tề Hồn nhàn nhạt chỉ bảo hắn hai câu,

    “Sư huynh, đệ luyện có vấn đề ở đâu không?” Vu Khả nhìn về phía Tịch Chu, mong đợi hỏi.

    Tịch Chu xấu hổ cười, cậu căn bản ngay cả từng chiêu từng thức của Vu Khả cũng không xem, chỉ có thể nhắm mắt nói, “Tề sư huynh của ngươi nói đúng.”

    Vu Khả có chút mất hứng, vừa muốn nói gì đã bị Tề Hồn ngắt ngang, “Vu sư đệ, ta muốn so tài với Lang sư huynh* của ngươi một chút, ngươi phải ở bên cạnh quan sát cẩn thận.” (Cam: chỗ này có bug rồi, vốn tên Tịch Chu ở thế giới này là Lang Chu, vậy mà tác giả lại ghi Tịch sư huynh nên mình sửa lại.)

    Thấy Tịch Chu không nói gì thêm, Vu Khả chỉ có thể hơi không cam lòng rời khỏi sân luyện võ.

    “Sư huynh, xin chỉ giáo.”

    Bởi vì chỉ là so tài kiếm pháp, hai người cũng không sử dụng nội lực, có một chút ngăn trở. Không có nội lực tham gia duy trì, trình độ Càn Khôn kiếm pháp của Tịch Chu căn bản kém hơn Tề Hồn, một phen tỷ đấu như vậy, chẳng qua mới năm mươi chiêu, Tịch Chu đã có chút không địch lại. Cho dù như vậy, Tịch Chu cũng biết Tề Hồn không phát huy hết khả năng.

    Sau khi Tịch Chu có dấu hiệu bại trận, Tề Hồn liền ngừng tấn công lại, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi trung tâm sân luyện võ.

    “Đa tạ sư huynh chỉ bảo” Tề Hồn ôm quyền, cung kính lễ độ.

    Mặt Tịch Chu xấu hổ đỏ rần, tuy Tề Hồn có lòng tốt nhưng chỉ cần là người có mắt đều biết mình căn bản không đánh lại Tề Hồn, “Kiếm pháp sư đệ cao siêu, sư huynh không địch lại.”

    Tề Hồn không nói gì thêm, chỉ là hướng về phía Tịch Chu thi lễ một cái sau đó xoay người rời khỏi.

    Tịch Chu có chút ưu thương, vô cùng nhớ nhung cái túi khóc nho nhỏ tám năm trước kia, nhớ năm đó tuy khóc đến khiến đầu y đau, nhưng đứa bé kia dù sao cũng đáng yêu a, đặt mình lên đầu tim trong lòng mà sùng bái, có chỗ nào giống bây giờ, ghét bỏ đến ngay cả một câu cũng không muốn nói với cậu.

    Tịch Chu uất ức, ngay cả mục tiêu nhiệm vụ cũng không để ý, vạn phần phiền muộn trở về phòng của mình.

    Hệ thống: “Cậu không muốn kiểm tra độ hạnh phúc của mục tiêu nhiệm vụ một chút sao?”

    Tịch Chu một tay lấy chăn đắp đến đầu mình, “Không cần kiểm tra! Không phải là giảm khoảng chừng bốn mươi năm mươi điểm sao, ta muốn ngủ trưa, đừng quấy rầy ta!”

    Hệ thống vô cùng phối hợp không nói thêm một lời, chờ sau khi Tịch Chu tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, vẻ tùy hứng kích động biến mất không còn một mảnh, lập tức bắt đầu thấp giọng hét thảm.

    Tịch Chu khóc rống: “Hệ thống sao mi không ngăn cản ta! Độ hạnh phúc ta nỗ lực nhiều năm như vậy nhất định đều bị ta làm mất hết trong vòng một ngày rồi! Ta cảm thấy trong lòng mình hơi đau đớn, có phải ta bị bệnh tim rồi không!”

    Hệ thống: “… Không có.”

    Tịch Chu ôm ngực ra vẻ đau khổ, “Không đúng, ta chắc chắn bị bệnh tim rồi, hệ thống mi không cần an ủi ta!”

    Hệ thống: “…”

    “… Hệ thống, hiện tại ta bệnh nặng trạng thái không tốt, nếu như đột ngột làm nhiệm vụ cũng quá không có trách nhiệm, nếu không thì chúng ta tạm thời xóa bỏ nhiệm vụ này có được không?” Tịch Chu mong mỏi nói.

    Hệ thống: “Đừng nằm mơ.”

    Tịch Chu tội nghiệp khóc hai tiếng, “Hệ thống…”

    Hệ thống không để ý tới y, “Có muốn mở nhắc nhở độ hạnh phúc hay không?”

    Vừa nhắc tới nhắc nhở độ hạnh phúc Tịch Chu đã cảm thấy ngực đau, sau khi bi thương gào hai tiếng, uể oải nói, “Cho ta chút thời gian giảm xóc, để ta chuẩn bị tâm lý một chút…”

    Hệ thống cho y hai giây làm thời gian giảm xóc, “Được chưa?”

    Tịch Chu vừa định gào một tiếng đã bị hệ thống trực tiếp đập khung đỏ vào mắt y, Tịch Chu đột nhiên không kịp chuẩn bị bị chữ Khải to cộng thêm số hảo cảm dí sát vào mặt.

    “Xong rồi! Cuộc sống của ta! Trái tim của ta!” Tịch Chu ôm đầu đau khổ kêu.

    Hệ thống tức giận: “Cmn có thể nhìn rõ rồi hẵng gào hay không!”

    Sau khi Tịch Chu nghe xong, cẩn thận hé một bên mí mắt, ngay sau đó không dám tin trợn to hai mắt.

    “Hệ thống, có phải ngươi bị hỏng rồi không?”

    Hệ thống cười lạnh trong đầu y một tiếng, tiếp theo cơ thể Tịch Chu liền bị một trận điện lưu tràn vào, giật cậu gào khóc la hét thảm thiết, “Hu hu hệ thống ta sai rồi!”

    Không tới một giây đồng hồ, trong hai mắt của Tịch Chu đã đầy hơi nước.

    “Sư huynh!” Ngoài cửa truyền tới một tiếng gào thét có chút lo lắng.

    Ngay sau đó “két” một tiếng, cửa bị mở ra, Tề Hồn nối gót bước vào.

    Lúc này quần áo Tịch Chu nửa cởi, sắc mặt ửng hồng, dùng hai mắt rưng rưng nhìn về phía Tề Hồn.

    Bước chân Tề Hồn lập tức cứng đờ, ánh mắt mất tự nhiên rời đi, trên gáy hiện lên một chút đỏ ửng, có chút bứt rứt nói, “Sư huynh, huynh có khó khăn gì không? Lúc nãy đệ ở ngoài nghe thấy âm thanh của huynh, nên mới vào xem.”

    Tịch Chu khóc thút thít một tiếng, âm cuối mang theo chút tủi thân, “Không có sao.”

    Vành tai Tề Hồn lập tức nhiễm huyết sắc, đỏ tươi ướt át, trong thanh âm có vẻ hồi hộp, “Sư, sư huynh, nếu như thân thể có chút không khỏe có thể báo cho sư đệ biết, đệ biết chút y lý.”

    Điện lưu còn sót lại đang đi một vòng trong cơ thể Tịch Chu, cả người Tịch Chu không nhịn được run lên, thống khổ kêu rên ra tiếng.

    “Sư huynh!” Tề Hồn cực kỳ lo lắng, bước nhanh về phía trước một bước, kéo Tịch Chu vào ngực mình, một tay để lên mạch môn của cậu. Hơi nhíu mày điều tra trong chốc lát, ngoại trừ phát hiện Tịch Chu có chút suy yếu ra, không điều tra được bất cứ dị thường nào.

    Càng tra không được, Tề Hồn càng lo lắng, có phải vết thương cũ của Tịch Chu tái phát hay không?

    “Sư huynh huynh –“

    Sau khi thanh âm của Tề Hồn đối mặt với con ngươi khóe mắt đỏ bừng của Tịch Chu, hơi ngừng. Hầu kết của hắn bỗng nhúc nhích lên xuống một cái, ánh mắt hơi nhìn về khoảng không trước mắt, “… Sư huynh, huynh, huynh cảm thấy khó chịu chỗ nào?”

    Cả người Tịch Chu vừa bị điện lưu chạy qua nên bây giờ toàn thân vô lực, hận không thể bật khóc một trận, mẹ kiếp, quả thật là thứ không phải người có thể chịu đựng được!

    Tịch Chu muốn rời khỏi ngực Tề Hồn, nhưng bởi vì trên cánh tay không có sức lực, cơ thể hiện tại vốn đang xiêu vẹo kéo vào lòng đập về phía Tề Hồn.

    Lúc đầu Tề Hồn lo lắng đỡ lấy cậu, nhưng khi môi Tịch Chu sượt qua cổ Tề Hồn, dường như bị giật một cái, lập tức thả lỏng tay, hốt hoảng lui về phía sau hết tránh rồi lại né. Khi Tịch Chu tiếp tục đập tới, Tề Hồn mất thăng bằng, cứ thế bị Tịch Chu đẩy ngã lên giường.

    Cả người Tề Hồn cứng lại, hai tay luống cuống quơ giữa không trung, còn Tịch Chu thì đập lên người hắn, cơ thể nhiệt độ ấm áp chặt chẽ dán vào nhau.

    Tịch Chu sắp khóc đến chết, thằng nhóc hư hỏng này! Đờ mờ khi kéo ta không thể giữ chặt một chút sao! Rõ ràng đã kéo rồi còn buông tay, ta khiến người khác chán ghét như vậy sao?!

    Choáng, cái ngực này còn cứng rắn như đá nữa, đập mũi lên trên thật sự không thể chịu nổi!

    Tịch Chu chỉ cảm thấy ghen tuông từ mũi của mình xông thẳng lên mắt, nước mắt kia liều mạng chen ra ngoài. Đây không phải nghiêm trọng nhất, lừa bịp nhất là tư thế cậu hiện tại là chôn đầu vào ngực Tề Hồn căn bản ngay cả thở cũng không được!

    Dưới tình huống Tề Hồn thấy chết không cứu, Tịch Chu chỉ có thể dựa vào bản thân, bởi vì cơ thể không có sức nên chỉ có thể từ từ nhích ra bên ngoài một chút, rất vất vả dời đầu đến cổ Tề Hồn, lúc này mới thở phào một cái.

    Đờ mờ suýt chút nữa nghẹn chết ta QAQ

    Tề Hồn đã cứng ngắc đến ngay cả động môt cái cũng không dám động, cảm thấy thân thể Tịch Chu lê nhẹ trên người mình một chút, một chút xúc cảm tinh tế thân mật dày đặc lại khiến cả người Tề Hồn nóng lên, toàn thân giống như đặt trên lò lửa.

    Tịch Chu thở hổn hển, hô hấp nóng bỏng đập vào trên cái cổ thon dài của Tề Hồn, hơi thở bắn ngược lại lượn quanh gò má của mình đi một vòng khiến Tịch Chu cảm thấy có chút nóng rang.

    “… Sư đệ, đệ có thể dìu ta đứng lên hay không.”

    “Ừm — được, được” Tề Hồn hốt hoảng trả lời, thân thể có chút luống cuống khẽ cử động, Tịch Chu cúi đầu xuống, vốn muốn nói chuyện nhưng lúc khẽ nhếch môi vừa khéo dán lên cổ Tề Hồn, nửa ngậm vào. Cảm giác ấm áp ẩm ướt lập tức nuốt chửng tri giác của Tề Hồn.

    Tịch Chu hơi xấu hổ, muốn rời khỏi, nhưng thân thể bây giờ không có sức lực, cố gắng nửa ngày, cuối cùng chỉ khiến mình mệt mỏi hơn, không nhịn được nuốt ngụm nước miếng, đối với cổ Tề Hồn mà nói càng giống như liếm hôn hơn.

    Tịch Chu lập tức cảm thấy một ít khác thường.

    Chỗ nào đó bị mình đè nặng dưới thân có chút dấu hiệu thức tỉnh.

    “…” Lòng muốn chết Tịch Chu cũng có.

    Tịch Chu phẫn uất dùng chút sức lực vẻn vẹn của mình hung hăng cắn Tề Hồn một miếng, Tề Hồn vẫn đang mơ hồ lúc này mới có chút phản ứng, dùng tốc độ nhanh nhất đỡ Tịch Chu đứng lên, sắc mặt đỏ bừng đỡ cậu nằm lên giường.

    Tề Hồn đứng ở góc phòng rất xa, thân thể cao ngất, chỉ là có chút không được tự nhiên.

    “Sư, sư huynh” Giọng nói Tề Hồn ấp úng, “Huynh, huynh có khó chịu chỗ nào không?”

    Tịch Chu chôn mặt vào trong gối đầu, buồn bực trả lời, “Không có!”

    “Sư huynh, mong sư huynh đừng tức giận với đệ, nếu thân thể có chỗ nào khó chịu nhất định phải nói với đệ.” Lúc nói chuyện ánh mắt Tề Hồn vẫn đảo quanh khoảng không ở góc phòng, không dám nhìn về phía Tịch Chu.

    “Huynh đã nói mọi thứ không sao rồi!” Tịch Chu tức giận nói.

    Tề Hồn cũng cảm nhận được tâm trạng của Tịch Chu một chút, sắc mặt lập tức đỏ bừng lên, “Vậy sư huynh huynh chú ý giữ gìn sức khỏe, đệ xin cáo từ trước.”

    Lúc đi tới cửa, Tề Hồn dừng lại một chút, có chút mất tự nhiên nói dứt câu đã đóng cửa lại, “Sư huynh, đệ canh chừng ngoài cửa, nếu như có gì không ổn thì gọi đệ vào.”

    Chờ trong phòng yên tĩnh trở lại, Tịch Chu cả giận nói với hệ thống, “Đều tại mi! Làm ra cái chuyện ô long* gì thế này!” (*sai lầm không mong muốn hoặc rủi ro – mình nhớ mình biết chữ này nhưng giờ không nhớ rõ nữa, chú thích theo trang hanyu.baidu.com)

    Hệ thống vô cùng bình tĩnh: “Ai bảo cậu tùy tiện nói xấu tôi.”

    Tịch Chu bất bình: “Ta nói xấu mi chỗ nào!”

    Giọng nói hệ thống nhẹ bẫng: “Cậu còn muốn bị lần nữa sao?”

    Tịch Chu lập tức tỉnh táo lại, khóe miệng cong lên nụ cười bốn mươi lăm độ lễ phép, “Không muốn, cảm ơn!”

    Dùng chăn trùm đầu tĩnh tâm khoảng hơn mười phút, Tịch Chu quên chuyện vừa rồi gần hết, suy nghĩ chuyện độ hảo cảm của Vu Khả.

    Tịch Chu lần nữa nhìn vào chỉ thị độ hạnh phúc trong hệ thống, xác định vừa rồi bản thân không nhìn lầm, lập tức có chút nghi hoặc: “Vì sao độ hạnh phúc của hài tử hư hỏng không giảm xuống mà ngược lại tăng thêm mười điểm?”

    Không sai, hiện tại độ hạnh phúc của Vu Khả đã tăng đến tám mươi điểm rồi, chỉ còn hai mươi điểm là y có thể hoàn thành nhiệm vụ Vu Khả này.

    Hệ thống: “Có giảm xuống, nhưng sau đó lại tăng lên. Muốn xem ghi chép không?”

    Tịch Chu vội vàng gật đầu.

    Chờ sau khi hệ thống tích hợp ghi hình và thời gian dao động của độ hạnh phúc cùng nhau đưa cho Tịch Chu, mặt của Tịch Chu thật sự nứt ra.

    “… Hài tử này thật sự có bệnh hay không…”

    “Vì sao ta và Tề Hồn bất hòa thì độ hạnh phúc của hắn sẽ tăng lên!!! Nhất là đến cuối cùng tâm trạng của ta không tốt trở lại không để ý đến hắn, độ hạnh phúc của hắn chẳng những không giảm xuống mà còn chậm rãi tăng lên hai điểm?!”

    “Fuck đây không phải là bệnh thần kinh hả!”

    Hệ thống biểu hiện trầm mặc với vấn đề của y.

    Sau khi Tịch Chu suy nghĩ cẩn thận quyết định thử nghiệm phát hiện mới của mình một chút xem có chính xác không, nếu như chính xác, y quyết định bắt đầu đổi phương thức công lược khác.

    Y tình nguyện bị Tề Hồn ghét bỏ cũng nhất định không muốn dỗ dành hài tử hư hỏng có bệnh đó nữa!

    “Tề sư huynh, sao ngươi lại ở đây?” Thanh âm Vu Khả vang lên ngoài cửa.

    “Hiện tại sư huynh đang khó chịu, ngươi đừng đi vào.” Thanh âm lạnh lùng trong trẻo của Tề Hồn nói.

    Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền, Tịch Chu quyết định hiện tại thử nghiệm một phen. Y hít sâu một hơi, hướng về bên ngoài hô, “Vào đi!”

    Thanh âm tranh chấp bên ngoài đều dừng lại, ngay sau đó hai người liền đẩy cửa mà vào.

    Vu Khả lập tức nhào tới, lo lắng hỏi, “Sư huynh huynh sao vậy?”

    Tịch Chu không để ý đến hắn, chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tề Hồn một cái.

    Thân thể Tề Hồn lập tức cứng đờ.

    Hệ thống: “…. Độ hạnh phúc của Vu Khả tăng lên…”

    Tịch Chu: “… Con mẹ nó quả nhiên có bệnh mà!”

    Tịch Chu vắt hết óc suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể thể hiện mình và Tề Hồn bất hòa.

    “Sư huynh, huynh có chỗ nào không khỏe không?” Tề Hồn cách Tịch Chu rất xa, nhưng giọng nói lại không kém chút nào truyền vào lỗ tai Tịch Chu.

    Hiện tại Tịch Chu vừa nhìn thấy hắn đã nghĩ đến cảnh tượng cực kỳ lúng túng lúc trước, lập tức cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

    “Không có sao, đệ ra ngoài trước đi.”

    Tề Hồn mím môi, cuối cùng vẫn không để ý đến phản đối của Tịch Chu, sải bước tiến lên nắm lấy cổ tay của cậu.

    Tịch Chu tức giận: “Đệ làm gì đó!”

    Tề Hồn rũ mắt: “Đệ chỉ lo lắng cho sư huynh, vẫn xin huynh* thứ lỗi.” (*chỗ này nó là “ngài” cơ, ôi tiểu công đáng thương của tui)

    Độ hạnh phúc của Vu Khả lại tăng vang lên ba thanh âm thông báo, chút tức giận này của Tịch Chu cũng tan mất không còn một mảnh, dư quang không rõ lướt nhìn Vu Khả bên cạnh,… Không phải là hài tử này tâm lý biến thái chứ?!

    Tề Hồn đang bắt mạch đương nhiên chú ý tới ánh mắt của Tịch Chu, động tác ngừng một chút, trong mắt mang theo một chút đau đớn.

    “Sư huynh, mạo phạm rồi” Tề Hồn đặt tay Tịch Chu xuống.

    “Huynh đã nói huynh không sao rồi.” Mặc dù biết Tề Hồn có lòng tốt, nhưng Tịch Chu cũng không nhịn được có chút tức giận, nhất là vừa rồi hai người còn trải qua tư thế lúng túng như thế.

    Đầu ngón tay Tề Hồn hơi co lại, “Xin lỗi.”

    Sau khi nói xong, Tề Hồn liền xoay người rời khỏi.

    Chỉ là một lúc như thế, độ hạnh phúc của Vu Khả đã vượt quá chín mươi điểm.

    “Sư huynh, huynh và Tề sư huynh sao vậy?” Vu Khả quan tâm hỏi.

    Nghe thấy hắn giả bộ quan tâm nói, Tịch Chu suýt chút nữa mắng chửi, nhịn nửa ngày mới nén từ ngữ thô tục trở về, “Ta và Tề sư huynh của ngươi không có chuyện gì, Vu sư đệ ngươi cũng ra ngoài đi, ta hơi mệt một chút, muốn nghỉ ngơi trước.”

    “Vậy sư huynh huynh nghỉ ngơi thật tốt” Vu Khả nói, “Đệ ra ngoài trước đây.”

    Sau khi hai cánh cửa đóng lại, Tịch Chu nghiến răng nghiến lợi hỏi hệ thống: “Mi cảm thấy bây giờ ta trùm bao tải hắn, độ hảo cảm của hắn của hắn có giảm xuống không?”

    Tịch Cho cho rằng hệ thống sẽ khuyên hắn, ai ngờ sau khi hệ thống im lặng một lúc, cho ra một đáp án: “Chắc là không.”

    “Mi có thể giúp ta che giấu khí tức trên người không? Ta sợ hắn nhận ra ta.”

    Dường như hệ thống cũng đã chịu đựng Vu Khả rất lâu, rất sung sướng trả lời: “Có thể.”

    Một người một hệ thống nhanh chóng thương lượng xong, bởi vì Tịch Chu quyết định hả giận, hệ thống còn cực kỳ tốt bụng loại bỏ hết di chứng điện giật cho y. Khôi phục được trạng thái tốt nhất của mình, buổi tối hôm đó Tịch Chu liền mò mẫm vào phòng Vu Khả, đầu tiên bịt miệng Vu Khả lại.

    Tịch Chu không dám nói lời nào, sợ sơ sẩy một cái bị Vu Khả nhận ra làm lỡ nhiệm vụ của mình, trên tay linh hoạt không gì sánh được lấy một cái giẻ lau bàn nhét vào miệng hắn. Sau đó liên tiếp điểm mấy chỗ đại huyệt của hắn, khiến hắn không cách nào nhúc nhích được.

    Hai tay Tịch Chu nắm chặt lại, dùng sức vận động, vang lên mấy tiếng tiếng “Bộp chát bốp chát “.

    Vu Khả trợn to hai mắt, có chút hoảng sợ nhìn Tịch Chu, phát ra âm thanh ưm ưm, giống như đang hỏi “Ngươi là ai?”

    Tịch Chu mặc y phục dạ hành, trên mặt còn mang một tấm mặt nạ màu đen. Tuy rằng cả người trang phục như thế, Vu Khả dựa vào mắt cũng có thể nhận ra Tịch Chu, nhưng không biết hệ thống đã động tay chân gì đó lên nên Vu Khả chỉ cảm thấy người này xa lạ không gì sánh được, bản thân căn bản không có một chút ấn tượng nào.

    Tịch Chu phát ra tiếng cười khà khà âm hiểm.

    Ngay sau đó liền giơ nắm tay lên, bắt đầu hướng về Vu Khả mà đánh một trận, có thể nói là từng cú đấm thấu thịt.

    Tịch Chu ngoại trừ dùng nội lực bao bọc bên ngoài quả đấm của mình ra, khi đánh người thì chưa từng dùng đến (nội lực), chỉ sợ thời gian hài tử hư hỏng này bên cạnh mình quá ngắn, bản thân không hả giận được. (ý nói sợ đánh nặng quá thằng nhóc không sống nổi để ảnh hả giận đủ)

    Chẳng qua chỉ một lúc, gương mặt vốn rất thanh tú nhỏ nhắn biến thành một cái đầu heo béo mập, hai mắt chen chúc nhau, sưng đến chỉ còn một kẽ hở.

    Nghe tiếng Vu Khả kêu rên, Tịch Chu cảm thấy tức giận nín nhịn thật lâu cuối cùng cũng tản đi một ít, thật thoải mái làm sao!

    Chờ Tịch Chu đánh hắn xong thì hai canh giờ đã trôi qua, cánh tay Tịch Chu đã hơi không nâng nổi, nhưng không kìm nén được sảng khoái trong lòng a! Thấy Vu Khả chỉ có thể nằm trên giường lầm bầm, Tịch Chu cảm thấy thật sung sướng.

    Cho gáy hắn một đao, chờ hắn hoàn toàn hôn mê, Tịch Chu liền giải khai mấy huyệt vị trên người hắn, chẳng qua lại không lấy miếng giẻ lau bàn trong miệng ra cho hắn.

    Hắn đã mài mòn thời gian bốn năm của y, ngậm giẻ lau bàn một chút xem như là nhân từ rồi.

    Cuối cùng thưởng thức thảm trạng khuôn mặt như đầu heo của Vu Khả một chút, Tịch Chu tấm tắc nhảy ra ngoài cửa sổ.

    Chuyện thứ nhất Tịch Chu làm sau khi ra ngoài là xử lý công cụ gây án của mình, tuyệt đối không thể để lại một chút dấu vết. Đợi đến khi vất vả trở lại phòng của mình, Tịch Chu còn lấy ít rượu rót ra cho mình, ngâm nga điệu hát dân gian thể hiện tâm trạng vui sướng của bản thân.

    Hệ thống: “Độ hạnh phúc của hắn chỉ giảm hai điểm.”

    Tịch Chu lập tức cảm thấy đáng giá, cho dù dùng hai mươi điểm hạnh phúc để đổi y cũng cảm thấy đáng giá.

    “Hu hu, hệ thống ta thật vui vẻ, từ sau khi hài tử hư hỏng kia đến, đây là lần đầu tiên ta vui vẻ như thế!”

    Hệ thống: “Lúc nãy cậu làm không tệ.”

    Sau khi Tịch Chu được khen càng vui vẻ hơn: “Nói đi! Có phải mi đã sớm nhìn hài tử hư hỏng đó không vừa mắt không!”

    Hệ thống: “Ừ.”

    Tịch Chu: “Hệ thống, chúng ta thương lượng đi, lần sau tìm mục tiêu nhiệm vụ có thể tìm người bình thường một chút hay không?”

    Hệ thống im lặng trong chốc lát: “… Tôi sẽ cố gắng.”

    Sáng hôm sau, Tịch Chu dậy thật sớm, rất vui vẻ chuẩn bị đi tìm Vu sư đệ.

    Hôm nay là một ngày thời tiết tốt, thân là sư huynh tốt có trách nhiệm, đương nhiên hắn muốn chỉ bảo sư đệ mình một chút rồi.

    “Cốc cốc cốc” Gõ cửa ba cái, “Vu sư đệ, đã dậy chưa?”

    “Sư huynh, hôm nay đệ hơi khó chịu, không ra ngoài.” Thanh âm Vu Khả buồn buồn.

    Tịch Chu lo lắng nói, “Vu sư đệ ngươi sao rồi? Có nặng lắm không! Bây giờ ta vào xem ngươi!”

    “Đừng vào!” Vu Khả đột nhiên hô to một tiếng.

    Vốn Tịch Chu cũng không muốn vào, tay cầm lấy cửa chậm rãi thu lại, thanh âm tràn đầy lo lắng, “Sư đệ ngươi sao vậy?”

    “Đệ không sao, để đệ nghỉ ngơi một ngày là được rồi. Sư huynh huynh đừng vào, chỗ này của đệ rất lộn xộn.” Vu Khả vội vàng nói.

    “Vậy được rồi” Tịch Chu đành phải đồng ý, “Nếu như ngươi có chuyện gì cần thì gọi sư huynh.”

    Vu Khả ậm ờ đồng ý hai tiếng rồi gấp gáp thúc giục Tịch Chu đi.

    Sau khi Tịch Chu trở về phòng của mình liền vùi đầu vào chăn cười ha hả, cười đến nước mắt tràn ra. Vừa nghĩ tới khuôn mặt đầu heo của hài tử hư hỏng sợ rằng hai ba ngày không có cách nào gặp người, Tịch Chu liền vui vẻ khủng khiếp, nếu không phải sợ hài tử hư hỏng đó bị mình nhìn thấy thảm trạng kia của hắn sau đó độ hạnh phúc giảm xuống, Tịch Chu hận không thể trực tiếp đẩy cửa vào thưởng thức cho thỏa.

    Tịch Chu thở ra một hơi, hăng hái trải qua hai ngày này.

    Khi y đang đen tối xoa xoa dự tính bước tiếp theo nên làm gì bây giờ, Cư Hạo Không đột nhiên giao cho bọn họ một nhiệm vụ.

    “Nguyệt Tình Hoa cốc có yêu nữ ma giáo quấy phá, hút nguyên dương nam tử, đã có nhiều người chết thảm. Các con cần phải tru sát yêu nữ này, vì dân trừ hại!”

    Tịch Chu và Tề Hồn là hai đệ tử xuất sắc nhất của Càn Cực Môn, bởi vì liên quan đến tuổi tác, bọn họ chưa từng ra ngoài làm nhiệm vụ, lần này xem như là lần đầu của bọn họ.

    Hai người mang theo một chút lương khô và bạc liền xuất phát.

    Đáng nhắc tới chính là vì vết thương trên mặt Vu Khả vẫn chưa lành nên không còn dám chạy theo đám bọn họ nữa, vậy nên Tịch Chu được tận hưởng thời gian hai người hiếm thấy với Tề Hồn.

    … Khoan đã, từ ngữ hình dung của cậu dường như có gì đó không đúng thì phải?

    Dọc đường đi hai người ngoại trừ giao lưu cơ bản ra thì không nói gì, Tịch Chu có chút ưu thương, nhưng lại không biết làm sao phá vỡ bế tắc này.

    “Sư huynh, hôm nay sắc trời đã tối, không bằng tìm một nhà trọ ở lại, đợi ngày mai tiếp tục lên đường.” Thanh âm Tề Hồn trong trẻo lạnh lùng nói.

    Tịch Chu gật đầu.

    Hiện tại bọn họ đã đến địa giới Nguyệt Tình Hoa cốc, nhưng ở phạm vi bên ngoài, bọn họ cần hiểu rõ tình huống cụ thể hơn một chút.

    “Hai vị thiếu hiệp đây là nghỉ chân hay ở trọ?” Tiểu nhị nhiệt tình hỏi.

    Tề Hồn ném cho hắn một thỏi bạc, “Hai gian phòng hảo hạng.”

    “Được được!” Tiểu nhị vui vẻ cầm bạc đi.

    Hai người đặt bao quần áo bên trong liền xuống dùng cơm.

    “Hai vị thiếu hiệp tuấn tú thật là lạ mắt nha, không phải người ở đây đúng không!!” Bà chủ lòe loẹt đi tới, “Nhị vị đây không biết tới đây để làm gì, nếu như có chuyện gì cần hỏi thăm có thể tới hỏi thiếp.”

    “Không cần, cảm ơn.” Tề Hồn lễ độ cự tuyệt.

    Lúc bà chủ cọ lên người Tịch Chu không nhịn được tránh về phía Tề Hồn, cười gượng hai tiếng, “Bà chủ, chúng ta thật sự không cần hỏi thăm tin tức, làm phiền ngài rồi.”

    Bà chủ xoay eo một cái, giọng nói ai oán, “Vị thiếu hiệp tuấn tú này thật sự tổn thương lòng thiếp, thiếp có lòng tốt mà!”

    “Cảm ơn lòng tốt của bà chủ!” Tịch Chu cười gượng xua tay, “Chẳng qua chúng ta thật sự không cần hỏi thăm tin tức.”

    Sau đó bà chủ liền thở dài từ từ đi về phía Tề Hồn, mà Tề Hồn lại trực tiếp đặt bội kiếm lên bàn, động tác không nặng nhưng cũng phát ra tiếng “cạch” nho nhỏ.

    Bà chủ lập tức dừng động tác của mình, cười duyên hai tiếng, “Đã vậy thì, hai vị thiếu hiệp thoải mái dùng bữa đi, thiếp không quấy rầy nữa.”

    Chờ sau khi bà chủ vóc người diêm dúa lòe loẹt rời khỏi, Tịch Chu mới thở phào một hơi, cầm đũa lên chuẩn bị ăn, hai ngày nay bọn họ vẫn luôn bôn ba bên ngoài, vẫn luôn ăn lương khô, lần trước có thể rất khó khăn chạm vào thức ăn nóng đã là một tuần trước rồi.

    Chẳng qua cậu vừa lấy thêm một miếng đồ ăn đã bị Tề Hồn đè tay xuống.

    “Sao vậy?” Tịch Chu hỏi.

    “Trước đừng ăn, đệ cảm thấy có gì đó không bình thường.” Tề Hồn thấp giọng nói, ánh mắt sắc bén liếc nhìn nhà trọ trước mắt này.

    Bị Tề Hồn nhắc nhở như vậy, Tịch Chu cũng cảm thấy có một chút vấn đề, trong nhà trọ này ngoại trừ bọn họ ra thì không có khách nhân khác, mà bà chủ vừa rồi tuy mùi son phấn quá nặng nhưng dễ nhận thấy là một người lão luyện.

    “Ôi chao, hai vị tiểu ca tuấn tú, sao không ăn vậy?”, bà chủ che miệng ha hả cười nói.

    Thể thân Tịch Chu căng thẳng, lập tức rút kiếm, mà Tề Hồn cũng bắt đầu phòng bị.

    “Thiếp cũng không hạ độc vào thức ăn! Sao thiếp lại sử dụng thủ đoạn hạ cấp như vậy được chứ” Bà chủ cười duyên nói, “Các vị không cần phải lo lắng như vậy. Chẳng qua dáng dấp của hai vị tiểu ca thật đúng là xinh đẹp, thiếp vừa nhìn đã thấy trong lòng ngứa ngáy một chút, không bằng chơi đùa với thiếp một chút nhé?”

    Nói rồi, bà chủ keng một cái rút ra một thanh nhuyễn kiếm bên hông.

    Sắc mặt của hai người đều thay đổi, “Ngươi chính là yêu nữ ma giáo làm loạn ở Nguyệt Tình Hoa cốc đúng không?”

    Bà chủ cười khanh khách hai tiếng, “Hai vị thiếu hiệp nói gì thế, cái gì gọi là làm loạn hả, rõ ràng là chuyện ngươi tình ta nguyện, rất sung sướng đó. Hai vị thiếu hiệp nếm thử một chút sẽ biết, thiếp nào có quá quắt như lời hai vị nói thế chứ ~”

    Vừa dứt lời, ánh mắt bà chủ đột nhiên nghiêm túc một chút, nhuyễn kiếm trên tay nhanh chóng đánh về phía trước.

    Tịch Chu và Tề Hồn nghênh đón, kiếm quang lập tức bắn ra bốn phía, kiếm khí dao động bắn ra liên lụy đến xung quanh nhà trọ, bàn trong phòng nhanh chóng bị hủy hơn phân nửa.

    “Đệ tử Càn Cực môn, quả nhiên lợi hại!” Bà chủ cắn răng, có chút không địch lại, “Họ Lý, nhanh chóng cút ra đây cho ta, ngươi muốn đợi ta chết ra kiếm lợi hả?!”

    Một người bay từ trên lầu xuống dưới, là tiểu nhị dẫn bọn họ vào cửa lúc nãy.

    “Diễm nương tử, ngươi tìm tình nhân còn muốn ta trợ giúp. Đây mà là lý do hay sao!” Tiểu nhị đứng bên cạnh lắc đầu nói.

    Lúc này khóe miệng Diễm nương tử đã tràn máu, tránh khỏi thế tiến công của Tề Hồn lại bị Tịch Chu chém vào cánh tay bị thương, không khỏi cả giận nói, “Cướp được công lực ta chia ngươi ba phần!”

    “Ta muốn sáu phần!”

    Lòng Diễm nương tử buồn bực một trận, ngay lúc sắp bị khống chế nhanh chóng hô lên, “Thành giao!”

    Vừa dứt lời, tiểu nhị kia liền lao tới. Công lực của tiểu nhị này mạnh hơn Diễm nương tử kia nhiều, hai người Tịch Chu vốn thuận tay lập tức lâm vào thế bí.

    Hai người nhìn nhau, kiếm chiêu xuất ra lập tức biến ảo, bù đắp lẫn nhau, một chủ công một chủ phòng.

    Bởi vì lúc trước Diễm nương tử đã bị thương không nhẹ nên không sử dụng được thủ đoạn lợi hại gì, hai người Tịch Chu liền tập trung mục tiêu là tiểu nhị kia.

    Triền đấu gian nan một trận, sức lực của tiểu nhị kia cũng không địch lại, “Mẹ kiếp, hai tiểu tử này quá lợi hại, mau chạy đi!”

    Bọn Tề Hồn sao có thể để gã chạy mất, nội lực sử dụng mạnh hơn một phần, tiểu nhị kia nhanh chóng bị chém dưới kiếm bọn họ.

    Mà bên cạnh, Diễm nương tử lại nhân cơ hội chạy trốn.

    “Đuổi theo!”

    Một phen đuổi trốn, bọn họ chân chính tiến vào Nguyệt Tình Hoa cốc, lọt vào tầm mắt là tràn đầy hoa nguyệt tình nở rộ, tươi đẹp mà thơm ngát.

    Khi vào Nguyệt Tình Hoa cốc, người Diễm nương tử cũng dừng lại, cười nói với bọn họ, “Thiếp với các vị không thù không oán gì sâu đậm, nhiều nhất là thiếp thấy hai vị thiếu hiệp tuấn tú, sinh lòng mến mộ mà thôi, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt? Không bằng tha cho thiếp một con đường sống, chắc chắn thiếp sẽ nhớ ân hồi báo, báo đáp hai vị công tử thật tốt.”

    Tề Hồn nhíu mày, “Không cần nhiều lời.”

    “Thiếp cũng không phải đối thủ của hai vị thiếu hiệp, đã vậy thì thiếp liền bó tay chịu trói là được rồi, phải thương tiếc thiếp một chút, chớ nên quá thô bạo” Diễm nương tử ném nhuyễn kiếm trong tay ra, giọng nói buồn bã.

    Nhìn Diễm nương tử đi về phía bọn họ, Tịch Chu lập tức cảnh giác, nói với Tề Hồn rằng, “Cẩn thận có bẫy.”

    Tề Hồn gật đầu một cái, kiếm trên tay hai người đều nắm chặt.

    Khi Diễm nương tử tới gần, hai người đồng thời bạo khởi, không chút lưu tình đánh tới.

    Mà lúc này, đột nhiên Diễm nương tử ném một đống thuốc bột về phía bọn họ, bất ngờ không kịp đề phòng, hai người đều hít vào không ít, trong nháy mắt có chút mơ hồ.

    Lúc này Diễm nương tử đã nhanh chóng lui về cách đó không xa, hừ lạnh một tiếng, chờ thuốc trong người bọn họ phát tác.

    Ai ngờ hai người chỉ dừng lại trong khoảnh khắc, sau đó liền nhanh chóng đánh tới.

    Diễm nương tử vốn đứng đó chờ kiếm lợi lập tức mở to hai mắt nhìn, “Sao các ngươi có thể không bị gì!”

    Đáp lại ả là hai thanh trường kiếm lạnh như băng.

    Diễm nương tử đến chết cũng không biết hai người kia trốn thoát dưới thuốc bột của mình như thế nào.

    Sau khi Diễm nương tử toi mạng dưới kiếm, cơ thể hai người không chống đỡ nổi không kìm nén được run lên, đầu lưỡi vừa cắn lúc nãy tràn ra mùi máu tươi có vẻ cực kỳ rõ ràng.

    Hai người đều cảm thấy trong đầu mình hoàn toàn mơ hồ, cơ thể nóng đến đáng sợ.

    Tịch Chu nắm chặt tay lại, đè nén nhiệt khí xông tới trong cơ thể, cắn răng hỏi: “Hệ thống, trong người chúng ta rốt cuộc là cái vẹo gì!”

    Giọng nói hệ thống thản nhiên: “Thuốc x.”

    Tịch Chu suýt chút nữa trừng rớt tròng mắt ra ngoài: “Đờ mờ chạy trốn không phải nên ném độc phấn gì đó sao, sao lại là thuốc x!”

    Hệ thống: “Cậu cũng biết là yêu nữ ma giáo dùng nguyên dương cướp đoạt từ nam tử để tăng cao công lực, thủ sẵn không phải thuốc x thì là gì.”

    Tịch Chu cảm thấy từng trận lại từng trận sóng nhiệt từ lồng ngực của mình chia ra hai đường, một đường hướng về phía trước, một đường xuống phía dưới.

    Đốt đến khiến thần trí cậu mơ hồ, trong người xông ra khát vọng không rõ. Y nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Có biện pháp gì giải quyết không?”

    Hệ thống yên lặng một mảnh: “Làm một pháo.” (aka 419 =))

    Tịch Chu: Đờ cờ mờ!

    Hệ thống: “Ngoài ra nhắc nhở hữu nghị, phấn hoa nguyệt tình trong cốc có tác dụng thúc giục x, yêu nữ ma giáo đặc biệt dẫn hai người đến đây. Thuốc bột cơ bản tăng gấp bội.”

    “Cậu bảo trọng.”

    Thuộc truyện: Khoái xuyên chi nhiệm vụ kỳ quái