Khoái xuyên chi nhiệm vụ kỳ quái – Chương 35

    Thuộc truyện: Khoái xuyên chi nhiệm vụ kỳ quái

    Chương 35: phiên ngoại Vu Khả + Thế giới hiện thực (2)

    Mùa đông giá lạnh, trước cửa một người nhà giàu.

    “Đây là ăn mày ở đâu tới, sao lại nằm trước cửa nhà chúng ta! Thật xui xẻo!” Khi một công tử nhà giàu ra cửa thấy được một người nửa sống nửa chết, nổi giận đùng đùng hô.

    “Bây đâu, ném hắn lên đường cho ta!” Công tử nhà giàu phân phó nói.

    “Dạ!”

    Hai người tràn đầy ghét bỏ nâng ăn mày kia lên, đi hai bước thoáng chốc ném người lên đường phố bên ngoài.

    Ăn mày đột nhiên bị đau đớn tỉnh lại trong nháy mắt, ánh mắt tàn nhẫn nhìn hai người nắm hắn kia. Hai người kia giống như bị rắn độc nhìn chòng chọc, cả người lạnh lẽo, đang sợ trong nháy mặt kịp phản ứng đây chỉ là một tên ăn mày sắp chết thì lập tức nổi giận.

    “Mẹ kiếp, ngươi là cái thá mà dám nhìn ta như vậy!” Hai người xông lên trước, một người một cước đá vào bụng của ăn mày, cho đến khi đạp đến miệng của ăn mày kia phun máu tươi.

    “Được rồi, đừng đánh, đánh nữa sẽ chết.” Một gia đinh trong số đó kéo một người khác lại, “Xui xẻo.”

    Sau khi người nọ bị kéo lại còn không ngừng mắng chửi, trước khi đi hung tợn phun một cái lên mặt tên ăn mày kia.

    Tên ăn mày bị phun nước bọt dơ bẩn lên mặt, mùi hôi khó ngửi và đau đớn trên người khiến hắn không khỏi có chút ngẩn ngơ.

    Lúc trước rõ ràng hắn đang trải qua cuộc sống cơm ngon áo đẹp, tại sao đột nhiên trở thành như vậy?

    Đều tại kẻ chết tiệt kia! Tề Hồn! Chính là hắn!

    Trong mắt của tên ăn mày xuất hiện một tia oán độc.

    Vì sao luôn có người tới cướp đoạt những thứ rõ ràng chỉ thuộc về hắn!

    —-

    Hắn tên là Vu Khả, sinh ra trong một gia đình nhà nông bình thường.

    Mẹ hắn qua đời vào năm hắn hai ba tuổi, vậy nên hắn không có chút ấn tượng nào về mẹ mình. Nhưng cha hắn đối xử với hắn cũng không tệ lắm, mua quần áo mới cho hắn mặc, còn có thể ôm hắn kể chuyện xưa, tuy là kể đi kể lại đều là một chuyện nhưng Vu Khả nghe thấy vẫn hào hứng như cũ. Ngày lễ tết bọn họ mới có thể ăn một miếng thịt nhỏ, mỗi lần hắn đều nhìn thấy cha hắn nuốt nước bọt, sau đó đút thịt vào miệng của hắn.

    Vào mỗi lần hắn kiêu ngạo nói với những người bạn, những người bạn kia của hắn đều là gương mặt cực kỳ hâm mộ, Vu Khả cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

    Thế nhưng tất cả những điều này đều thay đổi trong vòng một ngày.

    Cha hắn cưới cho hắn một người mẹ kế.

    Buổi tối mỗi ngày không còn chuyện xưa, quần áo mới được mặc trên người mẹ kế đáng ghét. Nhất là khi bọn họ biết trong bụng mẹ kế có một đứa bé, tất cả đồ ăn ngon trong nhà đều đưa đến trước mặt mẹ kế.

    “Con sắp có một đệ đệ, con có vui không?” Cha hắn vẻ mặt tràn đầy vui mừng nói với hắn.

    Lúc đó hắn trả lời thế nào?

    “Chờ hắn ra đời, con sẽ giết chết hắn.” Vẻ mặt Vu Khả âm trầm đáp, khi đó hắn chín tuổi, nghe thấy rất nhiều người sau khi có mẹ kế và đệ đệ, hài tử ban đầu sẽ bị ngược đãi thương tích đầy mình, hắn không muốn mình cũng trở thành như vậy.

    Sau đó hắn bị một cái bạt tai đánh rụng một cái răng.

    Nửa bên mặt đã mất đi tri giác, mùi máu tanh trong miệng lại cực kỳ rõ ràng.

    “Nghiệt tử!” Hắn nghe cha hắn nổi giận đùng đùng mắng một câu như vậy, sau đó tiếp theo cha hắn nói gì hắn cũng không biết, đầu óc hắn choáng váng liền ngất đi.

    Chờ khi hắn tỉnh lại, cha hắn không để ý đến hắn nữa, ngay cả cơm tối ít đến đáng thương cũng không có phần của hắn. Cho đến ngày hôm sau, cha hắn được mẹ kế khuyên mới đồng ý cho hắn lên bàn ăn.

    Sau đó cha hắn đã rất tức giận nói chuyện với hắn, vốn hắn rất vui vẻ, nhưng cha hắn nói không chữ nào không liên quan đến đệ đệ chết tiệt kia. Điều này khiến cho hắn càng thêm khó chịu, nếu không phải nữ nhân đáng chết kia và thứ gì đó căn bản không nên xuất hiện trong bụng ả, cha hắn căn bản sẽ không biến thành như bây giờ!

    Rất nhanh, một tiểu hài nhi mềm nhũn chỉ cần đâm một cái sẽ không toàn mạng xuất hiện trong nhà bọn họ.

    Không có giây phút nào hắn không muốn giết chết nó.

    Thứ vốn thuộc về mình đều bị chia ra ngoài, quần áo vốn mới đã trở nên rách nát, thanh âm vốn ấm áp từ trước tới nay trở nên tức giận và sốt ruột mơ hồ.

    Khi hắn cầm một tảng đá sắp đập vào đầu vật nhỏ kia, cha hắn phát hiện, sau đó hắn bị đánh đến nửa chết nửa sống.

    Vu Khả cuối cùng cũng rõ ràng, đây không phải ngôi nhà ban đầu của hắn, cha hắn căn bản không trở lại trở về được nữa rồi, trong mắt của ông chỉ có thứ chỉ biết khóc rống đáng ghét kia. Hắn bắt đầu trở nên trầm mặc, bởi vì Vu Khả hiểu rõ, cho dù hắn làm như thế nào, thứ vốn thuộc về hắn, bất kể thế nào đi chăng nữa cũng không trở lại được.

    Một ngày nọ, rất nhiều người cưỡi ngựa cầm đao xông vào thôn xóm bọn họ.

    Người bên ngoài đều kêu to giặc cướp.

    Cha hắn giấu hắn và vật nhỏ kia dưới sàn, vừa giấu bọn họ xong, những người hung hãn này liền xông vào. Vu Khả ở dưới gầm giường không nhìn thấy gì, nhưng có thể nghe tiếng kêu thảm thiết của cha hắn và mẹ kế hắn. Những người đó lục lọi trong phòng một phen, sau đó liền đi.

    Vào lúc này, vật nhỏ vốn đang ngủ đột nhiên tỉnh lại, sau đó oa oa khóc lớn lên.

    Vu Khả không chút do dự bịt miệng nó lại. Thấy vật nhỏ kia không ngừng giãy dụa, trong lòng Vu Khả đột nhiên trào ra một loại sảng khoái không rõ. Hắn trơ mắt nhìn sắc mặt đệ đệ hắn dần dần trở nên xanh tím, cuối cùng không phản ứng chút nào nữa.

    Chờ lúc hắn bò ra ngoài, hắn phát hiện cha khắp người máu me còn một chút phản ứng. Vu Khả nghe thấy cha của hắn chật vật hô tên của hắn một tiếng, Vu Khả nở nụ cười, sau đó lấy đao trong tay cha ra, hung hăng bổ tới về phía cổ ông.

    Chỉ cần chết, cha hắn sẽ vĩnh vĩnh viễn viễn chỉ thuộc về một mình hắn rồi, cũng sẽ không bao giờ chia những thứ thuộc về mình cho những người khác nữa.

    Khi Vu Khả ngẩn ngơ coi chừng thi thể cha hắn, một người đưa hắn tới một nơi xa lạ, ở đây hắn gặp được một nam hài tử dáng dấp rất đẹp mắt, y tên Lang Chu. Y sẽ chăm sóc mình, đối xử tốt với mình, cho dù mình nói gì y cũng bằng lòng.

    Vu Khả rất vui vẻ, cuối cùng cũng có người đối xử tốt với hắn.

    Hắn nằm trong chăn ấm áp, cảm nhận ấm áp đã mất đi từ rất lâu, lập tức cảm thấy mình sống lại. Thế nhưng, rất nhanh lại có người tới cướp đoạt đồ của mình. Người kia tên Tề Hồn, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng Tề Hồn vô cùng thân thiết với Lang Chu.

    Nhưng Lang Chu đối xử với mình tốt hơn đó, nghĩ đến đây, Vu Khả đột nhiên có một loại khoái cảm vặn vẹo.

    Hắn chợt phát hiện mình cũng không phải là thích người khác đối xử tốt với mình, mà là thích thấy dáng vẻ đau khổ vặn vẹo cầu mà không được của người khác. Vì vậy Vu Khả bắt đầu thường xuyên xuất hiện bên cạnh Lang Chu, chỉ cần hắn và Lang Chu cực kỳ thân thiết một chút là hắn có thể nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Tề Hồn. Vào những lúc đó, Vu Khả đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

    Vu Khả cảm nhận được loại hạnh phúc này rất nhiều năm, nhưng hắn cảm thấy điều này không đáng tin. Cha hắn đối xử với hắn tốt như vậy, cuối cùng còn không phải vì nữ nhân đáng chết kia mà chán ghét rồi vứt bỏ hắn sao?

    Vậy nên sau khi Vu Khả xuống núi, lúc biết được rằng có một loại cổ có thể khống chế người khác, nội tâm của hắn hưng phấn không gì sánh được. Có nó, hắn vĩnh viễn không sợ Lang Chu sẽ đối xử tốt với người khác nữa rồi. Hắn đã giết người biết về cổ trùng này, chiếm được loại nó và phương pháp luyện chế từ chỗ người đó.

    Hắn bắt đầu từ từ nuôi, chỉ cần nuôi bọn nó đến trình độ thích hợp có thể để con tử cổ kia tiến vào trong cơ thể của Lang Chu.

    Dù cho Tề Hồn nói gì đó trước mặt sư phụ, khiến hắn xuống núi rèn luyện hắn cũng không có bất kỳ khó chịu, chỉ cần đưa con cổ trùng này vào trong cơ thể Lang Chu thì hắn cái gì cũng không sợ.

    Chẳng qua là buổi tối khi hắn muốn hạ độc lại không biết bị Tề Hồn trốn ở đâu bắt lại. Tề Hồn không chỉ dùng nội lực nghiền nát cổ trùng mà còn muốn bắt hắn, nhốt hắn dưới vách đá sau núi.

    Trong sơn động đen như mực, Vu Khả không phân biệt được thời gian trôi qua, nhưng hắn không hề cảm thấy khó chịu, mỗi khi hắn nghĩ tới Tề Hồn che giấu không dám thổ lộ tình cảm của mình ra, hắn đã cảm thấy cực kỳ phấn khích, Tề Hồn khát vọng Lang Chu, nhưng vĩnh viễn cầu mà không được.

    Cuối cùng có một ngày, Lang Chu bao năm không thấy xuất hiện trước mắt hắn.

    Nếu để cho Lang Chu biết Tề Hồn nhốt mình, sẽ là phản ứng gì? Có thể sẽ trực tiếp ân đoạn nghĩa tuyệt với Tề Hồn hay không? Dù sao Lang Chu đối xử với mình tốt như vậy, chắc chắn sẽ không làm như không thấy.

    Khi Lang Chu trở về muốn cứu hắn, Tề Hồn xuất hiện phía sau y, đánh y bất tỉnh.

    Vu Khả không biết tại sao không thất vọng chút nào, mà là vui vẻ và chờ mong khó có thể dùng lời để diễn tả được, hắn ảo tưởng sau khi Lang Chu tỉnh lại sẽ đánh nhau với Tề Hồn một trận dữ dội, cảnh tượng trở mặt thành thù, vừa nghĩ đến tất cả những chuyện đó, nội lực bị phong bế của hắn giống như nổ tung.

    Chỉ là hắn không ngờ đến hành động của Tề Hồn.

    Tề Hồn hoàn toàn phế võ công của hắn, sau đó thừa dịp đêm tối ném hắn vào trấn nhỏ dưới chân núi.

    Đến sáng sớm, cao cao tại thượng của hắn bị nghiền nát bấy, thóa mạ khó nghe và ghét bỏ xông vào trong lỗ tai hắn. Hắn không sợ chết, cũng không sợ bị dày vò, nhưng cứ không chịu nổi người khác gièm pha và khinh thường. Chẳng qua chỉ là một bầy kiến hôi, trước kia hắn chỉ cần vung tay là có thể nghiền nát một đống, dựa vào cái gì mà khinh thường hắn?!

    Vu Khả tức giận không ngớt nói chuyện tàn nhẫn với bọn họ, nhưng lúc này hắn đã không còn võ công, muốn giết bọn họ nhưng căn bản lực bất tòng tâm (có lòng nhưng không có sức).

    “Chỉ là một phế vật mà còn dám chửi chúng ta? Chán sống rồi hả?” Một người dáng vẻ lưu manh tức giận mắng một câu, sau đó quyền đấm cước đá của một đám người giáng xuống, cắt đứt một cái chân khác của hắn.

    Vu Khả cảm thấy khuất nhục ùn ùn kéo đến.

    Vu Khả vốn dựa vào gậy là có thể đi lại, bây giờ chỉ có thể nhúc nhích. Hắn hận Tề Hồn, sao lại phải phế bỏ võ công của hắn, sao không trực tiếp giết chết hắn!

    Vu Khả không biết mình làm thế nào sống sót, cũng không biết vì sao rõ ràng sống khuất nhục như thế hắn cũng không muốn chết. Hắn bắt đầu trườn bò tìm kiếm bố thí của người khác, bắt đầu không nhìn gì liền bỏ vào miệng của mình.

    Ngẩn ngơ trải qua một ngày lại một ngày.

    “Tên ăn mày này cũng thật ương ngạnh, đã thành như thế rồi vẫn chưa chết.” Người bán hàng rong ven đường thấy Vu Khả bị ném ra thổn thức nói.

    “Cho ngươi cái bánh bao, từ từ ăn đi.” Một người qua đường đi ngang qua, thấy Vu Khả thì có chút không đành lòng, lấy một cái bánh màn thầu mình mua ném tới trước mặt Vu Khả.

    Vu Khả không để ý trên bánh màn thầu bị dính bẩn, cầm lên liền bắt đầu ăn như hổ đói.

    Thêm nửa năm như vậy, thậm chí Vu Khã đã quên bộ dạng bản thân lúc đó ở Càn Cực môn rồi.

    “Cũng không biết một năm trôi qua sư phụ như thế nào.”

    Vu Khả nằm ven đường mơ hồ nghe thấy thanh âm quen thuộc.

    “Sư phụ đương nhiên khỏe.”

    Mắt Vu Khả chợt trừng lớn, trong cổ họng phát ra thanh âm ô ô, đây là giọng nói của Tề Hồn và Lang Chu.

    “Ngươi nói sau khi chúng ta lên núi có thể sẽ bị sư phụ đánh xuống không? Chúng ta đã đi lâu như vậy, nhất định sư phụ rất giận chúng ta.”

    “Sư phụ hiểu rõ Chu Chu nhất, có lẽ nhìn thấy Chu Chu hẳn là rất mau hết giận.”

    “Hy vọng là thế. Ưm, ngươi làm gì vậy, lỡ như có người thì sao bây giờ!”

    “Sau khi lên núi ta liền không thể hôn Chu Chu nữa..”

    “Vậy được rồi, hôn nhanh một chút đi, cũng không thể để người khác thấy được.”

    “Được.”

    Vu Khả chật vật bò đến đầu hẻm, thấy hai thanh niên thân thể như ngọc ôm nhau mà hôn, nhẹ nhàng dịu dàng.

    “Mẹ kiếp, thứ gì vậy!” Một nam nhân khi đi bộ bị thứ gì đó đẩy một cái, suýt chút nữa ngã chổng vó. Chờ thấy rõ thứ gì dưới chân lập tức nổi giận, “Sao lại là ngươi tên ăn mày này!”

    Nổi giận đùng đùng đá hai chân hắn, lại phát hiện người dưới thân đã không còn phản ứng.

    “Đừng nói là chết rồi a!” Nam nhân có chút chột dạ lẩm bẩm một tiếng, cũng không quản Vu Khả dưới chân nữa, nói rồi liền bước đi,

    Chờ trong chợ đông người lên, lập tức có người phát hiện thân thể Vu Khả đã trở nên lạnh lẽo đến mức cứng ngắc.

    —-

    Tịch Chu chậm rãi tỉnh lại trên xe, cậu nháy mắt hai cái thích ứng với tình huống hiện tại.

    “Hai nhiệm vụ ở thế giới trước của kí chủ độ hoàn thành đều đạt tới 100%, tổng cộng nhận được năm trăm tích phân, trừ đi tích phân dự chi lúc trước, còn lại bốn trăm chín mươi tích phân. Kí chủ có cần đổi hàng hóa trong cửa hàng hay không?”

    Tịch Chu xuống xe duỗi người một cái, có chút kỳ quái hỏi hệ thống: “Ta thấy thanh âm của ngươi, sao cảm giác dường như suy yếu hơn rất nhiều vậy?”

    Hệ thống im lặng trong chốc lát mới nghiến răng nghiến lợi ném ra một câu. “Nếu như không phải vì cậu không có việc gì nói bậy, sao tôi có thể suy yếu thành như vậy?!”

    Thanh âm hệ thống rất thấp, Tịch Chu cũng không nghe rõ, hơi nghi hoặc một chút lại hỏi một câu, “Hệ thống mi nói gì?”

    “Tôi nói tôi không sao” Hệ thống mỉm cười, “Cậu không cần lo lắng.”

    “Ngoài ra còn có một việc cần kí chủ cậu phối hợp một chút” Thái độ tốt của hệ thống khiến Tịch Chu cảm thấy thụ sủng nhược kinh, “Dựa theo quy tắc của hệ thống chúng ta, kí chủ không thể tiết lộ thân phận vốn có với người ở thế giới song song, tất cả đều phải giữ bí mật.”

    “Lúc đó ta cũng không nói rõ, điều này cần xin lỗi cậu.” Hệ thống cực kỳ khách sáo nói.

    Cả người Tịch Chu nổi da gà, “Hệ thống, mi có thể nói chuyện bình thường hay không, mi thế này khiến ta có chút không quen.”

    “Mẹ kiếp thiểu năng! Cậu không hiểu cái gì là không có việc gì thì đừng mù quáng tiết lộ thân phận của mình sao, loại chuyện cậu từ thế giới khác xuyên qua có thể nói càng hả?!” Hệ thống tiếp tục trực tiếp mắng Tịch Chu, “Cậu không suy nghĩ một chút lỡ như có hậu quả gì không tốt thì sao bây giờ?!”

    Tịch Chu có chút không yên lòng, “Lúc trước mi không nói với ta, hơn nữa người ta nói là ông xã ta chứ không phải ai khác.”

    Hệ thống hít sâu một hơi, “Làn này thì thôi, lần sau nếu cậu còn như vậy, tôi–“

    “Sau này cậu cần phải chú ý ngàn vạn lần không thể tùy tiện tiết lộ tin tức của cậu và cả sự tồn tại của tôi.” Hệ thống tức giận ngăn cản, cố gắng bình tâm tĩnh khí nói.

    Tịch Chu gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu, “Nếu như ta tới thế giới còn có thể gặp được ông xã ta chuyển thế, nếu anh ấy vì ta giấu giếm làm nhiệm vụ rồi nảy sinh hiểu lầm với ta thì sao?”

    “Yên tâm, tôi cam đoan thế giới tới sẽ không sắp xếp cho cậu loại mục tiêu nhiệm vụ sẽ khiến ông xã cậu nảy sinh hiểu lầm.” Hệ thống vô lực nói.

    Tịch Chu bỗng nhiên không phát ra tiếng.

    Hệ thống có chút kỳ quái: “Cậu sao vậy?”

    “Quả nhiên mỗi thế giới ta xuyên qua đều sẽ có ông xã chuyển thế đúng không?” Tịch Chu nghiêm mặt nói, “Có phải mi biết anh ấy là ai không?”

    Hệ thống cười gượng một tiếng, “Kí chủ cậu nghĩ quá nhiều rồi, tôi đưa cậu xuyên qua tiêu hao không ít năng lượng, cần phải nghỉ ngơi thật tốt một chút, cậu đã tạm thời không đổi đồ vật ở cửa hàng, tôi tắt máy nghỉ ngơi trước đây.”

    Hệ thống nói xong cũng “cùm cụp” một tiếng, ngắt điện.

    Tịch Chu híp mắt lại, hệ thống này chắc chắn có chuyện gì đó gạt cậu.

    Lái xe chạy một mạch, Tịch Chu quyết định tìm một chỗ tạm thời nghỉ ngơi một chút.

    “Cứu mạng! Cứu mạng với!”

    Khi đi ngang qua một tòa nhà dân cư, Tịch Chu nghe thấy một giọng trẻ con khàn khàn, cậu nhìn lên, phát hiện một đứa bé trai tám tuổi đang vươn người ra ngoài cầu cứu.

    Thấy tang thi ở cửa, Tịch Chu dừng lại trong nháy mắt, cuối cùng vẫn lấy một cây gậy sắt ra, mở cửa xe đi ra.

    Bên ngoài khu nhà có mấy tang thi đang lảo đảo, nghe thấy mùi vị người lạ, lập tức lao về phía Tịch Chu.

    Tốc độ của bọn nó thậm chí còn nhanh hơn người bình thường một chút, sau khi Tịch Chu đánh nát sọ một con tang thi thì nhanh chóng bị một con tang thi khác kề sát người, theo bản năng hơi dùng sức, con tang thi kia bị đánh bay ra ngoài.

    Tịch Chu sửng sốt.

    Trong thoáng chốc cậu đang sững sờ, vài con tang thi khác đồng thời lao tới. Trong lòng Tịch Chu lập tức căng thẳng, dưới chân giẫm nhẹ liền bay ra từ trong bầy tang thi, rơi lên mui xe của cậu.

    Tịch Chu khiếp sợ cảm nhận một dòng khí lưu trong cơ thể mình môt cái.

    Võ công của cậu cũng trở về theo cậu rồi!

    “Ba! Chúng ta được cứu rồi!” Đứa bé trai trên lầu cười khóc nói, “Anh trai phía dưới là một cao thủ võ lâm! Anh ấy có thể bay!”

    Bởi vì thân thể vốn chưa từng luyện võ, lần này bị cảm giác nội lực tràn đầy còn có chút không thích ứng, Tịch Chu giật mình điều động khí lưu trong cơ thể mình đánh về phía một tang thi đang nhào tới.

    Chỉ nghe một tiếng “răng rắc” nhỏ vang lên, sọ của tang thi liền bể nát như thế.

    Tịch Chu chớp mắt.

    “Không ngờ hệ thống lại đối xử với mình tốt như vậy!”

    Sau khi có nội lực chống đỡ, Tịch Chu tràn đầy lòng tin giơ gậy sắt đánh xuống, Càn Khôn kiếm pháp của Càn Cực môn bọn họ có thể được xem là số một số hai, đối phó mấy tang thi này đơn giản dễ dàng.

    “Ba…” Đứa bé trai trên lầu ghé vào ban công nhìn ngây người, “Anh trai đại hiệp kia thật là đẹp trai! Mặt đẹp trai giống như trong phim truyền hình trên ti vi vậy! Không đúng không đúng, còn đẹp trai hơn so với phim truyền hình trên ti vi!”

    Một người đàn ông ngã trong phòng, khí chất nho nhã, chẳng qua là vì thiếu thức ăn nước uống nên hiện tại sắc mặt trắng bệch, môi khô nứt. Sau khi hắn nghe thấy tiếng đứa bé trai la, yếu ớt nở nụ cười một chút, “Kỳ Nhi.”

    Nghe thấy người đàn ông gọi, đứa bé trai lập tức từ ban công chạy vào, “Ba, ba khó chịu ở đâu sao?”

    “Con đi lấy hết mấy thứ còn dư lại kia ở nhà chúng ta ra” Người đàn ông nói.

    “Dạ dạ!” Đứa bé trai nhanh chóng lấy ra mấy thứ vỏn vẹn sắp xếp lại, trên bàn để hai cái ruột hun khói, một chai nước, còn có một bịch bách bích quy sô-đa.

    Nhìn chút đồ ăn trên bàn, đứa bé trai không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

    “Ba ba uống nước đi!” Đứa bé trai vặn mở bình nước kia, đổ một ít vào nắp chai, đưa đến bên miệng người đàn ông nho nhã.

    “Ba không khát, tự Kỳ Nhi uống đi.” Người đàn ông nho nhã cười yếu ớt.

    Đứa bé trai cũng trực tiếp cẩn thận nghiêng người đổ nước ra, đưa đến trong miệng người đàn ông. Đổ sạch sẽ giọt cuối cùng, đứa bé trai lưu luyến không rời liếm nắp chai một cái, cảm nhận một chút hơi nước ướt át bên trong.

    “Ba, người nói xem anh trai kia có thể bị con tang thi kia đánh bại hay không…” Đứa bé trai có chút sợ, nhóc bỗng nhiên đứng lên, “Con đã quên nói với anh trai phía trên có một con tang thi cực kỳ đáng sợ rồi, nếu như anh ấy không chú ý một chút bị con tang thi tóm lại thì nguy!”

    Đứa bé trai nhanh chóng chạy tới trên ban công, tìm kiếm Tịch Chu, lại phát hiện dưới lầu căn bản không có bóng dáng Tịch Chu.

    “Ba, không thấy anh trai đại hiệp kia” Đứa bé trai cực kỳ thất vọng, muốn khóc nhưng không khóc đi tới bên cạnh người đàn ông, “Ba ba nói xem có phải anh trai anh ấy cũng rời khỏi giống các chú các dì bên ngoài hay không?”

    “Không sao đâu, quân đội sẽ nhanh chóng tới, nhất định sẽ có người cứu Kỳ Nhi ra ngoài.” Người đàn ông xoa xoa đầu đứa bé trai.

    “Cốc, cốc, cốc” Tiếng gõ cửa vang lên.

    “Có người ở trong không?”

    Đứa bé trai ngạc nhiên lau nước mắt, nhanh chóng chạy tới, mở cửa chống trộm ra.

    “Anh trai anh thật sự tới!” Đứa bé trai thút thít, “Em đã nghĩ anh giống với các chú và dì bên ngoài đó.”

    Tịch Chu cười xoa xoa đầu đứa bé trai, “Không đâu, không phải anh đã tới rồi sao?”

    Chuyện đầu tiên Tịch Chu làm sau khi vào là đóng cửa chống trộm thật chặt.

    “Anh trai anh đã thấy con tang thi cực kỳ đáng sợ kia chưa? Nó biết phun lửa, em thấy rất nhiều người vừa đến gần nó đã bị thiêu rụi.” Đứa bé trai lo lắng hỏi.

    Tịch Chu trực tiếp đưa quần cháy rụi một chút của mình cho đứa bé trai xem, “Ừ, đây chính là kiệt tác của nó đấy.”

    “Anh trai vậy có phải anh đánh bại nó rồi không?” Trong ánh mắt của đứa bé trai tràn đầy sùng bái và chờ mong.

    Tịch Chu gật đầu, vừa cười vừa nói: “Em đoán không sai.”

    “Anh trai anh cũng thật là lợi hại!” Trong đôi mắt của đứa bé trai giống như lóe lên ánh sáng, lấp lánh.

    Tịch Chu xoa xoa đầu nhóc, nhìn về phía người đàn ông nằm trên đất, “Anh sao vậy?”

    Người đán ông cười yếu ớt, “Tôi bị bệnh, ngay cả sức lực cử động cũng không có. Vị ân nhân này, có thể đưa theo Kỳ Nhi ra ngoài hay không? Chúng tôi có thể đưa tất cả thức ăn cho cậu, mặc dù hơi ít, nhưng đây đã là tất cả mọi thứ của chúng tôi rồi.”

    “Tôi biết thỉnh cầu của tôi có thể hơi quá mức, nhưng Kỳ Nhi là một đứa trẻ rất ngoan, nó có thể giúp cậu rất nhiều việc.”

    Tịch Chu quan sát người hắn một phen, khiêu mi nói: “Anh không yêu cầu cùng đi sao?”

    “Dựa vào bộ dạng tôi bây giờ, cũng không sống được mấy ngày, sao lại mặt dày để ngài đưa tôi đi được.” Người đàn ông nói.

    Đứa bé trai nghe hiểu, lập tức khóc chạy tới bên cạnh người đàn ông, ôm hắn không buông tay, “Ba đừng bỏ con, ba không đi con cũng không đi.”

    “Ngoan, nghe ba nói, đi theo anh trai này có được hay không? Ba ở đây còn có chuyện không quá hai ngày sẽ tới tìm con.”

    “Không đúng, ba ba gạt người!” Đứa bé trai khóc ròng.

    “Kỳ Nhi” Người đàn ông nghiêm mặt, “Không nghe ba nói hả?”

    “Không không, hai người các người chờ một chút” Tịch Chu ngoáy ngoáy lỗ tai, “Tôi đồng ý dẫn nó theo lúc nào? Hai người ở đây lại sinh ly tử biệt rất náo nhiệt, nhưng tôi vẫn chưa đồng ý mà, hai người gấp làm gì?”

    “Xin lỗi” Người đàn ông lúng túng nói, “Kỳ Nhi là một đứa trẻ cực kỳ ngoan, rất hiểu chuyện, ngài dẫn nó theo nhất định sẽ không tăng thêm phiền phức cho ngài. Ngài có yêu cầu gì không? Chỉ cần tôi có thể làm được nhất định sẽ thực hiện!”

    “Ba!” Đứa bé trai khóc không ngừng được.

    “Anh đã nói anh là người sắp chết rồi, có thể giúp tôi thực hiện yêu cầu gì đây?” Tịch Chu bĩu môi.

    “Không cho phép anh nói vậy!” Đứa bé trai nổi giận.

    “Kỳ Nhi!” Người đàn ông kéo đứa bé trai lại, ôn tồn nói với Tịch Chu, “Đứa bé Kỳ Nhi này không phải cố ý, mong ngài bỏ qua cho. Về phần phương diện yêu cầu này, tôi có thể làm cũng là có hạn, thực sự xin lỗi.”

    “Quên đi” Tịch Chu khoát khoát tay, “Tôi lái xe thời gian rất dài, có chút mệt mỏi, chuẩn bị ở chỗ này của anh nghỉ ngơi một lúc, chờ lúc đi tôi sẽ quyết định có muốn mang theo con trai anh hay không.”

    “Được” người đàn ông cười nói.

    Lúc đi về phía trong phòng, Tịch Chu bỗng nhiên ngừng người lại, nghiêng đầu hỏi người đàn ông, “Sao anh lại nằm trên đất?”

    Người đàn ông lúng túng nở nụ cười một cái, “Khi tôi phát sốt hơi choáng váng, liền trực tiếp té trên mặt đất, Kỳ Nhi lại không có sức đỡ tôi lên nên tôi tôi vẫn nằm ở đây.”

    Tịch Chu gật đầu, “Tôi có thể đỡ anh đặt lên ghế sô pha, nhưng chỗ phòng ngủ liền để cho tôi ngủ. Được không, cho một câu chắc chắn.”

    Khuôn mặt người đàn ông dịu dàng trong nháy mắt, “Cảm ơn.”

    “Nhà hai người có bình gas không?” Sau khi Tịch Chu đỡ người đàn ông lên ghế sô pha hỏi.

    “Có.”

    “Vậy được” Tịch Chu gật đầu, gọi đứa bé trai đến bên cạnh, “Biết nấu cơm không?”

    Đầu tiên đứa bé trai liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó gật đầu, “Biết.”

    Tịch Chu móc một gói mì ăn liền và hai bình nước từ trong ba lô đeo vai của mình ra, ném cho đứa bé trai, “Nấu mì ăn liền cho anh, nấu xong thì đem đến phòng anh.”

    Đứa bé trai nhìn mì ăn liền, nước bọt đã sắp chảy xuống, nhóc sững sờ gật đầu, “Được.”

    Vị trí phòng ngủ chính tốt, hơn nữa ánh nắng tươi sáng, Tịch Chu gần như vừa nằm dài lên giường đã bị buồn ngủ đánh bại, nhắm mắt lại liền ngủ.

    Trong mơ cậu lại trở về kiếp trước, gần như đi dạo với Tề Hồn hết phân nửa giang hồ.

    “Anh trai, mì ăn liền xong rồi.”

    Tịch Chu từ từ mở mắt, nghe mùi vị mì ăn liền đã lâu, có một chút ngẩn ngơ.

    “Anh trai, mì ăn liền xong rồi, không ăn nữa sẽ nguội.” Đứa bé trai ở bên cạnh cậu khéo léo nói.

    Tịch Chu nhận lấy bát, từ từ ăn, sợi mì nóng hổi khiến cậu có một loại cảm giác hạnh phúc không rõ.

    Đứa bé trai nhìn Tịch Chu ăn không nhịn được nuốt nước miếng một cái, trơ mắt nhìn cậu ăn hết mì ăn liền không còn một mảnh. Nhóc nhận lấy cái bát ăn còn dư lại của Tịch Chu, hỏi một câu, “Anh trai anh còn ăn nước súp không?”

    “Không ăn.”

    “Vậy em và ba có thể ăn một chút không?” Đứa bé trai mong đợi hỏi.

    “Ừ, đều cho hai người ăn.” Tịch Chu gật đầu, “Chút nữa anh muốn ngủ một giấc, trừ khi có chuyện khẩn cấp thì đừng tới quấy rầy anh, hiểu chưa?”

    Đứa bé trai vội vàng gật đầu, cả người đều có một loại hưng phấn vì lập tức có thể ăn canh mì ăn liền.

    Tịch Chu vừa ngủ một cái dậy đã đến buổi tối.

    Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên Tịch Chu làm là thoải mái duỗi người, sau đó liền ngồi xếp bằng xuống, ngũ tâm hướng thiên* bắt đầu tĩnh tọa, bắt đầu vận hành Càn Khôn kiếm pháp. (*tư thế ngồi xếp bằng, hai tay để ngửa trên đầu gối, đầu ngón cái và ngón trỏ chạm nhau, tạo thành một vòng tròn, các ngón khác duỗi tự nhiên.)

    Lúc cậu vừa xuyên về cũng không phát hiện nội lực của mình, cũng là trong nháy mắt khi căng thẳng đánh tang thi ở dưới lầu đó mới cảm thấy bên trong cơ thể mình còn lưu lại nội lực lúc trước. Ban đầu cậu cho rằng là mình vừa tỉnh lại nên cảm giác không nhạy bén, sau đó mới phát hiện không phải chuyện như vậy.

    Khi cậu lên lầu đụng phải tang thi biết phun lửa kia, dựa vào khinh công của cậu, tang thi kia căn bản không tổn thương cậu được chút nào. Nhưng cực kỳ thốn là thời khắc cuối cùng khi cậu đang chiến đấu với tang thi, nội lực của cậu đột nhiên mất hiệu lực.

    Nếu không phải Tịch Chu dựa vào thân pháp và kiếm pháp xuất sắc của mình, trực tiếp dùng gậy sắt đập nát đầu tang thi, chỉ sợ đã sớm bị đốt thành một đống than cốc.

    Tịch Chu vừa mừng rỡ vừa bi thương, đáng mừng là võ thuật cậu luyện được ở thế giới trước đã theo cậu trở về, bi thương là thân thể vốn có của cậu một chút võ công cũng chưa từng luyện qua, cho dù là kinh mạch hay là thân thể đều hết sức kém cỏi, võ công vốn cực kỳ xuất sắc hiện tại rơi vào trên người cậu tối đa chỉ còn lại một phần.

    Nhưng bất kể thế nào, có võ công, năng lực giữ mạng của cậu trong mạt thế lại tăng thêm một bậc.

    “Kỳ Nhi, em vào đây.” Tịch Chu hướng về phía bên ngoài hô.

    “Dạ” Đứa bé trai nhanh chóng đẩy cửa bước vào.

    “Đi nấu một gói mì ăn liền nữa.” Tịch Chu lại ném cho nhóc một gói mì ăn liền và hai bình nước.

    Sau khi đứa bé trai ôm lấy liền ra ngoài, chỉ năm phút đồng hồ đã bưng một bát mì ăn liền nóng hổi về cho cậu.

    “Ngồi đi” Tịch Chu vỗ một cái lên rìa giường, nhận lấy bát trong tay đứa bé trai liền ăn.

    Đứa bé trai cố gắng không để mình biểu hiện ra dáng vẻ thèm thuồng, nhưng ánh mắt của nhóc vẫn không nhịn được liếc về Tịch Chu bên kia.

    Tịch Chu lại làm như bản thân không nhìn thấy, ăn ngon lành, “Hôm nay anh nói vậy em và ba em tức giận không?”

    Đứa bé trai ngồi khoanh chân trên giường, sắc mặt nghiêm túc: “Tức giận, sao anh có thể nói ba em sắp chết được?”

    Tịch Chu nở nụ cười, “Vậy anh không đưa em và ba em cùng đi, em tức giận không?”

    Đứa bé trai mím môi một cái, một đôi mắt to vô cùng trong suốt, “Không tính là tức giận, chỉ là có chút thất vọng, nhưng cũng có thể hiểu được. Ba em nói, anh trai tuy lợi hại, nhưng không có nghĩa vụ chăm sóc chúng em, hơn nữa anh trai anh giết tang thi trong lầu cũng đã là cứu chúng em một mạng rồi, vậy nên chúng em phải cảm ơn. Anh trai là ân nhân cứu mạng của chúng em.”

    Tịch Chu khẽ cười lắc đầu, ăn sợi mì cuối cùng vào trong bụng mình.

    “Anh trai anh còn muốn ăn nước súp không?” Đứa bé trai cực kỳ hiểu chuyện lập tức hỏi.

    Tịch Chu gật đầu, đứa bé trai liền nhận bát múc một chén nước súp về cho cậu.

    “Anh suy nghĩ một chút, anh có thể đưa em theo, nhưng anh không thể đưa ba em theo được.” Tịch Chu nghiêm mặt nói, “Chẳng qua cho dù anh đưa em đi, những việc lặt vặt đều phải tự em làm.”

    Đứa bé trai cực kỳ thất vọng, chỉ là vẫn ôm trong lòng một tia hi vọng cuối cùng hỏi, “Anh trai, ba em là bác sĩ, ba rất lợi hại. Em cũng rất có năng lực, ngoại trừ nấu cơm việc lặt vặt, em còn có thể giết tang thi! Chúng em sẽ không tăng thêm phiền phức cho anh, thật sự không thể đưa ba em theo sao?”

    Tịch Chu lắc đầu, cực kỳ khẳng định nói, “Không thể.”

    “Vậy, em cũng không đi” Đứa bé trai cúi người vái chào Tịch Chu một cái, “Cám ơn anh trai đã đi lên cứu chúng em.”

    Ngày hôm sau, Tịch Chu bước ra từ phòng ngủ, thấy người đàn ông và đứa bé trai tựa vào nhau mà ngủ.

    Cậu ho khan một tiếng, người đàn ông kia lập tức tỉnh lại, hắn yếu ớt gật đầu với Tịch Chu, “Ân nhân.”

    Tịch Chu dọn dẹp cái ghế ngồi lên trên, khoanh tay nhìn hắn, “Anh tên là gì?”

    “Tôi tên Lâm Chí, đây là con trai tôi Lâm Kỳ.”

    “Nghe con trai anh nói, anh là bác sĩ?” Tịch Chu hỏi.

    “Ừ, trước đây tôi làm việc ở bệnh viện Đệ Tam, sau này mạt thế giáng xuống, bác sĩ tôi liền không khôi phục chức vụ làm việc của mình nữa.” Lâm Chí nói.

    “Vậy bây giờ anh bị bệnh gì, còn có thể cứu được không?” Tịch Chu khiêu mi.

    “Việc này tôi thật sự không rõ ràng lắm” Lâm Chí cười khổ một cái, “Mấy hôm trước tôi mắc bệnh này, lúc trước còn rất tốt, đột nhiên không biết tại sao lại bắt đầu phát sốt, sau đó cả nghười làm thế nào cũng không đứng dậy nổi.”

    “Tôi không tìm thấy bất kỳ ca bệnh nào tương tự với tôi” Lâm Chí nói tiếp, “Đây cũng là vì sau khi mạt thế xuất hiện dẫn tới bệnh tật mới.”

    Tịch Chu gật đầu, nói đến một đề tài khác, “Lúc trước tôi đã nói chuyện với con trai anh, cũng không biết anh ở ngoài có nghe thấy hay không. Nó nói nếu như tôi không đưa anh theo, nó cũng sẽ không đi.”

    “Tôi nghe thấy” Lâm Chí hít sâu một hơi, cười khổ nói, “Tính tình Kỳ Nhi quật cường, cũng rất hiếu thảo, chỉ là đáng thương nó có người cha không có chí tiến thủ như tôi.”

    “Đã vậy thì, buổi trưa tôi sẽ đi.” Tịch Chu nói.

    “Được, lần này cảm ơn ngài.” Người đàn ông không thất vọng chút nào, trịnh trọng nói lời cảm ơn với Tịch Chu.

    “Ừ, cầm đi nấu đi.” Tịch Chu móc từ trong túi ra hai gói mì ăn liền, còn có hai bình nước.

    “Anh trai, anh ăn như thế chẳng mấy chốc sẽ ăn hết”, đứa bé trai có chút đau lòng nhắc nhở.

    “Không sao, nấu đi thôi” Tịch Chu khoát khoát tay.

    Đứa bé trai không thể làm gì hơn là nhận lấy mấy thứ này, cầm đến phòng bếp.

    Chờ sau khi đứa bé trai ôm một cái bát đi ra, Tịch Chu lại múc một chén ra cho nhóc.

    “Hai người các người ăn nhanh đi, ăn xong thu dọn một chút đồ đạc lập tức lên đường.” Tịch Chu dựa vào tường nói.

    Hai cha con đều ngẩn ra.

    “Cậu đây là vận may gì vậy!” Thanh âm hệ thống kích động không thôi đột nhiên vang lên trong đầu Tịch Chu.

    “Sao vậy?” Tịch Chu sửng sốt.

    “Hai người này đều là người dị năng ẩn giấu! Nhất định phải cùng đưa bọn họ đi!”

    Thuộc truyện: Khoái xuyên chi nhiệm vụ kỳ quái