Khoái xuyên chi nhiệm vụ kỳ quái – Chương 66

    Thuộc truyện: Khoái xuyên chi nhiệm vụ kỳ quái

    Chương 66: phần đồng thoại – Vương quốc âm nhạc (4)

    Bọn họ đều biết kết cục của mấy vị hoàng hậu trong truyền thuyết kia là gì.

    Tất cả đều chết oan chết uổng, nghe nói là bị quốc vương ăn.

    “Chúc mừng bệ hạ!” Quan cận thị đi theo cao giọng hô lên, tất cả mọi người trong đại điện khom người xuống hô theo.

    “Hì hì, Duel, tên em trai câm kia của ngươi sắp tiến vào hố lửa, ngươi không đi cứu nó à?”

    “Nó không phải em trai ta, ta không có em trai phế vật như vậy. Có thể được quốc vương nhìn trúng là phúc khí của nó, chúng ta nên chúc phúc cho nó mới đúng.”

    “Em trai ngươi có người anh trai hiểu lý lẽ như ngươi thật sự là hạnh phúc ha ha.”

    Đám người trong đại điện nhỏ giọng thảo luận.

    Ca giả trong đại điện lại hát một nhạc khúc cực kỳ lãng mạn, một chút màu hồng quanh quẩn xung quanh Tịch Chu và quốc vương.

    Tịch Chu muốn lớn tiếng từ chối, nhưng hiện tại cậu là một kẻ câm không thể mở miệng, chỉ có thể nhíu mày xua tay để diễn tả ý nguyện của mình.

    Người đàn ông nhìn thấy động tác của Tịch Chu, nhưng hắn không có một chút phản ứng, chỉ ôm vòng eo mềm mại của cậu, “Một tháng sau, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ.”

    Hoàng tử khom người nói, “Chúc mừng phụ vương!”

    Ngay sau đó hoàng tử kéo tay cô gái xinh đẹp kia, trong mắt hai người đã tràn đầy tình ý đối với đối phương, “Phụ vương, con vừa gặp đã yêu cô gái xinh đẹp này, hy vọng có thể cùng cô ấy tiến vào lễ đường.”

    “Được.”

    Hoàng tử vui vẻ nói: “Tạ ơn phụ vương!”

    Nam nữ xinh đẹp trong điện mặt xám như tro tàn, vì sao hoàng tử cao lớn đẹp trai lại không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trông bọn họ còn xuất sắc hơn cô gái kia!

    “Chuyện đã tuyên bố xong rồi, yến hội có thể tiếp tục.”

    Mặc dù quốc vương đã nói thế nhưng không ai muốn tiếp tục nữa, động lực lớn nhất của bọn họ đã biến mất, sao còn có tâm trạng ở đây ca hát nhảy múa.

    “Thiên sứ xinh đẹp của ta, sau này em hãy ở lại hoàng cung, chờ khi cử hành hôn lễ ta sẽ để người nhà của em chuẩn bị thật tốt.” Quốc vương cơ thể cao lớn cường tráng nắm tay Tịch Chu, khẽ hôn một cái lên mu bàn tay cậu.

    Ánh mắt Tịch Chu lóe lên một cái, lộ ra nụ cười ngượng ngùng, gật đầu.

    Đây chính là thời cơ tốt nhất để cậu thực hiện nhiệm vụ, về phần muốn cử hành hôn lễ với cậu, ha hả.

    Tịch Chu cười nhạt trong bụng.

    Không đợi yến hội kết thúc, quốc vương đã dắt tay Tịch Chu ra khỏi đại điện tổ chức yến hội, đi về phía sau.

    “Thiên sứ xinh đẹp, em tên là gì?” Người đàn ông dùng âm thanh trầm thấp thâm tình hỏi.

    Bé trai tóc vàng có chút bứt rứt xấu hổ thoát khỏi tay của hắn, dùng thủ thế khoa tay múa chân một cái.

    “Bệ hạ, vị tiên sinh này là người nhà Giles, ngài ấy tên Cordon.” Quan cận thị dừng lại một chút, “Vị tiên sinh đáng thương này bị chứng mất giọng, không nói được.”

    “Đứa trẻ đáng thương của ta.” Trên gương mặt kiên nghị của người đàn ông lộ ra chút không nỡ, “Vậy nhất định là nhiều năm qua em đã em chịu không ít đau khổ.”

    Tịch Chu nhanh chóng xua tay, trong lòng lại tức giận mắng, mẹ mi chứ đứa trẻ!

    “Ngươi đi sắp xếp đi, để Cordon tắm rửa một chút, sau đó em ấy sẽ ở tẩm điện của ta.” Người đàn ông dặn dò nói.

    “Vâng, bệ hạ.”

    Sau khi Tịch Chu nghe thấy người đàn ông nói thì xem như có nhận thức mới về trình độ lưu manh của hắn, lúc này mới biết cả đêm, không đúng, trên thực tế là còn không tới một buổi tối, lão lưu manh này sẽ ở chung với cậu?

    Trong hoàng cung có một bể nước rất lớn, đầy nước nóng hơi nóng hầm hập, mọi thứ đều trở nên không chân thật.

    Người đàn ông tiến vào chung với Tịch Chu.

    Tịch Chu ra hiệu với lão lưu manh kia một cái, vẻ mặt ửng đỏ.

    [Ngươi không rời khỏi sao?]

    “Không, bảo bối, ta không thể rời khỏi em một giây nào, em xinh đẹp yếu ớt như vậy, ta rất sợ rằng vừa rời khỏi em sẽ lập tức gặp nguy hiểm.” Trong con người thâm thúy của người đàn ông có một chút si mê và thâm tình.

    Khóe miệng Tịch Chu khẽ co rút.

    Mẹ nó đồ thiểu năng!

    Xung quanh bể chỉ có hai người bọn họ, trái lại Tịch Chu không kiêng kị gì, nếu lão lưu manh này dám làm ra chuyện gì quá đáng ở đây, nhất định cậu sẽ khiến hắn hiểu vì sao hoa lại đỏ!

    Tịch Chu cởi quần áo của mình, lộ ra da thịt trắng nõn, vô cùng mịn màng.

    Hai chân thon dài hoàn mỹ bước vào trong bể.

    Người đàn ông chỉ lẳng lặng đứng đó, tựa như một cận vệ cực kỳ có trách nhiệm, chỉ là hai đốm lửa bốc lên trong mắt hắn đã bán đứng hắn.

    Khi Tịch Chu tắm ánh mắt vẫn luôn vô tình cố ý quan tâm đến người đàn ông, đề phòng hắn đột nhiên có hành động gì điên rồ.

    Lúc cậu sắp tắm xong, người đàn ông bỗng nhiên lui ra ngoài.

    Tịch Chu khiêu mi.

    Một lúc sau, hắn đã trở lại, trong tay cầm một chiếc áo mỏng mềm mại, kiểu dáng xa hoa mà kín đáo.

    Tịch Chu cầm lấy khăn tắm mỏng trên bờ, bước ra khỏi bể, lau người.

    Cả quá trình, ánh mắt của người đàn ông không có một chút lơ đãng nào, tầm mắt nóng hừng hực giống như biến thành thực thể, cho dù Tịch Chu quay lưng về phía hắn cũng cảm nhận được ánh mắt vô cùng chân thực đó.

    Vẫn chưa lau chùi xong, người nam nhân đã đi tới.

    Động tác Tịch Chu thoáng dừng lại, da thịt căng thẳng, chuẩn bị cho hắn một quyền bất cứ lúc nào.

    “Đừng để bị lạnh.” Người đàn ông giũ cái áo mỏng cầm trong tay, phủ lên người Tịch Chu, đỡ vai của cậu, để cậu đối diện với mình, cột chặt vạt áo cho cậu.

    Ngay sau đó, một quan cận thị đi đến, đưa một cái khăn mỏng sạch sẽ qua, người đàn ông nhận lấy, bắt đầu lau mái tóc ẩm ướt màu vàng óng ánh kia của Tịch Chu.

    Động tác nhẹ nhàng cẩn thận, giống như không muốn khiến cậu bị thương.

    Tịch Chu cảm thấy có chút quái, đứng im để hắn lau tóc cho mình.

    Lau đến khi tóc của cậu gần như đã khô, người đàn ông nắm tay Tịch Chu, dắt cậu đến tẩm điện. Ánh mắt hắn liếc qua môi Tịch Chu, hạ xuống một nụ hôn trên mu bàn tay cậu, “Bảo bối, em ngủ trước đi.”

    Tịch Chu ra dấu tay.

    Ngôn ngữ tay của Tịch Chu rất không đạt chuẩn, nhưng người đàn ông lại hiểu ý cậu.

    “Ta vẫn ngủ ở đây, chỉ là phải đi tắm trước đã.” Người đàn ông nhẹ nhàng đắp tấm chăn mềm mại cho Tịch Chu, “Đừng lo lắng.”

    Khuôn mặt Tịch Chu có chút vặn vẹo trong nháy mắt.

    Rốt cuộc thì lão lưu manh này tự luyến bao nhiêu mới có thể cảm thấy mình đang lo hắn không ngủ ở đây?!

    Đợi bóng dáng của hắn biến mất khỏi tẩm điện, Tịch Chu đắp kín chăn từ đầu đến chân, mắt nhắm lại.

    Giường và chăn của hoàng cung quả nhiên không tầm thường, thật sự thoải mái đến mức khiến Tịch Chu không muốn ngồi dậy. Nhà của Cordon so với chỗ này quả thực không khác gì ổ chó. Tịch Chu thoải mái cọ cọ trên giường hai cái, không bao lâu sau, cảm giác buồn ngủ liền kéo tới.

    Trong lúc mơ mơ màng màng, một cơ thể nóng bỏng áp sát vào.

    Tịch Chu giật mình một cái, lập tức tỉnh lại.

    Gần như là động tác theo phản xạ, Tịch Chu bóp cổ đối phương, sát khí nồng nặc.

    Người đàn ông không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, vừa cười vừa nói, “Bảo bối, không cần kích động hoan nghênh ta như vậy.”

    Sau một màn như vậy, đầu óc buồn ngủ mơ mơ màng màng cũng tỉnh táo lại, xem xét tình huống hiện tại, Tịch Chu cảm thấy tiếp tục giả vờ nữa cũng không có ý nghĩa gì.

    Khóe miệng cậu khẽ cong, tay bóp cổ người đàn ông lại không thả lỏng chút nào.

    “Bảo bối, ta không có chút ác ý nào.” Người đàn ông giơ hai tay mình lên, “Buông ra đi.”

    Tịch Chu lắc đầu, sau đó lập tức bổ tay về phía gáy người đàn ông.

    Một cơ thể to lớn cứ thế ngã lên giường.

    Tịch Chu không chút thương tiếc đá hắn xuống đất, đắp chăn lên tiếp tục ngủ.

    Đến sáng hôm sau, người đàn ông nằm trên đất vẫn chưa tỉnh lại. Tịch Chu tìm vài bộ quần áo trong tẩm điện của hắn, ướm thử thì thấy rất chênh lệch với hình thể của mình, căn bản không mặc được.

    Tịch Chu bĩu môi, trực tiếp mặc đồ ngủ ra khỏi tẩm điện.

    Nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành, tiếp theo cậu chỉ cần tìm thấy ông xã không biết đang ở xó xỉnh nào của cậu là xong rồi.

    Khoan đã!

    Cơ thể Tịch Chu thoáng ngừng lại.

    Có phải ông xã của cậu là…

    Tịch Chu nhìn xuống lão lưu manh té xỉu dưới đất.

    Tuy cậu luôn gọi quốc vương này là lão lưu manh, nhưng thật ra hắn không già chút nào, tối đa cũng mới ba mươi tuổi mà thôi, chỉ là con trai thừa tự của hắn đã mười tám tuổi rồi, bỗng nhiên tăng thêm rất nhiều tuổi cho hắn.

    Tịch Chu nhìn lướt qua cơ thể to lớn của hắn, nhớ tới thái độ lưu manh táy máy tay chân của hắn trong yến hội, không nhịn được rùng mình.

    Sao ông xã của cậu lại là một tên vô sỉ như thế được?

    Tịch Chu nhấc chân lên đi tiếp.

    Chỉ là cậu vừa đi hai bước đã ngừng lại.

    Hay là xác định thử đi.

    Tịch Chu trở lại bên cạnh người đàn ông, cởi áo hắn ra, có chút hồi hộp nhìn về phía ngang thắt lưng của hắn.

    Tịch Chu: “…”

    Cậu quăng cái chăn mềm mại lên đất, không chút thương tiếc ném người đàn ông lên trên.

    Tịch Chu ngồi xếp bằng trên giường từ trên cao nhìn chòng chọc xuống người đàn ông cao lớn kiên nghị này.

    Cưới liên tiếp mấy hoàng hậu, hay lắm.

    Tịch Chu cắn răng cười nhạt.

    “Có thể giúp ta kiểm tra thử xem người này có phải ông xã của ta hay không?”

    “Có thể” Hệ thống đồng ý rất dứt khoát.

    “Lần này mi không đòi tích phân à?” Tịch Chu có chút kỳ quái, thế giới trước khi cậu bảo hệ thống hỗ trợ kiểm tra, nó đã đòi cậu không ít tích phân.

    “Cậu liên tiếp hoàn thành mấy nhiệm vụ rất tốt, hệ thống đã thăng cấp. Người đầu tiên cậu yêu cầu kiểm tra không cần tích phân.”

    Đương nhiên Tịch Chu cam tâm tình nguyện không cần tích phân.

    “Hoàn thành kiểm tra đo lường, độ phù hợp linh hồn là chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm, xác nhận chắc chắn.”

    Nhận được xác nhận của hệ thống, khóe miệng Tịch Chu cong thành một độ cong lớn, trong mắt lại tràn đầy lãnh ý.

    Một lát sau, quan cận thị hô một câu bên ngoài tẩm điện, nhưng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, hắn chần chờ một chút, cuối cùng vẫn tiến vào.

    Chẳng qua vừa nhìn thấy cảnh tượng trong điện đã khiến hắn vô cùng hoảng sợ.

    Quốc vương bệ hạ tôn quý của bọn họ lại ngủ trên đất! Cho dù có một cái chăn lót phía dưới cũng là cực kỳ bất kính với ngài ấy!

    “Sao ngươi có thể đối xử với quốc vương bệ hạ như thế!” Quan cận thị cả giận nói.

    Tịch Chu liếc hắn một cái, lãnh ý trong mắt giống như giá rét ngày đông.

    Quan cận thị hơi cứng ngắc, tất cả lời nói chưa ra khỏi miệng đều bị chặn lại trong cổ họng.

    Sắc mặt Tịch Chu lạnh lùng nghiêm nghị, làm một cái thủ thế với hắn.

    Quan cận thị gần như không khống chế được bản thân lui ra ngoài.

    Tịch Chu biết lực đạo của mình, cái bổ tay của mình lúc đó quả thật không nhẹ, chẳng qua đến bây giờ hẳn cũng nên tỉnh rồi.

    Quả nhiên sau một lúc, người đàn ông đột nhiên mở mắt, sát khí bốn phía thật sự khiến nhiệt độ trong tẩm điện giảm xuống vài độ!

    Hắn đứng phắt dậy, cơ thể buộc chặt như báo săn cường tráng, nguy hiểm cực độ.

    Tịch Chu lạnh lùng nhìn hắn.

    Ánh mắt của người đàn ông cũng dời tới trên người Tịch Chu, sắc bén tàn nhẫn lập tức trở thành nhiệt tình như lửa, sát khí trên người biến mất sạch sành sanh.

    “Bảo bối, sao em lại ra tay độc như vậy, đến giờ cổ anh còn đau đó!” Người đàn ông nghiêm mặt sáp tới.

    Tịch Chu đạp một cước lên ngực hắn, lực đạo thật ra không lớn, chẳng qua người đàn ông cũng thuận theo ngã ra đất lần nữa, từ đầu đến cuối vẫn nhìn Tịch Chu.

    Tịch Chu cười nhạt, một chân giẫm lên ngực hắn.

    Vừa nghĩ tới mấy hoàng hậu trước kia, lửa giận của Tịch Chu liền không nhịn được bốc lên hừng hực.

    Nhất là khi thấy dáng vẻ của lão lưu manh này nhất định không phải luyện thành trong một hai ngày, tuyệt đối là một tên có kinh nghiệm phong phú!

    Nếu người khác bị đạp lên ngực nhất định sẽ cảm thấy bị sỉ nhục, sớm đã nổi giận, nhưng lão lưu manh này lại sờ soạng bàn chân nhỏ nhắn đáng yêu của Tịch Chu!

    “Bảo bối, sao chân em lại lạnh như vậy, có phải mặc quá ít hay không, để ta giúp em ủ ấm.”

    Vừa dứt lời, người đàn ông đã kéo vạt áo của mình ra, nhét chân Tịch Chu vào, còn thuận tiện che kín quần áo lại.

    Không nói tới hiện tại Tịch Chu đang nổi giận đùng đùng, chân của cậu đã ấm áp hơn không ít.

    Tịch Chu thoáng ngừng, cũng đạp chân còn lại vào.

    Người đàn ông thuận thế cũng nhét cái chân kia vào trong quần áo mình, giúp cậu sưởi ấm.

    “Bảo bối, em có thể nói cho ta biết vì sao em lại tức giận hay không?” Ánh mắt người đàn ông sáng quắc nhìn Tịch Chu.

    Không hỏi thì còn may, người đàn ông vừa hỏi như vậy, Tịch Chu đã giận dữ tăng thêm lực đạo trên chân.

    Đây là lần đầu tiên sau khi xuyên qua cậu cảm thấy không thể nói là chuyện ức chế thế nào!

    Tịch Chu thật sự không biết ngôn ngữ của người câm điếc, cho dù là Cordon cũng không biết, cậu chỉ có thể diễn đạt vài ý tứ đơn giản mà thôi. Hiện tại Tịch Chu muốn chất vấn tình sử lúc trước của người đàn ông, mấy thủ thế đơn giản làm sao đủ?!

    Thuộc truyện: Khoái xuyên chi nhiệm vụ kỳ quái