Khoái xuyên chi nhiệm vụ kỳ quái – Chương 92

    Thuộc truyện: Khoái xuyên chi nhiệm vụ kỳ quái

    Chương 92: thế giới hiện thực (13)

    Mấy tráng hán còn lại sợ đến ngây người, từ trước tới nay bọn họ chưa từng nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống thế này.

    “Về vấn đề tao vừa hỏi bọn mày lúc nãy, còn đói không?” Tịch Chu nhìn sang, ánh mắt lạnh lùng.

    “Không đói, không đói chút nào hết!” Mấy người này liền vội vàng lắc đầu, hận không thể đem đầu mình lắc rơi xuống.

    Tịch Chu đùa nghịch súng lục trong tay, “Tao cho bọn mày hai lựa chọn, thứ nhất, ngoan ngoãn ở đây dùng lao động đổi lấy thức ăn bọn mày nên nhận được, thứ hai, rời khỏi đội ngũ chúng tao, nhưng trước khi rời đi phải trả hết toàn bộ ơn chúng tao cứu mạng và cả thức ăn mấy hôm nay.”

    “Hiện tại bọn mày không cần trả lời vội” Tịch Chu tựa như vui đùa nhắm súng ngay một người muốn mở miệng, “Chờ đến khi nào nghĩ kỹ rồi hẵng nói, bây giờ, đầu tiên lôi cái thứ trên đất này ra ngoài đã.”

    “Được được!” Mấy tráng hán kia vội vã đồng ý, lúc đi mới phát hiện chân mình dường như hơi nhũn ra, bước chân run rẩy bất động. Tịch Chu không tiếp tục nhìn chằm chằm bọn họ nữa, chỉ Đỗ Việt sau lưng, bảo hắn lấy áo khoác trên đầu mấy đứa trẻ xuống. Trước khi Tịch Chu ra tay đã để Bạch Diểm phủ lên, trên đầu mỗi đứa là một cái áo khoác, không để bọn nó nhìn thấy bất kỳ thứ gì. Mặc dù hiện tại đã là mạt thế nhưng không tới mấy năm, thế giới này sẽ được tinh lọc lại lần nữa, khôi phục lại trật tự vốn có. Cậu không muốn hành động hôm nay tạo thành ảnh hưởng gì xấu cho những đứa trẻ này.

    Tịch Chu đi về phía trước một bước, mấy người sống sót bảo vệ mấy đứa trẻ đã sợ hãi ôm chúng nó vào lòng, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác nhìn Tịch Chu. Cậu có thể hiểu được, cũng không sao cả, nhưng để đội ngũ được đoàn kết, Tịch Chu vẫn nói thêm một câu, “Chuyện dùng súng thế này, tôi sẽ không tùy tiện làm. Nhưng nếu còn có người vi phạm quy tắc của đội ngũ mà ức hiếp đồng bào, tôi cũng sẽ không nương tay. Nếu mấy người có sợ hãi hoặc bất mãn quy định của đội ngũ chúng ta, không sao cả, có thể đi.”

    “Nhưng trước khi đi phải thanh toán toàn bộ nhưng thứ mấy người đã thiếu.” Sau khi nói xong, Tịch Chu liền quay đầu rời khỏi, Đỗ Việt lấy lại mấy bịch bánh bích quy tráng hán đã cướp, nhét vào tay đứa trẻ.

    Đội ngũ vốn còn hơi xốc nổi sau khi trải qua chuyện này đã hoàn toàn yên tĩnh lại, cho dù có người nảy sinh ý nghĩ gì cũng không dám hành động nữa, dù sao cái người bọn họ cho là người tốt Tịch Chu thật ra lại là một kẻ máu lạnh giết người không chớp mắt.

    “Nếu không chúng ta trốn đi, người này thật đáng sợ, tiếp tục như thế không biết chúng ta có bị cậu ta trực tiếp giết chết hay không!” Một nam nhân thoạt nhìn có chút thô bỉ nói.

    “Nếu anh không có ý đồ xấu thì sợ gì?” Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi bên cạnh nói, cô phì cười một tiếng, “Mạng của chúng ta đều do đội trưởng Tịch cứu về, chẳng qua cậu ấy chỉ trừng trị một kẻ ác mà thôi, vậy mà anh còn muốn lấy oán báo ơn đúng không?”

    “Ai lấy oán báo ơn! Cho dù người kia đoạt thức ăn trẻ con, nhưng tội cũng không đáng chết mà!” Người đàn ông tức giận trả lời.

    “Điều này tôi không bác bỏ, chuyện giành giật thức ăn quả thật không đáng tội chết, nhưng tôi muốn nhắc anh một chút, bây giờ đã là mạt thế rồi, một chút thức ăn cũng có thể giết người. Đội trưởng Tịch có thể tha cho bọn họ một lần, nhưng sau đó thì sao? Nếu trong đội ngũ chúng ta có kẻ rắp tâm hại người thì có phải người nọ có thể tiếp tục cố tình làm bậy không cố kỵ hay không?”

    “Lý Đình cô bóng gió ai đó!” Người đàn ông càng thêm giận dữ.

    “Tôi không bóng gió ai cả, đừng có chuyện gì dơ bẩn cũng ôm lên người mình, anh cũng có phải là cái nhà máy xử lý rác thải đâu.” Lý Đình giễu cợt.

    “Cô!”

    Tuy hai người cãi nhau gay gắt, nhưng những người xung quanh cũng hiểu đại khái quan hệ của hai người nên không muốn dính dáng đến. Chẳng qua sau khi nghe hai người cãi cọ xong, bọn họ cũng rõ ràng hiện tại nên làm gì. Tuy sự kiện trước đó đã khiến bọn họ vô cùng sợ hãi, nhưng nói thế nào đi chăng nữa, mạng của bọn họ đều do đội trưởng Tịch cứu, nếu không có cậu đến giúp đỡ cứu bọn họ thoát khỏi, chỉ sợ giờ bọn họ đã sớm chết trong miệng tang thi rồi. Câu nói kia của Lý Đình cũng đúng, nếu bọn họ không gây rối làm loạn thì sợ gì chứ?

    Phía mấy người lớn còn có chút xoắn xuýt, nhưng đám mấy đứa trẻ lại đơn giản hơn, người nào cứu bọn nó, người nào cho bọn nó thức ăn, bọn nó đều nhớ vô cùng rõ ràng, lúc nhìn thấy Tịch Chu và mấy thanh niên đủ loại màu tóc liền cực kỳ thân thiết, vui mừng nhào tới, Lâm Kỳ cũng có bạn để chơi, mấy đứa trẻ này cũng theo bọn Tịch Chu làm một vài việc nhỏ trong khả năng. Hai đứa trẻ mười một mười hai tuổi, Tịch Chu thấy tâm nguyện được giết tang thi của tụi nhóc quá mãnh liệt nên dứt khoát cho bọn nó mỗi đứa một cây trường côn, để bọn Đỗ Việt mang theo hai đứa nhóc đi giết tang thi.

    Trong một tuần ngắn ngủi, bầu không khí trong đội ngũ không giống lúc trước nữa, mặc dù không sánh bằng quân đội nhưng thoạt nhìn cũng là một đội ngũ rất có tổ chức kỷ luật. Khi đến được khu an toàn của thành phố B, đội ngũ của Tịch Chu đã đạt đến một trăm hai mươi người, xe tải cũng đã tăng thành ba chiếc, chẳng qua trong đó có hơn bốn mươi người không phải là thành viên có sức chiến đấu. Còn lại hơn tám mươi người thì có ba người dị năng, đều thức tỉnh chưa bao lâu, nhưng sức chiến đấu lại không thể khinh thường.

    “Dừng lại.” Cổng khu an toàn của thành phố B bố trí chướng ngại vật trên đường, một người canh gác ngăn bọn họ lại, “Từ đâu tới?”

    Lục Man từ trên xe bước xuống, cho canh gác một hộp thuốc lá, “Chúng tôi đến từ thành phố J bên cạnh, nghe nói thành phố B thành lập khu an toàn nên tới đây tìm chỗ nương tựa.”

    Thời buổi này không dễ gì thấy được thuốc lá, người canh gác trước mạt thế là dân hút thuốc có thâm niên, nhìn thấy hộp thuốc lá kia liền không kìm chế được, liếc mắt nhìn xung quanh, ngăn cản tầm mắt người khác lén lén lút lút bỏ thuốc lá vào trong túi, “Chúng tôi hoan nghênh người sống sót đến tìm nơi nương tựa.” Sau khi nhận thuốc lá, canh gác lập tức trở nên dễ nói chuyện hơn, “Chẳng qua trước khi vào khu an toàn, chúng tôi phải kiểm tra một lượt, chủ yếu nhằm vào vi rút tang thi, mọi người phải ở đây cách ly cả đêm, không có vấn đề gì mới có thể đi vào.”

    Chuyện cách ly này vô cùng hợp lý, bọn Lục Man cũng không có gì dị nghị. Canh gác còn nói thêm, “Hơn nữa khi vào khu an toàn mỗi người đều phải giao một tinh hạch cấp một làm phí.”

    Mục Kiệt có chút bất mãn, “Sao đi vào còn phải đóng tiền?”

    Lục Man ngăn cản hắn, “Chúng tôi tìm kiếm che chở cũng nên trả phí. Chẳng qua là, vị đại ca này, tinh hạch là chỉ thứ trong đầu tang thi sao? Hiện tại trong khu an toàn của thành phố B sử dụng nó như tiền tệ à?”

    Canh gác kinh ngạc liếc mắt nhìn Lục Man, phản ứng của người phụ nữ này có chút nằm ngoài dự liệu của hắn, chỉ là trước đó đã nhận một hộp thuốc của cô, canh gác cũng nguyện ý nói nhiều thêm một chút, “Mọi người biết nhiều hơn mấy đội ngũ trước không ít, bọn họ ngay cả tinh hạch là gì cũng không biết.” Lúc nói đến đây canh gác đã mang theo chút khinh thị không rõ, “Tinh hạch này còn có thể giúp người dị năng thăng cấp, mặt khác nó còn trở thành vật phẩm thiết yếu của khu an toàn chúng tôi, nhà khoa học bên trong khu an toàn đã phát minh ra cách dùng tinh hạch thay thế cho năng lượng điện.”

    Lục Man gật đầu, “Nhưng hiện tại chúng tôi không có nhiều tinh hạch như vậy thì sao?”

    “Vấn đề này không quá lớn, thứ nhất mọi người có thể dùng hàng hóa thay thế, thứ hai là nợ trước, chờ sau khi góp đủ số tinh hạch mới trả lại. Chẳng qua, chỉ có thể nợ tối đa năm ngày, sau thời gian đó khu an toàn sẽ đuổi người ra ngoài.” Canh gác nói, “Chỉ là tôi kiến nghị mọi người trực tiếp dùng hàng hóa để đổi, nếu không thiếu nợ vào khu an toàn, rất nhiều đãi ngộ đều không được hưởng. Bên cạnh là chỗ thu thập hàng hóa, người nọ là bạn thân của tôi, cam đoan có thể cho mọi người một giá cả hợp lý.”

    “Được, cảm ơn.”

    “Đội trưởng Tịch, chúng ta làm sao bây giờ?” Lục Man đi tới cạnh xe, tường thuật lại những chuyện nói với canh gác lúc nãy một lần. Tịch Chu trầm tư một chút, “Hiện tại chúng ta còn thiếu bao nhiêu tinh hạch?”

    “Không biết bao nhiêu nữa, tinh hạch cấp một chỉ có sáu mươi viên, tối đa chỉ đủ cho phân nửa chúng ta.” Dọc đường khi bọn họ đánh tang thi Tịch Chu đã dặn dò thu thập tất cả tinh hạch lại, trong đó một ít đã phân cho năm người dị năng trong đội ngũ. Kê Hạo đã bão hòa tinh hạch cấp một, hấp thu nhiều nữa cũng không có tác dụng, cộng thêm Bạch Diễm cống hiến phương pháp tu luyện, thực lực của Kê Hạo vững vàng tăng lên.

    “Hiện tại hàng hóa cũng là thứ khan hiếm, không thể lấy ra, hơn nữa nhiều thứ cũng dễ bị người khác để mắt tới.” Tịch Chu nói rồi lấy từ trong xe ra một chai nước suối và một bịch bánh bích quy nén, “Cầm mấy thứ này đi xem đổi được bao nhiêu tinh hạch, về phần tinh hạch thiếu, hiện tại chúng ta có thể tiếp tục kiếm.”

    “Được” Lục Man cười sâu xa.

    Người canh gác khu an toàn nhìn đám người Tịch Chu có chút kỳ quái, chỉ lấy hàng hóa đổi năm tinh hạch rồi đi, cuối cùng bọn họ có muốn vào khu an toàn hay không? Cho dù tinh hạch và hàng hóa không đủ, vào khu an toàn xong sau đó cũng có thể bù lại, quay đầu bước đi như thế là sao?

    “Đệch! Mấy người này là ai!” Canh gác đứng trên mái nhà cầm kính viễn vọng trinh sát không nhịn được “đệch” một tiếng.”

    “Sao vậy?”

    Người nọ đưa kính viễn vọng qua, vẻ mặt một lời khó nói hết, “Chú xem một chút sẽ biết.”

    Tên còn lại nhận lấy, nhìn về phía người vừa rồi nhìn, sau đó cũng lập tức kinh hô ra tiếng, “Bọn họ không muốn sống nữa sao?!”

    Xa xa, trên xe tải có một người cầm chiêng gõ dồn dập, hấp dẫn một hàng tang thi chạy theo phía sau bọn họ, đương nhiên, phía trước cũng có một đám đang xông tới, ngay sau đó thì thực vật tràn lan từng roi một quất về phía sau, không đến hai mươi phút, phía sau xe đã có một đám tang thi ồ ạt đuổi theo, số lượng vượt quá hai trăm con. Lái xe cũng là một kẻ trâu bò, dưới sự truy đuổi của vô số tang thi, tốc độ được khống chế vừa phải, lại không để bọn nó vượt qua, cũng không khiến bọn chúng rớt lại phía sau.

    “Được rồi, dừng.” Kê Hạo ngồi xếp bằng trên trần xe nói, thanh âm trầm thấp, lại vô cùng rõ ràng, người vốn đang gõ chiêng lập tức ngừng lại, xe tải cũng đạp phanh sau khi Kê Hạo nói xong.

    “Cẩn thận một chút.” Tịch Chu nói một câu như vậy, ngay sau đó liền dùng một gậy đập tang thi đang vọt lên xuống dưới.

    “Chừng nào thì ta mới ra tay?” Kê Hạo quàng lấy vai Tịch Chu, đặt cằm lên đỉnh đầu cậu.

    “Anh xem người nào gặp nguy hiểm thì đi qua giúp một chút, hiện tại kinh nghiệm thực chiến của bọn họ vẫn chưa phong phú, cần phải rèn luyện bọn họ.” Tịch Chu nói.

    Chỗ xe tải có mấy cái bàn được kê sát, mấy đứa trẻ đứng phía trên, trong tay cầm một cái cung, trong túi bên cạnh chứa không ít cầu thép. Bọn nhóc lựa thời cơ bắn về phía tang thi, mỗi lần đều chuẩn, mặc dù không thể trực tiếp xuyên qua sọ tang thi, nhưng cũng giúp những người khác đang bận bịu rất nhiều. Sau khi trải qua chừng một tuần huấn luyện, độ mạnh yếu và chính xác của mấy đứa trẻ này đều tăng cường không ít, mục tiêu tiếp theo của Tịch Chu là truyền thụ cho bọn chúng một ít tâm pháp võ công cơ bản, để tăng thêm độ mạnh yếu của bọn chúng chút nữa. Chỉ cần độ mạnh yếu cũng đủ, cung lại được chỉnh sửa thay đổi, lực sát thương của mấy đứa trẻ này tuyệt đối sẽ không thấp hơn người khác.

    Lúc mới bắt đầu bọn họ chỉ đứng trên xe tải tấn công tang thi, nhưng sau khi Lâm Chí không chế cỏ dại sinh trưởng tốt ngáng chân một mảnh tang thi xong, người trên xe đều nhảy xuống, quơ vũ khí trong tay, đập về phía đầu bọn chúng.

    Trong đó có mấy người khá mạo hiểm, thiếu chút nữa bị tang thi cắn cổ, trong thời khắc nguy cấp, một thanh dao băng phá không mà đến, đâm xuyên qua mi tâm tang thi. Mấy người vui mừng đồng thời yên tâm tiếp tục vùi mình chiến đấu giết tang thi.

    Cả trận chiến giằng co chưa đến mười phút, thi thể tang thi chồng chất một mảng, thoạt nhìn cực kỳ đồ sộ.

    Thuộc truyện: Khoái xuyên chi nhiệm vụ kỳ quái