Khoái xuyên chi nhiệm vụ kỳ quái – Chương 95

    Thuộc truyện: Khoái xuyên chi nhiệm vụ kỳ quái

    Chương 95: thế giới hiện thực (16)

    “Cỏ linh chi và nhân sâm này thoạt nhìn thật lớn, ít nhất cũng phải hai mươi mấy năm đi.” Cha Tịch tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Tuy ông biết nhân sâm và cỏ linh chi có hình dạng thế nào nhưng nếu muốn nói tới lý giải sâu sắc gì đó thì ông lại không rõ, căn bản không biết phân biệt năm của nhân sâm và linh chi này.

    “Mấy thứ này đều do bọn con thu thập được trên đường đi, cũng là may mắn.” Nghe xong lời cha Tịch nói, Tịch Chu ngầm thở phào nhẹ nhõm, giải thích với mẹ Tịch, “Hai thứ này không hợp ăn trực tiếp, ngược lại lúc nấu canh có thể cho thêm một miếng.” Tịch Chu lấy nhân sâm nghìn năm và cỏ linh chi trăm năm ra riêng.

    “Được rồi, mấy thứ này là đại bổ, ăn bậy bạ sẽ bệnh đấy.” Mẹ Tịch nhận lấy sau đó cất đi, “Đáng tiếc hiện tại không có rượu, nếu không có thể ngâm rượu thuốc uống.”

    Cha Tịch cũng thở dài theo, “Sớm biết vậy thì lúc rời khỏi nhà, anh nên mang hũ rượu quý một năm của mình theo mới đúng.”

    Mẹ Tịch trừng mắt liếc ông một cái, “Khi đó có thể giữ mạng được đã là may rồi, anh còn nhớ đến rượu!”

    Kê Hạo im lặng nhìn cha Tịch và mẹ Tịch một cái, mần mò trong túi, lấy ra một vò rượu nhỏ đặt trên bàn, “Bác trai bác gái, có thể ngâm rượu thuốc được rồi.”

    Cha Tịch chỉ thoáng liếc mắt một cái liền sáng lên, một chút bất mãn lúc trước với Kê Hạo trong khoảnh khắc nhìn thấy vò rượu kia đã tiêu tan thành mây khói, ông vỗ vai Kê Hạo cười toe toét, “Thằng nhóc này không tệ! Hôm nay vui vẻ, chút nữa bảo dì cậu làm thêm vài món, hai chúng ta uống với nhau vài ly!”

    Lúc này cả khuôn mặt mẹ Tịch trở nên nghiêm khắc, “Hiện tại rượu rất quý, không nên uống, con và Tiểu Chu chỉ vừa tới khu an toàn, không hiểu biết tình huống ở đây. Một vò rượu này của con ít nhất trị giá năm trăm điểm cống hiến, một chút thức ăn này hai bác cũng đã nhận, rượu này con lấy về đi, hoặc tự mình uống, hoặc là bán.”

    “Không sao đâu mẹ, rượu này cũng không phải là anh ấy tặng” Tịch Chu ngăn mẹ Tịch lại, cười hì hì, “Đây là do con thu thập được trên đường về đấy, đặc biệt mang về hiếu kính hai người.”

    “Thật sao?” Mẹ Tịch nghi ngờ nói.

    “Đương nhiên là thật, con trai mẹ đã có lần nào lừa mẹ đâu!” Tịch Chu thề son sắt nói, Kê Hạo cũng gật đầu theo, “Là Chu Chu bảo con mang theo.”

    “Vậy cũng không được, hiện tại rượu này tối thiểu bằng điểm cống hiến ba con kiếm được một tháng, không thể cứ lãng phí như vậy được.” Mẹ Tịch muốn thu rượu lại.

    Tịch Chu dở khóc dở cười, “Mẹ, bây giờ con trai người rất lợi hại, rượu không phải thứ gì quý hiếm, không cần tiết kiệm như thế, tin con, để ba uống nó thôi.”

    Trong lúc mẹ con hai người đẩy tới đẩy lui, Kê Hạo dứt khoát lấy thêm hai vò rượu nữa từ trong túi, bày thành một hàng trên bàn, “Một vò uống, một vò ngâm rượu thuốc, một vò đem bán.”

    Mấy vò rượu này đương nhiên không phải hắn đặt trong túi, mà là trong không gian giới chỉ của hắn, hai ngày trước Bạch Diễm đã trả không gian giới chỉ lại cho hắn rồi.

    Nhìn thấy một hàng ba vò rượu trên bàn, cha Tịch đã cười đến không thấy trời trăng, mẹ Tịch cũng trợn tròn mắt nhìn, không biết có nên ngăn lại hay không, cuối cùng dứt khoát không xen vào nữa.

    Mẹ Tịch làm hết mấy thứ Kê Hạo mang tới, mặc dù hiện tại gia vị không quá đầy đủ, nhưng cơm nước vẫn vô cùng ngon. Sau khi naag ly cạn chén xong, cha Tịch đã vô cùng thích “con dâu” trầm mặc ít nói Kê Hạo này.

    Căn nhà cha mẹ Tịch được chia chẳng qua chỉ là một căn phòng mười bảy mười tám bình, hai người bọn họ ở cũng đã chật chội, vì vậy cha mẹ Tịch dù vô cùng không nỡ xa Tịch Chu cũng chỉ có thể để đứa trẻ nhà bọn họ trở lai khu đông ở.

    Chờ sau khi hai người Tịch Chu trở lại khu đông, tất cả mọi người đã thu xếp ổn thỏa, mặc dù không kề bên, nhưng khoảng cách cũng coi như khá gần. Lúc này sắc trời đã rất khuya, Tịch Chu và Kê Hạo liền đi ngủ trước, chờ đến sáng ngày hôm sau, Tịch Chu liền đi tìm Lục Man.

    “Thông báo cho mọi người ra ngoài họp.” Tuy rất nhiều chuyện trước khi tiến vào khu an toàn đã nói xong, nhưng sau khi đi vào nhìn thấy tình huống trong khu an toàn, tâm tư của rất nhiều người đều không khỏi có chút dao động, Tịch Chu tình nguyện hiện tại đuổi mấy người có lòng khác ra ngoài còn hơn sau này để bọn họ hành động quấy rối trong đội ngũ.

    “Đã đến khu an toàn rồi, tính mạng của mọi người cũng đã được đảm bảo an toàn cơ bản, nếu có chuyện gì cần làm có thể đi làm. Hiện tại tôi cho mọi người cơ hội lựa chọn cuối cùng, vẫn tiếp tục theo đội ngũ, hoặc trực tiếp rời khỏi.” Tịch Chu chậm rãi nói, vẻ mặt nghiêm túc, “Hiện tại rời khỏi tôi sẽ không có gì bất mãn với mọi người, nhưng nếu sau này rời khỏi, tôi sẽ trực tiếp xem đó là phản bội. Thủ đoạn tôi đối phó với kẻ phản bội, tôi tin mọi người không ai muốn thử.”

    “Đương nhiên, tin tưởng mọi người cũng sẽ không thất vọng với đội ngũ này của chúng ta.” Vẻ mặt Tịch Chu hòa hoãn lại, khiến cả bầu không khí ngột ngạt hơi tản đi một chút.

    Tổng cộng hơn một trăm hai mươi người, vây trong chỗ này có vẻ hơi chật hẹp, trong đó có bọn Đỗ Việt đi theo bọn họ từ đầu, cũng có những người sống sót may mắn được cứu về. Sau khi suy nghĩ một phen, có gần ba mươi người rời khỏi đội ngũ của bọn họ, ngoại trừ mấy tráng hán sau khi cứu về không chịu an phận, còn có một vài cụ già tuổi đã xế chiều. Mấy cụ già này ngược lại không phải cảm thấy đội ngũ Tịch Chu không tốt, mà đơn thuần cảm thấy Tịch Chu cứu mạng mình đã vô cùng tốt bụng rồi, bọn họ một đám già khọm không giúp được gì không thể tiếp tục liên lụy cả đội ngũ.

    Đối với những cụ già này, Tịch Chu không nói gì thêm, nhưng sau khi tan họp Lục Man lại tiến hành công tác tư tưởng khuyên bọn họ trở về, sắp xếp cho bọn họ một vài việc đơn giản trong khả năng, ví dụ như nấu cơm, quét dọn, trông trẻ con. Có vài người không đồng ý với hành động của Lục Man, hiện tại hàng hóa khan hiếm, đâu ra lương thực dư thừa để nuôi mấy người già này? Chẳng qua mặc dù mấy người này có ý kiến nhưng cũng không nói ra, chỉ thì thầm riêng tư với nhau.

    Tịch Chu có Bạch Diễm để gian lận, động tĩnh trong đội ngũ đương nhiên sẽ không thoát khỏi lỗ tai cậu. Chẳng qua hiện tại tạm thời cậu vẫn chưa có cách giải quyết mấy vấn đề nhỏ này, bọn họ thiếu hàng hóa là sự thật, cách duy nhất khiến những người này an tâm là ra khỏi thành tìm kiếm vật tư.

    Sau khi cơ bản ổn định đội ngũ, Tịch Chu sắp đặt nhiệm vụ ra khỏi thành đầu tiên. Trong khu an toàn sẽ cung cấp một vài tình báo, Tịch Chu lại phái người thăm dò trong khu an toàn một phen, cuối cùng quyết định địa điểm nhiệm vụ lần này — một khu du lịch ở phía bắc cách khu an toàn không xa.

    Khi mạt thế vừa giáng xuống cũng không phải đang mùa du lịch nên tang thi cũng không nhiều. Gần khu du lịch có một khu chợ buôn bán đặc sản địa phương, xung quanh còn có tiệm thuốc, mục tiêu lần này của bọn họ là ở đó.

    Trước khi làm nhiệm vụ, Tịch Chu đã đón cha mẹ Tịch từ khu tây qua đây. Đối với chuyện này, tuy vẻ mặt Kê Hạo vẫn không thay đổi, nhưng Tịch Chu lại có thể nhận ra nội tâm hắn dao động. Cậu không khỏi buồn cười hôn lên môi Kê Hạo một cái, “Chịu đựng vài ngày, chỉ cần ba em nói chuyện với mẹ em xong, chúng ta sẽ có thể ở bên nhau.”

    Kê Hạo nhìn Tịch Chu, con ngươi xanh đen cực kỳ chăm chú, khóe môi lạnh lùng của hắn hơi động, “Ba chúng ta, mẹ chúng ta.”

    Tịch Chu nhịn cười, “Ừ, của chúng ta.”

    Thuộc truyện: Khoái xuyên chi nhiệm vụ kỳ quái