Home Đam Mỹ Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam – Chương 80: Phiên ngoại Từ Trăn: Em yêu anh (Phần hai)

    Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam – Chương 80: Phiên ngoại Từ Trăn: Em yêu anh (Phần hai)

    Thuộc truyện: Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam

    Từ trăn lần đầu tiên nếm trải tư vị hối hận.

    Cậu đem nam nhân thần trí không rõ ràng ôm lên, dùng áo khoác bao lấy thân thể hắn lộ ra ngoài, chạm đến cánh tay nam nhân bầm tím cùng dấu vết lỗ kim loang lổ, đã từng nắm súng chưa bao giờ mất khống chế, lúc này không kìm lòng được run rẩy cả người.

    Thủ hạ bên cạnh Từ Trăn nhìn thấy vẻ mặt khủng bố đến từ Tu La, không dám thở mạnh một tiếng.

    Từ Trăn hận không thể đem Từ Mưu ngàn đao bầm thây.

    Nhưng Từ Trăn nhẫn nại dục vọng muốn rút súng ra, đem anh trai thân ái đánh gãy hai chân, đưa đến bệnh viện tâm thần.

    Cậu muốn cho Từ Mưu mỗi ngày đều thống khổ cùng hối hận dày vò.

    Từ Trăn ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn nam nhân sắc mặt tái nhợt, hắn thường xuyên gặp ác mộng tay cậu nắm chặt tay nam nhân hi vọng có thể dành cho hắn sức mạnh chống lại cơn ác mộng giày vò.

    Một tay khác của Từ Trăn, dịu dàng chạm lên xoa nhẹ dấu vết bầm tím hằn lên trên tay nam nhân.

    Đây là ngày thứ mười ba cậu cai nghiện cho hắn, tình huống so với mấy ngày trước có chuyển biến tốt.

    Chỉ là nam nhân tinh thần yếu đuối sẽ không chịu được thêm một lần kích động nữa.

    Nam nhân trên giường chậm rãi mở mắt ra, cặp con ngươi đen nguyên bản sáng sủa, trong khoảnh khắc này chỉ còn hư vô cùng mất cảm giác. Hắn chuyển động cổ cứng ngắc, nhìn thấy Từ Trăn bên cạnh nhìn chằm chằm không chớp mắt theo dõi hắn.

    Từ Trăn hướng về hắn lộ ra nụ cười có chút khó coi, cậu nói: “Mộ Mộ, anh tỉnh rồi? Còn nhớ em là ai không?”

    Đoạn đối thoại như vậy rất là kỳ quái, thế nhưng đối với Từ Trăn mà nói sớm đã thành thói quen. Bởi vì người mà cậu yêu nhất, mỗi ngày đều sẽ quên cậu một lần, mà cậu mỗi ngày đều sẽ nhắc lại để người yêu nhớ đến cậu.

    Nam nhân môi mất huyết sắc nhúc nhích, trong mắt dẫn theo một chút nghi hoặc, chỉ việc hắn lắc đầu trong phạm vi nhỏ hầu như không dễ nhìn thấy, thế nhưng Từ Trăn vẫn rõ ràng hắn muốn biểu đạt ý tứ ra sao.

    Ngày hôm nay người yêu của cậu vẫn như cũ không nhớ rõ cậu.

    Từ Trăn trong mắt thu lại thất vọng, ôn nhu nói: “Không sao, em sẽ giúp anh nhớ lại em.”

    Nam nhân thử giật người, phát hiện dây thừng trói ở trên người, hắn dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn về phía Từ Trăn.

    Bị hắn nhìn như vậy, tâm Từ Trăn muốn hóa thành vũng nước bên trong con ngươi ấy, kết quả cuối cùng vẫn là không nhịn được nhẹ dạ thay hắn mở ra dây trói.

    Đang mở dây trói, nam nhân suy yếu nhắm chặt hai mắt, Từ Trăn tiến đến bên tai hắn đối với nam nhân nói: “Ngoan nào, không nên ngủ, phải ăn cơm trước.”

    Nam nhân duy trì tư thế như cũ, không để ý đến cậu.

    Từ Trăn một tay luồn qua chân nam nhân uốn cong, một tay đặt sau gáy, đem nam nhân ngồi một chỗ nhẹ nhàng ôm lấy. Hai ba bước liền đến trước bàn ăn, phía trên bàn bày thức ăn nóng hổi, còn có cả cơm nấu mềm ngọt hương nhu.

    Từ Trăn chưa hề đem nam nhân mang tới trại cai nghiện, mà là nghe theo kiến nghị từ bác sĩ, để hắn ở hoàn cảnh quen thuộc tìm về ký ức mỗi ngày thất lạc.

    Từ Trăn bưng chén lên đút Lục Lê, giống như nam nhân đã từng dốc lòng chăm sóc cậu, cậu cũng kiên trì hống nam nhân.

    Lục Lê buông xuống con ngươi, lông mi màu đen díu lại trên mí mắt, hắn luống cuống hai tay nắm lấy nhau, đối mặt Từ Trăn có chút xa lạ không biết nên ứng đối như thế nào.

    Từ Trăn nhìn ra hắn đang khó xử, ôn nhu động viên nói: “Đừng sợ, em là người anh yêu.”

    Lục Lê không đáp lại, trái lại đem đôi đũa Từ Trăn gắp món ăn nuốt vào, chậm rãi nghiền ngẫm mấy lần, vừa ăn một bên không ngừng dùng ánh mắt lơ lửng không cố định nhìn về phía Từ Trăn.

    Từ Trăn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nam nhân ngày hôm nay xem ra so với trước tỉnh táo không ít.

    Sau khi ăn cơm xong, Từ Trăn liền ôm nam nhân đi tới trong phòng đặt đàn dương cầm đầy ánh nắng tươi đẹp, đem Lục Lê đặt xuống ghế dài, Từ Trăn ngồi ở bên cạnh hắn, đem nắp đàn màu trắng mở ra, dẫn dắt mười ngón tay nam nhân lướt trên phím đàn.

    Âm thanh Từ Trăn như tiếng đàn du dương, ban đầu Lục Lê còn có chút kinh hoảng từ từ hắn mới yên ổn trở lại, hắn như mê say nhìn phím đàn trắng đen, còn thấy khớp xương Từ Trăn rõ ràng, mười ngón thon dài như ngọc.

    Ánh mặt trời ngày hôm nay rất chói chang, ánh sáng chiếu vào hai người, khiến Lục Lê cảm thấy ấm áp.

    Còn có, tình cảnh này rất quen thuộc, đặc biệt quen thuộc.

    Thế nhưng hắn không nhớ ra được.

    Có một chút có thể xác định chính là, nam nhân bên cạnh hắn khiến hắn không cách nào từ chối, chỉ có thể trầm luân cùng ôn nhu hãm sâu, chỉ trong thời gian ngắn chung đụng, Lục Lê sâu sắc ỷ lại vào cậu.

    Nhạc khúc vui vẻ từ đầu ngón tay truyền ra, Lục Lê tâm tình ủ dột cũng chậm rãi vui tươi lên.

    Từ Trăn không kìm lòng được cúi người, khẽ hôn gò má nam nhân, nhìn thấy nam nhân sững sờ chớp mắt, liền bị vẻ đáng yêu này cưng không chịu được.

    Lục Lê môi mấp máy, tiếng nói hắn có chút khàn, nói rằng: “Cậu là ai?”

    Từ Trăn tự nhiên như đã nói hàng ngàn vạn lần: “Em là người anh yêu.”

    Lục Lê cúi đầu, trong mắt dẫn theo tia ngơ ngẩn.

    Từ Trăn không nói gì nữa, ngược lại dùng âm nhạc hấp dẫn sự chú ý của hắn, để nhạc khúc tươi đẹp tiêu trừ ngăn cách giữa hai người.

    Từ Trăn vẫn quá coi thường uy lực tiềm tàng của ma túy, mười ngón tay Lục Lê bỗng nhiên mất kiểm soát trên phím đàn, nhạc khúc duyên dáng kia trong khoảnh khắc biến thành tạp âm, hai tay của hắn chăm chú nắm lấy áo Từ Trăn, hai mắt đỏ chót nói: “Tôi khó chịu quá…”

    Từ Trăn đem nam nhân điên cuồng ôm vào trong lòng ngực, không ngừng động viên hắn: “Ngoan, nhịn một chút, lập tức sẽ qua thôi…”

    Lục Lê điên cuồng giãy dụa, hắn muốn tránh cái ôm Từ Trăn, nhưng do thân thể suy yếu không có nhiều sức mạnh, nam nhân cứng rắn ôm hắn, như vòng sắt siết chặt khiến Lục Lê không thể động đậy.

    “Thả tôi ra, thả tôi ra!” Lục Lê đá ghế ngã lăn xuống đất, bình hoa trên bàn sách rơi xuống đất vỡ tan tành.

    Từ Trăn ôm hắn lên, đi ra khỏi phòng dương cầm.

    Hai tay lấy lại được tự do Lục Lê không ngừng đánh nam nhân, cơn nghiện mê say đến mất cảm giác khiến thần kinh hắn mất đi lý trí, chỉ có thể không ngừng mà cầu xin: “Cho tôi thuốc, cầu xin cậu, đem thuốc cho tôi…”

    Từ Trăn biết hắn muốn cái gì, cậu vỗ nhẹ lên lưng Lục Lê, lặp lại lời nói tương tự: “Ngoan, nhịn một chút là tốt rồi.”

    Lục Lê không tin tưởng cậu, mắng: “Thằng lừa đảo! Mày gạt tao!”

    Từ Trăn đẩy cửa ra, đem Lục Lê áp đảo trên giường, đè lại cánh tay hắn không ngừng đánh tới, còn có hai chân đạp đá lung tung, ôn nhu nói: “Nhịn một chút, Mộ Mộ, tỉnh táo lại.”

    Lục Lê toàn thân như được vớt lên bờ, mồ hôi ướt đẫm áo hắn, chất lỏng ẩm ướt mặn chát chảy qua con mắt hắn, hắn lớn tiếng nói: “Thả tao ra! Thả ra! Thả ra!”

    Nhưng hắn động tác vô lực không khác nào lấy trứng chọi đá, cơn giãy dụa kịch liệt qua đi, chỉ còn lại tiếng thở dốc vô tận cùng tuyệt vọng. Lục Lê đành phải yếu thế cầu xin: “Cầu xin cậu, tôi van cầu cậu —— ”

    Cặp con ngươi đen bị nước mắt thấm ướt tha thiết mong chờ nhìn Từ Trăn, dáng vẻ đáng thương cùng bất lực.

    Lần này Từ Trăn không cho phép chính mình lại nhẹ dạ, cậu đè lại nam nhân sức mạnh một điểm đều không thả lỏng, nhưng tiếng nói vô cùng ôn nhu, cậu nhẹ giọng nói: “Mộ Mộ, em yêu anh.”

    Lục Lê không nghe cậu nói, đầu hắn lung lay kịch liệt, mồ hôi lạnh lẽo tuôn như mưa, rơi xuống chung quanh.

    Trận cực hình kéo dài rất lâu, mãi đến khi Lục Lê kiệt sức, cả người thoát lực mới đình chỉ.

    Từ Trăn dùng khăn lông ấm lau chùi khuôn mặt của hắn, Lục Lê con mắt nặng trĩu mở ra, thời điểm nhìn thấy Từ Trăn, cổ họng của hắn phát sinh tiếng oan ức nghẹn ngào, đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo lại một mảnh góc áo Từ Trăn.

    Từ Trăn nói: “Ngủ đi, tỉnh lại tất cả rồi sẽ ổn thôi.”

    Lục Lê thật sự ngủ thiếp đi.

    Quá trình cai nghiện rất thuận lợi.

    Từ Trăn gọi bác sĩ gia đình tới vì Lục Lê kiểm tra sức khỏe toàn thân, ngoại trừ chứng bệnh tinh thần phương diện bên ngoài ra, thân thể đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế ma túy.

    Từ Trăn thở phào nhẹ nhõm.

    Cậu nhìn về phía nam nhân trên giường, tuy rằng khoảng thời gian này hắn ốm đi một chút, nhưng tốt xấu gì cũng không giống như những người bệnh khác ốm đến không ai nhận ra.

    Lục Lê cũng đang nhìn cậu, trong mắt là quen thuộc luống cuống cùng xa lạ.

    Người yêu của cậu lại quên cậu.

    Từ Trăn hướng về nam nhân đưa tay ra, còn nói ra vô số lần tự giới thiệu chính mình: “Tên em là Từ Trăn, cũng là người yêu của anh.”

    Cậu cho rằng lần này sẽ như vô số lần trước, nam nhân sẽ không để ý tới cậu, hoặc là nói xong sẽ trực tiếp quay lưng đi không muốn nói chuyện cùng cậu.

    Nhưng là lần này, Lục Lê chần chờ đưa tay ra, đặt vào trong bàn tay Từ Trăn đưa tới.

    Từ Trăn kinh hỉ nói: “Mộ Mộ, anh nhớ ra em rồi?”

    Lục Lê mím môi nở nụ cười, mấy ngày nay Từ Trăn đã trải qua vô số lần thất vọng, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân lộ ra nụ cười như thế, không khỏi có chút sững sờ.

    Lục Lê không nói gì, hắn nhìn Từ Trăn như tên ngốc, không nhịn được xông lên hôn lên gò má cậu.

    Từ Trăn vui mừng chính là, chứng mất trí nhớ của người yêu từ từ chuyển biến tốt, ít nhất cậu không cần mỗi ngày đều hướng về nam nhân giới thiệu thân phận của chính mình, đồng thời chờ đợi nam nhân chậm rãi tiếp thu cậu.

    Tình huống từng ngày từng ngày phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn.

    Từ Trăn cảm thấy thời điểm này nên đi xử lý một chút chuyện Từ gia, thanh trừ những tàn dư thế lực kia, nhắc nhở nguyên lão Từ gia không nên manh động.

    Chỉ là Từ Trăn không yên lòng để nam nhân ở nhà một mình.

    Trước thời kỳ đó, bọn họ hầu như một tấc cũng không rời. Cậu không biết liệu khi mình rời đi, nam nhân có chăm sóc tốt chính mình hay không.

    Từ Trăn đem ý nghĩ của mình nói cho Lục Lê biết, nam nhân ngồi ở trên ghế salông xem ti vi hững hờ gật đầu, nói rằng: “Được thôi.”

    Từ Trăn có chút thất vọng nam nhân không quan tâm đến cậu.

    Ai biết Lục Lê suy nghĩ một chút còn nói: “Tôi muốn đến bệnh viện tiếp tục làm việc.”

    Từ Trăn theo bản năng cự tuyệt nói: “Không được.”

    Lục Lê nhăn lông mày, giận hờn nhếch môi lên.

    Kỳ thực Từ Trăn mỗi ngày đều đang quan sát nam nhân, theo lý thuyết có thể tính là hoàn toàn khỏi hẳn, nam nhân sẽ không quên cậu là ai, cũng sẽ không ỷ lại vào ma túy.

    Nhưng Từ Trăn vẫn không yên lòng.

    Lục Lê lạnh lùng không nói lời nào, đối xử với Từ Trăn hờ hững.

    Sáng sớm cách ngày Từ Trăn lúc rời đi còn có chút không yên lòng, đợi đến khi phát hiện xác thực nam nhân đã quên chuyện không vui tối hôm qua, mới có chút thở phào nhẹ nhõm.

    Từ Trăn rất bận, bận rộn đến nỗi thời gian uống nước đều không có.

    Mấy ngày nay tiêu hao quá nhiều thời gian, hiện tại cậu cần đem thế lực còn sót lại bên Từ gia, từng điểm từng điểm thu về dưới trướng của chính mình.

    Từ Trăn bên trong nhà mỗi nơi đều lắp đặt camera, khi cậu nghỉ xả hơi muốn nhìn thấy nam nhân, nhìn hắn đang làm gì, ăn cơm có ngon hay không, có xem bộ phim truyền hình hắn thích hay không, có lại phòng dương cầm nhớ lại hồi ức ngọt ngào giữa bọn họ hay không.

    Thời gian từ từ trôi qua, Từ Trăn lái xe về nhà, nhưng nhìn thấy cảnh tượng làm cậu tan nát cõi lòng.

    Người yêu của hắn dùng dao lam, cắt cổ tay chính mình, máu không ngừng chảy ra nhuộm đỏ cả một bồn tắm lớn.

    Từ Trăn đem nam nhân từ bên trong bồn tắm lớn ôm lấy, cảm nhận được trên người hắn truyền đến hơi lạnh thấu xương, như điên rồi hướng ra phía ngoài chạy đi.

    May mà mặc dù đáng sợ như thế, thế nhưng vết thương cũng không sâu.

    Từ Trăn đợi lúc Lục Lê tỉnh lại, mạnh mẽ cho hắn một cái tát.

    Đây là lần đầu tiên cậu đánh nam nhân, lần đầu tiên không lý trí một chút nào hướng về hắn rống to: “Tại sao anh phải làm như vậy?! Tô Mộ, anh có phải muốn bức điên tôi không?”

    Nam nhân ngơ ngác nhìn cậu, đột nhiên nước mắt như những hạt châu bị đứt dây lướt xuống liên tục, hắn nức nở nói: “Cậu không phải là Từ Trăn, không phải là cậu ấy…”

    Từ Trăn ép buộc chính mình tỉnh táo lại, sau đó suy tư trong lời nói nam nhân mang hàm nghĩa gì.

    Cậu vẻ mặt dữ tợn trở nên nhu hòa xuống, Từ Trăn thở dài, đem nam nhân ôm vào trong ngực, nói rằng: “Ngoan, không khóc. Từ trăn vĩnh viễn là Từ Trăn như trước.”

    Cuối cùng Từ Trăn vẫn quyết định cho nam nhân đi làm trong bệnh viện, có thể hoàn cảnh quen thuộc, người trong bệnh viện quen thuộc sẽ làm tâm tình của hắn trở nên ổn định, sẽ không giống như bây giờ tinh thần thất thường.

    Tâm tình Lục Lê lúc đi làm trở về quả nhiên rất sung sướng, khi về nhà hắn sẽ chào đón Từ Trăn, hướng về hắn kể ra một chút chuyện lý thú phát sinh trong bệnh viện.

    Từ Trăn cảm thấy như vậy rất tốt.

    Chỉ cần Mộ Mộ cậu cao hứng, muốn như thế nào cũng đều được cả.

    Thế nhưng Từ Trăn thiên toán vạn toán, cũng không ngờ tới Phùng Đình đột nhiên xuất hiện, khuấy đảo cuộc sống yên tĩnh của bọn họ,

    Phùng Đình hết sức tiếp cận Lục Lê, muốn đem người vừa là ba nuôi lại là bạn trai Từ Mưu giải cứu ra.

    Mục đích cùng động cơ của ả đều không tốt đẹp gì, Từ Trăn đương nhiên sẽ không cho phép bọn họ gặp lại lần nữa.

    Nhưng cậu không nghĩ tới, tâm tình Lục Lê sẽ mất khống chế đến như vậy, cậu sai người đem Phùng Đình đêm khuya xông vào nhà bọn họ đưa trở về nhà, Lục Lê liền nhào lên nện đánh cậu, nói “Cậu không phải Từ Trăn”.

    Từ Trăn tiếp được Lục Lê, đối với hắn nói: “Mộ Mộ ngốc, Từ Trăn vĩnh viễn là Từ Trăn.”

    Nhưng Từ Trăn tự xưng khôn khéo lại giỏi về tâm kế, bởi vì bất cẩn mà thảm bại.

    Mộ Mộ cầm trong tay cây súng lục bỏ túi, nhắm ngay chỗ trí mạng của cậu nổ hai phát súng.

    Phùng Đình trốn ở phía sau Lục Lê, Từ Trăn biết nữ nhân này có chứng bệnh phán đoán nghiêm trọng, kỳ thực đối với nam nhân cũng không có vọng tưởng gì, nếu không đã sớm đem ả diệt trừ từ rất sớm.

    Thế nhưng nam nhân công khai đem ả đặt ở vị trí “Bạn gái”.

    Từ Trăn tâm rất đau, nỗi đau xé rách tim gan.

    Cậu không biết người mình yêu nhất vì sao lại nổ súng bắn cậu, dựa theo tính cách mình luôn luôn có thù tất báo, e sợ nếu như sau này còn sống sót, trăm lần ngàn lần sẽ trả thù lại.

    Nhưng cậu sẽ cam lòng sao? Từ Trăn từ đáy lòng tự hỏi chính mình, nhưng thật lâu không có câu trả lời chắc chắn.

    Bên tai Từ Trăn thỉnh thoảng vang vọng câu nói cuối cùng của nam nhân: “Tôi giết cậu, Tô Mộ giết Từ Trăn.” Lời nói thời khắc xoay quanh ở bên tai Từ Trăn, để cậu trong lúc hôn mê cũng phải cau mày.

    Từ Trăn từ trạng thái hôn mê dần dần tỉnh lại, trí nhớ cậu có tảng lớn trống không, rồi lại trước sau không cách nào bù đắp chỗ trống này. Cuối cùng cậu quyết định không tiếp tục để ý, mà là về nước thực thi kế hoạch trả thù của cậu.

    Cậu tóm lấy nam nhân phản bội kia, đem hắn mang về bên người.

    Đã từng thề son sắt muốn trả thù, đến thời điểm thực thi, Từ Trăn không cách nào khiến cho mình quyết tâm làm đến cùng.

    Cậu vì ả Phùng Đình điên loạn kia tìm một mối lương duyên, chí ít Andrew là nam nhân chân chính yêu ả, sớm muộn sẽ có một ngày, mụ điên đáng thương này sẽ thử tiếp nhận tâm ý Andrew.

    Từ Trăn bắt đầu kế hoạch trả thù của chính mình.

    Cậu dằn vặt nam nhân, đồng thời cũng dằn vặt chính mình.

    Từ Trăn phát hiện tinh thần nam nhân so với trước, trở nên càng không bình thường.

    Điên đi.

    Mặc kệ Tô Mộ biến thành dáng vẻ gì, Từ Trăn vẫn là Từ Trăn ban đầu.

    Tô Mộ nợ Từ Trăn, dùng sinh mệnh còn lại trả nợ cho cậu.

    Từ Trăn tiêm cho nam nhân thuốc trấn định vào ngày thứ hai, cậu tỉnh lại lúc ánh mặt trời ấm áp chiếu vào bên trong phòng, trong lòng ôm lấy thi thể lạnh như băng.

    Từ Trăn đã sớm phát hiện nam nhân đã không còn sinh mệnh, nhưng cậu không muốn tin tưởng, lừa mình dối người dùng nhiệt độ của chính mình truyền sang nam nhân cả người trở nên lạnh lẽo cứng ngắc.

    Từ Trăn cười hướng về hắn chào hỏi: “Chào buổi sáng, Mộ Mộ.”

    Không được đáp lại, Từ Trăn cũng không thèm để ý. Cậu đem nam nhân ôm lên, như trang điểm cho búp bê cẩn thận vì nam nhân thay đồ, trên áo sơ mi sạch sẽ không có một nếp nhăn nào.

    Từ Trăn biết, Mộ Mộ ghét nhất đồ vật không sạch sẽ.

    Cậu bỏ qua giai đoạn dùng bữa sáng, trực tiếp mang nam nhân đi tới phòng dương cầm.

    Ngày hôm nay khí trời đặc biệt u ám, bên ngoài mưa vần gió thổi. Từ Trăn lầm bầm, Mộ Mộ, em ghét khí trời như vậy. Em biết anh cũng ghét, đúng không?

    Mặt nam nhân đã dần xanh lên, nhưng Từ Trăn bướng bỉnh, ôm chặt lấy hắn, ý đồ đem thân nhiệt của chính mình truyền sang.

    “Mộ Mộ, trên người anh lạnh quá nha.”

    “Em ôm anh, anh sẽ không còn lạnh nữa.”

    “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Ngày đó ánh mặt trời gắt gao, cũng ngày đó em gặp được anh, em còn tưởng rằng anh chính là thiên sứ đến cứu vớt em.”

    “Em cảm thấy, đây chính là duyên phận đó, Mộ mộ.”

    Từ Trăn vừa nói, nước mắt liền rơi xuống.

    Cậu ôm nam nhân đi tới bên ngoài cửa sổ, không khí ngoài trời trở nên âm u, gió thổi mạnh làm tóc hai người bay tán loạn. Từ Trăn ôn nhu dùng tay chải lại tóc nam nhân bay ngổn ngang, làm thế nào cũng không ngay ngắn được.

    Từ Trăn nhìn hai mắt nam nhân nhắm chặt, chăm chú ôm lấy hắn, cả người mất thăng bằng trụy xuống huyết dịch bên trong di chuyển nghịch lưu, cậu nhếch miệng lên cười.

    “Chúng ta vĩnh viễn bên nhau, Mộ Mộ.”

    “Em làm sao cam lòng để một mình anh rời đi trước.”

    (Hết chương 80 – Kết Thúc Phiên Ngoại 2)

    Thuộc truyện: Khoái Xuyên Chi Tra Công Chỉ Nam