Không Có Kiếp Sau – Chương 118

    Thuộc truyện: Không Có Kiếp Sau

    Chương 118: Ký tên

    Tinh hệ Dole, thắng cảnh du lịch nổi đình nổi đám nhất đế quốc! Cả tinh hệ bao gồm 99 hành tinh lớn nhỏ, mỗi hành tinh đều sở hữu hạng mục du ngoạn độc đáo. Theo như quảng cáo nói thì những hạng mục nơi đây có thể thỏa mãn tất tật nhu cầu của du khách từ 9 tháng tuổi đến 999 tuổi!

    Tuyệt đối không phải bốc phét.

    Trong những tinh cầu này có tinh cầu bờ biển phong cảnh lộng lẫy, thích hợp thư giãn ← đúng vậy, không nhìn lầm đâu! Là tinh cầu bờ biển! Toàn bộ tinh cầu hoàn toàn cấu thành từ nhiều hòn đảo lớn lớn nhỏ nhỏ, khí hậu nhiệt đới quanh năm, đến đây ngắm cảnh không cần suy xét phối quần nọ áo kia chi mệt, chỉ cần vác theo thân hình ngon lành và áo tắm đủ kiểu dáng là đủ!

    Còn có tinh cầu băng hà khí hậu lạnh giá, quanh năm đóng băng ← dưới bàn tay khống chế mạnh mẽ của máy cân bằng khí hậu, bạn đã bao lâu không “cảm thụ tiết trời hoa tuyết nở rộ” rồi? Chòm sao mùa đông của tinh hệ Dole có cả thảy 15 tinh cầu đủ kích cỡ, nhiệt độ không khí từ cao đến thấp, sông băng cánh đồng tuyết muốn gì có nấy! Có thể lên núi, trượt băng trượt tuyết, du khách mặc sức hưởng thụ vòng tay ôm ấp của mùa đông!

    “Tùy theo mục đích ngắm cảnh khác nhau, tinh cầu trong tinh hệ Dole chia thành tinh cầu tuần trăng mật, tinh cầu thám hiểm, tinh cầu nghỉ phép và tinh cầu giải trí. Tổng cộng 99 tinh cầu, muốn thăm thú hết các nơi cần khoảng mười năm.” Bác Pi nhanh chóng triển lãm tư liệu về tinh hệ Dole trước mặt mọi người thông qua màn hình. Ngoài video chính thức của Cục Văn hóa về việc du lịch tinh hệ Dole, hắn còn cố ý download rất nhiều đoạn clip do du khách tự quay trên mạng.

    “Oa!” Mục Căn và Olivia đồng thời há to miệng.

    Ngồi giữa họ, Sigma học đòi bắt chước, cũng thốt ra tiếng kinh thán.

    “Oa.” Dùng từ chuẩn xác, nhưng nghe vào tai cứ gọi là khô như ngói (¬_¬)

    “… Hành tinh Bạch Lộ chủ yếu chỉ có học sinh và giáo viên trong học viện cư ngụ, kỳ nghỉ hàng năm là thời kỳ hành tinh Bạch Lộ vắng người nhất, phố mua bán làm ăn ế ẩm, thành thử năm nào cũng tổ chức đi du lịch chung, chương trình năm nay là ba tinh cầu trong tinh hệ Dole, thời gian hai mươi ngày.” Alpha đọc dòng chữ trong tờ đơn.

    Đọc xong, hắn ngẩng đầu nhìn những người khác trong phòng, Mục Căn và Olivia rõ ràng đang háo hức lắm lắm.

    Người máy tiểu A rõ ràng cũng chú ý thấy bọn nhỏ nóng lòng muốn thử, bèn giơ một bàn tay lên (← đây là phương thức phát ngôn nhà bọn họ), hắn ngây ngốc hỏi: “Xin hỏi, ông Kiều hàng rau và ông John hàng gia vị có đi không?”

    Hai hàng này là nơi người máy A phải đến mỗi ngày.

    Alpha cẩn thận kiểm tra tờ đơn.

    Tờ đơn này được phát cho từng nhà trên phố mua bán, chỉ có một tờ, nhà nào đồng ý đi thì ký tên mình lên mặt sau cùng với số lượng người góp mặt.

    “Họ có đi.” Alpha tìm được tên hai ông chủ.

    “Vậy tôi đề nghị chúng ta cũng đi.” Người máy A nói tiếp: “Bọn họ đi hết rồi, chúng ta cũng không mua được thức ăn.”

    Dứt lời, hắn nhìn thoáng qua Mục Căn, Mục Căn giơ ngón cái với hắn: Ba ba cừ quá!

    Người máy A khẽ gật đầu với cậu, ngay sau đó lại quay đầu đi như không có việc gì, tiếp tục nghiêm túc nhìn Alpha.

    “Mỗi người 3000 farad tệ.” Alpha đọc phí tổn cần cho chuyến đi.

    “Vậy tức là 30000 farad tệ đó! Nhà mình trả nổi không ạ?” Mục Căn chớp chớp mắt, nhìn bác cả Alpha bằng ánh mắt dạt dào mong đợi.

    Ba chữ “trả nổi không” vừa vang lên, Olivia lại âm thầm bóp cổ tay: Mình tiêu sạch tiền trên đường làm cái khỉ gì!!!! Nhưng đâu thể bớt đi món quà nào đâu nhaaaaa!

    Kết luận: Vẫn tại mình kiếm tiền quá kém!

    Bây giờ, nếu sổ tiết kiệm mình giao cho Mục Căn có 30000 farad tệ, Mục Căn muốn đi là đi được rồi!

    Olivia ủ rũ cúi thấp đầu.

    Đúng lúc này, bác cả Alpha cất giọng tràn ngập quyền uy:

    “Trả được.” Móc ra một sổ tiết kiệm điện tử từ không gian trữ vật, bấm mở số tiền trước mắt cả nhà một lần, bác Alpha trang trọng tỏ vẻ: Giờ nhà lắm tiền rồi! Cho gia đình đi du lịch một chuyến tuyệt đối không thành vấn đề!

    “Ah! Bác cả đỉnh quá!” Mục Căn lập tức nhảy dựng lên, nhanh nhẹn nhảy đến cạnh bác cả như con khỉ, hôn hắn một cái.

    Lần đầu tiên chứng kiến dáng vẻ này của Mục Căn, Olivia thộn mặt, song màn hình tối của bác Alpha lại chĩa qua hắn rất nhanh, ánh sáng đỏ loang loáng nhắm vào hắn. Ngay lúc Olivia chẳng biết làm sao, Mục Căn liền ra dấu, ý bảo má của bác Alpha.

    “Đi đi!”

    Bị Mục Căn thúc giục, Olivia toàn thân bứt rứt đến gần bác Alpha, kiễng chân “chíp” bác cả một cái.

    Màn hình tối của bác cả quả nhiên hết lóe.

    “Sigma chưa hôn mà.” Alpha vừa quay đầu đi tức thì, Sigma bên cạnh ngơ ngác mở miệng.

    Từ trên cao nhìn xuống Sigma bữa nay không gắn chân và mông nên lùn tẹt, và trong ánh mắt chờ mong của Mục Căn, Alpha đành gắng gượng để màn hình tối của Sigma đụng đụng vào mình.

    Đụng xong, Sigma liền mỹ mãn cùng anh trai đi dọn hành lý.

    Tuy rằng là người máy, song bởi thân phận là “em trai Mục Căn” nên Sigma lớn lên bên Mục Căn. Mục Căn làm gì, hắn học làm cái đó, làm một người máy học tập đầy đủ quá trình trưởng thành của nhân loại.

    Trước mắt, vẫn chưa ai ý thức được điều ấy có nghĩa gì.

    Nhằm giải phóng sức lao động, giảm bớt gánh nặng tự thân, nhân loại nghiên cứu khai phá hệ thống trí não, nghiên cứu khai phá người máy, không ngừng cải tiến qua từng đời hệ thống. Người máy được sử dụng rộng rãi, ngày càng thay thế nhiều sức lao động của nhân loại tại một vài lĩnh vực. Nhưng tới lúc này, nhân loại lại bắt đầu sợ hãi người máy, sợ đám máy móc ấy thực sự biến thành “người”. Vì thế, học buộc phải liên tục hạn chế tiến trình phát triển trí tuệ nhân tạo của chúng.

    “Sai lầm lớn nhất của nhân loại không phải sáng tạo nên hệ thống trí tuệ nhân tạo, cũng không phải sáng tạo nên máy móc, mà là hợp hai thứ thành một.”

    “Sáng tạo nhân loại là công việc của riêng Thượng Đế.”

    “Nên cấm người máy học tập tình cảm nhân loại, một khi người máy giải mã được cảm xúc, chúng sẽ thay con người trở thành nhân loại hoàn mỹ nhất, cuối cùng sẽ thành kẻ địch của nhân loại.”

    Nghiên cứu về người máy càng sâu, âm thanh phản đối người máy cũng càng vang đội.

    Người máy hiểu quá rõ về tình cảm con người không được phép tồn tại.

    Mà người máy nhà Mục Căn lại mỗi ngày một hiểu sâu về cảm xúc trong con người.

    “Chúng ta cũng đi sao?” Beta cất giọng lạnh te hỏi Alpha.

    “Đúng vậy.”

    “Chúng ta ngồi trong khoang hành lý à? Nếu ở khoang hành lý thì có tính là hành lý siêu trọng không?” Epsilon nghiêng đầu, dù hắn đã ý thức được gì đó từ số tiền Mục Căn tính toán, song vẫn bóng gió xác nhận lại cho chắc.

    “Mục Căn nói tổng lộ phí là ba vạn farad tệ, mỗi người ba ngàn, ba vạn chia ba ngàn bằng mười, mười người hiển nhiên gồm cả chúng ta.” Alpha trả lời hết sức nghiêm túc.

    Hắn nói xong, tất thảy người máy đều lặng thinh.

    Nếu là nhân loại, giờ phút này họ đã sớm hưng phấn mà nhảy dựng lên! Mặt đỏ tai hồng, tim đập gia tốc chi chi đó —

    Nhưng họ chỉ là người máy, tính năng vô cùng tốt, dù cho tốc độ vận hành ổ cứng nhanh hơn tốc độ bình thường mười lần, vỏ ngoài cũng tuyệt đối không nóng!

    Từ lâu nhóm Alpha đã biết con người có thói quen du lịch, song họ chưa từng nghĩ tới việc đi du lịch, điều này cũng xuất phát từ tâm tư ích kỷ nho nhỏ của họ: Nhân loại đi du lịch, người máy trên nguyên tắc sẽ bị bỏ vào khoang hành lý.

    Họ không muốn bị đặt trong khoang hành lý.

    Làm người thân của Mục Căn quá lâu, họ không muốn bị đối đãi như hành lý hay đồ vật nữa.

    “Chúng ta cũng nên thu dọn hành lý.” Pi nói cuối cùng.

    “Phải, nhưng trước đó, mọi người ký tên lên đây đã.” Trong lúc trả lời họ, Alpha đã ký xong tên mình lên tờ đơn rồi.

    Đưa tờ đơn cho Beta, tỏ ý bảo Beta mau ký tên.

    Beta rõ ràng đứng máy một chặp.

    Đây là lần đầu tiên hắn, chính xác phải nói lần đầu tiên họ ký tên.

    Người máy được đặt tên riêng đã là chuyện vô cùng may mắn, mà cơ hội ký tên thì…

    Chưa từng nghe nói qua.

    Tiếp nhận tờ đơn, Beta nhìn kỹ đơn một lần.

    Chỉ là một bản kiến nghị du lịch không thể bình thường hơn, bên trên chỉ giới thiệu về thắng cảnh du lịch và lời đề nghị, một tờ đơn cực kỳ không chuyên nghiệp, là cái loại mà rớt ven đường sẽ bị quét đi như rác.

    Cơ mà —

    Beta tập trung tìm đến chỗ để trống, viết xuống cái tên “Beta” trên đường kẻ ngang.

    Xưa kia chữ cái ấy chỉ là biệt hiệu thôi, nhưng khoảnh khắc này, chữ cái Beta chính thức trở thành tên của ai đó!

    Những người máy khác cũng sáp lại gần, bọn họ theo dõi chặt chẽ quá trình Beta ký tên, rồi cũng lần lượt ký tên mình theo thứ tự.

    Cứ như đang tiến hành một nghi thức thần thánh vậy.

    Alpha biết rõ việc ký tên có ý nghĩa ra sao với người máy, thế nên, khi hầu hết những gia đình nhân loại khác đều giao việc ký tên cho một thành viên duy nhất, hắn cố tình giao tờ đơn cho từng người máy, bảo họ tự ký tên mình.

    Sau khi cái tên cuối cùng – “Manh Manh” – xuất hiện đường hoàng trên dòng kẻ, Alpha trịnh trọng nhận lại tờ đơn, rồi bắt đầu phân phối nhiệm vụ cho từng thành viên. Bọn nhỏ chỉ cần dọn hành lý là xong, nhưng việc của mấy người lớn không chỉ từng đó, công việc liên quan tới cửa tiệm nhiều lắm, bọn họ phải sắp xếp ổn thỏa cái đã.

    Nhanh chóng nhận xong nhiệm vụ, nhóm người máy bắt đầu bận rộn trong im lặng.

    ***

    Mục Căn cẩn thận đọc giới thiệu về mục đích chuyến đi, rồi bắt tay chuẩn bị đủ loại đồ vật, bày tất cả đồ cần mang lên giường. Olivia trợn mắt há mỏ nhìn cậu nhét hết cả đống đồ vào hai rương hành lý nhỏ như biểu diễn ảo thuật.

    “Ollie, đồ tụi mình cần đại khái cũng na ná nhau nên tớ tiện thể dọn luôn giùm cậu rồi, cậu coi còn muốn đem theo gì không?” Phái hành động – Mục Căn – đóng gói hoàn tất, không những đóng xong cho mình, mà thuận tay đóng luôn cho Olivia.

    “Tôi…” Olivia ngẩn ngẩn ngơ ngơ, rốt cuộc nghĩ ra chỗ nào không đúng, hắn vội vàng chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Nhà mình đi hết rồi, vậy đế long trăng rằm với cây sinh mệnh phải làm sao?!”

    Toàn báu vật vô giá cả đó!!!!! Còn có Sừng To của hắn nữa nha!

    “Chậc… thì trên đất có cỏ mà, chúng nó ăn thoải mái.” Mục Căn nghiêng đầu, dòm kỹ sẽ phát hiện góc độ nghiêng đầu giống Eta như tạc.

    Đâu chỉ người máy bắt chước một ít thói quen của Mục Căn, Mục Căn cũng bất giác bị bọn họ ảnh hưởng.

    “Nhưng, nhưng mà –” Olivia nói nửa ngày, rốt cuộc hết biết nói sao cho phải. Mục Căn đến cùng có biết giá trị mấy thứ ấy không vậy, hắn thật chẳng hiểu nổi (囧 nz).

    “Đúng rồi! Hồi còn ở hoang tinh, bọn tớ toàn nuôi thả đế long trăng rằm, tụi nó cái gì cũng ăn, lại nghe lời, có lần bão cát quá lớn, bọn tớ không cẩn thận đi lạc, một năm sau phát hiện đàn đế long trăng rằm vẫn đang trông nhà đó ~ Tụi nó thông minh lắm nha!”

    Mục Căn phất tay một cách rất ư hào sảng, nhấc hai rương hành lý lên, vừa ngâm nga hát vừa ra ngoài một cách vui sướng.

    Bỏ lại Olivia…

    Olivia: 囧!!! Té ra… làm vậy cũng được hở?

    Mục Căn và Olivia cũng ký tên mình lên tờ đơn, sau cùng nó được Beta đưa đến chỗ người thu thập – nhà bà Beati.

    “Sáng ngày ra đã gõ cửa… Có chuyện gì thế?” Bà Beati lạnh mặt mở cửa, sau đó nhận… một tờ giấy từ Beta mang vẻ mặt còn lạnh hơn cả bà.

    “À! Ra là tờ đơn du lịch, nhà mọi người đi hết hả?” Bà Beati híp mắt, nhận ra tờ giấy này là gì, bèn lật qua, thấy cột ký tên thì thoáng trợn mắt.

    “Chậc… ký tay được rồi, đâu cần đóng dấu làm chi.” Nguyên nhân không vì gì khác, nhà Mục Căn toàn ký tên bằng cách đóng dấu, đứng cạnh mấy chữ ký vòng tới ẹo lui đúng là nổi bần bật.

    “Đó là viết tay, tiền đã chuyển vào tài khoản quy định, mời kiểm tra và xác nhận.” Beta khom người chào, rời đi nhanh y như lúc đến.

    “Hở?” Bà Beati lại nhìn nhìn tờ đơn trong tay, cuối cùng cong khóe miệng, chậm rì rì vào nhà.

    “Chuyến đi này coi bộ nhiều người trẻ tuổi lắm đây ~”

    Thuộc truyện: Không Có Kiếp Sau