Không Có Kiếp Sau – Chương 195

    Thuộc truyện: Không Có Kiếp Sau

    Mục Căn và Olivia sóng đôi nhau tiến bước.

    Hôm nay, cách biệt chiều cao của cả hai đã cực lớn, hình ảnh vai kề vai đi bên nhau thuở thiếu thời đã định trước là không thể tái hiện. Nhưng nhờ Olivia cố ý thả chậm bước chân, hai người vẫn có thể đi song song.

    Tuy sau mông còn một đứa con ghẻ, tuy quang cảnh phía sau là mồ mả, song tâm trạng Olivia vẫn rất tốt. Với hắn mà nói, có thể dạo bước cùng Mục Căn dưới ánh trăng (← đành rằng là thiên thể nhân tạo), chung quanh còn rải đầy hoa tươi (← đành rằng là hoa trên mộ dùng để viếng người đã khuất), đã là một chuyện tuyệt vời khôn xiết.

    Huống hồ khi họ đi được chừng hai trăm mét, hộ vệ nấp tại chỗ tối liền tha Sundaras không biết nhìn trước ngó sau mà cứ bám mãi sau lưng hai người đi mất.

    Thế giới tĩnh lặng, chỉ có riêng đôi ta ~

    Olivia híp mắt mãn nguyện.

    Để chạy về hành tinh Bạch Lộ, hắn đã thức trắng năm ngày năm đêm, may mà cơ thể hắn cường tráng hơn người ngoài nhiều, bằng không nhất định chịu không thấu.

    Bề ngoài tỏ vẻ vô cùng tự nhiên, trên thực tế, Olivia đang dè dè dặt dặt quan sát từng cử động của Mục Căn.

    Trông Mục Căn không vui lắm nha ← Dây anten bắt tín hiệu cảm xúc của Mục Căn trong lòng Olivia vươn thẳng tắp.

    Olivia nghĩ suy một hồi, rồi bỗng dưng tháo nút, cởi áo khoác phủ lên người Mục Căn, ngay tiếp theo, hắn bất ngờ biến thành nguyên hình.

    Nguyên hình của Olivia đã tương đối tiếp cận thể trưởng thành, lông tơ mềm mại đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là lông vũ cứng cáp màu đen! Bên dưới đôi cánh đang dần thành hình còn thấp thoáng hai đôi cánh phụ, đây là một Cantus á trưởng thành hết sức to khỏe.

    Chẳng đợi Mục Căn đánh giá xong, Olivia đã cấp tốc đặt Mục Căn lên gáy mình, lập tức phi băng băng.

    Chẹp… Không sai, chính là phi băng băng.

    Dù phát dục tốt đến mấy, giống Cantus trưởng thành đến mấy, Olivia vẫn là một á trưởng thành chưa đầy 30 tuổi, miễn cưỡng mượn sức gió phi vài phát đã giỏi lắm rồi, hiện tại bay cự ly dài vẫn là suy nghĩ không biết mình biết ta.

    Nhưng dù thế, tốc độ chạy của hắn vẫn cực nhanh, Mục Căn bấu chặt người Olivia, nỗ lực hạ thấp thân hình, cậu chẳng những muốn giữ vững chính mình, mà còn muốn cầm chắc áo khoác của Ollie. Ơn giời sức cậu rất khỏe, bằng không chỉ riêng sức gió đã đủ hất văng cậu đi rồi.

    Tốc độ của Olivia cơ hồ vượt qua hàng loạt xe huyền phù trong thành phố, nhưng xe thành phố làm gì có loại mui trần, ngồi bên trong gần như không cảm thụ được tốc độ, ngồi trên người Olivia thì khác, vừa xóc nảy lại kích thích, tim Mục Căn đập mỗi lúc một nhanh. Mà Olivia lại không ngừng tăng tốc, hắn chạy như bay về một hướng, chạy tới giới hạn nào đó thì thình lình nhảy vút lên. Đồng thời, Mục Căn trên lưng hắn cũng bị hất ra ngoài…

    Mục Căn trợn to mắt không tin nổi —

    Vách núi? Bấy giờ cậu mới phát hiện giờ khắc này, dưới thân hai người lại là một vách núi tối hun hút!

    Trong lúc sửng sốt, cậu rốt cuộc không nắm được áo khoác của Olivia nữa. Mới đầu, cái áo có chất cảm cực tốt cứ như lá cờ được thổi no gió, cuối cùng vụt cái thoát khỏi tay Mục Căn.

    Mục Căn lơ lửng giữa không trung, tư thế hiện tại vừa khéo có thể ngửa mặt nhìn trời.

    Áo khoác của Ollie bay về phía ngân hà – thoáng chốc, trong đầu Mục Căn bỗng hiện lên lời này.

    Phần lớn diện tích trên tinh cầu của lão Johnson là hoa màu, đèn đuốc rất ít, hoàn cảnh như vậy càng làm nổi bật dải ngân hà. Những vì sao lớn lớn nhỏ nhỏ nằm rải rác thành một dải, tựa như hộp trang sức do quý phu nhân bất cẩn làm đổ, lộng lẫy tột cùng.

    Mục Căn chợt nhớ ra, hồi nhỏ cậu cũng từng ngắm khung cảnh giống vầy, một lần lúc chạy trốn cùng ba ba tiểu A và các chú, một lần khác là khi truy đuổi một long thú một sừng, sau cùng bò lên lưng nó rồi lâm vào thế bí, đành mặc kệ nó chở mình chạy một ngày một đêm…

    Mục Căn nghe Olivia gầm to.

    Khác hẳn với âm thanh chíp chíp lảnh lót trước đây, tiếng gầm hiện tại của Olivia trầm thấp mà dài hơi, hệt như tiếng khủng long gầm trong tiểu thuyết.

    Nương theo sức gió giữa biển và vách núi, Mục Căn thấy Ollie chậm rãi bay lên.

    Hơi vụng về, hơi xiêu vẹo, song hắn rốt cuộc vẫn bay lên.

    Mục Căn nhìn Olivia bằng đôi mắt sáng rỡ.

    Tiếp theo, Olivia liền “lướt” tới gần cậu, đôi cánh khổng lồ vung lên một cách thong thả mà nặng nề, Mục Căn nhất thời cảm thấy dưới thân có thêm một tầng khí đẩy mình lên trên, cậu kiềm lòng chẳng đậu mà dang hai tay. Khi vỗ cánh lần nữa, Olivia lại có cảm giác bản thân đang “bay” tới một đoạn ngắn.

    Dưới dòng sông ngân, giữa đại dương và non cao, trong suốt và âm u, xen lẫn tiếng cười vui của nhân loại và tiếng gầm của khủng long.

    Khi sức gió ngày càng yếu, rốt cuộc không thể hỗ trợ Cantus á trưởng thành to xác luyện tập bay lượn nữa, Olivia bèn dùng cánh bao kín lấy Mục Căn. Giây phút rơi xuống biển sâu, cả hai nhất tề nhắm mắt.

    Mục Căn cảm giác cơ thể mình đang phân giải thành vô số bong bóng đủ kích cỡ, ngay khoảnh khắc đầu chìm xuống biển, cậu cũng hòa tan vào nước.

    Cậu tốn thật lâu… thật lâu… thời gian mới tìm về được cơ thể mình.

    Cậu trôi theo dòng nước như một bụi cây chìm nổi giữa biển, và khi tìm đến nơi có thể cắm rễ, Mục Căn liền quấn lấy thứ ấy để ngoi lên.

    Sau đó…

    Không khí.

    Mục Căn phun ra một ngụm nước biển tanh mặn, hít sâu thật sâu một lần. Thời khắc mở mắt lần hai, cậu thấy mình như tái sinh.

    Lúc này mới phát hiện vật thể bị mình quấn lấy ban nãy té ra là Ollie, chẳng biết Ollie đã biến về hình người tự khi nào, từ góc nhìn bây giờ của Mục Căn, cậu vừa vặn nhìn thấy khuyên tai vàng kim bên tai trái của Ollie.

    “Có một lỗ tai à.” Mục Căn cẩn thận vươn tay sờ tai Olivia. Nhớ rõ hồi hai người mới quen, trên tai Olivia có quá trời lỗ, nhưng hôm nay chỉ còn một.

    “Vốn tịt hết rồi, nhận được khuyên tai này nên tôi cố ý đi xỏ lại đó.” Giọng Olivia cũng trở nên trầm thấp, khàn khàn, nghe sao mà… là lạ.

    Thế rồi, Mục Căn cảm thấy vành tai bên phải của mình bị nắm.

    Miếng thịt nhỏ bị ngón tay ướt sũng của Ollie nhẹ nhàng vân vê, lưng Mục Căn nổi cả da gà, song Ollie lại không có ý buông tha cậu.

    Tiếp theo là một cơn đau nhói, ngay giây sau, Mục Căn thấy trên tai mình có thêm vật gì cưng cứng.

    “Cái này…”

    “Là khuyên tai.” Olivia thản nhiên nói: “Năm nay rốt cuộc tìm được một viên mắt hoàng kim đủ lớn, tôi lại chẳng hên bằng cậu, vì viên mắt hoàng kim này mà tiêu nhẵn một năm tiền lương đó!”

    Olivia kề sát tai Mục Căn để nói lời này, rõ ràng đang trong nước biển lạnh giá, Mục Căn lại chợt cảm thấy thân thể dần nóng lên từ bên tai.

    “Bắt đầu từ tháng sau là tôi được nhận lượng chuẩn tướng rồi, ừm… Tại đế quốc, từ chuẩn tướng trở lên mới miễn cưỡng xem như quân chức cấp cao, nhưng chuẩn tướng cũng nhiều lắm, trên đầu tôi còn cả đống ông già bà già lận, hên là tôi có chiến hạm riêng. Nhưng trùng ở Tokto Lanhaida đã tiêu diệt gần hết, sau này muốn tích lũy quân công sẽ không dễ dàng như trước nữa, cơ mà hai ngày nữa Quân đội tính tổ chức hội nghị cấp cao, hình như có chuyện gì muốn tuyên bố rõ…”

    Olivia chậm rãi nhắc tới chuyện của mình, Mục Căn dần dà bị nội dung câu chuyện của hắn hấp dẫn.

    “Quản lý cảng vũ trụ Tử Dương Hoa là người của bộ trưởng Bộ Tài chính. Mấy năm gần đây, quyền lợi của bộ trưởng Bộ Tài chính từ từ mở rộng, có vẻ nóng lòng muốn thử ngồi lên vị trí của ngài Sise rồi…” Ngay sau đó, Olivia lại bẻ đề tài về hướng sự kiện lần này.

    “Trước đây ngài Sise luôn giữ trạng thái đối nghịch với Quân đội, từ sau kế hoạch khai phá cổng trời, lực trường của ông ấy tại Quốc vụ viện coi bộ có chút thay đổi, điều này khiến vài người trong đó ngứa mắt.”

    “Đế quốc thiếu Hoàng đế thực chất cũng không an bình –”

    Olivia kể rất nhiều tin tức vụn vặt mình biết được những năm gần đây cho Mục Căn nghe, Mục Căn chăm chú lắng nghe. Mãi tới khi Mục Căn hắt xì, Olivia mới kéo cậu, hai người cùng bơi về hướng bờ.

    Rơi xuống chỉ tốn vài phút, bơi về lại mất hơn nửa tiếng!

    Tuy rằng quê hương của lão Johnson là tinh cầu nông thôn, nhưng các thiếu niên thiếu nữ của tinh cầu nông cũng muốn yêu đương. Tại cái chốn thiếu thốn địa điểm giải trí, mấy đôi tình nhân thích nhất là vừa ngắm ngân hà vừa tán tỉnh nhau trên bờ biển. Vì vậy, Olivia và Mục Căn bò lên khỏi biển như quỷ nước lại dọa sợ một đám uyên ương.

    Lúc tìm thấy hai người, Vogel rất ư tri kỷ mà chuẩn bị đầy đủ quần áo.

    Hiện hắn đúng là ngày càng bội phục vị thủ trưởng này của mình! Đi yêu đương mà cũng gây động tĩnh kinh thiên động địa đến vậy, đồng phục quan quân đâu thể quăng lung tung. Ngay từ khắc Olivia biến thân, ám vệ xung quanh đã bắt đầu thu thập quần áo mà hắn lột ra ven đường. Qúy ngài đây là Cantus chạy nhanh vô đối hoàn toàn không đếm xỉa tốc độ của người ta thì thôi chẳng chấp, sau còn bày đặt chơi trò nhảy núi lãng mạn nữa chớ!

    Vớt cái áo đính quân hàm chuẩn tướng kia đúng là tốn sức quá trời mà!

    Vất vả lắm mới thu xong đồng phục của ngài chuẩn tướng, ai dè vị hôn thê của ngài chuẩn tướng lại bắt đầu lột (← trên đường ngã xuống, quần áo của Mục Tiểu Căn bị thổi bay vài món o(╯□╰)o)!

    Nói chớ, vị hôn thê đại nhân rốt cuộc là loài gì thế?

    Trong lòng Vogel ngày càng hiếu kỳ.

    Mặc xong quần áo, Olivia đưa Mục Căn về nhà ở hành tinh Bạch Lộ, còn hắn đến thời gian ăn bữa cơm cũng chẳng rút ra được đã phải vội vàng rời đi.

    Tuy nhiên, trước khi đi, hắn đã sắp xếp ổn thỏa tiệc mừng sinh nhật cho Mục Căn, bánh sinh nhật cực to đến từ cửa tiệm lâu đời ở đế đô Ifatia được giao tới đúng giờ, ngoài bánh kem còn kèm theo một nồi mì giò heo.

    *mì giò heo: món ăn Đài Loan thường dùng khi chúc mừng chúc thọ, sau khi gặp tai nạn hoặc đến nơi nào đó không tốt

    “Đuổi vận rủi.” Ngay cả chút kiến thức bên lề của Trái Đất Olivia cũng nắm rõ như lòng bàn tay.

    Trong lúc cả nhà Mục Căn và nhóm hàng xóm phố mua bán Aidori đang thưởng thức bánh kem ngon lành và mì giò heo, người quản lý cảng cũ trụ Tử Dương Hoa đích thân tới đây thăm hỏi. Mà sau khi hắn có mặt chẳng lâu, một nhân vật lớn càng khiến người ta không tưởng nổi cũng tự mình mang quà đến.

    “Mục Căn, sinh nhật vui vẻ.” Không ngờ là ngài Sise, còn dẫn theo Pullen Coulee.

    Thuộc truyện: Không Có Kiếp Sau