Không Có Kiếp Sau – Chương 265-266

    Thuộc truyện: Không Có Kiếp Sau

    Chương 265: Lý tưởng mới của bác alpha

    Sau hoạt động cứu viện này, chốn du lịch thôn dã dưới đáy biển của tiểu quái thú Mục Căn bị phơi bày, cộng thêm cảnh sát tuân thủ nghiêm ngặt luật bảo vệ môi trường địa phương, nên kiến trúc sai phạm bị bắt buộc dỡ bỏ trong thời hạn quy định.

    Mục Căn: •———–•, , ,

    Nhìn đôi mắt như đậu đen của tiểu quái thú, Olivia cực kỳ không đành lòng.

    Tới lúc cho thấy sức mê hoặc của quyền thế rồi!

    Olivia khẽ khụ khụ, đứng dậy bảo: “Chào các vị cảnh sát, tôi là Olivia Augustus – tổng chỉ huy của tập đoàn quân thứ tám, đây là danh thiếp điện tử của tôi.”

    Trước tiên hắn tiết lộ thân phận của mình, rồi mỉm cười nói với cảnh sát đứng đầu: “Ngôi nhà này… hết sức có giá trị kỷ niệm, có thể nể mặt tôi mà giữ nó lại không? Đương nhiên, chúng tôi sẵn sàng thanh toán tiền mua đất cao hơn bình thường.”

    Nhìn Olivia mặt mày trẻ măng (còn bận quần đùi hoa), cánh sát nửa tin nửa ngờ nhận danh thiếp hắn đưa, lia qua trí não tùy thân, hệ thống tức khắc hiện ra thông tin bao gồm quân hàm trung tướng và tư liệu cá nhân của Olivia. Thế là cảnh sát trung niên ngay lập tức cảm thấy kính nể.

    “Ngài Augustus, cảm tạ ngài đã cống hiến vì đế quốc!” Hắn làm quân lễ với Olivia, thái độ vô cùng trịnh trọng. Đương lúc Olivia ngỡ mọi việc có hy vọng, lại thấy đối phương lắc đầu.

    “Nhưng tôi không thể đồng ý thỉnh cầu của ngài.”

    “Ơ?” Olivia ngẩn ra.

    “Không chỉ ngài, dù người đưa ra yêu cầu là Nguyên soái Rothesay hay Nashki đại nhân, tôi cũng không thể đồng ý.” Cảnh sát nghiêm mặt nói.

    “…” Olivia triệt để trợn mắt.

    “Anh ta nói đúng đấy, ngay cả ta cũng không mua được đất ở đây đâu.” Tay vỗ vỗ vai Olivia, phát hiện Olivia không cự tuyệt, tay ngài Sise tiện đà khoác lên vai hắn luôn.

    Bữa nay ngài Sise ăn mặc rất thoải mái, khác một trời một vực với hình tượng dĩ vãng trước mặt công chúng, nhưng nếu soi kỹ thì không khó nhận ra thân phận hắn, huống chi lời ban nãy cũng giống như tự xác minh.

    “Trời ạ! Thật là Nashki đại nhân sao!” Olivia là thần tượng đại chúng của thanh thiếu niên đế quốc, còn trong giới trung lão niên, sức hút của ngài Sise lại khá lớn.

    Đám cảnh sát hải đảo tức tốc chen nhau tiến lên, vây kín mít quanh ngài Sise xin chữ ký!

    Thái độ ngài Sise rất tốt, chẳng những ký tên theo yêu cầu của từng người, mà còn bắt tay họ. Sau khi đám cảnh sát hải đảo mãn nguyện rời đi, hắn mới nhìn vào đôi mắt hoàng kim của Olivia lần nữa.

    “Tinh cầu này tên là Đảo Trăng Mật, là tài sản tư nhân của Hoàng đế đế quốc, bất cứ ai cũng không có quyền mua tài sản riêng của Hoàng đế.” Hắn nhấn mạnh từng chữ, nói ra nguyên nhân.

    “Hửm?” Olivia chau mày.

    “Đây là một trong những vùng đất cội nguồn của Cantus, rất rất lâu trước kia, nơi này là chốn băng tuyết ngập trời, Cantus sống thành đàn tại đây, họ săn bắn, sinh sản, trở nên ngày càng hùng mạnh, sau đó rời khỏi đây và bước vào thời đại vũ trụ.

    Nhưng dẫu mọi người sống ở xa, hàng năm vào thời kỳ cố định, nhóm Cantus đến tuổi tìm phối ngẫu vẫn quen tới đây tìm kiếm bạn đời là đồng loại. Mà khi tinh cầu này trở thành tài sản riêng của Hoàng đế, cơ hồ mỗi triều đại Hoàng đế đều lựa chọn nơi đây làm địa điểm nghỉ trăng mật cùng Hoàng hậu, thế nên mới có cái tên Đảo Trăng Mật.

    Sau nữa, số lượng Cantus ngày càng thưa thớt, đến thời Louis bệ hạ, vì bệ hạ cả đời không lập gia đình nên để tránh lãng phí tài nguyên, ngài cho mở cửa hòn đảo này, mỗi năm mở một lần, dùng làm nơi xem mắt của thanh niên ưu tú đế quốc. Chỉ những nhân tài trẻ tuổi xuất sắc nhất, phù hợp toàn bộ quy định mới được phép đi, hoạt động các cậu tham gia lần này chính là hội xem mắt năm nay.”

    Ngài Sise chậm rãi nói, nghĩ tới cái gì, hắn bỗng bật cười: “Tiện kể luôn, Rothesay với vợ cậu ta cũng quen nhau ở đây luôn, khi ấy… Ừm ~ phát sinh chuyện thú vị lắm.”

    Ngài Sise cười, cười đến là vui vẻ, sắc mặt Olivia lại mỗi lúc một đen.

    “Rothesay cũng thích nơi này, nhưng cậu ta không thể mua đất và nhà ở đây, nếu muốn giữ lại nhà cho Mục Căn, Olivia, cậu biết không? Chỉ có một cách.” Nói đoạn, ánh mắt hắn sáng lên, thình lình nhắm ngay Olivia.

    “Trở thành Hoàng đế đế quốc — đây là cách duy nhất.”

    Dừng một chốc tại đôi mắt vàng của ngài Sise, xong Olivia chuyển lực chú ý sang bác Alpha bên cạnh ngay tắp lự.

    Cuối cùng vẫn là bác cả ra trận thu phục việc này.

    Dùng trí não phân tích toàn bộ điều khoản luật pháp tương quan, cứ thế hắn lách vô một lỗ hổng. Nhân viên công vụ địa phương cảm thấy không đúng, khổ nỗi nói không lại hắn, cuối cùng người máy Alpha thành công thuê mảnh đất này trong thời gian nhất định. Tuy rằng không lâu lắm, nhưng suy cho cùng vẫn bảo vệ được nhà của tiểu quái thú Mục Căn.

    “Cậu… Đây là lách lỗ hổng luật pháp…” Miệng khẽ há, ngài Sise trợn mắt há mồm dòm người máy trước mắt.

    “Vì điều khoản hiện hữu có lỗ để lách.” Giọng Alpha cứng nhắc lạnh băng trước sau như một.

    “… Cảm tạ cậu đã cống hiến nhằm cải thiện luật pháp đế quốc.” Ngài Sise phản bác không nổi, đành rầu rĩ nói.

    “Đừng khách sáo.” Người máy Alpha gượng gạo gật đầu.

    Vì thế, ngài Sise triệt để câm nín.

    Hắn quyết định lát về phải đi thông báo Bộ Pháp vụ mở hội nghị để thẩm định lại dự luật thành văn hiện thời của đế quốc. Vốn tưởng sau hơn trăm năm chỉnh sửa, luật pháp đế quốc đã tương đối hoàn thiện, nào dè hôm nay bị người máy phát hiện lỗ hổng, còn ngay trước mặt cựu bộ trưởng Bộ Pháp vụ hắn đây nữa chớ ← 150 năm trước, vị này từng nhậm chức bộ trưởng Bộ Pháp vụ ý mà.

    “Ha ha! Mọi ngày bác Alpha khoái nhất là đọc sách về phương diện chỉnh lý việc nhà và luật pháp đó! Còn mua hẳn một ổ cứng chuyên lưu trữ thông tin kia mà, dự là tài liệu trong trí não của Bộ Pháp vụ còn chả toàn diện bằng của bác ấy đâu!” Chả mấy khi thấy ngài Sise thua liểng xiểng, Olivia cười không phúc hậu.

    Do khuyết thiếu thường thức, người máy Alpha vừa gia nhập xã hội nhân loại đã bắt tay bù đắp “thường thức”, thường thức chuẩn xác nhất trong lòng hắn dĩ nhiên là luật pháp quốc gia đã được cơ quan quản lý tối cao của nhân loại phê duyệt thông qua. Sự thật chứng minh hắn đúng rồi, “đam mê” này mang lại lợi ích to lớn cho gia đình Mục Căn, Alpha luôn biết làm việc gì thì nên đi ngành nào, cũng biết điều kiện phù hợp thì có thể đi lĩnh loại trợ cấp nào từ chính phủ. Tuân thủ nghiêm ngặt từng luật lệ, chắc mẩm hắn là đại biểu ưu tú cho công dân gương mẫu đế quốc luôn!

    Tiện thể nói thêm, bởi đế quốc đã tiến vào xã hội văn minh cấp cao, nên hiện tại bác Alpha đã bắt đầu ngâm cứu điều khoản luật pháp của nền văn minh khác rồi! Sở dĩ Mục Căn giao tiếp vui vẻ với văn minh khác đến vậy, khó tránh không liên quan đến sự quan tâm đầy yêu thương của bác Alpha.

    Ngài Sise nhìn người máy Alpha bằng vẻ mặt phức tạp, hồi lâu mới nhẹ nhàng hỏi: “Cậu… Có hứng thú vào Bộ Pháp vụ đế quốc làm việc không?”

    Đây cũng không phải suy nghĩ đột phát, giờ khắc này, Sise thực sự cảm thấy người máy xuất sắc dường này nên có quyền tham gia công tác trong bộ ngành cấp cao.

    Hỏi xong, hắn nín thở chờ đợi câu trả lời từ Alpha.

    Một khi Alpha đồng ý, đây chắc chắn là một cuộc cải cách cực lớn trong hệ thống Quốc vụ viện đế quốc!

    “Không hứng thú.” Người máy Alpha không để hắn chờ lâu, từ chối thẳng thừng chẳng chút nể nang.

    “Ơ? Tiền lương cao lắm nha! Phúc lợi cũng cực tốt…” Ngài Sise sững người.

    “Thứ nhất, khái niệm phúc lợi này không thể hiện với người máy. Người máy không có khái niệm già đi, vậy nghĩa là tôi phải làm việc cả đời sao? Nếu về hưu, trước khi báo hỏng, liệu tôi có được nhận lương hưu từ cơ quan quốc gia không?”

    Alpha đưa ra vài vấn đề một cách rành mạch phân minh, màn hình tối của hắn chớp một luồng sáng lam lên mặt ngài Sise: “Lấy ngài Sise làm ví dụ đi, 35 tuổi trưởng thành thì bắt đầu công tác, tính đến nay, số năm công tác của ngài đã vượt quá tuổi thọ trung bình của đế quốc, ngài đã chi trả hưu bổng mấy trăm năm, nhưng tới giờ vẫn chưa nhận được cắc bạc nào từ tài khoản. Chủng tộc có tuổi thọ dài cũng đồng nghĩa thời gian công tác lâu hơn, thời hạn lĩnh hưu bổng xa lắc chẳng thấy đâu, điều này liệu có công bằng với ngài không?”

    Hình như… Đúng là rất không công bằng mà → Ngài Sise há hốc miệng, sống đến ngần này tuổi, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình bị bóc lột!

    “Mặt khác, tôi lại lấy mấy người ông Tony làm ví dụ, cũng đi làm từ khoảng 35 tuổi, mấy người Tony làm việc cho quốc gia 100 năm thì về hưu, đồng thời cũng bắt đầu lĩnh lương hưu, đến bây giờ tổng cộng đã lĩnh…” Màn hình tối của Alpha quay về phía ông Tony.

    “200 năm!” Ông Tony lập tức giơ tay trả lời.

    “174 năm.” Ông Canaan hờ hững đáp.

    “300 năm.” Đây là bà Maria tràn đầy trung khí ~

    … Thôi không cần nói gì nữa, quá ư không công bằng! Ngài Sise ngậm miệng.

    “… Nói tóm lại, phúc lợi cực tốt trong lời ngài thực chất không hề tồn tại với tôi.” Alpha hạ kết luận.

    Màn hình tối chợt lóe ánh sáng vàng, hắn nói tiếp: “Tiếp theo, ban nãy ngài bảo tiền lương rất cao… Nhưng thực ra cũng không thành lập.”

    囧 ← Ngài Sise xưa nay luôn tao nhã triệt để tao nhã hết nổi, hắn cúi đầu ngẫm nghĩ, khi ngẩng đầu lần nữa lại e dè hỏi Alpha: “Bán bánh bao… Lời dữ vậy à?”

    Người máy Alpha lại gượng gạo gật đầu.

    “Tương lai tôi định bán bánh bao cho Decolla.” Decolla, được xưng là nền văn minh tiếp cận cấp tám nhất, quốc gia của người lùn, đặc biệt lắm tiền.

    Alpha là người máy có lý tưởng.

    Trước tuyên ngôn của Alpha, ngài Sise biết mình hoàn toàn không lay động được hắn.

    Vấn đề kiến trúc sai phạm (tạm thời) giải quyết xong, nhóm láng giềng phố mua bán Aidori lại hứng chí đi chơi tiếp. Thân là những vị khách lớn tuổi nhất mà hải đảo từng đón tiếp, họ thẳng thừng cự tuyệt thiết bị giải trí lão niên được hải đảo khẩn cấp chuyển tới, hớn hở xen vào giữa những người trẻ.

    Liếc thoáng qua Olivia và Mục Căn đang bơi lội ngoài biển trong nguyên hình, lại nhìn đoàn lão niên đang chờ dùng thiết bị giải trí, cuối cùng dòm nhóm tiểu chíp chạy lăng xăng khắp bãi cát, ngài Sise cười rồi ngồi xuống bờ cát.

    Công tác lâu đến vậy, thiệt ra lâu lắm rồi hắn chưa nghỉ ngơi, không phải sao?

    Bởi các phụ huynh tự tìm được niềm vui, nên phần lớn thời gian Olivia và Mục Căn vẫn rất tự do, báo cáo người lớn một tiếng là có thể tự do hoạt động rồi. Song tiểu quái thú Mục Căn thiệt sự rất được hoan nghênh, không chỉ Sigma thích quấn quýt cậu, đám chíp béo càng thích quấn.

    Olivia hết cách, bèn nghĩ ra một biên pháp không hẳn là biện pháp: Kéo Mục Căn chạy xuống biển sâu.

    Chương 266: Phát hiện lớn dưới đáy biển

    Lại một ngày trời quang mây tạnh, thích hợp ra biển.

    Olivia và Mục Căn tiếp tục ra ngoài chơi đùa.

    Để né thời gian khởi động máy của Sigma, Olivia xuất phát từ sớm tinh mơ, song bác cả khởi động máy còn sớm hơn hắn. Alpha dòm dòm hai tiểu quái thú, cuối cùng đưa hai hộp bento cỡ cực đại cho họ.

    Tiểu quái thú Ollie và tiểu quái thú Mục Căn mỗi đứa đeo một hộp bento, hí ha hí hửng xuất phát ~(≧▽≦)/~

    Hai người đi rồi, bác Alpha rất chi hiền huệ mà bắt tay làm việc nhà. Tiểu quái thú Mục Căn quen ăn cơm ở nhà, tuy mỗi lần ăn xong đều chủ động đem xương cá đi vứt, tiểu quái thú mà được thế là tri kỷ lắm rồi, nhưng vóc dáng cậu quá lớn, mắt lại quá nhỏ, luôn có ít cặn thức ăn không dọn ra ngoài được, đích thị là lúc cần người máy Alpha chăm chỉ lên sân khấu.

    Alpha thu gom cặn thức ăn trôi trong nước vào một chỗ, ném hết ra khỏi tổ, xong lẳng lặng đứng gần đó chứ không rời đi.

    Năm phút sau, phía trước bỗng xuất hiện một đàn cá vàng màu sắc rực rỡ, mục tiêu của chúng hiển nhiên là “rác” Alpha quăng xuống. Đàn cá vàng tranh giành số thức ăn quý giá, lát sau, một đàn cá đỏ hình thể lớn hơn tới đây, lát sau nữa, lại có thêm một đàn cá lam…

    Alpha bị đàn cá ngũ sắc bao vây.

    Hắn liên tục dùng tay máy đụng chạm mấy chú cá nhỏ, các chú cá nóng lòng tranh cướp thức ăn với đồng bạn nên cũng không để ý, mặc hắn thích sờ thì sờ, thậm chí có con còn ngậm ngón tay Alpha cắn một lát, dễ cưng muốn chết.

    Mặc kệ bầy cá bu xung quanh mình giành ăn, Alpha len lút chụp thiệt nhiều ảnh.

    Đối với Alpha, giờ “đổ rác” mỗi ngày cũng là khoảng thời gian cho cá ăn vô cùng vui vẻ. Lặng lẽ hưởng thụ khoảnh khắc hiếm hoi chỉ có hắn và bầy cá, màn hình tối xanh mênh mang.

    Chốc sau nữa, đàn cá bự con nhất lội đến.

    Chúng không phải đến ăn cơm thừa nhà Mục Căn, mục tiêu trực tiếp là bầy cá nhỏ đang ăn cơm thừa kìa.

    Mở cái miệng to như chậu máu phủ đầy răng nhọn, những con cá hình thể cực đại hùng dũng xông vào bầy cá nhỏ, sau đó —

    Sau đó, không có sau đó.

    Ba quyền nện bất tỉnh ba con, Alpha lôi cả ba về nhà.

    Trong nhà, người máy Viên Đá cũng khởi động máy, hắn đang lau chùi tảng đá được xem là đồ trang trí. Thấy Alpha, hắn cao hứng ra nghênh đón, liếc phát đã chú ý tới mớ cá sau lưng Alpha.

    “Tôi đi đổ rác, tiện tay mang nguyên liệu bữa tối về luôn.” Alpha lôi cá to vô nhà.

    “Là cá mập răng hổ tươi rói.” Kiểm tra chủng loại nguyên liệu nấu ăn xong, người máy bảo mẫu kinh nghiệm đầy mình cất giọng lão luyện.

    “Bỏ vô gian cất giữ đi, chờ tụi Mục Căn về thì đưa hai đứa nó ăn luôn.” Alpha nói tiếp.

    “Được.” Viên Đá gật đầu.

    “Con lớn nhất đừng bỏ vô, lát cầm đi cho các hàng xóm trên bờ ăn.” Alpha dặn.

    “Được ^_^” Viên Đá vui vẻ đáp lời.

    Thời gian kế tiếp, nhóm người máy hết quét tước lại chia cá, họ bận rộn mà trật tự đâu vào đấy. Đây chính là một ngày bình thường của người máy nhà Mục Căn.

    ***

    Với nhóm người máy, ngày hôm nay bình thường lại chả có gì đặc biệt, nhưng đối với Mục Căn và Olivia thì tuyệt đối không phải!

    Đương nhiên, ngay từ đầu hành trình của họ đã cực kỳ không tầm thường rồi.

    Như thường lệ, Olivia dẫn Mục Căn chạy tới vùng nước sâu rất xa bờ, đến một nơi mà bốn bề chẳng hề thấy bóng dáng đất liền, ánh nắng vừa đẹp, mặt biển gợn sóng lấp lánh, khiến người ta vui tươi khoan khoái.

    Hai tiểu quái thú ngửa bụng lên, quyết định cùng phơi nắng trước.

    Bởi ánh nắng quá dễ chịu, hai người không cẩn thận ngủ mất.

    Mục Căn không vấn đề gì, do là sinh vật thủy sinh nên ngủ vẫn có thể nổi trên mặt biển. Nhưng Olivia không hên như vậy, hắn sặc nước!

    (⊙ o ⊙)

    Luống cuống biến thành hình người, nhanh chóng bơi lên mặt biển, bám chắc đuôi Mục Căn, Olivia chật vật ho khù khụ, nuốt xuống nước biển mặn chát. Chờ hắn khụ xong, tiểu quái thú Mục Căn chu đáo lấy đuôi xách hắn lên bụng mình, cả hai tiếp tục phơi nắng.

    Nếu bây giờ Mục Căn có thể bị phơi đen, vậy khi mình tỉnh dậy, trên bụng chắc sẽ có một bóng trắng kích thước cỡ mình nhở?

    Nằm trên bụng Mục Căn nghĩ miên man, Olivia chẳng dây dưa bao lâu đã ngủ tiếp.

    zzzzZZZZZZ~

    Biển buổi chiều trong kỳ nghỉ vô cùng tĩnh lặng.

    Biến cố thình lình phát sinh trong lúc Olivia nằm mơ, loáng thoáng mơ một giấc mộng kỳ quái, trong mộng hắn đang đứng trên một con thuyền, sau đó, thuyền bất ngờ bị lật!

    Nước biển lạnh giá thấm ướt cơ thể hắn, dòng nước mằn mặn tràn vào từ mũi miệng, Olivia bừng tỉnh giữa bàng hoàng.

    Ai ngờ khi tỉnh dậy đã ở giữa biển, hắn đang vùng vẫy trong nước hệt như giấc mộng ban nãy, hai hộp bento to đùng trôi bên cạnh, mà Mục Căn lại chẳng biết đi chốn nao.

    Khoan đã — Mục Căn đâu?

    Olivia cảnh giác quan sát bốn phía, lại không thấy bóng dáng tiểu quái thú Mục Căn đâu. Ngụp xuống nước ngó thử, vẫn không thấy Mục Căn trong vùng nước nông.

    Olivia lau nước biển trên mặt, bình tĩnh nhìn trí não trên cổ tay. Từ khi phát hiện Mục Căn rơi vào tình huống hiện tại, ngài Sise liền đưa một bộ định vị cho hắn, hôm nay coi bộ cũng hữu dụng lắm.

    Olivia khởi động một chương trình trong trí não, phía trên tức khắc hiện rõ tọa độ hiện thời của Mục Căn: Mục Căn đang có mặt tại đáy biển sâu bên dưới Olivia.

    Chắc xuống mò đồ ăn, cũng có khả năng ngủ rồi chìm luôn xuống đáy.

    Olivia thở phào nhẹ nhõm.

    Tiếp theo, thong thả móc ra bộ trang bị lặn sâu, Olivia đơn giản làm nóng thân dưới rồi lặn xuống chỗ Mục Căn.

    Tầng nước phía trên không hề bất đồng với tầng nước hắn từng lặn qua, Olivia làm như không thấy đám cá thỉnh thoảng lướt qua mình, chỉ chuyên tâm bơi về phía Mục Căn.

    Áp lực nước càng lúc càng lớn, độ sâu nước biển cũng dần gia tăng, Olivia bật đèn pha.

    Sau đó, theo mực nước biển mỗi lúc một sâu, Olivia mượn ánh sáng đèn pha, thấy được cảnh tượng hết sức khó tin:

    Trong lòng biển bên dưới, hắn mang máng thấy bóng dáng một thành thị!

    Dẫu trong lòng vô cùng sửng sốt, Olivia vẫn giữ nguyên tốc độ lặn, tăng độ sáng đèn pha. Càng đến gần, quang cảnh đáy biển càng rõ nét hơn trong phạm vi tầm nhìn của hắn!

    Không ngờ là một thành thị thiệt!

    Ngay khoảnh khắc đứng vững dưới đáy biển, trong một thoáng, Olivia suýt nữa cho rằng bản thân đang đứng tại thành phố nào đó trên đất liền!

    Có đủ loại nhà cửa, thậm chí có cả biển quảng cáo, vạch kẻ đường cho người đi bộ và đèn tín hiệu giao thông, không ngờ nơi này đúng là một thành phố!

    Olivia chỉ kinh ngạc trong nháy mắt chứ không hề quên lý do mình xuống đây, hắn lập tức đi tìm Mục Căn theo phương hướng hiển thị trên trí não.

    Lúc này Mục Căn đang nằm phía dưới một tòa nhà kỳ dị, ngay khắc trông thấy Mục Căn, Olivia lại sửng sốt:

    Mục Căn rõ ràng đang là hình người!

    Mục Căn hình người im lặng cuộn mình trên nền gạch đỏ, nét mặt điềm đạm, nom như đang ngủ.

    Vì biến hóa nên mới chìm xuống ư?

    Ngạc nhiên hai phút, Olivia tức tốc bơi đến gần Mục Căn, vươn tay lay tỉnh cậu. Lần này hắn chẳng tốn bao nhiêu thời gian, Mục Căn dễ dàng bị hắn đánh thức.

    Đôi mắt to đen hé mở, đầu tiên là mờ mịt, khi nhận ra khuôn mặt sau đồ lặn là Olivia, trong đôi mắt ấy tràn ra tia sáng dịu dàng.

    “Ollie?” Mục Căn mở miệng nói chuyện.

    Dựa vào khẩu hình, Olivia biết cậu đang gọi tên mình, nhưng do giờ phút này đang ở đáy biển, nên cuối cùng Mục Căn chỉ phun ra mấy bong bóng thôi.

    Sau lớp đồ lặn, Olivia không nhịn được cười.

    Mục Căn rõ ràng cũng bị bong bóng mình phun ra dọa hết hồn.

    Nhưng ngay sau đó, khi chú ý thấy mình đang có mặt dưới đáy biển, cậu càng sửng sốt hơn.

    Ngẩn tò te mất một lúc, chẳng biết có phải nhớ tới cái gì hay không, Mục Căn bỗng im re. Chờ cậu ngẩng đầu nhìn Olivia lần nữa, dẫu đang dưới đáy biển tối tăm, hắn vẫn cảm giác cậu đang đỏ mặt.

    Sau đồ lặn, Olivia thiệt ra cũng đỏ mặt.

    Thò tay nắm tay Mục Căn, Mục Căn không cự tuyệt.

    Vì thế, Olivia kéo Mục Căn đứng dậy.

    “Đau quá.” Vừa đặt chân lên mặt đất, Mục Căn không nhịn được phải hô đau, đành rằng không nghe thấy giọng cậu, song Olivia vẫn xem hiểu lời này từ khẩu hình, nên mặt hắn càng đỏ tợn.

    “Xin lỗi.” Hắn sử dụng trí não trên cổ tay, thốt ra câu này bằng hình thức văn tự.

    “Toàn thân đều đau ê ẩm, ơ? Ollie nè, có khi nào tớ đang cao lên hông?” Mục Căn vẫn kiểm tra cơ thể mình, đứng thẳng lên và so chiều cao với Olivia xong, cậu loáng cái cao hứng trở lại.

    “Ollie, coi nè, giờ tớ kém cậu chưa đến một cái đầu nha!” Hai tay so so giữa hai người, Mục Căn coi bộ khoái chí lắm.

    “Té ra đau là do đang lớn lên!” Tìm được nguyên nhân đau rồi, Mục Căn mỹ mãn nói.

    Lần này người rầu rĩ biến thành Olivia.

    Nhưng uể oải không kéo dài lâu, chả mấy chốc Olivia đã bị câu tiếp theo Mục Căn viết trong lòng bàn tay mình dời lực chú ý.

    “Tớ từng thấy tòa nhà này rồi, đây là Cố Cung!” Khác với Olivia, Mục Căn rõ ràng nhận ra lai lịch của tòa nhà!

    “Cố Cung?” Olivia lại không hề ấn tượng.

    “Là một tòa cung điện trong di chỉ văn hóa của Trái Đất cổ, đồng thời là hành cung của Hoàng đế vào thời viễn cổ!” Mục Căn giải thích đơn giản với hắn: “Tớ có giới thiệu và hình ảnh về tòa cung điện này đó! Sách gốc đang cất ở chỗ Sigma.”

    Olivia gật đầu.

    “Ah! Đó hình như là tháp Eiffel mà?” Mục Căn lại phun bong bóng! Khẽ kéo tay Olivia, ý bảo Olivia nhìn một kiến trúc ở hướng Tây Nam!

    “Oa oa! Đằng kia là Kim Tự Tháp nha ~” Kiến trúc cổ đại chỉ xuất hiện trên tập tranh thình lình nằm ngay trước mắt, Mục Căn khó tránh có chút hưng phấn, lần lượt chỉ từng nơi cho Olivia xem, còn kèm theo giải thích chi tiết nhất có thể.

    Mục Căn cao hứng, Olivia lại hoang mang.

    “Có nhiều kiến trúc quê hương cậu như vậy, chẳng lẽ… Nơi này là Trái Đất sao?”

    Olivia đưa ra một vấn đề, tiếp theo người hoang mang đổi thành thanh niên Mục Căn.

    (⊙ o ⊙)

    Thuộc truyện: Không Có Kiếp Sau