Không Có Kiếp Sau – Chương 45

    Thuộc truyện: Không Có Kiếp Sau

    Chương 45: Giương buồm xuất phát

    Jimmy là người ngã xuống đầu tiên, vì tiếng ngáy quá ư ầm ĩ nên bà Dolai bảo Mục Căn nhanh chóng dìu ông sang phòng cách vách ngủ.

    Trong khoảng thời gian cậu rời đi, nhè lúc không có Mục Căn trông coi, Olivia vẫn lén lút uống một ly rượu, uống phát xỉn luôn.

    o(╯□╰)o

    Nhưng Ollie là con ma men thành thật, say ngả nghiêng rồi thì ngoan ngoãn thiếp đi, mặt đỏ phừng phừng, ngược lại nom khỏe mạnh hơn nhiều. Hắn ngủ không bao lâu, Mục Căn cũng hết nhịn nổi, chung quy vẫn là đứa trẻ không thể thức đêm, cậu dụi dụi mắt, rồi lại dụi dụi mắt, cuối cùng thực sự chống đỡ không được nữa, nằm vật xuống cạnh Olivia ngáy o o.

    Bọn họ ngủ cả rồi, ở đây chỉ còn lại bà Dolai và mấy người máy. Bà lẳng lặng ngắm gương mặt say ngủ của họ, tự rót tự uống, khóe miệng đeo mãi nụ cười nhàn nhạt.

    Cho dù tối hôm qua ngủ rất trễ, nhưng dưới sự sai khiến của đồng hồ sinh học, hôm sau Mục Căn vẫn dậy đúng giờ. Cậu kéo chăn đắp cho Olivia đang ngủ đến chảy nước miếng, rồi lại rút ly rượu khỏi tay bà Dolai – chả biết bà Dolai ngủ từ lúc nào, chẳng những ngồi ngủ, mà còn quên đặt ly rượu trong tay xuống.

    “Buổi sáng tốt lành, ba ba.” Cậu thức dậy chưa bao lâu, thời gian người máy A khởi động mỗi sáng cũng đến, hai ba con chúc nhau buổi sáng tốt lành, sau đó cùng bắt tay làm việc.

    Mục Căn thu dọn bữa tối vương vãi đầy đất hôm qua, dùng nguyên liệu nấu ăn còn thừa nấu bữa sáng. Người máy A phụ trách trông nồi, trong lúc ấy Mục Căn cũng không nhàn rỗi, cậu dọn dẹp nhà của bà Dolai một chút – khoảng thời gian này bà Dolai không cấm họ tiến vào nhà bà, nên Mục Căn nghĩ chắc bà cũng chẳng ngại mình giúp đỡ quét dọn đâu.

    Chỉ riêng phòng ngủ đã quét ra mười lăm cái răng giả, Mục Căn cẩn thận dùng bàn chải chà một lần, rồi đặt ngay ngắn chỉnh tề trên bồn rửa tay của bà Dolai. Làm xong việc này, súp ăn sáng vẫn chưa nấu xong, Mục Căn dứt khoát gom hết quần áo của bà Dolai ra giặt.

    Vì thế, thời điểm bà Dolai bị hương vị bữa sáng đánh thức, đập vào mắt chính là căn phòng sạch bong đến khó tin.

    “Trời đất ơi!” Nhìn quanh bốn phía bằng ánh mắt không tin nổi, nom Mục Căn còn đang chạy ra chạy vào bận bịu luôn tay, bà Dolai đá đá Olivia lăn lóc dưới chân mình: “Con gà lười, mặt trời chiếu tới đuôi rồi!”

    Động tác đánh thức của bà hết sức thô bạo, nhác thấy bà Dolai “bạo hành” Ollie, Mục Căn vội vàng vọt đến cứu vớt Olivia.

    “Bà Dolai, để con gọi cho!” Bà Dolai quả nhiên chưa từng nuôi nấng trẻ con nhân loại, cứ cái kiểu đánh thức hung hãn như vầy thể nào cũng bị người đời lên án là bạo lực gia đình.

    Khẩn trương kiểm tra Ollie từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện lông tóc Ollie không tổn hao gì, Mục Căn bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

    Tuy nhiên, Olivia bình thường luôn ngủ không sâu, hôm nay chẳng mấy khi được ngủ ngon nên đâu dễ tỉnh, Mục Căn gọi nửa ngày chả xi nhê gì, rốt cuộc vẫn là Manh Manh ra trận.

    Đặt một chén thịt hầm nóng hổi trước mũi Olivia, không lâu sau, mũi Olivia liền khụt khịt rồi tỉnh lại.

    “Ollie, chào buổi sáng!” Mới tỉnh đã bắt gặp khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Mục Căn, lại nhìn thấy Manh Manh đang cẩn thận bê một chén thịt, mắt Olivia đờ ra chốc lát, đoạn hắn gãi gãi đầu, cũng nhoẻn cười, nhỏ giọng chúc buổi sáng.

    Ánh nắng vàng rực len qua khung cửa sổ chiếu lên người hai thiếu niên, hôm nay là ngày đẹp trời hiếm thấy ở hành tinh này.

    “Còn không mau tới đây ăn, bữa sáng thành bữa trưa rồi.” Cuối cùng vẫn là giọng bà Dolai phá vỡ bầu không khí tốt đẹp: “Ollie chíp đi rửa mặt đi chứ? Tính để bà già này ôm bụng đói chờ cậu hả?”

    Bà Dolai nhắc tới một từ — “Ollie chíp”, mới đầu Olivia không chú ý, đợi khi hậu tri hậu giác ý thức được bà vừa nói gì, hắn tức khắc nhìn bà lom lom đầy cảnh giác.

    Bá chủ sớm nhất trên Trái Đất là khủng long, về sau dòng không khí lạnh kéo tới, thiên thạch cũng góp mặt, khủng long tuyệt chủng, loài vượn mới xưng vương xưng bá, cuối cùng tiến hóa thành nhân loại.

    Thế nên, người Trái Đất từ vượn biến thành.

    Giả như, đại khái, nếu, xuất hiện một hành tinh có điều kiện môi trường phát triển cực kỳ tương tự Trái Đất, tránh thoát được thảm họa tự nhiên vô cùng đáng sợ kia, khủng long không chết, vậy, vậy… cư dân sinh sống trên đó sẽ do khủng long tiến hóa thành, chủ nhân hành tinh sẽ là người khủng long.

    Mỗi hành tinh đều có một chủng tộc đánh bại tất cả chủng tộc khác để thành công tiến hóa thành con người, đủ dạng nhân loại cùng sinh hoạt trên vũ trụ, về sau hợp thành nhân loại trong vũ trụ.

    Tuy rằng thoạt nhìn đều là nhân loại, nhưng vì chủng tộc nguyên thủy bất đồng, ẩn dưới bề ngoài giống nhau là sự khác biệt một trời một vực. Ví như nhân loại tiến hóa từ thực vật sẽ không chảy máu, thân thể đứt rời cũng có thể sống lại; Người cá có khả năng hô hấp tự do trong nước; Người khủng long trời sinh sở hữu thân xác cực kỳ mạnh mẽ —

    Dù Olivia nom có vẻ không khác gì Mục Căn, song bên trong lại cách biệt rất lớn: Olivia là “người khủng long” – một trong những chủng tộc mạnh nhất vũ trụ.

    Cái này vẫn chưa là gì, hắn còn là một “Cantus”.

    Đó là chủng tộc hùng mạnh từng thống nhất vũ trụ, chủ nhân Lăng Hoàng Đế Biển Chết — Louis đệ nhất thuộc về chủng tộc này, chủng tộc mạnh mẽ và thưa thớt nhất trong giống loài khủng long. Thân xác mạnh mẽ, tuổi thọ dài lâu, trí tuệ hơn người giúp mỗi Cantus bước lên đỉnh Kim Tự Tháp, họ đích xác là những nhân vật lớn trong vũ trụ. Anime quốc dân — nhân vật chính Kham Manh Manh trong “Cuộc phiêu lưu của Kham Manh Manh” là một Cantus.

    Olivia cũng là Cantus, nhưng hắn chẳng phải nhân vật lớn hô mưa gọi gió gì sất, mà chỉ là một bé con Cantus chưa trưởng thành giống Kham Manh Manh.

    “Chíp” là tiếng kêu của Cantus con, đồng thời là tên thân mật mà Cantus trưởng thành gọi trẻ con, “Ollie chíp” tương đương “bé Ollie”. Thân phận chủng tộc của mình bị người ta nói toẹt ra, Olivia lập tức nhìn bà Dolai một cách vô cùng cảnh giác.

    Tuy nhiên, bà Dolai chỉ cười cười giảo hoạt, vẫy vẫy hắn: “Nhanh đi rửa mặt rồi ăn sáng.”

    Phản ứng rất bình thường, rất trấn định, Olivia chẳng thể suy đoán điều gì từ biểu hiện của bà. Hắn rửa mặt bằng nước lạnh, nhìn đôi mắt màu hổ phách của mình trong gương, lạnh lùng quan sát bản thân một lát rồi xoay người đi.

    “Quà sinh nhật Thalie tặng bà đây mà ~ răng giả này xịn lắm, ăn thịt cực tốt, đáng tiếc một sáng tỉnh dậy thì chả thấy tăm hơi nó đâu nữa, bà tìm lâu lắm rồi!” Bà Dolai khẽ mỉm cười, khoe hàm răng trắng tinh.

    “Nó nằm ngay dưới giường bà đấy ạ, chắc lúc ngủ không cẩn thân rụng ra.” Mục Căn nhai nhai, thấy Olivia tới thì chủ động kéo cái ghế ngay cạnh mình.

    “May mà con tìm được. Lại nói, kể từ khi Thalie đi xa, phòng bà lâu lắm rồi không sạch sẽ như này.”

    “Tiểu thư Thalie có nước da đen và bím tóc đỏ đúng không? Con thấy ảnh chụp bà ấy rồi. Xin lỗi, lúc quét dọn con tình cờ nhìn thấy mấy khung ảnh nằm dưới kệ sách.” Mục Căn chỉ cái tủ trong phòng khách: “Con đặt chúng lên cái tủ kia rồi.”

    “Đúng vậy, người đó chính là Thalie, cô ấy là quản gia cuối cùng của bà.” Ánh mắt bà Dolai lộ vẻ hoài niệm: “Nhưng cô ấy không phải tiểu thư, cô ấy đã lấy chồng sinh con từ lâu, khi qua đời thì đã lục thế đồng đường.”

    *lục thế đồng đường: sáu thế hệ cùng sống dưới một mái nhà

    “… Xin lỗi.” Trong đôi mắt xanh bằng máy của bà Dolai lại toát ra nỗi thương cảm mơ hồ, Mục Căn nhỏ giọng nói xin lỗi.

    “Không cần xin lỗi, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên.” Bà Dolai mỉm cười, tao nhã húp một ngụm súp.

    Bà có vẻ không lưu tâm, song không cách nào che lấp hoàn toàn niềm thương cảm trong mắt. Ngẫm lại tuổi của bà, ngẫm lại những việc trải qua vài năm nay, Mục Căn bỗng hiểu được nguồn gốc của sự thương cảm ấy.

    Đây phải chăng là niềm thương cảm của người sống quá lâu?

    Từng người quen lần lượt xa lìa trần thế, chỉ mỗi mình còn sống, sống mãi, sống đến mức cả thế giới trở nên lạ lẫm.

    Thế nên mới tạo ra nhiều người trong ký ức như vậy để bầu bạn với mình, đúng không?

    Tưởng tượng mọi người chưa bao giờ rời đi, tưởng tượng mọi người vẫn sinh hoạt vui vẻ cùng nhau.

    Nhưng ảo tưởng vĩnh viễn là ảo tưởng, không ai hiểu rõ điều này hơn bà Dolai, do vậy, cũng chẳng ai cô đơn hơn bà.

    Thân thể đã già cỗi mục nát, nhưng vì chờ đợi người quan trọng mà vẫn phải sống.

    Nhìn bà Dolai vừa uống cà phê, vừa cùng… cái đầu của Đóa Đóa tán gẫu, thâm tâm Mục Căn lại kính nể bà thêm môt bậc.

    Kiên cường — phẩm chất đầu tiên cậu học được từ quý bà này.

    “Con cũng muốn xem ảnh.” Ngay lúc mọi người đang yên lặng thưởng thức cà phê ngon lành sau bữa sáng, Đóa Đóa thình lình mở miệng.

    Vì thế, Mục Căn liền lấy ảnh chụp trên tủ đặt trước cái đầu to của Đóa Đóa.

    Tia sáng lam quét qua từng ảnh chụp, “xem” hết toàn bộ ảnh chụp xong, Đóa Đóa lại không phát ra âm thành nào nữa.

    Đó là chuyện xảy ra bữa ăn, thời điểm Mục Căn đi thu xếp hành lý.

    Đóa Đóa bỗng nhiên gọi Mục Căn.

    Gọi xong lại không lên tiếng, cuối cùng Mục Căn ôm đầu to Đóa Đóa đi chuẩn bị hành lý luôn.

    “Mục Căn, tôi muốn xin cậu giúp một việc.” Nhìn Mục Căn với Olivia bận rộn chạy lên chạy xuống, Đóa Đóa rốt cuộc cất lời.

    “Hở?” Mục Căn ngây ra, song cậu phản ứng rất nhanh: “Cậu nói đi.”

    “Tôi muốn chụp một tấm ảnh với chủ nhân.” Đóa Đóa đề xuất thỉnh cầu của mình.

    Mục Căn ngây ngẩn cả người.

    “Một ngày nào đó chủ nhân sẽ chết, tôi cũng sẽ hỏng, rốt cuộc không sửa được nữa.”

    “Nếu tôi hỏng rồi, sẽ chẳng còn ai biết đến ký ức của tôi và chủ nhân.”

    “Trước đó, tôi muốn chụp ảnh chung cùng chủ nhân, giống như tấm ảnh của chủ nhân với Thalie vậy.”

    Dẫu tấm ảnh kia đã bị chôn giấu rất lâu, nhưng vẫn sẽ có ngày bị người phát hiện, bày ra, một lần nữa được biết đến. Gương mặt tươi cười của chủ nhân và Thalie đọng lại trong khoảnh ấy, thoạt nhìn mới đẹp đẽ làm sao.

    Nói xong đoạn trên, Đóa Đóa không nói gì nữa, màn hình tối lập lòe liên tục, hệt như nhịp tim gấp gáp của con người mỗi khi thấp thỏm.

    “Được.” Mục Căn trịnh trọng hứa hẹn.

    Nghe đối thoại giữa Mục Căn và Đóa Đóa, Olivia vẫn im lặng, hắn chỉ lặng lẽ kiểm tra cơ thể Manh Manh, kiểm tra cho Manh Manh xong, lại đi xem xét thân thuyền Epsilon lần cuối.

    Tiếp theo, đợi đến lúc Mục Căn nghĩ nát óc không biết “chụp ảnh cho phi thuyền ẩn hình kiểu gì”, thì trầm mặc bê thùng sơn qua.

    Tay trái cầm hai cây chổi quét vung vẩy, Olivia nở nụ cười xấu xa với Mục Căn.

    Thế là giấc mộng của Bạch Vân Đóa Đóa được thực hiện rồi ~\(≧▽≦)/~

    Bận bịu suốt ba tiếng, Mục Căn và Olivia đính đầy sơn leo xuống khỏi người hắn, mọi người tụ tập trước người Bạch Vân Đóa Đóa, máy ảnh kiểu cũ của Jimmy bấm cái tách, ghi lại phút giây quý giá này một cách chân thực.

    Mục Căn và Ollie một thân toàn sơn, Manh Manh vẫn đang bê sơn, mấy cái đầu to được người máy A ôm trong ngực, ông cụ Jimmy suýt nữa không lọt vô ống kính, bà Dolai đang cười mỉm, cùng với —

    Bạch Vân Đóa Đóa bị tô vẽ đến lòe lòe loẹt loẹt.

    Đây là tấm ảnh đầu tiên và duy nhất trong đời mà Bạch Vân Đóa Đóa chụp cùng bà Dolai.

    Sau khi chụp xong tấm ảnh quý giá, cả nhà Mục Căn liền chuẩn bị xuất phát, Đóa Đóa và bà Dolai tiễn chân bọn họ.

    “Qua một thời gian nữa, tôi cũng sẽ đi học.” Trước khi đi, Đóa Đóa nằm trong lòng bà Dolai, nghiêm túc bảo Mục Căn rằng: “Chủ nhân sẽ cải tạo tôi thành chiến hạm đỉnh nhất!”

    “Ừ, tôi với Ollie chờ cậu!” Mục Căn cũng nghiêm túc đưa ra lời hứa.

    Bà Dolai vẫn mỉm cười nhìn họ, dõi mắt trông theo Mục Căn và Olivia một lần nữa lên thuyền Epsilon, bà ra sức vẫy tay dưới phi thuyền.

    Hành tinh M7 trắng xóa mau chóng co thành một dấu chấm nhỏ xíu trong mắt họ.

    Nhưng Mục Căn lại hoàn toàn không có nỗi buồn ly biệt:

    Người máy của cậu và Ollie luôn ở đó, mãi mãi ở đó, cậu biết.

    Nhìn về phía M7 sắp biến mất triệt để, Mục Căn cũng vẫy tay thật mạnh.

    Hẹn gặp lại —

    —–

    Thuộc truyện: Không Có Kiếp Sau