Home Đam Mỹ Kiếm Cá Khất Cái Dưỡng – Chương 6

    Kiếm Cá Khất Cái Dưỡng – Chương 6

    Thuộc truyện: Kiếm Cá Khất Cái Dưỡng

    Mới đầu hắn nghĩ đến nói ‘tiểu trà lâu’ bất quá là bình thường gọi, không nghĩ tới *** này thực sự gọi là ‘Tiểu trà lâu’, không chỉ như thế mà quả nhiên danh phù cực ‘tiểu’, cũng chỉ có một trà lâu nho nhỏ, thêm tầng hai.

    Nam Cung Anh Sóc vẫn là lần đầu tiên biết đến trong hoàng thành có kiểu trà lâu này, hiếu kì nói: “Bạch huynh thường xuyên đến?”

    Bạch Nhược Phong nhấp khẩu trà, chậm rãi nói: “Không, đây mới là lần thứ hai. Lần đầu tiên là theo bằng hữu đến.”

    Nam Cung Anh Sóc nhìn nam tử mày kiếm mắt sáng, sườn mặt mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi thở dài, nếu Du có thể mỗi ngày đều cười nói với ta như vậy thì thật tốt.”

    “Như thế nào, trên mặt ta có gì sao?” chú ý tới ánh mắt của Nam Cung Anh Sóc, Bạch Nhược Phong hỏi.

    “A, không có. Đúng rồi, Bạch huynh hẳn không phải là người địa phương đi.” Nam Cung Anh Sóc nói sang chuyện khác.

    Bạch Nhược Phong buông chén trà, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, nhà của ta ở phía nam, lần này cùng gia phó ra ngoài là làm chút việc buôn bán, thứ hai cũng là để mừng năm mới, mang chút hàng hóa của người phương bắc trở về.

    “Chẳng lẽ tiểu Sóc lần đầu tiên biết đến địa phương này?” Bạch Nhược Phong lại rót cho mình một ly, hỏi.

    “Không sợ Bạch huynh chê cười, ta mặc dù lớn lên ở đây nhưng đích thực là lần đầu tiên biết.” Nam Cung Anh Sóc nhìn lá trà nhẹ nhàng nổi lên trong ly, rồi lại từ từ chìm xuống, khi nổi lên thì giống như măng non chồi lên, khi chìm xuống lại giống như bông tuyết rơi rơi. Ngửi ngửi, hương khí thanh trong, uống một ngụm, tư vị ngọt thuần, có cảm giác thần thanh khí sảng.

    Bạch Nhược Phong thấy vậy cũng không tiếp tục hỏi, mà hơi tự hào nói: “Như thế nào? Nước trà của tiểu *** này có hảo không?”

    Nam Cung Anh Sóc gật gật đầu, tán thưởng nói: “Động đình đế tử xuân trường hận, nhị thiên niên lai thảo cam trường” Lâu Du trà diệu*.

    *Một loại trà là đặc sản của vùng hồ Động Đình trong núi Quân Sơn, Nhạc Dương, Hồ Nam, Trung Quốc

    Bạch Nhược Phong cười nhưng không nói.

    Sau đó, hai người tại trà lâu hàn huyên một chút.

    Đợi trà uống cạn, đã là giờ mùi canh ba.

    Trước lâu.

    Bạch Nhược Phong ôm quyền nói: “Hôm nay đa tạ tiểu Sóc.”

    Nam Cung Anh Sóc cũng học Bạch Nhược Phong ôm quyền, đáp lễ nói: “Bạch huynh không cần cảm ơn nữa.” Âm cuối cao lên, khiến cho Bạch Nhược Phong một trận cười thầm.

    “Bạch huynh, lúc này từ biệt, sau này tái kiến.” Nam Cung Anh Sóc vẫy vẫy tay, xoay người mà đi.

    Bạch Nhược Phong nhìn bóng dáng hắn, khóe miệng cong lên.

    Sau này còn gặp lại. A, chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại thôi, Sóc, vương, gia.

    Nam Cung Anh Sóc vừa mới bước vào bên trong phủ, chỉ kém một chút nữa là va vào người đối diện.

    Ổn định thân mình, tập trung nhìn vào hỏi, “Lý bá, ngươi vội đi đâu?” Chẳng nhẽ là Du xảy ra chuyện gì? Nam Cung Anh Sóc bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ, cuống quit bắt lấy Lý bá, nói: “có phải là Du ở đâu không thoải mái không?”

    Cánh tay của Lý bá bị Nam Cung Anh Sóc giữ đến phát đau, chính là ngại vì đối phương là vương gia đành phải nhị đau đáp: “Sóc vương gia, tiểu vương gia không có việc gì. Vừa rồi hoàng thượng sai người đưa tới một ít táo cùng màn thầu khô, nói là có lợi cho chứng nôn nghén của tiểu vương gia. Đúng rồi, còn phân phó tốt nhất là không nên ăn sơn tra, vải, long nhãn các loại.”

    Nghe thấy Du không có việc gì, Nam Cung Anh Sóc thở phào nhẹ nhõm, tay cũng buông ra.

    Lý bá lặng lẽ hoạt động cánh tay.

    Nam Cung Anh Sóc lúc này mới phát hiện thực hạp trong tay Lý bá.

    “Lý bá, ngươi vừa rồi có phải nói là không thể ăn sơn tra?”

    “Phải.”

    Nam Cung Anh Sóc cầm lấy gói to đưa ra trước mặt, khó hiểu nói: “Vì cái gì? Ta vừa mới mua sơn tra.”

    “Nói là hoàng hậu nương nương phân phó, vải, long nhãn là thực vật tính nhiệt, không có lợi cho dưỡng thai, sơn tra khiến cho dễ đẻ non.”

    “Sơn tra Du từng nếm qua, hẳn là không có vấn đề đi.” Nam Cung Anh Sóc nhớ tới không lâu trước mua sơn tra cấp Du ăn, khẩn trương nói.

    “Một hai lần thì không sao.” Lý bá nhìn vẻ mặt khẩn trương của Sóc vương gia, trong lòng đoán: “Cứ thế này thì khi tiểu tiểu vương gia sinh ra, chỉ sợ Sóc vương gia sẽ khẩn trương ngất đi thôi.”

    “Lý bá, cái đó ta lấy, sơn tra này ngươi đem xử lí đi.”

    Nam Cung Anh Sóc tiếp nhận thực hạp từ trong tay Lý bá, đưa sơn tra cho Lý bá, hướng buồng trong đi đến.

    Trong phòng.

    Nam Cung Du dựa vào trên tháp đọc sách, thấy Nam Cung Anh Sóc tiến vào, chỉ tùy ý liếc mắt, hỏi: “Sự tình hôm nay rất nhiều sao?”

    Nam Cung Anh Sóc một bên đem thực hạp đặt xuống bàn một bên nói: “Không có, nhưng mà trên đường gặp một người, trì hoãn một ít thời gian,” gỡ nắp hộp xuống, xuất ra một quả táo đã gọt vỏ, đi đến bên Nam Cung Du, lấy lòng nói: “Đây là hoàng huynh vừa mới đưa tới, nói là đối nôn nghén có lợi, Du, nếm thử chút xem.”

    Nam Cung Du ùng sách vở cản đi, trả lời: “Ta không đói”

    “Du, nếm thử chút xem, thử một miếng, một miếng là tốt rồi.”

    Nam Cung Du không đành lòng, buông sách, cầm lấy miếng táo cắn một miếng

    “Thế nào?”

    Ngọt lành ngon miệng, khó có được trong dạ dày không quay cuồng, vì thế mỉm cười nói, “Cũng không tệ lắm.”

    Đồ ăn của hoàng tẩu chính là hảo a. Nam Cung Anh Sóc thấy Nam Cung Du không có phun ra, cao hứng lại từ trong thực hạp lấy ra một miếng.

    “Ngươi nói hôm nay ngươi gặp ai?” Nam Cung Du không chút để ý hỏi.

    Nam Cung Anh Sóc đơn giản lấy thực hạp để bên ghế, trả lời: “Cũng không tính là gặp được, chuẩn xác mà nói thì hôm nay ta làm được nhất kiện chuyện tốt.”

    Nam Cung Du vừa nghe liền bật cười hỏi: “Sóc vương gia biết làm việc tốt?”

    Chuyện tốt mới đây không phải hắn làm sao? Cho dù không phải hắn tự mình làm, cũng là do hắn chủ mưu.

    “Ách…” Nam Cung Anh Sóc khuôn mặt có chút đỏ lên, hắn tự nhiên hiểu được điều Du ám chỉ, ấp úng nói, “Phải, là thật, đối phương cùng gia phó đi lạc, không mang tiền trả tiền cơm.”

    “Nga?” Nam Cung Du cảm thấy có hứng thú nói.

    Vì thế Nam Cung Anh Sóc đem tất cả chuyện gặp được ở trên đường nhất nhất nói tới.

    chương 6

    Tác giả: Nhạc Sơn Tai

    Edit: Summerbreezze

    Tháng mười một ngày hai mươi hai.

    Dật vương phủ.

    “Dật vương gia, cung hỉ cung hỉ.”

    “Ha hả, bên trong thỉnh, bên trong thỉnh.”

    Từ giờ Thìn đến giờ Mùi bây giờ, nói như vậy đã lặp lại không biết bao nhiêu lần, hơn nữa còn có xu hướng tiếp tục như thế.

    Nam Cung Anh Sóc một thân hỉ phục đỏ tươi, đi qua đi lại ở trong vương phủ, trên mặt là vui sướng cùng đắc ý không che giấu được.

    “Tiểu Sóc, ngươi loạn cái gì a, còn không ra đại môn nghênh đón khách khứa.” Dật vương gia thấy tiểu nhi tử của mình bộ dạng không có một chút ổn trọng, quát to một tiếng.

    Nam Cung Anh Sóc sờ sờ cái mũi, không cam lòng đi ra cửa đại môn.

    “Tiểu Sóc?”

    Nam Cung Anh Sóc đang nhàm chán đứng ở cửa, bỗng nhiên nghe được tiếng gọi to, giương mắt lên nhìn: “Bạch huynh!” đi đến chỗ Bạch Nhược Phong.

    “Tiểu Sóc, ngươi tại sao lại ở đây?” Bạch Nhược Phong ngẩng đầu, nhìn cửa “Dật vương phủ”, có chút suy nghĩ nói, “Ta nghe nói hôm nay là ngày Sóc vương gia thành thân, nhìn cách ăn mặc của ngươi, chẳng lẽ ngươi là… Sóc vương gia?”

    Nam Cung Anh Sóc vẫy vẫy tay áo, hưng phấn nói: “Ân, là hôn lễ của ta. Bạch huynh vội đi sao? Không bằng uống chén rượu mừng của ta đã.”

    “Thật không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên là Sóc vương gia, có điều” Bạch Nhược Phong buông tay, nói tiếp, “Chính là ta không mang hạ lễ nga.”

    “Không sao, bằng hữu mà, ngươi tới là vui rồi.” Nam Cung Anh Sóc nói xong dẫn Bạch Nhược Phong đi vào trong.

    “Nga? Bằng hữu? Sóc vương gia đem ta trở thành bằng hữu?”

    “Đúng vậy, phi địch kí hữu* mà.” Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Nhược Phong quả thực thấy dễ thân cận, sau khi ở trà lâu Nam Cung Anh Sóc lại cảm thấy hắn có một phong phạm đại tướng không thể nói rõ rồi lại có cảm giác gần gũi.

    *Không phải địch thì là bạn

    “Đúng rồi, Bạch huynh, ngươi tìm được gia phó nhà ngươi không?”

    “Ha hả, Sóc vương gia còn nhớ rõ sao, tìm được rồi. Hai ngày nữa phải trở về, không nghĩ tới trước khi trở về còn có thể gặp lại Sóc vương gia, lại còn trải qua hôn lễ của Sóc vương gia.” Bạch Nhược Phong cười nói.

    “Bạch huynh vẫn gọi ta tiểu Sóc đi, Sóc vương gia nghe không được tự nhiên.” Nam Cung Anh Sóc nhìn nhóm tì nữ thiên kim xung quanh đang không ít vụng trộm đánh giá Bạch Nhược Phong, trêu tức nói: “Bạch huynh cũng thật được hoan nghênh, ta là tân lang mà cũng không bằng được.”

    Bạch Nhược Phong bị lời nói của hắn chọc cười, trả lời: “Tiểu Sóc làm sao biết các nàng nhất định là nhìn ta đâu, có khi là nhìn tân lang ngươi đó.”

    “Ha hả, Bạch huynh, ta mang ngươi đi gặp một người.”

    Xuyên qua hành lang thật dài, hai người tới một nơi thật yên tĩnh.

    Bạch Nhược Phong ngẩng đầu lên nhìn ba chữ “Thiên khinh cư”, nói: “Chẳng lẽ là người ấy của tiểu Sóc?” tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí lại khẳng định.

    “Bạch huynh quả nhiên thông minh.” Dứt lời, đẩy cửa ra, nhẹ nhàng nói: “Du.”

    Nam Cung Du cũng một thân hồng y, chẳng qua vài ngày nay thai tức bất ổn cho nên sắc mặt có chút tái nhợt, dựa ở trên giường chợp mắt.

    Ngay từ đầu, Nam Cung Anh Sóc sợ sẽ ảnh hưởng tới Nam Cung Du cùng cục cưng, tính toán đem hôn lễ lùi lại, nhưng là Nam Cung Du nhất định không chịu.Thứ nhất, Tử Thanh nói không trở ngại, thứ hai, về sau bụng lớn cũng không có thuận tiện.

    Nghe được âm thanh, Nam Cung Du mở to mắt, thấy được Bạch Nhược Phong đằng sau Nam Cung Anh Sóc.

    Nam Cung Du chưa kịp mở miệng hỏi, Nam Cung Anh Sóc liền hướng Nam Cung Du giới thiệu: “Du, đây là Bạch huynh Bạch Nhược Phong lần trước ta gặp trên đường.”

    “Bạch huynh, đây là Du vương gia, Nam Cung Du.” Vốn đang định nói thêm một câu: “vương phi của ta” nhưng nghĩ đến phản ứng của Du, Nam Cung Anh Sóc vẫn là đem lời này nuốt trở vào trong bụng.

    “Du vương gia.” Bạch Nhược Phong ôm quyền, đối với việc Vương phi của Vương gia là một nam tử cũng không hề có một tia kinh ngạc.

    Nam Cung Du mỉm cười hướng Bạch Nhược Phong gật đầu, theo Nam Cung Anh Sóc gọi một tiếng “Bạch huynh.”

    “Du, có cần gọi Tử Thanh đại ca đến một chút không?” Nam Cung Anh Sóc nhìn khuôn mặt Du không có huyết sắc, sờ sờ mạch, lo lắng hỏi.

    Nam Cung Du hơi điều chỉnh thân thể, phất khai tay của Nam Cung Anh Sóc, cười cười, nói: “Không có việc gì.”

    “Nhưng mà ta lo lắng.”

    “Không có việc gì, ngươi mau đi đi, có việc gì ta sẽ gọi Lý bá.”

    “Không cần, ta vẫn lo lắng, ta vẫn là nên ở cùng ngươi.”

    Nam Cung Du biết hắn thực lo lắng, lại không tốt phát tác, buồn bã nói: “Bên ngoài có nhiều khách nhân như vậy, chớ để người ta chê cười.”

    “Chính là…” Nam Cung Anh Sóc muốn nói gì, Nam Cung Anh Sóc trừng hắn liếc mắt một cái, nhưng cái liếc mắt này trong mắt Nam Cung Anh Sóc lại không có sắc bén như trong dĩ vãng, ngược lại có cảm giác một tơ mị nhãn. Nam Cung Anh Sóc nhìn thấy tâm trí một trận bay a bay.

    “Vậy nếu có việc nhất định phải gọi Lý bá.” Nam Cung Anh Sóc đi tới cửa, dặn dò nói.

    Nam Cung Du nhẹ nhàng trả lời, lại nhắm mắt.

    Bạch Nhược Phong ra khỏi cửa, quay lại nhìn thoáng qua Nam Cung Du.

    Trên hành lang.

    Bạch Nhược Phong hỏi: “Du vương gia không thoải mái sao?”

    “A… cái kia…” Nam Cung Anh Sóc lúng túng, tổng không thể nói cho hắn biết Du đang hoài cục cưng đi, vì thế hàm hàm hồ hồ nói: “Là có chút không thoải mái.”

    Bạch Nhược Phong nghe lời nói của Nam Cung Anh Sóc, hiển nhiên không muốn lộ ra cái gì đó, hắn cũng không hỏi nhiều thêm.

    Giờ Dậu.

    Trong Dật vương phủ khách quí chật nhà, đăng hỏa vạn chiếu.

    Chữ “Hỉ” đỏ thẫm treo ở các góc.

    Tử Thanh ở một góc cảm thán nói: “Trận thế này, không khí này, năm đó chúng ta không thể so với.”

    Nam Cung Hãn La cười nói: “Đó là thuyết minh phụ hoàng khai sáng.’

    “Bất quá,” trong mắt Nam Cung Hãn La hiện lên một tia giảo hoạt, chậm rãi nói: “Theo ta thấy, Người càng vui với nhìn hai cái tiểu bảo bối của người thỉnh thoảng trình diễn thật là tốt.”

    “Ân?” Tử Thanh khó hiểu.

    “Cùng nhau đợi xem kịch là được.” Nam Cung Hãn La hướng Tử Thanh nháy mắt mấy cái. Tử Thanh tâm động, liền cùng Nam Cung Hãn La hôn môi.

    “Hạng tướng quân, Trường Nhạc công chúa đến.”

    Một vị lão ông đầu bạc dắt một thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi đi vào.

    Hoàng thượng, thái thượng hoàng, hoàng hậu ra đón.

    Hạng tướng quân cùng một vài vị cựu thần khác đã cùng nhau phụ tá thái thượng hoàng vài chục năm, hiện giờ các vị cựu thần lần lượt li thế, hiện giờ trên đời này cũng chỉ còn lại ông và Tôn thái phó. Trong một chiến dịch, Hạng tướng quân bị trọng thương, sau khi chữa khỏi thì bệnh căn không dứt. Đợi đến khi hoàng thượng kế vị, triều chính ổn định, ông liền cùng nữ nhi duy nhất Trường Nhạc công chúa luôn luôn ở tại Bình Tiên sơn tu dưỡng.

    “Lão Hạng, nhiều năm không thấy, thân thể như thế nào?” thái thượng hoàng vây quanh Hạng tướng quân hỏi.

    Hạng tướng quân bái bái: “Nhờ hồng phúc của bệ hạ và Hoàng thượng, tật cũ vẫn chưa phạm, thân thể vẫn hảo.”

    “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ha hả.” Thái thượng hoàng lại chuyển hướng Trường Nhạc công chúa, cười nói: “Mấy năm không gặp, Nhiên nhi ngày càng yểu điệu rồi.”

    “Hoàng bá bá!” Trường Nhạc công chúa bĩu môi.

    “Ha hả, không nói, không nói, biết Nhiên nhi hướng tới chính là phong phạm của hiệp nữ.”

    Trường Nhạc công chúa từ khe hở giữa thái thượng hoàng cùng hoàng thượng nhìn vào.

    “Tiểu Nhiên chính là đang tìm tiểu Du cùng tiểu Sóc?” Hoàng thượng hướng vào trong bĩu môi.

    “Tạ ơn hoàng ca ca.” Nói xong, liền hướng vào trong chạy.

    “Du!”

    Nhìn thấy Nam Cung Anh Sóc cùng Nam Cung Du đang đi ra ngoài, Trường Nhạc công chúa hô lên.

    “Yên Nhiên?” Nam Cung Anh Sóc cùng Nam Cung Du đồng thời nói.

    Nguy rồi, thế nào lại quên mất hảo nhân vật này. Nam Cung Anh Sóc âm thầm kêu một tiếng.

    Nhớ tới năm đó, tiểu nha đầu này từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Du liền vẫn đuổi theo sau y, ồn ào lớn lên phải làm tân nương của Du. Trong lúc mọi người chơi đùa, chỉ cho Du làm tân lang, chính mình làm tân nương. Càng tức giận chính là, cư nhiên bắt ta làm ngựa cho nàng ta kỵ! Hừ, hiện tại Du là của ta, còn có cục cưng trong bụng Du nữa.

    Hạng Yên Nhiên hai tay chống hông, tức giận chỉ vào Nam Cung Anh Sóc nói: “Nam Cung Anh Sóc! Ngươi này tiểu nhân, người xấu, thối tha, ngụy quân tử! Vì cái gì cướp đi Du?! Thời điểm hoàng bá bá hạ chiếu, cư nhiên còn không có người thông báo cho ta biết, hại ta vẫn bị lừa! Sớm biết như vậy, lúc trước ta nên đợi ở đây không nên cùng phụ thân rời đi.”

    Trường Nhạc công chúa như một chú tiểu sư tử tức giận quở trách Nam Cung Anh Sóc không đúng.

    Chung quanh mọi người đều là một bộ biểu tình xem biểu diễn, ngẫu nhiên có mấy người mới đến không hiểu tình hình thì mơ hồ một đoàn.

    Bạch Nhược Phong chính là một trong những người đến sau.

    Chính là hắn không như người khác nhao nhao hỏi thăm mà im lặng ngồi ở một bên, xem tình thế biến hóa.

    “Cái kia… Yên  Nhiên… Ta không có…” Nam Cung Anh Sóc ấp úng nghĩ muốn giải vây.

    Nhưng không chờ hắn nói xong, Trường Nhạc công chúa đã quát to một tiếng “Xem chiêu!” khởi một chưởng hướng Nam Cung Anh Sóc bổ tới.

    Nam Cung Anh Sóc thấy thế, bật người chạy sang nơi khác.

    “Ta cho ngươi giả vờ, ta cho ngươi giả vờ.” Hạng Thản Nhiên đuổi theo sau Nam Cung Anh Sóc, tả một chưởng, hữu một chưởng, đều bay sát qua y phục của Nam Cung Anh Sóc.

    Hảo nam không đấu cùng nữ. Sóc vương gia mặc niệm ở trong lòng, vừa phải để ý đến đánh nghiêng bàn đắng, đành phải né qua hoa viên giả sơn.

    Trường Nhạc công chúa thấy Nam Cung Anh Sóc không động thủ, khó thở, quay lại đến trước mặt Nam Cung Du.

    “Du, Nam Cung Anh Sóc hắn khi dễ ta.” Một bộ dáng muốn khóc.

    Nam Cung Du mỉm cười, nói với Nam Cung Anh Sóc đang trốn ở sau cây cột: “Anh Sóc, ngươi lại đây.”

    Mới đây, chỉ cần mỗi lần trưng ra biểu tình này, Du chắc chắn sẽ giúp nàng giáo huấn Nam Cung Anh Sóc. Quả nhiên Du hiểu nàng nhất.

    “Ta mới không đi. Du, hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, vì cái gì ngươi còn muốn che chở tiểu nha đầu này?” Nam Cung Anh Sóc không phục nói.

    “Du, ngươi xem, hắn lại đang khi dễ ta.” Hạng Thản Nhiên phe phẩy tay của Nam Cung Du, làm nũng nói.

    Chính là lực đạo có chút mạnh, Nam Cung Du thấy trong dạ dày một trận đảo lộn, bụng cũng không thoải mái đứng lên.

    Cưỡng chế cảm giác muốn trào lên ở dạ dày, Nam Cung Du mới nói: “Yên Nhiên, trước đừng lay, được không? Ta có điểm không thoải mái.”

    Hạng Yên Nhiên chú ý tới sắc mặt Du không được tốt, hỏi: “Du, ngươi không thoải mái sao?

    Nam Cung Anh Sóc ở đằng xa cũng vội vàng chạy lại nhẹ nhàng mà gọi ‘Du’

    Nam Cung Du chính là ngậm miệng không nói lời nào, Nam Cung Anh Sóc chạy đến đem y về Thiên Khinh cư. Nam Cung Hãn La cùng Tử Thanh cũng đuổi theo.

    Chỉ để lại Trường Nhạc công chúa vẻ mặt mạc danh kì diệu.

    Di, khí lực của ta lại lớn vậy sao?

    Bạch Nhược Phong nhìn cảnh đám người kia đi xa rồi, vẻ mặt có chút suy nghĩ.

    Vừa nhìn thấy Du vương gia âm thầm che bụng. Quả nhiên là Hiên Viên thị.

    Vừa mới vào phòng, Nam Cung Du liền phun ra.

    “Nôn…nôn…”

    Nam Cung Anh Sóc đau lòng vỗ lưng cho Nam Cung Du.

    Vừa rồi nếu đi qua thì tốt rồi, là hắn hại Du khó chịu như vậy.

    *

    Nam tử cùng nam tử kết hôn, tự nhiên không có lễ nghi phiền phức như nam nữ, cũng không cần phải chưa đính hôn khuê các, chờ động phòng hoa chúc.

    Khi Nam Cung Anh Sóc đi ra khỏi đám người, đã đến giờ lành, những người khác đều đã nhập tòa.

    Thái thượng hoàng, Hoàng thượng cùng hoàng hậu cùng tiểu công chúa cùng vài vị tiểu hoàng tử ngồi vào một bàn ở bên trên.

    Nam Cung Hãn La, Tử Thanh, Dật vương gia cùng tướng quân, thái phó là trưởng bối, đều ngồi một bàn.

    Nam Cung Anh Sóc, Nam Cung Du, Hạng Thản Nhiên, Bạch Nhược Phong cùng vài vị bằng hữu từ nhỏ lớn lên ngồi cùng một bàn.

    Lễ thượng, Nam Cung Anh Sóc cùng Nam Cung Du hướng các vị trưởng bối kính rượu.

    Trở lại chỗ ngồi, Trường Nhạc công chúa trong lúc vô ý nhìn thấy màu sắc trong chén rượu của Nam Cung Du, hồ nghi lẩm bẩm: “Di, này giống như không phải là màu của rượu a.”

    Tiến đến chén rượu ngửi ngửi, quả nhiên không có mùi rượu, liền hỏi: “Du, ngươi không uống rượu sao?”

    Nam Cung Du bị hỏi đến sửng sốt, lại không nhìn đến tình hình, nói: “A, gần đây thân thể bất hảo, không thể uống rượu.”

    Hạng Yên Nhiên không có miệt mài theo đuổi ý này, gắp lên một khối hấp ngư, phóng tới trong bát Nam Cung Du, nói: “Ta đã nói ngươi như thế nào gầy lợi hại như vậy, sắc mặt cũng không tốt, cái tiểu nhân kia thì lại béo không ít. Hừ!” hướng Nam Cung Anh Sóc bên cạnh Nam Cung Du lườm một cái.

    Ta làm sao mà béo?! Rõ ràng là trong mắt ngươi không dung được hạt cát là ta mà! Nam Cung Anh Sóc quay ra trừng lại Trường Nhạc công chúa.

    Hạng Yên Nhiên không để ý tới hắn, “Du, ngươi phải ăn nhiều một chút, hảo hảo tẩm bổ.” Nói xong, lại gắp một giải hoàng tiên cô tới bát Nam Cung Du.

    Nam Cung Du nhìn thấy đồ ăn đầy mỡ ngấy ở trong bát, chỉ thấy cỗ khó chịu vừa rồi lại trỗi dậy.

    Nhìn sắc mặt Nam Cung Du tái nhợt bất đắc dĩ, Nam Cung Anh Sóc cũng không cao hứng.

    Hắn thừa dịp Trường Nhạc công chúa không để ý, vụng trộm đem thịt bò trong bát Du để vào bát của mình, lại gắp vài miếng thức ăn chay cho Du.

    Bạch Nhược Phong nhìn thấy hành động của Nam Cung Anh Sóc, cười cười thâm ý.

    Một ngày xuống dưới, Nam Cung Du cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, không thoải mái, nực khó chịu muốn nôn.

    Trở lại Thiên Khinh cư, Nam Cung Anh Sóc giúp y bỏ bớt y phục, muốn cho y hảo hảo ngủ một giấc, không nghĩ tới, khi đụng đến áo lót, phát hiện ướt sũng, hải nhảy dựng lên.

    Đại mùa đông, cư nhiên ra nhiều mồ hôi như vậy! Nam Cung Anh Sóc thấy mình có vài phần xúc động muốn mắng chửi người. Hắn chạy nhanh đi tìm Lý bá, chuẩn bị nước tắm, đưa Nam Cung Du vào trong bồn tắm.

    “Du, có dễ chịu chút nào không?” Nam Cung Anh Sóc nhu nhu dạ dày cho y, lại nhéo nhéo thắt lưng, hỏi.

    Nam Cung Du cả người ngâm mình trong nước ấm, nửa gật đầu, nhắm mắt, mặc cho Nam Cung Anh Sóc lộng ở trên người mình, hình như có âm thanh “Ân”

    Nam Cung Anh Sóc nhìn bộ dáng của Nam Cung Du, có một chút buồn cười, đây vẫn là lần đầu tiên Du ở trước mặt mình lộ ra yếu đuối như vậy đi, cho dù là sáu năm trước, Du khóc cũng rất có khí thế (= =!!!)

    Nghĩ như thế, tay của Nam Cung Anh Sóc bắt đầu hạnh kiểm xấu đứng lên.

    Đậu hủ lớn như vậy, không thể một ngụm nuốt vào, vậy liếm một hai miếng hẳn là không thành vấn đề đi, huống chi đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của hai người bọn họ đi.

    Nhìn hai điểm thù du ở trước ngực Du, Nam Cung Anh Sóc vẫn là không có can đảm ngậm vào, dù sao cũng không giống lần trước, Du không trúng xuân dược.

    Tay Nam Cung Anh Sóc bắt đầu đi dọc theo thắt lưng Nam Cung Du đi xuống, sờ sờ lên bụng Du.

    Lúc này mới được bốn tháng, xem ra còn chưa lớn, Nam Cung Anh Sóc trái nhìn một cái, phải ngắm một cái, bất quá là khác với bụng bằng phẳng trước kia một chút, có chút nổi lên. Ấn, có cảm giác cưng cứng.

    “Ách…lấy tay của ngươi ra.” Nam Cung Du mở to mắt, không hờn giận nói.

    Nam Cung Anh Sóc cuống quít rút tay trên bụng về.

    “Du, làm sao vậy, có phải ấn đau ngươi không?”

    “Vô nghĩa.” Nam Cung Du tức giận nói.

    Nam Cung Anh Sóc cười gượng hai tiếng, lại nói: “Du, nước sắp lạnh, hay là ra ngoài đi.”

    “Ân.”

    “Anh Sóc, ngươi muốn sao?” Nam Cung Du đột nhiên quay đầu, đối người đang nằm lộn xộn không thành thật ở bên người nói.

    “Ôi chao?” Mỹ nhân trong ngực, như thế nào có thể không muốn, hơn nữa đối tượng lại là Du.

    Chính là, Tử Thanh đại ca có nói qua, “Tiểu Sóc, ngươi  cũng hiểu được tình trạng thân thể Du bây giờ đi, cho nên, trước khi thai nhi ổn định, “kịch liệt” vận động tốt nhất là không nên làm nga.”

    “Chính là… chính là thân thể của ngươi…” Nam Cung Anh Sóc hơi băn khoăn nói.

    Nam Cung Du khởi động thân mình, nằm lên trên Nam Cung Anh Sóc, tự tiếu phi tiếu nói: “Chẳng lẽ… ngươi không muốn?”

    “Đương nhiên nghĩ…”

    Chữ “muốn” còn chưa kịp nói ra, Nam Cung Anh Sóc kinh ngạc nhìn Du sờ lên đứng thẳng của mình, cầm.

    Dùng sao chỉ cùng ngón trỏ nhẹ nhàng quát một chút, “Ân…” một tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng Nam Cung Anh Sóc.

    Nam Cung Du chậm rãi bộ lộng đứng lên, thân thể cúi xuống, ghé vào tai Nam Cung Anh Sóc hỏi: “Thoải mái sao?”

    Hơi thở ấm áp phun lên mặt Nam Cung Anh Sóc, vài sợi tóc như có như không phất qua cổ hắn.

    “Ngô… thoải mái…”

    Nam Cung Anh Sóc bị làm cho tê dại, hạ thể cũng theo thế mà trướng lớn lên vài phần.

    Nam Cung Du giật mình trụ, y không nghĩ tới Nam Cung Anh Sóc lại có phản ứng nhanh như vậy. Sau đó, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra tà mị cười, trên tay cũng ra sức bộ lộng đứng lên.

    Nam Cung Anh Sóc đang đắm chìm ở trong khoái cảm cũng không cảm giác được biến hóa của Nam Cung Du.

    Ân… thật thoải mái… thật thoải mái, Du quả nhiên trời sinh thông minh nha, ngay cả tình sự cũng không ngoại lệ.

    Nam Cung Anh Sóc nhắm mắt lại.

    “Nột, là ngươi yêu cầu hoàng gia gia viết rõ đem ta ‘gả’ cho ngươi đi.” Nam Cung Du đem mặt cúi xuống thấp hơn, Nam Cung Anh Sóc có thể cảm giác được khuôn mặt hoạt nộn nộn của Du vài lần xát qua mặt.

    “Ân.”

    Người nào đó còn đang hưng phấn rơi vào bẫy rập.

    Như là thưởng cho hắn vì thành thật trả lời, Nam Cung Du dùng đôi môi nhẹ nhàng chạm vào môi đối phương.

    Du, Du, Du cư nhiên chủ động hôn hắn!

    Nam Cung Anh Sóc cảm xúc nhộn nhạo, suýt chút nữa tiết ra đi.

    Cảm thấy phân thân trong tay mình đỉnh ướt đẫm, Nam Cung Du lấy tay giữ lấy, tươi cười trên mặt cũng mở rộng.

    “Chuyện xuân dược, vì cái gì không đi tìm Tử Thanh thúc thúc?”

    “Bởi vì Du hảo thơm, bộ dáng hảo hảo ăn.” Nam Cung Anh Sóc nói xong, đột nhiên một cái xoay người đem Nam Cung Du đặt dưới thân.

    Nam Cung Du bị hành động này của hắn làm trở tay không kịp, nhìn dục hỏa trong mắt hắn, bộ dạng con lang bị đói, kinh hãi, giống như nghịch lửa lớn rồi.

    Nam Cung Anh Sóc nuốt nuốt nước miếng, cười ngây ngốc với Nam Cung Du, tinh tế gặm cắn môi Du.

    Đầu lưỡi có ý đồ khai mở hàm răng, tiến vào bên trong, hấp thu mật dịch.

    “Nam Cung Anh Sóc!” Nam Cung Du gầm nhẹ một tiếng, muốn tránh đi. Chính là vì trở ngại thân thể, đã không thể đào thoát, ngược lại làm cho đối phương thừa cơ đem đầu lưỡi vào dò xét.

    Trong phòng xuân cảnh vô hạn, lại nghe ‘Rầm’ một tiếng, cửa phòng bị khai phá, Thái thượng hoàng, Hoàng thượng, Dật vương gia, Nam Cung Hãn La, Tử Thanh lấy tư thế cực kì không tao nhã ngã nhào trên mặt đất.

    “Cáp… Ha ha, các ngươi tiếp tục, tiếp tục.” Mọi người đứng lên, toàn bộ làm như không phát hiện dường như, tính toán rời đi.

    “Dật lão đệ, hoàng nhi, ta vừa mới nhận được mật báo từ quan ngoại, chúng ta đi thương thảo thương thảo.” Hơn nửa đêm thương thảo quốc sự, ai tin?!

    “Thanh, hoa lần trước ngươi trồng nở rồi nhỉ, chúng ta đi xem thôi.” Không trăng không sao tối lửa tắt đèn như thế này, nhìn thế nào?!

    “Nam Cung Anh Sóc, ngươi ra ngoài cho ta!” Nam Cung Du đen mặt, hét lớn một tiếng, đem Nam Cung Anh Sóc đạp ra ngoài, ‘Phanh’ đóng cửa lại.

    “Ngô” Nam Cung Anh Sóc xoa xoa cái mông phát đau đứng lên, giương mắt, liền nhìn thấy một loạt ánh mắt đồng tình của nhóm người kia.

    “Tiểu Sóc, aiii….” Thái thượng hoàng lắc đầu rồi đi.

    “Cố gắng không ngừng.” Hoàng thượng mỉm cười đến híp mắt, vứt cho hắn một câu.

    “Hài tử, cố lên.” Dật vương gia vỗ vỗ vai hắn.

    “Tiểu Sóc, ngươi thật sự không thành vấn đề sao?” Nam Cung Hãn La liếc nhìn hạ thân “cái lều nhỏ” của Nam Cung Anh Sóc trêu tức cho đã mắt.

    “Nóng vội không ăn hết nhiệt đậu hủ nga.” Tử Thanh đổ dầu vào lửa thêm một câu.

    Nhìn khuôn mặt Nam Cung Anh Sóc ngày càng trầm xuống màu gan heo, năm người nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi, chỉ lưu lại một mình hắn đơn côi trong sân.

    Ô ô, chẳng lẽ muốn hắn tự xử sao, không cần a. Nam Cung Anh Sóc nhìn xuống hạ thân, khóc không ra nước mắt.

    “Du, mở cửa đi.” Ngoài cửa, Nam Cung Anh Sóc gõ gõ, nói.

    “Ngươi đi ngủ phòng khác đi, ta muốn ngủ.” bên trong truyền ra âm thanh lạnh lùng.

    “Du- -“

    Trong phòng không hề có tiếng động.

    Nam Cung Anh Sóc phẫn nộ rời đi.

    Nằm ở trên giường không có Du, Nam Cung Anh Sóc bị dục vọng cuốn thân, lăn qua lộn lại không ngủ được.

    Thật sự là ngăn không được, rốt cục tay run rẩy đưa xuống hạ thân. Một bên nhớ lại bộ dáng mê hoặc của Du, một bên bộ lộng.

    Di di, giống như có điểm nào đó không thích hợp. Nguy rồi! Nam Cung Anh Sóc giật mình một cái ngồi dậy, trầm mê trong ôn nhu khó gặp của Du, thế nhưng đem toàn bộ những điều không nên nói đều nói ra. Nghĩ như vậy, dục hỏa sớm tiêu hơn phân nửa.

    Nam Cung Anh Sóc một lần nữa trở lại Thiên Khinh cư, vòng qua vòng lại, phát hiện có một cái cửa sổ không đóng.

    Nhẹ nhàng đem cửa sổ đẩy ra một khe nhỏ, hướng vào trong nhìn nhìn, Du nghiêng người đưa lưng về phía hắn, không biết có phải đang ngủ không.

    Nam Cung Anh Sóc dược thân mà đi vào, thật cẩn thận đi vào bên giường, xốc chăn lên, oa đi vào.

    Vừa thở ra một hơi, Nam Cung Du xoay người, mắt lạnh theo dõi hắn.

    Nam Cung Anh Sóc bị y nhìn đến sợ hãi, chột dạ: “A, cái kia…Du…ta… Kỳ thật ta, không phảo, về cái chiếu thư cùng xuân dược…”

    Nói nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, Nam Cung Anh Sóc thấy Nam Cung Du ngày càng đen mặt, làm tốt công tác chuẩn bị mưa to gió lớn trước khi cơn bão đến.

    Ai ngờ, Nam Cung Du chỉ thản nhiên một câu ‘Ngủ’ liền không để ý đến hắn.

    Ách… đây là tình huống gì? Chẳng lẽ nói Du tha thứ cho hắn?

    Nam Cung Anh Sóc không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn ngủ ở một bên.

    *

    Ngày hôm sau.

    “Tiểu Sóc, đem qua ngủ ngon giấc không?”

    Sáng sớm, Bạch Nhược Phong cười tủm tỉm đến hỏi hắn.

    Nam Cung Anh Sóc ngáp một cái, mang mặt mệt mỏi, căm giận nói: “Bất hảo!”

    Hỗn đản, đều là do nhóm người kia làm hại.

    “Ha hả, xem ra công phu của tiểu Sóc còn chưa tới gia thôi.”

    “Bạch huynh, ngay cả ngươi cùng giễu cợt ta.” Nam Cung Anh Sóc ai oán nói.

    “Như thế nào hội đâu. Tiểu Sóc, hôm nay đến tìm ngươi là muốn cáo từ, gia phụ vừa mới gởi thư tới yêu cầu ta mau trở về.” Bạch Nhược Phong liễm đi tươi cười nghiêm mặt nói.

    “Một khi đã như vậy, ta cũng không cố níu kéo, Bạch huynh nhất lộ bình an.”

    Nam Cung Anh Sóc đưa Bạch Nhược Phong ra ngoài phủ, ôm quyền nói: “Bạch huynh, tái kiến.”

    “Cáo từ.” Tiếp nhận dây cương từ trong tay gia phó, thả người nhảy lên ngựa mà đi.

    Sau này còn gặp lại, Sóc vương gia.

    Thuộc truyện: Kiếm Cá Khất Cái Dưỡng