Lâm gia tam huynh đệ – Chương 8

    Thuộc truyện: Lâm gia tam huynh đệ

    Tùng Tử Hiên lái xe đến nhà tam huynh đệ.

    “Ta hiểu được, ta hiểu được lời nói của Lục Tiểu Mễ ! Là mụ mụ! Là mụ mụ bức Lâm Cố đi!”

    “Anh là ai?” Lâm Kì mở cửa.

    “Tôi là Tùng Tử Hiên, tôi đến tìm Lâm Cố.”

    “. . . . . . Lâm Cố không ở, cậu quay về đi.” Lâm Văn xuất hiện ở bên cạnh Lâm Kì.

    “Làm ơn, tôi thật sự tìm hắn có chuyện rất trọng yếu!” Tùng Tử Hiên sốt ruột.

    “Ta chỉ có thể đi gọi hắn xuống, hắn có nghe lời ngươi nói hay không thì phải do ngươi. Lâm Kì, chúng ta đi.” Lâm Văn đối trên lầu hô một tiếng:”Lâm Cố!”

    “Đại ca, có việc sao?” Lâm Cố mặc áo ngủ suy sụp suy sụp từ trên lầu đáp lại.

    “Có người tìm đệ.” Lâm Văn lôi Lâm Kì chạy lấy người.

    “Tùng Tử Hiên? !” Lâm Cố nhìn mọi nơi.

    “Lâm Cố. . . . . .” Tùng Tử Hiên ôm cổ Lâm Cố.

    “Anh buông!” Lâm Cố đẩy Tùng Tử Hiên ra.

    “Tôi không biết tại sao anh tìm được tôi, nhưng mà tôi không muốn ngày mai nhà của tôi biến thành đống đổ nát!” Lâm Cố không khống chế được.

    “Đã nói không cần lại đến tìm tôi ! Anh cút cho tôi a!”

    “Tôi biết, tôi biết là mẹ tôi bức anh! Lâm Cố tôi có thể với anh cùng một chỗ, tôi có thể không cần thứ gì hết. Tôi chỉ muốn với anh cùng một chỗ!” Tùng Tử Hiên bắt lấy bả vai Lâm Cố.

    “Anh có thể cái gì cũng không muốn, nhưng mà tôi không thể! Mẹ anh uy hiếp tôi nếu không tách ra. . . . . . Nàng sẽ mua hạ bệnh viện ta công tác, sau đó đem nó biến thành đống đổ nát!” Lâm Cố vô lực. . . . . .

    “Tôi mang anh đến mẹ tôi nói rõ ràng!” Tùng Tử Hiên lôi Lâm Cố đi.

    “Ai, thanh niên hiện tại khinh nhân.” Lâm Văn cảm thán.

    “Ai, Nhị ca hiện tại a.” Lâm Kì cảm thán.

    Đã tới nhà Tùng Anh….

    “Thiếu gia cậu không thể đi vào.” Người hầu ngăn trở.

    “Đừng ngăn cản ta!” Tùng Tử Hiên vọt vào.

    Tùng Anh ngồi ở trên ghế uống cafe.

    “Con đã đến rồi. . . . . .”

    “Mẹ! Mẹ tại sao muốn uy hiếp Lâm Cố!” Tùng Tử Hiên lần đầu tiên đối mụ mụ chính mình sinh khí.

    “Thật sự đã trưởng thành. . . . . . Đối mụ mụ chính mình loạn rống kêu bậy. . . . . .” Tùng Anh cảm thán.

    “Thỉnh thành toàn chúng ta!” Lâm Cố cố lấy dũng khí.

    “Có thể, chỉ cần đem vấn đề nối dõi tông đường giải quyết, cái gì cũng đều được.” Tùng Anh mỉm cười.

    “Thật sự?” Tùng Tử Hiên không thể tin được.

    “Thật sự, các ngươi đi về trước đi. Ta mệt rồi.” Tùng Anh hạ lệnh đuổi đi.

    “Dạ!” Tùng Tử Hiên hoan vui mừng hỉ lôi Lâm Cố đi.

    “Ai. . . . . .” Tùng Anh xoay người nhìn hoa viên đằng sau.

    “Nếu năm đó mụ mụ của ta cũng có thể văn minh như vậy. . . . . . Ta cùng Lâm Nguyệt sẽ không cần ra đi. . . . . .”

    “Lâm Cố, đến hôn nhẹ ~” ở trong xe. . . . . .

    “Chờ một chút.” Lâm Cố đưa thân thủ che miệng.

    “Làm sao vậy?” Tùng Tử Hiên khó chịu.

    “Anh không biết thành công nhanh như vậy . . . . . . Rất có cảm giác âm mưu sao?” Lâm Cố nói như thật.

    “Gì? Anh suy nghĩ nhiều rồi. Mẹ tôi rất giống chúng ta. Nàng lúc còn trẻ a. . . . . . balabala” Tùng Tử Hiên bắt đầu thuật lại chuyện Tùng Anh cùng Lâm Nguyệt.

    “Nguyên lai ngược như vậy a!” Lúc Lâm Cố cảm thán, Tùng Tử Hiên đã một ngụm hôn ở trên mặt Lâm Cố.

    “Chúng ta phải vĩnh viễn cùng một chỗ nga!” Tùng Tử Hiên hạnh phúc nói.

    “Ừ. Còn hơn này. . . . . . Chúng ta khi nào thì kết hôn a?” Lâm Cố cười tủm tỉm hỏi.

    “Anh muốn khi nào thì đều có thể ~”

    “Bằng không, chúng ta cùng đại ca tiểu tam cùng nhau đi!” Lâm Cố đề nghị.

    “Nhưng mà tính chất chúng ta vượt trội hơn bọn họ đi.” Tùng Tử Hiên suy tư.

    “Ai nói! Bọn họ cũng vậy a.”

    “Gì!”

    Một đôi này, cuối cùng viên mãn .

    Trăm nghìn cay đắng, rốt cục hạnh phúc!

    Thuộc truyện: Lâm gia tam huynh đệ