Home Đam Mỹ Lắng Nghe Tiếng Biển – Chương 29

    Lắng Nghe Tiếng Biển – Chương 29

    Thuộc truyện: Lắng Nghe Tiếng Biển

    Biệt thự nhà họ Mạc vô cùng yên tĩnh, Mạc Tử Hi trở về đã thấy Mạc Nghị và Vương Uyển Tuệ ngồi ngay ngắn trên sô pha, có vẻ như đang đợi cậu.

    Mạc Tử Hi biếng nhác ngồi xuống, hỏi Mạc Nghị: “Phí sức gọi tôi về làm gì?”

    Sắc mặt Mạc Nghị tối đen, có thể nhìn ra tâm trạng không tốt, ông trừng mắt nhìn Mạc Tử Hi: “Hôm nay đi đâu?”

    “Cha có quản được đâu.” Mạc Tử Hi tức giận nói.

    Mạc Nghị nghe xong tức đến nhíu mày, nhưng lại không thể phát tác, chỉ đành nhịn xuống hỏi tiếp: “Cha nghe nói con quen bạn trai ở trường?”

    Lúc này Mạc Tử Hi mới ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn Vương Uyển Tuệ một lượt rồi mới trả lời cha mình, nhưng vẫn là câu ấy, “Cha quản không được.”

    Mạc Nghị đập bàn đứng lên, ném một đống hình chụp về phía Mạc Tử Hi, tức giận nói: “Hôm nay cha không gọi về mày còn định giấu cha bao lâu nữa, mày yêu đương cha không phản đối, nhưng tìm một thằng con trai là sao, mày không cần mặt mũi nhưng cha cần!”

    Mạc Tử Hi nhìn mấy tấm hình, đều là cậu và Thẩm Bắc, có nắm tay, có ôm ấp, có sóng vai đi bên nhau, còn có cả hôn nhau, mặc dù là chụp trộm nhưng không tồi. Mạc Tử Hi nghiêm túc xem hình, nói với Mạc Nghị: “Chụp khá đó, mấy tấm này tôi giữ nhé.”

    Mạc Nghị bị chọc tức nghẹn họng, gân xanh nổi đầy trán, nhịn thật lâu mới thốt ra được một câu: “Rốt cuộc con muốn làm gì?”

    Mạc Tử Hi lại liếc mắt về phía Vương Uyển Tuệ, thản nhiên nói: “Bà dùng cách nào để mang thai?”

    Vương Uyển Tuệ cả kinh, “Sao con biết dì mang thai?” Bà ta mang thai chưa đến ba tháng, ngoại trừ Mạc Nghị và quản gia, không ai biết nữa.

    Mạc Tử Hi cười lạnh, “Nếu không phải tự mình mang thai, bà đâu dám không kiêng nể đối đầu với tôi, mấy tấm hình này hẳn đã chụp từ lâu rồi, chỉ là khi trước bà kiêng dè nên không dám đưa cho cha coi thôi.”

    Vương Uyển Tuệ bị sỉ nhục không nói nên lời, mặt mũi đỏ bừng, rên một tiếng rồi ngã xuống sô pha ôm bụng than đau.

    Mạc Nghị đau lòng không chịu được, vội vàng ngồi sát lại hỏi han, Mạc Tử Hi càng nhìn càng phiền lòng, định rời đi lại bị Mạc Nghị gọi lại, “Mau cắt đứt với người kia đừng, nếu không đừng trách cha không khách khí.”

    “Tôi lại muốn xem xem cha không khách khí thế nào.” Mạc Tử Hi nói.

    Mạc Nghị đập bàn cả giận nói: “Trong mắt mày còn có ông già này hay không, anh họ mày cũng vậy, cùng một loại đức hạnh, nháo loạn khiến cả nhà không yên, nhà họ Châu không có ai tốt đẹp.”

    Mạc Tử Hi nghe mấy lời này lập tức nổi giận, cậu xoay đầu đi từng bước đến trước mặt Mạc Nghị, lạnh lùng nói: “Nhà họ Châu tốt hay không tốt, cũng không đến phiên cha đánh giá!”

    Nói rồi xoay người rời khỏi nhà, Vương Uyển Tuệ phía sau vẫn còn đau đớn kêu to, Mạc Nghị vội vàng nói quản gia gọi xe cấp cứu.

    Căn nhà ngột ngạt xấu xa này, ở lại một giây thôi cậu cũng thấy ghê tởm.

    Mạc Tử Hi lái xe chạy một vòng, cậu không muốn về chỗ ở của mình, cũng không biết đi đâu, chậm rãi lượn lờ không mục đích, vậy mà bất giác lại lái đến bờ biển chỗ nhà Thẩm Bắc.

    Mạc Tử Hi đậu xe ven đường, ngẩn người nhìn nhà của Thẩm Bắc. Cửa sổ phòng bên phải ở lầu hai vẫn còn sáng đèn, mặc dù cách một lớp màn cửa không thấy rõ bên trong, nhưng trực giác nói với Mạc Tử Hi rằng đó là phòng của anh. Cậu im lặng ngắm nhìn, ô cửa sổ nho nhỏ, ánh đèn vàng tỏa sáng, tựa như vầng thái dương ấm áp, xua tan mây đen phiền muộn không vui cả tối hôm nay của cậu. Mạc Tử Hi biết rõ Vương Uyển Tuệ có thai sẽ bắt đầu đối phó với cậu, nhưng Mạc Tử Hi chưa từng sợ, cậu chỉ sợ liên lụy Thẩm Bắc mà thôi. Nhìn mấy bức hình hôm nay có thể thấy được Vương Uyển Tuệ đã chú ý đến cậu và Thẩm Bắc từ rất lâu rồi. Hôm nay bà ta không chiếm được lợi ích gì, khó đảm bảo ngày sau sẽ không xuống tay với Thẩm Bắc.

    Mạc Tử Hi siết chặt vô lăng, nếu bà ta dám làm gì Thẩm Bắc, cậu tuyệt đối sẽ không để yên.

    Trong đầu bất giác hiện lên nụ cười trong veo tươi tắn của Thẩm Bắc, nhớ nhung phút chốc tựa như sóng biển cuồn cuộn, cậu cầm điện thoại gọi cho anh.

    Người bên kia bắt máy rất nhanh, âm thanh thoải mái của Thẩm Bắc truyền đến, Mạc Tử Hi lại nhìn ô cửa sổ, tưởng tượng đến cảnh anh nằm dài trên giường nói chuyện với cậu.

    “Chưa ngủ sao?” Mạc Tử Hi hỏi.

    “Chưa đâu.” Thẩm Bắc đáp, “Hôm nay đột nhiên anh bị đưa đi, cũng không biết có chuyện gì, em vẫn lo lắng lại không dám gọi điện phiền anh.”

    “Không có gì đâu, đừng lo, mau đi ngủ đi.” Mạc Tử Hi nhìn thấy bóng dáng mơ hồ hiện lên sau ô cửa, hận không thể lập tức chạy đến đập cửa, ôm lấy anh vào lòng. Nhưng Mạc Tử Hi biết Thẩm Bắc vẫn luôn không thích người khác quấy rầy người nhà anh, nên chỉ đành áp chế nỗi nhớ nhung xuống.

    “Không có gì thì tốt rồi, anh cũng ngủ sớm đi.” Tiếng ngáp nho nhỏ của Thẩm Bắc vang lên trong điện thoại.

    “Thẩm Bắc.” Mạc Tử Hi đột nhiên trầm giọng gọi tên anh.

    “Sao thế?”

    “Anh muốn ôm em.”

    “……”

    Bên kia điện thoại đột nhiên không có ai hồi đáp, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Thẩm Bắc, dường như Mạc Tử Hi có thể thông qua điện thoại cảm nhận được gương mặt đỏ bừng của anh, thời gian chợt trở nên ám muội mà yên tĩnh chảy trôi, một hồi sau mới nghe thấy âm thanh của Thẩm Bắc.

    Anh nói: “Em cũng vậy.”

    Mạc Tử Hi thỏa mãn thấp giọng cười, dịu dàng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

    “Ngủ ngon.” Thẩm Bắc cười nói, giọng điệu cũng thật dịu dàng.

    Cúp điện thoại rồi, Thẩm Bắc tắt đèn nhìn lên trần nhà trong bóng tối, nét ưu sầu lại hiện lên. Vốn dĩ hôm nay xem bộ phim kia xong tâm tình anh đã không tốt, sau đó chẳng hiểu sao Mạc Tử Hi lại bị gọi về, càng khiến anh lo lắng không yên. Cuộc điện thoại của Mạc Tử Hi vừa nãy lại đè thêm một tảng đá xuống lòng anh, mặc dù cậu nói không sao, thế nhưng Thẩm Bắc vẫn cảm nhận được sự khó chịu của cậu. Anh không biết nhà Mạc Tử Hi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Mạc Tử Hi không nói, anh cũng sẽ không hỏi.

    Anh mơ hồ cảm giác được sẽ có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người.

    Cảm giác vô lực sâu sắc khiến Thẩm Bắc trằn trọc thật lâu, mà Mạc Tử Hi ở trong xe cũng tâm sự trùng trùng như anh. Cậu nhìn ô cửa đã tắt đèn thêm một lúc nữa rồi mới lái xe đi. Lúc về đến nhà khó có dịp mà đi vuốt ve A Bái. A Bái đang nằm mộng đẹp bị đánh thức, tức giận giãy dụa trong lòng Mạc Tử Hi, thế mà cậu cũng không đánh nó.

    Sau đó hai người cũng không nhắc gì về chuyện hôm ấy nữa, cũng không có dịp để nhắc. Sau lần thi thử thứ ba, bọn họ được thông báo phải điền đơn nguyện vọng, thời gian thi đại học chỉ còn ba tháng nữa.

    Kết quả lần thi thử thứ ba của Thẩm Bắc và Mạc Tử Hi đều không tệ, muốn vào đại học B vẫn dư dả. Nhưng khi Mạc Tử Hi cầm phiếu nguyện vọng của Thẩm Bắc lên lại ngẩn cả người, tất cả các nguyện vọng anh đều ghi tên đại học ở địa phương.

    Mạc Tử Hi không hiểu, cậu không muốn ở lại thành phố này, vẫn nghĩ Thẩm Bắc cũng giống như mình.

    “Này là sao đây?” Mạc Tử Hi hỏi.

    “Em không thể đi học ở vùng khác, cũng không thể vào sâu trong đất liền.” Thẩm Bắc nói.

    “Tại sao?” Mạc Tử Hi không nghĩ ra, cậu thật sự không muốn ở lại đây. Thứ nhất sợ rằng Vương Uyển Tuệ sẽ gây bất lợi cho Thẩm Bắc, thứ hai tập đoàn nhà họ Mạc cũng có chi nhánh ở thành phố B, bên đó lại không có mấy chuyện lộn xộn như bên đây, Mạc Tử Hi muốn ra tay từng bước nắm giữ nhà họ Mạc từ phía đó, lại không nghĩ đến vấn đề ở Thẩm Bắc.

    “Em…” Thẩm Bắc có chút do dự, “Ông bà Văn lớn tuổi rồi, em muốn ở lại chăm sóc bọn họ.”

    Chủ yếu là em không thể rời khỏi biển. Đương nhiên câu này anh không thể nói ra.

    Mạc Tử Hi nhìn Thẩm Bắc một hồi rồi thả đơn điền nguyện vọng của anh xuống, xoay người xé đơn của mình, lại hỏi xin bạn học một tờ đơn mới, sao chép lại nguyện vọng của Thẩm Bắc.

    Thẩm Bắc há miệng định nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói nên lời. Mặc dù chỉ là một lần thi thử, nhưng ý muốn ở bên cạnh anh của Mạc Tử Hi lại không phải giả.

    Lý do anh nói, đương nhiên Mạc Tử Hi không hoàn toàn tin tưởng, thế nhưng cậu lại không nhiều lời, không do dự về lựa chọn của bản thân. Thẩm Bắc vô cùng cảm động, nhưng nỗi sợ hãi về tương lai lại nhiều thêm một tầng.

    Buổi tối sau ngày điền đơn, anh họ Chu Thanh Lương gọi điện cho Mạc Tử Hi. Chu Thanh Lương là con trai một của cậu Mạc Tử Hi, lúc nhỏ hay chơi cùng nhau. Sau khi mẹ cậu qua đời, nhà cậu cũng vì lý do công việc mà chuyển nhà, cả hai nhà cách nhau rất xa, trừ dịp lễ tết ngày thường hầu như không liên hệ gì, anh họ cũng chỉ thỉnh thoảng nói vài câu trên mạng với cậu mà thôi.

    Người anh họ này, cũng là nhân vật khiến người khác không bớt lo giống Mạc Tử Hi từ trong miệng Mạc Nghị.

    Sau khi bắt điện thoại, hai bên hàn huyên vài câu, Chu Thanh Lương lại hỏi thăm thành tích lần thi thử thứ ba, sau khi biết cũng rất vui vẻ, thuận miệng hỏi: “Định thi đại học nào ở thành phố B? Đại học B không tệ, không thì đại học Z, làm học đệ của anh thấy sao?”

    “Em định thi vào trường ở đây.” Mạc Tử Hi nói.

    Chu Thanh Lương nghe xong cũng ngây ngẩn, “Tại sao? Em vẫn luôn muốn đến thành phố B mà, em còn muốn ngốc ở chỗ đó tiếp sao?”

    Mạc Tử Hi cũng không trả lời mà đổi đề tài, “Nghe nói gần đây yêu đương rồi?”

    Chu Thanh Lương ở phía bên kia cười nhẹ, “Thật là, hóng chuyện không phân biệt tuổi tác, anh thấy chuyện em nghe được không chỉ có vậy nhỉ, không sai, anh thích một người con trai.”

    “Từ khi nào?”

    “Không rõ nữa, có thể đã thích từ sớm rồi, chỉ là bây giờ mới phát hiện. Ê không phải đang nói chuyện của em sao, đừng có đổi đề tài, nói đi, lý do gì ở lại.”

    “Nếu người con trai anh thích không muốn ở thành phố B, vậy anh đến đó một mình hay ở lại cùng cậu ấy?”

    Đầu kia điện thoại im lặng vài giây, Chu Thanh Lương mới bật cười, “Hiểu rồi, thằng nhóc này, lần sau dẫn cậu ấy đến thành phố B chơi, để anh xem thử thần thánh phương nào khiến em ngoan ngoãn như vậy.”

    Thuộc truyện: Lắng Nghe Tiếng Biển