Lãnh cung – Chương 11-14

    Thuộc truyện: Lãnh cung

    Chương 11

    Cùng Vô Dạng ngồi tên một chiếc bàn tròn ăn cơm.

    Tuy rằng rời khỏi lãnh cung cũng đã vài ngày, nhưng cảm tình nồng nhiệt đối với thực phẩm nhiều dầu mỡ lại càng ngày càng tăng, cho nên khi nhìn thấy một đĩa gà xé sợi thập cẩm và một mâm yến sào hầm thịt vịt nóng hầm hập, màu sắc hương vị hài hòa được bưng lên, ta cảm thấy nước mắt cảm động trong mắt và nước miếng trong miệng đều đã muốn trào ra.

    Ta phải động đũa rồi a! Ta khoái hoạt lắc lư đầu.

    Khi đang chuẩn bị đại động đôi đũa, Vô Dạng lại đột nhiên đảo đảo mắt châu hướng nhìn ta, ta nhìn đôi đũa ngọc đã với tới mâm yến xào của mình, cầu xin nhìn hắn.

    Hắn lại không dung không thứ hướng về ta đảo đảo mắt châu, ta mở lớn mắt rơm rớm nước nhìn hắn, trong khóe mắt bao hàm lệ thủy, nhưng đũa ngọc vẫn bướng bỉnh đặt tại không trung.

    Lần này, hắn không những chuyển chuyển mắt châu mà còn nhe răng trợn mắt hướng về ta, khiến ta sợ đến mức đặt đũa về lại trong chén, cái chén cũng không tự chủ mà lay động rồi lăn ra đất.

    Lại nhìn một cái về món gà sợi vịt sợi đáng yêu của ta, lại nhìn một cái về biểu tình thâm thúy nghiêm túc của Vô Dạng , ta cuối cùng “oa” một tiếng, nhanh lẹ chạy lại nắm lấy cái khăn mà tùy thị mang theo bịt chặt miệng, làm bộ dáng như đang muốn ói.

    Muốn hỏi nguyên do tỉ mỉ đầu đuôi của chuyện này sao, tự nhiên là phải quay về tường thuật lại cái ngày mà Trịnh Vô Dạng khuyên ta ra khỏi lãnh cung.

    “Ngươi chính là tín nhiệm cái tên Liễu Toái Ngọc đó như thế, nói với y mà không chịu nói với ta?” Nghe chân tướng mà Trịnh Vô Dạng nói rồi, trong lòng ta không biết là tư vị gì.

    “Ai, đây là những chuyện loạn đảng của cung đình, ta sợ ngươi biết rồi lại càng không yên tâm thôi.”

    “Vậy____ ngươi thích không?” Ta bỉu môi, ủy khuất giống như một cô vợ trẻ.

    “Nói chuyện vô căn cứ!”

    Vô Dạng gấp đến nặng nề vỗ vào khoang cửa sổ, lớn tiếng nói: “Ta nhiều năm nay trong lòng chỉ có một mình Phong ngươi thôi……”

    “Phong, bảo bảo ngoan, mở cửa ra được không?”

    “Vậy____ vậy Liễu Toái Ngọc đó thích ai vậy?” Ta không an tâm hỏi.

    “Ta sao biết được chứ? !” Vô Dạng có chút không nhẫn nại nói, “Để ta ôm ôm ngươi được không, Phong? Hiện tại ta lại là hoàng đế rồi, ngươi lại là Hoàng hậu rồi, không ai lại dám ức hiếp ngươi nữa rồi!”

    “Liễu Toái Ngọc đó hiện tại chắn là đã trở thành khai quốc công thần của ngươi rồi đi, ngươi phong cho y chức quan gì?” Ta có chút như đang tự lẩm bẩm hỏi.

    “Không, y cũng bị lưu đày rồi!”

    “Cái gì? !” Ta kinh ngạc hô lớn, đưa đầu ra chỗ lỗ thủng đó thám thính, vừa khéo dụng phải bờ môi ướt át của Trịnh Vô Dạng.

    “Y nói y muốn cùng chịu chung tất cả với Hàn Vĩnh Thuận, cho dù Hàn Vĩnh Thuận không nguyện ý, đá y đánh y giết y, y cũng quyết định theo……”

    Ta vừa nghe, trong lòng cười thầm, đồng thời lại có một loại cảm động, tùy tiện mở miệng hỏi: “Nếu như ta cả cuộc đời cũng không thể không bị nhốt ở trong này, vậy ngươi sẽ làm thế nào?”

    “Ha ha, đang nhiên cũng ở đây luôn.”

    Vô Dạng cười lớn lên.

    Cửa vừa mở ra, hắn giống như ác lang nhìn thấy dê con mà bổ nhào lên người ta, cũng học theo ta mà hung hăng cắn lên chóp mũi ta một phát, trong miệng thầm thì: “Ngươi có biết ta lo lắng thế nào hay không? Nếu như lần này ta không thể trở lại, có lẽ thật sự là thiên nhân vĩnh cách đó…….”

    Ta nhất thời cảm thấy thương cảm, chặt chẽ ôm lấy tấm lưng rắn chắc của hắn, nghẹn ngào nói:

    “Lần sau ngươi có “âm mưu” gì cũng đều phải nói với ta nga, ta cũng muốn tham gia!”

    Đột nhiên, đầu của hắn lập tức ngẩng lên, bộ dáng u sầu cũng tiêu thất vô tung, mà thay vào đó là một bộ dáng hồ ly khôn khéo giảo hoạt mà ta đã hằng ngày quen thuộc, ta không kìm được cảm thấy một trận âm hàn.

    “Ngươi hiện tại liền có thể a!” Hắn lộ ra nụ cười gian tà.

    “Cái…… cái gì?” Ta cảm thấy được bản thân lại mất đi quyền khống chế.

    “Một tuần sau khi ngươi ra khỏi lãnh cung, ngươi phải làm bộ như ngày ngày đều muốn ói.”

    “A?” Ta cảm thấy vô cùng kỳ dị.

    “Sau đó, một tháng sau, trong y phục của ngươi phải nhét vào một cái gối bông nhỏ.”

    “Sau đó, mỗi một tháng sau đều phải nhồi cho cái gối bông to hơn một chút.”

    “Bảy tháng sau, phải đổi sang một cái gối bông to nhất.”

    “Sau đó, ngươi liền phải làm tốt chuẩn bị sinh đẻ lâm bồn.”

    “Sinh đẻ…… lâm bồn…….” Ta ngây ngô lập lại, “Ta là nam nhân, không phải chỉ có ta biết, mà ngươi cũng biết a!”

    “Ta biết, cho nên nói đây là âm mưu a.” Vô Dạng đắc ý cười nói, “Để tránh tương lại những đại thần trong triều sẽ lại không vừa lòng với ngươi.”

    “Vậy còn hài tử……”

    “Kiếm một đứa cho đủ thôi, đây quá đơn giản rồi.”

    “Nhưng nó không phải là của ngươi……”

    “Không sao hết, ta có ngươi là đủ rồi……”

    “Vô Dạng…….” Ta cảm động đến nước mắt đều chảy xuống hết.

    “Ta còn phải nạp thật nhiều phi tử…….” Vô Dạng tiếp tục nhẹ nhàng nói.

    Cái gì? ! Nước mắt của ta nhất thời thu hết lại.

    “Yên tâm, bọn họ đều là nam hết, hơn nữa bọn họ ban ngày chỉ thỉnh thoảng trang điểm một chút, lộ mặt chơi thôi, đến tối thì đều ẩn nấp trong phủ trạch của các đại thần của ta để dọ thám tin tức của chúng, phòng ngừa chúng lại có lòng mưu đồ.”

    (Đây là phạm tội rình mò đời tư của người khác đó.

    Đi! Ở đây là cổ đại! Hoàng đế lớn nhất!)

    “Cũng có nghĩa là bọn họ đều là mật thám của ngươi rồi?” Ta ngây ngô hỏi.

    “Ân.” Trịnh Vô Dạng bộ dáng tràn đầy tự tin, cười nói:

    “Tiếp theo đó, chỉ còn chờ xem biểu hiện “hoài thai” của Phong ngươi thôi đó.”

    “Ha ha ha ha……” Trong lãnh cung lại truyền ra một tràn cười, nhưng lần này, bất giác lại khiến người ta liên tưởng đến một ác quỷ đáng sợ……..

    Chương 12: Phiên ngoại.

    Ta nằm ngửa trên một bãi cỏ um tùm, mà giờ này khắc này, cách một lớp tường đất khá mỏng, ở đấy đang có một con “đại hỏa long” ngủ ngáy, nghĩ thử xem hôm nay hắn phát hỏa cũng phát đến rất mệt rồi đi, huống hồ khi ta nhìn thấy hắn, hắn đã muốn trưng ra hai cái “mắt gấu mèo” rồi a.

    Đây cũng khó trách, giả sử thử đặt mình vào trong hoàn cảnh của người ta mà nghĩ thử xem: Khi ngươi mở cửa nhà mình ra, dưới ánh sáng sao mỹ lệ, nhìn thấy lại là cái người mà ngươi đã từng yêu đến khắc cốt, hiện tại lại là kẻ phản bội mà ngươi hận tận xương tủy lần nữa xuất hiện trước mặt ngươi, hơn nữa còn là một bộ dáng cười cợt nhã, ngươi sẽ có cảm tưởng gì? Đương nhiên là phẫn nộ cực điểm, không cần phải đoán, chính là đem hắn ném ra ngoài cửa.

    Mà hắn a, lại càng quá đáng, vứt ta cô độc một mình trong trời đêm mùa thu mát lạnh, lắng nghe tiếng gió thổi u u, tiếng “xào xạt xào xạt” của cỏ hoang, thậm chí còn có thanh âm của dã thú….. bản thân thì lại thổi đèn chui vào chăn, đánh một giấc thật sướng.

    Đừng a! Người ta tuy không phải là mỹ nữ, cũng có thể coi đã đạt được hàng mỹ nam chứ! Huống hồ, trước đây ta không phải là người mà ngươi luôn luôn xem thành “tâm can bảo bối” mà thương sao? Ngươi sao lại nhẫn tâm để ta giống như cô hồn dã quỹ a, khiến ta cô độc bồi hồi bên ngoài rừng hoang sơn dã này? Cho dù ta là cao thủ kiếm khách, nhưng hiện tại trên người ta chỉ có một cái bao rách nát thôi! Hâng, đạo cao một tấc, ma cao một trượng! Hôm nay, ta phải quấy nhiễu giấc mộng đẹp của ngươi, cho đến khi ngươi cho ta vào mới thôi.

    Thế là, ta lớn tiếng kêu rên:

    “Thuận, mở cửa a, ngươi sao lại có thể không cần ta chứ? ! Ta lớn lên xinh đẹp thế này, động nhân thế này, chân ngọc dài dài, tấm lưng tinh tế, mái tóc đen nhánh đen nhánh, đôi mắt rất to rất to, ngươi còn nói giống như bên trong có dòng điện, còn nữa, còn có cái này……” Nói đến đây, ta cố ý nuốt một ngụm nước miếng, “Ngươi nói phấn phấn này nộn nộn này, rất đẹp nè……”

    Quả nhiên, không ngoài dự liệu của ta, không được bao lâu, hắn đã thắp đèn lên rồi, cửa đã mở ra rồi, hắn lập tức xông ra, lại lập tức túm ta đem vào nhà. Cánh tay mạnh mẽ đó, khiến ngay cả tay ta cũng bị hắn nắm đau nha.

    Sau đó, hắn trực tiếp giống như đang gặm xương mà cắn một lượt khắp lồng ngực của ta, rồi dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, căm hận mà vứt ta ở trên đám cỏ khô, lại từ trong phòng lấy ra tắm chăn duy nhất của hắn, phủ đầu phủ mặt mà ném xuống, rồi xoay người, cái gì cũng không nói, chỉ là đi vào trong phòng.

    Lúc này, cái đầu não nhỏ bé của ta mới oan uổng từ trong ổ chăn thò ra, trong lòng lại âm thầm cười:

    Đợi đi, Hàn Vĩnh Thuận, không qua vài ngày, ngươi sẽ hoàn toàn rơi vào bẫy thôi! Đến lúc đó, ta cũng nhất định sẽ nói ra lời mà ta vẫn luôn nghẹn trong họng từ rất lâu rồi:

    “Ta thích ngươi!”

    Chương 13: Phiên ngoại

    “Ngươi đang làm cái gì! !”

    Một tiếng gầm phẫn nộ dọa ta trong mộng hồn chạy tán loạn bốn phía, ta kinh hoảng mở mắt ra, nhìn thấy một đầu tóc đen bóng lóng thiệt bự, tiếp đó, lại phát hiện nửa người trên của bản thân đang áp lên trên cổ của một người khác, hai đùi nhỏ co ro chính là đang chạm vào bộ vị quan trọng nhất trong toàn thân người đó.

    “A!” Ta kinh hô một tiếng, trong nháy mắt sử ra bản lĩnh lớn nhất là khinh công____ lập tức nhảy ra ngoài màn giường, hai tay bám ngược trên tường.

    Thuận ngồi ở bên giường dùng một nhãn thần nghiêm khắc sắc bén trừng ta, lạnh lùng nói:

    “Ngươi lại mộng du sao, hơn nữa còn mặc nội y của nữ nhân.”

    Ta cuối đầu nhìn thử, quả nhiên y siêm mở ra để lộ cái yếm của nữ nhân hoa văn phức tạp, màu sắc tiên diễm, ta lập tức đỏ mặt.

    Hàn Vĩnh Thuận này, thật sự là, sao lại nói mấy lời không nên nói đó chứ! Ta không phải chính là vì muốn giành lại lòng của ngươi sao, mới không thể không cố gắng phối hợp với sở thích xấu xa của ngươi, mặc lên cái yếm phàm tục đến không chịu nổi này sao?

    Nhớ lại năm đó, khi ta ở trong cung làm mật thám và thích khách đệ nhất, ai dám nói với ta một câu “xinh đẹp”, ta tất sẽ khiến cho hắn biến thành “thiên hạ đệ nhất xấu xí”, huống hồ, ban đầu ngươi còn không phải ngày ngày đều nài nỉ ta mặc nữ trang sao!

    Ta biết ngươi còn hận ta, ta không nên dụng kế khiến ngươi không còn thế lực, không còn tiền, không còn nhà, khiến nữ nhi bảo bối của ngươi còn bị giam lỏng trong kinh, khiến ngươi lại bị bức đi lưu vong ở đây, trải qua những ngày cực khổ mà trước nay chưa từng có, nhưng ta cũng không có biện pháp a, nhận lộc của người, thì phải trung thành với người, hơn nữa ta làm sao có thể bội phản hoàng đế đã từng cứu ta dưới đao kiếm chứ?

    Nhưng mà, không quan hệ, ta lại trở về rồi, hiện tại lại lần nữa trở lại bên cạnh ngươi, chỉ cần ngươi lại một lần nữa ngoan ngoãn yêu ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Cho nên, tất cả đều cần phải từ từ, đầu tiên để ta làm cái bóng của ngươi, tiếp đến làm ấm giường, sau đó sẽ cách không xa với vụ khanh khanh a, ha ha ha ha……..!

    (Vụ khanh khanh: là thương yêu chiều chuộng)

    Ta nghe thấy âm thanh bụng ngươi kêu cô cô nha, bởi vì ta đã là cái bóng của ngươi, vì thế ta cũng đói rồi, ta chớp mắt nhìn nhìn ngươi, ngươi lại nghênh ngang thong thả ra ngoài, thế là ta cũng đi theo sau lưng ngươi. Ngươi ngồi xuống, ta cũng ngồi xuống.

    “Thuận ca……..” Một cô nương thôn quê yêu kiều nỉ non xa lạ chạy về phía ngươi, cánh tay đang ôm một hợp thức ăn dài dài, đây biểu thị chủ nhân của cái bóng là ta phi thường có duyên với nữ nhân.

    Cho nên, ngay tại thời điểm nữ hài đó vấp phải cục đá muốn ngã lăn ra, ta liền nhảy lên trước, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, thương hương tiếc ngọc nói:

    “Tiểu thư, nàng không sao chứ? Tiểu sinh thất lễ rồi.”

    Trong nháy mắt, xuân tình ám động, vị cô nương đó xấu hổ đến mặt đỏ như hoa đào.

    Sự thật chứng minh ta cùng chủ nhân của ta đều có mị lực dồi dào như nhau, bởi vì đa số mỹ vị trong hộp thức ăn đó đều cho ta tận tình hưởng dụng, gương mặt tươi cười của nữ hài cũng tận tình vì ta mà nở rộ, chỉ còn sót lại một người bị bỏ rơi một bên đang đỏ con mắt thỏ, mà bước thứ hai trong kế hoạch của ta cũng lập tức tiến gần.

    Hàn Vĩnh Thuận, ngươi đợi di, ngươi vĩnh viễn cũng không đấu lại ta đâu! !

    Chương 14: Phiên ngoại.

    “Hôm nay, ta muốn đi____ cầu____ hôn.”

    “Ta biết rồi____ ngươi đã nói lần thứ ba rồi!”

    Một sớm thanh minh, người đó nghiêm túc cẩn trọng ngồi ở bên giường, hai mắt trừng hệt như cái chuông đồng, ta không kiên nhẫn xoay người trên chiếc giường gỗ nhỏ của hắn, lười biếng trả lời.

    “Ngươi không đi sao?” Hắn mắt long lanh nhìn ta, ai, hắn cũng thật đáng thương! Từ ngày đầu tiên làm “đại hỏa long” đã lạc bước đến thành con chuột bạch hôm nay, nhân sinh chênh lệch cũng thật lớn a!

    “Không____ ta còn đợi Tiểu Điệp cô nương đưa đồ ăn sáng tới!”

    “Ngươi không muốn biết là cô nương nhà nào sao?” Thanh âm của hắn nghe đã càng lúc càng rõ ràng đáng thương vô cùng.

    Hâng, không phải chính là cái đứa quê mùa hoàng mao nha đầu tên là Tiểu Hoa vô luận ta quấy nhiễu thế nào lại chỉ quấn quit lấy ngươi, chỉ làm cơm cho ngươi, còn nuôi một con chó sao! Đây có đáng có bổn đại thiếu gia phải đi coi không? !

    Ta tùy tiện ngay cả đầu cũng nhét vào trong ổ chăn của Hàn Vĩnh Thuận, sau đó ngửi rồi ngửi, hửi rồi hửi, ân, vị đạo của hắn vẫn thơm như thế!

    Hắn đại khái lại ngồi bên cạnh ta một lát, cho đến khi ta cố ý ngáy lên thật to, mới lặng lẽ rời đi. Trong thoáng chốc, ta nhảy như bay ra khỏi ổ chăn, như chớp điện xông đến cửa phòng, lặng lẽ chú mục đên chiếc bóng cô thân đang dần dần đi xa, trong lòng có chút oán trách: Thật sự là! Không biết ta trước giờ ngủ không bao giờ ngáy sao?

    Bỏ đi, tha thứ cho hắn, bắt đầu hành động thôi! Ta hung ác bổ nhào về tầng thấp nhất của đám cỏ khô___ ở đó ta cất giấu bao đồ rách của ta, trong bao đồ cất trữ tam đại pháp bảo của ta. Thế nào, ngươi muốn xem? Đừng gấp, tiếp theo, ta sẽ từng cái từng cái triễn lãm mà.

    Ngay lúc ta khí thế bừng bừng tiến gần tới căn nhà đất nhỏ của vị hôn thê thôn quê của Hàn Vĩnh Thuận, ta dám phát thệ, ta trang điểm đến khuynh quốc khuynh thành thế này, tuyệt đối là dùng dao giết trâu để mổ gà____Tài năng lớn mà phải sử ra ở đây, chỉ khuynh đảo được người trong nhà. Không chỉ, tất cả thanh niên nam tử tại đương trường mắt đều nhìn thẳng, mà ngay cả lão công công rảu dài niên kỷ đã lớn cũng nhìn đến mắt hoa thần chuyển, mà vị nữ chủ nhân duy nhất đó____Tiểu Hoa đáng thương, quả nhiên nàng đã cài hoa đầy đầu, nhưng lại làm sao có thể so với trâm hoa kim ngọc, áo hồng váy sen của ta đây?

    “Thuận……” Ta múa ống tay áo, đi thẳng về phía người đã sớm hóa đá kia, thuận tiện còn chớp chớp đôi mắt hoa đào với hắn, thế nào, ngươi không nhớ được sao? Chiếc siêm y này là thuở ban đầu khi ta trà trộn vào trong gánh múa đánh đàn cho ngươi lúc ấy đã mặc đó, đêm đó xảy ra đêm đầu tiên của chúng ta, ngươi không thể ăn xong rồi quên đi nga!

    Ta giống như con bạch tuột bám lên toàn thân thể của ngươi, yểu điệu thỏ thẻ: “Ngươi muốn nạp thiếp, ta không phản đối, nhưng nàng là bé gái nha!”

    Một lời phát ra, mọi người mới vừa từ trong mỹ mạo của ta chậm rãi tỉnh lại đã càng thêm kinh hãi.

    “Ngươi____ ngươi là có ý gì?” Lúc này, Tiểu Hoa đã nhảy ra, hai mắt đầy khí thế lão đại.

    Ta chặt chẽ ôm Thuận của ta, liếc mắt trắng dã nhìn nữ nhân, không vui không tốt nói:

    “Không nhìn thấy sao, ta là chính thê của hắn!”

    “Ngươi……. Ngươi gạt người! !” Tiểu Hoa tức đến mặt đỏ bừng, lại run rẩy không chuẩn xác chỉ về hướng Hàn Vĩnh Thuận hỏi: “Đây là thật sao?”

    Thuận ở cạnh bên không nói gì, đột nhiên bắt lấy cánh tay ta chạy ra khỏi nhà, cho đến khi về đền trước cửa nhà, mới để cho ta kịp thở dốc:

    “Ngươi làm cái gì? !”

    Hôm nay hắn có đủ hãnh diện rồi a, một nam một nữ vì hắn mà tranh giành ghen tuông, hắn còn không thõa mãn sao?

    Ta đang bất bình nghĩ, hắn lại lập tức đẩy ngã ta xuống trên đống cỏ, tựa như con lang đói hung hăng trừng trừng nhìn vào đôi mắt không hiểu của ta, trầm nặng nói:

    “Đây là ngươi tự tìm đấy, vừa rồi ngươi dựa vào ta quá chặt rồi…….”

    Kế hoạch làm ấm giường cuối cùng cũng mỹ mãn hoàn tất, ta bắt đầu dùng ánh mắt thâm tình ngưng trọng nhìn Thuận, dùng ngón tay nóng bỏng của ta chậm rãi vẽ theo đường nét toàn thân đang đổ mồ hôi của hắn.

    “Thuận……” Ta phát ra âm thanh nhão nhét.

    “Ân?”

    “Ngươi còn thích ta sao?”

    Ta cảm thấy thân thể cửa hắn động một lát, lại không có trả lời.

    Ta vội vàng thân tình vươn dài cổ ra, tặng cho hắn một nụ hôn thơm thơm, còn đặt mũi lên trên mặt hắn, nhẹ nhàng thở ra chút khí, dịu dàng thúc giục:

    “Ngươi nói nhanh đi!”

    “Ta sẽ không yêu ngươi nữa đâu…..” Hắn sâu thẳm nói.

    Trong lòng ta phát lạnh, cả cái đầu từ trên mặt hắn trượt xuống.

    “Trừ khi____ về sau ngươi đều nghe lời ta.” Hắn xiết chặt lấy cằm của ta.

    Vừa nghe lời đó, trong lòng ta nhất thời như nở hoa, vội vàng sủng nhược đáp ứng:

    “Được, được, được, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này đi.”

    “Đây thì không thể!” Hắn khổ não lắc đầu, “Ta cả cuộc đời này đều phải lưu vong ở đây.”

    “Hi, trong gói đồ của ta đã có lệnh đặc xá của hoàng đế rồi, chúng ta có thể đi đến bất cứ nơi nào trừ kinh thành ra.”

    “Cái gì?” Hàn Vĩnh Thuận kinh ngạc, “Vậy ta không có lộ phí đi đường……”

    “Không sao hết, trong gói đồ của ta có trang bị toàn bộ gia sản trong nhà, đủ cho chúng ta mua nhà mua đất rồi.”

    “Nếu như ta nói ta không muốn ly khai thì sao?”

    Thuận hung tợn trừng mắt nhìn ta, “Ngươi vừa rồi đã nói cái gì cũng đều nghe lời ta mà?”

    Ta ngoan ngoãn gật đầu, đáp lời:

    “Chỉ là………”

    “Cái gì?”

    “Bởi vì ta đã bảo hảo hữu đi cứu nữ nhi bảo bối bị giam lỏng của ngươi, nàng nhìn thấy ta thì liền đối với ta nhất kiến khuynh tâm, một đường cứ nháo không phải ta thì không được, không phải ta thì không gả……. ta đã gửi gắm nàng cho bằng hữu, không dễ dàng gì mới chạy được đến chỗ này, ta phỏng chừng, chắc không quá hôm nay thì nàng sẽ chạy được đến đây rồi…… Ngươi còn muốn ở lại chỗ này sao?”

    ……..

    ……….

    “Ngươi_____ gói đồ của ngươi ở đâu?” Rất lâu, hắn nói được một câu như thế.

    “Làm gì?” Ta hỏi.

    “Đương nhiên là chuẩn bị xuất phát rồi!” Hắn liếc ta một cái, “Sao rồi, ngươi không muốn nghe lời ta sao?”

    “Nghe! Nghe! Nghe!” Ta vui mừng ôm Thuận của ta, “Lời của Thuận, ta thích nghe nhất!”

    Từ đó, cuộc sống lưu vong hạnh phúc của Toái Ngọc đã kết thúc, cuộc sống lang thang hạnh phúc lại oanh oanh liệt liệt bắt đầu.

    Thuộc truyện: Lãnh cung