Lão bà nô – Chương 3

    Thuộc truyện: Lão bà nô

    “Tiểu vương gia, ta muốn đi ngủ, thỉnh ngài cứ tiếp tục ngắm hoa ngắm trăng đi.” Khóe miệng Ly Lạc lại lộ ra một nụ cười, sau đó xoay người đi thẳng, trong lòng thở ra một hơi, thầm nghĩ xem ra hiệu quả không tồi, ít nhất Chiếu nhi lúc nãy cũng đã nhìn mình không chớp mắt.

    Song Ly Lạc không nghĩ đến, hiệu quả của trận múa kiếm so với tưởng tượng của y còn tốt hơn nhiều, cũng bởi vì y xoay người sang chỗ khác, cho nên không phát hiện Hiên Viên Chiếu phía sau cơ hồ lập tức hai mắt sáng lên, nước miếng suýt nữa từ trong miệng chảy xuống.

    “A a a a…” Hắn hưng phấn ở dưới tàng cây hạnh liên tiếp phát ra những tiếng cười cố nén. Hắn vốn muốn mua Ly Lạc về để trút giận, không nghĩ tới y còn xinh đẹp như vậy, ha ha ha, nếu như bình thường dung mạo y chỉ có thể tính là trên trung bình, khi đứng múa kiếm giữa nguyệt hoa lại đẹp đến giật mình.

    “Ta muốn lấy y làm thiếp, hắc hắc, đến lúc đó sẽ đem y đặt ở trên giường làm chuyện trong cấm thư cùng xuân cung. Không sai, khiến cho y trở thành thiếp của ta, tuân thủ tam tòng tứ đức, đây mới là biện pháp làm cho y cúi đầu hay nhất.”

    Hiên Viên Chiếu ở trong lòng tìm cớ, cố quên rằng thật ra sâu trong nội tâm hắn đối với Ly Lạc chính là khát vọng. Hắn phải làm như vậy, vì với một người hết lần này đến lần khác làm mình mất mặt, hắn lại nói nhị kiến chung tình thì mặt mũi còn biết để đâu a.

    Ngơ ngẩn dưới ánh trăng sáng, trong đầu phảng phất vẫn là bóng dáng tiêu sái kia, hoa lạc tung bay kiếm khí phóng túng, thật sự là cảnh tượng xinh đẹp tột cùng.

    Hiên Viên Chiếu táp đầu lưỡi, thần thái sáng láng đi vào phòng, ánh mắt không tự chủ hướng về phía Ly Lạc đang nằm trên giường mà ngắm nghía.

    Ly Lạc bình yên ngủ nơi đó, chiếc chăn mỏng chỉ đắp ngang lồng ngực, tấm áo lót trắng như tuyết mở cổ, lộ ra một đoạn da thịt như nguyệt quang, ngực hơi hơi nhấp nhô, ngầm báo chủ nhân của nó đang say giấc.

    Nuốt nước miếng một cái, Hiên Viên Chiếu trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác quái dị, tựa hồ…tựa hồ cảnh tượng này hắn đã sớm chứng kiến qua.

    Lắc đầu xua đi ý nghĩ kì quái: Điều này sao có thể, ân, có lẽ là bởi vì lúc này Ly Lạc phù hợp nhất với hình tượng quyến rũ gợi cảm trong lòng mình, cho nên mới làm cho mình có cảm giác quen thuộc. Dù sao yêu thích mỹ nhân như mình, từ nhỏ đến lớn trong đầu đã vô số lần hình dung ra cảnh tượng mỹ nhân nằm ngửa trễ tràng xiêm áo.

    Hắn không kìm được lặng lẽ cất bước tiến lên, vốn định ở trên môi Ly Lạc nhẹ nhàng nhấm nháp một phen, dù sao từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên hắn đụng chạm một tiểu mỹ nhân. Nhưng ngẫm lại, Ly Lạc trở vào chưa được lâu, vạn nhất bị y đương trường bắt quả tang, khiến Bình nhị Bình tam cũng tỉnh dậy xem náo nhiệt, như vậy mặt mũi mình còn biết để đâu, bởi vậy không thể làm gì khác hơn là than nhẹ một tiếng, thầm nghĩ chờ đem y cưới về rồi, đến lúc đó muốn làm gì cũng được.

    Nghe tiếng bước chân đi xa, trong lòng Ly Lạc hiện lên một tia mất mát, y không biết vì sao Hiên Viên Chiếu tiến đến, nhưng kết quả vẫn là lặng lẽ rời khỏi. Chợt thấy lo lắng, Ly Lạc biết hiện tại dung mạo mình kém xa mười hai năm trước, huống hồ đã hai mươi bảy tuổi, đích xác cũng không còn gì thanh xuân hấp dẫn. Hiên Viên Chiếu vốn là kẻ ưa chuộng mỹ nhân, khiến cho hắn yêu thương mình có phải là ý nghĩ kiêu ngạo nhất thời.

    Bởi vì tâm tư này, Ly Lạc cả đêm không thể ngủ ngon. Đến canh tư tựa hồ nghe thấy Hiên Viên Chiếu ở trong phòng kêu to một tiếng, y nửa tỉnh nửa mê đi vào xem xét, đối phương lại yên ổn nằm trong đống chăn, không biết mộng đẹp gì, trên mặt cười tươi như hoa nở.

    Bình nhị Bình tam gọi y thức dậy rửa mặt. Bên kia Hiên Viên Chiếu cũng rời giường, lề mà lề mề tiến lại bên này, đột nhiên nói với ba người bọn họ: “Các ngươi ra ngoài một chút, ta có chút chuyện muốn làm.”

    Bình nhị Bình tam vô cùng kinh ngạc, Hiên Viên Chiếu bình thường chính là người áo mặc đến tay, cơm đến há mồm, từ nhỏ đến lớn trừ ăn uống ngủ nghỉ, hắn chưa từng phải làm việc gì.

    Khác thường, rất khác thường. Ba người phút chốc lòng hiếu kì nổi lên, nhất là Bình nhị, hắn cười hỏi: “Tiểu vương gia, có chuyện gì phân phó chúng ta hoặc nha đầu làm là được, ngày vừa mới sáng, trừ bỏ hầu hạ ngài rửa mặt, chúng ta còn có thể làm gì nữa đâu?”

    “Các ngươi muốn làm gì thì tùy, chạy quanh hậu hoa viên một vòng rồi về cũng được.” Hiên Viên Chiếu trợn mặt, mỗi tay một người đẩy ra ngoài, còn lại Bình nhị mặt dày nhất, hắn dùng cước đá thẳng đi.

    Đợi đến khi ba người kia ở ngoài đoán nửa ngày cũng không ra manh mối, bọn họ mới nghe thấy thanh âm Hiên Viên Chiếu triệu về rửa mặt.

    Bình nhị Bình tam không ngừng nhìn tiểu vương gia nhà mình, ánh mắt Hiên Viên Chiếu thủy chung chỉ hướng về phía Ly Lạc. Đến khi rửa mặt xong, hắn thản nhiên phân phó: “Ly Lạc, ngươi bảo tổng quản dẫn đi làm mấy bộ quần áo tơ lụa coi được.” Nói xong, cũng không lệnh cho Bình nhị Bình tam đi theo, cứ hướng thư phòng Bình Vương gia mà tiến.

    “Nhìn không phát hiện điều gì sao?” Bình nhị Bình tam cùng Ly Lạc tụ lại thì thầm.

    Mọi người cùng nhau lắc đầu, cuối cùng Bình tam ngập ngừng: “Ta…ta nhìn thấy hình như trên giường thiếu…thiếu đệm giường.”

    “Thiếu đệm giường? Vậy thì có gì mà chuyện bé xé ra to?” Bình nhị nhíu mày: “Tiểu vương gia quăng đồ vật hằng hà sa số, một cái đệm giường…Ân, bất quá hắn vô duyên vô cớ ném giường đệm đích thị có chút kì quái a, giả sử bị dính nước miếng, để cho bọn hạ nhân giặt sạch là được rồi, ném đi làm gì?”

    Sở dĩ bọn họ biết giường đệm không có tẩy, là bởi vì tiền viện hậu viện đều không có giường đệm đang phơi. Đột nhiên Bình nhị mắt sáng lên, hắc hắc cười nói: “Đúng rồi, nước miếng đương nhiên không có gì, nhưng nếu như là vật khác ở trên, khiến cho tiểu vương gia khó mở miệng…Hắc hắc…”

    Hắn ánh mắt sáng lóa nhìn về phía Ly Lạc: “Nói, tối hôm qua rốt cục ngươi thi triển thủ đoạn gì làm cho tiểu vương gia…Khụ khụ…Nói…”

    Ly Lạc đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn, vẻ mặt không khỏi đầy hắc tuyến, lườm hắn một cái: “Nhị ca đúng là gìa mà không đứng đắn, ta bất quá chỉ luyện kiếm trong chốc lát mà thôi.” Nói là nói như vậy, mặt y vẫn không thể không nổi lên một tia đỏ ửng, không chờ Bình nhị tiếp tục chế nhạo, liền quay đầu rời đi.

    “Ngươi nói xem đó không phải vẻ mặt chột dạ sao?” Bình Tam nhìn bóng lưng Ly Lạc có vẻ đăm chiêu.

    “Quên đi, chúng ta cứ chậm rãi xem kịch vui thôi, Ly Lạc này a, thật sự là không đơn giản, tiểu vương gia đúng là ác nhân liền có ác nhân trị mà, ta không thể chờ được nhìn hắn bị Ly Lạc thu thập.” Bình nhị hắc hắc cười gian.

    “Nói thế nào tiểu vương gia cũng là chủ tử của chúng ta, mấy năm nay đối với chúng ta cũng không kém.” Bình tam tựa hồ rất áy náy nói, bất quá điệu cười gian trên mặt lại đang bán đứng tâm ý thật của hắn.

    Cùng lúc đó, trong thư phòng Bình Vương gia.

    Hiên Viên Chiếu một bên đi lại không ngừng, một bên lo lắng hướng ngoài cửa sổ nhìn quanh.

    “Thiệt là, cha như thế nào vẫn chưa trở về, hoàng đế ca ca lại có việc gì cần thương lượng lúc này. Đúng rồi, đại khái là cái tên Dịch Tà Chi kia yêu cầu ca ca đi làm chuyện tương thân. Nực cười, tên đó đúng là không có mắt, hắn không coi trọng ai lại dám coi trọng ca ca, chẳng lẽ hắn không biết người kia bề ngoài như dê con bên trong lại như lang sói sao? Ha ha ha…”

    Nói đến đây, Hiên Viên Chiếu bắt đầu cất tiếng cuồng tiếu. Nếu như Hiên Viên Thanh nghe được đánh giá của đệ đệ về mình, sợ rằng sẽ tức giận đến mức dụng đao giết người.

    “Chiếu nhi, sáng sớm ngươi chạy tới đây làm gì?”

    Bình Vương gia mới bước vào thư phòng một bước đã nhìn thấy con trai mình đứng chống nạnh cuồng tiếu, không khỏi cảm giác kì quái, nghĩ thầm không phải Ly Lạc đã chịu thua thiệt gì chứ? Không thể nào, đứa bé kia võ công cao cường không nói, đầu óc lại thông tuệ a, hẳn là không đến mức bị Chiếu nhi tổn hại, bất quá cái này cũng không chắc, y so ra vẫn còn tình thâm nghĩa trọng, người yêu trước mắt, tâm nhãn yếu đi cũng không có gì lạ.

    “Cha, đại ca đâu? Sao không cùng người trở về?” Hiên Viên Chiếu nhanh chóng dừng lại tiếng cười, nhỡ bị đại ca hắn nghe thấy thì một trận gà bay chó sủa là không thể tránh khỏi.

    “Hắn trở về biên cương, nói là cần hảo hảo giáo huấn cái tên Dịch Tà Chi kia.” Bình Vương gia để Bình đại cởi áo choàng, rồi ngồi xuống bên ghế.

    “Nói đi, ngươi lại đây có chuyện gì? Không phải tiền vừa đưa lại thiếu chứ? Ngươi còn tiếp tục đổ đốn như vậy, ta sẽ triệu đại ca ngươi về thu thập ngươi.” Ly Lạc nếu không phát huy tác dụng, chỉ có thể dựa vào tên tuổi của đứa con lớn để hù dọa đứa con nhỏ này.

    Đại ca quay về biên cương. Thật sự là trời cũng giúp ta a. Hiên Viên Chiếu một lần nữa ở trong lòng đắc ý cười lớn: Dịch Tà Chi, ngươi thật sự đã giúp ta một đại ân.

    “Cha, con năm nay đã mười tám tuổi, người mỗi ngày vẫn vội vàng quốc sự, cũng nên cân nhắc một chút chuyện chung thân đại sự của con chứ?” Hiên Viên Chiếu nghiêm túc dịch ghế lại gần Bình Vương gia.

    Bình Vương gia cả kinh ngồi dậy: “Ý gì? Chiếu nhi, ngươi…ngươi có người coi trọng rồi sao? Là…là thiên kim nhà ai?”

    Làm sao bây giờ? Chiếu nhi cư nhiên coi trọng nữ nhân khác, vậy Ly Lạc làm sao đây, không cho phép…Bất quá lấy nữ nhân so với lấy nam nhân vẫn tốt hơn a, nhưng không được, ngươi không thể vong ân phụ nghĩa, tình ý mấy năm nay của Ly Lạc đứa bé kia, ngươi không thể cứ quên đi như vậy a.

    “Cái gì thiên kim? Tiểu thư quý tộc gì đó là ta chán ghét nhất, tự cho mình xinh đẹp, thiết, phải kết hôn với các nàng không bằng lấy cái bình hoa về nhà bày, tối thiểu quăng vỡ còn có chút thanh âm vang lên.”

    Hiên Viên Chiếu vẫy vẫy tay: “Cha, ta muốn lấy Ly Lạc, chính là người hôm qua cha giúp ta mang về.” Hắn nói xong liền thấy hối hận, lão cha hắn năm nay lớn tuổi, vạn nhất chịu không nổi loại kinh hãi này, một khi xảy ra chuyện gì, sai lầm của hắn thật lớn lắm a.

    Nghĩ tới đây, không khỏi nhanh chóng chạy đến, chuẩn bị đỡ lấy lão cha có khả năng vì chống đỡ hết nổi mà ngã xuống.

    “Ai? Là ai? Ly Lạc?” Sự thật chứng minh, trong phương diện đả kích con người ta, vui mừng ngạc nhiên quá mức cũng chả khác biệt mấy so với bi thống. Bình Vương gia vừa kinh ngạc bật dậy hô một câu, liền cả người xụi lơ ngồi phịch xuống ghế, trong đôi mắt lão lệ tung hoành.

    Ly Lạc a, ngươi thật là hài tử tốt, không phụ kỳ vọng của bổn vương đối với ngươi, không tới hai ngày, Chiếu nhi đã muốn đưa ngươi lên kiệu tặc, nga, không, không, là đường đường chính chính lên kiệu lớn. Hắn phảng phất nhìn thấy tiền đồ cẩm tú của con trai ngay trước mắt, trong lòng kích động không nói nên lời.

    “Cha, ta cũng biết chuyện này người tất nhiên là rất khó tiếp nhận.” Ai, mình thật là bất hiếu a, nhìn lão cha nước mắt chảy xuống còn nhiều hơn thiếu niên kìa. Ân, tí nữa quay về bảo phòng bếp làm thêm nhiều canh, bổ sung cho cha số nước đã mất đi, hắn phi thường hiếu thuận nghĩ.

    “Khó khăn tiếp nhận?” Bình Vương gia mờ mịt nhìn về phía con trai: Này có cái gì khó tiếp nhận? Đây là chuyện tốt a. Bất quá hắn chợt tỉnh ngộ, nhược như chính mình thật sự vỗ tay hô lớn tán thành, chẳng phải sẽ làm cho Hiên Viên Chiếu nghi ngờ sao, nào có cha nào nghe thấy con trai muốn kết hôn với nam nhân mà vẫn hết sức phấn khởi như vậy.

    “Nga, nga, là rất khó tiếp nhận.” Bình Vương gia không thể làm gì khác hơn ngoài bày ra vẻ mặt khó xử, nhưng lại sợ bộ dáng này làm cho Hiên Viên Chiếu biết khó mà lui: “Bất quá Chiếu nhi, ngươi biết cha luôn cưng chiều ngươi, cứ theo suy nghĩ của ngươi mà làm, nam tử hán đại trượng phu, dám yêu dám hận mới là bản sắc.”

    “Nói như vậy là cha đáp ứng?” Hiên Viên Chiếu vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới chuyện tiến triển thuận lợi như thế. “Cha, người yên tâm, ta cũng tuyệt sẽ không làm người khó xử, để Ly Lạc một đại nam nhân làm vương phi có chút không ổn, cho nên ta chỉ lấy y làm thiếp, người không cần sợ hãi.”

    Bình Vương gia nghĩ thầm ta không sợ mới là lạ. Để Ly Lạc làm thiếp, như vậy không phải nói bỏ là bỏ sao? Không nên không nên, nếu muốn cho Ly Lạc quản giáo con trai mình, phải cho y đủ quyền hạn mới được.

    “Ân, ngươi để cho nam nhân người ta làm thiếp, không phải có chút bất hảo sao? Chiếu nhi a, ngươi chưa lấy phi, hài tử kia xem ra cũng là dạng cương nghị khí phách, ta rất thích, ngươi muốn kết hôn với y đã đủ làm cho người ta tức giận, lại chỉ để làm thiếp, đem người ta đặt ở chỗ nào hả?”

    Bình vương gia giả mù sa mưa khuyên bảo một phen, sau đó lời nói xoay chuyển: “Như vậy đi, không bằng chúng ta đi cầu hoàng đế tứ hôn cho ngươi, dù sao Lộc quốc dân gian có không ít nam tử vì thật tình yêu nhau mà lập gia đình, ngươi nạp Ly Lạc làm phi, cũng coi như làm gương cho vạn dân.”

    Hiên Viên Chiếu nghĩ thầm cái này có thể làm gương gì cho vạn dân a? Chẳng lẽ hiệu triệu dân chúng theo ta nam nam kết hôn? Đến lúc đó không có nữ nhân sinh hài tử, dân cư Lộc quốc giảm mạnh, hoàng đế ca ca không làm thịt ta mới là lạ.

    Nhưng nếu lão cha đáp ứng mình tới trước mặt hoàng đế cầu tứ hôn, vậy không phải chuyện tốt sao? Bởi vậy Hiên Viên Chiếu tích cực gật đầu: “Cha a, ánh mắt của người lợi hại quá, nhìn người rất chuẩn nga, Ly Lạc vốn không nên làm người hầu, chúng ta không thể ủy khuất y.”

    Lúc này Hiên Viên Chiếu đã đem hết thảy tâm tư đặt trên người Ly Lạc, một lòng muốn cưới y động phòng hoa chúc, căn bản không cân nhắc qua biểu hiện của lão cha khác hẳn ban đầu, chẳng những đồng ý cho mình lấy Ly Lạc, còn chủ động giúp lập Ly lạc làm phi.

    Đúng là sắc làm mụ óc con người. Bình thường Hiên Viên Chiếu không đần độn trì trệ như vậy, nhưng lúc này trong đầu trừ bỏ chuyện cưới Ly Lạc, cái gì cũng không có. Hắn trên đường trở lại Hà Phong Hiên, ngay cả quạ đen bay qua cũng biến thành xinh đẹp.

    Đúng lúc đó Ly Lạc vừa bổ xong đống củi, đang ở dưới tàng cây uống nước bên bàn đá. Bình nhị Bình tam không biết đã chạy nơi nào.

    Hiên Viên Chiếu thấy bốn bên không người, sắc đảm đột nhiên bành trướng, liền bước một bước dài tới trước, từ phía sau ôm lấy thắt lưng Ly Lạc, a a cười nói: “Không phải đã nói rồi sao? Cho ngươi theo người đi làm mấy bộ quần áo tốt, sao người vẫn mặc bộ này? Trên người mồ hôi đầm đìa, lại vừa chẻ củi?”

    Hắn nói xong, học theo kĩ xảo đọc trong sách và thường thấy tại kĩ viện, ở bên tai Ly Lạc thổi nhẹ một hơi.

    “Tiểu…tiểu vương gia.” Ly Lạc trong lòng một trận kích động, nhưng liền khôi phục sắc mặt, bất động thanh sắc giãy ra khỏi vòng ôm của Hiên Viên Chiếu, khụ hai tiếng gục đầu xuống nói: “Tiều vương gia thỉnh tự trọng, ta…ta đi chẻ củi.” Nói xong xoay người rời đi.

    Bộ dáng y phảng phất xấu hổ cùng khiếp ý như vậy càng câu dẫn linh hồn nhỏ bé của Hiên Viên Chiếu. Trong lòng ngứa ngáy, hắn một phen kéo tay Ly Lạc nói: “Bổ củi cái gì, sau này chỉ có ngươi phân phó người khác đi chẻ củi.”

    Ly Lạc ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cặp mắt to khiếp sợ cùng hai phiến môi đỏ mọng khẽ nhếch thật sự là mê người vô cùng. Hiên Viên Chiếu xuân tình nổi dậy, bèn đẩy y dựa vào thân cây, đưa miệng tới gần.

    “Tiểu vương gia…” Ly Lạc bối rối đẩy hắn ra. Mặc dù không biết cách nào để cự tuyệt, nhưng y biết lúc này tuyệt không thể để cho đối phương tùy tiện, như vậy mới có thể khiến hắn càng khát vọng chính mình.

    Trong lòng y xẹt qua một trận ngọt ngào: Thật tốt, ít nhất Chiếu nhi hiện tại đã bắt đầu thích mình, có lẽ không phải loại tình ái đến chết không đổi, nhưng…nhưng đó là một khởi đầu tốt, có lẽ tương lai sẽ có một ngày, hắn sẽ yêu thương mình, giống như mình yêu thương hắn sâu sắc như vậy. Nhưng nghĩ đến chuyện kế tiếp, y đột nhiên vừa vui mừng lại trở nên cay đắng: Yêu thương sao, khó có khả năng đi, nhược như thật sự làm theo lời vương gia, Chiếu nhi đại khái sẽ hận mình muốn chết, chờ đến ngày hắn công thành danh toại cũng là lúc hắn vứt bỏ mình.

    Hít một hơi thật sâu: Còn đang si tâm vọng tưởng cái gì? Có thể cùng Chiếu nhi có được một đoạn thời gian như vậy là đủ, y còn có thù lớn chưa trả, tương lai khó đoán trước, Chiếu nhi không thương mình mới đáng ăn mừng. Ơn nghĩa của vương gia cùng Chiếu nhi, chỉ có đem Chiếu nhi giáo dục thành tài mới báo đáp hết.

    Nghĩ tới đây, Ly Lạc thu lại nét mặt len lén lộ ra ý cười, vừa muốn giãy ra khỏi Hiên Viên Chiếu, lại bị hắn lôi lại.

    “Ly Lạc, ngươi thật đẹp.” Hiên Viên Chiếu thất thần thì thào, nghĩ đến Ly Lạc sắp trở thành vương phi của mình, hắn không nhịn được nữa, cúi đầu khẽ đem môi son đi tới.

    “A, tiểu vương gia, ngươi đang làm gì thế?” Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng Bình nhị rống to. Hiên Viên Chiếu hận chỉ muốn đem hắn đá văng ra nghìn dặm. Thiếu chút nữa là chạm vào rồi, hết lần này tới lần khác chỉ tại cái tên không có mắt này. Trong nháy mắt, hắn chợt muốn giết người.

    Bình nhị đại khái cũng biết mình vừa gây họa, dưới tình thế cấp bách đôi mắt lóe lên thần quang, bắt đầu tìm kiếm đường lui, Bình tam lại không sợ chết mà bỏ thêm một câu: “Này còn phải hỏi sao? Tiểu vương gia ầm ỹ nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã bắt đầu hành động, ân, cường đoạt dân nữ, không đúng, là cường đoạt dân nam, tiểu vương gia a, thứ cho tiểu nhân nhắc nhở ngươi một chút, dưa xanh không ngọt…A…”

    Tiếng kêu cuối cùng là do Hiên Viên Chiếu đã nhặt một khối đá đập lên đầu hắn, Bình tam cùng Bình nhị bị dọa đến ôm đầu trốn chui như chuột ra ngoài. Nếu để cho người quen của bọn họ nhìn thấy bộ dáng này, đại khái sẽ há trật cả khớp cằm, nói thế nào đây cũng là hai cao thủ võ lâm a.

    “Phi, miệng chó không nhả ra ngà voi, nực cười, ai nói ta cường đoạt, ta bất quá chỉ sớm hành sử quyền lực trượng phu một chút mà thôi.” Hiên Viên Chiếu đắc ý thỏa mãn hướng về phía Bình nhị Bình tam chạy trốn lộ ra ánh mắt xem thường, rồi lại quay đầu trở lại hắc hắc cười gian hai tiếng với Ly Lạc đang ngạc nhiên há hốc miệng, sau đó tiêu sái rời đi.

    “Này..này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?” Trái tim Ly Lạc còn đang đập thình thịch: Khó có khả năng, khó có khả năng, sao lại nhanh vậy?

    Ly Lạc cả ngày tâm thần không yên, còn Hiên Viên Chiếu ở lỳ trong phòng không biết làm gì. Đến tối, đột nhiên Bình Vương gia gọi y qua, câu đầu tiên đã thiếu điều dọa Ly Lạc ngã ngửa.

    “A a, Ly Lạc a, con dâu tốt của bổn vương, ngươi trở về tức tốc chuẩn bị đi, hôm nay ta đã thỉnh cầu hoàng thượng hạ chỉ cho ngươi và Chiếu nhi kết hôn, hoàng thượng nghe xong rất mừng rỡ, hơn nữa còn giúp các ngươi chọn ngày, định tháng sau ngày mười sáu, chính là thời gian tốt nhất trong năm nay do Khâm Thiên giám tính ra. Được rồi, bổn vương không làm chậm trễ ngươi, ngươi nhanh chóng trở về chuẩn bị đi.”

    “Vương vương…vương gia, rốt cục là đang xảy ra chuyện gì?” Mặc kệ thế nào, hiệu suất làm việc của hoàng cung cùng vương phủ sao nhanh quá thể, nhanh đến mức làm cho y căn bản không thể tiêu hóa tiếp nhận, tốt xấu…tốt xấu gì cũng nên nói cho y một chút tiền nhân hậu quả chứ.

    “Cái gì mà xảy ra chuyện gì?” Bình Vương gia so với Ly Lạc còn ra vẻ khó hiểu hơn: “Cho ngươi cùng Chiếu nhi lập gia đình a, mười hai năm trước chính ngươi đáp ứng bổn vương, Ly Lạc ngươi không phải là muốn nuốt lời đấy chứ? Uổng cho bổn vương muốn đem tin tức này nói cho ngươi đầu tiên, cứ tưởng ngươi sẽ vui mừng.” Nói đến đây, vẻ mặt Bình Vương gia đã mang thần sắc đề phòng.

    “Không phải ta muốn nuốt lời, ta chỉ là muốn biết rõ ràng…quên đi, ta biết rồi, vương gia.”

    Ly Lạc vô lực gục đầu xuống, nhìn bộ dáng vương gia, rõ ràng đời trước của hắn cũng không có giáo dục cho hắn đến nơi đến chốn. Trình độ hồ đồ cùng Hiên Viên Chiếu con hắn giống y như nhau, thật không hiểu sao Hiên Viên Thanh lại có thể trở thành người khác biệt trong gia tộc, thành đại tướng quân chiến công hiển hách.

    Y không biết chính là, Hiên Viên Thanh mặc dù rất lợi hại, nhưng một khi lâm vào trạng thái mơ hồ càng làm cho người ta cười ngất. Lại nói tiếp, một nhà này tam khẩu có thể thủy chung đặt chân ở chức cao trong triều, còn được hoàng đế coi trọng, không phải không có công của phần hồ đồ.

    Ly Lạc quyết định đi về hỏi Hiên Viên Chiếu. Không biết Bình Vương gia làm thế nào, hắn rõ ràng nói mình là người đầu tiên biết tin này, nhưng tại sao dọc đường trở về, đám người hầu nhìn thấy y đều lộ ra nụ cười mờ ám chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí có hai nha hoàn nghịch ngợm còn nhẹ nhàng hạ bái, nói cái gì ‘tham kiến vương phi’ các thể loại.

    Ly Lạc mắc cỡ hận không thể tìm cái động chui vào, y lúc này hoài nghi lão đầu nhi kia chẳng những không báo tin cho mình đầu tiên, mà trước đó còn hiệu triệu toàn bộ hạ nhân trong phủ tuyên bố chuyện này, nếu không những người đó làm thế nào lại biết.

    Khổ sở chịu xấu hổ trở về Hà Phong Hiên, Bình nhị Bình tam còn chưa trở lại, Hiên Viên Chiếu vẫn ở trong phòng. Ly Lạc lúc này chỉ muốn biết chân tướng, cũng không suy nghĩ nhiều liền xông vào.

    Hiên Viên Chiếu vừa thấy y, trên mặt đều là ý cười, a a nói: “Ly Lạc, Bình đại vừa nói hoàng thượng tứ hôn cho ngươi và ta, ngươi xem một chút, đây là thành quả cả một ngày bận bịu của ta, rất có thành ý chứ?” Hắn đắc ý vẫy vẫy Ly Lạc về phía bàn, hoàn toàn quên mất ngày hôm qua vẫn ác khẩu đối với người ta.

    Quên đi, xem ra người trong phủ này đều khác thường. Vai Ly Lạc một lần nữa sụp xuống, đi tới trước mặt Hiên Viên Chiếu nhìn một bàn đầy hồng giấy, một hồi lâu, y mới ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: “Tiểu vương gia, ngươi…đây là cái gì?”

    “Thiếp mời a.” Hiên Viên Chiếu đắc ý nói: “Toàn bộ kinh thành mọi người đều biết bổn vương không thích đọc sách viết chữ, hiện giờ chính tay bổn vương chấp bút viết thiếp mời, đủ hiểu bổn vương rất coi trọng vương phi.” Hắn nắm lấy tay Ly Lạc: “Có phải cảm thấy có chút bất ngờ không? Không bị dọa sợ chứ?”

    “Đâu chỉ có chút, ta cảm thấy quá đột ngột , dù trình độ chịu đựng kinh hãi của ta không phải bình thường.” Ly Lạc nghiêm túc nói, mà Hiên Viên Chiếu thì hắc hắc cười: “Ai bảo ngươi tối hôm đó đứng dưới tàng cây hạnh múa kiếm làm cho bổn vương nhiệt huyết sôi trào thật lâu không thể lắng lại, Ly Lạc, ai bảo ngươi khiến cho bổn vương thích ngươi như vậy?”

    “Khoa trương quá đi, bất quá mới hai ngày một đêm, không, chính xác mà nói, bất quá chỉ một đêm mà thôi, làm sao có thể nói thật lâu không thể lắng lại a?” Ly Lạc cố lên giọng xem thường, cũng may đây là mình, nếu như là người khác, Hiên Viên Chiếu dính sát như thế chẳng phải sẽ hù chết người ta sao.

    Xem ra đích thực là nên hảo hảo quản giáo hắn a, vương phi, Chiếu nhi a, ngươi cho ta danh phận thật không thấp, bất quá ta nghĩ ngươi đại khái rất nhanh sẽ hối hận. Trong lòng y phát ra tiếng cười khoái trá của ác ma.

    “Ân, người ta nói một ngày không gặp như cách ba thu, ba thu còn không tính lâu sao?” Hiên Viên Chiếu cưỡng từ đoạt lý, một bên đem hồng giấy gom lại một chỗ: “Được rồi, viết mấy thứ này mệt chết đi được, chữ nghĩa thật là phiền chết, một đám bút vẽ nhiều như vậy làm gì?”

    Ly Lạc nghĩ thầm ngươi thấy phiền, chỉ sợ người nhận được thiếp mời còn phiền hơn, đây là thiếp mời sao, chữ trên đó rõ ràng là cua bò, ai có thể đọc nổi a. Vốn không muốn nói, nhưng nghĩ đến ngày sau dù sao cũng phải làm cho Hiên Viên Chiếu học văn học võ, không bằng bây giờ hiển lộ trước một phen để áp chế hắn.

    Nghĩ vậy, Ly Lạc liền đem giấy hồng tản ra, một bên nói: “Tiểu vương gia, thành ý của ngươi cố nhiên là có, nhưng thứ cho ta nói thẳng, những chữ này thật sự rất khó coi, ngươi xác định người nhận sẽ minh bạch là phải đến Bình Vương phủ tham gia hôn lễ của ngươi chứ? Vạn nhất bọn họ đi nhầm cửa hoặc trở thành trò cười thì làm sao?”

    Hiên Viên Chiếu lắc đầu: “Không đâu, không đâu, toàn bộ kinh thành mọi người đều biết, có thể viết ra được loại chữ này trừ bỏ Hiên Viên Chiếu ta không có người nào khác.”

    Hắn còn dám nói. Đầu Ly Lạc có chút đau nhức, tục ngữ nói tri, sỉ, dũng; tiểu vương gia này nhắc đến sở đoản của chính mình cư nhiên vẫn là bộ dáng cùng vẻ mặt dương dương tự đắc, ai, xem ra muốn cho hắn thành tài không phải chuyện dễ dàng, khó trách Bình Vương gia chỉ có thể tìm mình hỗ trợ.

    “Ân, kì thật, kì thật ta cũng biết chữ này có chút giống bùa vẽ quỷ.” Ánh mắt Ly Lạc như đuốc soi rọi, Hiên Viên Chiếu không thể không thừa nhận mặt không tốt đẹp của mình: “Nhưng…nhưng đây là hôn lễ của chúng ta, ta không muốn tìm người khác viết thiệp mời a, vậy làm sao bây giờ?”

    “Vậy thì ta đến viết chứ sao.” Ly Lạc mỉm cười. Nhìn thấy Hiên Viên Chiếu bước lui một bước, miệng mở rộng kinh ngạc, y nhăn mày không vui: “Làm sao, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta chỉ biết chẻ củi thôi chắc?”

    Loại bộ dáng nửa giận nửa oán này nhất thời làm cho Hiên Viên Chiếu trong lòng xao động, hắn nịnh nọt cười tiến lại gần: “Đương nhiên không phải, bổn vương đã sớm biết Ly Lạc ngươi nhất định là đại tài tử, hảo a hảo a, thiếp mời do vương phi tự viết chắc chắn không thể tốt hơn.”

    Ly Lạc mím môi khẽ cười. Hiên Viên Chiếu si ngốc đưa hồng giấy qua, sau đó dùng ống tay áo xoa xoa khóe miệng, cẩn thận đánh giá kĩ lại một phen: Hoàn hảo hoàn hảo, nước miếng không có chảy xuống.

    Kì thật hắn cũng không hiểu được chính mình, tại sao nhìn Ly Lạc lại thấy thật thuận mắt, tốt xấu mình cũng là tiểu vương gia phong lưu đã nhìn qua vô số mỹ nhân. Hơn nữa, nếu xét theo lý trí, Ly Lạc cũng không tính là đặc biệt xinh đẹp chói mắt xuất chúng, nhưng tại sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, y cư nhiên đã khiến cho chính mình nổi lên sắc tâm?

    Nghĩ lại, chẳng lẽ thật sự là tạo hóa trêu ngươi? Rõ ràng ban đầu là xung đột gay gắt, nhưng…nhưng từ lúc nào lại động tâm với y? Hiên Viên Chiếu cố gắng truy nguyên quá khứ, nhưng truy đến truy đi, lại chán nản phát hiện hai người bọn họ quen biết còn chưa đến ba ngày, như vậy thì truy nguyên cái gì a.

    “Nhìn thế nào?” Tiếng nói của Ly Lạc kéo thần trí Hiên Viên Chiếu trở về, trước mặt hắn bỗng xuất hiện một hồng tiên hé ra những nét chữ phiêu dật.

    “Hảo hảo hảo…Ly Lạc, ngươi viết thật đẹp.” Kì thật hắn muốn nói Ly Lạc tay ngươi cũng rất đẹp, bất quá còn kịp nhịn lại. Trong miệng nháy mắt vừa ẩm ướt, hắn liền nhanh chóng đem nước miếng nuốt xuống.

    Thuộc truyện: Lão bà nô