Lê Dạ – Chương 13

    Thuộc truyện: Lê Dạ

    An tức điện, Tiêu Lê nhẹ nhàng vì Dạ mà đun nước pha trà, hơi nước bay lên làm thân ảnh đối diện mập mờ không rõ.

    “Tiêu Lê.”

    “Ân?” Tiêu Lê châm trà, nghiêng đầu.

    “Ngươi thực sự bị nàng hôn?” Tiếng nói rất bình tĩnh, Tiêu Lê lại như ảo giác cảm thấy hắn hình như rất tức giận.

    Chậm rãi mà rót đầy chén trà, Tiêu Lê buông ấm trà, khẽ ừ một tiếng. Sờ sờ môi, nhớ lại cảm xúc kia mà cau mày không thôi.

    “Cần ta thay ngươi tiêu trừ không?” Người đối diện chậm rãi đứng thẳng người, đi tới.

    Tiêu Lê giật mình ngẩng đầu, thấy rõ khuôn mặt tuấn tú tinh xảo, do dự gật đầu.

    Đối phương từ từ tới gần làm tăng thêm áp lực cực đại, tim Tiêu Lê đập ngày càng nhanh hơn, đưa mặt hơi hơi tiến về phía trước, hai mắt nhắm nghiền. Một lúc lâu sau, hơi thở ấm áp rõ ràng phả vảo gương mặt, rốt cuộc cũng tới gần. Tiêu Lê mở mắt, đôi con ngươi đen của Dạ đã không còn đắm chìm trong vắng vẻ như thường ngày, bên trong sóng ngầm bắt đầu động, Tiêu Lê hỗn loạn e sợ, hé mở cánh môi, nhẹ giọng gọi,

    “Dạ?”

    Vừa dứt lời, Dạ lập tức mang tất cả nhiệt lượng đưa vào khoang miêng Tiêu Lê, hô hấp kịch liệt của hắn dường như có thể đốt cả không khí xung quanh, cuồng bạo mà hôn khiến đầu óc Tiêu Lê trống rỗng, cho đến khi mùi máu tươi tràn ra, Dạ mới dần nới lỏng mà trở nên ôn nhu. Tiêu Lê lẳng lặng đáp lại sự quấn quít cường ngạnh của đối phương, hai tay bất giác vòng qua cổ Dạ. Chợt thấy trước ngực mát lạnh, Tiêu Lê bỗng dưng lui ra, lúng túng phát hiện nửa người trên của mình cơ hồ có ít sợi nước nhỏ, không khỏi quay trái quay phải nhìn, một lát mới nói lên,

    “Ta đi thay quần áo.”

    Dạ bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, nỗ lực vận công bức lui …, cái này không thể trách tiểu tử kia, chỉ trách ‘thuốc nổ đốt không nổ’ thôi.

    .

    .

    Một ngày cảnh xuân tươi đẹp, Tiêu Lê lẳng lặng đứng ở bên trong thư phòng, chợt nhớ tới Lam Trúc với Thúy Cúc. Năm ngoái xin Dạ nghỉ mười ngày, tới Thái Tử cung mới phát hiện Thúy Cúc đã mang thai rồi, dung nhan quyến rũ đa tình lộ ra thêm phần mỹ lệ. Năm ngoái xác định đã an toàn, Tiêu Lê cấp tốc tìm kiếm hàng hóa cho người đưa về Thanh Vân trạch, đưa thêm phong thư trấn an. Bất quá y không nói thân phận hiện tại cho sư phụ, miễn cho tai bay vạ gió.

    Sau đó Tiêu Lê hướng Dạ nói yêu cầu muốn đi thăm người, hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói,

    “Đợi mọi việc kết thúc, ta đi cùng ngươi.”

    Khe khẽ cười, ánh sáng mặt trời ngày hôm nay thực ấm áp, Tiêu Lê sung sướng đi đến trước cửa sổ hít sâu một hơi. Phía sau cảm thụ được khí tức quen thuộc, Tiêu Lê ngừng thở, nhớ tới cái hôn ngày hôm qua, vẻ mặt nhanh chóng nóng hổi. Bỗng nhiên vành tai truyền đến cảm giác nhiệt nhiệt ẩm ướt, Tiêu Lê cả kinh quay người lại, hai khuôn mặt cách nhau năm tấc, hạ mắt nhìn thấy đôi môi hoàn mỹ của đối phương, Tiêu Lê đưa lưỡi liếm liếm, mùi vị không tệ.

    Đột nhiên hô hấp hắn ồ ồ hỗn loạn, Tiêu lê khẽ gọi một tiếng “Dạ”, chủ động hôn lên. Thiên lôi đánh một tiếng xuống nền đất bốc hỏa, tình cảnh này chính là như vậy a, đang lúc đầu Tiêu Lê cúi xuống, khó thở, tim đập quá nhanh, môi lần thứ hai bị xâm chiếm.

    Cuối cùng, khi y phục bị cởi ra bị ném lên giường Tiêu Lê mới thanh tỉnh lại, lập tức vẻ mặt đỏ bừng chạy đi thay quần áo, để lại Dạ phiền muộn mà luyện công dập lửa.

    Đêm nay, Tiêu Lê lại mất ngủ, trong đầu không ngừng quanh quẩn một vấn đề: ta cùng với Dạ là quan hệ bằng hữu sao?

    .

    .

    Do tin tức La sát cung khiến La Ngọc Huỳnh chết bị lộ ra ngoài, giang hồ nhanh chóng giấy lên sóng gió động trời. Nhiều vị hào hiệp nghe nói mỹ nữ chết thảm đều nắm chặt tay, đem phẫn nộ đến gia nhập Ngọc La môn lên cửa La sát cung đòi một cái công đạo. Cho nên, tâm tình Tiêu Lê chỉ hỗn loạn vài ngày thì nhận được tin tức Ngọc La môn cùng Ngũ Độc giáo và đông đảo nhân sĩ võ lâm đánh tới sát chân núi.

    Trận hắc đạo đánh hắc đạo này rõ ràng đã có mưu toan từ sớm, bằng không sẽ không đến nhanh như vậy. Bất quá, may mắn là La sát cung lần này đã chuẩn bị tốt rồi, so với sáu năm trước thì bây giờ ung dung hơn rất nhiều.

    Nhưng, đáng chú ý là, cao thủ hắc đạo xưa nay ẩn mình, bởi vì tâm tính cao ngạo, cổ quái, lại không tham gia bao vây lần này. Bởi vậy hắc đạo cao thủ không cùng với Ngọc La môn và Ngũ Độc giáo có quan hệ.

    Tổng quát mà nói, nhân số vây đánh lần này so với bạch đạo lần trước không ít hơn, nhưng thực lực so ra lại thấp hơn một bậc, còn nữa, La Sát cung đã không phải lần đầu bị tập kích bất ngờ nên đều đã có chuẩn bị, Tiêu Lê tính toàn khoảng chừng từ chạng vạng đến sáng sớm hôm sau liền có thể thanh lý hết thảy những … lâu la này.

    Tiêu Lê thay cho Dạ một bộ y phục gọn gàng linh hoạt, đại chiến đã tới, không có thời gian tạo hình đón gió, mặc trường bào đánh nhau thực khó khăn. Thiết kế như vậy là Tiêu Lê năm ngoái nghĩ ra, Dạ vừa nhìn thấy thì ném cho Mị Tiên để đi làm y phục cho những nhân vật quan trọng của La Sát cung, làm Tiêu Lê đắc ý nghiện việc thiết kế này.

    Đợi cho nhóm người của Dạ đi đến chỗ sườn núi, phía dưới đã động nghịt người, đứng ngay đằng trước là khuôn mặt của lão già có khí thế kiêu ngạo giống như La Ngọc Huỳnh, Tiêu Lê đoán chừng hắn chính là La Ngọc môn môn chủ. Mà bên cạnh còn có nam tử trung niên bụng phệ mặc hồng y hẳn chính là Ngũ độc giáo giáo chủ.

    “Ra là có cảnh tượng như thế này?” Tiêu Lê vốn rất mong chờ lần cao thủ hỗn chiến này, lược lược nghiên cứu trong chốc lát, lại lọt vào tầm mắt khí thế dưa hỗn loạn như này, muốn cho hắn không thất vọng thực khó.

    Bỗng nhiên, trong đám hộn độn phía đông nhìn thấy cờ hiệu môn phái, Tiêu Lê chú ý tới cán lá cờ này là cao nhất, dài chừng 10 trượng, tùy tiện viết bốn chữ to “Thanh Vân môn phái”.

    Tiêu Lê hai mắt sáng ngời, nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy sư phụ Vô Tu Tử miệng liên tục uống rượu, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, mà khom người yên lặng đứng bên cạnh không phải Vô Tâm đại sư huynh thì là ai?

    Không để ý đến Ngọc La môn môn chủ đang liệt kê tội trạng của Dạ, Tiêu Lê hài lòng gọi, “Sư phụ, Vô Tâm đại sư huynh, các người thế nào lại tới đây?”

    “Di? Tiểu Lê nhi, ngươi thế nào lại ở trong La Sát cung a? thảo nào lúc trước hỏi ngươi ở đâu ngươi lại ấp úng.” Vô Tu Tử uống một ngụm rượu lớn, như một trận gió cuốn đến trước mặt Tiêu Lê, miệng đầy mùi rượu nổi giận nói, “Ngươi vẫn nhớ ta là sư phụ ngươi a? Quanh năm suốt tháng không nhìn thấy thân ảnh, ta còn tưởng ngươi đã sớm quên vi sư chứ.”

    “Sao lại vậy, đồ nhi một khắc cũng chưa từng quên sư phụ.” Tiêu Lê cười trấn an, ngược lại hướng đến Vô Tâm đại sư huynh nghi hoặc, “Đại sư huynh, người thế nào lại cùng sư phụ đến góp vui?”

    “Vì Thanh Vân môn vẫn không có người hỏi thăm, sự phụ cảm thấy nên mượn cơ hội này mở rộng tên tuổi, cho nên…” Vô Tâm bất đắc dĩ cười cười, Tiêu Lê lập tức sáng tỏ, chỉ thấy y con mắt chớp chớp chốc lát, bỗng nhiên quỷ dị cười, “Sư phụ, người sở dĩ phiền muộn mà uống rược như vậy là bởi vì không nghĩ tới môn phái bọn họ nhiều cờ như vậy? Không bằng người theo ta đứng ở La Sát cung bên này, đợi chúng ta thắng, còn muốn Thanh Vân môn không nổi danh sao.”

    Vô Tu Tử nghe xong cúi đầu trầm tư, phát giác này thật là không tổn hại tiền đồ, không khỏi ầm ĩ cười, “Hảo, ta Thanh Vân môn phái đứng cùng La Sát cung bên này. Vô Tâm đồ nhi, đi nâng cờ của ta cao cao lên.”

    Thanh Vân môn ba thầy trò không để ý tới bầu không khí giương cung bạt kiếm đáng sợ. Ngọc La môn môn chủ cười lạnh một tiếng, cũng không nói nhảm nữa, tay phải vung lên, thét “Giết”.

    Huyết chiến của nam nhân từ trước tới này chính là tàm khốc đáng sợ, người La Sát cung vừa đánh vừa lui, dẫn địch nhân vào bẫy, đây là bước then chốt, làm cho nhân số đối phương giảm đi. Nửa đêm, đại bộ phận địch nhân đã bị La Sát cung chém cho loạn thất bát tao. Tiêu Lê lạnh mắt nhìn thấy đám tiểu lâu la bị dọa đến không còn đường chạy thoát, biết rõ nếu bọn họ có may mắn chạy tới chân núi cũng không tránh khỏi ám vệ La Sát cung ở đó chờ sẵn.

    Lần tham gia đại chiến này, Tiêu Lê vẫn núp ở phía sau không xuất thủ, thân thủ của y so với người La Sát cung chỉ tính bình thường, không giúp được cái gì; mà y thực sự không thích giết người, có thể ở đây bình tĩnh quan sát đại chiến đã là không dễ dàng rồi.

    Hai bên giao chiến, Dạ cùng Ngọc La môn môn chủ với Ngũ Độc giáo giáo chủ quần đấu một chỗ, hai người kia thoạt nhìn rất có khí thế, thực ra cũng đã nhanh chóng xuất ra bảy phần, võ công thâm sâu khó lường. Theo như Tiêu Lê được Mị Tiên nói cho rõ, hiện tạiDạ mới chỉ xuất ra năm phần võ công. Hai người trung tuổi kia gặp phải Dạ mạnh gấp năm lần hai bên phải trái bị đánh cho mệt mỏi vô lực, chớ trách Tiêu Lê cảm thán Dạ như vậy là vô lễ rồi.

    Bất quá, xem mấy màn đánh chém loạn xạ này, làm cho Tiêu Lê giật mình chính là Vô Tâm. Trong lòng Tiêu Lê, chuẩn xác mà đánh giá Vô Tâm sư huynh là người thanh niên ôn hòa, tôn sư trọng đạo, bảo vệ kẻ yếu. Thế nhưng, hôm nay người này xuất thủ mau lẹ, một đao một đầu người, kẻ đang giết người này với nam tử thanh y kia là một người? Dựa vào kinh nghiệm trên những sự kiện mà Tiêu Lê sau hai năm đi theo Dạ tích lũy được, thủ pháp giết người củaVô Tâm sư huynh không thanh lịch mà chính là thực dụng ngoan độc.

    Tiêu Lê có chút lo lắng nhìn về phía Vô Tu Tử, cằm lập tức rụng xuống, y như thế nào lại không biết sư phụ còn có thể có bản lĩnh dụng độc thế này? Xanh, đỏ, vàng một đống rồi lại một chùm phấn văng ra phía trước, mảng lớn mảng lớn người hắc đạo gào khóc thảm thiết, lăn đầy đất, máu lẫn mủ cũng vì thế dính đầy trên đất. Nhìn thấy ông lão râu tóc bạc trắng kia cười đến thỏa mãn, Tiêu Lê bỗng cảm thấy toàn thân buốt lạnh, thầm than quả nhiên không thể ‘nhìn mặt mà bắt hình dong’

    Thuộc truyện: Lê Dạ