Home Đam Mỹ Liệt Hỏa Kiêu Sầu – Chương 125

    Liệt Hỏa Kiêu Sầu – Chương 125

    Thuộc truyện: Liệt Hỏa Kiêu Sầu

    Edit: Yển

    Beta: Phong Lưu Quân

    “Kể từ ngày lựa chọn gia nhập Cục Dị khống, tôi đã cho rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội lên ti vi nữa.” Cục trưởng Hoàng nhìn vào ống kính, hơi cười khổ, “Bởi vì chúng tôi đều biết, bất kể làm tốt hay không, trên danh sách khen thưởng ngày lễ ngày tết chắc chắn không có tên chúng tôi. Trong công việc lỡ có xảy ra bất trắc, mất đi tính mạng, cũng không dám nhận là hi sinh với bên ngoài, bởi vì không thể nói rõ nguyên nhân. Ngày đầu tiên đi làm, chúng tôi phải ký vào cam kết bảo mật, bảo vệ người không có khả năng đặc biệt, cũng bảo vệ những sự ‘ngoài ý muốn’ trong kẽ hở của Cục chúng tôi.”

    Màn hình led lớn trên quảng trường, radio trên xe, các kênh truyền thông lớn và nhỏ đều đồng thời tiếp sóng, đây là điều kiện để Cục trưởng Hoàng đồng ý giao nộp Bí Ngân.

    Khuôn mặt không thể xuất hiện công khai chưa từng được nhiều người nhìn chăm chú như thế bao giờ.

    Người dẫn chương trình hỏi: “Hai vị đều là khả năng đặc biệt à?”

    Viện trưởng Viện nghiên cứu nói: “Cục trưởng Hoàng không phải, tôi thì là khả năng đặc biệt hệ thủy, nhưng không có tác dụng gì. Tôi chỉ có thể tinh lọc nước để uống, còn không thể quá nhiều, mỗi lần tinh lọc hai lít, tôi phải nghỉ ngơi một ngày, kém xa máy lọc nước gia dụng. Thật ra ngoại trừ số ít nhân viên chạy việc bên ngoài ưu tú xông pha tiền tuyến, phần lớn khả năng đặc biệt đều giống tôi, còn chẳng bằng đồ điện gia dụng. Thậm chí có một phần ba người mang khả năng đặc biệt trở lên chỉ là mức năng lượng dị thường thỏa mãn điều kiện xác định ‘người mang khả năng đặc biệt’, bản thân căn bản không có chỗ nào khác với người bình thường. Bởi vì quanh năm bị cho ra rìa, họ còn nhát gan hơn cả người bình thường.”

    “Mình không căng thẳng, mình không nhát gan.” Bình Thiến Như vừa tự thôi miên bản thân, vừa điên cuồng nhét đồ ăn vào miệng. Từ nhỏ, cô đã có tật xấu này, hễ căng thẳng là nhất định phải nhai cái gì đó, như thể động tác lên xuống của cằm có thể lên dây cót cho đầu óc vậy.

    Tiêu Chinh ký tên, trụ sở chính điều động tất cả thiết bị âm vọng tồn kho, chia nhau đưa đến hơn tám mươi nguồn âm vọng. Tám mươi mốt nguồn âm vọng hợp thành một đồ đằng chu tước, trong đó bao gồm núi Bích Tuyền và Xích Uyên. Khu vực núi Bích Tuyền tạm thời hoàn toàn mất liên lạc, bao gồm hai ông lớn kia; mà khu Xích Uyên có nhân vật nguy hiểm qua lại, Tiêu Chinh đã triệu tập các nhân viên chạy việc bên ngoài ưu tú vây chặn. Hai nơi này là khu vực nguy hiểm cao độ, người không phải nhân viên chiến đấu của Phòng Khắc phục hậu quả không tiện tới phá rối, nhiệm vụ của họ là tranh thủ xử lý bảy mươi chín “mắt trận” còn lại khác.

    Do chữ ký của ba Tiêu là do Bình Thiến Như xin được, hơn nữa dù gì cô cũng là một “khả năng đặc biệt”, trong tình huống sếp của phòng vắng mặt, Bình Thiến Như tự khắc trở thành chỗ dựa của mọi người.

    Song chỗ dựa này làm bằng giấy.

    Mục tiêu theo đuổi lớn nhất đời này của Bình Thiến Như chính là làm một tùy tùng tốt, cô làm việc cẩn thận chu đáo, ít lời mà trung thành, dù là tại thời điểm nguy hiểm nhất cũng có dũng khí vừa khóc vừa không chịu bỏ rơi đồng đội… Nhưng cô chưa từng tự mình đưa ra ý kiến.

    Cô là gì mà xứng có ý kiến?

    Đây là lần đầu tiên Bình Thiến Như phụ trách dẫn đội, còn không có lấy một “nhiệm vụ tân thủ”, vừa vào đã là chế độ địa ngục nguy hiểm tới tính mạng, hoàn toàn là không trâu bắt chó đi cày.

    “Chị Bình, sau khi đưa thiết bị đến địa điểm chỉ định, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

    Bình Thiến Như cuống lên, thoáng cái đã nuốt hơn nửa miếng bánh muffin trong miệng, bị nghẹn ứ họng: “Việc này…”

    Đồng nghiệp Phòng Khắc phục hậu quả hỏi: “Chủ nhiệm Tuyên nói với chị như thế nào?”

    Bình Thiến Như vỗ ngực: “Chủ nhiệm Tuyên không nói gì với tôi cả.”

    Mọi người của Phòng Khắc phục hậu quả không tin: “Nếu Chủ nhiệm Tuyên không để lại lời gì, làm sao chị thuyết phục được Chủ nhiệm Tiêu, lấy được chữ ký?”

    “Chị Bình mau nhớ kỹ lại, xem trước khi đi, Chủ nhiệm Tuyên có dặn dò gì chị hay không.”

    Bình Thiến Như vội vàng ngó hết chỗ này đến chỗ khác: “Tôi…”

    Lúc này, nhân viên kỹ thuật đi theo báo cáo: “Chị Bình, ban nãy đám thực vật kia đã biến dị lần thứ hai, một phần phiến lá chuyển từ xanh sang đỏ, năng lượng truyền ra từ tám mươi mốt nguồn âm vọng mạnh hơn trước, hơn nữa có xu thế khuếch tán từ tám mươi mốt mắt trận ra xung quanh.”

    Bình Thiến Như run run: “Ôi…”

    “Chị Bình, kết nối thiết bị như thế nào?”

    “Chị Bình, chúng ta phải kết nối với âm vọng, làm người điều khiển à?”

    “Em nghe nói, lúc trước đội chạy việc bên ngoài dùng đại bác Bí Ngân thử oanh tạc những nguồn âm vọng đó, mặt đất bị nổ thành một cái hố to, đáng sợ lắm. Kết quả, nguồn âm vọng chẳng những không bị phá hỏng, dưới hố còn mọc lên cây cổ thụ như bạch tuộc, cả máy bay trực thăng của họ cũng bị quấn vào theo. Đội chạy việc bên ngoài đã bị thương không ít, mấy… mấy người chúng ta… trực tiếp xông đến… liệu có ổn không? Phải chăng nên mua bảo hiểm trước?”

    Trong khoảnh khắc, Bình Thiến Như chỉ cảm thấy xung quanh toàn là âm thanh, vô số người “chiếp chiếp” há miệng, chờ cô mớm cho “ý kiến minh xác”, cột hết công và tội lên người cô. Cô chưa bao giờ cảm nhận rõ sự thần thánh của đám Tiêu Chinh như lúc này – rốt cuộc họ làm thế nào nghe rõ được mỗi người đang nói gì, còn có thể trả lời lần lượt dựa theo mức độ quan trọng?

    Cô nhất thời hận không thể mọc miệng khắp người, mãi mới trầy trật trả lời được một câu trong số đó: “Có… có thể tận dụng năng lượng dị thường bạo động của mắt trận. Thiết bị cỡ lớn thường gặp phải vấn đề về nguồn năng lượng khi sử dụng ngoài trời, nên nhân viên nghiên cứu đã phát minh thêm một thiết bị chuyển đổi năng lượng dị thường đi kèm. Chẳng phải đồng nghiệp chạy việc bên ngoài nói có cây mọc lên từ cái hố họ bắn nổ sao? Chúng ta có thể sử dụng thiết bị chuyển đổi năng lượng dị thường, nối thiết bị âm vọng vào cây cổ thụ kia…”

    Người bên cạnh lấy ra một cuốn sổ nhỏ, nhanh chóng ghi trọng điểm trong những lời cô nói. Bản thân Bình Thiến Như thì càng nói càng không tự tin, đến cuối cùng, tiếng của cô gần như nhỏ đến không nghe thấy.

    “Chị nói gì, chị Bình?” Đồng nghiệp hỏi, “Nối vào bằng cách nào? Cắm thẳng thiết bị chuyển đổi vào thân cây à? Nhưng em nghe nói khả năng công kích của đám cây ấy rất mạnh, có thể tới gần không? Vả lại, em nhớ thiết bị chuyển đổi năng lượng dị thường cũng có giới hạn năng lượng, lỡ như phản ứng năng lượng dị thường của nó quá mạnh, thiết bị chuyển đổi nổ thì làm thế nào?”

    Bình Thiến Như á khẩu không trả lời được. Cô không thể chịu được sự nghi ngờ từ người khác, chỉ cần có người không phụ họa lời cô nói, thậm chí không cần phản đối, chỉ cần cho cô một ánh mắt nghi ngờ, là cô sẽ hoài nghi có phải mình đã nói sai gì hay không, chuyện vốn nắm chắc trong lòng cũng không xác định. Nhất thời, cô bị câu hỏi của người nọ làm cho mất hết bình tĩnh.

    “Chị Bình, chúng ta đến mắt trận thứ nhất rồi. Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Bắt đầu đáp xuống.”

    Bình Thiến Như: “Cái…”

    Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng!

    “Các đồng nghiệp chú ý,” phi công nói, “trước mắt, nguồn âm vọng lấy mắt trận làm trung tâm đang khuếch tán ra theo thực vật bên ngoài với tốc độ khoảng ba mươi cây số mỗi giờ, không loại trừ khả năng kế tiếp sẽ tăng tốc khuếch tán. Theo tốc độ này, trong vòng năm phút, âm vọng sẽ bao trùm khu vực tập trung đông dân gần nhất lần nữa…”

    Khi trong đầu Bình Thiến Như đang trống rỗng, máy bay trực thăng đã đáp xuống. Máy bay còn chưa dừng hẳn, một nhóm chạy việc bên ngoài trông khá chật vật đã xông lên, trực tiếp lôi thiết bị âm vọng và các nhân viên Phòng Khắc phục hậu quả đang run bần bật xuống dưới.

    Những người chạy việc bên ngoài này bị yêu quái cây ở mắt trận đập thẳng từ giữa trời xuống, đã giằng co với nó ở chỗ này rất lâu, thử vô số phương pháp mà vẫn không thể ngăn cản âm vọng khuếch tán. Nghe nói Phòng Khắc phục hậu quả có phương án, họ quyết định có bệnh vái tứ phương, có tác dụng hay không thì cứ thử rồi tính tiếp.

    Họ quen với tác phong làm việc mạnh mẽ, nhanh chóng, Bình Thiến Như còn chưa kịp nói gì, họ đã mau chóng khiêng thiết bị xuống. Cây cổ thụ mọc ra từ mắt trận có một nửa màu xanh, một nửa màu gỉ sắt, tỏa ra mùi tanh nồng nặc, sừng sững giữa bóng đêm như một con quái vật đáng sợ.

    Cái đám lúc nào cũng ru rú trong văn phòng, chưa từng thấy cảnh đời của Phòng Khắc phục hậu quả ngửa đầu nhìn vị này, như một đám chuột hamster sợ quéo hết tứ chi, dũng khí hùng hồn lúc nói phải “rửa sạch hiềm nghi cho Phòng Khắc phục hậu quả” ở trong văn phòng chẳng còn sót lại tí teo.

    “Nó hoạt động theo từng đợt, nhân lúc này nó không nhúc nhích, mau nối vào đi! Người của Phòng Khắc phục hậu quả hãy nói qua xem làm như thế nào. Tôi bảo này các anh chị tập thể đến tham quan cây biến dị đấy à, có muốn chụp ảnh lưu niệm không hả các đồng chí? Đừng lãng phí thời gian!”

    Bình Thiến Như giật mình, vô thức tuân theo mệnh lệnh, chạy vội tới. Song đúng lúc này, cây biến dị mọc ra từ mắt trận dường như cảm thấy được điều gì, phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp, lũ dây leo trí mạng như vòi bạch tuộc đã chuyển động.

    “Lại bắt đầu rồi, rút rút rút!”

    Bình Thiến Như không hề có sức chiến đấu, gặp phải nguy hiểm, cô thậm chí không kịp phản ứng. Một người chạy việc bên ngoài xách cổ áo kéo cô lại, dây leo hiểm ác quét qua gáy cô. Bình Thiến Như cảm thấy mặt mình đau rát, trong tai toàn tiếng “ong ong”, đưa tay sờ thì thấy một bên thiết bị chặn đã vỡ nát.

    Ngay sau đó, âm vọng cực mạnh như lũ bất ngờ tràn vào màng tai của cô.

    Cô cảm nhận được sự nhục nhã, phẫn nộ… và nỗi sợ hãi vô bờ.

    Đội chạy việc bên ngoài giằng co cả đêm với cây biến dị, đại khái đã rõ phạm vi tấn công của nó, có kinh nghiệm mà rút đi, chờ đợt công kích này qua. Lúc này, bỗng nhiên có người ấn tai nghe của mình, hoang mang nói trong tiếng gầm gừ của cây biến dị: “Nghe nói trụ sở chính nộp Bí Ngân lên rồi, phải không?”

    Trong loa ở điểm phát thiết bị chặn hỗn loạn, người dẫn chương trình hỏi Cục trưởng Hoàng và Viện trưởng Viện nghiên cứu: “Có thể nói sơ qua cho chúng tôi biết khả năng đặc biệt đến từ đâu hay không?”

    “Chúng tôi sinh ra đã vậy, nhưng không phải là một chủng tộc. Chúng tôi không biết mình đến từ đâu, cũng không chối bỏ được ‘quà tặng’ có từ khi chào đời, có thể là liên quan tới năng lượng dị thường trong vỏ quả đất chăng. Trong lịch sử, tỷ lệ ra đời của khả năng đặc biệt ở mỗi thời kỳ đều không giống nhau. Có thời kỳ, khả năng đặc biệt gần như tuyệt tích; có thời kỳ, tỷ lệ ra đời lại tăng vọt thấy rõ. Mà thời điểm tỷ lệ ra đời của khả năng đặc biệt tăng cao, thường sẽ kèm theo thiên tai nhân họa lớn, thế nên chúng tôi luôn bị coi là người mang điềm xấu.

    “Từ xưa tới nay, kẻ dị biệt đều không có kết cục tốt, bản thân khả năng đặc biệt còn mang tới sự nghi kị và lòng tham, trong lòng chúng tôi hiểu rõ. Vậy nên phần lớn những người có khả năng đặc biệt đều cẩn thận trốn giữa những người bình thường, không dám tỏ ra mình khác biệt. Hoặc họ tụ tập lại với nhau, chỉ để có thể sống tiếp, không bị người ta coi là quái vật mà bắt đi thiêu chết.”

    Yên Thu Sơn giãy khỏi tay Vương Trạch, quỳ xuống, dùng hai tay nâng Tri Xuân lên.

    Trên khuôn mặt bằng nhựa của Tri Xuân lấm lem bụi đất, quần áo rách bươm đeo trên người con búp bê thê thảm, con mắt bằng nhựa xám xịt vừa ảm đạm vừa u buồn. Nâng con búp bê trên tay chỉ có một chút sức nặng, mà Yên Thu Sơn như mất hết sức lực, tay liên tục run rẩy, chẳng khác nào một con chó lang thang bị người ta đuổi khỏi mái hiên giữa trời mưa tầm tã, trên đời không còn nơi nương tựa.

    Tri Xuân vỗ vỗ hắn: “Tôi chỉ là một thông tâm thảo, không biết đau, chính là cậy vào bùa hộ mệnh của bệ hạ mới có gan chặn Bí Ngân cho cậu. Ôi, bệ hạ lại không giống trong tranh, ngài điển trai như thế, tôi sợ cậu ghen tuông nghĩ nhiều nên mới không nói cho cậu, đừng sợ mà.”

    Yên Thu Sơn không nói nên lời, hắn cắn chặt khớp hàm, không lộ ra một kẽ hở, thở cũng không dám tùy tiện thở mạnh, mới có thể không gào khóc giữa nơi đông người. Mọi người xung quanh không dám tới gần những “người mang khả năng đặc biệt” này, vừa kinh ngạc vừa hoang mang ngó nhìn Yên Thu Sơn. Một người đàn ông cao to như vậy quỳ dưới đất, cầm một con búp bê cũ mèm, xé ruột xé gan trong thinh lặng, trông thật sự vừa quái dị vừa vớ vẩn.

    Chỉ có tiếng Cục trưởng Hoàng trong loa xuyên thấu qua sóng điện, chậm rãi chảy xuôi giữa hai nhóm người tách biệt rõ ràng.

    “Mấy chục năm qua, tỷ lệ ra đời của khả năng đặc biệt lại bắt đầu tăng lên, cho nên chúng tôi đã thành lập tổ chức chính thức, chính là để quản người quản mình. Trong những người mang khả năng đặc biệt cũng có người xấu, có người làm ác, có kẻ muốn lợi dụng khả năng đặc biệt cạnh tranh không chính đáng, chỉ khi quản lý, khống chế tốt những con sâu làm rầu nồi canh này, không để họ kéo tất cả người mang khả năng đặc biệt xuống nước, mọi người mới có thể sinh sống thái bình.

    “Vì việc này, chúng tôi tự ràng buộc nghiêm khắc. Điều lệ quản lý người mang khả năng đặc biệt đã được đăng tải trên website chính thức của chúng tôi, kể từ hôm nay, website sẽ được mở công khai, mọi người có thể xem tự do. Từ khi Cục Dị khống thành lập đến nay, chưa đầy trăm năm mà điều lệ đã thay đến năm bản. Bản cuối cùng được cập nhật vào bốn năm trước, bản sau nghiêm ngặt hơn bản trước.

    “Người mang khả năng đặc biệt giấu giếm thân phận, tham gia hạng mục thi đấu thể dục thể thao quy mô lớn trong và ngoài nước sẽ phải nhận hình phạt. Người mang khả năng đặc biệt tham gia thi đại học phải làm đơn xin ngay khi báo danh, vào trường thi đặc biệt, nếu không sẽ bị coi là gian lận. Nhân viên chạy việc bên ngoài khi xử lý sự kiện năng lượng dị thường tuyệt đối không được để xảy ra tình trạng người thường thương vong, trừ trường hợp bất khả kháng; nếu số lượng thương vong vượt quá con số nhất định thì bất luận có phải nguyên nhân bất khả kháng hay không, người phụ trách liên quan đều phải chịu xử lý nghiêm khắc.”

    Viện trưởng Viện nghiên cứu nói: “Đã có bao nhiêu đồng chí phải chịu bó tay bó chân, vô tình hi sinh bởi áp lực khắc nghiệt này, tôi không thể cho các vị một con số cụ thể, bởi vì không đếm hết được. Nhưng mọi người không một lời oán thán, bởi vì không thể không như vậy. Đạn Bí Ngân là do Viện trưởng tiền nhiệm của tôi dẫn đầu chế tạo, cũng là lãnh đạo cũ của tôi, mất mười năm ròng rã mới nghiên cứu ra sản phẩm đời đầu – vũ khí có thể tránh hẳn người không mang khả năng đặc biệt, để những nhân viên chạy việc bên ngoài của chúng tôi có thể không cần mang xiềng xích khi chiến đấu.

    “Ngày thử nghiệm thành công, nhân viên nghiên cứu chạy đi thông báo cho Phòng An toàn chính là tô. Lúc ấy, tôi vừa chạy vừa khóc, đồng nghiệp chạy việc bên ngoài chờ ở ngoài còn tưởng là thử nghiệm thất bại. Bởi vì chị tôi cũng là khả năng đặc biệt, năm xưa hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ, còn chưa đến hai mươi ba… Các đồng nghiệp chạy việc bên ngoài chờ ở cửa vừa mắng ‘Thành công mà gào cái gì’, vừa khóc theo tôi… Khi ấy, chúng tôi đều cho rằng, Bí Ngân là lối thoát của chúng tôi.

    “Nếu các bạn đang ở nơi công cộng thì không cần hoảng sợ, đạn Bí Ngân sẽ tự động né tránh người thường, chỉ cần không tạo thành sự cố giẫm đạp, mọi người sẽ không bị thương… Tôi chỉ không ngờ, ‘lối thoát’ Bí Ngân này giờ đây lại thành con dao đâm chính chúng tôi.”

    Lúc này, máy bay trực thăng đã giăng đầy trên bầu trời Xích Uyên. Mái tóc dài của ảnh yêu vương phẫn nộ tung bay giữa không trung, một con mắt hắn đã chuyển màu đỏ sẫm, tham lam nhìn chằm chằm Xích Uyên. Hắn sai Củng Thành Công phía sau: “Ngươi đi bảo người của ngươi…”

    Phía sau im lặng không một tiếng động, ảnh của yêu vương cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại, phát hiện Củng Thành Công kia không biết đã mất tăm từ khi nào.

    Ảnh của yêu vương sửng sốt, sau đó cười gằn: “A… nhân tộc.”

    “Chủ nhiệm Tiêu, mọi người,” tiếng của Cốc Nguyệt Tịch mắt thấu thị truyền đến qua thiết bị liên lạc, “tôi đã nhìn thấy hắn, đồng thời gửi vị trí của hắn đến cho mọi người. Cẩn thận, tôi thấy cấp năng lượng của hắn tương đối cao, trên người có ít nhất ba nguồn năng lượng khác nhau.”

    “Hẳn là ba nhân ma hắn nuốt.” Tiêu Chinh nói, “Chú ý, nơi này quá gần Xích Uyên, bệ hạ nói không thể trực tiếp giết chết hắn, nếu không nhân ma bị hắn nuốt sẽ va vào phong ấn của Xích Uyên. Nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là khống chế hắn, đừng để hắn tiếp tục phá hoại.”

    “Tiểu Cốc, liên tục cập nhật vị trí của kẻ địch, cây cối quá dày, trong rừng còn có khí độc, không dùng được ống nhòm!”

    “Hạ lưới chặn năng lượng!”

    “Chuẩn bị phù chú điện cường lực.”

    “Chi đội Phong Thần III canh chặt phần rìa Xích Uyên, không thể để hắn thoát ra nữa.”

    Ảnh của yêu vương cười phá lên: “Một đám kiến hôi không biết tự lượng sức!”

    Trên hơn tám mươi điểm mắt trận, nguồn âm vọng vốn khuếch tán với tốc độ đều đột nhiên tăng tốc.

    Bình Thiến Như nghe thấy đồng nghiệp nói: “Nguy rồi!”

    “Có biện pháp khác nhét thiết bị của chúng ta vào hay không?”

    Bình Thiến Như không biết bị ai nhét cho một bộ thiết bị chặn mới, người chạy việc bên ngoài ở cạnh liên tục hối thúc cô nghĩ cách. Trong lúc luống cuống tay chân, cô nhất thời không đeo được thiết bị chặn…

    Đúng lúc này, trong âm vọng hỗn độn đột nhiên vang lên một ngữ điệu kỳ quái. Đó rõ ràng là một ngoại ngữ xa lạ, nhưng không hiểu sao lại xông khỏi trùng vây, chui vào màng tai Bình Thiến Như.

    Mà cô tự dưng lại nghe hiểu.

    “Huyết mạch… tộc vu nhân…”

    Bình Thiến Như: “Cái gì?”

    Âm thanh ấy thì thào như nói mớ: “Huyết mạch vu nhân, chẳng phải… đã đứt trong mộ vu nhân từ lâu rồi sao…”

    Trên núi Bích Tuyền, Tuyên Cơ dùng chú vu nhân ra chiêu lớn, châm lửa đốt trọi đống dây leo cứ dây dưa mãi xung quanh hai người. Lũ dây leo vốn loang lổ vết máu đó không biết bỗng nhiên xảy ra vấn đề gì, tự quấn lấy mình, tạm dừng tấn công.

    Thịnh Linh Uyên mất máu quá nhiều, mặt đã trắng bệch. Bỗng nhiên, hắn như có linh cảm gì đó, ngẩng đầu nói khe khẽ: “A Lạc Tân.”

    Xích Uyên bất diệt, nhân ma bất tử, ảnh của yêu vương phải mượn sức thiên ma mới có thể nuốt ba đại nhân ma “tham”, “sân”, “si”, nhưng mà có vẻ ăn không tiêu cho lắm. Một nhánh ma khí thuộc về tộc vu nhân dường như bị chú vu nhân mạnh mẽ hấp dẫn cộng minh, mơ hồ có xu thế sắp mất khống chế, trong âm vọng xông vào chiếc vạc đồng thau đã có tạp âm.

    Tuyên Cơ cũng cảm nhận được, hắn vừa rồi đánh ra một chiêu lớn, suýt nữa bội chi, thở hồng hộc hỏi: “Thế nào?”

    Thịnh Linh Uyên: “Ngươi nghe đi.”

    Trong âm vọng phẫn nộ và nhục nhã, có một tạp âm hoang mang không hợp với số đông, nhắc đi nhắc lại “huyết mạch tộc vu nhân”.

    Đó là… chấp niệm mà thiếu tộc trưởng Đông Xuyên năm ấy sống chết không quên, nhập ma cũng không đổi.

    Tuyên Cơ hỏi: “Tộc vu nhân vẫn còn huyết mạch à?”

    “Còn,” Thịnh Linh Uyên nói, “hoàng tẩu ta chính là cô nhi tộc vu nhân. Hoàng tẩu đã bảo vệ rất nhiều tộc nhân rải rác khắp nơi, những người đó đều do ta đích thân thu xếp… Vu nhân rất giống nhân tộc, sau khi hỗn huyết, hậu duệ gần như không có gì khác với nhân tộc, chẳng hạn như cô bé cấp dưới của các ngươi.”

    Thuộc truyện: Liệt Hỏa Kiêu Sầu