Home Đam Mỹ Liệt Hỏa Kiêu Sầu – Chương 92

    Liệt Hỏa Kiêu Sầu – Chương 92

    Thuộc truyện: Liệt Hỏa Kiêu Sầu

    Edit: Yển

    Beta: Phong Lưu Quân

    Ly hỏa trừ tà, vừa hay khắc với ma khí.

    Ảnh nhân nuốt quá nhiều thiên ma khí, lại không có máu chu tước bẩm sinh của Thịnh Linh Uyên, lúc này xem như đã rối loạn tiêu hóa. Tấm màn đen hắn chế tạo ban nãy bị Tuyên Cơ đốt thành miếng giẻ rách, đành phải tan biến ngay tại chỗ, biến trở về một đống hình thái ảnh nhân nhỏ tuổi không có khuôn mặt, bay giữa không trung như nòng nọc, muốn bỏ chạy tứ tán.

    Đột nhiên, không biết bóng đen chạy nhanh nhất đụng phải thứ gì, tóe ra một chuỗi tia lửa điện giữa không trung. Ngay sau đó, các bóng đen nhỏ tán loạn bắt đầu liên tiếp “đụng tường”. Lấy từ đường làm trung tâm, dường như có một chiếc bát to vô hình chụp bên trên.

    Thịnh Linh Uyên kinh ngạc ngẩng đầu lên, tập trung thị lực nhìn kỹ lại, phát hiện một “phong ấn” đã chụp ngay phía trên đầu họ từ khi nào không hay, hình như không giống với pháp trận và phù chú hắn quen, khí tức di chuyển rất đều, không giống người làm. “Đây là cái gì?”

    Bên cạnh lập tức có người trả lời: “Tên khoa học là ‘màng cách ly năng lượng cao’. Chúng tôi còn gọi là ‘vợt đập muỗi’, một dạng thiết bị phòng hộ cỡ siêu lớn, chuyên dùng để cách ly vật nguy hiểm năng lượng cao khi hành động ở khu đông dân cư, không có khuyết điểm nào ngoại trừ tiêu hao nhiều năng lượng.”

    Vương Trạch là người ngoài mặt qua loa, trong lòng cẩn thận; từ ban nãy, hắn đã bắt đầu suy đoán Thịnh Linh Uyên rốt cuộc là ai. Liên kết đoạn trước và đoạn sau của ảnh nhân, hắn đã bị kinh hãi trước phỏng đoán của mình, vẫn luôn âm thầm đánh giá Thịnh Linh Uyên, trả lời câu hỏi của hắn theo phản xạ. Nói xong, phát hiện Thịnh Linh Uyên nhìn mình, Vương Trạch không khỏi đứng thẳng lên, nói tiếp bằng ngữ khí tương tự báo cáo: “Nhưng cân nhắc đến nơi sử dụng thiết bị này là khu vực đông dân cư, cho nên trong tình huống khẩn cấp, chúng ta có thể điều động hệ thống cung cấp điện dân dụng và đường sắt xung quanh, hao năng lượng tàm tạm.”

    Thịnh Linh Uyên gật đầu, thấy Vương Trạch nhìn hắn vẻ trông mong, tựa như chờ khen ngợi, thế là rất hào phóng cho một lời khen không mất tiền: “Chu đáo.”

    Biểu cảm của Vương Trạch giống như thở phào nhẹ nhõm, “Rất nhiều đồng nghiệp chạy việc bên ngoài của chúng ta hiện nay đều là ‘nửa đường’ xuất gia, làm công việc của mình một nửa mới phát hiện mình là ‘khả năng đặc biệt’, nhận huấn luyện gấp gáp rồi đi làm, không như trước kia đều có gia tộc truyền thừa, vậy nên năng lực cá nhân có thể không tốt lắm… nhưng chúng ta có khoa học kỹ thuật!”

    Trong khi nói chuyện, những phân thân ảnh nhân bị “vợt đập muỗi” ngăn trở một lần nữa tụ hợp, cố lấy một hơi, tông mạnh màng cách ly năng lượng cao hòng phá vây.

    Nhưng hắn vừa “hợp thể”, ly hỏa chu tước cũng lập tức có mục tiêu. Tuyên Cơ chẳng buồn đuổi theo hắn bay lung tung khắp trời, làm động tác kéo cung bắn tên, ly hỏa trắng như tuyết ngay trong tay hóa thành một cây “cung”, “tên” bốc ra từ đầu ngón tay, sáng rực như có thể xuyên qua nhãn cầu, đâm xuyên gáy.

    Thân mũi tên ấy dài hơn hai thước, phút chốc bắn ra, lại còn có tiếng như gió rít.

    Ảnh nhân kinh hãi, né được suýt soát. “Tên” ly hỏa đụng trúng màng cách ly, nhưng không phá hỏng nó. Nhiệt độ mũi tên có thể thay đổi theo ý Tuyên Cơ, chốc lát giảm xuống, chuyển từ sắc xanh thành trắng bình thường ở trên màng cách ly; kế đó lại nhuộm lên sắc màu ấm, từ vàng đậm dần, cuối cùng gần như đỏ, tản ra theo màng cách ly, phác họa rõ nét hình dạng chiếc bát lớn của màng cách ly. Bốn phía được chiếu sáng như bao phủ dưới nắng chiều, gần như mang chút sắc thái lãng mạn.

    Song một khi ảnh nhân tông lên, ánh lửa ấm áp trên màng cách ly lập tức lại trở thành ly hỏa trắng như tuyết.

    Giống như thêm một lớp gia cố không phá được cho màng cách ly năng lượng cao.

    “Nếu không phải chạy việc bên ngoài…”, Cốc Nguyệt Tịch thì thào, “tôi cảm thấy friend list của tôi có thể bị ảnh này làm thất thủ.”

    Mũi tên ly hỏa thứ hai của Tuyên Cơ đã lên dây.

    Ảnh nhân thấy hết đường đào thoát, đột nhiên lớn tiếng nói: “Trong người các vị mang dòng máu dị tộc, mấy ngàn năm qua đều bị che mắt! Bị bọn họ lừa xoay lòng vòng, đến nay vẫn đang bán mạng cho nhân tộc, không cảm thấy rất buồn cười à?”

    Hắn chưa dứt lời, mũi tên ly hỏa thứ hai đã bắn ra. Đồng tử Tuyên Cơ biến thành màu ngọn lửa, khuôn mặt nghiêng kia vừa rừng rực vừa lạnh băng, rõ ràng là người mà lúc thường cùng hi hi ha ha, cùng trêu chọc ba Tiêu, lúc này lại như cách xa người khác. Toàn bộ đội chạy việc bên ngoài ở gần hắn nhất đều bất giác lui lại, ngoại trừ Thịnh Linh Uyên, xung quanh Tuyên Cơ là một vùng chân không.

    Chớp mắt mũi tên ly hỏa rời cung, phong ấn đỏ rực như lửa chụp trên đầu ảnh nhân đồng thời đè xuống, ảnh nhân tiến thoái lưỡng nan, chật vật bị đốt một chân.

    Hắn bỏ chân cầu sinh, nứt ra thành mấy phân thân ngay sát nút trước khi bị chu tước ly hỏa nuốt chửng.

    Đám phân thân nhao nhao rơi xuống mặt đất, len qua giữa những nhân viên chạy việc bên ngoài, lợi dụng người làm khiên chặn cho mình.

    “Ngươi nghĩ các ngươi càng ngày càng yếu, thật sự là vì thiếu huấn luyện sao?” Vương Trạch bỗng nhiên nghe thấy có người nói sát bên tai mình, âm thanh véo von quanh quẩn, hơi thở dốc, lại khiến người ta vô thức lắng nghe, vô thức đi theo mạch suy nghĩ của hắn.

    Vương Trạch phút chốc quay người lại, nã súng ra ngoài, nhưng phía sau trống rỗng chẳng có ai.

    Âm thanh ấy vẫn rủ rỉ bên tai: “Các ngươi cả đời không được lên đường lớn, canh giữ một chút cái gọi là ‘khả năng đặc biệt’ như xiếc kia, mỗi ngày bán mạng đi làm như chó, không trốn thoát được sinh lão bệnh tử như phàm nhân. Ngươi cho rằng đây là bẩm sinh? Các ngươi yếu là bởi vì các ngươi đã mất đi nguồn sức mạnh, lửa Xích Uyên chính là nguồn sức mạnh của các ngươi. Năm đó, vì tư lợi bản thân, nhân tộc dập tắt Xích Uyên, tàn sát các tộc, để chúng linh vật sống cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai, xen lẫn trong loài người sống ngắc ngoải, đẻ ra đám con cháu bất tài các ngươi, gật gù đắc ý coi mình là phàm tục.”

    “Sếp, dưới chân anh!” Mắt thấu thị Cốc Nguyệt Tịch hét lớn.

    Vương Trạch cúi đầu, thấy cái bóng dưới chân không biết chia đôi từ khi nào, một cái trong đó không di chuyển theo ánh sáng tự nhiên, giữa một mảng đen thùi lùi dường như ánh lên một đôi mắt chế nhạo!

    “Có thể có chút thành ý không,” Vương Trạch so sánh hai cái bóng thật giả, nổi cơn tam bành, tức đến mức nã ba phát súng liền, “cái bóng kia đúng tỷ lệ à? Hả? Bố mày là loại gà rù gầy trơ cả xương đó à!”

    Bóng đen phút chốc chui xuống đất, viên đạn từ mặt đất bắn ra.

    “Các ngươi mang theo cái màng cách ly này, chẳng phải vì sợ làm phàm nhân bị thương sao?” Tiếng ảnh nhân chui lên từ dưới đất, quanh quẩn tám phương trên mặt đất, “Mỗi ngày xông pha tuyến đầu, nhưng động một chút là phạm lỗi, hơi có gió thổi cỏ lay là thấp tha thấp thỏm, ngay đến cựu Cục trưởng của các ngươi cũng bị ép tới không giữ được khí tiết tuổi già. Tính chất công việc phải bảo mật với cả người nhà, thế lúc đi xem mắt có bị kỳ thị không? Là con gái, không nói rõ mình ở bên ngoài làm công việc gì, rước lấy không ít lời ong tiếng ve của các bà các cô nhỉ?”

    Cốc Nguyệt Tịch biến sắc.

    Trương Chiêu đang định ấn tạm dừng thì nghe thấy có người nói: “Có phải lúc trúng tuyển người chạy việc bên ngoài mừng lắm không? Đột nhiên từ một người làm thuê không bằng cấp không lý lịch biến thành đặc công có biên chế, không cần tranh thủ thời gian giao thức ăn ngoài, có thể đặt chân ở Vĩnh An. Nhưng tiền lương của ngươi đủ để mua nhà trả góp chưa?”

    “Cuộc sống phàm tục có khói lửa nhân gian không có gì không tốt, thế nhưng phàm tục chấp nhận các ngươi à? Còn chẳng phải đến chỗ nào cũng không hợp đám đông, may ra được vài kẻ vô cùng may mắn, có thể quây quần với khí linh của mình, nhưng khí linh là người à? Còn không phải nói đập là đập…”

    Nhất thời, toàn bộ đội chạy việc bên ngoài đều nghe thấy các kiểu lời ong tiếng ve, những điều bình thường không dám nghĩ, không dám nói, dường như đều mượn miệng cái bóng kia vang lên văng vẳng.

    “Còn ngươi?” Tuyên Cơ nghe thấy âm thanh nho nhỏ của ảnh nhân kia, “Chu tước, bán thần, chẳng phải cũng sống không được, chết không xong, bị nhốt quanh năm giống ta… ngươi thủ hỏa thay ai hả? Tên ngốc, năm đó là nhân tộc khinh nhờn thần tộc, luyện sống ngươi thành khí linh. Tộc thần điểu các ngươi nhận thiên mệnh, vì đại nghĩa quên tư tình, nhưng đã ba ngàn năm, ngươi cũng lực bất tòng tâm rồi nhỉ, bằng không tại sao lại có quần ma chúng ta trỗi dậy khắp nơi?”

    Tuyên Cơ luôn hơi nhắm mắt, không hề nhúc nhích, lúc này đột nhiên cắm mũi tên ly hỏa trong tay xuống dưới chân mình, một cái bóng giãy giụa không ngừng bị hắn xiên lên như cá sống.

    Tuyên Cơ: “Cái đếch, ngươi mới lực bất tòng tâm!”

    Ảnh nhân kia bị mũi tên ly hỏa đâm xuyên, từ miệng vết thương bắt đầu hóa thành tro, liều cái mạng già quát hắn: “Người trong lòng ngươi sẽ trơ mắt nhìn ngươi bị Xích Uyên vắt cạn sao? Từ ba ngàn năm trước, hắn đã hận không thể lấy thân thay thế, ngươi cảm thấy trong lòng hắn bây giờ đang nghĩ gì?”

    Tay Tuyên Cơ bỗng khựng lại, chốc lát phân tâm này lại để ảnh nhân giãy thoát.

    Nhưng phân thân ảnh nhân kia còn chưa chạy xa, mới bay khỏi hai tấc đã bị một mớ dây màu đen cuốn lấy. Trong tai mọi người “ong” một tiếng, giống như khi đứng ở bờ biển bị sóng to thổi qua đầu, từ trong ra ngoài bị xô lạnh thấu tim, cát đá bụi bặm trên người đều gột rửa sạch sẽ, trong đầu quanh quẩn âm thanh mơ hồ và xa xăm trống trải, như tiếng chuông chùa ngân vang.

    Thịnh Linh Uyên giơ tay chộp, hắc khí cuồn cuộn trên mặt đất ngưng tụ thành một lốc xoáy khổng lồ, bị hắn dùng một tay nhấc lên. Vô số ma ảnh lấp lánh ở trong đó, giống lũ cá con bị một mẻ lưới vớt lên, “Yêu ngôn hoặc chúng.”

    Tiếng của tất cả ảnh nhân hội tụ thành một thể, dồn tới hắn: “Bệ hạ, trong lòng ngươi thì không hận à? Nhân hoàng rốt cuộc là cái thá gì?”

    Thịnh Linh Uyên lại nở nụ cười, ung dung hỏi vặn lại: “Thế ngươi là cái thá gì?”

    Hắn chợt thu năm ngón tay lại, quát: “Còn ngây ra làm gì!”

    Tuyên Cơ nắm lấy tay hắn, tấm lưới do sương đen dệt thành như kíp nổ, dẫn một đám ly hỏa nổ tung ra bốn phương tám hướng.

    Nhất thời, trời đất mất màu, mọi người đều mù tạm thời.

    Ánh sáng chói lòa tỏa ra khắp nơi, thiêu tan hết thảy ảnh thật và ảnh giả, tựa như trên đời đã không còn khói mù.

    Một lúc lâu sau, mọi người mới miễn cưỡng khôi phục thị lực, thấy tro đen xung quanh rơi xuống lả tả như bột phấn, ảnh ma ban nãy xiên cho máu trong tim người ta chảy ngược đã biến mất không còn bóng dáng, thoáng như một cơn ác mộng… tỉnh mộng rồi, mà cảm giác ngột ngạt khó chịu trong lòng không thể nào xua tan.

    Thịnh Linh Uyên hơi cử động, Tuyên Cơ lại vô thức nắm tay hắn chặt hơn, dùng lực mạnh đến hơi thô bạo.

    Lặng ngắt như tờ cả buổi, cho đến khi có bộ đàm truyền tin của người chạy việc bên ngoài vang một tiếng, “Cảnh báo năng lượng cao, cảnh báo năng lượng cao, màng cách ly bị phá hoại. Nhận được xin hãy báo cáo tình hình, có tăng cấp bậc cảnh báo hay không…”

    Lúc này, Vương Trạch mới như vừa tỉnh khỏi giấc mơ.

    “Cảnh… báo? Không tăng.” Đầu lưỡi hắn xoắn lại. “Giải trừ đi, là người của chúng ta, mục tiêu đã bị tiêu diệt.”

    Nói xong, hắn lại không nhịn được nhìn Tuyên Cơ và Thịnh Linh Uyên một cái, “Sự tình hôm nay rất đặc biệt, tôi sẽ thống nhất báo cáo lãnh đạo cấp trên, hi vọng các đồng chí tuân thủ nghiêm ngặt điều lệ bảo mật, mọi chi tiết đều không được tiết lộ cho nhân viên không ở hiện trường và không liên quan, đây là kỷ luật, rõ chưa? Kết thúc công việc!”

    Tuyên Cơ định thần lại, gật đầu với Vương Trạch.

    Mọi người thu dọn hiện trường, trấn an người dân, truy tung đồ đệ chạy trốn của Ngọc bà bà, cuối cùng đào hai thi thể của Ngọc bà bà ra sửa sang mang đi. Xong xuôi, khi các công việc lộn xộn xem như kết thúc thì trời đã tối rồi, còn phải ngồi chuyên cơ bay về Vĩnh An. Cuộc hẹn gặp mặt cựu Cục trưởng cũng chỉ có thể hoãn lại đến ngày kế.

    Trên máy bay trở về, dọc đường không ai nói chuyện. Người nào người nấy đều vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, không nói được là thân mệt hay tâm mệt, ngay cả Tuyên Cơ và Vương Trạch lúc thường có thể lập nhóm tấu nói cùng nhau debut cũng nặng nề tâm sự. Dương Triều tự dưng say máy bay, sắc mặt vàng như nghệ, nôn muốn chết đi sống lại. Bầu không khí áp lực lạ lùng.

    Vết thương trên người Thịnh Linh Uyên đã lành, nhưng máu quả thực đã chảy khắp người, dọc đường nhắm mắt nghỉ ngơi. Cũng chẳng biết bệ hạ ngủ hay không, mặc dù nhắm mắt hơi cúi đầu, tư thế ngồi vẫn cực kỳ ngay ngắn, chỉ khi dòng khí xóc nảy mới hơi lắc lư.

    Tuyên Cơ nhân cơ hội kéo hắn lên người mình, nghĩ bụng: “Hôm nay mình nhất định phải nối cộng cảm.”

    Trong lòng hắn tính toán như vậy, trên mặt lại không để lộ một chút nào. Đến khi về tới Vĩnh An, xuống máy bay động viên La Thúy Thúy, hắn giống như lại khôi phục thái độ bình thường.

    “Không thì để tôi tìm kim chủ Tiêu chi trả tiền mua tóc giả cho anh nhé?” Tuyên Cơ vỗ lưng La Thúy Thúy, “Ôi… thôi, đừng trêu vào hắn, để tôi trả cho anh vậy. Ừ thì, tình hình khẩn cấp, không có biện pháp mà, đừng khóc nữa… Thật ra tôi cảm thấy kiểu tóc bây giờ của anh rất ổn, trông trẻ hẳn.”

    La Thúy Thúy nức nở nói: “Vì bộ dầu gội dưỡng tóc giảm 50% ngày mười một kép[1] mà tôi thức đến mười hai giờ, còn chưa bóc ra, giờ thì khỏi dùng luôn rồi!”

    “Mua luôn mua luôn, dầu gội đầu anh mua bao nhiêu tôi đều mua lại đúng giá.” Tuyên Cơ mau chóng nói, “Về nhà gửi tôi, tôi chuyển khoản cho anh. Hãy nghĩ theo hướng tích cực, không chừng mười một kép sang năm anh có thể đi ngủ sớm hơn.”

    Nghe lời an ủi kiểu này, La Thúy Thúy càng đau khổ hơn, nước mắt giàn giụa lao vào tòa nhà Tổng cục, muốn đến văn phòng Cục trưởng treo cổ, xin chuyển công tác.

    Tuyên Cơ điềm nhiên như không dẫn Thịnh Linh Uyên về nhà, bật ti vi cho hắn, mở tủ lạnh chọn đồ ăn, “Muộn quá rồi, ta làm đại vài món ăn nhanh, mười phút là xong.”

    Nói rồi hắn chọn mấy củ khoai tây trong tủ lạnh, tiếp đó lấy trứng gà và hành tây, tiện tay đưa cho Thịnh Linh Uyên vừa theo vào, “Ngươi đoán đây là gì?”

    Ở một số nơi, đậu đất được gọi là khoai tây; hành tây đương nhiên càng “tây” hơn, đều là giống ngoại lai mấy trăm năm gần đây mới du nhập. Thịnh Linh Uyên đương nhiên chưa thấy bao giờ, khá hứng thú nghe Tuyên Cơ phổ cập khoa học về lịch sử cận đại của nguyên liệu nấu ăn, nghĩ thầm: “Gà Con không dễ lừa rồi.”

    Tiểu kiếm linh từ nhỏ tính đã hấp tấp, có chuyện gì lập tức hỏi ngay, hoàn toàn không biết giữ miệng với hắn. Kiềm chế đến bây giờ chưa nói một câu, vậy chắc chắn là hắn rất để bụng.

    Thịnh Linh Uyên không ngờ truy tra một dư nghiệt Ty Thanh bình lại đụng trúng một ảnh ma vướng tay như vậy. Lúc ấy hắn năm lần bảy lượt ngăn Tuyên Cơ cộng cảm, lại có ảnh ma gây chia rẽ, nếu hôm nay không đưa ra một lời giải thích, e rằng không xong được.

    “Ta phải thái hành tây,” Tuyên Cơ đưa lưng về phía hắn, nói, “củ này rất cay, tránh xa ra… Ta biết ngươi không ăn cay, sau khi chín sẽ…”

    Lời hắn nói phút chốc chững lại, bởi vì Thịnh Linh Uyên ôm hắn từ đằng sau, hai tay nhẹ nhàng đặt lên tay Tuyên Cơ.

    “Gà Con có việc muốn hỏi ta phải không?”

    Lông tơ trên cổ Tuyên Cơ bị tiếng hắn làm cho dựng một loạt.

    Thịnh Linh Uyên nắm tay hắn, cầm dao, đo vài cái trên củ hành tây, lưỡi dao sượt qua tay của chính hắn, sắp sửa cứa rách da, khiến người ta kinh hồn táng đảm.

    “Ta và huyết mạch chu tước tách rời quá lâu, dung hợp không được thuận lắm.” Thịnh Linh Uyên nói, “Gần đây thường xuyên không thoải mái lắm, ta sợ cộng cảm sẽ liên lụy ngươi phải chịu một phần nỗi đau đắp nặn lại kinh mạch, không phải cố ý giấu giếm chuyện gì.”

    Tuyên Cơ khẽ nheo mắt, “Chỉ có việc này?”

    Thịnh Linh Uyên dừng một chút, sau đó như thể do bị hắn ép hỏi mới nói một cách hơi miễn cưỡng: “Ừm… còn thỉnh thoảng bị mất ngủ vào ban đêm nữa.”

    Tuyên Cơ cau mày, nghiêng đầu nhìn hắn một cái.

    Thịnh Linh Uyên: “Vậy nên thường xuyên có thể nghe thấy ngươi đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, bay qua chỗ ta nghe lén từ ngoài cửa sổ… Ta không biết ngươi có dụng ý gì, đi lại trong nhà sợ quấy rầy ta, chẳng lẽ vòng ra bên ngoài thì ta không nghe thấy à?”

    Tuyên Cơ: “…”

    Đang bảo hắn khai chuyện của mình mà, lại còn trêu chọc chủ thẩm!

    Thịnh Linh Uyên nở nụ cười khẽ, nắm tay đối phương, cắt củ hành tây trên thớt. Hắn thái rất chậm, nhưng mỗi lát đều cực mỏng và đều đặn. Ngón tay hắn kề sát trên dao, chỉ cần Tuyên Cơ giãy nhẹ là lưỡi dao kia có thể cứa rách ngón tay hắn.

    “Không tin ngươi nối thử xem.” Ma đầu còn thì thầm dụ dỗ bên tai hắn, “Chỉ cho ngươi một giọt máu, ta không nỡ để ngươi khó chịu cùng ta quá lâu, được không?”

    Tuyên Cơ trầm mặc.

    Thịnh Linh Uyên tiến một bước để lùi ba bước, mê hoặc: “Nào.”

    Trong lúc nói, hắn cảm thấy bả vai cứng đờ của Tuyên Cơ chầm chậm thả lỏng. Thịnh Linh Uyên nhếch khóe miệng, trong lòng biết việc này xem như đã lừa được trót lọt.

    Sau đó, bệ hạ bị mời ra khỏi bếp. Chỉ cần là người có mắt thì đều không chịu nổi “cách thái hành của Thịnh thị”, từng nhát chầm chậm cay xè mắt. Nếu cứ để hắn phá rối như vậy, nước mắt sắp chảy thành sông luôn rồi.

    Tuyên Cơ nói mười phút, quả nhiên chính là mười phút, nấu một món bánh trứng Tây Ban Nha nhanh gọn và làm thêm một ly canh cẩu kỷ dưỡng sinh cho Thịnh Linh Uyên.

    “Ta biết món này không bổ máu, đều là tác dụng tâm lý thôi.” Tuyên Cơ nói, “Nhưng uống vào ấm người.”

    Nói đoạn, hắn dường như cáu kỉnh, cố ý bỏ hai gói đường nâu trước mặt Thịnh Linh Uyên.

    Hồi còn nhỏ, để dỗ dành hắn, ngay cả cơm gạo kê trộn mật Thịnh Linh Uyên cũng ăn rồi, một bát nước đường đương nhiên không bõ bèn gì, thoải mái bưng lên uống một ngụm, khi ý thức được khác thường thì đã không kịp phun ra.

    “Bệ hạ.” Tuyên Cơ lau máu trong lòng bàn tay, vết thương khép miệng bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy. Nối cộng cảm rồi, hắn không cần mở miệng, trực tiếp nói ở trong lòng, “Xích Uyên hỗn loạn, rốt cuộc ngươi dự định thế nào?”

    [1] Ngày mười một tháng Mười một. Đây được coi là ngày độc thân của Trung Quốc, vào ngày này, những trang thương mại điện tử đồng loạt đưa ra nhiều chương trình khuyến mãi lớn để kích cầu mua sắm

    Thuộc truyện: Liệt Hỏa Kiêu Sầu