Linh nhân lệ – Chương 20

    Thuộc truyện: Linh nhân lệ

    Nhị thập • Rối gỗ

    Nếu như, Ly Thu trước kia là búp bê chỉ biết cười, thì Ly Thu của hiện tại, chính là một con rối gỗ đến cười cũng không biết.

    Y chỉ biết chớp đôi mắt to trống rỗng, mê man nhìn hết thảy xảy ra trước mắt y.

    Hoàng Phủ Kỳ nói một, y làm một, Hoàng Phủ Kỳ nói hai, y làm hai.

    Hoàng Phủ Kỳ nói, cởi y phục, y cởi.

    Hoàng Phủ Kỳ nói, lên giường, y leo lên.

    Hoàng Phủ Kỳ nói, cút xuống, y lặng lẽ đứng lên xuống giường.

    Hoàng Phủ Kỳ nói, ngươi đứng yên một bên, y đứng suốt không rời.

    Đứng nhìn Hoàng Phủ Kỳ ôm tiểu Hoàng tử do Vân Phi sinh hạ, ôn nhu vô cùng chơi đùa cùng hắn.

    Đứng nhìn Hoàng Phủ Kỳ ôm Vân Phi hỏi han ân cần tỉ mỉ, lo lắng chu toàn.

    Đứng nhìn Hoàng Phủ Kỳ mang tân nam sủng tới thở dốc kiều mị, dâm loạn hoan du trước mặt y.

    Những tia nắng chói chang của vầng dương mùa hạ, tựa hồ cũng không nóng nực như tưởng tượng.

    Ngược lại còn thấm đẫm hơi lạnh, luồn lách vào trái tim Ly Thu.

    Tri liễu, tri liễu [1], ve sầu trên cây kêu mải miết khiến y cảm thấy đau đầu.

    Đám côn trùng nhỏ bé đen đúa đó, rốt cuộc là biết thứ gì?

    Ngày ngày đậu trên cây nhìn khắp cả Hoàng cung, có phải là biết hết mọi việc hay không?

    Nếu là biết, mau nói cho ta, vì sao mùa hạ lại dài đến thế? Nói cho ta, tại vì sao mùa hạ lại tuyệt không hề nóng?

    Hoàng thượng dạo gần đây lại có một tân sủng mới vô cùng đẹp xinh, tên gọi Tiểu Khúc.

    Người ấy có khuôn mặt hơi giống Hỉ nhi, ngũ quan thanh tú, tính tình ngoan ngoãn khiến người ta yêu thương chiều chuộng, thường thường quấn quít lấy Hoàng Phủ Kỳ.

    Hoàng Phủ Kỳ tựa hồ đối với y đặc biệt yêu mến, thích ôm y thì thầm câu được câu chăng, vô luận đi nơi nào cũng đều dẫn y theo.

    Ngự thư phòng, rồi hoa viên, dục trì, đến cả săn bắn cưỡi ngựa cũng đều đưa y đi cùng.

    Mà, Hoàng Phủ Kỳ đã nói với Ly Thu, rằng ngươi là thiếp thân thị tòng của trẫm, cho nên bất kể là trẫm đi tới đâu, ngươi đều phải đi theo phía sau hầu hạ.

    Ly Thu nghĩ, các ngươi hai người ở cùng một chỗ thì tốt rồi, tại sao ta lại nhất định phải theo hầu?

    Có những khi, y thực sự chỉ muốn quay về trắc điện cạnh tẩm cung mà hảo hảo ngủ một giấc thật ngon,

    Cũng chẳng biết vì sao, gần đây y luôn cảm thấy ngủ không đủ, thân thể mệt mỏi hết sức, dường như chỉ muốn đi ngủ đông.

    Móng ngựa đạp lên lá khô tạo nên những tiếng xào xạc nho nhỏ, thanh âm trong trẻo gọi mùa về.

    Lại ngập đất lá rơi, lại tràn màu vàng úa, phải chăng cây cối hoa cỏ nơi Ly Thu Uyển kia đều đang chậm rãi tàn lụi điêu linh?

    Ly Thu thực muốn quay về nhìn xem, đáng tiếc, lệnh bài của y sớm đã bị tước mất rồi, đáng tiếc, y đã không còn có thể ra khỏi Hoàng cung này nữa.

    Phía trước, trên lưng con ngựa đang chậm rãi bước từng bước thong thả, hai thân ảnh nọ đã sớm quấn quít lại với nhau.

    Suyễn thanh mang theo hạnh phúc cùng vui thích nương theo gió thổi tới bên tai Ly Thu, thực là khó chịu.

    Y nâng ngón tay chặn lỗ tai, vậy mà vẫn ngứa ngáy vô cùng.

    Đưa tay giật mạnh dây cương, để cho con ngựa đang cưỡi dừng hẳn lại.

    Y thở gấp liên tục, tựa hồ nếu không làm như vậy chính y sẽ bị ngạt thở mà chết trong tức khắc.

    Y rốt cuộc là bị làm sao? Dường như có nơi nào đó không ổn.

    Đến cùng là không ổn chỗ nào? Y thật sự không biết..

    Mùa hạ cũng qua rồi, chỉ là những cánh ve kia lại chẳng hề nói cho y, nói những chuyện mà chúng biết rất rõ.

    Vậy nên, y chỉ có thể mê mang nhìn hết thảy trước mắt.

    Trong phút ngẩn ngơ, cảnh vật dường như thoáng mơ hồ đi một chút, nhưng rất nhanh lại rõ ràng trở lại.

    Ai~

    Y thực muốn quay về ngủ một giấc mà!

    Trở lại tẩm cung, hầu hạ Hoàng Phủ Kỳ thay đổi y bào.

    Mới vừa mặc cho hắn được một nửa lại bị ném xuống giường, y tùy thuận nằm yên ở đó chờ đợi thân thể quen thuộc phủ lên người y.

    Rồi sau đó là tay, là môi, là hạ thân, là đau đến chết lặng.

    Đau đớn qua, y lại gắng gượng nâng thân thể ngồi dậy, quỳ gối bên giường lại một lần nữa hầu hạ hắn mặc lại y phục tề chỉnh.

    “Đi theo ta” Hoàng Phủ Kỳ không nhìn y một cái, chỉ nhạt nhẽo buông ra ba chữ.

    Ly Thu vừa theo sau vừa vội vàng khoác y phục lên người, động tác như vậy y đã sớm quen thuộc, làm cũng thực nhanh nhẹn.

    Hoàng thượng tới cung điện nơi Tiểu Khúc ngụ lại, cùng y vui vẻ ầm ĩ một lát liền ôm y mang tới dục trì.

    Hoàng Phủ Kỳ cho tất cả hạ nhân lui xuống, chỉ lưu lại duy độc một mình Ly Thu hầu hạ cạnh bờ ao.

    Đôi thân hình trần trụi cùng nhau hoan ái trong ôn tuyền, thanh âm hoạt bát thường ngày của Tiểu Khúc đã sớm nghẹn ngào chẳng thành câu.

    “Có muốn ăn vải hay không, đều là ra roi thúc ngựa cấp tiến vào cung, còn tươi đấy.” Hoàng Phủ Kỳ xoa nắn cái eo nhỏ của Tiểu Khúc mà nói.

    “Hảo, ta muốn ăn, nhất định là ngọt a” Tiểu Khúc nũng nịu.

    “Đi, mang vải tới đây.” Hoàng Phủ Kỳ vẫn nhìn Tiểu Khúc không thôi, lời nói lại là cho Ly Thu.

    “Dạ” Ly Thu xoay người ra ngoài, Hoàng Phủ Kỳ lúc này mới ngẩng đầu nhìn theo dáng người phiêu nhiên vừa rời đi.

    Chỉ một chốc, Ly Thu đã mang theo một bồn vải trở về, đặt bên mép nước đang tỏa ra hơi nóng ấm áp.

    “Đờ ra đấy làm gì, bóc đi.” Hoàng Phủ Kỳ liếc mắt nhìn Ly Thu đang chuẩn bị lui ra phía sau.

    Ly Thu quỳ cả người xuống, cẩn thận từng chút lột bỏ lớp vỏ trái vải xù xì, còn lại thịt quả màu trắng trong suốt.

    Y đột nhiên nhớ lại, dường như thật lâu thật lâu trước kia, sư ca cũng giống như vậy ngồi bóc vỏ trái vải, cùng cái kẻ y yêu sâu đậm ấy bên nhau vui cười nói vài câu chuyện phiếm vu vơ.

    Sư ca, Ly Thu thực nhớ ngươi.

    ————————–

    [1] Tri liễu (知了): từ này có hai nghĩa, một là ‘biết’ và một là ‘ve sầu’, ở đây có thể được coi là chơi chữ.

    Thuộc truyện: Linh nhân lệ