Lộ nhân giáp ái tình cố sự – Chương 21

    Thuộc truyện: Lộ nhân giáp ái tình cố sự

    Chương 21: Ai thò chân ra trước

    Ta ngồi vào xe, quay sang hỏi hắn: “Ngươi đợi ta từ chiều tới giờ à?”

    “Ừ.” Sau đó hắn quay lại bảo ta: “Không cần nói cám ơn.”

    Ta xấu hổ cười cười.

    Hắn tiếp tục nói: “Ta vừa chờ ngươi vừa suy nghĩ chút chuyện nên cũng không đến nỗi nhàm chán.”

    Ta không biết nên nói gì, không dám hỏi hắn suy nghĩ cái chi, ta sợ.

    Cho dù thân thể với nhau đã rất thân mật, nhưng vẫn luôn cứ e dè từng chút, sợ sẽ làm hỏng mất chút yêu thương không đổi này.

    An Viễn im lặng lái xe, ta nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nhìn mà như chả thấy gì.

    Tâm tình nhảy nhót hồi sáng giờ chả còn sót chút gì.

    Có phải ai cũng vậy không? Công việc, tình yêu, những chuyện phiền lòng này luôn như con sâu vậy, phủi không đi.

    “Lo được lo mất, chúng ta đều đang lo được lo mất.”

    “A?” Ta kinh ngạc nhìn về phía hắn.

    Hắn nhìn phía trước, không có quay sang ta, chỉ nói: “Ta không biết ngươi nghĩ sao, nhưng ta muốn nói thật, khoảng cách giữa chúng ta là rất lớn.”

    Nghe câu này tim ta thắt lại.

    “Chúng ta mới cùng nhau vài ngày đã như vậy, về sau không biết ra sao nữa.”

    Có chút khó chịu, được rồi, đúng là rất khó chịu. Không phải không thấy được sự thật nhưng bị người khác vạch ra sự thật luôn khiến người ta khó chịu.

    “Từ thứ sáu đến giờ, hai ta đều vẫn rất gò bó.”

    “Chúng ta?” Ta chợt lặng đi.

    “Không riêng gì ngươi, ta cũng vậy mà…” Hắn hơi nhíu mày, nhìn đường, nói: “Nếu ngay từ đầu chúng ta không phải loại quan hệ này có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng mà đùng một cái hai ta liền xác định là người yêu, vội vã quá thành ra phản tác dụng…”

    Xe chạy đến dưới lầu nhà ta, hắn vươn tay ôm lấy cổ ta xoay mặt lại đây nhìn ta thật sâu.

    “Cho nên, chúng ta từ từ mà đến đi, được không?”

    Hắn lại theo thói quen hỏi ý kiến ta, ta thì chủ động hôn hắn, thấy được vành tai hắn hơi đỏ lên.

    Ta xuống xe, nói tạm biệt, rồi lại nhìn hắn lái xe rời đi.

    Mặc dù trong lòng hơi buồn, nhưng kiểu gì cũng dễ chịu hơn một chút rồi. Chúng ta mới bắt đầu, đều có thời gian nên không cần sốt ruột, khoảng cách nào cũng sẽ có thể vượt qua thôi mà.

    Ta gãi gãi đầu, bắt đầu buồn lo cho công việc.

    Kể từ thứ hai, công ty bắt đầu vào trạng thái buông lỏng sau khi tung sản phẩm mới ra thị trường. Mặc dù bên phòng quản lý thị trường chưa hoàn thành hết mọi việc, nhưng thắng lợi ban đầu đã khiến mọi người đều vui mừng, mệt không mệt đều thành thứ yếu rồi.

    Nhưng mà mấy phòng ban khác xả hơi, bên tổng bộ thì ngược lại. Cấp dưới mấy phòng ban đã nhận được thông báo chính thức. Sau khi một sản phẩm hoàn tất việc đầu nhập thị trường, trong công ty luôn có một chút thay đổi về nhân sự, còn có tuyên truyền quảng cáo văn hóa công ty, phân chia phúc lợi cho thành viên công ty, mọi thứ đều cần tổng bộ chạy lo.

    Còn ta thì ngoại trừ mấy việc trên còn phải lo phụ trách chuẩn bị tiệc khánh công.

    Mặc dù đặt hết cho nhà hàng là tốt rồi, nhưng mà chuyện gì cũng phải tập trung theo dõi, không thể để xảy ra bất kì sai lầm nào. Ta vô cùng hoài nghi có phải ta từng đắc tội thủ trưởng chỗ nào rồi nên hắn mới cố tình chỉnh ta không đây?

    Càng bực bội là có người không nghe theo điều động của ta. Rõ ràng thủ trưởng nói để ta toàn quyền phụ trách, hắn còn ngang ngạnh cái gì chứ, tức chết được.

    An Viễn vẫn luôn chờ ta tan ca, mặc dù ta đã tỏ vẻ không cần, nhưng hắn cứ kiên trì cho bằng được. Ừ thì ta cũng mong có thể thường xuyên thấy được hắn, đương nhiên nếu có thể hôn nhau một chút trong xe càng tốt hơn.

    Hắn lái xe, ta xoa xoa cái cổ.

    “Mệt lắm rồi phải không?” Hắn hỏi.

    Ta gật đầu: “Ừ, vừa mệt mỏi vừa phiền phức.”

    “Phiền phức? Có khó khăn gì sao?”

    Ta ngẩn ra, vẫn là nói: “Cũng không có gì.”

    Trong xe lại lâm vào không khí trầm mặc kỳ dị nọ.

    Thật ra, ta cũng muốn chia sẻ cùng hắn chuyện của ta, nhưng mà không biết tại sao, lần nào cũng tự bảo mình là nói chuyện với hắn nhiều một chút, đừng khẩn trương. Thực tế lại lo mấy chuyện linh tinh của mình không đáng nói.

    Hắn là doanh nhân thành đạt, ta thì tính cái gì đâu. Hắn hở chút là ký cái hợp đồng mấy trăm vạn, mà ta cứ ngày ngày chạy tới chạy lui kho hàng tổng bộ thôi, nhìn thấy con gián còn phải giúp giúp đạp một phát.

    Ta biết tự ti như vầy là không tốt, nhưng mà ta không cách nào thay đổi được suy nghĩ này.

    Ta chỉ mong cho thời gian qua đi, nhưng lại không biết đến chừng nào mới giải quyết ổn thảo vấn đề

    Cách ngày, ta vội vàng đến máy nước uống công ty đứng thở một tí, vừa chọn ly nước chanh thì có người vỗ vai ta.

    Ta quay lại nhìn, ra là Mạc Bách Linh.

    Nàng khinh khỉnh nhìn ly nước chanh trong tay ta: “Ngươi không thể uống thứ gì nam tính hơn một chút sao?”

    Ta suýt nữa trợn trắng mắt, chợt nhớ ra hình như An Viễn thích uống sữa.

    Nàng ra vẻ thần bí lôi ta vào một góc hỏi: “Ngươi với cậu ta thế nào rồi hả?”

    Ta nói: “Thì cứ vậy thôi.”

    Nàng cau mày nhăn mặt, hỏi: “Cứ vậy là cứ làm sao?”

    Ta nói: “Ta có quyền giữ im lặng về chuyện này.”

    Nàng khinh thường phẩy tay: “Xì.” Sau đó quan sát ta từ trên xuống dưới nói: “Anh bạn, ấn đường ngươi biến đen, có chuyện gì xui xẻo à?”

    Ta dở cười dở mếu.

    Nàng chỉ chỉ vành mắt ta bảo: “Quầng thâm cũng có này, bận bịu lắm hả?”

    Ta gật đầu, rốt cuộc bắt được một người, bao nhiêu chuyện liền nói hết ra. Ừ thì bận rộn quá chừng chuyện này, cày cục như trâu như bò này, cày đến không ra người nữa này. Rồi thì thủ trưởng rất hung tàn không nhân tính này, thủ trưởng hung tàn đến làm cho người ta không sống nổi luôn này.

    Mạc Bách Linh nhìn ta đầy thương hại nói: “Ông trời đang thử thách ngươi rồi.”

    Ta trợn trắng mắt nói: “Ta thấy không đợi ông trời thử thách xong ta đã mệt chết rồi. Mệt chưa nói, còn có kẻ không chịu phối hợp nữa chứ.”

    “Chuyện thế nào?” Mạc Bách Linh ngồi thẳng lại, chăm chú nhìn ta.

    Ta lại đem mọt mớ chuyện phiền toái về nhân sự ra cằn nhằn cử nhử, đôi khi Mạc Bách Linh đưa ra mọt ít đề nghị làm ta suy nghĩ, không hổ là thường xuyên cùng với tổng giám đốc, vài thủ đoạn nhỏ đều rất hợp.

    Ta thấy cũng trễ rồi, bèn thành khẩn nói cám ơn nàng.

    Nhưng nàng lại vẻ mặt cổ quái liếc ta một cái nói: “Các ngươi á, đều quá lo lắng rồi.”

    Ta ngẩn người.

    Rốt cục ta cũng thông minh một tí, cảm thấy mình bình tĩnh lại, ta hỏi nàng: “Là An Viễn nhờ ngươi đến?”

    Nàng gật đầu rồi bật cười: “Hắn cảm thấy ngươi gặp ta có thể sẽ thả lỏng một chút nên tìm ta đến hỏi chuyện ngươi, giúp ngươi nghĩ cách giải quyết.”

    Ta cũng bật cười.

    Chúng ta quả nhiên đều ngốc như nhau.

    Sau đó, tới thứ sáu, ta nhìn màn hình di động, không khỏi nhớ tới Dương Giản.

    Rốt cuộc thoát ra khỏi vòng vây bọn họ, cái loại dày vò cuối tuần này không còn nữa rồi.

    Không phải không có chút tiếc nuối.

    Ta cảm thấy về đạo đức mà nói thì ta không nên xuất hiện trước mặt Dương Giản nữa.

    Nhưng mà ta vẫn cảm ơn hắn, cảm ơn hắn từng khiến ta có được những người bạn kia.

    Và cả hắn nữa.

    An Viễn hỏi ta: “Cuối tuần có muốn ra ngoài ăn không?”

    Ta nói thôi đừng, ta mệt quá.

    Trong phút chốc vẻ bối rối của hắn làm ta đau lòng. Ta bảo hắn: “Theo giúp ta mua ít đồ ăn đi, ta làm cho ngươi ăn.”

    Ta cảm thấy chỉ trông vào thời gian chắc là không đủ, có thể do chịu ảnh hưởng của việc đọc thứ gì đó nhiều quá nên ta cho rằng tình yêu luôn bình đẳng. Hẳn là như vậy, ngược lại khiến ta cảm thấy bị trói buộc.

    Hiện tại ta nghĩ, tự mình bước chân ra cũng không đến nỗi khó khăn quá.

    ================

    Vài lời của tác giả:

    Khuôn sáo định luật điều thứ 20: bạn học nào bước ra trước có nước uống.

    Thuộc truyện: Lộ nhân giáp ái tình cố sự