Lời nói dối cuối cùng – Chương 5

    Thuộc truyện: Lời nói dối cuối cùng

    Thân thể Nghiêm Tư Cẩn bị Tằng Nữu chơi đùa lợi hại, Tằng Nữu có điểm băn khoăn, buổi sáng thay Nghiêm Tư Cẩn đi ra bên ngoài nhập hàng hóa, Nghiêm Tư Cẩn thì ở lại trong siêu thị.

    “Ông khỏe chứ?” Một giọng nữ xa lạ từ phía sau Nghiêm Tư Cẩn truyền đến, anh đứng lên đánh giá vị khách hàng kỳ quái này.

    “Tôi tên là Đường Ny.” Cô gái nở nụ cười khác thường.

    Nghiêm Tư Cẩn nhận ra đối phương, cô gái này ngày đó có đến tìm Tiểu Ngưu, Tiểu Ngưu nói đó là bạn tốt của cậu.

    “Ông biết tôi?” Đường Ny khinh thường liếc mắt nhìn Nghiêm Tư Cẩn.

    Cô với Tằng Nữu cùng nhau lớn lên, cũng biết anh bản tính phong lưu, nhưng bởi vì xuất thân từ con nhà danh giá, cô biết Tằng Nữu sẽ không lạnh nhạt với mình. Chỉ là, lần này Tằng Nữu về nước vẫn không đến tìm cô, nếu như không phải cô đi tìm hai người Trần Phó hỏi thăm được tung tích Tằng Nữu, biết anh chơi cái trò tẻ nhạt chán ngắt này, chắc có lẽ cô cùng Tằng Nữu đã trở về nước Mỹ cũng không chừng.

    “À, Tiểu Ngưu nói cô là bạn tốt của hắn.” Nghiêm Tư Cẩn lộ ra nụ cười nhã nhặn, muốn bắt chuyện với đối phương, trong lòng anh cũng không hiểu rõ bạn bè Tiểu Ngưu có biết mối quan hệ của bọn họ hay không, nhưng trực giác nói cho anh biết ánh mắt đối phương nhìn chính mình cũng không thân thiện gì.

    “Tiểu Ngưu? Bạn tốt?” Đường Ny cười lạnh, “Ông là Nghiêm Tư Cẩn đúng không. Tôi nói cho ông biết, tôi, là bạn gái của anh ấy.”

    “…… Bạn gái?” Nghiêm Tư Cẩn tròn mắt, cũng không tin lời của đối phương.

    “Ờ. Chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ở trên giường không biết đã trải qua bao nhiêu lần làm tình rồi.” Đường Ny tiếp tục hùng hổ dọa người, cô đã đáp ứng Tằng Nữu không vạch trần anh, thế nhưng xuất phát từ tâm lý ghen ghét khiến cho cô phải dùng chút thủ đoạn, để nam nhân đang bị lừa gạt này biết chút ít chân tướng, mau nhanh chóng kết thúc tất cả những việc này!

    “Hai người…… Là loại quan hệ kia sao?” Nghiêm Tư Cẩn vẫn không muốn tin tưởng đối phương, Tiểu Ngưu sao lại lừa anh chứ!

    “Tin hay không thì tùy. Ngược lại tôi cảnh cáo ông, bất luận ông có phải là cam tâm tình nguyện, ông nên mau chóng chết tâm đi. Ông cùng với anh ấy không thể nào bên nhau được, gia đình anh ấy sẽ không dễ dàng buông tha cho ông đâu.” Đường Ny hung tợn nói.

    Nghiêm Tư Cẩn ngây ngốc đứng tại chỗ, chờ cô gái rời đi, anh cũng không nhúc nhích tí nào. Lời của đối phương anh sẽ không tin tưởng, nhưng tại sao một cô gái lại đến đây nói những lời này để lừa gạt mình? Trong đầu anh đầy hỗn loạn, Tiểu Ngưu thích anh, Tiểu Ngưu vì anh mà rời khỏi nhà, anh nên tin tưởng cậu……

    Tằng Nữu ở bên ngoài đi dạo nhận được cuộc gọi từ ba cậu, “Rốt cuộc anh muốn chơi đến khi nào? Đã bao lâu rồi còn chưa về nhà? Anh có còn xem tôi là ba anh không?”

    Tằng Nữu le lưỡi, “Dạ được rồi, tối hôm nay con trở về nhà cùng ba dùng cơm.”

    “Nói phải biết giữ lời. Muốn ăn cái gì, ba kêu đầu bếp đi làm.”

    Tằng Nữu an ủi ba mình xong, trở lại siêu thị, lại phát hiện sắc mặt Nghiêm Tư Cẩn khó coi ngồi đơ một chỗ.

    “Làm sao vậy?” Cậu đi đến gần, nháy mắt, nỗ lực muốn Nghiêm Tư Cẩn chú ý đến mình.

    “Em……” Nghiêm Tư Cẩn vốn muốn nói chuyện Đường Ny đến đây, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, chỉ có thể nhịn xuống thay đổi cách hỏi, “Ba mẹ em không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, nếu chúng ta cứ như vậy liệu có được hay không?”

    A? Tằng Nữu khi nghe đến vấn đề Nghiêm Tư Cẩn hỏi, phản ứng đầu tiên chính là rất muốn cười. Từ sau khi nam nhân thổ lộ, anh càng ngày càng thích chính mình, dáng vẻ ưu thương mà ngồi đây chính là lo lắng đến tương lai bọn họ sao? Anh thật sự cho rằng anh là người yêu của mình sao?

    “Vẫn là không thể đi, chúng ta không nên ở cùng với nhau……” Nghiêm Tư Cẩn thất vọng cúi đầu.

    “Không không không! Chúng ta sẽ ở cùng nhau, em sẽ không rời bỏ anh đâu……” Tằng Nữu cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ đối phương như vậy, cậu theo bản năng chạy tới, giống như hai người đang yêu nhau thật lòng vậy, “Em trở về nhà cùng bọn họ triệt để ngả bài, đem hết thảy mọi chuyện nói cho rõ ràng, giải quyết hết mọi khó khăn, sau đó chúng ta không tách rời nhau nữa, có được không?”

    “Thật sao?”

    “Thật chứ, đương nhiên là thật rồi, ngày hôm nay em sẽ trở về nói cho bọn họ biết rõ ràng! Sau đó chúng ta không tách rời nhau ra!” Tằng Nữu ôm chặt đầu Nghiêm Tư Cẩn, nghĩ thầm dù sao cậu cũng mới vừa đáp ứng ba trở về ăn cơm tối.

    Nghiêm Tư Cẩn cũng không ngu muội, thế nhưng đối phương dùng lời nói dối đầy thâm tình không ngừng biến hóa, anh mất đi năng lực tự hỏi cùng luân thường đạo lý, chỉ là muốn chờ đối phương trở về hai người sẽ không bao giờ tách rời nhau ra.

    Tằng Nữu lừa Nghiêm Tư Cẩn khiến anh tin tưởng chính mình, thời điểm chạng vạng liền rời đi siêu thị, đi đến chỗ đậu xe taxi trở lại đại trạch Tằng gia.

    “A Nữu à, rốt cuộc con muốn chơi đến khi nào? Bên nước Mỹ đã bắt đầu khai giảng rồi, kỳ nghỉ Giáng Sinh cũng đã sớm kết thúc, con nên trở về đi học thôi.” Từng phụ đối với đứa con bất hảo cũng không còn cách nào khác, ăn bữa tối xong, tận tình khuyên nhủ cậu.

    “Dạ được rồi, con biết rồi.”

    “Haizz…… Ba mặc kệ con muốn ở bên ngoài làm cái gì, không phải ba không hỏi, không có nghĩa là ba thật sự không biết! Con, từ hôm nay trở đi nên trở về nhà rồi. Nhiều nhất là cuối tuần này, nhanh chóng trở lại nước Mỹ đi.”

    Tằng Nữu chép miệng, từ thời điểm nào ba lại linh thông tin tức như thế? Có điều cậu mặc cho chính mình chơi nhiều năm như vậy, lần này đại khái là do cậu quá phận quá đáng, ba mới nhúng tay vào đi. Đối với cậu mà nói, cậu cũng không làm trái lý do ba đưa ra. Chỉ tiếc, vất vả lắm mới lấy được tâm ý của nam nhân kia, hiện tại lại không thể không ngưng hẳn trò chơi này.

    “Ừm, ba cứ yên tâm, con biết rồi. Có điều, ngày hôm nay con không thể trở về nhà, ngày mai con trở lại có được không?” Bỗng nhiên nghĩ đến nam nhân biểu tình mê man đang chờ đợi mình, Tằng Nữu thử cầu một buổi tối xem sao.

    “Haizz, đến cùng là con đang làm việc gì…… Ba mặc kệ, ngược lại con mau chóng trở lại đây, không thì sau này đừng hòng ba cho con đồng nào!”

    Từng phụ nuông chiều buông tay khiến Tằng Nữu lần thứ hai dào dạt đắc ý, giọng nói cậu ngọt ngào réo rắt bên tai ba mình nửa ngày, ăn xong trái cây mới rời khỏi nhà.

    “Em trở lại rồi?”

    Trong bóng tối, quả nhiên nam nhân ngốc nghếch đang đợi mình. Tằng Nữu đi đến gần nghĩ, sao tên ngốc này lại không chịu bật đèn nhỉ?

    “Như thế nào rồi?” Nghiêm Tư Cẩn nghe được tiếng bước chân quen thuộc, vội vã tiến lên, giọng căng thẳng hỏi.

    “Cái gì?” Tằng Nữu đã sớm quên mất chuyện đáp ứng Nghiêm Tư Cẩn, rất nhanh liền phát hiện mình nói sai, cậu lập tức đổi giọng, “Không có chuyện gì, mọi chuyện đều không sao cả.”

    Tằng Nữu vẫn chưa nhắc tới trọng điểm, lại ấp a ấp úng, Nghiêm Tư Cẩn cảm giác được đối phương lừa gạt chính mình, “Có phải đã xảy ra sự cố gì rồi?”

    “Không có mà……” Tằng Nữu bị hỏi có chút phiền, giờ phút này tâm tình cậu cũng rất là phức tạp. Cậu đã đáp ứng ba mình, trò chơi mang ý nghĩa này chẳng mấy chốc phải kết thúc, từ đây cậu phải rời đi nam nhân này.

    Hiện tại nếu vạch trần, nhất định sẽ tạo thành đả kích thật lớn đối với nam nhân, Tằng Nữu vốn muốn nhìn đến cảnh tượng như vậy, nhưng đối phương lại vô cùng căng thẳng lo lắng, Tằng Nữu lại không muốn nhanh như thế để nam nhân này thất vọng, thậm chí cảm thấy cho dù chỉ một buổi tối, cũng muốn dệt nên giấc mộng đẹp cho nam nhân này, ngày mai lại đánh thức anh, thế là cậu đành phải ôm lấy thân thể Nghiêm Tư Cẩn, “Ông chủ anh phải tin tưởng em, em sẽ không rời anh đi…… Em thật thích anh, bất luận phát sinh chuyện gì em cũng sẽ không rời xa anh. Em yêu anh, em yêu anh……”

    Tằng Nữu dùng yêu ngữ nỉ non đến nửa ngày, tâm tình trở nên càng lo lắng nghi hoặc, thân thể không nhịn được muốn phát tiết, đưa tay cởi quần Nghiêm Tư Cẩn.

    Nghiêm Tư Cẩn ngăn đối phương lại, Tằng Nữu liền dùng chất giọng mềm nhũn nói, “Ông chủ, không phải anh yêu em sao? Anh phải tin tưởng em chứ, em sẽ không rời xa anh, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau……”

    Nghe được đối phương biểu lộ chân thành tha thiết, Nghiêm Tư Cẩn lại mềm lòng, buông tay ra ôm chầm lấy đối phương, tận lực phối hợp khát cầu của Tằng Nữu.

    Một bên Tằng Nữu phát tiết dục vọng của chính mình, một bên tiếp tục triền miên nói, “Em yêu anh”, cậu đối với Nghiêm Tư Cẩn xin thề, cậu vĩnh viễn không rời anh đi, cậu không thể rời xa anh, cậu yêu anh, cậu muốn cả đời cùng nhau ở bên cạnh anh.

    Nghiêm Tư Cẩn mù quáng, phối hợp luật động với đối phương, nỗ lực lấy lòng Tằng Nữu.

    Một giọt nước mắt anh rơi xuống, không biết vì lý do gì, anh có loại dự cảm xấu. Anh không muốn mất đi Tiểu Ngưu, liền ôm chặt lấy thân hình cường tráng xinh đẹp của đối phương, nội tâm si ngốc hi vọng chính mình cùng thiếu niên này có thể vẫn tiếp tục như vậy.

    Nghiêm Tư Cẩn bắt đầu tính toán, sáng sớm ngày mai anh sẽ đóng cửa siêu thị, đem tiền lấy ra, sau đó cùng Tiểu Ngưu rời đi thành phố này, trong những năm này tiền của anh cũng tích góp đủ để dùng đến sung túc. Hai người bọn họ sẽ rời đi nơi này, đến cái nơi mà ngay cả ba mẹ lẫn cô gái kia không biết đến, chỉ có hai người bọn họ……

    “Tiểu Ngưu, chúng ta rời đi nơi này có được không?” Nghiêm Tư Cẩn đứt quãng rên rỉ thành tiếng, nỗ lực thốt ra lời anh đã mong chờ.

    “Thoải mái quá, thật chặt, ông chủ em yêu anh……” Trong miệng Tằng Nữu vẫn nói ra những lời âu yếm giống như trước đây, lún sâu vào trong dục vọng cậu không nghe thấy lời khẩn cầu của Nghiêm Tư Cẩn, cậu tùy tiện “Ừ” một tiếng sau đó liền tiếp tục ở trên thân thể nam nhân hùng hục cày cấy.

    Sáng sớm khi tỉnh táo trở lại tâm linh không thể chờ đợi được nữa. Nghiêm Tư Cẩn vừa mở mắt ra, lập tức hô hoán lên, “Tiểu Ngưu! Tiểu Ngưu!”

    Nam nhân hai tay nắm chặt đầu, bên người trống rỗng, như bị băng tuyết ngàn năm bao trùm, cơ thể Nghiêm Tư Cẩn hơi run rẩy.

    Đêm qua cái người luôn mồm luôn miệng đáp ứng anh đã rời đi từ lâu rồi.

    Nghiêm Tư Cẩn khó có thể tin tưởng được sự thật này, sốt ruột mặc quần áo vào, một bên lớn tiếng gọi “Tiểu Ngưu”, một bên vọt xuống dưới lầu, ngoại trừ siêu thị yên tĩnh ra, trên quầy hàng các vật dụng hàng hóa dường như đang cười nhạo anh quá ngây thơ.

    Tiểu Ngưu sẽ không lừa anh, Nghiêm Tư Cẩn nghĩ, rõ ràng thiếu niên đơn thuần thích chính mình đến như vậy, bọn họ cũng đem lời yêu nói ra khỏi miệng, ngay cả chuyện khó nói cũng đều đã làm qua, tối ngày hôm qua còn hứa hẹn cùng rời đi, vì cái gì anh lại không thấy cậu? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

    Anh không rõ lắm phân đoạn nào mình đã làm sai, thậm chí không muốn biết rõ điều đó.

    Ngồi ở sau quầy tính tiền, Nghiêm Tư Cẩn hai mắt khô khốc nhìn chằm chằm vào cửa siêu thị, nhất định Tiểu Ngưu chỉ là đi ra ngoài một chút mà thôi, chỉ cần chờ thêm một chút nữa là cậu sẽ trở lại! Anh như đang tự an ủi chính mình như vậy.

    Lúc rời đi, nam nhân núp thật chặt vào trong ngực mình, mặc dù đối phương toàn thân lộ ra hơi thở mệt nhọc, nhưng Tằng Nữu cảm thấy, đối phương tỏa ra mị lực hấp dẫn mơ hồ.

    Hình ảnh nam nhân đỏ mặt xấu hổ đột nhiên chợt lóe lên, Tằng Nữu ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cảm thấy buồn bực liền gãi đầu, đem dáng vẻ Nghiêm Tư Cẩn thành thật lại dễ lừa gạt vứt ra khỏi sau đầu.

    “Phát ngốc cái gì đó? Còn không mau qua đây ăn cơm!” Ba Tằng Nữu nhìn thấy con mình lo lắng thất thần, có chút bất mãn rống lên.

    “Dạ! Tới ngay, tới ngay!” Tằng Nữu nở nụ cười lấy lòng, như con thỏ nhỏ đến bên người ba mình, một bên đấm lưng xoa bóp cho đối phương, một bên thì làm nũng.

    Thấy thái độ con trai mình ngoan ngoãn đáng yêu, Từng phụ cũng buông mặt xuống, hướng đến bàn ăn cơm.

    Tằng Nữu vui cười hớn hở kéo ghế cho ba mình ngồi xuống, cậu tay chân nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, cười cong cả đôi mắt, biểu tình càng ngọt ngào hơn, “Ba, nhanh ăn cơm đi!”

    Biết mình thời gian bên ngoài lưu lại có chút hơi lâu, sau đó còn bị bức ép mau chóng trở về nhà, Tằng Nữu một lòng nịnh nọt ba mình mong ông cao hứng, hoàn toàn không nghĩ tới tâm tư của nam nhân đang chờ đợi mình.

    Lặng lẽ đánh giá gò má thiếu niên xinh đẹp, ông biết rõ con trai mình, Từng phụ sắc bén nhìn ra Tằng Nữu không tầm thường, tuy rằng quỹ đạo chỉ khác đi có một chút xíu, nhưng ông nhìn thấy trong mắt thiếu niên lấp lóe cùng vẻ mặt thoáng thất thần.

    Mệnh lệnh Tằng Nữu đêm nay phải ở lại đây ngủ, Từng phụ trở lại thư phòng, quyết định điều tra ra vấn đề này.

    Tằng Nữu ăn xong cơm tối, đi vào phòng tắm tắm rửa.

    Ba Tằng Nữu liền dựa vào cơ hội hiếm có này, đi ra cửa lớn Tằng gia.

    Ông vẫn biết, đứa con vô dụng vô liêm sỉ ở bên ngoài phong lưu đa tình như thế nào, nhưng đối phương vẫn còn nhỏ tính tình vẫn còn bột chột, ông có thể lý giải được điều này.

    Thế nhưng lần này Tằng Nữu biến mất quá lâu, trong nhà phải thúc giục thật lâu mới chịu trở về. Buổi khai giảng ở nước Mỹ lại không để trong lòng, tiếp tục ở bên ngoài không tính trở về bên Mỹ.

    Buổi chiều có hỏi qua đám bạn bè Tằng Nữu xong, ông từ Trần Phó nhận được tin tức, Tằng Nữu đang làm việc trong một tiệm siêu thị mini, cùng một nam nhân ở chung một chỗ! Nó chơi gái thì cũng thôi đi, hiện tại còn muốn chơi cả trai! Nam nhân cố tình kia lại là nhân vật không hề thu hút chút nào, Từng phụ tin tưởng ánh mắt con trai mình sẽ không kém đến như vậy, nhận định là đối phương cố tình dây dưa.

    Ông ra lệnh tài xế lái xe, đi tới siêu thị nơi nam nhân đang buôn bán kia.

    Xe hơi cao cấp màu đen dừng ở trước cửa “Siêu thị tiện lợi vì dân”, Từng phụ ưỡn cao ngực, từ bên trong xe bước ra bên ngoài, đánh giá siêu thị một chút, trên mặt thần sắc đầy vẻ chế nhạo.

    Vốn muốn đóng cửa tiệm Nghiêm Tư Cẩn nhìn thấy một người đàn ông khí độ phi phàm, đối phương khoảng chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, trên người mặc âu phục sang trọng, nhìn từ đầu đến chân chậm rãi đánh giá anh.

    Nghiêm Tư Cẩn bị nhìn có chút khó chịu, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe đối phương khẩu khí không thân thiện nói thẳng, “Cậu là Nghiêm Tư Cẩn?”

    Người xa lạ trước mắt thốt ra tên của chính mình, Nghiêm Tư Cẩn khá là bực bội, dung mạo trước mắt giống như đã từng quen biết, đặc biệt là đối phương vênh mặt hất hàm sai khiến cùng cô gái ngày ấy giống nhau như đúc.

    “Ông là……”

    “Tôi là ba Tằng Nữu.”

    “Tằng Nữu?” Nghiêm Tư Cẩn trợn tròn mắt, nghiêng đầu, cảm giác có một cái gì đó rất đáng sợ đang muốn cắt đôi trái tim anh ra.

    “Khoảng thời gian này con trai của tôi vẫn sống chung một chỗ với cậu, ngay tại nơi này sao?” Từng phụ nhìn trái ngó phải xem xét kỹ bên trong, khinh thường mà nhìn, dáng vẻ như muốn đi vào bên trong.

    “Ông muốn đi đâu?” Nghiêm Tư Cẩn lập tức ngăn cản đối phương lại, đầu cũng không còn ngu dốt chậm rãi tự hỏi, phỏng đoán ra đối phương là ba Tiểu Ngưu.

    Nhưng anh lại chưa hề hay biết Tiểu Ngưu có tên gọi là “Tằng Nữu.”

    “Tôi muốn nhìn hoàn cảnh con trai tôi khoảng thời gian này nó sống như thế nào!” Từng phụ kiêu ngạo giọng nói mãnh liệt như giáng cái tát lên mặt anh, Nghiêm Tư Cẩn sợ hãi, không nói ra được âm thanh nào.

    Chỉ mới đi được vài bước, ý định lên lầu cũng bị dập tắt, Từng phụ lộ ra vẻ mặt căm ghét cực đoan, hét lớn một tiếng, “Đồ mất dạy! Sao cậu lại để con trai tôi ở cái nơi chật hẹp như thế này?”

    “……” Nghiêm Tư Cẩn cảm giác mình không hề lập trường, đối phương chế nhạo cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý. Cô độc không nơi nương tựa cảm giác này làm anh như trúng một bạt tai.

    “Bắt đầu từ tối hôm nay, con trai tôi sẽ trở về nhà, sẽ không trở lại đây nữa.” Từng phụ sắc mặt mù mịt dùng con mắt đen kịt lạnh lẽo trừng Nghiêm Tư Cẩn, trên nét mặt mang vẻ chán ghét xem thường, nói từng lời hung ác tàn nhẫn dằn mặt anh.

    Tuy rằng đau lòng, nhưng Nghiêm Tư Cẩn suy xét đến việc mất đi Tiểu Ngưu, giật mình kêu to, “Không được! Ông không thể tùy tiện mang hắn đi!”

    “Tôi là ba nó.” Không dự đoán được nam nhân đen đủi trước mắt này sẽ nói chuyện lớn tiếng đến như vậy, càng không nghĩ tới loại nhân vật không đáng chú ý này lại dám mãnh liệt kháng nghị như thế, Từng phụ không cao hứng, ngữ khí trì hoãn, càng thêm khinh thường cùng hờ hững, “Nói đi, cậu muốn gì? Rất tiếc, tôi sẽ không cho cậu tiền. Tốt hơn hết, cậu đừng nên tiếp tục quấn quýt lấy con trai tôi.”

    Anh quấn quýt lấy cậu? Không, không phải như vậy! Bọn họ rõ ràng là chân tâm yêu nhau, Nghiêm Tư Cẩn càng mãnh liệt biện hộ, “Tiểu Ngưu đã nói, là chính ông phản đối hắn ở chung với đàn ông, mới đem hắn đuổi ra ngoài. Là chính ông đánh đuổi hắn, ông không có quyền gì mang hắn đi.”

    Luôn luôn tôn trọng lời nói Nghiêm Tư Cẩn cũng không hiểu vì sao anh lại nói ra những điều điên cuồng này, không thể làm gì khác hơn là thở hổn hển, cắn môi, trừng mắt cái người đã đến đây.

    “Hừ, đuổi ra ngoài?” Từng phụ trào phúng giật giật khóe môi, “Đầu óc cậu có vấn đề à? Đang sống êm đẹp vì cái gì tôi lại đuổi bảo bối tôi ra khỏi nhà? Nó còn trẻ lại ham chơi, làm việc có chỗ không đúng, nhưng cậu cũng không thể dựa vào những điều này mà dây dưa không rõ ràng với nó. Cậu hiểu rõ nó sao? Nó họ gì, ở nơi nào, trong nhà làm gì, cậu đều biết sao? Tôi nói cho cậu biết, bạn bè con trai tôi xuất thân thấp kém nhất còn cao hơn cậu gấp nhiều lần, cái loại mặt hàng như cậu đây, tới làm người hầu trong nhà tôi cũng không có cửa đâu!”

    Nghiêm Tư Cẩn chấn động, cảm thấy trái tim mình như bị xé nát ra, lộ ra trạng thái biểu hiện yếu đuối.

    Nhìn thấy đối phương vẻ mặt ủ dột, dường như đã bỏ cuộc, Từng phụ tin tưởng lời của mình đã phát huy tác dụng, khiến cho nam nhân hiểu rõ ràng, rất có khí độ thong thả phun ra lời nói sau cùng, “Một lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, nể tình mặt mũi cậu nhanh chóng buông tay nó đi, không nên làm căng thẳng mối quan hệ. Người Tằng gia chúng tôi, cậu không đắc tội nổi đâu.”

    Đối phương đã rời đi thật lâu, Nghiêm Tư Cẩn vẫn trong trạng thái si ngốc, ngồi ở trên ghế.

    Anh đem hai tay áp vào mặt, trong miệng tự lẩm bẩm, phần lưng cứng đờ tình cờ run lên một cái.

    Trái tim anh như có người vô tình xé ra, cái sự thật này đã khiến phòng ngự trong trái tim hoàn toàn bị bóp nát, khắp toàn thân anh đau đớn chảy đầy máu tươi.

    Anh, bị lừa? Bị Tiểu Ngưu lừa? Bị cái người công bố rằng yêu anh lừa?

    Trước khi đối phương rời đi, Nghiêm Tư Cẩn hỏi ông một vấn đề cuối cùng, “Ông có thể cho tôi biết tên của hắn không? Họ là gì, tên là chi.”

    Tằng Nữu……

    Lần đầu tiên ở trong miệng đọc lên tên thật Tiểu Ngưu, lưng Nghiêm Tư Cẩn chấn động.

    Hóa ra, hóa ra hắn tên là Tằng Nữu! Anh dĩ nhiên lại không hề hay biết chuyện này!

    Nghiêm Tư Cẩn vì chính mình quá đáng thương phát sinh tiếng cười nhạo, toàn thân hư thoát, đầu anh dần dần hạ xuống.

    Anh cố gắng đem chính mình co cụm lại một chỗ, dường như muốn nhờ vào đó bảo vệ chính mình.

    Ban đầu Tiểu Ngưu đã lừa anh, sau đó lại bện một lời nói dối, ý đồ che dấu lời nói dối ban đầu kia. Hết một lời lại một lời nói dối vây quanh Nghiêm Tư Cẩn, từng lời nói dối như phá kén chui ra bên ngoài, chân tướng quá tàn khốc khiến Nghiêm Tư Cẩn bị đả kích. Thậm chí ngay cả tên thật của chính mình cậu còn không chịu nói cho anh biết!

    Thời gian cùng Tiểu Ngưu ở bên cạnh nhau, luôn liên tiếp dùng lời dối trá gạt anh, mà anh còn ngây ngốc trầm luân vào trong chuyện yêu đương trái với luân thường đạo lý!

    Nếu như vậy, như vậy, Tiểu Ngưu có thật đã nói ra những câu nói kia? Những lời nói yêu anh, tất cả đều là giả sao?

    Không thể! Không thể! Nghiêm Tư Cẩn nghĩ tới điều đó dùng sức đưa tay che mặt mình lại, thở hổn hển, hiện thực giả dối này khiến anh không thể hô hấp thông thuận được.

    Nươc mắt theo khe hở ngón tay chảy xuống, xúc cảm ẩm ướt khó có thể phủ nhận, Nghiêm Tư Cẩn nghĩ, anh đã biết đáp án rồi.

    Hồi tưởng lại quá khứ, bất luận là lần đầu tiên gặp gỡ vụng về, hay là lấy danh nghĩa mình là gay kiếm cớ rời khỏi nhà, tất cả đều là giả dối đến nực cười, thậm chí chỉ cần chọc một phát liền có thể phá ra ngay.

    Lời nói dối của đối phương cũng không phải là thiên y vô phùng*, sơ sót lộ ra cũng đến mấy lần, rõ ràng anh nhìn ra đầu mối, nhưng lại bị bịt kín hai mắt, lựa chọn tin tưởng lời nói dối kế tiếp.

    *Thiên Y Vô Phùng (天衣無縫): Nghĩa đen là áo tiên không một đường may. Nghĩa bóng là những gì tự nhiên chưa có tác động của con người đều hoàn hảo và hoà hợp với tổng thể. (Nguồn: Shiori no Mise.)

    Trách anh quá mức ngu ngốc, trách anh quá mức bất cẩn, càng trách anh hãm vào bể tình quá sâu. Nghiêm Tư Cẩn bắt đầu căm ghét chính mình, dùng mu bàn tay đập lên trán, hận chính mình đã sớm rơi vào tròng, khiến cảm tình cùng ý nghĩ dễ dàng đánh vào thần trí không tỉnh táo.

    Có thể ngay từ lúc bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã rơi vào kế liên hoàn cạm bẫy, trúng độc có tên gọi là “Tiểu Ngưu”!

    Anh không hề đặc biệt, thậm chí quá mức bình thường, Tiểu Ngưu lừa dối đùa cợt anh, có ý nghĩa gì chứ?

    Nghiêm Tư Cẩn căn bản không muốn nhìn tới “Tiểu Ngưu” hoặc “Tằng Nữu”, nhưng khi màn đêm buông xuống, anh vẫn duy trì tư thế như trước, ngồi tại chỗ không nhúc nhích, tình cờ ngẩng mặt lên, lặng lẽ nhìn về phía cửa.

    Tằng Nữu ở nhà cả một buổi tối, ngày hôm sau rời giường xong trái phải quay chung quanh ba mình, nịnh hót lấy lòng nửa ngày, cuối cùng vào lúc xế chiều mới nhớ tới nên trở lại siêu thị nhìn nam nhân kia.

    Từ sau khi Tằng phụ rời đi, Nghiêm Tư Cẩn không ăn qua bất cứ món ăn nào.

    Siêu thị không có mở cửa, tư thế ngồi cũng không có thay đổi được bao nhiêu, anh cuộn tròn người, như con nhím xù gai nhọn bảo vệ mình, ngây ngốc ngồi sững sờ.

    Chỗ trống hai con mắt dường như không nhìn thấy bất cứ sự vật gì, ở bên trong thế giới mình anh đột nhiên nghe được một tiếng gọi quen thuộc ── “Ông chủ?”

    Cái tiếng gọi ngọt ngào khiến lòng người chán ghét kia dường như có sức sống, quấn lấy cái cổ cứng ngắc của Nghiêm Tư Cẩn, giống như con chuột đụng trúng con mèo, thân thể anh sợ hãi run lên một cái.

    Thật đáng buồn chính là, cho dù đã biết đối phương miệng chỉ toàn lời nói dối, nhưng khi nghe được âm thanh quen thuộc vẫn cảm thấy không ngừng được sự vui sướng.

    “Anh sao vậy? Sắc mặt rất kém đó……” Tầm mắt bị dáng vẻ đối phương tiều tụy hấp dẫn, trong lòng mơ hồ cảm thấy không đúng, Tằng Nữu ra vẻ làm lơ chu mỏ một cái, cẩn thận đi tới, ngồi xổm người xuống, dùng sức ôm lấy thân thể Nghiêm Tư Cẩn đang run rẩy.

    “Ngày hôm qua em đến nơi nào……” Nghiêm Tư Cẩn âm thanh lạnh lẽo, tình cảm không một chút dư thừa nào đặt vấn đề.

    Nhạy cảm ý thức được có dự cảm không lành, Tằng Nữu lại cố ý đem lời giải thích cho rằng đối phương chỉ là “Thân thể không thoải mái”, một bên thân mật ôm bả vai nam nhân, ngón tay tinh tế vuốt ve, một bên tiếp tục dùng lời nói khép nép lấy lòng, “Em xin lỗi, ông chủ…… Ba em bệnh quá nặng, em nhất định phải trở lại nhìn ông…… Ông chủ, thật sự xin lỗi, kỳ thật em cũng muốn nhanh chóng trở về bên cạnh anh, một ngày không nhìn thấy anh, em khó chịu muốn chết. Cho nên, khi thấy thân thể ba em có chuyển biến tốt, em ngay lập tức chạy trở về với anh đây.”

    Đối phương chấp nhất với lời nói dối vụng về khiến Nghiêm Tư Cẩn đau lòng, anh áp chế tâm tình phức tạp của mình lại, cười lạnh một tiếng.

    Tằng Nữu càng cảm thấy không đúng, vội vàng cúi đầu nhìn về phía Nghiêm Tư Cẩn, trong mắt đối phương biểu lộ tuyệt vọng khiến cậu không cách nào tiếp tục giả vờ như không phát hiện ra điều gì, cậu một bên chớp chớp đôi mắt to, một bên cẩn thận từng li từng tí một lên tiếng, “Anh…… Anh sao vậy? Ông chủ, anh không thoải mái chỗ nào?”

    “Cậu thật sự quan tâm đến tôi sao? Không phải đang diễn trò hả?” Bởi vì đối phương hết sức ngụy trang nên ngực tích đầy lòng phẫn hận, Nghiêm Tư Cẩn bỏ qua cái ôm từ Tằng Nữu, trừng mắt khó hiểu oán hận đứng thẳng trước mặt cậu.

    Anh còn hi vọng lần này đối phương sẽ nói thật lòng, nhưng đáng tiếc, cậu lại nói dối, hơn nữa cái lời nói dối này thật quá đáng thương, anh như sụp đổ rồi.

    Tằng Nữu ngẩng mặt lên, luôn luôn là người tự khống chế lần đầu tiên cậu cảm thấy mình như bị nắm thóp, hai mắt cùng lông mi run lên biểu hiện cậu đang rất bất ngờ.

    Khẽ mở đôi môi, Tằng Nữu châm chước tìm lời giải thích, nhưng mới vừa chuẩn bị mở miệng, cậu nhìn về phía Nghiêm Tư Cẩn vẻ mặt cùng ánh mắt hoàn toàn xa lạ.

    Trong lòng như bị đâm nhói đau đớn, không còn có thể che giấu được nữa, Tằng Nữu phản ứng nhanh nhẹn tâm tư giảo hoạt, lập tức suy đoán ra đã phát sinh chuyện gì, mà điều này lại chính là điều mà cậu tối không hi vọng nhất nó sẽ phát sinh.

    “Anh có ý gì.” Trong thanh âm rút đi vẻ ngọt ngào làm nũng, ngữ khí biến thành đông cứng lại cứng nhắc, Tằng Nữu thu lại nụ cười còn tàn dư trên khóe miệng, ánh mắt nhẹ nhàng chuyển động, nhưng không nhìn về phía Nghiêm Tư Cẩn, thản nhiên đứng thẳng.

    “Ý của tôi là…… Tằng Nữu tiên sinh, bây giờ cậu có thể ngưng trò chơi này được chưa?” Hai vai Nghiêm Tư Cẩn khẽ run, dùng khí lực không nhỏ, hướng về đối phương đưa ra chất vấn sắc bén.

    “……” Sự im lặng trầm mặc kéo dài, tầm mắt Tằng Nữu sắc bén nhìn về phía Nghiêm Tư Cẩn, cậu vẫn như cũ trấn tĩnh, không chút nào hoảng loạn, “Anh, đã biết tất cả?”

    “Ờ.” Vì không muốn bị nhìn thấy đáy lòng yếu đuối của mình, Nghiêm Tư Cẩn cố ý đứng lệch sang bên, quay lưng lại với Tằng Nữu, nói, “Nhân lúc tôi còn chưa hận cậu, xin mời cậu rời đi cho, trở lại cái nơi xứng đáng với cậu.”

    Tằng Nữu dừng một chút, còn nói, “Anh đuổi em đi?”

    “Ờ.” Nghiêm Tư Cẩn không thể chờ đợi được nữa liền trả lời, khẩu khí so với ban nãy nhiều thêm mấy phần chống cự cùng sốt ruột.

    “Anh cảm thấy em rất đáng ghét sao?” Nhìn đối phương cố ý thụt lùi, Tằng Nữu cảm nhận một luồng ác khí không cam lòng bò đến cổ họng mình, cậu chậm rãi đến gần sau lưng Nghiêm Tư Cẩn.

    Hơi thở đối phương tới gần khiến Nghiêm Tư Cẩn cảm thấy sợ hãi, đã từng là thiếu niên đơn thuần ngây thơ bỗng nhiên ngay lúc này lại tràn ngập địch ý, anh phản xạ tính hướng về phía trước một bước, muốn né tránh Tằng Nữu dựa vào.

    Nhưng khi anh tránh về phía trước, Tằng Nữu đã nhanh chóng đưa tay chế trụ thân thể anh, dùng sức lực mạnh mẽ vặn bả vai Nghiêm Tư Cẩn, muốn đối phương đối diện với chính mình.

    “Trả lời tôi.” Trên khuôn mặt trẻ tuổi của Tằng Nữu, mang theo vẻ lãnh khốc tàn nhẫn không thuộc về tuổi tác của cậu, ánh mắt hung ác bức bách bắt Nghiêm Tư Cẩn trả lời chính mình.

    Nghiêm Tư Cẩn xoay mặt qua, thẳng thắn kiên quyết trả lời, “Đúng, tôi chán ghét cậu, cậu mau chóng cút ra ngoài cho tôi!”

    “Ông đuổi tôi đi? Ngày hôm nay tôi còn cố ý chạy tới nhìn ông, ông không biết điều lại còn đuổi tôi đi? Tôi không đi. Không ai có thể ra lệnh cho tôi!” Tằng Nữu rít gào kháng nghị, nhìn ánh mắt Nghiêm Tư Cẩn căm ghét cùng chống cự, tâm tình cậu gay go đến cực điểm, ngay cả thu liễm lại tính tình cũng nhịn không được phải phát điên lên.

    Nam nhân không còn mặc cho cậu bài bố nữa, cũng không tiếp tục hãm sâu vào lời nói dối của cậu, ý thức được những điều này, Tằng Nữu càng cảm thấy phẫn nộ. Cậu tức giận, hận không thể xé rách nam nhân trước mắt này! Cái lão nam nhân không đáng chú ý này, đến cùng là có khả năng gì má dám phản kháng mình?

    Lúc trước nói gì nghe nấy bây giờ đã hoàn toàn biến mất, thái độ luôn luôn ân cần giờ đây đã biến thành lãnh đạm chán ghét, như đứng trên đỉnh cao bị vứt xuống mặt đất, Tằng Nữu nhìn Nghiêm Tư Cẩn tránh né chính mình, càng nghĩ càng giận, nghiến răng nghiến lợi muốn nhào tới cắn cổ đối phương.

    Anh cảm thấy Tằng Nữu cực kỳ buồn cười, Nghiêm Tư Cẩn nghĩ rằng chính mình mắt mù rồi, không còn cái gì tốt để mà lưu luyến nữa, ở thời khắc ngắn ngủi Tằng Nữu dừng lại, rồi sau đó nhảy ra khống chế anh, khẩu khí lạnh lùng nói, “Tôi không muốn thấy cậu, cậu mau cút đi.”

    Cho dù liếc mắt nhìn, anh cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt hồn nhiên dối trá của Tằng Nữu.

    Nội tâm Tằng Nữu trở nên phức tạp càng đốt càng cháy to, thoát ly khỏi sự khống chế khiến cậu rất tức giận, không cam lòng, rất đáng ghét, Nghiêm Tư Cẩn không ngừng dùng lời nói thái độ đuổi cậu đi càng khiến tâm tình cậu chỉ muốn ném hết đồ đạc đi, thậm chí là đánh người. Cậu cần phải ngay lập tức tìm chỗ phát tiết oán khí này ra khỏi người!

    “Ha! Ông nghĩ ông là cái gì? Lại dám ra lệnh cho tôi, còn dám kêu tôi cút? Ông không có tư cách! Ông đúng là lão nam nhân ghê tởm! Chỉ có tôi phụ người, không có kẻ nào có thể phụ tôi!” Gào thét ra tiếng, huyết khí dâng trào khiến Tằng Nữu bổ nhào trước mặt đối phương, dùng sức đem Nghiêm Tư Cẩn kéo về hướng ngực chính mình.

    Nghiêm Tư Cẩn liều cái mạng già phản kháng, dùng sức giãy dụa, khuỷu tay đấm thẳng vào thân thể Tằng Nữu.

    Bởi vì quá đau, Tằng Nữu tạm thời dừng lại bạo hành, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, lần thứ hai cậu nổi điên lên, so với khi nãy sức lực còn lớn hơn lôi kéo Nghiêm Tư Cẩn, trong mắt đầy màu đỏ rực cháy.

    Sao anh lại phản kháng mình? Sao anh lại dám ngỗ nghịch mình? Anh chỉ là một tên ngu ngốc không đáng được nhắc tới, là cái thá gì mà dám từ chối mình! Tằng Nữu không ngừng tự hỏi mình.

    Mà Nghiêm Tư Cẩn ánh mắt toàn tâm toàn ý tình cảm sâu sắc nhìn kỹ vào mình bây giờ đã đi nơi nào rồi? Tằng Nữu cảm thấy mình không chịu nổi, thật sự chịu không nổi.

    Khi sự điên cuồng đã đến điểm mấu chốt, Tằng Nữu bị chính nỗi lòng cùng cảm tình rối loạn thành một nùi, cậu gào thét, túm chặt tay Nghiêm Tư Cẩn, sau đó dùng sức, đem nam nhân đẩy ngã xuống sàn nhà, “Ông là cái đéo gì mà dám đuổi tôi? Hở? Tôi lừa ông thì sao? Tôi còn chưa kêu dừng, không một ai có thể kết thúc cuộc chơi này, ông đừng có hòng mà kết thúc……”

    Tằng Nữu hồ ngôn loạn ngữ, đem Nghiêm Tư Cẩn ấn xuống sàn nhà.

    Nghiêm Tư Cẩn cũng bị đối phương làm cho phát điên mất đi hành vi lý trí, một bên lớn tiếng gào thét chói tai một bên dùng cả tay lẫn chân ra sức giãy dụa.

    Tằng Nữu bị tay Nghiêm Tư Cẩn đánh trúng, lại bị đối phương đá đến mấy lần, trong lòng tức giận cảm giác khó chịu không ngừng gia tăng. Cậu vung tay lên, tát một bạt tai thật mạnh lên gò má Nghiêm Tư Cẩn.

    Nghiêm Tư Cẩn sửng sốt, cảm giác mất đi lý trí chậm rãi hồi phục, thân thể đau đớn dẫn đến linh hồn thất lạc, hai mắt chậm rãi chảy ra nước mắt làm cõi lòng tan nát.

    Thấy đối phương yên tĩnh lại, Tằng Nữu phun một ngụm nước miếng, giơ tay lên hướng về gò má khác của Nghiêm Tư Cẩn tát thêm một cái, phát hiện đối phương càng ngày càng yên lặng không động đậy, lửa giận trong lòng cậu mới chậm rãi rút xuống.

    Ánh mắt nam nhân khó có thể tin được khi thấy mình bị đánh, dáng vẻ từ hoảng sợ đến sợ hãi lại khiến cho Tằng Nữu mất khống chế, tâm tình muốn bạo hành đột nhiên gia tăng mãnh liệt, cậu sờ về hướng hạ thân Nghiêm Tư Cẩn, căn bản không rõ ý đồ chân chính của mình, khuôn mặt dữ tợn dùng sức mạnh xé đi quần đối phương.

    Nghiêm Tư Cẩn lại đột nhiên giãy dụa lên, Tằng Nữu đã bất chấp bất luận có chuyện gì xảy ra, tát Nghiêm Tư Cẩn thêm vài bạt tai, khi nhìn thấy đối phương cuối cùng cũng chịu ngừng lại, đem dương vật thô tráng của mình đưa vào bên trong thân thể đối phương.

    Thân thể phía sau đau đến chết lặng, cảm thụ những luật động đầy đau đớn, Nghiêm Tư Cẩn yên lặng chảy nước mắt, hối hận chính mình lúc trước sao lại ngu xuẩn đến mức này.

    Linh hồn cùng thân thể bị tra tấn chà đạp lên cả tự tôn cùng tình cảm của anh. Bây giờ anh đối với đối phương đã chán ghét tới cực điểm, cũng nhận thức rõ ràng Tằng Nữu đã dùng hết thảy những lời yêu ngữ dối trá, thân thể anh vẫn như cũ sa đọa vào kỹ thuật làm tình cực điểm của Tằng Nữu dần dần có cảm giác, đạt được cực khoái bắn ra tinh dịch màu trắng.

    Dương vật cực lớn của Tằng Nữu ở dưới thân Nghiêm Tư Cẩn tàn khốc đâm vào rút ra, cảm xúc bên trong bùng nổ cũng chưa hoàn toàn giải thoát, nhưng cũng làm cho cậu quên mất đi những điều đó, nhìn thân thể đối phương có phản ứng, cậu cười nhạo thân thể Nghiêm Tư Cẩn thấp hèn, rồi sau đó lại cảm thấy quá thoải mái, tốc độ đâm vào rút ra càng tăng nhanh, không hề chừng mực phát tiết dục vọng chính mình.

    Phát hiện Nghiêm Tư Cẩn cố tình nhắm hai mắt lại, Tằng Nữu lại không ngừng nhục mạ đối phương, “Ông là đồ quê mùa! Tôi sẽ tàn nhẫn làm ông cho thật đã! Xem ông còn dám đuổi tôi đi nữa không! Tôi chơi ông cho đến chết, ngày hôm nay tôi phải chịch ông cho đến chết mới thôi!……”

    Trong phòng tiếng thở dốc hòa cùng những ngôn từ khó nghe, khiến Nghiêm Tư Cẩn chỉ muốn chết luôn cho xong. Dần dần, anh phát hiện, thời điểm trong lòng đau lên từng cơn, thân thể đã không còn cảm giác đau nữa.

    Cả một đêm thân thể bị Tằng Nữu hung mãnh chà đạp, Nghiêm Tư Cẩn ở trên giường của chính mình tỉnh lại, cái tên vẫn lừa gạt mình kia quả nhiên đã không còn ở đây nữa.

    Nghiêm Tư Cẩn nở nụ cười nhạo châm biếm, thân thể tàn tạ khiến anh không thể thở nổi, anh không có bất kỳ đòi hỏi nào, chỉ hi vọng người kia biến mất vĩnh viễn, đừng tới đây quấy rầy tra tấn anh nữa.

    Trong đầu còn nhớ tới viễn cảnh quá khứ, rõ ràng là hình ảnh hạnh phúc đến như vậy hiện tại lại biến thành lưỡi dao sắc bén ở trong lòng anh cứa qua cứa lại. Nghiêm Tư Cẩn chưa bao giờ nghĩ tới, anh đã đến cái tuổi này sao lại còn có thể chơi cái trò “Tình yêu” mà những người trẻ tuổi thường hay chơi, quả nhiên anh chơi không nổi, hơn nữa còn thua hoàn toàn.

    Nghiêm Tư Cẩn không biết Tằng Nữu có giống như ngày đó đột nhiên trở về sau đó giở trò cầm thú với anh, anh rất sợ hãi, mỗi ngày sau khi buôn bán xong, anh liền đóng chặt cửa siêu thị.

    Như anh mong muốn, đã qua ba ngày Tằng Nữu chưa từng xuất hiện. Nghiêm Tư Cẩn đoán rằng cậu đã đi rồi, sẽ không trở về, đối với mình đã mất hứng, đối với trò chơi này đã chán ghét rồi đi.

    Tằng Nữu từng nói, cậu có thể phụ người khác nhưng người khác không thể phụ cậu, cậu không kêu ngừng, như vậy là vẫn còn tiếp tục. Cho đến hiện giờ, cuối cùng cậu cũng đồng ý thả anh tự do, trò chơi có thể kết thúc rồi chứ?

    “Tôi đã sớm nói qua.” Nghiêm Tư Cẩn cúi đầu thu dọn hàng hóa để trên kệ, lại nghe được giọng nữ kiêu ngạo lên tiếng.

    Nghiêm Tư Cẩn giật mình xoay người, “Là cô? …… Hắn không có ở đây.”

    Đường Ny bễ nghễ nhìn anh cười một tiếng, “Đương nhiên rồi, bởi vì ảnh còn ở chỗ tôi mà.”

    Ánh mắt Nghiêm Tư Cẩn run lên một chút, nhưng nhanh chóng thu lại tâm tình, “…… Ờ.”

    “Sao thế? Tôi đã sớm nói với ông rồi, tôi mới là bạn gái của ảnh. Cho dù có phát sinh chuyện gì, ảnh cũng trở lại bên cạnh tôi.” Đường Ny đi theo phía sau Nghiêm Tư Cẩn. Cô không biết nam nhân này có cái gì tốt, vì sao Tằng Nữu đồng ý ở lại đây, cô càng không hiểu chính là, tại sao cô lại chú ý đến nam nhân này.

    “Tùy cô.” Nghiêm Tư Cẩn âm thanh trầm xuống, “Nếu không mua đồ, xin cô đừng gây trở ngại đến việc buôn bán của tôi.”

    Đường Ny lông mày nhảy dựng lên, người này lại dám dùng thái độ đối với mình? Cô kiêu ngạo khẽ vuốt ngón tay, âm thanh cao lên, “Từ nhỏ tôi và Tằng Nữu cùng nhau lớn lên, cho dù ảnh có nhiều bóng hồng đi chăng nữa, cuối cùng sẽ không rời bỏ tôi.”

    Nghiêm Tư Cẩn ngẩn ra, nhớ tới ngày ấy từng có một thiếu niên cứ một lần lại một lần ghé vào tai anh nói những lời nói ── em vĩnh viễn sẽ không rời xa anh, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau.

    “Sẵn tiện đây tôi nói cho ông biết một chuyện,” Đường Ny thấy đối phương dáng vẻ hoảng hốt thất lạc, biểu tình càng đắc ý, cô duỗi ngón tay đưa đến trước mặt Nghiêm Tư Cẩn, “Tối hôm nay tôi sẽ cùng Tằng Nữu đính hôn.”

    Nghiêm Tư Cẩn ngẩng đầu lên, không thể tin nổi trừng mắt nhìn tiểu thư nhà giàu này, cô gái tiếp tục cười, “Sao vậy, hâm mộ tôi sao? Tôi không ngại ông tới tham gia, bởi vì chỉ là đính hôn, nghi thức rất đơn giản, cử hành ngay tại nhà Tằng gia. Có điều…… Ông ngay cả nhà Tằng gia ở đâu còn không biết đường để mà đến.”

    Đường Ny vươn tay ra, dáng vẻ ưu nhã từ trong túi xách lấy ra tấm thiệp mời nạm viền vàng, bỏ xuống trước mặt Nghiêm Tư Cẩn, hừ lạnh, kiêu căng ngạo mạn rời đi siêu thị.

    Nghiêm Tư Cẩn chậm rãi ngồi xổm xuống, tay run rẩy nửa buổi, mới nhặt thiệp mời lên. Cứ như mình bị bệnh, anh nghiêm túc xem kỹ nội dung bên trong, bên tai lại không ngừng vang lên những lời người kia đã từng nói. Anh tuyệt vọng ném tấm thiệp xuống đất, nhưng qua tiếp nửa buổi lại nhặt lên, cẩn thận đặt trên bàn.

    Đến buổi chiều, Nghiêm Tư Cẩn đã sớm không còn tâm trạng buôn bán. Anh không muốn nghĩ đến chuyện đính hôn của Tằng Nữu, nhưng lại có một âm thanh không ngừng nhắc nhở anh. Nếu Tằng Nữu thật sự đính hôn, sợ rằng hai người sẽ không còn cơ hội gặp mặt. Anh có thể tránh thoát được tên lừa gạt kia, thế nhưng…… Sao tim lại đau như vậy.

    Anh nên làm cái gì đây?

    Nhìn thời gian cử hành nghi thức càng ngày càng gần, nhịp tim đập của anh cũng càng ngày càng kịch liệt.

    Anh không nên bị trêu đùa như vậy, anh không nên bị đùa giỡn như thế…… Coi như là lừa dối, cũng nên cho mình một lý do. Lòng người lại có thể tùy tiện chà đạp như thế sao? Anh không biết mình đã làm sai cái gì mà phải chịu đựng sự trừng phạt này, bị Tằng Nữu dùng lời nói dối đầy mê hoặc, không ngừng bị Tằng Nữu đùa giỡn cùng lừa dối.

    Ngay cả kết thúc cũng chỉ là một sự tàn khốc mà thôi, Nghiêm Tư Cẩn thuyết phục chính mình, anh chỉ là muốn biết đáp án, muốn biết nguyên nhân, muốn chính miệng người đó nói cho anh biết lời nói thật lòng.

    Cậu chưa từng nói lời thật lòng, như vậy lúc này đây, cho dù là chân tướng tàn khốc nhất, anh phải nghe cho bằng được.

    Thế là dựa theo địa chỉ ghi trên tấm thiệp mời, anh lao như bay ra khỏi siêu thị, hướng đến nhà Tằng Nữu.

    Taxi dừng ở trước cửa nhà, Nghiêm Tư Cẩn cuối cùng cũng hiểu được trong lời nói của ba Tằng Nữu “Không đáng” có hàm nghĩa gì.

    Tằng gia quả thực như hoàng cung nguy nga tráng lệ, cho dù có chiếm nhiều diện tích, vẻ ngoài xa hoa cùng với hệ thống bảo vệ đủ hiện đại cũng chứng tỏ trình độ giàu có.

    Nghiêm Tư Cẩn cũng chưa từng qua lại với những nhà phú thương, anh chỉ là một người bình thường, là ông chủ kinh doanh siêu thị tiện lợi mini mà thôi, anh có tư cách sao?

    Tuy rằng anh lùi bước, nhưng hai chân lại bước về phía trước, anh không thể rút lui như thế, anh…… Anh đã làm gì mà phải bị đùa giỡn cùng lừa dối như vậy. Anh tuy rằng bình thường, nhưng cũng có tự tôn; anh không cầu gì cả, chỉ hi vọng Tằng Nữu cho anh một câu trả lời hợp lý, cho anh biết anh đã làm sai cái gì mà đối phương lại dằn vặt đùa giỡn anh như thế.

    Anh nắm chặt tay, quyết định như thế, đi tới cửa lớn Tằng gia, bảo vệ đứng trước cửa lập tức ngăn cản anh lại.

    Nghiêm Tư Cẩn vội vàng đem thiệp mời Đường Ny ném cho anh lấy ra, đưa tới bảo vệ trước mặt đang đánh giá anh từ trên xuống dưới.

    Nghiêm Tư Cẩn chỉ bận quần áo mùa đông bình thường, không giống như các khách mời bận trang phục xa hoa, bảo vệ rất hoài nghi xem lại vài lần, kiểm tra thiệp mời đến tận nửa buổi, mới cho Nghiêm Tư Cẩn đi vào.

    Nghiêm Tư Cẩn căn bản không biết đường đi, đi qua cửa lớn tiến vào một tòa hoa viên, anh rất nhanh liền mất đi phương hướng. Giữa lúc anh còn đang hoang mang, bả vai có người vỗ lên một cái.

    “Xin hỏi, ngài là vị nào?” Nói chuyện chính là một người bận quần áo nhã nhặn.

    Nghiêm Tư Cẩn nâng kính mắt lên, đối phương ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm anh, anh căng thẳng đến nỗi nói không ra lời.

    Người đến là quản gia Tằng gia, vừa nhìn thấy Nghiêm Tư Cẩn cùng những người khác bận đồ không giống nhau dáng vẻ lại nghèo túng, ông liền cảm thấy không đúng, tuy rằng trên tay có thiệp mời, nhưng dáng vẻ đối phương lại rụt rè như vậy, khiến ông bắt đầu sinh ra nghi ngờ.

    “Được rồi, vị tiên sinh này, chúng tôi cũng không muốn làm khó dễ anh, nếu anh không phải khách mời Tằng gia vẫn là mời anh nhanh chóng rời đi. Không thì tôi sẽ gọi người đến đuổi anh đi.”

    Nghiêm Tư Cẩn không nghĩ tới người hầu nhà có tiền lại mắt sắc đến như vậy, anh chưa từng thấy loại tình cảnh này, cũng sẽ không nói dối, một hồi liền luống cuống, anh không thể làm gì khác hơn là khẩn cầu, “Đừng, đừng đuổi tôi đi, ông đừng nên hiểu lầm, tôi chỉ là…… Chỉ là muốn đến nhìn Tằng Nữu.”

    “Thiếu gia?” Quản gia lộ ra vẻ mặt không tin, rất cảnh giác hỏi, “Anh tìm thiếu gia có việc gì?”

    “Tôi, tôi có vài lời muốn cùng hắn nói chuyện. Xin ông…… Chỉ một chút thôi, tôi chỉ muốn cùng hắn nói mấy câu mà thôi.”

    Quản gia lại nhìn Nghiêm Tư Cẩn một lần, thiếu gia sao lại quen biết người lớn tuổi bận đồ như thế này? Huống chi thiếu gia là nhân vật chính của ngày hôm nay, sao có thể chạy ra đây cho được, ông đẩy Nghiêm Tư Cẩn, “Được rồi, đừng quấy rầy, thiếu gia của chúng tôi không quen biết hạng người như anh đâu.”

    “Không, hắn quen tôi!” Nghiêm Tư Cẩn gào thét lên, thân thể bị người đẩy ra bên ngoài, nhưng anh lại càng muốn đi vào, cuối cùng đối phương có sức lực hơn, đem anh hướng ra ngoài cửa đẩy mạnh một cái.

    Nghiêm Tư Cẩn thiếu chút nữa không đứng vững, anh hoảng loạn giải thích: “Là thật đó, tôi không phải tới đây quấy rầy, tôi chỉ là…… Muốn gặp Tằng Nữu mà thôi.”

    Anh không dư thừa sức lực, đi lừa gạt người thật sự quá vất vả.

    Thế nhưng quản gia không để ý tới anh, tiếp tục dùng sức đẩy anh, toàn thân Nghiêm Tư Cẩn không có sức mạnh, cuối cùng bị đẩy ngã đập mông xuống đất.

    Các khách mời xung quanh còn tiến vào cửa đều dùng con mắt quái dị xem thường nhìn anh, Nghiêm Tư Cẩn cảm thấy quá thống khổ mệt mỏi, anh kéo ống quần lão quản gia muốn rời khỏi đây, “Van cầu ông, tôi chỉ là muốn thấy hắn một chút thôi, tôi sẽ không quấy rầy đâu, thật sự đấy…… Tôi van ông mà!”

    Nghiêm Tư Cẩn cũng không muốn đem tình cảnh này làm cho lúng túng đến như vậy, anh đã chẳng còn cảm thấy xấu hổ mà đi tới nơi này, thậm chí cho dù có bị người đẩy ngã xuống đất, hiện giờ anh còn phải đi cầu người ta đây.

    Tôn nghiêm anh lại một lần nữa bởi vì cái tên lừa gạt kia bị dẫm đạp xuống đất rồi!

    “Thằng điên! Kéo ra ngoài! Mau kéo ra ngoài!” Quản gia đá Nghiêm Tư Cẩn bay ra ngoài, lớn tiếng gọi bảo vệ vào.

    Bảo vệ sức lực mạnh mẽ lại cường tráng đem Nghiêm Tư Cẩn từ trên mặt đất xách lên, Nghiêm Tư Cẩn khổ sở giãy dụa nhưng không thể dùng sức. Anh nhớ tới mỗi lần Tằng Nữu đối xử với anh như vậy, anh đều không có lực! Anh hận chính mình quá yếu đuối.

    Nghiêm Tư Cẩn bị kéo ra khỏi Tằng gia, vô tình ném ở ngoài cửa, bảo vệ trở vào trong không để ý đến anh nữa. Nghiêm Tư Cẩn không còn cách nào để đi vào, nhưng lại không cam lòng, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở một bên bậc thang nhà Tằng gia, có như thế nào cũng không chịu rời đi.

    Thuộc truyện: Lời nói dối cuối cùng