Home Đam Mỹ Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu) – Chương 35

    Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu) – Chương 35

    Thuộc truyện: Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

    Tiếng hệ thống nêu lên đánh vỡ trầm mặc của mọi người, nguyên lai là một Thiên Lý Truyền Âm: “Đã kiến thành xong, cấp tốc trở về, chuẩn bị cho quái vật công thành trạm – Túy Sát Giang Sơn.”

    Tuy rằng rất muốn đi đến hết Địa Ngục Thâm Uyên, nhưng mọi chuyện đều phải lấy đại cục làm trọng, mọi người tiếc nuối nhún nhún vai, lấy ra quyển trục hồi thành – cũng may mắn vì đã có giấy thông hành, sau này không phải đi lại sẽ rất dễ dàng sao?

    Về đến tổng bộ của Thí Thần công hội, Hắc Diệu Chi Ngân chào mọi người một cái, liền khẩn cấp kéo Quy Vu Tịch Diệt về phòng – hắn thật sự rất muốn xem thứ được chế tạo ra từ ba kiện tử giai sẽ có bộ dáng gì.

    Biết tâm tình bức thiết của ái nhân, Quy Vu Tịch Diệt cười sủng nịch, trở về phòng, lấy chủy thủ bắt đầu điêu khắc.

    Hắc Diệu Chi Ngân ngồi bên cạnh nhìn không chuyển mắt, chủy thủ trên Thụ Chi của Thế Giới Chi Thụ điêu khắc ra hoa văn phiền phức, lại chỉnh chỉnh Vĩ Vũ của Hỏa Phượng Hoàng, đưa vào đuôi của vũ tiễn, cuối cùng mới lấy ra Răng Nanh của Địa Ngục Khuyển, thật cẩn thật đưa vào đầu vũ tiễn. Cả quá trình thoạt nhìn rất đơn giản, lại tốn suốt một ngày công phu của hai người, khi vũ tiễn hiện lên một đạo bạch quang, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của hệ thống: “Chúc mừng ngoạn gia Quy Vu Tịch Diệt chế tạo thành công thần khí truyền thuyết – Yên Diệt Sinh Mệnh, hệ thống sẽ thông cáo cho toàn thế giới, xin hỏi có muốn ẩn tính danh hay không?”

    “Ẩn.” Ẩn dấu là cách sinh tồn của thích khách.

    Hệ thống thông cáo: “Chúc mừng ngoạn gia nào đó đã chế tạo ra thần khí truyền thuyết, hy vọng chư vị ngoạn gia cố gắng nhiều hơn nữa, truyền kỳ lịch sử nằm trong tay các vị!”

    Thật là lợi hại! Cư nhiên là thần khí truyền thuyết! Hắc Diệu Chi Ngân tiếp nhận vũ tiễn, giám định nó, thấy có dòng chữ màu cam nhỏ hiện lên “Yên Diệt Sinh Mệnh, kỹ năng phụ trợ: Xuyên thấu, không cần biết là lực phòng ngự gì. Vật phẩm cấp bậc: chanh giai. Vật phẩm phẩm chất: Thần khí truyền thuyết.”

    Nhìn thuộc tính của Yên Diệt Sinh Mệnh, cho dù là Hắc Diệu Chi Ngân đã nhìn quen những thuộc tính quái vật cũng không khỏi cảm thán một tiếng – quả nhiên tất cả những thần khí đều là biến thái mà…

    Cùng lúc đó, trong phòng họp của Thí Thần công hội, tất cả những thành viên của Thí Thần, Sơn Miêu, Long Chiến Tứ Dã đều tề tụ đầy đủ, đông đảo.

    “Ngươi không phải bị điên rồi chứ! Thế nhưng lại định vị cấp bậc Thành Bang??? Ngươi có biết quái vật công thành sẽ thay đổi theo cấp bậc hay không!” Hoàn Mỹ Phong Bạo vừa chạy về tổng bộ đã nghe Túy Sát Giang Sơn nói rằng sẽ kiến Thành Bang, suýt chút tức giận đến hôn mê.

    Trong , cấp bậc kiến thành chia làm ba là: Thành Trấn, Thành Thị, Thành Bang, Thành Bang chính là tồn tại cao nhất trong ba cấp, công hội nào lập Thành Bang thì hội trưởng công hội sẽ được tôn là “Vương” – nói cách khác nếu lập Thành Bang thì tương đương với kiến quốc.

    Quái vật công thành của trò chơi cũng sẽ theo cấp bậc của từng thành mà điều chỉnh, ý là, những quái vật công thành mà Thí Thần gặp phải, sẽ có số lượng nhiều nhất, gặp khó khăn nhất, và thời gian dài nhất… Một khi thành trì đã bị quái vật công phá, thì sẽ biến mất, tất cả những cố gắng trước khi kiến thành đều đổ sông đổ bể, muốn kiến lại thành, phải đi tìm Lệnh Kiến Thành thêm một lần nữa. — nên một khi thủ thành thất bại, tổn thất là không thể nào tưởng tượng nổi…

    “Phong Bạo, Thí Thần chúng ta, có thêm Sơn Miêu và Phi Long Tại Thiên vào có thể nói là tập hợp những cường giả của Đại Lục này, ngươi nên tự tin với bản thân chút đi.” Khẩu khí của Túy Sát Giang Sơn thực bình thản, khí phách ngập trời.

    “Nhưng chúng ta đa số đều đang ở cấp 85, thật sự có thể kháng lại những quái vật công thành hay sao?” Tự tin và mù quáng là hai chuyện khác nhau, con đường trong Lợi Tát Hưu Tháp hắn tuyệt đối không muốn đi thêm lần nữa.

    “Trò chơi không phải là một thứ kích thích hay sao? Cùng lắm thì đi đến Lợi Tát Hưu Tháp thêm một lần nữa! Huống hồ chưa chắc chúng ta sẽ thất bại.”

    Hoàn Mỹ Phong Bạo xoay đầu, hắn không dám tin, những lời ấy lại xuất ra từ người luôn luôn bình tĩnh cẩn thận Lục Đạo Luân Hồi, chẳng lẽ ngốc với bọn Sơn Miêu tiểu đội lâu quá nên trở nên điên luôn rồi sao?

    “Ha ha ha~ sớm biết thì đã cùng các ngươi đến Lợi Tát Hưu Tháp rồi, chuyện thú vị như thế mà bị bỏ qua, thật đáng tiếc…” Phi Long Tại Thiên cười cảm thán một tiếng. Nét mặt nóng lòng muốn thử…

    “Các ngươi đều thật thích những thứ kích thích a…” Phù Tô đẩy đẩy cặp kính đơn độc trên mũi, buồn rầu nói.

    “Ách…” Mọi người giống như bị đổ một thùng nước lên đầu, lập tức không lên tiếng, có thể thấy được trong mấy ngày qua tất cả đã thấy được dâm uy của vị Tinh Linh pháp sư này.

    “Nếu mọi người đều đã có lòng nhiệt tình như thế, vậy chúng ta xem tư liệu.” Lấy ra một xấp giấy, Phù Tô giải thích: “Bởi vì chúng ta là công hội đầu tiên kiến thành, nên không có sẵn kinh nghiệm của người khác để tham khảo, ta đã sưu tập một ít tư liệu, đại bộ phận đều là những chuyện mà phía nhà nước để lộ, còn một ít là ta căn cứ theo kinh nghiệm cùng quan sát mà đưa ra kết luận, mọi người cứ xem trước, để có chuẩn bị trước.”

    Không hổ là đầu não của Sơn Miêu, tư liệu của Phù Tô rất có trật tự, tóm tắt rõ ràng đơn giản, nói lên trọng điểm, hai lão đại của công hội nhìn thấy nhãn thần không hẹn mà cùng lóe sáng. Nhân tài quản lý a, ngàn năm có một a.

    “Theo tư liệu của nhà nước thì hình thức quái vật công thành cũng không có gì mới, chỉ đơn giản là BOSS dẫn dắt tạp binh mà thôi, cấp bậc của quái vật sẽ cao lên theo thời gian, vị trí kiến thành của chúng ta không ven biển, phỏng chừng sẽ không lo về chuyện quái vật biển đột ngột công kích, chỉ có hai loại dưới đất và trên không, bởi vì chúng ta kiến Thành Bang, nên chắc chắc quái vật thấp nhất cũng là cấp năm mươi, quái vật hẳn là có ba mươi tốp, hơn nữa cấp bậc AI (trí năng tấn công người) cũng sẽ cao theo, rất có thể BOSS cuối sẽ là những con AI có trí năng như ngoạn gia.”

    Nghe ra thì ngoài BOSS AI khiến người khác phải đau đầu, thì những thứ khác tựa hồ bình thường, những người đang ngồi đây đều là những tay già đời, đương nhiên hiểu được đầu não hệ thống sẽ không cho họ có thể dễ dàng qua cửa, tư liệu càng ít, chuyện xấu cũng càng nhiều.

    “Tình hình cơ bản là vậy, tiếp theo, phân tổ cụ thể.” Lại lấy thêm một xấp giấy đưa cho mọi người, Phù Tô không nhanh không chậm nói: “Mọi người xem trước, thấy có gì không ổn hay không vừa lòng thì cứ nói.”

    Ở trên ấy có viết rõ ràng, danh sách phân tổ, tình huống cụ thể như sau:

    1. Trinh sát đoàn: chủ yếu là đạo tặc và ninja, phụ trách điều tra sự nhiễu loạn của trận hình, thông báo về cấp bậc, số lượng, chủng loại và vị trí của BOSS cũng như quái. Khi cần thiết thì phụ trợ công kích.

    Đoàn trưởng: Ám Đồng; phó đoàn trưởng: Cực Đoan Phân Tử.

    2. Xe tăng đoàn: chủ yếu là chiến sĩ, kỵ sĩ, trì thuẫn binh (đại khái là những người cầm khiên ấy) giỏi về mặt phòng ngự, phụ trách hấp dẫn hỏa lực, bảo hộ những người có chức nghiệp hỗ trợ trị liệu và DPS (công kích). Ngăn cản quái vật tiến công. (nói trắng ra là vật hy sinh… -_-|||)

    Đoàn trưởng: Thương Lãng; phó đoàn trưởng: Phi Long Tại Thiên.

    3. Công kích đoàn: chủ yếu là thích khách, cuồng chiến sĩ, đại kiếm sĩ, phát huy chiến lực công kích, ưu thế cao về tính cơ động, cận chiến đánh chết quái vật, tập trung hỏa lực giết BOSS.

    Đoàn trưởng: Túy Sát Giang Sơn; phó đoàn trưởng: Nhất Quỷ Tha Đao.

    4. Viễn trình đoàn: chủ yếu là cung tiễn thủ, thợ săn, liệp đầu thủ (hình như cũng tựa tựa thợ săn ấy ?_?), phát huy ưu thế về công kích từ xa, khống chế số lượng quái vật tấn công vào trận doanh, đồng thời phụ trợ giết BOSS, tập kích những quái đối kháng trên không.

    Đoàn trưởng: Lục Đạo Luân Hồi; phó đoàn trưởng: Sa Mạc Chi Ưng.

    5. Pháp sư đoàn: tất cả những chức nghiệp có ma pháp công kích, phụ trách về những công kích mở rộng phạm vi và rửa sạch tạp binh, phối hợp với chức nghiệp cận chiến giết BOSS, tập kích những quái đối kháng trên không.

    Đoàn trưởng: Phù Tô; phó đoàn trưởng: Hoàn Mỹ Phong Bạo.

    6. Phụ trợ đoàn: chủ yếu là mục sư, tế ti, ngâm du thi nhân, tăng lữ, phụ trách về BUFF (tăng ma pháp), trị liệu vết thương, giảm bớt nhân số tử vong do chiến đấu.

    Đoàn trưởng: Quản Sát Bất Quản Mai (chỉ giết chứ không chôn ); phó đoàn trưởng: Vẹc-xây Hoa Hồng.

    Mọi người nhìn danh sách trên tay – không nói gì. Lại thêm lần nữa sợ hãi năng lực của Phù Tô. Trong khoảng thời gian ngắn đã có thể biết được năng lực của từng người, không phải là một chuyện dễ. Lại đừng nói đến chuyện đặt người vào những vị trí thích hợp.

    Chẳng hạn như, phó đoàn trưởng của Viễn trình đoàn Sa Mạc Chi Ưng và đội trưởng của Phụ trợ đoàn Quản Sát Bất Quản Mai đều là người của Long Chiến Tứ Dã. Sa Mạc Chi Ưng là liệp đầu thủ thuộc Thú Nhân tộc, để người kia làm phó đoàn trưởng thực khiến cho nhóm cung tiễn thủ một phen buồn bực, nhưng khi nhìn thấy Sa Mạc Chi Ưng “bá” một tiếng xuất ra cây thương dài, đem sáu con quái vật xuyến thành mứt quả thì mọi người đã không còn ý kiến gì đối với phân phó của Phù Tô. Quản Sát Bất Quản Mai là người của tộc tế ti. Không nói đến khả năng trị liệu lớn hơn Vẹc-xây Hoa Hồng, mà ngay cả kỹ năng cũng phong phú hơn nữ mục sư, đương nhiên là hoàn toàn xứng đáng với chức vị đoàn trưởng Phụ trợ đoàn.

    “Tốt, không hổ là Phù Tô, trong thời gian ngắn như vậy mà đã nhìn thấu hết người của công hội ta.” Phi Long Tại Thiên cầm danh sách không khỏi cảm thán một tiếng, ánh mắt chuyển hướng Túy Sát Giang Sơn: “Những người tài của công hội ta đều mang ra, nếu ngươi còn không thủ được thành, thì Thí Thần nên giải tán đi là vừa.”

    “Yên tâm, ta sẽ làm cho thành viên Long Chiến Tứ Dã ở đây tựa như cá gặp nước, tận dụng hết khả năng của họ.” Túy Sát Giang Sơn tự tin mười phần, chỉ còn kém huy chương quân lệnh trên ngực.

    “Đợi đã, Phù Tô, vì sao đội trưởng Viễn trình đoàn lại không phải Hắc Diệu Chi Ngân mà là ta?” Thấy trên danh sách không xuất hiện cái tên quen thuộc, Lục Đạo Luân Hồi nhíu mày đặt câu hỏi.

    “Đúng thế, Công kích đoàn sao lại không có Quy Vu Tịch Diệt?” Được Lục Đạo Luân Hồi nhắc tỉnh, mọi người mới nhớ tới cái người cường đến chảy nước này, đều thất chủy bát thiệt hỏi.

    “Bọn họ có công dụng thần kỳ khác ~” Mặt Phù Tô đầy ý cười, lấy chiết phiến mở ra, thần thần bí bí nói. “Còn lại, nếu mọi người đã xác định được nhiệm vụ của mình, hãy mau chuẩn bị đi, còn đoàn trưởng của những công kích vật lý thì phân nhiệm vụ cho đoàn viên mình.”

    Khi mọi người nhận lấy bình nhỏ thì đầu tiên là thấy khó hiểu, đến khi nhìn thấy dòng chữ nhỏ trên bình, mắt trừng đến muốn rớt tròng – độc dược! Độc dược đủ loại kiểu dáng! Trước không nói đến thuộc tính biến thái của nó, chỉ riêng độ quý hiếm của nó thôi, thậm chí có đủ kim tệ để mua cả một tòa thành… Những người này trong trò chơi đều có kiến thức rộng rãi, đương nhiên hiểu được giá trị của nó.

    “Đây chính là thứ Sơn Miêu tiểu đội tự ra tiền mua, nếu các ngươi không thủ được thành, lúc đó phiền mọi người móc tiền túi trả lại cho bọn ta.” Mọi người nghe thấy thế, tất cả đều không nói gì – hảo ngoan độc a~ một bình độc dược nhỏ này cũng đủ để bọn họ táng gia bại sản, bán thân bán con bán quần lót… Uy hiếp như thế tuyệt đối nghiêm trọng.

    Bọn họ đương nhiên không biết đây là do Hắc Diệu Chi Ngân lúc nhàm chán đi hái thảo dược lung tung rồi làm ra, vì thế từ đó về sau, Sơn Miêu tiểu đội ngoài tập hợp nhiều cường giả ra thì còn là những người phú khả địch quốc…

    >>Hết

    Thuộc truyện: Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)