Home Đam Mỹ Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu) – Chương 37

    Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu) – Chương 37

    Thuộc truyện: Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

    Mười cây vũ tiễn, hai cây tiêu thương đồng thời bay ra ngoài, hung hăng đâm lên người Sử Lai Mỗ ở phía xa, BOSS kia hiển nhiên không ngờ ở khoảng cách xa như vậy mà còn có thể bắn trúng nó, thân mình tròn vo của nó run lên một chút, như lật đật mà nghiêng trái nghiêng phải, cây máu đầy trong nháy mắt đã thấy đáy. Sa Mạc Chi Ưng thấy công kích có hiệu quả liền xuất ra một cây tiêu thương tính đuổi BOSS về nhà. Nhưng sau đó con Sử Lai Mỗ Vương lắc lư thân mình một chút, đột nhiên mở miệng nuốt mấy con tạp binh xung quanh, cây máu nguyên bản thấy đáy giờ lại được thêm đầy…..

    “SHIT!” Hung hăng mắng một tiếng, Sa Mạc Chi Ưng nện một quyền lên tường thành, cùng lúc đó Sử Lai Mỗ Vương đột nhiên chuyển động thân thể, dùng một tốc độ cực kỳ nhanh đi về phía tường thành.

    “Diệu, ta sẽ qua đó.” Kênh tư tán gẫu bỗng vang lên thanh âm của Quy Vu Tịch Diệt, Hắc Diệu Chi Ngân nhìn chung quanh, quả nhiên bóng dáng của Tịch Diệt đã ở trên tường thành “Trở về! Ngươi không nghe thấy Ám Đồng nói thứ đó biết ăn người hay sao?”

    “Ta đã từng đối phó qua nó.” Tạm ngừng một chút, như muốn giải thích thêm với Hắc Diệu mà bổ sung, “Ngươi đã quên ta có Già Lam Phong Bạo hay sao?”

    Đúng rồi, Già Lam Phong Bạo! Song đao đó không phải là có kỹ năng được miễn một lần bị công kích tử vong hay sao? Từng chút thả lỏng, Hắc Diệu Chi Ngân lại nói: “Vậy ngươi trở về bằng cách nào?” Cho dù có thể thành công giết Sử Lai Mỗ Vương trong giây lát, nhưng dưới tình thế vây quanh của tạp binh vẫn rất khó có thể rời đi an toàn.

    “Ha hả~ đường lui của ta sẽ giao cho ngươi!” Tiếng cười khó có được từ trong kênh truyền ra, không khó để tưởng tượng biểu tình hiện giờ của đối phương, Hắc Diệu Chi Ngân khó chịu “hừ” một tiếng, đồng thời cũng vì đối phương yên tâm phó thác đường lui cho mình mà cảm thấy âm thầm cao hứng – việc này cho thấy sự tín nhiệm tuyệt đối.

    Quy Vu Tịch Diệt chậm rãi tiềm hành, từng bước một cẩn thận lại gần Sử Lai Mỗ Vương, dù sao cũng là BOSS cấp 150, hắn mặc dù tự tin, nhưng cũng tuyệt không dám tự đại. Hắc Diệu Chi Ngân nắm chặt Đào Mã Lí trong tay giơ lên, mắt không chớp lấy một cái, hắn lúc này tuy mặt ngoài một mảnh bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng đang khẩn trương đến run rẩy. Một khi Quy Vu Tịch Diệt đắc thủ, hắn nhất định phải cùng lúc đó ra tay giết chết những tạp binh xung quanh con BOSS, tạo ra một đường lui cho Quy Vu Tịch Diệt. Thời cơ này rất khó nắm chắc, ra tay sớm sẽ khiến quái cảnh giác, ra tay chậm càng không xong – lúc đó chỉ sợ Quy Vu Tịch Diệt sẽ bị đàn quái “như kẹo đường” này nuốt vào bụng, biến thành một món ăn thật to để bọn nó tiêu hóa……..

    Quy Vu Tịch Diệt cuối cùng cũng tìm được một cơ hội tiềm hành đi đến chỗ BOSS, Già Lam Phong Bạo trong tay không tiếng động ra khỏi vỏ, chém về phía Sử Lai Mỗ Vương. Đáng tiếc lần này hắn không lọt vào mắt xanh của nữ thần may mắn, một kích nguyên bản phải gây ra tỷ lệ tử vong cao thế nhưng lại không xuất hiện, ý thức được mình bị đánh lén, Sử Lai Mỗ Vương tức giận nhảy dựng lên tại chỗ, thân mình thật lớn đè mạnh về phía thích khách.

    “Tịch Diệt!” Năm cây vũ tiễn trong tay Hắc Diệu rời cung mà đi, cắm lên người BOSS, đáng tiếc vũ tiễn bình thường không thể trở thành lực sát thương hiệu quả, người trên tường chỉ có thể trơ mắt nhìn Sử Lai Mỗ Vương đè Quy Vu Tịch Diệt thành thịt vụn…….

    “Tịch Diệt ~!!” Không chỉ Hắc Diệu Chi Ngân, mà những người thấy một màn này đều quá sợ hãi, Quy Vu Tịch Diệt cùng Hắc Diệu Chi Ngân là hai người siêu cường về lực công kích mà bọn họ trông cậy, không ngờ Quái Vật Công Thành Chiến chỉ vừa tiến hành được một nửa mà đã tổn thất một viên đại tướng…….

    Vào lúc người trên tường thành nắm chặt tay ngừng hô hấp, thì tình hình chiến đấu dưới thành đột nhiên thay đổi bất ngờ, một đạo ngân quang xỏ xuyên qua người Sử Lai Mỗ Vương, “Quả đông lạnh” thật lớn kia lắc lư hai cái, rốt cuộc hóa thành một bãi nước trên mặt đất. Nơi Sử Lai Mỗ Vương biến mất xuất hiện một bóng dáng mang mặt nạ màu đen, chính là Quy Vu Tịch Diệt!

    “Nhanh!” Kênh tư tán gẫu truyền đến thanh âm của Quy Vu Tịch Diệt, Hắc Diệu Chi Ngân đột nhiên phục hồi lại tinh thần, thân thủ đoạt đi túi tiễn của một cung tiễn thủ đứng bên cạnh, lấy tất cả những vũ tiễn bên trong ra, một lúc bắn hết ra ngoài. Hơn một trăm cây vũ tiễn, tạo ra một lỗ hỏng trong trận hình đông nghẹt như nêm cối, Quy Vu Tịch Diệt lấy một tốc độ khiến kẻ khác phải sợ hãi chỉ vài bước đã về đến mảnh đất an toàn.

    Trông thấy Quy Vu Tịch Diệt bình an vô sự trở về, Hắc Diệu Chi Ngân thở ra một hơi liền nghe thấy thanh âm của hệ thống nêu lên bên tai: “Chúc mừng ngoạn gia Hắc Diệu Chi Ngân lĩnh ngộ kỹ năng mới, đang chờ lệnh danh.”

    “Bạo Vũ Lê Hoa.” Xem ra mình dưới tình thế cấp bách đã lĩnh ngộ được kỹ năng mới, không biết này có được xem là nhân họa đắc phúc hay không……

    “Tịch Diệt, ngươi thật sự không có việc gì chứ?” Hỏi qua kênh tư tán gẫu, vừa rồi khi thấy hắn sắp bị đè thành thịt vụn, rồi lại không biết làm thế nào mà lông tóc vô thương, tâm Hắc Diệu không khỏi có chút tò mò.

    “Miễn Tử Vong.”

    …… Đúng nga, sao lại quên kỹ năng của khinh giáp mà Quy Vu Tịch Diệt đang mặc chứ…… Bất quá nếu sử dụng Miễn Tử Vong vậy thì lúc nãy sinh mệnh của hắn thật sự gặp nguy hiểm? (Kỹ năng này có trong bộ khinh giáp mà ở Lợi Tát Hưu Tháp bạn Diệt nhận được từ La Nghiêm Tháp Nhĩ trong+26)

    “Tịch Diệt, thực xin lỗi.” Không bảo vệ tốt ngươi.

    “Hắc Diệu, thực xin lỗi.” Đã làm ngươi lo lắng.

    Lời nói giống nhau, đồng thời thốt ra, kênh tư tán gẫu lặng im trong giây lát, Hắc Diệu Chi Ngân không kiềm được mà cười lớn, qua một lúc lâu, tiếng cười dừng lại, chỉ nghe thấy giọng điệu vui vẻ của Hắc Diệu: “Ở trên tường thành thật nhàm chán! Tịch Diệt ngươi chờ ta xuống cùng ngươi đồng sinh cộng tử!”

    Bốn chữ cuối cùng kia nghe vào tai Tịch Diệt tạo thành một chấn động nho nhỏ, hắn hạ mi trầm mặc một lúc mới nhẹ giọng trả lời: “Được.”

    “Bất quá, chờ ta giải quyết xong chuyện này.” Hắc Diệu nói xong đi đến bên cạnh Lục Đạo Luân Hồi mở ra kỹ năng giáo thụ, trước mắt Lục Đạo Luân Hồi bắn ra một khuôn đối thoại “Hắc Diệu Chi Ngân muốn truyền thụ kỹ năng cho ngươi, có đồng ý hay không?” Không biết lúc này đối phương muốn truyền kỹ năng gì, Lục Đạo Luân Hồi có chút nghi hoặc chọn “Xác định”.

    “Chúc mừng ngươi học được kỹ năng chiến đấu ‘Bạo Vũ Lê Hoa’”.

    “Truyền kỹ năng này cho tất cả những cung tiễn thủ trên tường thành, nơi này giao cho Lục Đạo ngươi!” Hắc Diệu Chi Ngân nói xong liền thả người một cái, từ trên tường thành nhảy xuống, như một con chim ưng đang giương cánh, bay đến chỗ của Quy Vu Tịch Diệt, giữa không trung làm một tư thế xinh đẹp, vững vàng đáp xuống bên cạnh Quy Vu Tịch Diệt. Hai người đứng dưới thành nhìn nhau mà cười. Cảnh tượng này bị những người có mặt ở đây cắt ra, đăng lên web, khiến cho một mảnh oanh động.

    Đương nhiên đó là chuyện của sau này, hiện tại tạm thời không đề cập đến, Sa Mạc Chi Ưng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lục Đạo Luân Hồi vừa giáo mọi người học xong kỹ năng “Bạo Vũ Lê Hoa”, trở lại bên cạnh mình, nhịn không được hỏi: “Đó là kỹ năng của hắn?”

    “Đúng vậy!” Biết “hắn” trong miệng đối phương là chỉ ai, Lục Đạo Luân Hồi khẳng định gật đầu.

    “Ngươi tùy tiện đem kỹ năng đặc biệt mà hắn sáng tạo ra dạy người khác?”

    “Là hắn bảo ta làm thế.” Lục Đạo Luân Hồi thản nhiên trả lời, mắt thủy chung vẫn dừng trên hai bóng dáng đứng dưới thành – hai người kia, chỉ sợ hắn có thúc ngựa cũng đuổi không kịp.

    Sa Mạc Chi Ưng á khẩu không nói nên lời, xem ra người của Sơn Miêu có lối suy nghĩ khác với người thường: “Hắn thân là một cung tiễn thủ thế nhưng lại bỏ qua ưu thế của Viễn trình đoàn mà chạy xuống dưới thành đánh cận chiến với quái, thật sự là điên rồi…”

    “Ha hả ~ tin ta đi, nếu cận chiến, cho dù Hắc Diệu không thể thủ thắng thì cũng vẫn không bị giết…”

    “Vì sao?”

    Nếu ngươi biết giá trị nhanh nhẹn có thể dùng từ khủng bố để hình dung của hắn…… Đương nhiên sẽ không nói ra những lời này, Lục Đạo Luân Hồi nắm chặt Phượng Hoàng Cung trong tay, mắt quét về phía những đội viên đứng bên cạnh mình. “Các huynh đệ, thời đại dành cho những cung tiễn thủ đã đến rồi, đừng để Hắc Diệu thất vọng, hãy cho bọn họ nhìn xem thế nào gọi là Viễn Trình Chi Vương!”

    “Viễn Trình Chi Vương!” Thanh âm đáp lại vang vọng trời đất, một mảng lớn vũ tiễn bay ra ngoài, tuy rằng viễn trình đoàn không tới ngàn người, nhưng thanh thế họ tạo thành đủ để địch lại thiên quân vạn mã, làm cho những thành viên của Pháp sư đoàn cũng thuộc loại viễn trình công kích chức nghiệp giả như quả cà chua bị bầm dập – nát rồi. Vũ tiễn đầy trời tạo thành cảm giác rung động cả trời đất, Pháp sư đoàn bị cướp đi phong độ, sĩ khí nhất thời xuống dốc.

    “Thiết ~” Phù Tô nhẹ xùy một tiếng, không thể không nói khi bọn họ hô lên khẩu hiệu “Viễn Trình Chi Vương” làm hắn có chút khó chịu, mọi người đều có tâm tranh cường lẫn háo thắng, khóe miệng gợi lên nụ cười vui vẻ, Phù Tô mở hệ thống thực đơn rồi hướng Hoàn Mỹ Phong Bạo vẫy vẫy tay – không phải chỉ là tranh đấu thôi sao? Phải biết rằng kỹ năng của pháp sư là hoa lệ nhất, mạnh mẽ nhất!

    Hoàn Mỹ Phong Bạo nghe thấy thanh âm hệ thống nêu lên thì lập tức nghẹn họng, một lúc lâu cũng không phun ra được một chữ nào:

    “Chúc mừng ngươi học được ma pháp phạm vi công kích hỏa hệ cao cấp ‘Luyện Ngục Hỏa Hải’”(Ma pháp phạm vi công kích = ma pháp công kích với phạm vi có giới hạn)

    “Chúc mừng ngươi học được ma pháp phạm vi công kích băng hệ cao cấp ‘Băng Hà Thế Kỷ’”

    “Chúc mừng ngươi học được ma pháp phạm vi công kích thổ hệ cao cấp ‘Tinh Trầm Địa Chấn’”

    “Chúc mừng ngươi học được ma pháp phạm vi công kích phong hệ cao cấp ‘Vô Tẫn Phong Bạo’”

    Bởi vì mình là phong hỏa hệ pháp sư, mặc dù học được địa thủy hệ kỹ năng, nhưng cũng là màu xám biểu thị không thể sử dụng, ngẩng đầu nhìn Tinh Linh pháp sư, những kỹ năng mà người này mới truyền thụ chắc chắn là do hắn tự nghĩ ra, vậy chứng minh – hắn là toàn hệ pháp sư!!!

    Nghĩ mình bất quá chỉ là phong hỏa song hệ, cũng đã lên đến ngai vàng của pháp sư trong Thí Thần, hiểu câu ‘Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên’ hắn đương nhiên cũng sẽ không ếch ngồi đáy giếng mà tự cho mình là thiên hạ đệ nhất, nhưng, nhưng thật sự không ngờ mình và đối phương thế nhưng lại có sự chênh lệch lớn như thế, đã vậy mình còn có ý đồ muốn khiêu chiến với đối phương – hiện tại xem ra đúng là không biết tự lượng sức mình mà……

    Gọi Quốc Sĩ Vô Song qua, giáo cho nàng “Băng Hà Thế Kỷ”, cũng không quan tâm đến thần sắc kinh nghi bất định trong mắt đối phương (dù sao hắn cũng là phong hỏa hệ pháp sư, có chiêu thức ma pháp của băng hệ là tuyệt đối không bình thường) cúi đầu không nói lời nào đi đến chỗ những người khác tiếp tục sứ mệnh thần thánh “giáo thư dục nhân” của mình……

    Ai nha…… Xem ra lại có người bị đả kích nghiêm trọng sau Lục Đạo Luân Hồi rồi…… Nhìn bộ dáng buồn bã ủ rũ của đối phương, Phù Tô bỗng cảm thấy vui sướng.

    >>Hết

    Thuộc truyện: Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)