Home Đam Mỹ Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu) – Chương 80

    Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu) – Chương 80

    Thuộc truyện: Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

    Dao Quang chết khiến Quang Minh trận doanh hoàn toàn bại trận, Túy Sát Giang Sơn không để mất cơ hội mà hô to: “Các huynh đệ, đánh lên Thông Thiên Tháp!”

    Không có sự ngăn cản của ngoạn gia đối địch, thành viên của Hắc Ám trận doanh như thủy triều mà tràn vào Thông Thiên Tháp, thậm chí còn có công hội rời khỏi đội ngũ, dẫn theo thành viên của mình tranh giành đi trước, tư tưởng đi trước sẽ được ưu đãi.

    Hoàn Mỹ Phong Bạo nhìn những tên ham lợi trước mắt, các “minh hữu” dần lộ ra bộ mặt thật, tâm tình không khỏi buồn bực, nhưng Phù Tô lại vẫn yên lặng nhìn những người đó, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh: “Để bọn hắn tranh nhau đi, chưa từng gặp qua ai vội đi chịu chết như vậy.”

    Quả nhiên, rất nhanh trong Thông Thiên Tháp đã truyền ra tiếng kêu thảm thiết, chưa kéo dài được mấy phút đã im bặt, không cần nghĩ cũng biết đám người kia đã trở về nơi sống lại ở bên ngoài.

    “Được rồi, Phụ trợ đoàn thêm trạng thái đi, mọi người nghỉ ngơi hồi phục một chút thêm đầy máu và năng lượng.” Biết đám người kia đã chết sạch, Phi Long Tại Thiên liếc mắt nhìn rồi hạ lệnh với các hội trưởng công hội khác vì lúc nãy không dám coi thường nên không xông lên.

    Tiếng cầm của ngâm du thi nhân vang lên, mấy hội trưởng công hội nhỏ nhìn nhau, trong lòng thở ra một hơi, cũng may lúc nãy bọn hắn không xúc động, nếu không bây giờ người chết chính là bản thân.

    “Ám Đồng, Cực Đoan đi dò đường, đừng xâm nhập, có tình hình gì lập tức báo lại.” Túy Sát Giang Sơn ra lệnh, hai đạo tặc đồng thời ẩn thân đi vào Thông Thiên Tháp, không đến một phút sau đã trở về.

    “Thế nào? Tình huống bên trong?”

    “Giang Sơn lão đại, ngươi vào thì biết, Thiên Sứ thuần một sắc với cấp bậc 300.” Ám Đồng cười khổ, thứ nghênh đón bọn hắn trong Thông Thiên Tháp không cần nghi ngờ là một trận khổ chiến.

    “Bên trong là Thiên Sứ cấp ba trăm, bây giờ người muốn bỏ cuộc có thể rời khỏi đơn vị.” Túy Sát Giang Sơn trầm mặc trong chốc lát rồi dùng kênh đoàn nói với các ngoạn gia thuộc Hắc Ám trận doanh phía sau mình.

    Lời vừa nói ra, đội ngũ vốn có chút ồn ào lập tức im lặng, chốc lát sau, một hội trưởng công hội nhỏ bước lên trước nói: “Giang Sơn lão đại, một bộ phận người của công hội chúng ta vẫn chưa mãn cấp, đi vào xem ra sẽ làm cản trở, thật có lỗi nhưng chúng ta phải rời đi, phần thưởng của nhiệm vụ này chúng ta sẽ không yêu cầu chia, trận chiến lúc nãy đã dạy cho chúng ta thêm rất nhiều điều, bấy nhiêu đó đủ rồi!”

    Túy Sát Giang Sơn gật đầu, ý là thành viên của công hội kia có thể rời khỏi, Phù Tô đi qua chọn giao dịch, đưa cho đối phương 5 thủy tinh tệ, “Tiền trợ cấp dược thủy cho các huynh đệ.”

    Hội trưởng công hội kia sửng sốt một chút, cảm kích nói lời cảm tạ, nhận 5 thủy tinh tệ sau đó rời khỏi.

    Lần lượt có thêm mấy công hội nhỏ rời đi, Túy Sát Giang Sơn cũng không giữ lại, Phù Tô vẫn như cũ đi qua giao dịch cho mỗi công hội 5 thủy tinh tệ.

    Cũng có người không muốn đi, một kỵ sĩ đứng trong đội ngũ xoa xoa bội kiếm bên hông mình: “Mẹ nó, quái cấp 300, ta chưa bao giờ trông thấy qua, vào trong xem như kiến thức một chút, cùng lắm thì chết thôi! Sợ cái gì!”

    Nghe được lời của hắn, cũng có không ít người lựa chọn ở lại, Túy Sát Giang Sơn nhìn thành viên của Quang Ảnh Thành, lại nói trên kênh đoàn: “Ngoạn gia chín mươi cấp trở xuống hiện tại trở về thành, sau khi kết thúc nhiệm vụ sẽ có dược thủy trợ cấp, ngoạn gia trên cấp chín mươi, theo phân phối của tiểu đội ban đầu, đứng cùng với đồng đội mình, lát nữa nếu các huynh đệ chết đi, sau khi sống lại hãy trực tiếp trở về thành, không cần vào nữa, mọi người nghe rõ?”

    “Rõ thưa lão đại!”

    Sau một lần sàng lọc, Hắc Ám trận doanh ban đầu mấy vạn người, bây giờ chỉ còn hơn một vạn, Túy Sát Giang Sơn nhìn thoáng qua Thương Lãng đang đứng cạnh mình, hít sâu một hơi, nâng trường thương trong tay, nói: “Các huynh đệ, chúng ta đi!”

    Thiên Sứ cấp 300, chỉ cấp bậc thôi cũng khiến các ngoạn gia phiền não đến chết, huống chi các chiêu thức của nó lại rất thần bí. Con quái khó giải quyết như vậy, ngoài những người đã từng đặt chân đến Atlantis, thì những kẻ khác vốn chưa từng gặp qua.

    Nhưng may mắn bọn hắn nhiều người, không thể khinh thường uy lực của chiến thuật biển người. Các ngoạn gia mãn cấp tụ tập từ ba đến năm người với nhau tạo thành một tiểu đội, hai đội vây chặt một con Thiên Sứ, đội chưa mãn cấp thì tụ lại ba bốn đội, hai mươi người giết một Thiên Sứ.

    Những người trong Quang Ảnh Thành, ngoài năm người đã chuyển chức rồi, thì hai ba người đối phó một con. Thiên Sứ cũng rất lợi hại, chẳng những tốc độ nhanh mà còn có thể bay lên trời, thậm chí cứ thế mà bay lên, đứng giữa không trung thi triển ma pháp.

    “Kháo!” Hắc Diệu Chi Ngân thấp giọng chửi một tiếng, khoát tay với Quy Vu Tịch Diệt, nháy mắt hai người bay lên, Hắc Diệu Chi Ngân ổn định thân thể, sau đó sử dụng chiêu Trừng Giới Tài Quyết, rồi kéo căng Đào Mã Lí, bắn thẳng vào cổ họng Thiên Sứ – bởi vì đối phương mặc một thân võ trang che đậy rất kín, thứ lộ ra ngoài cũng chỉ là khe hở không đến hai tấc nơi cổ họng.

    Năm cây Xuyên Vân Tiễn lấy tốc độ khó có thể thấy được mà hướng về Thiên Sứ đang lơ lửng trên không trung, AI của đối phương cao. Vừa thấy vũ tiễn bay tới, đã lập tức vỗ cánh cao hơn nữa, nhưng tốc độ của Xuyên Vân Tiễn là cỡ nào chứ? Lúc Thiên Sứ muốn điện thoại thì nó đã bay tới trước mắt, cắm thẳng lên ngực đối phương.

    Phong hệ ma pháp nổi danh nhờ tốc độ, lực xuyên thấu kém xa Phá Giáp Tiễn, bởi vì có áo giáp ngăn cản, nên một tiễn này cũng không làm nó bị thương quá nặng, chỉ mất 1500 máu, nhưng năm cây cùng một chỗ thì giá trị thương tổn lại tăng cao gần một vạn. Hắc Diệu Chi Ngân cũng không nổi giận, ngay sau đó rút Yên Diệt Sinh Mệnh, khoát lên dây cung, lại một tiễn bắn ra, lần này Thiên Sứ đang kinh hồn chưa hồi phục phản ứng, bị vũ tiễn cắm thẳng vào cổ họng – vũ khí cấp bậc thần khí không như những thứ bình thường khác, hơn nữa Yên Diệt Sinh Mệnh tấn công không cần biết thuộc tính phòng ngự của địch là gì, Thiên Sứ bị trúng một kích trí mạng này, thân mình rơi thẳng xuống đất, như con chim chết rũ cánh không còn động đậy.

    Mọi người trên mặt đất chịu đả kích nghiêm trọng, mười mấy người bọn hắn vây đánh một con Thiên Sứ mất nửa ngày, người ta chỉ hai tiễn thôi là xong – đây thật sự là do chênh lệch thực lực?

    Mặc dù hai tiễn này của Hắc Diệu Chi Ngân nhìn rất đơn giản, nhưng nó đã có tính toán kỹ lưỡng, đầu tiên là dùng nhãn lực, có thể trong lúc chiến đấu mà nhìn ra điểm yếu của đối phương một cách chuẩn xác, tiếp đó phải là chính xác, phía dưới có hơn một vạn ngoạn gia, cả ngàn cung tiễn thủ, để tay lên ngực tự hỏi bao nhiêu người có thể bắn trúng ngay cổ họng của Thiên Sứ khi nó đang điện thoại, e là số lượng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cuối cùng là cấp bậc và kỹ năng, thực lực của ngoạn gia vừa chuyển chức và không chuyển chức, tuyệt đối cách biệt một trời một vực, điểm này chỉ cần nhìn Phù Tô bọn họ cũng có thể thấy được.

    Cho nên sức mạnh chính là hậu thuẫn của hào quang, điểm này người khác có hâm mộ cũng không đạt được, chỉ biết vùi đầu cố gắng tăng cao thực lực của bản thân.

    Quy Vu Tịch Diệt cũng không yếu thế, giải trừ được khúc mắc nhiều năm với Dao Quang, tâm tình của Đọa Thiên Sứ cực kỳ vui sướng, mà tâm tình vui sướng đương nhiên sẽ bộc lộ bằng cách phát huy thực lực, nên với con Thiên Sứ đang trên trời bay cao bay thấp, căn bản chỉ cần bốn đao là xong, quả thực không khác gì lắm với việc giết gà.

    Túy Sát Giang Sơn không cam yếu thế, hắn ngoài việc không thể bay ra, cũng không thua kém hai người kia bao nhiêu, nâng cao Michelangelo, mũi thương như độc xà đâm xuyên Thiên Sứ trước mặt. Michelangelo vốn là cây thương giết thần, lực công kích của nó khi gặp những con quái thuộc Quang Minh trận doanh thì tăng lên gấp bội, một thương đầu mũi thương của Túy Sát Giang Sơn mang theo đấu khí phá hủy áo giáp lợi hại của Thiên Sứ, tiếp theo rút về rồi đâm thêm một thương vào cổ họng, Thiên Sứ vốn đã trúng đòn nghiêm trọng, lại bị đâm trúng điểm yếu, không cần nghi ngờ lập tức tử vong.

    Lục Đạo Luân Hồi và Bất Ái Thường Nga đứng một một chỗ, một bên Phượng Hoàng Cung, một bên Bạch Cốt Nỏ, vũ tiễn liên tiếp bắn tới, tuy bọn hắn không đủ thực lực một mình giết chết một con Thiên Sứ, nhưng dựa vào sự chính xác khi sử dụng tiễn và kỹ năng cường đại cũng có thể trong một hai phút giết một con.

    Phù Tô đứng ở hàng ngũ pháp sư thích ý dùng ma pháp công kích phạm vi lớn, dù sao quái trong Thông Thiên Tháp rất dày đặc, mỗi một lần công kích ít nhất cũng trúng năm sáu Thiên Sứ – mặc dù lực công kích của ma pháp quần công không bằng những công kích khác, nhưng Thiên Sứ cũng không thể chịu nổi nhiều ma pháp từ các pháp sư phóng ra cùng một lúc! Từ lượng biến về chất, chính là đạo lý này.

    Thích khách, đạo tặc và ninja so với bọn hắn thì không có mệnh tốt như vậy, đầu tiên bọn họ không có lực công kích biến thái, lại không có ưu thế về khoảng cách như cung tiễn thủ và pháp sư, những chức nghiệp máu ít bọn họ chỉ có thể phối hợp cùng các kỵ sĩ sở hữu lực công kích bạc nhược.

    Có lẽ nhờ sức mạnh của tư tưởng biến thái, mặc dù có thương vong, nhưng mọi người vẫn nhanh chóng qua khỏi tầng một của Thông Thiên Tháp, mà kinh nghiệm sau khi giết Thiên Sứ lại khiến mọi người trực tiếp lên một cấp, phải biết rằng đã hơn cấp chín mươi, muốn lên cấp là chuyện khó khăn cỡ nào!

    Có lẽ là do nhiệm vụ, nên lần này trong Thông Thiên Tháp không như lúc tổ chức Thiên Hạ Đệ Nhất Võ Đạo là một tầng một loại quái, ngược lại lần này mỗi tầng là Thiên Sứ đủ mọi kiểu dáng. Chẳng qua tầng càng cao, thì năng lực Thiên Sứ càng mạnh, AI cũng tăng theo, hơn nữa dần xuất hiện BOSS.

    >>Hết

    Thuộc truyện: Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)